Lục Hà không chút thương tiếc xé quần áo của cậu, quần áo nguyên vẹn giờ đã thành vải vụn, không che được chút nào. Thanh niên Beta giờ đang nằm dưới đất như một món đồ chơi bị ai đó bẻ gãy, trông thực mong manh và đáng thương.
Độc dược trong cơ thể cậu đang phát huy công dụng tà ác của nó khiến thân thể cậu suy yếu vô lực, thần trí hỗn độn.
Sốt cao khiến làn da vốn trắng nõn cơ hồ đã chuyển sang màu hồng nhạt, chỉ cần tới gần là có thể ngửi thấy mùi thơm mãnh liệt trên người cậu —— tin tức tố chịu tác dụng của thuốc mà không ngừng thoát ra, một mùi hương dị thường sền sệt mà ngọt ngào, giống như trộn cả tấn bơ, mật ong, đường lại với nhau vậy, dường như không khí cũng có thể ngưng tụ lại thành một chất thơm ngọt.
“Ưm……”
Tô Lương cuộn tròn người, thân thể khẽ run rẩy.
Dường như nhận biết được Lục Thái Phàn đang tới gần, trong cổ họng thanh niên phát ra tiếng nức nở mơ hồ như bé thú nhỏ bị thương vậy.
Cậu duỗi hai tay mềm nhũn ra, đôi mắt mơ hồ nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Nhìn qua giống như đang kháng cự.
Lại giống như đang….mong chờ.
Hương thơm ngọt ngào càng trở nên nồng nàn hơn.
Lục Thái Phàn dừng lại bên cạnh Tô Lương.
Mặt nạ khiến không ai có thể trông thấy biểu cảm của anh, dường như vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng ánh mắt lại rất sâu, rất sáng.
Ánh mắt ấy từng tấc một lướt qua thân thể cùng gò má Tô Lương.
Trên đường đi, trên người Tô Lương đã có rất nhiều vết xước nhỏ, tia máu li ti đang rỉ ra, và vết bầm tím trên mặt do bị Lục Hà tấn công cũng trở nên thật rõ ràng.
Một hơi thở lạnh lẽo và đáng sợ tràn ra từ cơ thể Lục Thái Phàn, trong giây tiếp theo, Beta Ninh gia cùng Lục Hà đứng cách anh không xa đột nhiên mất tiếng.
“Phanh”, “phanh” hai tiếng trầm đục, thân thể hai người nặng nề ngã trên mặt đất, bọn họ hoàn toàn vô pháp chống cự uy áp như quái vật của Alpha cấp SS, thống khổ ngất đi.
Đồng dạng cảm nhận được áp lực của Lục Thái Phàn, mấy bóng người đang từ từ xuất hiện trong bóng đêm cũng dừng lại trong nháy mắt. Những chiến binh độc xà trong bộ quân phục màu đen bó sát cũng đã đến, nhưng sau khi cảm nhận được hơi thở của Lục Thái Phàn, họ nhanh chóng dừng lại ở một vị trí có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Duy nhất có thể đến gần hơn là "quản gia".
Robot mô phỏng người sống kéo Lục Hà cùng Beta Ninh gia đang mềm nhũn ném qua một bên, sau đó lo lắng sốt ruột lại đây nhìn nhìn Tô Lương.
Sau đó, lại nhìn nhìn Lục Thái Phàn.
“Khụ khụ.”
Robot mô phỏng người sống phát ra tiếng ho khan kỳ quái.
Thấy Lục Thái Phàn chuẩn bị bế Tô Lương, nó hơi do dự mở miệng.
“Chủ nhân thân ái của ta, căn cứ số liệu vừa thu được, cá nhân ta không kiến nghị ngài tiếp xúc thân mật với Tô Lương thiếu gia như vậy. Hiện tại chỉ số tin tức tố giả trên người Tô Lương thiếu gia đã vượt gấp 20 lần quy định, mặc dù có ngăn cách bằng trang bị, nhưng mức kích thích của tin tức tố dày tới mức độ này vẫn rất nguy hiểm cho chứng rối loạn tin tức tố của ngài.”
Quản gia nói cũng không sai.
Dưới tác dụng của thiết bị ngăn cách, tuyệt đại bộ phận tin tức tố giả đã bị chặn lại ngoài phạm vi cảm giác của Lục Thái Phàn.
Tuy nhiên, Lục Thái Phàn cảm thấy anh vẫn ngửi thấy một luồng khí mơ hồ khiến anh có phản ứng theo bản năng Alpha.
Mùi hương đó không ngọt ngấy.
Ngược lại, hơi thở đó thực sự rất đạm, hương thơm cũng nhẹ nhàng tươi mát.
Như trái xanh chưa chín còn ẩn mình trong cành.
Mùi thơm của thịt quả được bao bọc dưới lớp vỏ, chỉ thỉnh thoảng mới có thể vô tình phát hiện ra.
Hầu kết Lục Thái Phàn khẽ cuộn.
Có vẻ mấy tên giá áo túi cơm ở trung tâm nghiên cứu tin tức tố hướng cũng có chút tiến bộ —— đây là suy nghĩ trong đầu Lục Thái Phàn lúc này.
Trong thời gian qua, vô số người đã cố gắng tấn công anh ta bằng nhiều loại vũ khí tin tức tố khác nhau, họ cố gắng khiến anh mất kiểm soát, nhưng cuối cùng đều thất bại, không có ngoại lệ.
Mặc dù anh quả thực mắc chứng rối loạn tin tức tố, nhưng những thứ kia đều không có tác dụng với Lục Thái Phàn.
Tuy có vẻ không hợp với lẽ thường, nhưng sự tình chính là như vậy.
Dựa theo phân tích của quản gia cùng nhân viên y tế của Lục gia, có lẽ chuyện này có liên quan đến cấp bậc Alpha quá cao của Lục Thái Phàn.
[Cấp bậc của ngài quá cao, nguyên nhân này khiến ngài xui xẻo mà mắc phải chứng bệnh hỗn loạn tin tức tố, nhưng đồng thời, cũng bởi vì các chỉ tiêu của ngài khác hẳn với người bình thường —— điều này cũng có nghĩa là tin tức tố bình thường với ngài mà nói cũng không thể xem là “Tin tức tố” chân chính. Chúng không thể kích phát bản năng sinh lý của ngài, mà chỉ có thể kích thích cơ chế phòng vệ, khiến ngài cảm thấy đau đớn kịch liệt cùng các chứng bệnh về thần kinh, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến ngài tấn công những sinh vật xung quanh……]
Quản gia cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
[Xin chúc mừng, thưa chủ nhân, ngài nên mừng vì chứng rối loạn tin tức tố sẽ khiến ngài chết rất sớm, nếu không, ngài có thể thực sự phải chịu cảnh cô đơn góa bụa, và sẽ không bao giờ có thể tận hưởng được hạnh phúc mà một Alpha bình thường có thể tận hưởng!] (máy với chả móc, quản với chả gia =)))))
Hình như lần này tên trí tuệ nhân tạo vẫn luôn phán đoán cực chuẩn xác kia có sai lầm rồi.
Đêm nay, đối mặt với một Beta trẻ trung đang thần trí không rõ, Lục Thái Phàn có thể cảm nhận rõ bộ phận nào đó của mình đang không ổn.
Dưới mùi hương giả tin tức tố nồng đậm ngọt ngào kia, còn có một thứ khác đang không ngừng kích thích thân thể anh.
Nhiệt độ cơ thể anh cũng bắt đầu tăng lên.
Hàm răng nghiến chặt lại.
Một âm thanh "cạch" vang lên, nút chặn cắn đã hoạt động.
Vật chặn cắn làm bằng da màu đen được gắn chặt vào miệng Lục Thái Phàn.
Lục Thái Phàn cảm thấy rõ ràng rằng chiếc răng đánh dấu của mình, công cụ đánh dấu nguyên thủy của Alpha, đang dần dài ra.
Dịch tin tức tố dạng lỏng tiết ra, sau đó bị vật chặn cắn kia hấp thụ.
Đây là một triệu chứng chưa từng được ghi nhận trong bất kỳ cuộc tấn công nào bằng vũ khí tin tức tố trước đây.
Tuy nhiên, vào lúc Lục Thái Phàn do dự vì tình trạng bất thường của mình, Beta mảnh khảnh, tội nghiệp kia lại đang thút thít.
“Buông tôi ra ——”
Cậu mơ hồ thở hổn hển, giọng đầy kháng cự.
Sau đó, cậu vùng vẫy trong vòng tay của Lục Thái Phàn, nhưng dưới tác dụng của thuốc, ngay cả sự phản kháng cũng có vẻ yếu ớt và đáng thương vô cùng.
Trong mơ hồ, hình như nhận ra mình không thể thoát, hai dòng nước mắt chậm rãi trượt trên khóe mắt Tô Lương.
Rõ ràng cơ thể vẫn đang sốt cao, nhưng khuôn mặt của người thanh niên đã tái nhợt như quỷ hồn, đôi mày thanh tú nhíu lại, dưới môi còn có vết răng cắn rỉ máu.
Bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra, bị trong cơn ác mộng do tác dụng của thuốc, Tô Lương đã tuyệt vọng tới cực điểm.
“Đừng sợ.”
Sau một khoảng thời gian im lặng, Lục Thái Phàn bất đắc dĩ thì thầm vào tai Tô Lương.
“Là ta. Em đã an toàn rồi.”
Kỳ thật lúc này tâm trạng của Tô Lương đang hỗn loạn, cậu không thể nghe thấy cái gì, hay nói cách khác, có nghe được cũng không hiểu.
Nhưng kỳ diệu thay, sau khi nghe thấy giọng nói của Lục Thái Phàn, cậu đã cố gắng mở mắt.
Đương nhiên, ánh mắt của cậu vẫn mờ mịt hơi sương, hiển nhiên thần trí vẫn chưa khôi phục.
Nước mắt ướt đẫm khiến tầm mắt cậu mơ hồ, màn đêm cang khiến cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ người đàn ông bên cạnh mình.
Nhưng Tô Lương vẫn mông lung mỉm cười an tâm với Lục Thái Phàn.
“Là anh sao…….”
Cậu mê hoặc mà lẩm bẩm.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Lương lại nhắm mắt, nhưng vẻ mặt đã thả lỏng hơn trước rất nhiều.
Cậu nhẹ nhàng cọ cọ lên ngực Lục Thái Phàn, sau đó cơ thể mềm nhũn ra, yên tâm chìm vào hôn mê.
Còn Lục Thái Phàn đã không còn do dự mà ôm chặt lấy Tô Lương.
“Báo y tế chuẩn bị sẵn sàng. Còn nữa, ngày mai ta phải có toàn bộ thông tin về hai kẻ kia.”
Anh bình tĩnh ra lệnh cho đám lính vẫn đang tránh đằng kia.
Sau đó, trong mắt mọi người, người đàn ông cực kỳ lạnh lùng đáng sợ, lại dịu dàng khác thường ôm Tô Lương đi thẳng về phía sâu nhất trong Xà quật.