Mặc kệ là gật đầu hay lắc đầu, van ngươi hãy cho ta một đáp án, cứ im lặng thế này là có ý gì?
Mộ Dung Trí còn đang lo sợ nghi hoặc, đã thấy Mộ Dung Viễn cười dài một tiếng, quay đầu lại hô: “Dược Quán tử, ngươi nghe rõ rồi chứ. Tam ca ta muốn ta cùng hắn về kinh đó. Từ đầu đến giờ ngay cả hai chữ kinh thành ta đều chưa nói nhé.”
Mộ Dung Trí sửng sốt, đã thấy Lê Đình Vãn nhảy ra từ bụi cỏ cách đó không xa, nhìn y kêu to: ”Có nhầm không? Ngươi đã đi rồi còn chạy về làm gì? Hại ta tự nhiên thua bạc.”
Thua bạc gì?
Mộ Dung Trí nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Viễn. Hắn vẫn chỉ cười nói với Lê Đình Vãn: ”Nói nhiều lời vô ích làm gì? Có cá có thua, nhớ kĩ nội trong ba ngày phải đưa tiền, quá kỳ hạn ta sẽ thu lời đó.”
”Nhớ đó Kỳ lão tứ. Ngươi không sợ nhiều tiền quá đè chết ngươi sao?!”
Nhìn Lê Đình Vãn tức giận giậm chân, cùng Mộ Dung Viễn đang cười hài lòng như một con hồ ly, Mộ Dung Trí dường như hiểu ra điều gì. Y oán hận liếc Mộ Dung Viễn một cái, liền quay đầu bỏ đi.
”Tam ca!”
Không để ý tới người kia đuổi theo, Mộ Dung Trí phi thân lên ngựa, ai ngờ Mộ Dung Viễn cũng nhảy lên ngựa theo, còn đưa tay vòng qua eo y, nắm lấy dây cương.
Mộ Dung Trí tức giận đến mức cả người run rẩy. Y chân tâm chân ý thổ lộ với đối phương, đổi lại là một màn đánh cuộc buồn tẻ nực cười, đã như vậy, y còn có gì để nói?
Mộ Dung Trí đoạt lấy dây cương, liền phóng ngựa chạy đi. Mộ Dung Viễn cũng không chịu buông tay, ôm chặt lấy y từ phía sau.
”Cút ngay!”
”Tam ca, ai da…”
Ngực bị khuỷu tay Mộ Dung Trí huých mạnh, đau đến nỗi hắn cong người lại. Tam ca nổi giận thật không chút lưu tình. Bất quá nhìn lại gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận kia, Mộ Dung Viễn lại nghĩ y đáng yêu không gì sánh được.
Đôi tay vòng quanh người y càng siết chặt hơn, khiến Mộ Dung Trí không thể nhúc nhích, Y chưa từng nghĩ Mộ Dung Viễn lại mạnh đến vậy, không khỏi tức giận nói: ”Buông ta ra!”
Cánh tay chế trụ y không chỉ không buông ra, còn siết càng chặt hơn. Mộ Dung Viễn giữ lấy dây cương, ghìm ngựa đi chậm lại. Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai Mộ Dung Trí, lời nói ôn nhu truyền theo nhiệt khí vào lỗ tai y.
”Không, tam ca, cả đời này ta sẽ không buông ngươi ra!”
Cảm giác được sự phẫn nộ của đối phương, Mộ Dung Viễn vội vàng nói: ”Bình tĩnh lại nghe ta giải thích được không?”
Giãy không ra, Mộ Dung Trí tức giận quay mặt đi không thèm để ý đến hắn, nhưng cũng không giãy dụa nữa. Hai người cứ thế ngồi im trên ngựa, để mặc nó ung dung bước đi.
”Tam ca, kì thực lúc ngươi nhảy xuống cứu ta, ta đã quyết định sẽ trở về kinh với ngươi rồi. Trước đây không đáp ứng là vì chưa hiểu rõ tâm ý của ngươi, nhưng thấy ngươi vì cứu ta mà nhảy xuống nước, ngay cả mạng cũng không cần, ta liền nhận ra vị trí của ta trong lòng ngươi.”
Mộ Dung Trí cười lạnh: ”Vậy sao? Vậy với ngươi, ta là cái gì chứ? Bất quá chỉ là một món đồ có thể thắng tiền cược…”
”Không được nói vậy!”
Ngón tay Mộ Dung Viễn dịu dàng giữ lấy cằm Mộ Dung Trí, quay mặt y lại nhìn hắn, sau đó đôi môi nóng bỏng liền ra sức hôn y. Không ngờ Mộ Dung Viễn lại cường ngạnh như thế, Mộ Dung Trí muốn giãy ra, lại nghe hắn nói: ”ngươi nhất định không đoán ra, với ta ngươi quan trọng đến đâu…”
”Ta không muốn đoán… Ân…”
Bị nụ hôn nhiệt tình kia tác cầu khiến y có chút tỉnh táo lại, cảm giác được nụ hôn nồng nàn ấy, cũng cảm thấy được sự bá đạo muốn hoàn toàn giữ lấy y, thân thể Mộ Dung Trí có chút nhũn ra, cơn giận cũng theo đó mà dịu lại.
“Tam ca, ngươi xem, ta là một người ích kỉ như vậy đấy. Rõ ràng muốn trở về bên ngươi, rồi lại muốn ngươi chính miệng cầu ta, ta mong ngươi có thể vì ta mà nhân nhượng, dù chỉ là một bước nhỏ, ta cũng rất hài lòng rồi. Cho nên, tha thứ cho sự ích kỉ của ta, đừng trách ta nữa được không?”
Lại thêm một nụ hôn nồng nhiệt, Mộ Dung Viễn vẫn không chịu thu tay về. Hắn nhẹ nhàng nói, tiếp tục hôn lên mặt và cổ Mộ Dung Trí, cọ cọ vào người y.
Cảm thấy tay đối phương bắt đầu không chịu an phận mò xuống dưới, y vốn có chút thần trí mơ hồ bỗng tỉnh táo lại, vội vã giữ lại cái tay kia.
Người này thực sự hơi quá đáng, không chịu xác định trường hợp đã động dục linh tinh. Lê Đình Vãn hẳn còn ở gần, làm sao có thể xằng bậy như thế.
Thế nhưng cái tay đặt trên bụng lại càng khiến y bắt đầu động tình. Mộ Dung Trí muốn đẩy bàn tay kia ra, nhưng lại phát hiện ra đối phương căn bản không thèm để ý đến nguyện vọng của y, không khỏi cả giận nói. “Không trách ngươi? Ngươi lấy tình cảm của ta ra đặt cược, ngươi nói thử xem ta có nên trách ngươi không?”
“Nào có? Ta chỉ muốn ngươi vì ta nhân nhượng một bước thôi, nhưng Dược Quán tử cứ kiên quyết cược ngươi quyết không bảo ta cùng ngươi về kinh lần nữa. Ngươi nói xem, tiền đưa đến cửa sao lại không nhận? Cho nên ta liền cá với hắn, một vạn lượng đó nha, không kiếm cũng phí.”
Mộ Dung Viễn vừa giải thích vừa khiêu khích cảm giác của đối phương. Hắn biết Mộ Dung Trí đã không còn tức giận nữa rồi, bất quá vẫn nên thừa thắng xông lên. Trời mới biết hắn đã nhớ nhung thân thể này bao lâu.
Quả nhiên người trong lòng rất nhanh đã bị hắn trêu chọc thở dốc, trong miệng vẫn còn trách mắng: “Hỗn đản, cái gì mà không kiếm cũng phí. Ngươi dám chắc ta sẽ quay về tìm ngươi? Nếu ngươi thua, cũng đừng hi vọng ta trả tiền thay ngươi!”
Thả nào hai ngày nay Lê Đình Vãn luôn cố tình ngắt lời y, thậm chí còn không cho y có cơ hội một mình tiếp xúc với Mộ Dung Viễn. Thì ra hai người này đã sớm đánh cược, dám giấu giếm khiến y cực khổ.
“Ca ca tốt của ta, làm sao thất bại được? Ta rất tin tưởng vào ngươi đó, dù sao chúng ta cũng đã sống bên nhau vài chục năm…”
Giọng nói trêu đùa khiến Mộ Dung Trí đỏ mặt, lại nghe Mộ Dung Viễn nói tiếp. “Hơn nữa ngươi nhất định sẽ trở về, ta đã dựng bậc cho ngươi đi rồi mà.”
Cái gì?
Mộ Dung Trí kì quái nhìn Mộ Dung Viễn, đã thấy hắn cười hì hì một tiếng, rút trong lòng ra một vật để trước mặt y. Mộ Dung Trí thấy rõ rồi, không khỏi cả giận kêu lên: “Mộ Dung Viễn!”
Trước khi xuất phát y rõ ràng đã kiểm tra lại túi tiền của mình, nhưng từ lúc nào đã bị tên hỗn đản này móc mất? Khó trách hắn tự tin như thế, không có tiền, căn bản là nửa bước cũng không đi nổi, đương nhiên là không thể không trở lại.
Mộ Dung Viễn thở dài, bỏ túi tiền vào trong ngực Mộ Dung Trí, thuận thế đưa tay mò xuống dưới, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút từng chút một da thịt Mộ Dung Trí. Tam ca hắn gần đây thật rất nóng nảy a, xem ra phải làm gì giúp y hạ hỏa mới được.
“Ca ca tốt của ta, đều là ta không đúng, đừng giận ta nữa được không?”
Loại trêu đùa năn nỉ này Mộ Dung Viễn bình thường đều đã quen thói tình trường rồi. Một Mộ Dung Trí luôn lãnh tĩnh tự ràng buộc này đâu từng biết đến kiểu giọng điệu này, một tiếng cũng khiến y tim đập thình thịch, mà Mộ Dung Viễn ghé vào mặt y hôn môi rồi liếm liếm càng khiến cơ thể y nóng bừng, cái tay kia cũng không chịu nghe theo ý y, cố chấp luồn vào trong khố, nắm chặt dục vọng đã cương cứng trong tay.
“Ồ, thả nào tức giận nhiều vậy, thì ra là do đã lâu không phát tiết rồi. Ngươi xem, đã ngạnh thành vậy, tay ta đều bị ướt rồi.”
Mộ Dung Viễn khẽ cười nói, còn ác ý lấy đầu ngón tay khẽ nhéo đoạn đầu dục vọng.
Bị bàn tay mảnh khảnh linh hoạt ấy trêu chọc, Mộ Dung Trí cũng không thể xác định được là thoải mái hay căng thẳng. Y không quen ngang nhiên ve vãn trước thanh thiên bạch nhật như vậy, nhưng lại không muốn đẩy ra bàn tay khiến y vui vẻ kia.
“A Viễn, đừng như vậy… Lê Đình Vãn còn ở gần đây…”
“Không đâu, Dược Quán tử chưa ngu đến mức đó.”
“Nhưng… Ân..”
Cử động rất có kỹ thuật khiến Mộ Dung Trí không nhịn được hừ nhẹ, lời vốn muốn thoái thác cũng biến thành tiếng rên rỉ động tình. Hành vi tự an ủi không phải y chưa từng làm, nhưng hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như Mộ Dung Viễn cho y lúc này. Bàn tay kia biết rõ phải lấy lòng y như thế nào, chỉ vài cái vuốt ve nhẹ nhàng cũng khiến y động tình không ngừng, cả người run lên, liền phát tiết ra.
Mộ Dung Viễn móc ra khăn tay lau sạch mấy nơi ướt sũng, rồi chỉnh lại y phục của Mộ Dung Trí, ghé vào tay y cười nói: “Dù sao giờ cũng không tiện, không bằng đêm nay chúng ta tìm khách điếm nào đó…”
“Mộ Dung Viễn!”
Phục hồi tinh thần lại từ đợt sóng cảm xúc, Mộ Dung Trí xấu hổ nóng nảy cắt ngang lời Mộ Dung Viễn.