Thôi, nếu tâm nguyện từ nhỏ của Mộ Dung Viễn là làm bạn y, chiếu cố y, vậy để hắn toại nguyện được rồi.
Về đến kinh thành là vào một buổi chiều, ngay sau khi vào thành y vẫn còn bị Mộ Dung Viễn ôm vào lòng âu yếm một trận. Vốn là khi Mộ Dung Viễn bắt đầu không quy củ thì Mộ Dung Trí vốn thập phần sợ hãi lớn mật phóng đãng như thế trước mặt người ta, liền lập tức cự tuyệt. Kinh thành không như đường quê yên tĩnh, bên ngoài người ta cười nói ầm ĩ. Nếu bị người ta nhìn thấy, sau này y biết phải gặp họ thế nào?
Mộ Dung Viễn cợt nhả năn nỉ một trận, vẫn thấy Mộ Dung Trí nghiêm mặt lạnh lùng, không khỏi mất hứng. Hắn đổi sang ngồi bên kia mã xa, thản nhiên nói: “Tam ca, ngươi đã coi danh dự thể diện quan trọng như vậy, cần gì phải chọn ở bên ta? Ngươi không sợ tương lai mất hết danh dự sao? Ngươi nếu chỉ là áy náy với ta, thì chỉ cần cho ta một ít ngân lượng, để ta tự sinh tự diệt, cũng coi như là bồi thường rồi.”
Không phải là y coi danh dự trọng yếu như thế, y chỉ là không quen giữa đám đông náo nhiệt mà thực hiện cử chỉ lớn mật như thế. Nhưng y lại càng không muốn nhìn thấy vẻ lãnh đạm của Mộ Dung Trí, khiến y có loại sợ hãi sẽ mất đi người này.
Vì vậy Mộ Dung Trí liền vội vã tiến lên ôm vai Mộ Dung Viễn, đưa môi lên hôn. Y không biết phải giải thích ra sao, cũng chỉ đành dùng hành động để chứng minh tình yêu của mình với đối phương.
Ai ngờ Mộ Dung Viễn thuận thế kéo y vào lòng, nhiệt tình đáp lại, còn cười nói: “Tam ca, ngươi thật nhiệt tình a, vốn ta còn tưởng thôi, bất quá ngươi đã muốn như vậy, ta đây cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo ý ngươi thôi. Ai bảo ta yêu ngươi như vậy…”
Hỗn đản này, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Con ngươi lóe ra tia giảo hoạt bỡn cợt khiến Mộ Dung Trí phát hiện ra mình lại bị lừa. Mộ Dung Viễn rõ ràng là đang dẫn y mắc câu, chứ hắn làm sao vì thấy mình lãnh đạm mà dễ dàng buông tha? Tử triền lạn đả mới là bản tính của hắn.
Cứ như vậy, dưới sự âu yếm của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí rất nhanh chóng buông khí giới đầu hàng, đầu tiên là không kìm lòng được phát tiết toàn bộ trên tay đối phương, sau đó lại bị ăn sạch sẽ mới trở về Mộ Dung phủ. Vừa nghe đã đến trước phủ, Mộ Dung Trí liền vọt xuống ngay khi mã xa vừa dừng lại, nhưng hoan tình vừa rồi khiến chân y mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng nổi. Mộ Dung Viễn lập tức bước lên đỡ y, thấp giọng cười hắc hắc: “Sao phải đi gấp như vậy? Cẩn thận đau thắt lưng, ta sẽ đau lòng.”
Mộ Dung Trí tức giận đẩy hắn ra, tự bước vào cửa phủ. Y phát hiện ra mình càng ngày càng không trấn nổi Mộ Dung Viễn. Tuy trước đây y cũng không trấn được hắn, nhưng chí ít người kia cũng chỉ chiếm tiện nghi ngoài miệng, đâu có không chút kiêng nể như hiện giờ?
Nói là nhận đòn chịu tội kì thực cũng chỉ là hình thức. Lê Đình Vãn đã sớm đưa tin, cho nên mấy vị bổn gia gia thúc đã ở trong phủ chờ huynh đệ hai người trở về. Mộ Dung Trí hướng Mộ Dung Viễn kính trà bồi tội trước mặt các vị trưởng bối, Mộ Dung Viễn vẫn nghênh ngang tài tà tựa vào ghế, không chịu tiếp trà, chỉ cười nói: “Chỉ kính chén trà thôi không thành ý chút nào, chí ít cũng phải quỳ một chân xuống đất chứ…”
Lập tức liền có trưởng bối khuyên nhủ: “Tiểu Tứ à, khoan dung một chút đi. Tam ca ngươi biết y sai rồi, ngươi cũng không nên làm khó y.”
Khó khăn lắm hai huynh đệ mới hòa thuận được như trước, nếu tiếp tục nháo khiến cả hai khó chịu cũng không tốt. Nhưng Mộ Dung Trí cự tuyệt ý tốt của trưởng bối, quỳ một chân trước mặt Mộ Dung Viễn, đem trà dâng lên.
Mộ dung viễn tiếp trà uống một ngụm, liền đặt lại trên bàn. Hắn tiến đến đỡ Mộ Dung Trí dậy, còn thuận tiện dịu dàng nhéo eo y một chút, ghé vào bên tai y thấp giọng cười nói: “Trà tam ca kính quả nhiên rất thơm…”
Cái nhéo dùng lực đạo vừa phải, khiến thân thể Mộ Dung Trí thoáng run lên, không khỏi hung dữ trừng mắt liếc Mộ Dung Viễn.
Mấy vị trưởng bối ngồi ở phía sau, không thấy được hành động mờ ám của Mộ Dung Viễn, chỉ thấy huynh đệ họ đã hòa hảo, liền tiến lên chúc mừng. Mộ Dung Viễn lập tức tự nhiên nói giỡn với mọi người, kéo Mộ Dung Trí tới bên cạnh.
Mộ Dung Viễn sau khi về nhà, vẫn ở trong các lâu hắn từng sống. Mộ Dung Trí bị hắn cuốn lấy không thoái thác được, cũng đành chuyển đến sát vách. Ngày hôm sau hai người liền cùng đi Trích Tinh lâu bái kiến Mộ Dung Tĩnh. Đính thân đã là nói dối, vậy lý do thoái thác rời kinh của Mộ Dung Tĩnh tất không thể tin.
Quả nhiên vừa đến, mấy người Mộ Dung Tĩnh đều ở quý phủ, hơn nữa còn chuẩn bị yến hội tiếp đón họ từ lâu. Hình Phi hoàn toàn không đề cập đến chuyện đính thân, còn cười nói không ngờ Mộ Dung Viễn vẫn còn sống, bữa tiệc này liền coi là khánh công yến, cộng thêm chúc mừng. Mừng hai huynh đệ họ giải hết hiềm nghi trước đây, hòa hảo như lúc đầu. Mộ Dung Viễn là một người tùy tâm, tự nhiên cũng không nói ra chuyện Hình Phi lừa hắn thêm phiền phức.
Lúc Uất Trì Phong nhận được tin Mộ Dung Viễn còn sống, cũng chạy tới ngay lúc sáng sớm. Bị hắn hỏi, Mộ Dung Viễn cũng chỉ nói lúc đầu bị hỏa dược chấn động, nhất thời chân khí nghịch chuyển, thành trạng thái chết giả. Lúc trở lại bình thường, đã là chuyện xảy ra sau khi đại quân về kinh. Về chuyện tro cốt hoàn toàn là do sơ suất của Lê Đình Vãn tạo hiểu lầm. Uất Trì Phong là ngươi đơn giản, lại bị Mộ Dung Viễn bịa chuyện làm hồ đồ, cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Nhưng trong khánh công yến, Lê Đình Vãn đột nhiên nhớ lại cá cược của hắn với Mộ Dung Viễn khi đó, liền ồn ào yêu cầu Mộ Dung Viễn thực hiện lời hứa, buổi chiều mời các hoa khôi đến tụ hội. Lúc trước hắn vô cớ thua một vạn lượng bạc, vốn đã không cam lòng. Hiện giờ mang chuyện cũ ra nhắc lại, vốn tưởng Mộ Dung Viễn không dám ứng chiến, không ngờ đối phương vừa nghe xong đề nghị của hắn, chỉ cười nói. “Đã cá tất nhiên phải thực hiện rồi. Đêm nay ta chủ trì, mời mọi người đến Bích Hà Phong trước Nguyên hồ tụ hội, đến lúc đó đảm bảo hoa khôi khắp kinh thành đều đến đông đủ trợ hứng. Dược quán tử, trước hết ngươi nên chuẩn bị tiền cược đi.”
Lê Đình Vãn nghe vậy đại hỉ. Bích Hà Phong là một trong những tửu lâu được hoan nghênh nhất kinh thành, bao toàn tửu lâu tất nhiên tốn không ít. Hơn nữa trong vòng nửa ngày mời hết các hoa khôi tề tụ tới Nguyên hồ, cho dù chỉ có một người, cũng đã rất nể mặt rồi. Mộ Dung Viễn bất quá chỉ là một hoa hoa công tử dạo chơi hoan tràng, không thể trong vòng nửa ngày làm được việc này. Cho nên đợt đánh cược này, người thắng nhất định là hắn.
Uất Trì Phong vốn thành thật, cũng liên tục khuyên bảo mọi người tụ hội chỉ vì tận hứng, đánh cược chỉ là chuyện vui đùa, không nên coi là thật. Lê Đình Vãn không thèm nghe hắn khuyên bảo, vẫn tranh luận kích tướng Mộ Dung Viễn cá cược.
Thấy bộ dáng đầy tự tin của Lê Đình Vãn, Mộ Dung Trí có hơi lo lắng, Mộ Dung Viễn lại cười khuyên y.
“Tam ca, Thần Tài đến cửa sao có thể không mời? Ngươi cứ chờ lấy bạc đi.”
Chạng vạng mặt trời lặn về tây, mặt trăng nhô lên cao, mọi người vừa đến trước Bích Hà Phong, bên trong đèn đăng rực rỡ, yến hội đã bài trí sẵn sàng. Lê Đình Vãn là người đầu tiên chạy vào, nghe tửu lâu lão bản nói Mộ Dung tứ công tử đã bao hết tửu lâu, không khỏi cười nói. “Kỳ lão tứ thật đúng là chuyên gia, bao hết tửu lâu một đêm ít nhất không dưới một vạn lượng. Lão tam, tứ đệ ngươi thật sự là chuyên gia tiêu tiền, sau này ngươi phải cẩn thận quản hắn chặt một chút, đừng để hắn làm lụn bại hết gia nghiệp.
Mộ Dung Trí nghe xong lời này, sắc mặt tiền tối đi một chút. Từ khi ngọ yến tan, y đã không gặp Mộ Dung Viễn, cho nên trừ không vui ra còn có chút lo lắng. Y không ngại xuất tiền tổ chức tiệc vì thể diện của Mộ Dung Viễn, nhưng đối với sự hưởng lạc phù hoa xa xỉ mời hoa khôi đến trợ hứng vẫn có chút mâu thuẫn. Y cũng biết Mộ Dung Viễn thích chuyện này, trước đây cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng giờ quan hệ hai người đã như vậy, y cũng không muốn hắn tiếp tục cuộc sống xa hoa cả ngày mơ mơ màng màng này nữa.
Có lẽ nên đem ít việc trong phủ giao cho hắn xử lý, khóa chặt trái tim hắn, không thể để hắn tiếp tục mơ hơ hồ như vậy được.