Đồng thời, giọng trầm thấp dụ dỗ của người đàn ông nào đó cũng vang lên.
“Bác sĩ nói anh phải phóng thích một chút tin tức tố trị liệu cho em, để em giảm bớt những khó chịu do dị ứng.”
“Đừng sợ nhé, sẽ không đau đâu.”
“Đây chỉ là thao tác…..chữa bệnh bình thường, em đừng thẹn thùng.”
……
Tuy Lục Thái Phàn đã nói trị liệu sẽ không đau đớn, nhưng sau một lúc lâu, đôi tay mảnh khảnh của thiếu niên giãy dụa vươn ra rồi mò mẫm muốn ấn lên chiếc chuông báo động ở đầu giường.
Nhưng tiếc là cậu vừa mới bắt đầu vươn tay thì đã bị một bàn tay còn to rộng hơn trùm lấy, mười ngón giao triền, rồi chặt chẽ giữ lại tay cậu.
Trong phòng gieo trông hoa Riar trên phi thuyền của Xà quật.
Mà lúc này, ở một góc không người chú ý, có một vài bông hoa Riar đã héo rũ hết cánh hoa rồi rụng hết, thay vào đó là những quả nhỏ đỏ ửng.
Những quả còn non nay đã sắp chín rồi.
Từng mảnh thịt quả bắt đầu tản mát ra mùi hương ngọt ngào và sũng nước.
……
Trong phòng trị liệu, mùi thơm ngào ngạt quyện với mùi thơm lạnh lẽo mạnh mẽ của người đàn ông, cuối cùng chậm rãi tạo thành một mùi hương nồng nàn khác.
Mùi hương ấy thậm chí còn khiến toàn bộ phòng điều trị bắt đầu nóng lên.
……
Lần này, Tô Lương và Lục Thái Phàn đã phải mất một thời gian dài mới miễn cưỡng rời được khỏi nhau.
Thời khắc này, đôi mắt của vị Xà chủ vẫn luôn vô cùng điềm tĩnh đã ửng đỏ, hơi thở cũng hổn hển.
Anh gắt gao nhìn Tô Lương, một giây sau, anh lập tức đứng dậy rời khỏi giường bệnh.
“Anh ra ngoài một chút đã.”
Người đàn ông hấp tấp ném lại một câu rồi vội vàng lao vào phòng tắm bên cạnh phòng y tế.
Mà Tô Lương vẫn đang ở trên giường thở hồng hộc, cả người ướt sũng như vừa ngâm nước ra, chẳng còn chút sức lực nào đáp lại Lục Thái Phàn.
Cậu muốn ngồi dậy, nhưng vừa di chuyển, áo đã trượt khỏi đầu vai.
“Ôi……”
Ngay sau đó, cậu hít hà một hơi.
Cảm giác không khỏe đặc thù trong thân thể khiến sắc mặt Tô Lương biến đổi khác thường, đầu tiên, cậu cố nhặt tấm chăn đang rơi trên đất che lại thân thể mình, sau đó lại túm chặt cổ áo.
Khi đang muốn cài cúc áo lại phát hiện toàn bộ cúc áo đã biến mất rồi, đương nhiên không chỉ mỗi cúc áo bị tấn công, mà đồng phục bệnh nhân sạch sẽ trên người cậu giờ đã bị vò nát như giẻ lau, hoàn toàn ở trạng thái không phủ lên người nữa.
Giờ không cần nhìn gương cũng biết chắc những nơi có thể trông thấy trên người cậu đã đầy những “dấu vết trị liệu” rồi, mà những nơi không thể trông thấy…..chắc cũng vậy.
Đương nhiên nơi nặng nhất chính là sau gáy Tô Lương, nơi đó có một vết răng rất sâu, sâu tới mức rỉ máu.
Khi trị liệu trước đó, nơi ấy đã bị thanh tẩy không biết bao nhiêu lần, tin tức tố thuộc về Lục Chi Chiêu đã sớm biến mất sạch. Nhưng Alpha kia vẫn bị ham muốn cùng độc chiếm dục mãnh liệt quấy phá, cứ muốn phủ hết lớp tin tức tố này đến lớp khác lên gáy cậu.
Tô Lương cảm thấy tin tức tố của Lục Thái Phàn đã khiến người mình ướt sũng luôn rồi.
Bác sĩ nói không sai, tin tức tố của Lục Thái Phàn quả thực có thể chữa khỏi chứng dị ứng của cậu.
Những triệu chứng khó chịu do tin tức tố của Lục Chi Chiêu đã biến mất từ lâu, nhưng…..
“Ôi trời ơi……”
Tô Lương suy sụp thả người lại trên giường, ánh mắt trống rỗng.
Cậu biết có lẽ mình nên ngồi dậy thu dọn trạng thái hỏng bét này, nhưng thực tế, cậu còn chẳng nâng nổi một ngón tay.
Thực ra giữa cậu và Lục Thái Phàn cũng không hề có tiếp xúc gì sâu hơn, nhưng Tô Lương cũng không hiểu tại sao phòng trị liệu này lại trở nên hỗn độn như thế.
Cậu còn không biết lát nữa mình sẽ phải đối mặt với các bác sĩ trong phòng điều trị ra sao đây.
Mà thực ra giờ cậu còn không biết phải đối mặt ra sao với Lục Thái Phàn chứ đừng nói những bác sĩ đó. Cậu cứ cảm thấy người kia đã không giống như lúc trước nữa rồi.
Mặc dù đã cố không muốn nghĩ nữa, nhưng Tô Lương vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu rên mơ hồ trong phòng tắm truyền ra.
Một lát sau là tiếng nước khi tắm gội.
Loay hoay một hồi lâu, Lục Thái Phàn mới ra khỏi phòng tắm, sau khi tắm xong, anh đã cởi bỏ bộ quân phục chiến đấu tối màu, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mái tóc xõa tung xuống, trên cơ thể còn lưu lại chút hơi nước lạnh băng.
Dù trong mắt vẫn còn lưu lại một tia cơ khát, nhưng mái tóc đen nhánh phối hợp với gương mặt anh tuấn đến tà mị vẫn lộ ra nét thỏa mãn vô cùng.
Thật giống như một con thủy quái thị huyết đang vô cùng vui vẻ vì được ăn no.
Rõ ràng là rất nguy hiểm, còn bị anh bắt nạt không ít, nhưng vừa thấy Lục Thái Phàn như vậy, Tô Lương vẫn không khỏi rung rinh.
Lúc Tị tiên sinh có thể kiểm soát bản thân mình quả nhiên vẫn vô cùng đẹp trai.
Lục Thái Phàn đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng khi anh đến gần, Tô Lương vẫn cứ ngửi được mùi xạ hương như có như không giữa mùi tin tức tố lạnh lẽo.
Tô Lương: “………”
Ngửi được hơi thở quen thuộc, Tô Lương lại thấy người mình bắt đầu nóng lên. Cảm giác động tâm khi đối mặt với Lục Thái Phàn cũng đã biến mất, chỉ còn lưu lại cảm giác nghĩ mà sợ. Tuy Xà chủ khi có thể khống chế quả thực rất quyến rũ, nhưng một khi mất khống chế, đam mê ác liệt của anh sẽ khiến mình không chống đỡ nổi. Tô Lương cúi đầu, chỉ muốn quên sạch những chuyện vừa diễn ra.
Nhưng vẫn có người không muốn buông tha cậu.
Đối diện với ánh mắt Tô Lương, Lục Thái Phàn vô cùng bình tĩnh.
“Em còn chưa hoàn toàn hồi phục, anh chỉ có thể dùng cách đó…..”
Như thể biết Tô Lương chẳng thể chống cự lại gương mặt mình, Lục Thái Phàn hơi trúc trắc vén tóc, để lộ toàn bộ khuôn mặt ra.
Anh khẽ khàng nói rõ từng chữ với Tô Lương.
“Em còn chưa phân hóa hoàn toàn, anh không muốn thương tổn đến em.”
Nói xong, anh như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt hiện một tia khẩn trương.
Anh giơ tay chạm vào bụng dưới của Tô Lương, cẩn thận ấn nhẹ.
“Ở đây có gì không thoải mái không?”
Xà chủ nghiêm túc hỏi.
“Không, không có……”
“Nhưng trước đó em vẫn nói hơi xót, cả người còn run rẩy.”
“Tị tiên sinh, xin anh đó! Anh đừng nói nữa!”
Tô Lương đột nhiên duỗi tay bịt chặt miệng Lục Thái Phàn.
Cậu cảm thấy bản thân xấu hổ tới phát khóc.
Dưới bàn tay Tô Lương, Lục Thái Phàn chớp chớp mắt.
“Ừ.”
Yết hầu anh cuộn lên, nhẹ nhàng đồng ý.
Nhưng giây tiếp theo, Tô Lương nhảy dựng lên như một nhóc mèo bị điện giật, vội vã rụt tay lại.
“Tị tiên sinh?!”
Cậu cao giọng, không dám tin mà nhìn người đàn ông vẫn đang trầm ổn bình tĩnh trước mắt mình.
Vừa rồi chính anh ấy đã liếm bàn tay cậu.
“Quả nhiên rất ngọt.”
Lục Thái Phàn nhìn Tô Lương, ách giọng lên tiếng.
Vẻ mặt anh rất thản nhiên, giống như người vừa làm chuyện kia chẳng phải là Xà chủ khiến người người sợ hãi vậy.
Thứ duy nhất tiết lộ manh mối chỉ có vành tai đỏ rực của anh mà thôi.
……Ít nhất lời anh nói khi nãy quả thực không sai.
Dáng vẻ điềm tĩnh khoan dung mà anh vẫn bày ra cho Tô Lương xem thực chất chỉ là ngụy trang mà thôi.