[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Chuyển ngữ: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
_____________________________
Chương 19
Sắc trời âm u, mây đen bao phủ khắp nơi đã hấp thụ đủ hơi nước, như sắp hạ một cơn mưa rào.
Lúc Vương Tấn và Nhan Tư Trác bước vào trong nhà, Denise đang gọi điện thoại ngoài ban công, nàng nghe thấy tiếng động trong phòng khách, liếc mắt nhìn sang bên này, lại như chẳng có gì liên quan đến mình mà quay đi.
Nhan Tư Trác hiển nhiên rất khẩn trương, chân không chịu ngồi yên, đi tới đi lui trong phòng khách, lâu lâu lại liếc nhìn bóng lưng Denise một cái. Vương Tấn lại rất bình tĩnh ngồi ở sô pha, mở một quyển tạp chí về kinh tế và tài chính ra xem, ngón trỏ cuốn lấy trang giấy, chà xát đến mức giấy nhăn lại cũng không sang trang.
Tối hôm qua tình huống hỗn loạn, Vương Tấn không biết Denise nghe được nhiều hay ít, theo trí nhớ của anh, toàn bộ bí mật này đều đã bị phơi bày sạch sẽ. Vương Tấn chưa bao giờ là người để đạo đức trói buộc, nếu lương tâm có thể bán được, anh chắc chắn sẽ giơ hai tay đồng ý đem nó cân ký bán, mặc dù như thế, lúc này ngay cả anh cũng cảm thấy chuyện này thật sự không ổn.
Thử hỏi trên đời này, ai có thể chấp nhận chuyện chồng mình ăn ngủ với cháu trai của mình đâu cơ chứ?
Chẳng sợ Denise có điên lên khóc nháo, chạy đến công ty khóc lóc om sòm làm anh mất mặt, Vương Tấn đều cảm thấy có thể đoán trước được trong lòng, nhưng nàng lại không có phản ứng gì, bình tĩnh như một mặt hồ phẳng lặng.
Nhan Tư Trác châm điếu thuốc, dựa vào sô pha phun mây nhả khói, cố tìm đề tài: “Không thấy Tiểu Nam với An An đâu, đưa đi rồi à?”
Vương Tấn vừa vào nhà đã phát hiện bọn nhỏ không có trong nhà, tám chín phần mười là Denise nhờ người đưa đi rồi. Anh hờ hững “Ừ” một tiếng, cau mày phất tay, xua đi làn khói bay đến trong không khí, “Tắt thuốc đi, không có việc gì làm thì thu thập hành lý đi.”
Thật ra hắn cũng không định hút nhiều, chỉ là cảm thấy trong lòng phiền muộn, Nhan Tư Trác dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nghiền mạnh vài cái, ngữ khí thêm vài phần không kiên nhẫn, “Trước kia bà ấy ngại tiền ít không muốn ly hôn, hiện tại càng không thể nào nhượng bộ, anh định bàn với bà ấy thế nào?”
Vương Tấn khép tạp chí, bỏ lại vào trong giá sách nhỏ cạnh sô pha, cong môi giễu cợt, “Cậu định dùng lập trường gì để hỏi?”
Nhan Tư Trác khó hiểu, “Ý anh là sao?”
“Tôi hỏi cậu, là làm cháu trai của Denise, hay là---”
Vương Tấn đột nhiên ngắt câu giữa chừng, sâu thẳm trong mắt bừng lên một ngọn lửa, liếc mắt nhìn Nhan Tư Trác. Nhan Tư Trác nghe hiểu, nhất thời đờ người ra. Đúng vậy, một bên là người cô ruột thịt, một bên là Omega bị hắn đánh dấu, hắn chen vào giữa, là muốn đứng ở lập trường bên nào?
Phía chân trời vang lên một trận sấm rền, đầu tiên là vài giọt mưa, sau đó càng ngày càng nặng hạt, mưa càng lúc càng lớn. Ngay lúc Nhan Tư Trác còn đang do dự, Denise cuối cùng đã nói chuyện điện thoại xong, từ ban công đi vào.
Hôm nay nàng ăn diện tỉ mỉ, mái tóc đen nhánh cuộn sóng xõa trên vai, váy dài màu đen lộ vai, khiến làn da càng thêm trắng nõn, hoàn toàn không giống một phụ nữ tuổi gần bốn mươi. Vương Tấn đã lâu rồi không nhìn kỹ Denise, anh không thể không thừa nhận, cho dù đã gặp rất nhiều người bộ dạng đẹp đẽ, Denise vẫn như cũ vinh hạnh xếp đầu bảng trong số những Omega nữ anh gặp qua.
“Hai người về rồi à.” Denise ngồi vào sô pha, duy trì một khoảng cách với Vương Tấn và Nhan Tư Trác, mỉm cười hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Vương Tấn không muốn dây dưa gì thêm, vào thẳng vấn đề chính, “Chúng ta bàn chuyện ly hôn đi.”
Nụ cười trên mặt Denise hơi phai nhạt, tỏ vẻ thoải mái quơ quơ di động, “Tôi vừa bàn với luật sư, bên đó nói xét theo góc độ chuyên nghiệp, chuyện ly hôn của chúng ta còn có trở ngại.”
Bàn tay Vương Tấn khoát lên cổ tay, vô ý thức đùa nghịch đồng hồ đeo tay, nghe vậy động tác dừng lại, “Trở ngại gì? Phân chia tài sản, hay là đạo lý đối nhân xử thế.”
Denise vén tóc ra sau tai, bình tĩnh mà nói, “Tôi nghĩ anh hẳn không hứng thú với quyền nuôi con, ý kiến của chúng ta về chuyện phân chia tài sản khác nhau không phải ngày một ngày hai. Ly hôn tôi không có ý kiến gì, chỉ là xem anh phân chia thế nào.”
Quanh đi quẩn lại, vẫn là vấn đề về tiền. Vương Tấn cảm thấy thật phiền toái, “Cái bảng biểu phân chia trước kia không có khả năng, chọn thứ khác đi, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ tận lực làm cô hài lòng.”
Denise nhanh chóng nói, “Tôi chỉ muốn cổ phần của Khánh Đạt.”
Vương Tấn cảm thấy thật buồn cười, “Cô có biết 1% cổ phần của công ty trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Anh làm ra loại chuyện này, tôi đòi bao nhiêu phần trăm thì có gì quá đáng?” Denise đột nhiên cất cao giọng, như là một con rối gỗ đột nhiên bị giật dây, mặt nạ ngụy trang thật lâu từ từ nứt vỡ, chảy ra dòng máu nóng hổi giàn giụa, ngay cả tiếng nói đều phát run, “Nếu tôi không phát hiện, các người định giấu tôi bao lâu? Giấu đến lúc sinh đứa bé ra luôn à?!”
Hoàn toàn ngả bài, người cảm thấy khó có thể chịu đựng không chỉ có mình Vương Tấn.
Gân xanh trên thái dương Vương Tấn giật giật, huyệt thái dương đau như bị kim đâm, anh thả lỏng tinh thần, ngẩng đầu nghiêm mặt nói, “Chuyện này đúng là tôi làm không thỏa đáng, nợ cô một câu xin lỗi.”
Vương Tấn nhượng bộ đến trình độ này, đều dựa vào chút lương tâm ít ỏi còn sót lại, hoàn toàn trái ngược với phong cách xử sự đó giờ của anh. Huống chi chuyện này không thể trách anh hoàn toàn, nếu không phải Nhan Tư Trác cưỡng ép trước, sao có thể có nhiều phiền toái phát sinh như vậy?
“Một câu xin lỗi thì xong rồi?” Denise cười xùy một tiếng, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, “Vương Tấn, anh làm bậy nhiều năm như vậy, có khi nào tôi quản anh không? Tôi không hề quan tâm anh là Omega, không quan tâm anh có một đống tình nhân bạn giường, mỗi ngày đều tự nhủ, cứ yên tâm tiêu xài tiền của mình đi, cứ coi như mình là góa phụ đi. Tôi mất hết thể diện trước mặt thân thích, hiện tại anh còn muốn ngủ đến cả cháu trai của tôi! Anh có biết thứ gì gọi là liêm sỉ không??”
Nhan Tư Trác nhíu mày, mở miệng ngắt lời, “Cô---”
“Câm miệng! Mày còn có mặt mũi nói chuyện à?” Denise ôm hận trừng mắt nhìn, hít mũi thật mạnh, giọng nói càng thêm bén nhọn, “Nhan Tư Trác, lúc mày lên giường với anh ta, có nghĩ đến người cô này hay không??”
Nhan Tư Trác đuối lý, buồn bực nói, “Cô có mắng thì mắng con đi, là con cưỡng ép anh ấy.”
Denise quả thật tức đến điên lên, bật người dậy, tóm lấy ly uống nước, đập mạnh xuống sàn “xoảng” một tiếng, mảnh thủy tinh văng tứ phía. Nàng chỉ vào Nhan Tư Trác, nước mắt rơi theo từng chữ được nói ra, “Nói đỡ cho người ngoài, mày… Mày có còn họ Nhan nữa hay không…”
Vương Tấn vẫn luôn khống chế cảm xúc, anh đứng lên bắt lấy cánh tay vừa đập một cái ly còn đang run rẩy của Denise, chậm rãi đè xuống, khuôn mặt lộ ra chút lạnh lùng phiền chán, “Bình tĩnh chút đi, ý cậu ta không phải vậy, cậu ta chỉ đang trình bày sự thật thôi.”
Denise khóc ròng, dùng sức đẩy Vương Tấn một cái, “Vậy tại sao anh không bỏ đứa bé đi? Chuyện này nó cũng ép anh à?”
Vương Tấn trầm mặc một lúc, “Không phải.”
Nhan Tư Trác kéo Vương Tấn về phía sau, dùng bờ vai dày rộng ngăn trở anh, sợ Denise quá kích động làm Vương Tấn bị thương, “Đó là chuyện của bọn con.”
Vương Tấn rút tay từ trong tay hắn ra, lạnh lùng nói, “Quyết định của tôi, không liên quan đến bất cứ ai cả.” Anh lướt qua bả vai Nhan Tư Trác nhìn về phía Denise, “Trạng thái của cô hiện tại không thích hợp để nói chuyện, từ từ nghĩ xem mình muốn cái gì, nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi. Trước khi về Singapore cô có thể ở lại đây, tôi đi chỗ khác.”
Nhan Tư Trác nhíu mày hỏi, “Anh đi đâu?”
Vương Tấn liếc hắn một cái, không trả lời, “Chuyện của hai người, tự mình giải quyết đi.”
Vương Tấn vừa bước một chân ra hành lang, đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Denise truyền đến từ sau lưng, ngay sau đó một tiếng thét chói tai như đào tim đào phổi vang lên, bén nhọn đến mức nghe chẳng ra gì, “Vương Tấn---”
“Nếu anh không bỏ đứa bé kia, đừng hòng gặp lại Tiểu Nam và An An!!”
Vương Tấn khựng lại một bước, sau đó bước nhanh đến thang máy. Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng rống giận của Nhan Tư Trác, lẫn với tiếng khóc của phụ nữ, theo cửa thang máy đóng lại, vạn vật đều tĩnh lặng.
Cả thành phố bị bao phủ trong làn mưa dày đặc, nhà cao tầng vùi trong mưa trắng xoá, ngắm nhìn qua màn mưa, tựa như con trai ngậm ngọc. Vương Tấn đi dưới màn mưa, nước thấm vào từ cổ áo, lạnh thấu xương như kim châm. Điện thoại bỗng reo lên, anh lười nhấc máy, vì thế cứ để nó reo, thẳng đến khi nhìn thấy chiếc McLaren màu bạc bóng loáng trước cửa chung cư.
Lý Tẫn Sơn vội vàng xuống xe, dùng áo khoác bao trùm cả người Vương Tấn, ôm người vào trong xe.
Hắn nhìn sườn mặt Vương Tấn, thật thức thời không hỏi gì thêm, chỉ hỏi, “Vương tổng, muốn đi đâu?”
Vương Tấn ngửa người ra dựa vào ghế sau, mệt mỏi nhắm mắt lại, “Đâu cũng được.”
Danh Sách Chương: