Mỗi một dây thần kinh giống như đồng thời bị ngâm trong lửa và ax.it su.nfuric.
Người đàn ông cơ hồ sở hữu quân đội của cả Liên bang Địa cầu, Lục gia gia chủ, cũng là Alpha cấp SS duy nhất trong lịch sử, đang từng bước bước vào cứ điểm chữa trị mà anh đã bố trí nhiều năm trước trong nhà cũ Lục gia.
Mặc dù đang phải chịu đựng nỗi đau kinh hoàng, nhưng trên mặt Lục Thái Phàn cũng không có nhiều biểu cảm.
Chỉ có bước chân hơi lảo đảo lộ ra chút không thích hợp.
Mặt khác, thứ đang đè nén, gần như bao phủ cơ thể anh, sắp biến anh thành một cỗ máy hình người cũng phát ra tiếng rên rỉ bất kham. Ngay cả khi không nhìn màn hình, Lục Thái Phàn cũng biết rất rõ rằng giá trị rối loạn tinh thần hiện tại của anh đã bùng nổ.
“Với tất cả sự kính trọng, thưa chủ nhân, theo dữ liệu tôi nhận được, nếu ngài không tự chữa trị cho bản thân một lần nữa, khả năng rất cao là biển tinh thần cùng tuyến thể của ngài sẽ rối loạn hoàn toàn trong vòng ba giờ, làm quản gia trí tuệ nhân tạo đã được huấn luyện kỹ lưỡng của ngài, tôi chân thành khuyên ngài nên áp dụng Plan B thay vì quay lại đây để xử lý các anh trai của ngài như kế hoạch ban đầu.”
Một âm thanh khác đồng thời xuất hiện cùng với âm thanh khởi động của robot y tế tự động trong nhà ấm trồng hoa. Giống như trong thư viện cũ của Đại học Tinh Xuyên, đây cũng là âm thanh điện tử tổng hợp nhân tạo, chỉ khác là vật dẫn âm thanh không quá giống nhau. Cơ thể sinh học mô phỏng người sống có thể phá vỡ bức tường lửa ở Đại học Tinh Xuyên đã bị tiêu diệt từ lâu, hiện giờ thứ đang lải nhải trong túi của Lục Thái Phàn chỉ là một con chip điện tử. Các vết dấu vết còn lại xung quanh con chip điện tử cho thấy nó đã bị thô bạo lột ra khỏi cơ thể mô phỏng người sống không lâu trước đây.
Họ vừa gặp phải một trận chiến khá khốc liệt: ngoài một trí tuệ nhân tạo nào đó đang vô cùng thê thảm thì dấu vết của khói thuốc súng trên cơ giáp bao lấy khung xương của Lục Thái Phàn có thể phần nào chứng minh điều đó.
"Ngài cần phải trở lại “Xà quật” ngay lập tức để được thôi miên làm dịu tinh thần chuyên sâu và điều trị bù đắp tin tức tố. Hiện tại, ngài sắp trở thành một kẻ điên cuồng bạo lực cấp độ cao, chỉ biết tấn công theo bản năng..."
Ở một khía cạnh nào đó, nó có thể được gọi là một trí tuệ nhân tạo trung thành, giờ vẫn đang tận tình khuyên bảo chủ nhân của mình khi anh đã đứng trong nhà ấm trồng hoa.
Chỉ mười mấy giờ trước, Lục Thái Phàn đã mang theo quản gia trí tuệ nhân tạo đến thư viện cũ của Đại học Tinh Xuyên lấy đồ vật gì đó. Đây là thứ mà tên hoàng đế điên rồ của Canaan để lại Liên minh Địa cầu trước khi chiến bại: một mô hình vũ khí năng lượng cao cấp không rõ nguyên lý và chức năng.
Có thể những hành động của Lục Thái Phàn đã đem lại hòa bình trong thập kỷ tiếp theo cho Liên minh Địa cầu, nhưng cũng không phải là không cần trả giá.
Giống như thông tin mà rất nhiều kẻ đã ngoài sáng trong tối tìm hiểu, cơ thể Lục Thái Phàn quả thực có tai họa ngầm nghiêm trọng.
Cấp bậc của anh thực sự quá quá cao.
Tinh thần lực quá mức cường đại ấy không ngừng chấn động trong biển tinh thần, cũng không ngừng đánh sâu vào cơ thể anh, tin tức tố của anh cũng đã hoàn toàn điên cuồng không thể kiểm soát nổi – mà Lục Thái Phàn lại chẳng thể tìm được Omega nào cùng cấp để có thể trấn an tinh thần lực của mình.
Trong phần lớn cuộc đời, Lục Thái Phàn dựa vào vật trấn áp trên lưng và thuốc để duy trì lý trí lung lay sắp đổ của mình, nhưng sau trận chiến năm năm trước, loại cân bằng yếu ớt này đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Mấy năm gần đây, khí ức chế trên người Lục Thái Phàn tăng mạnh không ngừng, uống thuốc càng ngày càng nhiều, nhưng tinh thần lực của anh vẫn cuồng bạo như cũ, mức độ hỗn loạn tin tức tố lại càng vượt qua hạn mức nguy hiểm mà bác sĩ quy định từ lâu.
Trên thực tế, ngay cả bác sĩ cũng thắc mắc tại sao Lục Thái Phàn lại có thể giữ bình tĩnh khi những chỉ số kia đang tăng đến mức đáng sợ như vậy.
Theo lẽ thường, lẽ ra Lục Thái Phàn đã hoàn toàn gục ngã vì cơn đau kéo dài và dữ dội rồi mới đúng.
Nhưng anh chẳng hề có chút cảm giác cùng tình cảm của nhân loại nào, cứ y như một cỗ máy.
Nhưng dù khả năng tự chủ đáng sợ và mạnh mẽ đến đâu thì vẫn có giới hạn, trước đó Lục Thái Phàn đã sử dụng tinh thần lực, không thể nghi ngờ rằng hành động đó khiến tình trạng của anh lại một lần nữa chuyển biến xấu.
Và mức độ chuyển biến xấu này thậm chí còn khiến trí tuệ nhân tạo, vốn không nên có các chương trình như cảm xúc, trở nên cực kỳ dài dòng, nói nhiều.
Lục Thái Phàn phớt lờ đối phương đang không ngừng khuyên bảo.
Sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, vì vậy mà đồng tử lại càng đen nhánh sâu thẳm.
Anh hơi đứng dậy, đầu ngón tay gõ nhẹ mấy lần lên robot y tế tự động, sau đó thuần thục xoay người, lộ lưng mình ra trước cánh tay chữa bệnh của robot —— robot này vẫn là robot y tế của năm đó nhưng đã được lập trình lại, hiện giờ lại một lần nữa thuận lợi đâm kim rồi truyền dịch ức chế tin tức tố vào khung xương sống của Lục Thái Phàn.
Nhìn thấy Lục Thái Phàn đã tự mình điều trị, giọng nói của "quản gia" dần trở nên tuyệt vọng.
“Dựa vào những chỉ số này, có lẽ giờ ngài đã điên rồi phải không? Thuốc ức chế mà ngài đang sử dụng bây giờ chỉ là phiên bản thế hệ thứ hai từ nhiều năm trước! Thứ này vốn dĩ chẳng hề có tác dụng gì với mức độ rối loạn tin tức tố của ngài! Chủ nhân thân ái của tôi, tôi vẫn cảm thấy ngài nên lập tức quay về “Xà quật”, như vậy ít nhất còn có thể giữ được lý trí cùng chỉ số thông minh cơ bản của ngài…..”
"Sau đó rút dây động rừng để đám anh trai ngu xuẩn của ta nhận ra có điều gì đó không ổn rồi xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của việc họ thông đồng với gián điệp Canaan?"
Tiêm thuốc xong, có vẻ như Lục Thái Phàn đã lấy lại được chút tinh thần, anh hỏi ngược lại, giọng nói mang theo một tia chán ghét nhàn nhạt.
“Ngay cả khi trở lại “Xà Quật” tiếp nhận trị liệu tốt nhất cũng chỉ có thể khiến ta kéo dài hơi tàn mà thôi, thời gian của ta không còn nhiều lắm, cần phải giải quyết nhanh chuyện này.”
Giọng nói của anh vẫn không có chút cảm xúc nào.
Nhưng “quản gia” vẫn hiểu đằng sau những lời này ẩn chứa một quyết định đẫm máu và tàn nhẫn đến mức nào.
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy loại thuốc ức chế thế hệ thứ hai lỗi thời này không có tác dụng gì với ngài. Ngài có thể cân nhắc các biện pháp khác, chẳng hạn như sử dụng tin tức tố của Omega cấp thấp hơn để tạm thời áp chế trạng thái điên cuồng của mình..."
Nhưng vừa nói, giọng của “quản gia” vừa thấp dần xuống.
Là một “quản gia” trí tuệ nhân tạo có “tính cách phong phú lại tinh tế”, nó tin rằng chuỗi mật mã vụt sáng trong luồng thông tin của mình có lẽ có thể tương ứng với những thứ “ngoài ý muốn” trong tình cảm của con người.
Đúng vậy, "quản gia" đã vô cùng sửng sốt khi thấy chủ nhân của mình sau khi tiêm loại thuốc ức chế thế hệ thứ hai lỗi thời và không hiệu quả kia, các giá trị sinh lý hoàn toàn không thể kiểm soát đã bắt đầu giảm xuống. Một vài chỉ số thậm chí còn tốt hơn so với sau khi được trị liệu tốt nhất ở “Xà quật.”
"Tình trạng của ngài đang trở nên tốt hơn? Chuyện gì đang xảy ra - ngài đã làm gì vậy?!"
“Quản gia” trong túi Lục Thái Phàn rung lên, lại bắt đầu hỏi không ngừng.
Lục Thái Phàn nâng mắt, sau đó liếc nhìn giao diện theo dõi trị số thân thể của mình, cũng không khỏi nhướng mày.
Vốn không bao giờ có cảm xúc mà giờ đây anh cũng hơi ngạc nhiên.
Đúng vậy, ngay cả bản thân Lục Thái Phàn cũng chưa bao giờ nghĩ thuốc ức chế sẽ có tác dụng như vậy. Theo lẽ thường, loại thuốc ức chế từng rất hữu ích quá lắm cũng chỉ có thể có tác dụng giảm đau nhẹ cho anh - người vốn đã kháng thuốc nghiêm trọng.
Anh chỉ muốn sử dụng biện pháp giảm đau ngắn hạn để hoàn thành kế hoạch của mình càng sớm càng tốt mà thôi.
Nhưng bây giờ, Lục Thái Phàn có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau như địa ngục kia đang từ từ biến mất, dây thần kinh bỏng rát nãy giờ dường như đã được nhúng trong nước suối mát lạnh, chậm rãi thả lỏng.
Thậm chí Lục Thái Phàn còn không nhớ lần cuối cùng anh cảm thấy thoải mái như vậy là khi nào.
Như thể có một cơn gió mát lạnh vừa thổi vào luyện ngục đang thiêu đốt.
Lại như thể một dòng suối tẩm mật vừa chảy qua đại địa bị lửa đốt đến nứt nẻ.
……
Không hiểu sao, một bóng dáng mảnh mai bỗng xuất hiện trong tâm trí anh.
[Tôi, tôi tên là Tô Lương!]
Giọng nói trong trẻo của một cậu bé nhiều năm trước mơ hồ vang lên bên tai anh.
Trong trí nhớ của anh, cậu bé ấy thật đáng thương, giống như một chú mèo con mắc mưa, rồi hình ảnh đó dần dần trùng khớp với thanh niên mà anh từng thấy trong thư viện cũ mấy ngày trước.
Một cảm giác rất xa lạ chợt lóe lên trong lòng Lục Thái Phàn, chỉ một lúc sau đã biến mất.
““Quản gia”, lấy mẫu để điều tra thành phần thuốc ức chế mà ta đang sử dụng."
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Lục Thái Phàn đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như ban đầu.
Anh nhìn nhìn thời gian, lúc này quyền gia chủ hiện tại của Lục gia, Lục Chính Ân hiện đã về tới Lục gia đại trạch.
Lục Thái Phàn ra lệnh cho “quản gia”, sau đó, anh một lần nữa mặc lại cơ giáp cùng áo ngoài của mình.
Ngay khi Lục Thái Phàn chuẩn bị rời khỏi nhà ấm trồng hoa, hay nói chính xác là nơi chữa bệnh mà anh đã bí mật bố trí ở Lục gia đại trạch, ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua vị trí mà rất nhiều năm trước cậu bé nhút nhát kia từng ngồi.
Thực ra, nếu hệ thống bảo mật mà Lục Thái Phàn thiết lập vào những ngày đó không quá lỗi thời, thì có lẽ anh đã biết chỉ vài giờ trước, Beta xinh đẹp tuyệt vời vừa xuất hiện trong tâm trí anh vừa trải qua một đêm ngọt ngào ở đây.
Một mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi Lục Thái Phàn.
Thực ngọt.
Thực…… mềm mại.
Khiến người ta cảm thấy nóng lên.
……
“Chủ nhân?”
Giọng nói của “quản gia” làm Lục Thái Phàn đột nhiên hoàn hồn.
“Ngài đang ngẩn người.”
“Quản gia” nói.
“Chuyện này thực khác thường, ngài có chắc chắn thuốc ức chế mà ngài sử dụng kia không có tác dụng phụ không?”
“……”
Trước khi đáp lại "quản gia", Lục Thái Phàn vô thức hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm lại hương thơm yếu ớt như tơ nhện kia, nhưng dù làm thế nào, Alpha cấp SS ấy vẫn cảm thấy trống vắng vô cùng.
Anh không ngửi thấy gì cả.
“Sau khi trở lại “Xà quật”, ta sẽ tự kiểm tra cho mình.”
Cuối cùng, Lục Thái Phàn đã trả lời như vậy.
Anh cũng bắt đầu nghi ngờ thuốc ức chế dự phòng mà anh sử dụng có thể có một số thành phần đặc biệt – giờ khắc này, sâu trong ngực anh xẹt qua cảm giác hư không kì dị, khiến "quái vật" trong mắt mọi người cảm thấy vô cùng xa lạ.