Đó là một niềm vui khó diễn tả thành lời, như thể một số chỗ trống trên cơ thể bỗng chốc được lấp đầy.
Cảm giác trống rỗng đến mức làn da ngứa ngáy cũng biến mất trong tích tắc.
Mặc dù Tị tiên sinh vẫn cứ trầm mặc lạnh nhạt như cũ.
Nhưng chỉ cần anh ở trong nhà cũng đủ khiến Tô Lương cảm thấy mãn nguyện và an tâm.
Nếu không phải Tô Lương hiểu rất rõ về bản thân, cậu gần như đã cho rằng mình nhất kiến chung tình với Tị tiên sinh.
Tất cả cảm giác của cậu, bao gồm cả phản ứng của cơ thể, giống hệt như một nam sinh trung học có chỉ số IQ và EQ giảm mạnh, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Không, ngay cả kiếp trước khi chỉ số IQ của cậu giảm mạnh vì tình cảm, khi quan hệ của cậu và Lục Chi Chiêu đang sâu đậm nhất, Tô Lương cũng chưa từng có phản ứng thể chất mạnh mẽ như vậy.
Điều này cũng đã được nhấn mạnh trong tư liệu mà quản gia gửi cho cậu. Việc tuyến tin tức phát dục cũng có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của một người, và đôi khi, một số người không may mắn sẽ có một số phản ứng đặc biệt.
Và, lúc này Tô Lương lại nghĩ đến trường hợp của người xui xẻo kia.
Tô Lương căng da đầu, cậu choáng váng, đỏ mặt, cuối cùng nghiến răng cố gắng đọc toàn bộ nội dung vụ việc đó.
Nghĩ đến số phận của anh chàng xui xẻo kia, đầu óc choáng váng của Tô Lương lập tức tỉnh táo lại.
Tóm lại, tuyệt đối không thể vì xúc động do tuyến tin tức phát dục mà ngộ nhận đó là tình cảm chân thực được, mặt đỏ tim đập cũng được, nai con chạy loạn cũng thế, tất cả những biểu hiện này chẳng qua là phản ứng sai lệch của cơ thể mà thôi…..
Tô Lương vừa nghĩ tới đó thì nghe thấy Tị tiên sinh hỏi.
“Thời gian này cơ thể cậu có gì bất thường không?”
“……”
Đây chính là vấn đề Tô Lương không muốn đối diện nhất.
Nhất luôn đó.
Tô Lương muốn nói, không sao, cơ thể em rất tốt.
Chỉ duy nhất một điểm khác thường, đó là cứ muốn ôm quân phục của anh đi ngủ thôi.
……
Chuyện này thì dù có đắp thêm mười lớp da mặt, cậu cũng không dám nói thẳng ra với Tị tiên sinh.
“Em rất ổn, hàng ngày quản gia tiên sinh vẫn kiểm tra cho em mà, nghe đâu số liệu đều rất tốt, ha, hahaha…..”
Cậu cố gắng ép mình phải bình tĩnh nói chuyện với Lục Thái Phàn, lại không biết ánh mắt và biểu cảm đã bán đứng mình.
“Vậy sao?”
Lục Thái Phàn khẽ nhíu mày, anh hơi nôn nóng vì biết Tô Lương đang che giấu.
Đột nhiên anh đứng dậy, bước tới gần Tô Lương.
“Tị tiên sinh?!”
Thấy người đàn ông lại gần, cả người thiếu niên bỗng cứng đờ.
“Mặt cậu hơi đỏ.”
Lục Thái Phàn rũ mắt, ánh mắt anh vô thức dừng trên môi Tô Lương.
Đó là đôi môi hoàn hảo để hôn.
Giây tiếp theo, Xà chủ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ ác liệt trong đầu.
Anh nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cổ Tô Lương.
“Mạch đập nhanh hơn 15% so với bình thường.”
Người đàn ông đã phán đoán chính xác tình trạng thể chất của Tô Lương.
“Nhiệt độ cơ thể…..cũng hơi cao.”
Nói xong, Lục Thái Phàn nháy mắt thất thần.
Cùng với nhiệt độ cơ thể tương đối cao của Tô Lương, một mùi thơm nhàn nhạt và ngọt ngào dường như tỏa ra từ nơi mảnh da nhỏ của hai người chạm vào nhau.
Tinh thần lực vô cùng cường hãn của chủ nhân Xà quật giờ lại giống như bị một chiếc móc nhỏ xíu câu lên một chút.
"Cậu có chắc là mình không cần trị liệu thêm không?"
Lục Thái Phàn vẫn duy trì vẻ mặt cố hữu, bình tĩnh hỏi cậu.
Lực áp bách cường đại của một Alpha cấp SS cũng không vì anh cố gắng khắc chế mà hòa hoãn lại.
Nghe thấy Tị tiên sinh đang vô cùng bình tĩnh hỏi mình, Tô Lương bỗng thấy hơi khó thở.
Là ảo giác sao…….
Cậu cứ luôn cảm thấy một vài sợi tin tức tố thuộc về Alpha này đang hướng về phía cậu.
Đó là một làn hơi lạnh tinh tế xen lẫn với một mùi hương quyến rũ.
Giống hệt như tia hơi thở còn vương lại trên bộ quân phục.
“Chẳng qua là…..là do trời quá nóng! Đúng, chính là do trời quá nóng ạ!”
Nói một câu đơn giản thôi mà suýt nữa Tô Lương đã cắn vào lưỡi mình.
Sau đó không chờ Lục Thái Phàn đáp lại, Tô Lương đã lập tức quay người, vì nếu không rời đi ngay, cậu sợ mình sẽ lại ngã vào lồng ngực Tị tiên sinh mất.
Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra, dù cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa nhưng cứ hễ đến gần đối phương là cậu không khỏi chóng mặt, mất sức, và đủ loại biểu hiện kỳ quái khác.
“Em đi lấy quân phục cho anh……”
Tô Lương vội vàng lao lên lầu hai.
Cậu mở cửa lao vào phòng, áp lưng vào tấm cửa lạnh lẽo, hít thở sâu một lúc mới ổn định lại nhịp tim.
Lúc lấy quân phục, cậu vô tình đi ngang qua tấm gương toàn thân.
Thấy người trong gương mắt long lanh cùng đôi má ửng hồng, cậu nhảy dựng lên, thì ra hiện tại trông mình như vậy sao?!
Hơi xấu hổ rồi.
Tô Lương không khỏi vươn tay che cổ mình.
Xem ra kiểu gì cũng phải mặt dày xin quản gia giúp đỡ rồi, mấy vấn đề do tuyến tin tức phát dục này có vẻ nghiêm trọng hơn cậu nghĩ…..
Tô Lương tuyệt vọng nghĩ.
Nếu không thể khắc phục được tác dụng phụ luôn khát cầu Alpha này, không khéo lần sau gặp Tị tiên sinh, cậu sẽ trở thành kẻ biến thái quấy rối anh mất thôi.
Tô Lương nán lại tầng hai một lúc, sau khi xác định bản thân đã bình tĩnh trở lại, cậu mới mang quân phục xuống dưới nhà.
Lúc đưa quân phục bằng da cho Tị tiên sinh, thực ra tâm trạng của Tô Lương có hơi phức tạp.
Cuối cùng thì cũng có thể vật về nguyên chủ, không cần sợ mình sẽ làm ra hành động gì biến thái nữa, cậu cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mặt khác…..
Tô Lương phải thừa nhận rằng dưới ảnh hưởng của bản năng "làm tổ" chết tiệt đó, cậu thực sự không muốn trả lại đồ cho Tị tiên sinh một chút nào.
Mà nói thật, cậu không chỉ không muốn trả lại quân phục, mà trong đầu còn có tiểu ác ma đang không ngừng kêu gào, xúi bẩy cậu chiếm lấy đồ cá nhân của người đàn ông lãnh đạm trước mặt cho riêng mình.
Vì thế, Tô Lương không kìm được liếc trộm Tị tiên sinh vài lần.
Đáng tiếc, hôm nay Tị tiên sinh mặc bộ đồ tác chiến liền thân, mỗi một tấc cơ bắp đều bị thứ vật liệu này gắt gao bao chặt lấy, trừ dây da quấn quanh vai và ngực, không có thứ gì có thể tháo ra….
Khoan, cậu lại nghĩ cái gì thế này?!
Tô Lương thực muốn sụp đổ.
Chỉ chốc lát thôi, cậu lại bị bản năng chiếm cứ rồi.
Hơn nữa cậu cực kỳ nghi ngờ, mấy cái ý nghĩ hạ lưu này của mình đã vô thức biểu hiện qua hành động mất rồi.
Bởi vì động tác của Lục Thái Phàn vừa rồi có hơi cứng lại.
Nhưng khi Tô Lương tới gần, anh đã nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
Chỉ có điều Tô Lương sẽ không biết, khoảnh khắc Lục Thái Phàn khựng lại kia vốn chẳng phải do ánh mắt chăm chú của Beta.
Anh cứng người là bởi vì ngay khi tiếp nhận bộ quân phục, anh đã nhận ra một hơi thở điềm mỹ không thuộc về bản thân mình trên đó.
Hơi thở nhàn nhạt của Tô Lương giao hòa cùng tin tức tố của Lục Thái Phàn vương lại trên bộ quân phục.
Tin tức tố và hơi thở giao hòa, thực sự quá mức quyến rũ.
Một số ký ức không nên nhớ tới bỗng ầm ầm xuất hiện trong đầu Xà chủ.
Hơn nữa, mọi chi tiết đều quá mức rõ ràng.
Tỷ như tiếng nức nở thấp thấp khi thiếu niên vô thức giãy dụa.
Lại tỷ như, khi răng nanh xuyên qua tuyến tin tức, một tia hương khí rất nhỏ cực kỳ câu hồn tràn ra.
……
Tô Lương từng khoác chiếc áo này trên người, khí vị của cậu còn lưu lại trên đó là chuyện rất bình thường.
Khí vị của Beta cực nhẹ cực nhẹ, chỉ có anh quá mức nhạy cảm mà thôi.
Lục Thái Phàn tự nói với mình.
Nhưng thực ra Tô Lương cũng chưa hoàn toàn phân hóa thành Beta, sao có thể có mùi hương tin tức tố đạm nhạt đó được, rốt cuộc thì cậu đã làm gì với bộ quân phục này mà mùi hương cứ vương vấn mãi không thôi?
Lục Thái Phàn thậm chí không dám phân tích và suy nghĩ về việc đó.
Bởi chỉ một sợi hương khí nhàn nhạt như có như không thôi cũng đã khiến anh không khống chế nổi xao động trong cơ thể khi kỳ mẫn cảm đang tới gần.
Sau vài lần bí mật hít sâu, Lục Thái Phàn chật vật đổi tư thế.
Hẳn anh nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Lý trí của Lục Thái Phàn đã đưa ra một quyết định khá chính xác.
Nhưng có thể vì đang trong kỳ mẫn cảm, cũng có thể do nhiều ngày trước anh từng phóng thích tin tức tố cho đối phương khiến bản năng sinh ra phản ứng sai lầm, tóm lại, anh vô cùng rõ ràng mà ý thức được thân thể mình đang dần dần trở nên không quá thích hợp khi có Tô Lương ở cạnh.
Việc anh nên làm là nhanh chóng rời khỏi Tô Lương, trở lại trung tâm y tế càng nhanh càng tốt, thay thuốc ức chế cường độ cao, cuối cùng là ngâm mình trong hồ bơi tĩnh lặng giống như nấm mồ dưới biển sâu.
Những thứ thuốc lạnh băng sền sệt khiến người hít thở không thông đó sẽ khiến anh khôi phục bình tĩnh, rồi hết thảy sẽ trở lại như bình thường.
Nhưng Lục Thái Phàn không di chuyển.
Lần đầu tiên trong đời, thứ gọi là "lý trí" trong cơ thể anh đã bị đánh tan vì Tô Lương đang ở bên cạnh.
Còn Tô Lương, được rồi, cậu chẳng buồn giữ hình tượng làm gì nữa.
Kỳ thực cậu cũng chẳng muốn biểu hiện mình quá mức ngu ngốc lại thất thố trước mặt Tị tiên sinh, rõ ràng trước khi tuyến thông tin phát dục, cậu không phải người như vậy.
Nhưng hiện thực thì……
Thôi bỏ đi.
Vì thấp thỏm, khẩn trương, và cả một chút cảm xúc mà chính Tô Lương cũng không nắm bắt được mà giờ cậu cứ lải nhải với Tị tiên sinh như một đứa ngốc vậy.
Ban đầu cậu chỉ muốn hòa hoãn cảm xúc, thuận tiện dời sự chú ý của Tị tiên sinh đi, để đối phương không nghĩ cậu là nhóc sắc quỷ lúc nào cũng chỉ khát vọng lung tung.
Vậy mà cuối cùng, Tô Lương đã bất giác nói với anh rất nhiều điều mà trước kia cậu chưa từng nói với ai.
Tỷ như chuyện cậu muốn tới khu 48 làm giáo viên tình nguyện – việc mà ngay cả Tô Noãn cậu cũng giấu, bởi vì cậu biết chắc chắn chị ấy sẽ vô cùng lo lắng mà ngăn cản mình.
Lại tỷ như cậu đang soạn một phần giáo án khá đơn sơ, là giáo án mà cậu dành riêng cho trẻ em khu 48, thứ này đặt trước mặt bất kỳ một giáo viên nào ở tinh khu trung ương đều sẽ bị họ cười nhạo, nhưng Tô Lương vẫn chỉ có thể căng da đầu tự mình biên soạn.
“…..Môi trường sống của những đứa trẻ đó khác với những nơi khác, giáo án bình thường không thể dùng cho chúng được. Em muốn thêm chút thực tế vào chương trình học cho chúng, nhưng khi bắt tay vào làm rồi, em mới hiểu, có lẽ chính em cũng còn chưa hiểu “thực tế” là như thế nào.”
“Từ khi còn đi chưa vững, những đứa trẻ đó đã tự nhét mình vào những chiếc cơ giáp rách nát rồi đi tranh giành tài nguyên với các bang phái khác, rất nhiều thanh thiếu niên đã chết khi không hiểu được tính ổn định của cơ giáp, khiến nó nổ tung, nếu chúng có thể hiểu một chút về bản vẽ cơ giáp, hoặc được huấn luyện chính quy về cơ giáp dù chỉ một chút thì vẫn có khả năng sống sót.” Nói tới đây, Tô Lương dừng lại, khẽ cười chua xót, “Nhưng khi biên soạn, em mới phát hiện chính em cũng chưa từng bước vào cơ giáp.”
Trên thế giới này, dù là những Omega thể nhược cũng có thể có thiên phú dị bẩm, họ có thể điều khiển cơ giáp bằng tinh thần lực cường đại của mình.
Nhưng tinh thần lực của Beta cũng giống như tin tức tố của họ vậy, tuy có, nhưng cực kỳ nhạt.
Nhưng Tô Lương thậm chí còn không phải Beta, không có tin tức tố, biển tinh thần của cậu cũng chẳng thể tồn tại.
Cho nên, dù cậu có là sinh viên ưu tú của đại học Tinh Xuyên thì bảng điểm môn “Thao tác trên cơ giáp” cũng luôn phải để trống.
Dù sinh lý hạn chế dẫn tới thành tích của môn học bị thiếu hụt, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng nhiều đến thành tích chung của Tô Lương, cậu nghĩ mình đã sớm chấp nhận sự thực rồi.
Nhưng khi phải đối mặt với những vấn đề liên quan đến cơ giáp, cậu vẫn khó tránh khỏi cảm giác thất bại.
Cậu vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể tiết lộ nỗi uất ức này với bất kỳ ai... Nhưng khi phản ứng lại, cậu mới nhận ra mình đã nói tất cả.
“Cơ giáp sao?”
Sau khi nghe Tô Lương tâm sự, người đàn ông trên sofa hình như hơi ngơ ngác, anh khẽ nhíu mày.
Nghe được Tị tiên sinh nói nhỏ, Tô Lương định thần lại, mặt cậu đột nhiên nóng hơn một chút.
“A, anh đừng để ý em hồ ngôn loạn ngữ, em chỉ tùy tiện oán giận hai câu ấy mà. Có lẽ những chiến binh độc xà như Tị tiên sinh sẽ không thể ngờ trên đời còn có loại người không mở nổi cửa cơ giáp phải không, dù sao cửa cơ giáp cũng yêu cầu nhận định với tinh thần lực, mà tinh thần lực của em thậm chí còn không đạt nổi mức tối thiểu, haha.”
Tô Lương tự giễu cười khổ.
Tất cả những gì xảy ra trong kiếp trước đã khiến cậu chấp nhận sự tầm thường của mình.
Còn cả nhân sinh cực kỳ thất bại nữa.
“Cậu rất lợi hại.”
Tô Lương hoàn toàn không ngờ người đàn ông trầm mặc ít lời này bỗng dưng mở miệng.
“Ta nghe quản gia nói cậu có thể chăm sóc cây Riar trổ hoa.” Người đàn ông nhìn Tô Lương chăm chú, đôi mắt cực kỳ thâm thúy mà áp chế, nhưng lúc này ánh mắt anh lại cực kỳ ôn nhu cùng chân thành, “Trên thế giới này có vô số người có thể mở cửa cơ giáp, nhưng theo như ta biết, trong toàn bộ Liên bang Địa cầu này chỉ có một người mang tinh thần lực có thể khiến cây Riar nở hoa.”
“Người đó chính là cậu.”
“Cậu là một sự tồn tại vô cùng quý giá…..là một cá thể nhân loại cực kỳ đáng được bảo hộ.”
Tị tiên sinh hiển nhiên là người không biết cách động viên người khác.
Tuy câu nói sau đó nghe có vẻ hơi kỳ quái, nhưng vào lúc này, Tô Lương lại cảm thấy toàn thân trở nên vừa nhẹ nhàng vừa mềm mụp.
Quả thực cậu đã được an ủi rồi nha.