• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lê tiên sinh, không biết hiện giờ ngươi có rảnh không, ta muốn hỏi thăm ngươi một ít chuyện của tứ đệ!”

“Ngươi muối hỏi chuyện Kỳ lão tứ? Người đã chết rồi còn cái gì để nói…”

“Tứ đệ hắn chưa chết!”

Không ngờ Lê Đình Vãn lại gọi A Viễn họ Kỳ, hắn cư nhiên biết họ mẹ của A Viễn. Hai người họ thân thiết như vậy từ bao giờ?

Hơn nữa Mộ Dung Trí không muốn nghe người khác nói Mộ Dung Viễn đã chết. A Viễn làm sao có thể chết? Trong lòng y, vĩnh viễn đều có một bóng dáng nho nhỏ quấn quýt quanh y, con người thích quấn lấy y kia làm sao có thể chết?!

Cảm xúc khiến hai tay Mộ Dung Trí nắm chặt lại, gương mặt trắng nõn cũng đỏ bừng, y tâm tình vừa xúc động vừa phẫn nộ, dĩ nhiên không để ý đến vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Lê Đình Vãn.

“Ngươi làm sao biết hắn không…”

May mà nói đến bên môi lại dừng lại đúng lúc. Lê Đình Vãn phát hiện ra Mộ Dung Trí chỉ là nhất thời kích động mà nói vậy. Y đương nhiên không thể biết bí mật của họ. Nếu Mộ Dung Viễn biết hắn lỡ miệng nói ra, không biết sẽ hành hạ hắn thế nào nữa.

“Lê tiên sinh, có lẽ ngươi nghĩ giờ ta hỏi chuyện tứ đệ rất vô lý, nhưng người đã mất không có nghĩa là hắn chưa từng lưu lại trên cuộc đời này. Những thứ hắn lưu lại, ta muốn thu hồi từng chút một, cho nên xin nói cho ta biết được không?”

“Ăn cơm trước ăn cơm trước, chuyện gì cũng chờ ăn cơm xong rồi nói. Nhắc đến điểm tâm ta thật sự là có chút đói bụng, đây là thói xấu buổi sáng rồi…”

Lê Đình Vãn cười ha ha một tiếng dẹp chủ đề này qua một bên.

Điểm tâm chỉ đơn giản là rau dưa và cháo, nhưng cháo này được ninh mềm mềm dẻo dẻo, ăn rất thơm ngọt. Rau cũng muối vừa đủ, trong còn bỏ thêm không ít ớt. Mộ Dung Trí thích ăn cay, không cảm thấy vấn đề gì. Ngược lại Lê Đình Vãn lại dùng đũa gẩy toàn bộ ớt qua một bên, miệng lầm bầm, sao đột nhiên bỏ nhiều ớt như vậy, biết rõ ta ghét nhất cay…

Sau khi ăn xong, Lê Đình Vãn lại nuốt lời. Hắn bỏ lại một câu phải đi hái thuốc, liền nhanh như chớp phiêu đi. Mộ Dung Trí đối tính tùy tâm sở dục của vị thần y này vạn phần bất đắc dĩ, dứt khoát đuổi theo Lê Đình Vãn cùng đi. Ai ngờ Lê Đình Vãn nói hái thuốc cũng là một hoạt động tĩnh tâm, kết quả vừa giữa trưa đã lẳng lặng bỏ đi hái thuốc, cứ thế mà trôi qua.

Bất quá sau bữa trưa, Lê Đình Vãn rút cuộc cũng bại trận dưới ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Trí, lầm bầm nói: “Được rồi, được rồi, ta nói là được. Tiếp tục bị ngươi trừng như vậy, sớm muộn gì ta cũng biến thành băng nhân.”

Lê Đình Vãn là người thích nói chuyện, một khi đã mở miệng, liền nói một tràng không dứt. Từ lúc bọn họ uống rượu, ngồi thuyền hoa du đãng trước khi rời kinh, đến việc mọi người ở bên cương trước trận chiến thường chè chén đánh cuộc biết bao hào sảng, Lê Đình Vãn lải nhải mấy việc vụn vặt này từ sau giờ ngọ một lát, đến khí sắc trời tương đối muộn rồi, hắn vẫn chưa nói đến chủ đề chính.

Bất quá Mộ Dung Trí không hề cắt ngang mấy lời lải nhải của Lê Đình Vãn, vì tất cả mọi chuyện liên quan đến Mộ Dung Viễn hắn đều muốn biết. Vi phạm quân lệnh uống rượu cũng được, đánh cược với bằng hữu cũng được. Nhưng chuyện này vốn luôn khiến Mộ Dung Trí căm thù đến tận xương tủy, nhưng lúc này nghe, lại nghĩ Mộ Dung Viễn vốn phong lưu thành tính cũng có mặt hào sảng đáng yêu của hắn.

Lải nhải cả một buổi chiều, thấy Mộ Dung Trí vẫn thủy chung không nói một lời, Lê Đình Vãn rốt cuộc cũng dừng lại cái miệng dài dòng, nhấc một chén trà xanh lên uống, mất hứng nói:  “Ngươi có nghe không vậy? Ta nói lâu đến mức miệng khô lưỡi khô, ngươi thế nào ngay cả ít phản ứng cho có lễ cũng không làm?”

“Ta nghe rất rõ, từng từ, từng câu đều nghe rất rõ!”

Bởi vì chiều nói chuyện lâu quá, thành ra cơm tối ăn muộn. Khiến Mộ Dung Trí không thể không kinh ngạc là cơm nước hôm nay y chỉ ăn vài miếng đã không nuốt nổi. Lê Đình Vãn bưng mấy đĩa rau xào, thành thật nói không bằng đừng bỏ gia vị gì vào còn dễ nuốt hơn. Thấy biểu tình kỳ quái của Mộ Dung Trí, Lê Đình Vãn vội vàng nói: “Hết cách rồi, ta nói chuyện cả chiều, đã mệt mỏi như thế, làm sao còn khí lực làm cơm. Ăn không ngon cũng có thể tha thứ đi. Còn nữa, dù là ngự trù, thỉnh thoảng cũng có lúc nấu không tốt đi.”

Đây hẳn cũng không phải tiêu chuẩn bình thường đi?

Bất quá dù sao cũng là nhà người ta, lại ăn cơm người ta nấu, tự nhiên không thể soi mói. Mộ Dung Trí cúi đầu ăn cơm còn chưa chín kĩ, lại nghe Lê Đình Vãn nói thêm: “Thật sự khó ăn như vậy sao? Không bằng lần sau ngươi làm đi, không phải Mộ Dung gia các ngươi đều biết nấu cơm sao?”

Lời này khiến Mộ Dung Trí sửng sốt. Quân tử không vào bếp. Y đời này đừng nói đến nấu cơm, ngay cả nhà bếp còn chưa từng tiến vào. Nghĩ đến điều này, y cũng không thể tiếp tục oán giận Lê Đình Vãn nấu cơm không ngon nữa. Chí ít người ta còn biết làm, không như y, ngay cả làm cũng không được.

Mộ Dung Trí chỉ đơn thuần coi như đối phương bực tức mà nói móc y, mà quên hàm ý chân chính trong đó. Lê Đình Vãn thực sự muốn để y nấu cơm. Hắn còn tưởng với trù nghệ tinh xảo của Mộ Dung Viễn, làm ca ca hắn Mộ Dung Trí nhất định cũng có thể nấu rất ngon.

Có thể là do buổi chiều nghe rất nhiều chuyện về Mộ Dung Viễn, đến tối Mộ Dung Trí nằm lăn qua lăn lại trên giường khó ngủ. Y liền đem lọ tro cốt của Mộ Dung Viễn ra, ôm vào lòng. Ít ra như vậy, y cũng có thể cảm giác A Viễn gần y hơn một chút.

Hũ tro lạnh băng kiến Mộ Dung Trí có cảm giác mát rượi, khiến tâm tình vốn rung động của y dần bình tĩnh trở lại. Đang mơ mơ màng màng bắt đầu buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa. Rõ ràng là Lê Đình Vãn ra ngoài.

Đã trễ thế này, quái nhân kia ra ngoài làm gì?

Cũng đã quen với mấy hành động quái dị của Lê Đình Vãn, Mộ Dung Trí cũng không nghĩ nhiều. Y nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Mấy ngày nay, buổi sáng Mộ Dung Trí đi hái thuốc cùng Lê Đình Vãn, buổi chiều nghe hắn kể về chuyện liên quan đến Mộ Dung Viễn. Khiến y không sao giải thích được chính là, trù nghệ của Lê Đình Vãn phi thường bất ổn định, mỹ vị vừa miệng có thể khiến người ta thèm thuồng nhỏ dãi đến ba thước, nhưng khi đã khó ăn, liền khiến Mộ Dung Trí có loại suy nghĩ muốn tuyệt thực. May mà mỗi bữa đều có món dưa muối, nếu khó nuốt quá, y cũng có thể ăn cơm cùng dưa.

Trình độ nói chuyện của Lê Đình Vãn hiện giờ càng ngày càng dài dòng, bất quá cũng chỉ giới hạn ở khi nói đến chuyện của Mộ Dung Viễn. Lúc nhàn rỗi, Mộ Dung Trí thường múa kiếm luyện công ngay ở khu đất trống trước cửa phòng. Thỉnh thoảng cũng đi dạo chung quanh. Cách đó không xa có một thác nước cảnh sắc rất đẹp, thác chảy thẳng xuống dưới, đổ vào một cái hồ nước trong hình hồ lô. Nước hồ trong suốt xanh lục, mặt hồ như gương, phản chiếu cảnh sắc hai bên hồ trên mặt nước.

Lê Đình Vãn nói với Mộ Dung Trí, cá lư thường được câu ở đây, còn bảo y nhàn rỗi có thể đến đây câu cá. Mộ Dung Trí vốn không hứng thú gì với câu cá, nhưng vẫn im lặng, vì lời Lê Đình Vãn bỗng khiến y nhớ lại ngày xưa từng gặp Mộ Dung Viễn ngồi câu cá bên bờ sông. Tiếc là lúc đó y vội vã trốn đi, căn bản không chú ý Mộ Dung Viễn nói gì.

Nếu A Viễn còn sống, nhất định cũng sẽ thích câu cá ở đây.

Vài ngày sau, trừ mấy gian đình viện tao nhã lịch sự Hình Phi từng sống, Mộ Dung Trí hầu như đã đi qua khắp cốc.

Hình Phi tính tình lạnh lùng quái gở, dù giờ hắn có nhà hay không, nhất định cũng không thích người khác tùy ý ra vào chỗ hắn ở. Mộ Dung Trí không muốn Lê Đình Vãn khó xử, tự nhiên cũng tránh xa mấy gian phòng này.

Khiến y cảm thấy kì lạ, chính là có một lần tình cờ nhìn đến, trong phòng dường như có hiện bóng người. Mộ Dung Trí qua hỏi Lê Đình Vãn, lại bị hắn nói quanh co gạt đi. Mộ Dung Trí là người trời sinh trầm tĩnh, thấy đối phương không muốn nói, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK