Có lẽ là bởi vì ký ức năm đó quá sâu, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì vẻ đẹp trai khó tả cùng khí chất của người đàn ông ấy quá đặc biệt. Hoặc, sau rất nhiều năm, đối phương dường như không có nhiều thay đổi. Đương nhiên, so với thanh niên trẻ trung khi ấy, khí chất trên người anh ấy giờ đây cũng lãnh đạm hơn, lạnh lùng hơn.
Giống như một thanh trường đao đã được đánh bóng kỹ lưỡng, sắc bén và đầy máu.
Giống như chỉ cần nhìn thôi, ánh mắt cũng có thể bị thương vì thanh đao ấy quá sắc bén.
Nhưng khi Tô Lương nhìn về phía anh, trong đầu cậu vẫn có thể phác họa ra hình ảnh anh trai mặt lạnh mềm lòng ẩn nhẫn dịu dàng trong hoa viên cũ nát của Lục gia ngày ấy.
Thậm chí dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng này của đối phương cũng không hề thay đổi – lần thứ hai gặp lại trong cả hai kiếp, người đàn ông ấy lại một lần nữa cứu cậu.
Tuy bị mắc trên cây không xuống được quả thực có hơi xấu hổ, nhưng chuyện phát sinh vừa rồi vẫn khiến đáy lòng Tô Lương sinh ra chút cảm giác thân cận.
“Em vẫn luôn muốn nói cảm ơn anh, thật không ngờ có thể gặp lại anh…..anh còn sống thật tốt quá, à, ý em là…..em rất vui.”
Tô Lương ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hai má hơi nóng, lời nói cũng không rõ ràng.
Tim cậu đập rất nhanh.
Lục Thái Phàn rũ mắt xuống nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt cậu đã hơi ướt, một lúc lâu sau, anh khẽ nói: "Ta biết."
Sau một khoảng lặng ngắn, Lục Thái Phàn nói lại, "Người hôm đó cũng là ta.”
Anh nói rất ngắn gọn, nhưng thật kỳ lạ là Tô Lương lập tức nhận ra ý tứ của câu nói này.
Người hôm đó, ý là…..nhân viên an ninh tốt bụng đã nói chuyện với cậu qua máy truyền tin ư?
Cả người Tô Lương bỗng cứng đờ như thể robot bị đoản mạch.
Beta trẻ tuổi yếu ớt ngơ ngác ngẩng đầu, mặt cậu đã bị màu đỏ ửng che kín, thậm chí cả cổ cũng biến thành màu hồng nhạt.
Dựa theo tình huống hiện tại, vậy thì hẳn không còn nghi ngờ gì nữa, nhân viên an ninh tốt bụng này đã nghe hết đối thoại giữa cậu với quản gia rồi.
Mà cậu đã nói với quản gia những gì……
Hình như là cứ liên tục cường điệu đối phương thực anh tuấn, thực đáng tin cậy, nhìn thì lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng.
……
Nếu Tô Lương có thể thực sự biến thành robot, vậy chắc giờ tai cậu cũng bốc khói rồi.
Biểu cảm trên mặt thiếu niên cứ thay đổi thất thường, thậm chí còn thẹn thùng đến mức nổi cả bong bóng.
Tính thời gian cả kiếp trước lẫn kiếp này, cho dù là thời khắc xúc động mãnh liệt với Lục Chi Chiêu, Tô Lương cũng chưa từng trải qua cảm xúc như lúc này.
“Xin, xin lỗi……”
Cậu cứng họng, thì thầm với người đàn ông, đầu óc như rỗng ra.
“Không cần xin lỗi.” Ánh mắt Lục Thái Phàn dừng một chút trên khuôn mặt ửng đỏ của Tô Lương, sau đó mở miệng nói, “Cậu chẳng qua chỉ hỏi thăm ta một chút mà thôi. Hơn nữa những nhận xét của cậu đối với ta đều rất tích cực – dù tuyệt đại đa số đều không chính xác. Ta cũng không phải người tốt lành gì, lúc trước cứu cậu chẳng qua cũng là vì thuận tay mà thôi. Cậu không cần phải cảm kích ta, hơn nữa, nếu tương lai cậu gặp phải loại người như ta, vậy tốt nhất cứ tránh xa ra, tránh gặp phải phiền toái không đáng có.”
“Hả? Nhưng mà…..”
Lục Thái Phàn nhìn Beta trẻ tuổi đang sững sờ, một nỗi lo lắng kỳ lạ thoáng hiện lên trong trái tim luôn lạnh lẽo của anh.
Thực ra, trong kế hoạch của Lục Thái Phàn, anh không hề có ý định hiện thân trước mặt Tô Lương.
Chẳng qua anh chỉ muốn tới kiểm tra thử những thiết bị phòng vệ của biệt thự mà thôi, bởi tuy Xà chủ những đời trước đều là tinh anh trong tinh anh, nhưng cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp S, nếu muốn ngăn cản một Alpha cấp SS đã mất khống chế thì hệ thống phòng thủ nguyên bản này cố nhiên là không đủ.
Đương nhiên công việc này có thể giao cho quản gia, nhưng dù là nhân viên cường đại nhất ở đây cũng khó có thể nhận ra sức chiến đấu chân thật của Lục Thái Phàn, nghĩ tới đây, Lục Thái Phàn nghĩ có lẽ anh nên tự đi kiểm tra thì mới ổn thỏa được.
Nhưng anh không ngờ vừa mới tới biệt thự đã thấy hình ảnh thiếu niên sắp ngã từ trên cây xuống.
Chưa kịp tự hỏi, anh đã chạy tới cứu thiếu niên xuống như một phản xạ có điều kiện vậy.
Nhưng chuyện này thì có là gì đâu.
Giống như trước, đều là thuận tay cả thôi.
Bản thân Lục Thái Phàn không hề cảm thấy mình là người tốt bụng dịu dàng gì, nhưng đối với thiếu niên thì đương nhiên là không phải vậy.
Ngốc thật….
Bảo sao một Alpha như Lục Chi Chiêu chỉ dỗ dành chút thôi đã choáng váng cả đầu óc.
Lục Thái Phàn đối diện với ánh mắt Tô Lương, bỗng dưng cảm thấy thực khó giải quyết.
Mà đến tận lúc này, rốt cuộc Tô Lương cũng thoát ra khỏi trạng thái vô cùng xấu hổ lúc nãy.
Ít nhiều gì cậu cũng cảm nhận được thái độ lãnh đạm của Lục Thái Phàn, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, cậu nghĩ, cái này cũng giống như những chuyện cậu gặp đám học đệ học muội ở Đại học Tinh Xuyên thôi, không cần họ phải quá mức khách sáo với sự quan tâm của mình.
Những chiến binh xuất thân từ Xà quật này càng không thể có chuyện họ sẽ tùy ý tiếp nhận sự thân cận của một người xa lạ được.
Cũng hợp lý ấy mà…..
Vốn rất vui khi tình cờ gặp lại đối phương, đột nhiên cậu lại cảm thấy như có cục đá nặng nề áp trở về trên ngực.
“Em hiểu rồi, em….thực ra em cũng không nghĩ quá nhiều. Tóm lại, có thể gặp lại anh thực sự rất tốt, đúng rồi, còn phải cảm ơn anh đã cứu em từ trên cây xuống, em cũng không ngờ con mèo kia còn nhanh nhẹn hơn em nhiều hahaha.”
Tô Lương miễn cưỡng cười cười với người đàn ông.
“Sau này nhớ cẩn thận chút.”
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng nói.
“Ừm, em biết rồi, cảm ơn anh.”
Tô Lương khô khốc đáp lời.
“……”
Không khí dưới tàng cây bỗng trầm lặng.
Sau đó Tô Lương chợt nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tay người kia, cậu vội vàng buông tay ra, muốn giữ khoảng cách một chút. Nhưng đúng lúc này, mùi hương nhàn nhạt nhàn nhạt theo gió lại bay tới.
Hơi nóng quen thuộc lại trào lên trong huyết mạch, hô hấp của Tô Lương đình trệ, cơ thể đột nhiên trở nên yếu ớt.
“Xin lỗi……”
Cậu vội vàng xin lỗi, rồi bất giác ngã về phía người đàn ông trước mặt.
Cậu rơi vào một lồng ngực lạnh băng, cứng rắn.
Tuy người đàn ông ấy nói chuyện rất lạnh lùng, vẻ mặt cũng lãnh đạm, nhưng cánh tay lại vô cùng kiên cố hữu lực đỡ lấy Tô Lương.
Tô Lương dán mặt trong ngực đối phương.
Cũng không biết nhóm Độc xà có dùng chất xúc tác gì đó trên đồng phục chiến đấu của họ hay không, nhưng chất liệu da thuộc đen nhánh kia mang lại cho cậu một cảm giác rất kỳ quái – Tô Lương có thể cảm nhận được cơ ngực đang căng chặt của người đàn ông này dưới đồng phục.
“Em không cố ý đâu.”
Tô Lương thở gấp, đỏ mặt đến mức không nói nên lời.
Cậu cảm thấy hành động của mình bây giờ chẳng khác gì mấy tên hay dùng thủ đoạn theo đuổi người khác, nhưng dị trạng của thân thể khiến cậu chẳng thể nào biện bạch.
Khoảnh khắc ngã vào vòng tay của người đàn ông kia, xương cốt trong thân thể giống như bị một bàn tay vô hình nhào nặn, nhưng dù Tô Lương có muốn đứng dậy để chấm dứt trạng thái xấu hổ này cũng không đứng nổi.
Cậu không động đậy nổi…..
Ngay cả những ngón tay cũng mềm nhũn ra.
Mùi hương phảng phất, ẩm ướt và băng lãnh như có như không quấn lấy thần kinh cậu, khiến cậu choáng váng như say.
Ngay cả gáy cậu cũng bắt đầu phản ứng, một nơi nào đó sâu trong vết thương vẫn chưa lành đang trở nên vừa nóng vừa ngứa.
Khi phản ứng lại, cậu mới nhận ra mình đã vô tình cọ cọ trong ngực người đàn ông.
Giống như đang làm nũng vậy…..
Tô Lương quẫn bách đến mức muốn hôn mê.
Giây tiếp theo, cậu cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng….
“Cậu đang bị rối loạn tin tức tố do tuyến tin tức phát dục.”
Cậu nghe thấy người đàn ông ấy đang thì thầm.
“Ta đưa cậu trở về nghỉ ngơi.”
Không biết có phải do đang choáng đầu hay không mà cậu bỗng cảm thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dường như trầm thấp hơn trước một chút.
Tô Lương được chiến binh độc xà này ôm về biệt thự.
Đối phương đặt cậu lên sofa, còn mang nước tới cho cậu.
Bởi vì lúc này Tô Lương đang hơi run, mặc dù biết không phải do nhiệt độ, nhưng sau một thoáng do dự, Lục Thái Phàn vẫn cởi áo của mình khoác lên vai Tô Lương.
Tô Lương hoa mắt, hai tay vô thức nắm chặt áo khoác của anh.
Cậu đỡ tay đối phương uống gần nửa ly nước, dòng nước lạnh băng tràn vào yết hầu, dù biết chỉ trị ngọn không trị gốc, nhưng ít nhiều cũng giảm được một chút sóng nhiệt trong cơ thể.
“Cảm ơn anh.”
Tô Lương giờ đã chẳng đếm xỉa đến việc mình xấu hổ nữa, cậu chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi, vô cùng đáng thương mà lặp lại câu nói kia.
“Em không ngờ tuyến tin tức phát dục lại có thể dẫn đến những cơn đau đầu nghiêm trọng như vậy.” Cậu hận không thể co người luôn vào trong áo khoác, “….Em thực sự không có ý đâu mà.”
Thật lâu trước đây, Tô Lương cũng từng được Omega chủ động theo đuổi.
Người ấy là một mỹ thiếu niên mảnh mai xinh đẹp, khi nói chuyện cứ luôn làm như sắp té ngã để nhào vào cậu.
Đối mặt với kiểu theo đuổi vụng về như vậy, Tô Lương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sau đó chỉ cần vô tình thấy bóng người đó cậu cũng sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh, vì sợ người kia lại “không cẩn thận” ngã vào mình.
Tô Lương không ngờ cậu cũng sẽ biến thành như vậy – tuy quả thực là cậu không cố ý!
“Ta biết.”
Người đàn ông cúi đầu đứng bên cạnh Tô Lương, thân hình thẳng tắp, hơi thở bình tĩnh.
Dường như anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Anh hơi hơi cúi người, cực kỳ khắc chế mà quan sát sau gáy Tô Lương một chút.
“Cậu cần nghỉ ngơi. Lát nữa sẽ có người tới kiểm tra cho cậu.” Người đàn ông dừng một chút, rồi lại nói, “Đừng quá hoảng sợ.”
Dàn xếp ổn thỏa cho Tô Lương xong, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị rời đi.
Tô Lương ủ rũ ôm áo khoác, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vọng.
Cậu đã phá hỏng hoàn toàn buổi gặp mặt hôm nay rồi…..
Tự mình suy sụp, Tô Lương vô cùng gian nan khẽ nói theo bóng lưng của Lục Thái Phàn.
“Em…..em còn chưa biết tên anh.”
Có lẽ sau này cũng chẳng thể gặp lại phải không.
Tô Lương nghĩ.
Nếu vậy, ít nhất cậu cũng muốn biết tên của đối phương.
Bước chân của Lục Thái Phàn dừng, sau đó anh quay đầu lại, hơi giật mình khi thấy vẻ mặt chán nản của Tô Lương, như thể cậu đã buồn tới mức thu nhỏ lại vậy.
Anh chợt nhớ hình như vừa rồi mình đã phớt lờ câu hỏi của đối phương, tính rời đi luôn.
Lúc trước Tô Lương đứng sau anh cũng có vẻ mặt như bây giờ sao?
“……”
Anh trầm mặc vài giây.
Giống như anh từng nói trước kia, anh không muốn để Tô Lương quá hoảng sợ.
Lục Thái Phàn hiểu rất rõ thanh danh đáng sợ cùng địa vị xấu hổ của mình, một khi để lộ thân phận, cậu bé nhút nhát trước mặt anh có thể sẽ rơi vào tình trạng hoảng loạn.
Lục Thái Phàn không quên biểu hiện xấu hổ khó nén của Tô Lương khi nãy, anh không nhịn được liếc nhìn Tô Lương thêm một chút, bởi vì quá căng thẳng, thậm chí mí mắt cậu cũng đã phiếm hồng, mắt có ánh nước, hô hấp cũng hơi dồn dập.
Nhìn có hơi đáng thương.
“Ta kêu Tị.” Cuối cùng Lục Thái Phàn cũng trầm giọng mở miệng, “Cậu có thể gọi ta là Tị tiên sinh.”
Đây cũng không phải một từ thường dùng, Tô Lương có hơi ngơ ngác.
“Tứ…..tiên sinh?”
Lục Thái Phàn khẽ thở dài, anh tháo găng tay da sẫm màu ra, nắm lấy tay Tô Lương, nhẹ nhàng vạch ra chữ "Tị" trên lòng bàn tay người kia.
Khi làm tất cả những hành động này, vẻ mặt anh vẫn thờ ơ, đôi mắt cụp xuống.
Trong chốc lát, hào quang băng giá bao phủ quanh anh dường như biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng cùng chuyên chú.
Rõ ràng là một người có vẻ lạnh lùng trên mọi phương diện, nhưng đầu ngón tay dừng trên lòng bàn tay Tô Lương lại rất nóng.
Tô Lương bất giác nín thở.
Trong nháy mắt, lòng bàn tay cậu thực ngứa.
Còn nhịp tim…..
Tim đập như sấm.