Lê Đình Vãn bước vào doanh trướng, vỗ vỗ lớp mưa tuyết mỏng tang trên áo da cừu, lầm bầm oán thiên oán địa. Ngọn gió bắc vẫn sắc bén đến xương tủy cuốn theo vài tia băng vũ theo hắn ùa vào, thổi qua đống lửa trong trướng phát ra tiếng vù vù.
Lúc này đã vào tháng năm. Tháng năm ở Trung Nguyên, chỉ sợ thời tiết đã trời trong nắng ấm, liễu rủ bóng mát rồi. Nhưng thời tiết biên cương vẫn lạnh như ngày tam cửu[1], hàn khí trong không trung vẫn như thấm sâu tận xương tủy.
Hai người trong trướng tựa như đã quen với tính cằn nhằn liên miên cả ngày của Lê Đình Vãn, cũng không ai để ý đến hắn. Một người đang lau bội kiếm của mình, một người thì cúi đầu xem địa đồ, hoàn toàn coi hắn như không khí.
Lê Đình Vãn lại nói tiếp. “Đánh bao trận thắng bấy nhiêu, các tướng sĩ đang nhân tâm phấn chấn a, mọi người nói chỉ chờ triều đình gửi công văn xuống, là có thể khải hoàn hồi kinh rồi.”
Mộ Dung Viễn nhìn bản đồ trên bàn, kiếm mi cau lại, tựa như không để ý đến mấy lời nói nhảm của Lê Đình Vãn, ngược lại, Uất Trì Phong đang lau kiếm thoáng ngẩng đầu cười nói. “Lệ tộc đã trình thư xin hàng rồi, mấy ngày nữa công văn triều đình hẳn là sẽ tới. Lòng ham muốn của Lệ tộc không nhỏ, đã chiến bại, cư nhiên còn muốn triều đình hàng năm gửi vải vóc lương thực đến, chỉ sợ nhân tâm bất túng xà nuốt trượng[2], cho dù hàng năm triều đình có cấp lương thực cho bọn chúng, bọn chúng vẫn sẽ càng ngày càng quấy rầy bách tính biên cảnh nhiều hơn.”
Lê Đình Vãn cởi áo da cừu, ngồi xuống bên ngọn lửa, nói: “Vậy nhân cơ hội một lần dẹp tan bọn họ được rồi. Lệ tộc tuy hung hãn, nhưng dù sao tộc nhân có hạn, nếu vẫn để bọn họ tùy ý cướp đoạt, càng khiến họ kiêu căng hơn.”
“Chiến họa một khi bùng lên, sẽ liên lụy đến vô số bách tính vô tội. Triều đình nhân nghĩa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn xuất binh. Cho nên trận chiến này hẳn nên tạm dừng ở đây thôi.”
Lời này là lời Lê Đình Vãn muốn nghe nhất, nên đôi mắt màu tím liền lóe sáng rực.
“Như vậy là ta có hi vọng hồi hương rồi? Nói thật ra, ta bất quá chỉ là một đại phu trên danh nghĩa, trong quân có nhiều đại phu như thế, thiếu ta cũng chẳng sao, chẳng qua ta không thể bỏ đi trước được a, ta có rất nhiều việc muốn làm nha.”
Đương nhiên, có việc chỉ là mượn cớ, trận chiến này cuối cùng ai thắng ai thua, đều chẳng liên quan gì đến hắn. Ba bốn tháng nay, Lê Đình Vãn cuối cũng lĩnh giáo công phu dính người của Mộ Dung Viễn. Hắn tự thấy người hắn cứu cả đời này cũng không nhiều bằng mấy tháng qua, lại còn là miễn phí nữa. Trước nay muốn hắn xuất thủ cứu người phải có hoàng kim trao đổi nha, nhưng hiện tại không nói gì hoàng kim, quay đầu nhìn lại, khắp nơi chỉ toàn hoàng sa (cát vàng), mà người khởi xướng, chính là tên còn giảo hoạt hơn cả hồ ly Mộ Dung Viễn này.
Hiện tại thật vất vả mới đình chiến, Lê Đình Vãn dĩ nhiên muốn tính toán nhân cơ hội chuồn mất, cứ ở bên tai tinh Mộ Dung Viễn này, hắn không biết còn bị bóc lột đến đâu nữa đây.
Uất Trì Phong vốn tính tình ngay thẳng, làm sao đoán được suy tính trong lòng Lê Đình Vãn. Nghe hắn nói vậy, lập tức liền nói: “Lê tiên sinh nói vậy là sao? Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, chẳng biết đã cứu biết bao tính mệnh tướng sĩ của ta. Chờ khi hồi triều, ta sẽ tự mình hướng Hoàng Thượng thỉnh công cho tiên sinh…”
“Không cần không cần, ta bình thường đã quen nhàn tản rồi, quan chức gì đó không làm được, không làm được…”
Nghe Uất Trì Phong nói, Lê Đình Vãn sợ đến mức liên tục xua tay, vừa mới ba tháng đã hành hạ hắn muốn chết rồi, chức sắc có gì tốt chứ, làm sao so được với một bộ bố y tiêu diêu tự tại như hắn?
Nghe bọn họ nói chuyện, nhưng Mộ Dung Viễn thủy chung vẫn không nói một lời, vì trong lòng hắn, hiện đang nghĩ đến một người.
Tướng quân kỵ binh Lệ tộc bộ lạc – Lạc Hà Dung.
Người này sau một trận giao chiến cư nhiên cả một đêm dẫn theo một đội tiểu kỵ binh tập kích quân doanh, mưu toan thiêu kho lương thực. Nếu lúc đó hắn không cảnh giác, để Uất Trì Phong sớm tăng đề phòng, đêm đó chỉ sợ thiệt hại nghiêm trọng. Lúc đó Mộ Dung Viễn cũng từng giao thủ với Lạc Hà Dung, từ ánh mắt sắc bén như chim ưng hung mãnh ấy, hắn có thể cảm thấy, con người dung mạo xấu xí này, tuyệt đối là một kình địch.
Người Lệ tộc tuy hung hãn can trường, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, nhưng dù sao đất bạc màu người thưa thớt, nếu là chinh chiến trường kì, chỉ sự không cần đại binh triều đình tiêu diệt, tự nội bộ cũng sẽ tan rã. Lần này Lệ tộc khởi binh tạo phản hoàn toàn do Nghị vương xúi giục, mà đứng đầu phái chủ chiến của Lệ tộc là thân thúc thúc của Lạc Hà Dung. Gã tự cao có tôn tử dũng mãnh thiện chiến trên chiến trường, cho nên mới dốc lòng chủ chiến, nắm chắc binh quyền. Nếu Lạc Hà Dung bị tiêu diệt, đối phương liền lập tức tan tác.
“Uy, Kỳ lão tứ, ngươi lại đang suy nghĩ gì đó? Xuất thần như thế, chắc không phải là nhớ đến tam ca của ngươi chứ?”
Thấy Mộ Dung Viễn từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, Lê Đình Vãn không khỏi cười hỏi. Hắn tựa như trời sinh dị bẩm ở phương diện này, đã sớm nhìn ra tình cảm của Mộ Dung Viễn với Mộ Dung Trí.
Kỳ là họ mẹ của Mộ Dung Viễn. Trước khi rời khỏi kinh thành, Mộ Dung Viễn từng đến mộ mẫu thân tế bái, lúc đó Lê Đình Vãn cũng đi cùng, cho nên liền biết. Lê Đình Vãn cho rằng nếu Mộ Dung Viễn đã bị trục xuất khỏi Mộ Dung phủ, tự nhiên cũng không còn là người của Mộ Dung gia, gọi hắn họ Kỳ cũng không có gì sai, dù sao chủ yếu cũng là kêu tương đối thuận miệng.
Mộ Dung Viễn không để ý đến hắn, nói với Uất Trì Phong. “Tướng quân, từ đêm nay nên phái thêm hai đội binh sĩ tuần tra, ngoài doanh cũng nên nhiều hơn một đội mới được.”
Uất Trì Phong hỏi. “Ngươi sợ bọn họ trở lại tập kích?”
“Trước đêm đình chiến càng không thể thư giãn, mấy ngày nay đã quá an tĩnh rồi, yên tĩnh đến nỗi khiến ta có chút hoảng hốt.”
“Ta cũng có cảm giác như vậy. Lạc Hà Dung kia chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Nghe Uất Trì Phong nói xong, Lê Đình Vãn lập tức kêu lên. “Lệ tộc không phải đã đề thư thỉnh hàng rồi sao? Nếu tiếp tục khai chiến, bọn họ được gì chứ?”
“Với quốc gia không có lợi, nhưng với một tướng quân không thể làm gì khác ngoài việc chiến đấu mà nói, sa trường chính là sinh mệnh của hắn. Thứ hắn tìm kiếm chỉ là chiến công hiển hách, mà không thấy lợi ích lâu dài. Huống chi thúc phụ của Lạc Hà Dung còn muốn củng cố binh quyền trong tộc của hắn, quá xem thường tướng sĩ Trung Nguyên của ta rồi.”
Uất Trì Phong ra ngoài truyền lệnh rồi, Lê Đình Vãn cũng ra vẻ nghi hoặc nói. “Kỳ lão tứ, ta thực sự không hiểu nổi ngươi. Ngươi rõ ràng lấy thân phận thư lại tòng quân, sao lần nào cũng đòi xung phong? Còn nữa, lần trước nếu không phải ngươi sớm sắp xếp mai phục, chỉ sợ lương thảo của chúng ta đều bị Lạc Hà Dung thiêu sạch sẽ, sao trên công văn ngươi một chữ cũng không đề cập?”
“Vì ta không giống Lạc Hà Dung, ta cần là thắng bại, mà không phải chiến công!”
Mộ Dung Viễn cười chuyển đề tài. “Sao? Đánh cược lần trước còn chưa đủ sao? Nếu ngươi không dám cá, thì cứ nói rõ ra. Dù sao mặt mũi với ngươi mà nói, đều đã chả còn gì rồi.”
Mấy ngày trước lúc giao chiến đại thắng, Mộ Dung Viễn cùng Uất Trì Phong, Lê Đình Vãn và vài tướng sĩ bị thương uống rượu trò chuyện về phong cảnh kinh thành, cuối cùng là lại xoay vào chủ đề các đại hoa khôi trong thành. Uất Trì Phong lúc đó cảm thán nói các nữ tử này tuy là xuất chúng, nhưng nghìn vàng cũng không mua nổi một nụ cười. Mà tướng lĩnh nho nhỏ như hắn ngay cả nhìn mặt cũng khó, càng không cần nhắc đến chuyện nhìn các nàng cười.
Mộ Dung Viễn nghe xong lập tức tiện mồm nói chờ quay về kinh, hắn đảm bảo sẽ khiến tất cả các hoa khôi trong kinh thành tề tụ về một đường, vì các tướng lĩnh ti trúc ca múa một đêm trắng, khánh công tẩy trần. Lời này lập tức bị Lê Đình Vãn bẻ lại, cười nhạo Mộ Dung Viễn đang nói mớ, còn chủ động đưa ra năm vạn ngân lượng đánh cược, cược Mộ Dung Viễn tuyệt đối không thể làm được. Lúc đó bất quá chỉ là lời lúc có rượu vào, cho nên lúc này Mộ Dung Viễn mới dám hứa.
Mộ Dung Viễn nghe vậy tà tà cười.
“Được, Dược Quán tử, ngươi nhớ kĩ lời đánh cược này, không bao lâu, ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục!”
[1] Ngày tam cửu: Một ngày trong lịch nhà nông của Trung Quốc. Đây là những ngày lạnh nhất trong năm.
[2] Nhân tâm bất túng xà nuốt voi: ám chỉ người lòng tham vô đáy.