Note: Từ chương này sẽ sửa tin tức tố = Pheromone nha, mấy chương trước thì khi nào mình rảnh mình beta lại sau QwQ
P/s: Xưng hô của choá con sẽ đổi thành em - anh nha~
Chương 42:
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt cỏ rộng thênh thang, thế giới trước mắt anh tựa như bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ, khi cố gắng nhìn rõ, lại giống như có ai đó đang trêu đùa, làm nó hóa thành ảo ảnh hư vô.
Xung quanh cực kỳ trống trải, Vương Tấn cố gắng dụi mắt một cái, vẫn mơ hồ, không thể nhìn rõ. Nơi này rất quen thuộc, hình như là bãi cỏ phía trước biệt thự ở Singapore, nhưng có gì đó khang khác, làm Vương Tấn cảm thấy xa lạ, trống rỗng, thế nên anh nhanh chóng nhận ra chỗ này không phải là bất cứ nơi nào anh từng đến.
Trong không gian đột nhiên vang lên tiếng xì xào xôn xao, xen lẫn với tiếng cười của trẻ con nghe như tiếng chuông bạc, bị cuốn đi theo làn gió càng lúc càng xa, chợt thoáng qua như tiếng nức nở nghẹn ngào.
Không ai trả lời.
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười khẽ, Vương Tấn đột nhiên xoay người lại, nhưng chẳng thấy ai cả.
Vương Tấn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bảo đảm bao quát mọi thứ trong tầm mắt, bỗng nhiên, tiếng cười kia lại vang lên lần nữa — lần này càng gần hơn, như là dán lên cạnh tai anh, hơi thở lạnh như băng thổi thẳng lên vành tai — Vương Tấn lại xoay đầu đột ngột, nhưng vẫn không thấy bóng người nào.
"Ba... Ba..."
Là ảo giác sao? Là ai đang gọi?
Vương Tấn ớn lạnh cả sống lưng, hơi thở dồn dập, như một kẻ đáng thương đang chịu một trò đùa dai vụng về, anh đứng ở giữa bãi cỏ, không ngừng chuyển hướng, cố gắng tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Tiếng gọi càng ngày càng dày đặc truyền đến từ bốn phương tám hướng, vô số giọng trẻ con non nớt vờn quanh anh, lúc xa lúc gần, lúc khóc lúc cười gọi cha, ngón tay Vương Tấn đặt lên huyệt thái dương, xoa ấn thật mạnh, gõ vào đầu, tiếng ồn xung quanh càng ngày càng to, càng ngày càng gần, như dùng loa phóng thanh đặt cạnh tai anh, Vương Tấn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, anh há miệng, muốn gào to khàn cả giọng, nhưng chẳng thể phát ra tiếng.
"Vương Tấn! Vương Tấn!... Bác sĩ đâu, gọi bác sĩ đến!"
"Ra ngoài, anh tôi không muốn gặp cậu... Anh, anh có nghe em nói không?"
"Mẹ, ba đã tỉnh chưa? An An muốn thăm ba..."
Tiếng nói chuyện huyên náo, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, cảm xúc ấm áp trên da đan thành một bức tranh tươi mới sống động, có thứ gì đó thoáng qua trong đầu như đèn kéo quân, như thể bị vật nặng đè lên ngực, khó thở, nặng nề, làm người ta hít thở không thông.
Mí mắt Vương Tấn giật giật, bóng tối đột nhiên bị xé mở một kẽ hở, sắc trời tràn vào trong tầm mắt, anh nhíu mày nhắm mắt lại theo bản năng, nghiêng đầu sang phía ánh sáng yếu hơn một chút, sau vài giây quen dần, anh từ từ mở mắt ra.
Một khuôn mặt râu ria xồm xoàm sa sút chán chường đập vào mắt anh, sự mệt mỏi, lo âu và hốt hoảng khó kìm nén hiện lên trên đó, đáy mắt tràn đầy tơ máu, áo T-shirt nhăn nhúm như thể mấy ngày rồi chưa sửa soạn lại.
"Khóc sướt mướt trong bệnh viện ra thể thống gì, cũng có chết đâu, không phải tỉnh lại rồi à!"
"Ba, anh vừa mới tỉnh, ba không thể nói câu dễ nghe được à!" Vương Tự lén lau khoé mắt đỏ bừng, ghém chăn thay Vương Tấn, "Anh, anh không biết anh hôn mê bao lâu rồi đâu, ba mẹ lo muốn chết, bọn em suýt chút nữa đã nghĩ là anh —"
Denise dẫn Tiểu Nam và An An đứng bên góc tường, ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu An An nhỏ giọng an ủi, "Bé cưng ngoan nhé, chúng ta đừng làm phiền bác sĩ, ba sẽ không chạy đâu, lát nữa chúng ta quay lại sau nhé."
Vương Tấn hôn mê suốt hai ngày, Vương Đích và Lý Tuệ Tâm chạy tới bệnh viện, thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Vương Tấn sợ muốn chết, Vương Tự, Denise và Nhan Tư Trác cũng canh giữ ở cửa phòng bệnh, hai người hỏi nguồn cơn của chuyện này, cả đám đều im phăng phắc không trả lời. Vương Tự không biết ý Vương Tấn thế nào, Denise có tật giật mình, chỉ có Nhan Tư Trác biết toàn bộ câu chuyện, nhưng mà rốt cuộc nên xử lý chuyện này thế nào, ngoại trừ Vương Tấn, không ai có tư cách kết luận cả.
Bác sĩ điều trị của Vương Tấn kiểm tra xong, viết vài dòng trên sổ, ngẩng đầu lên thấy vài cặp mắt nhìn mình chằm chằm, "Không còn sốt nữa, nhịp tim cũng bình thường, có thể tỉnh lại là tốt rồi, có xuất hiện triệu chứng hay biến chứng đột phát nào nữa hay không thì còn phải ở lại viện quan sát một khoảng thời gian đã. Hiện giờ cơ thể người bệnh vô cùng yếu ớt, tạm thời đừng xuống giường đi lại, không được để cảm xúc lên xuống quá kịch liệt, phải uống và dùng thuốc xức ngoài da đầy đủ theo liều lượng mỗi ngày."
Y tá búng bình nước thuốc treo trên giá một cái, "Bác sĩ Chu, chai này sắp hết rồi, hôm nay có dùng thuốc làm tan pheromone nữa không?"
"Dùng hai ngày nữa đi." Bác sĩ khép hai ngón tay lại, thử nhiệt độ sau gáy Vương Tấn, sau đó tròng ống nghe trở về trên cổ, bút bi cắm vào trong túi, dịu dàng cười một tiếng, "Đã bớt sốt rồi, nhưng không có cách nào làm tan pheromone hoàn toàn được, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Đứa bé...?"
Vừa mở miệng, giọng nói khàn đến mức làm Vương Tấn giật mình.
Nhan Tư Trác cứng đờ ngẩng đầu lên, thân thể nghiêng về trước theo bản năng, như thể muốn đến gần hơn chút, nhưng lại bỗng nhiên nhớ đến gì đó, chùn bước lùi lại tại chỗ.
Sắc mặt Vương Tấn tái nhợt, anh nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
Một tia không đành lòng lướt qua trên mặt bác sĩ, biểu tình phức tạp khó mà mở miệng, không đợi anh ta mở miệng, "Phịch" một tiếng, Nhan Tư Trác quỳ xuống trước giường bệnh của Vương Tấn, đầu gối đập xuống mặt đất làm hắn khẽ kêu lên một tiếng, hai cánh tay đặt lên mép giường, đầu từ từ rũ xuống, phát ra tiếng thở dốc cực kỳ thống khổ, gần như nghẹn ngào, "Chúng ta... Chúng ta..."
Sự bi thương dâng trào như sóng dập biển vùi, Vương Tấn ngửa đầu dựa lên giường một cách mất tự nhiên, trên cổ nổi gân xanh, há miệng thật to cố gắng hô hấp như bị nghẹt thở, yết hầu lên xuống kịch liệt trên cổ họng. Anh nhắm hai mắt, cánh tay còn đang cắm kim siết chặt nắm đấm, khó lắm mới ngưng tụ được chút sức lực còn sót lại, hung hăng đập mạnh lên ván giường.
Cú đấm kia như thể đánh thẳng vào trong lòng, truyền đạt một loại cảm tình đang chết dần chết mòn trong lặng thinh, làm trái tim tất cả mọi người trong phòng bệnh chợt co rụt lại.
Cho dù trong lòng đã đoán trước, Vương Tấn vẫn chưa từ bỏ muốn giữ lại chút hi vọng xa vời.
Thẳng đến lúc này — khi sự thật đã được thông báo, chuyện đã rồi.
Nhan Tư Trác nhào lên tóm lấy cánh tay kia, liều mạng ôm vào trong lòng mình, vành mắt đỏ bừng, lắc đầu nói năng lộn xộn, "Đừng đánh nữa... Vương Tấn, dượng... Cầu xin anh, đừng đánh nữa..."
Lý Tuệ Tâm lau nước mắt xoay mặt đi, Vương Tự đỡ bả vai của Lý Tuệ Tâm, trừng mắt căm ghét nhìn Nhan Tư Trác.
Nhan Tư Trác chưa từng cảm nhận được sự thống khổ đến thế này, như thể trái tim bị ai đó moi ra khỏi lồng ngực, mở một cái lỗ trống lạnh băng, máu chảy đầm đìa, từng hơi thở đau đớn như bị dao cắt, chất độc thấm vào ngũ tạng, đau đến trầy da tróc vảy. Hắn muốn nói với Vương Tấn, rằng chúng ta sẽ còn có con nữa mà, nhưng tự mình làm mất con của bọn họ, làm hỏng bét hết mọi thứ vốn dĩ còn có thể cứu vãn, hắn còn mặt mũi nào mà nói ra câu này?
Vẻ mặt Denise lơ đãng, xoay người dẫn hai đứa con ra ngoài. Vương Đích thở dài mãi không thôi, không nhịn được liếc bóng lưng Denise một cái.
Trong mấy ngày Vương Tấn hôn mê, họ nhìn bộ dạng như cái xác không hồn của Nhan Tư Trác, trong lòng đã đoán được ít nhiều. Xem ra, nguyên nhân Vương Tấn và Denise ly dị đã rõ ràng không cần phải nói. Vừa nghe một tiếng "Dượng" kia, trái tim Vương Đích run lên, ông vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ là muốn đánh gãy chân Vương Tấn rồi, nhưng nhìn bộ dạng xúi quẩy nằm trên giường bệnh của thằng nhóc này, lại mềm lòng không giữ vững lập trường được.
Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng mà!
Bác sĩ hơi lúng túng vì phải xem trọn vở kịch gia đình này, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen miệng, "Vương tổng, Tiểu Quan đã thăm hỏi với tôi trước rồi, sẽ cố gắng làm ngài cảm thấy thoải mái nhất có thể, mấy ngày này tôi cũng có ca trực đêm, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi. Có điều người bệnh đã tỉnh rồi, người thân tốt nhất không nên tụ tập trong phòng bệnh, nhiều người quá sẽ ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của người bệnh."
Vương Tấn hơi cong khoé miệng, bày tỏ lòng cảm ơn, "...Ba, mẹ, mọi người ra ngoài đi, con cần nói mấy câu với Nhan Tư Trác."
Lý Tuệ Tâm nhìn Nhan Tư Trác muốn nói lại thôi, bà vỗ một cái lên mu bàn tay Vương Tấn, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng.
Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, kẽ hở rèm cửa sổ không kéo hết lộ ra bầu trời đêm đen kịt.
Vương Tấn ngất xỉu lúc ban đêm, trải qua một đống chuyện nhốn nháo hoảng loạn, khi tỉnh lại vẫn là ban đêm, thời gian bất giác trôi đi, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu rồi.
Tay vẫn bị Nhan Tư Trác siết chặt, Vương Tấn khẽ tránh ra, ngón trỏ móc ống tay áo Nhan Tư Trác một cái, "Đứng lên."
Nhan Tư Trác mở to đôi mắt đỏ như máu, vẫn bướng bỉnh quỳ xuống, không chịu nhúc nhích.
Giữa mày Vương Tấn nhíu chặt, nhắm mắt lại mệt mỏi không chịu được, để mặc cho hắn nắm tay mình, "Tôi không có hơi sức đâu mà nói nhảm với cậu."
Nhan Tư Trác hơi do dự rồi kéo một cái ghế dựa qua ngồi xuống. Nếu Vương Tấn mắng hắn vài câu, hắn còn có thể dễ chịu hơn một chút, thái độ không nóng không lạnh này của anh, ngược lại làm hắn ngứa hết cả ruột gan, đứng ngồi không yên, chỉ thiếu điều muốn moi tim ra cho Vương Tấn xem một cái.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Nhan Tư Trác nghe câu hỏi sững sờ một lát, "....Hai mươi bốn."
"Đã kết hôn chưa?"
"Chưa."
"Mối quan hệ thân mật lâu nhất duy trì mấy năm?"
"....Mấy tháng."
Bình hoa trên bàn tivi cắm vài bông bách hợp, mùi hương u nhã, Vương Tấn mở mắt ra, ánh mắt vô hồn mơ màng rơi lên đó, "Năm nay tôi ba mươi bảy tuổi, lớn hơn cậu mười ba tuổi, đã kết hôn, có hai con, mối quan hệ thân mật lâu nhất duy trì mười bốn năm. Nếu không có cậu xuất hiện, nó còn có thể duy trì lâu hơn, bền vững hơn nữa, thậm chí đến khi tôi chết."
"Cậu biết tại sao dù giữa tôi và Denise chẳng có chút tình cảm nào, vẫn có thể duy trì mối quan hệ ổn định vậy không? Bởi vì quan hệ tiền bạc bền chắc hơn đa số mối quan hệ trên thế giới này, chỉ cần tôi cho cô ta đủ tiền trong thẻ, bất động sản, trang sức, quần áo đầy đủ, cô ta sẽ yên tâm làm một 'Cô vợ tốt', không gây ra bất kỳ phiền toái nào cho tôi."
Nhan Tư Trác đã đoán được những lời kế tiếp của Vương Tấn, cắn răng nói, "Em đã nói từ sớm rồi, quan hệ hôn nhân như thế là không bình thường."
"Cho nên, ngoại trừ yếu tố tuổi tác, gia đình, ngay cả cái nhìn cơ bản nhất về mối quan hệ thân mật của chúng ta cũng chẳng giống nhau, dù cuối cùng chúng ta có kết hôn đi chăng nữa, cậu cho là chúng ta đi được bao xa?"
Nhan Tư Trác nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Đến ngày em chết."
Vương Tấn nhìn bọng mắt tím đen của Nhan Tư Trác, trái tim không khỏi run lên, cảm giác nóng nảy đột nhiên vô cớ trào dâng trong lòng, "Cậu vẫn chưa hiểu à, chúng ta căn bản không hợp! Cậu không thích cuộc hôn nhân biếи ŧɦái của tôi, tôi chẳng có lý do gì phải thoả mãn sở thích chinh phục của Alpha như cậu, ngoại trừ du͙ƈ vọиɠ, chúng ta chẳng có một xíu xiu nào phù hợp cả. Cậu ấu trĩ, vô lý, thích theo đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, một khi tinh trùng xông lên tới não cậu liền lột quần cưỡиɠ ɦϊếp tôi, cậu từng nghĩ đến cảm giác của tôi sao? Lúc cậu lật tẩy sự thật trước mặt Denise có nghĩ đến sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho tôi không?"
"Tôi thừa nhận, tôi cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tôi không trung thành với bạn đời, không có quy tắc về mặt tinh thần, không có giới hạn đạo đức, tại sao cậu không dám thừa nhận kẻ như tôi không phải là người yêu trong lý tưởng của cậu? Cậu thích tôi thật à, hay là lòng tự ái buồn cười của Alpha làm cậu không cách nào chấp nhận rằng mình sai rồi?" Rốt cuộc chẳng còn sức để chống đỡ, còn chưa dứt câu anh đã không nhịn được ho khan, Vương Tấn đẩy cánh tay giúp anh vỗ lưng của Nhan Tư Trác ra, "Đừng nói đến ngày cậu chết, chờ cảm giác mới mẻ của cậu hết rồi, quan hệ của chúng ta có thể kéo dài qua được một năm đã là điều bất khả thi!"
Nước mắt của Nhan Tư Trác đong đầy trong hốc mắt, cắn răng nói, "Chuyện em làm thì em nhận, em đúng là thứ súc sinh! Nhưng ngay cả lòng mình mà anh cũng không chịu nhìn rõ, sao có thể nói em sai được chứ? Anh không yêu em, anh có thể đi xóa đánh dấu, phá thai được mà, nhưng hết lần này đến lần khác anh vẫn lên giường với em, lúc mới mang thai em không ôm anh vào lòng anh còn chẳng yên giấc được! Anh chạy sang Ý, nói xằng nói bậy gì mà chấm dứt từ đây, nhưng mỗi lần em gọi điện thoại cho anh, anh đều nghe máy, em không hiểu, rốt cuộc anh đang sợ cái gì!"
Lời của Nhan Tư Trác như từng con dao cứa vào chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Vương Tấn, anh nghe không nổi nữa, thét lên gần như khàn cả giọng để ngắt lời, "Tôi không tin cậu! Sao có thể chứ? Tôi không tin giữa người nhà và tôi thì cậu sẽ chọn tôi, không tin cậu có khả năng chống đối lại cha mình, cũng không tin cái thứ hứa hẹn cam kết chết giẫm gì đó!"
"Em đã nói đi nói lại nhiều lần như thế, rằng những phiền toái kia em giải quyết được, em cũng biết, từ đó tới giờ anh chưa từng tin em... Nhìn chuyện của anh và Lý Tẫn Sơn bị đăng lên trên mạng, em ghen tị tới mức làm gì cũng không xong, nhắm mắt lại liền thấy bức ảnh hắn ta muốn hôn anh hiện lên trong đầu, thiếu điều muốn vọt sang Ý ngay lập tức! Nhưng em không có làm thế, anh biết lúc đó em đang làm gì sao, anh có từng hỏi em sao?" Nhan Tư Trác móc bút ghi âm ra từ trong túi, giơ lên trước mặt Vương Tấn, giọng run rẩy, "Lúc đó con mẹ nó em đang dùng chứng cứ lấy được từ chỗ Triệu Vĩ Quang để uy hiếp ba em! Anh cho rằng chỉ mình anh tìm được Triệu Vĩ Quang sao? Em hiểu rõ kẻ thù của ba em hơn anh nhiều, cũng càng biết rõ nhược điểm của ông ấy, tại sao anh không tin em một chút, chỉ cần anh tin em dù chỉ một chút xíu thôi, chúng ta đã không đi đến bước đường ngày hôm nay..."
Vương Tấn chỉ muốn bịt tai lại, anh chẳng muốn nghe Nhan Tư Trác đã làm gì, bây giờ nói gì đi chăng nữa cũng đã muộn rồi!
Chẳng lẽ là anh sai rồi sao?
Ba mươi bảy năm qua, ngoại trừ người nhà, Vương Tấn chưa bao giờ tin tưởng ai thật lòng cả, cho dù là người mình từng thích như Cố Thanh Bùi, anh vẫn sẽ giữ lại đường lui. Một kẻ đậm chất thương gia như anh, làm sao mà tin được rằng có người sẽ sẵn lòng rời bỏ người thân, đối xử tốt với anh mà không cần báo đáp?
Anh không dám tin, cũng không muốn tin.
Vương Tấn trầm mặc rất lâu rồi trở người một cách khó nhọc, quay lưng về phía Nhan Tư Trác. Nằm ngang quá lâu, toàn bộ phần lưng của anh đã tê rần, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Nhan Tư Trác, như kim chích vào lưng.
"Nhan Tư Trác, tuổi của tôi không còn nhỏ nữa, không có hơi sức đâu mà thay đổi. Tôi chưa từng tin cậu, chẳng lẽ cậu từng tin tưởng tôi sao? Hai ta chẳng ai sai cả, chúng ta chẳng qua chỉ đơn giản là... Không hợp nhau."
Sau lưng không có tiếng động, Vương Tấn cố gắng không để giọng mình nghẹn ngào, ổn định lại giọng nói, mang theo một tia run rẩy khó nhận ra, "Xem như tôi cầu xin cậu, tha cho tôi đi."