[Nhan Vương] Loanh Quanh / Chương 2
Tác giả đồng nhân: LW123
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Chuyển ngữ: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
______________________
Lời tác giả: Chương này mang Cố tổng cameo một phát!
___________________________
Vương Tấn bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bức màn kéo kín, một tia ánh sáng đều không lọt vào được, bóng tối vô biên.
Anh sờ soạng lấy điện thoại qua, giọng nói nghèn nghẹn khàn khàn, "Alo, Tiểu Triệu."
Giọng bí thư hơi khẩn trương, “Vương đổng, ngài cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi.”
“.....Ừm, có chuyện gì?”
“Hôm nay đã hẹn Cố tổng gặp mặt ở công ty, điện thoại của ngài lại gọi mãi không được, mọi người tìm không thấy ngài, Cố tổng đã rời đi trước rồi, nói khi nào có tin tức thì báo cho ngài ấy một tiếng.”
Vương Tấn liếc nhanh qua màn hình điện thoại, 3h20 chiều, trong lòng lộp bộp một tiếng, biết xong rồi.
Anh ấn mở đèn bàn, vất vả ngồi dậy, dựa vào đầu giường mà ấn ấn giữa trán, cả người đau nhức. Anh cố nhịn cảm giác khó chịu, gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi trước.
Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, “Anh Vương?”
Vương Tấn khụ vài tiếng lấy giọng, thật xin lỗi nói, “Thanh Bùi, ngại quá, bên tôi có vài chuyện gấp không đi được, còn đang ở Singapore.”
“Mấy người Tiểu Triệu mãi không gọi được cho anh, không có chuyện gì chứ?”
“Đúng là có vài chuyện phiền toái,” Vương Tấn lấp lửng cho qua, đánh trống lảng, “Làm cậu phải đi một chuyến không công, tôi áy náy quá, chờ tôi về tới Bắc Kinh mời cậu ăn cơm, nhất định sẽ tự phạt mình hai chén.”
“Anh Vương đừng nói vậy, cũng không có chuyện gì gấp, là lỗi của tôi không suy xét chu toàn, làm anh phải xếp lịch trình khít như vậy. Chờ anh trở về, tôi sẽ đứng ra làm chủ, mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh.”
Lời nói của Cố Thanh Bùi thật khéo léo tinh tế, Vương Tấn không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.
Cố Thanh Bùi là người như vậy, luôn có thể cho người khác sự thân thiết đúng mực ngay khi cần, nhiều quá thì thô lỗ, ít quá thì xa lạ, chọn đúng ranh giới giữa hai bên một cách tài tình, tạo thành một tính cách thật hoàn mỹ, nghĩ đến thế, Vương Tấn không khỏi lại bắt đầu tiếc nuối vì không thể bắt được người đàn ông gần như là hoàn mỹ này.
Anh thở dài, nhẹ giọng nói, “Vậy hai ngày này làm phiền cậu, mới bắt đầu hạng mục, phải chú ý nhiều việc, tôi vội xong chuyện bên này sẽ lập tức trở về.”
“Yên tâm đi anh Vương, hạng mục này tôi tự…”
Còn chưa nghe hết câu, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Nhan Tư Trác thoảu mái đi vào, mang theo hơi thở đậm đặc mùi tin tức tố của Alpha kia, đặt mông ngồi xuống bên giường, vén lên chăn, “Tỉnh rồi? Để tôi đổi thuốc cho dượng.”
Vương Tấn che microphone, lấy khuỷu tay đè góc chăn lại, mặt âm trầm ra vẻ bình tĩnh, “Đi ra ngoài.”
Nhan Tư Trác liếc qua di động của anh, cười cợt, lại không nhấc mông đi cũng không hé răng, tay mò vào chăn, chầm chậm sờ từ đùi anh lên trên.
Vương Tấn khép hai chân lại theo bản năng, kẹp lấy bàn tay kia, không còn tay để kéo hắn ra, thấp giọng mắng, “Nhan Tư Trác, cậu có mắt nhìn không hả!”
Đầu bên kia Cố Thanh Bùi “Alo” hai tiếng, Vương Tấn mới cầm lấy di động, bắt đắc dĩ nói, “Ngại quá Thanh Bùi, là cháu của anh, không hiểu chuyện. Chúng ta nói đến đâu rồi?”
Cai tay kia càng được nước lấn tới, không biết chạm vào chỗ nào, Vương Tấn kêu lên một tiếng, giận dữ trừng mắt về phía Nhan Tư Trác.
Cố Thanh Bùi dừng một lát, không rõ ý tứ mà cười nói, “Lúc trước có nghe chị dâu kể, thằng bé rất đẹp trai.”
Nhan Tư Trác thấy dáng vẻ giận mà không dám nói của Vương Tấn rất thú vị, đầu ngón tay lướt qua trên làn da của anh như đang đánh đàn, nhìn vành tai Vương Tấn từ từ chuyển sang màu hồng.
“Ha ha, đúng vậy, nhưng tuổi còn nhỏ, còn phải học hỏi nhiều lắm.” Vương Tấn cười đến cứng đờ, một tay đè lại cổ tay của Nhan Tư Trác, hai chân khép càng chặt, khó khăn nói, “Thanh Bùi à, bên tôi còn có vài việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Được, anh Vương, vậy chúng ta gặp lại ở Bắc Kinh nhé.”
Cúp điện thoại, Vương Tấn vừa muốn nổi giận, lại nghĩ thế thì có vẻ coi trọng hắn quá. Một thằng nhóc ranh, có gì mà phải so đo với hắn cho mất mặt cơ chứ?
Chỉ trong vài giây do dự này, Nhan Tư Trác đã thản nhiên rút tay về, làm như không có việc gì mà thuận miệng hỏi, “Ai vậy? Nói chuyện với hắn dịu dàng đến thế.”
Vương Tấn bấm điện thoại mấy cái, gửi tin nhắn, không hề ngẩng đầu lên lạnh lùng nói, “Không liên quan gì đến cậu.”
Tâm tình Vương Tấn hiện tại cực kỳ phức tạp -- ngủ với cháu trai của vợ mình, còn chẳng phải tự nguyện, ngủ thì ngủ, coi như bị chó cắn một cái, vấn đề là anh bị thằng nhóc này đánh dấu, cả đời này muốn thoát cũng khó.
Tuy rằng rất ít Alpha nào sẽ dùng áp chế tin tức tố để khống chế Omega của mình, đó chẳng khác nào họ thừa nhận chính mình không đủ hấp dẫn, là chuyện rất làm mất tôn nghiêm của một Alpha, nhưng là loại người làm cho người ta không nắm bắt được như Vương Tấn, còn gặp phải Nhan Tư Trác loại không biết xấu hổ này, xảy ra chuyện gì cũng không có gì ngạc nhiên.
Càng làm người ta đau đầu là quan hệ kỳ cục của bọn họ hiện giờ, Vương Tấn thậm chí có thể tưởng tượng được, chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ có hiệu quả bùng nổ thế nào, tuy rằng anh không quan tâm, nhưng không thích trở thành đề tài để người ta bàn chuyện phiếm.
Tin nhắn trả lời đến, Vương Tấn buông di động, ôm cánh tay nhìn về phía Nhan Tư Trác, nhếch miệng trào phúng, “Cậu bị thần kinh à, đừng có giả làm người tốt, không lừa được tôi đâu.”
Nhan Tư Trác nhìn bộ dáng Vương Tấn đang khó chịu muốn chết còn ráng cãi lại, du͙ƈ vọиɠ chinh phục tràn ngập trong lòng. Hắn biết thân thể được bao bọc dưới lớp áo ngủ kia tràn đầy vết tích do hắn lưu lại, cơ thể rắn chắc cân đối, sờ lên cảm giác rất tốt, đôi chân thon dài có thể kẹp lấy thắt lưng của hắn thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn kia khi cao trào sẽ hung hăng mút lấy hắn, Nhan Tư Trác chỉ nghĩ thôi đã muốn cứng.
Nhan Tư Trác nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, Vương Tấn cảm thấy có một loại uy thế càng ngày càng nặng, làm cho xương sống của anh tê dại, bên trong thậm chí bắt đầu ẩm ướt, anh không khỏi siết chặt nắm đấm, chống cự lại phản ứng đầy xấu hổ này của thân thể.
Ngay tại giây phút Vương Tấn nhịn không được muốn mở miệng nói, áp lực làm anh hít thở không thông kia bị thu lại.
“Khẩn trương như vậy làm gì, tôi vào gọi dượng đi ăn cơm thôi mà.” Nhan Tư Trác nhún vai, đem thuốc mỡ nhét vào dưới gối đầu, đột nhiên đến sát bên gáy anh ngửi ngửi, Vương Tấn trốn tránh theo bản năng, bỗng nghe hắn nói, “Kỳ động dục của dượng còn chưa qua đâu, đừng dùng thuốc ức chế, dùng thuốc bậy bạ sẽ làm tin tức tố hỗn loạn, mới lúc nào cũng ướt thế này.”
Trên mặt Vương Tấn lúc hồng lúc trắng, hít một hơi sâu, xốc lên chăn xuống giường, “Tôi có động dục hay không, liên quan cái rắm gì đến cậu--”
Vừa nhấc mắt lên, đã thấy Denise cầm ly nước đứng ở cửa, anh sững sờ, lập tức hiểu ra, bảo sao Nhan Tư Trác hôm nay làm người, ra là Denise và bọn nhỏ đã đi du lịch về.
Denise nhét ly nước vào tay anh, xấu hổ chỉnh chỉnh lại tóc, “Không đứng đắn gì hết, cái gì mà động dục hay không, anh nói cái gì với thằng nhỏ vậy!”
Vương Tấn nghe nàng nói thế liền biết nàng chưa biết gì, trong lòng tạm thời thả lỏng, chửi thầm Nhan Tư Trác sói đội lốt người, còn rất biết giả vờ.
Anh liếc mắt, dùng ánh mắt như đang chọn thịt mà đánh giá Nhan Tư Trác một phen, “Thằng nhỏ nào mà lớn đến thế? Em nhớ nhầm tuổi nó rồi à.”
Nhan Tư Trác không tránh không né nhìn thẳng vào Vương Tấn, đáy mắt thậm chí còn có chút ý cười, “Vậy lúc đó dượng bao nhiêu tuổi? Lúc “thanh danh” của dượng truyền khắp vòng xã giao, tôi cũng chỉ mới lên tiểu học thôi.” Hắn dừng một lát, tựa như giải thích nói, “À, đừng hiểu lầm, tôi nói là giới thương nhân người Hoa.”
Lúc Nhan Tư Trác còn chưa phân hóa giới tính chỉ biết rằng, cô của mình gả cho một Alpha tuy rất có tiền nhưng nhân phẩm tồi tàn. Lúc đầu Denise còn hi vọng xa vời mà chờ mong một mối quan hệ hôn nhân bền vững trung thành, mỗi lần cãi nhau với Vương Tấn đều chạy về nhà mẹ đẻ khóc một trận, Nhan Tư Trác cảm thấy rất phiền, một mặt phiền nàng không có tiền đồ, một mặt lại tò mò đó đến cùng là Alpha thế nào, mới có thể làm Denise vừa yêu lại vừa hận đến trình độ này.
Hiện giờ hắn đã biết, so với lúc mười tuổi còn biết rõ hơn.
Denise biết hai người bọn họ không hợp tính nhau, vội vàng giải hòa, “Được rồi được rồi, mau xuống ăn cơm đi. Tiểu Trác nói anh bị bệnh, em bảo người giúp việc làm cháo cải xanh, còn đang nóng hổi đó.”
Bọn nhỏ ngủ trưa đã tỉnh dậy, ríu rít kể chuyện đi du lịch ở Mỹ, Vương Tấn nghe qua loa, đứt quãng nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, như là mơ một giấc mộng vừa hoang đường lại dâʍ đãиɠ, tầm mắt nhịn không được liếc về phía tấm thảm ở cầu thang kia, tuy rằng đã được giặt sạch, vẫn liếc mắt một cái liền thẹn đến hoảng. Cháo trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị, ăn không được bao nhiêu đã buông đũa.
Cơm nước xong, bảo mẫu giúp Denise vào phòng thu xếp quần áo, bọn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa ở phòng khách, Nhan Tư Trác vừa hát nhẩm vừa rửa chén ở nhà bếp, bộ dáng thoạt nhìn tâm tình rất tốt. Vương Tấn thì ngồi dựa vào sô pha, xử lý bưu kiện tồn đọng trong mail của công ty.
Ngay lúc anh hơi buồn ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Vương Tấn giật mình tỉnh lại, lê dép lê đi qua mở cửa.
Nếu là bình thường, chuyện này anh chắc chắn không động tay đến, dù sao người tới nếu không phải thân thích của Denise, cũng là quà tặng của mấy người theo đuổi đuổi mãi không đi, kẻ nào cũng không đáng giá làm anh phí sức lao động.
Ngoài cửa là tài xế lão Ngô, ông đưa một túi nilon màu đen cho anh, nhìn Vương Tấn một cái muốn nói lại thôi.
Vương Tấn bỗng dưng có hơi buồn bực, giơ tay lên ngăn lại lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của lão Ngô, “Việc này không dễ làm, tôi biết, ngày mai ông qua chỗ Tiểu Triệu lãnh thêm một tháng tiền thưởng đi, nói là tôi đã cho phép.”
Lão Ngô ngại ngùng một lúc lâu, mới gian nan nói, “Vương đổng, ngài đừng trách tôi nhiều chuyện, chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng, nhưng mà… Thuốc này không uống bậy bạ được, ngài tốt nhất, tốt nhất vẫn nên tìm bác sĩ xem thử đi…” Trái tim ông đập liên hồi, “Hầy, tôi là muốn nói, ngài nhất định phải quan tâm đến thân thể!”
Lão Ngô nói đến mức mặt mũi đỏ bừng, nói cũng nói không rõ, cũng không dám nhìn Vương Tấn, xoay đầu đi mất.
Anh biết lão Ngô muốn nói gì.
Thuốc tránh thai là thuốc cấm, căn cứ vào thể chất bất đồng của Omega, có thể sẽ tạo ra tổn thương không thể chữa trị được cho năng lực sinh dục, trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy nên các quốc gia đều quản lý nghiêm khắc, cho dù là người có địa vị như Vương Tấn, muốn mua được cũng không dễ dàng.
Vương Tấn đứng ở trước cửa, có vách tường che, làm gì người bên trong cũng không thấy được. Anh lấy từ trong túi nilon ra một viên con nhộng, vứt vỏ bao vào thùng rác, im hơi lặng tiếng nắm trong tay, lấy ly nước từ bàn trà đi vào nhà vệ sinh.
Tim anh đập liên hồi, đại não lại cực kỳ tỉnh táo.
Vừa rồi anh tra trên mạng, tỉ lệ nguy hiểm tính mạng khi uống thuốc cũng không cao, chỉ có 1%, mà xác suất mang thai sau khi bị đánh dấu thành kết, bắn vào khoang sinh sản gần như là 100%, còn thêm một đám phiền toái kéo theo sau việc mang thai, sinh sản, anh phải mạo hiểm một lần.
Thuốc nằm trong lòng bàn tay anh, Vương Tấn uống chút nước, định đưa thuốc vào miệng.
Cửa buồng vệ sinh đột nhiên mở ra, Vương Tấn chột dạ, còn chưa thấy rõ người tới, đã nhanh chóng giấu nắm tay ra sau, bị nước trong miệng sặc đến ho khan, chỉ thấy Nhan Tư Trác đưa tay ra sau đóng cửa lại, bước từng bước tới gần.
Trong nhà nhiều người, Vương Tấn biết hắn không dám làm gì, nhưng cơ thể vẫn bày ra loại trạng thái khẩn trương căng thẳng, phía sau thắt lưng dựa vào bồn rửa tay, nhíu mày nói, “Cậu không được dạy phải gõ cửa à?”
Nhan Tư Trác tiến lên vài bước, một tay chống lên gương, vây Vương Tấn ở giữa bản thân và bồn rửa tay, lấy tay lau đi vệt nước còn đọng trên môi anh, ánh mắt ái muội liếc qua hai cánh môi kia, “Cửa không khóa, tôi còn tưởng là giữ cửa cho tôi chứ.”
Thân trên của Vương Tấn bị ép phải nghiêng về phía sau, thể trạng cường tráng của Nhan Tư Trác tạo áp lực vô hình cho anh, lòng bàn tay cầm viên con nhộng toát đầy mồ hôi. Anh kiêu ngạo nhếch cằm, buồn bực nói, “Đừng tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, đi ra ngoài, tôi muốn đi WC.”
Nhan Tư Trác lù lù bất động, hơi thở nhè nhẹ ấm áp dán sát vào lỗ tai của Vương Tấn, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Đi WC còn đem theo ly nước, sở thích này của dượng lạ vậy hả, dượng?”
Vương Tấn vừa nghe chữ “Dượng” lập tức máu nóng vọt lên não, “Tôi thích cái gì không có nghĩa vụ phải báo với cậu, tôi nói lần nữa, cút, ra.”
Nhan Tư Trác nở một nụ cười vô lại, dán mặt càng sát vào, thân thể gần như là dính vào với nhau, dùng giọng trầm trầm nói, “Tôi lấy tiền của dượng, còn chưa có hỏi đánh giá của khách hàng đâu. Vương tổng thấy tối hôm qua có hài lòng không, thích tư thế nào, có cần cải tiến gì không?”
Vương Tấn đẩy ngực hắn một cái, tức giận nói, “Mẹ nó cậu bị thần kinh à!”
“Để tôi đoán thử nhé, lúc vào từ phía sau, dượng run cực kỳ nhiều, nhất là lúc vào khoang sinh sản, kẹp tôi chặt đến nỗi thiếu chút nữa muốn bắn…”
“Nhan Tư Trác!” Vương Tấn quát lớn một tiếng, ngăn lại cái miệng chết tiệt kia, gằn từng chữ từ kẽ răng, “Cậu tốt nhất đừng làm tôi nổi nóng.”
Nhan Tư Trác chẳng xem ra gì, nhếch nhếch khóe miệng khiêu khích, “Vậy giới hạn nổi nóng của dượng cũng thấp quá. Bị tôi làm tới làm lui cả đêm, còn có thể nhịn xuống giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thật là làm người ta nhìn với con mắt khác đó Vương tổng, chẳng trách vợ mình ngủ với người khác cũng chẳng để ý.”
Vương Tấn tức giận đến mức trán nổi gân xanh, túm lấy cổ áo Nhan Tư Trác, giọng lạnh như hầm băng, “Thằng nhãi, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng, ngủ cùng nhau một giấc cũng không thay đổi được bất cứ việc gì giữa tôi và cậu, tôi đã ngủ với nhiều người rồi, cậu chẳng phải người thứ nhất, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Tôi dùng thuốc ức chế hơn mười năm, kỳ động dục với tôi mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, không có càng tốt, không thiếu cái ƈôи ŧɦịŧ của cậu đâu.”
Omega bị đánh dấu ở trước mặt Alpha của mình nói muốn lên giường với người khác, câu này của Vương Tấn thật sự phải nói là kinh hãi thế tục, đập chính xác vào tự tôn của một Alpha cao ngạo.
Lửa giận của Nhan Tư Trác lập tức bùng lên, hắn đã sớm chú ý đến sự mờ ám của Vương Tấn, một tay trực tiếp luồn ra phía sau Vương Tấn, mở ra lòng bàn tay nắm chặt viên con nhộng kia, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy viên thuốc.
Vương Tấn chỉ lơ là một giây, thứ vất vả lắm mới mua được đã rơi vào tay Nhan Tư Trác, vội đến mức muốn vươn tay qua giật lại, “Mẹ nó, đưa đây!”
Nhan Tư Trác một tay khống chế Vương Tấn, một tay giơ viên con nhộng lên cao đến mức anh với không tới, cười cực kỳ hung ác, “Ngủ một giấc không tính việc gì, đúng không? Vậy thuốc này là sao vậy, hửm?”
“Cậu mẹ nó đưa đây!” Vương Tấn gấp đến độ mắt giăng đầu tơ máu, sức lực còn chưa khôi phục, mới rướn lên vài lần đã mệt đến thở hổn hển, cọ tới cọ lui trong lòng ngực của Nhan Tư Trác, cố gắng với tới viên con nhộng khó khăn lắm mới mua được kia.
Nhan Tư Trác gắt gao siết chặt thắt lưng Vương Tấn, cắn một cái ở tuyến thể phía sau, cơ thể Vương Tấn lập tức mềm xuống. Nhan Tư Trác liếm lấp vùng da kia, hài lòng cảm nhận Vương Tấn khẽ run rẩy trong ngực mình.
Vương Tấn nghiến răng nằm trong lòng hắn, tận mắt chứng kiến hắn ném viên thuốc kia vào bồn cầu, trong lòng hận đến rỉ máu.
Bên tai là giọng nói vui vẻ tựa như ma quỷ của Nhan Tư Trác, mang theo ý cười thật tàn nhẫn, nhẹ giọng hỏi, “Dượng, dượng nói thử xem con của chúng ta sinh ra, nên gọi tôi là cha, hay là anh đây?”
Danh Sách Chương: