Thành thật mà nói, trước đây thỉnh thoảng Tô Lương đã đến đây vài lần, cậu cũng cảm thấy bầu không khí của thư viện cũ hơi âm trầm. Bây giờ thư viện càng yên tĩnh và vắng vẻ hơn. Phòng đọc sách to như vậy mà chẳng có ai cả. Âm thanh duy nhất là tiếng robot tự động đang bận rộn khắp nơi trong thư viện, tiếng rít từ các bánh răng lâu ngày không được bảo dưỡng nghe như tiếng quỷ quái nào đó thì thầm trong bóng tối.
Tuy nhiên, ở trong một thư viện cũ kỹ như vậy nhưng Tô Lương không hề cảm thấy bất an chút nào. Ngược lại, cậu còn cảm thấy thư thái và dễ chịu hơn bất kỳ nơi nào khác.
Thật sự là một cảm giác khó tả.
Tô Lương dựa vào lưng ghế, nhìn bụi cây xào xạc ngoài cửa sổ, tận hưởng làn gió nhẹ lướt qua trên má, bất giác từ ngón tay đến chân tóc đều thả lỏng. Rõ ràng ban đầu cậu định đến đọc sách, nhưng giờ lại hơi mất tập trung, không hiểu sao cả người Tô Lương bỗng rơi vào uể oải khó hiểu.
Đã lâu Tô Lương không được thảnh thơi như vậy.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, thần kinh Tô Lương đều căng thẳng. Ở kiếp trước là do cậu ngu xuẩn bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu, kiếp này nếu cậu muốn thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình thì dây cót trong lòng Tô Lương lại càng phải thắt chặt hơn.
Phải chăm chỉ học hành.
Phải giúp chị gái cùng anh rể rời khỏi Lục gia.
Phải tích góp tiền.
Phải nghĩ cách tránh xa Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật……
Tô Lương có quá nhiều chuyện phải giải quyết, cậu căn bản không dám thả lỏng.
Nhưng bây giờ, khi bản thân đang ngồi trong thư viện cũ trống rỗng, trái tim bồn chồn của cậu bỗng trở nên yên tĩnh từng chút một.
Cậu thậm chí còn không nhận ra tuy đầu ngón tay mình đang thản nhiên lật từng trang sách nhưng cơ thể lại càng ngày càng lại gần cửa sổ.
Gió mát quá nha.
Có một mùi thoang thoảng, nhàn nhạt khác thường bay lơ lửng trong không khí. Một loại mùi khiến Tô Lương liên tưởng đến sương mù ẩm ướt, rêu phong và mùi hương bị vùi trong băng tuyết.
Mùi thơm đã trở nên nhạt đến mức gần như không thể nhận rõ, nhưng Tô Lương vẫn cảm thấy nó rất thơm.
Có phải trước đây có ai đó đã bỏ nước hoa ở đây không nhỉ?
Tô Lương nghĩ.
Giá mà mình có thể phân biệt được đây là loại nước hoa gì nhỉ - Tô Lương, người trước nay vẫn chẳng hề có hứng thú gì với nước hoa, đột nhiên nghĩ vậy.
Mùi này khiến Tô Lương cảm thấy hơi quen thuộc. Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi, cậu đã ngửi thấy nó ở đâu đó thì phải.
Tô Lương cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tô Lương vẫn sẵn sàng ở lại đây dù chỉ vì hương thơm trong không khí và sự tĩnh lặng, yên bình của toàn bộ thư viện lúc này.
Nhưng không bao lâu, máy truyền tin của cậu sáng lên, là tin nhắn của Lục Chi Chiêu.
[Tiểu Lương, chúng ta cần nói chuyện.]
Lục Chi Chiêu đã gửi vài tin nhắn, nhìn mấy tin nhắn này, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Tô Lương khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, tâm tình tốt ban đầu lập tức nhạt đi.
[Nói chuyện gì?]
Cậu đáp một câu.
Lần này Lục Chi Chiêu nhắn lại rất nhanh: [Tiểu Lương, anh đang ở cổng Tinh Xuyên, chúng ta gặp mặt rồi nói.]
Thấy câu này, Tô Lương cụp mắt.
[Được.]
Cậu đáp, rồi thở dài một hơi.
Mặc dù không muốn gặp Lục Chi Chiêu, nhưng Tô Lương cũng cảm thấy có lẽ nên nhân cơ hội này để cùng Lục Chi Chiêu mặt đối mặt làm rõ một số chuyện.
Thu dọn đồ đạc xong, Tô Lương nén lại một tia không muốn trong lòng, nhanh chóng rời khỏi thư viện cũ.
Nhưng vừa bước xuống bậc cửa thư viện, cậu đột nhiên cảm thấy sau gáy mình hơi sưng lên, không hiểu sao Tô Lương lại có cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau.
Tô Lương vô thức quay đầu nhìn về phía sau, nhưng đại sảnh thư viện vẫn vắng vẻ không người như cũ.
“Là ảo giác sao?”
Tô Lương lẩm bẩm, cậu cau mày, tùy tiện xoa xoa cổ, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Một Beta như cậu sẽ không thể nào biết, trên tầng cao nhất của tòa thư viện cũ này, trong một căn phòng âm u khuất bóng, một người đàn ông vừa rời mắt khỏi cửa sổ thư viện.
Đó là một người đàn ông cực kỳ cao gầy, nước da trắng bệch, tóc và mắt đen như mực, ngũ quan cực kỳ anh tuấn và thâm thúy, thâm thúy tới mức gần như có nét tà ác.
Nhưng dù là ai đối mặt có lẽ cũng sẽ rất khó lòng quan sát được vẻ đẹp trai của anh.
Bởi hơi thở quanh thân người đàn ông này thực sự rất đáng sợ.
Thậm chí chỉ cần nhìn vào anh, bản năng sinh tồn của loài vật nằm sâu trong cơ thể con người sẽ phát huy ngay lập tức. Trước nỗi sợ hãi mãnh liệt và cảm giác khủng hoảng giữa sự sống và cái chết, không ai còn có thể có tinh thần mà chú ý đến vẻ đẹp xấu bên ngoài.
Hơn nữa, trang phục của người đàn ông này thực sự rất kỳ lạ.
Một bộ phận tương tự như xương sống bằng kim loại giống như một con quái vật bằng thép, bao bọc chắc chắn đến lưng đến gáy của người đàn ông.
Một số ống kim loại có độ dày bằng ngón tay bung ra trực tiếp cắm sâu vào các mạch máu ở sau cổ người đàn ông.
Nửa dưới khuôn mặt của người đàn ông được che bởi một chiếc mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt không hề có chút dao động nào, tựa như vực thẳm vậy.
Tay và chân của anh ta cũng bị trói bằng những vòng kim loại nặng, nếu ai biết những thứ này, họ sẽ hiểu đó chính là những thứ có tác dụng kiềm chế được sử dụng để hạn chế vũ khí sinh học cấp cao nhất.
Người đàn ông này thậm chí còn bị trói chặt cả các ngón tay, như thể anh ta thực sự là một tên tội phạm hung ác đáng sợ.
Nhưng khí chất và biểu cảm của anh khi ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ lại khiến người ta liên tưởng đến một vị hoàng đế cực kỳ chuyên chế của thời kỳ phong kiến tập quyền, là kẻ cầm quyền tối cao, nắm giữ sinh tử của thiên hạ từ hàng nghìn năm trước.
Cánh cửa sổ đầy tro bụi bên cạnh người đàn ông hơi hơi mở ra.
“Hả? Trong khu vực thư viện này còn có người sống hoạt động sao? Chẳng lẽ lũ Canaan lại tới tìm chết?”
Một âm thanh cơ học tổng hợp nhẹ nhàng vang lên trong phòng.
Bên cạnh người đàn ông còn có một "người" với khuôn mặt đờ đẫn và thân hình cân đối khác thường đang ngồi khoanh chân trước một chiếc máy, phía sau có vô số xúc tu kim loại thò ra để kết nối với máy.
Các ký hiệu và dữ liệu phức tạp lập tức hiển thị trên màn hình.
Từ ngoại hình, có thể nhận ra người đang nói chuyện là một robot mô phỏng người sống tiêu chuẩn A-K125.
Tuy nhiên, ngay cả robot cao cấp nhất cũng không thể phá vỡ bức tường lửa của cỗ máy trước mặt nhanh chóng, và nó cũng không thể trò chuyện một cách nhân tính hóa như vậy được.
“Không phải.”
Người đàn ông phá lệ trả lời nghi hoặc của robot đặc thù mô phỏng người sống kia.
Và điều này lập tức khiến robot nâng cao thanh âm của mình.
"Wow, thật thú vị. Về lý thuyết, chỉ cần anh xuất hiện, tất cả những con người bình thường đều dựa trên bản năng sinh tồn của họ mà tránh xa khu vực của anh ngay cả khi họ bất tỉnh. Tất nhiên, tôi không có ý bảo anh giống như một loại vũ khí sinh học, nhưng thiết bị giam cầm hiện tại của chúng ta thật sự rất khó khống chế được tinh thần lực mạnh mẽ của anh nên việc anh bị ghét bỏ cũng là đương nhiên thôi. Hãy nghĩ đến đám sát thủ Alpha tội nghiệp kia mà xem, tôi mới bắt được họ mấy ngày trước, cái đám người còn chưa tới gần thư viện đã bị dọa tới tè ra quần... Anh thực sự chắc chắn là vẫn có sinh vật hình người có thể đi lại trong lãnh địa của anh mà không phải là một số loại vũ khí sinh học tiên tiến chứ?"
"Chỉ là một con mèo hoang mà thôi."
Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Dường như anh cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào với người vừa xuất hiện trong lãnh địa của mình.
Nhưng những người đã quen thuộc với anh sẽ biết lúc này anh kỳ lạ đến mức nào – vừa nói chuyện thẳng thừng, anh vừa gõ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế và một lệnh bí mật ngay lập tức được gửi đến toàn bộ cấp dưới của anh thông qua thiết bị liên lạc đã tích hợp sẵn. Trong bụi cây của thư viện cũ, trong bóng tối của tòa nhà, trong cạm bẫy dưới bóng cây….Những vệ binh tư nhân hàng đầu ẩn nấp trong bóng tối đã dừng mọi động tác ngay khi nhận được lệnh.
Chính vì có sự ưng thuận của người đàn ông mà bóng dáng mảnh khảnh ấy mới có thể bình tĩnh và an toàn từng bước rời khỏi thư viện cũ.
Động tác của người đàn ông không thể nào che giấu được người máy bên cạnh. Suy cho cùng, nó vẫn là một trong những trí tuệ nhân tạo hàng đầu trong toàn bộ Liên minh Địa cầu.
Nhận ra người đàn ông đã trực tiếp thu hồi lệnh "tiêu diệt toàn bộ những kẻ không phải là nhân viên bước vào khu vực thư viện cũ", đôi mắt của người máy bắt đầu sáng lấp lánh.
“Mèo hoang?” Đầu của nó đột nhiên xoay tròn 180 độ, khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Có phải anh đang nói về loại đi trên đất bằng hai chân, trông rất, rất đẹp, và giới tính là… à, tiếc quá, là một... mèo hoang Beta sao? "
Trong khi nói chuyện phiếm kỳ lạ bằng một giọng điện tử tổng hợp kỳ quặc, một chiếc xúc tu lủng lẳng tuồn ra từ cơ thể của người máy rồi treo trên cửa sổ.
“Sao tôi lại không biết anh thích mèo nhỉ?”
Nó thầm lải nhải một mình.
Nó điều chỉnh vị trí của mình, cố gắng tò mò để xem hình bóng đã biến mất từ lâu, nhưng lúc này, người đàn ông lại nhướng mày và nhìn vào nơi đại não của robot mô phỏng người sống.
Chỉ trong nháy mắt toàn bộ xúc tu đã quay về đúng vị trí.
“Xem một chút cũng không được sao? Anh keo kiệt quá rồi đấy?”
Trí tuệ nhân tạo nọ bất mãn càu nhàu.
Rồi nó lại tiếp tục phá tường lửa của cỗ máy trước mặt.
Người đàn ông không đáp lại.
Anh vẫn cứ âm trầm lạnh nhạt như thế.
Lúc này, anh đã hơi nhắm mắt lại, chẳng hề đưa ra bất cứ lời giải thích nào cho phản ứng kỳ lạ của mình lúc ấy.
Một làn gió nhẹ và khẽ thổi qua khung cửa sổ, mang theo một mùi hương thoang thoảng.
Mùi thơm đã tan biến đến gần như không còn gì, chẳng còn ai có thể cảm nhận được, kể cả người đàn ông cực kỳ đáng sợ bị mọi người coi là yêu quái kia.
Nhưng nó xác thực đã tồn tại.
Vì thế, trong một buổi chạng vạng, người đàn ông bị căn bệnh hành hạ bấy lâu nay chợt cảm thấy nhẹ nhõm sau một khoảng thời gian dài.
Anh cảm thấy cơn gió hôm nay rất dễ chịu, khi gió thổi vào người anh, cơn đau dữ dội vướng víu ở tứ chi và xương cốt dường như đã giảm đi rất nhiều.