Sau đó, như thế nào Mộ Dung Viễn lại quấn quýt lấy y nhỉ, Mộ Dung Trí cũng không còn nhớ nữa. Có lẽ là do tuổi họ xấp xỉ nhau, y nhanh chóng trở thành bạn cùng chơi thân thiết nhất với Mộ Dung Viễn, cũng thương yêu nhau như thân huynh đệ. Vì có y nói giúp, Mộ Dung Viễn mới có cơ hội đọc sách luyện công, tuy rằng cũng không hẳn xuất sắc, nhưng tiểu chủy ấy lại biết nói những lời khiến người ta vui vẻ hài lòng, sau đó bất giác, phụ thân cũng dần dần chú ý tới tiểu nhi tử này, để hắn từ một địa vị đến gã tiểu tư cũng không bằng trở thành thiếu gia chân chính của Mộ Dung gia.
Y cũng không biết quan hệ của Mộ Dung Viễn với đại ca tốt lên từ bao giờ, y chỉ nhớ đôi tay đẩy y xuống nước kia nham hiểm tàn ác thế nào, khiến y chợt nhận ra thì ra Mộ Dung Viễn đã cao bằng y từ bao giờ, mà khi hắn nhìn về phía y đang cố vùng vẫy không còn là nụ cười ngây thơ như trước, mà là nụ cười lạnh lùng khi mưu kế đạt thành.
Sau đó, là câu nói lạnh lẽo thấm vào tâm khảm.
Ta hận ngươi, ta đã sớm muốn ngươi chết rồi!
Thì ra dáng vẻ thiên chân vô tà của Mộ Dung Viễn trước đây đều là giả vờ, lợi dung y để một bước lên cao, rồi liền đá văng y ra không chút lưu tình, chạy đến bên đại ca.
Một đứa trẻ vừa 6 tuổi đầu tại sao lòng dạ lại âm ngoan như vậy? Tính toán thâm trầm như vậy?
Nguyên nhân rơi xuống nước ngày ấy y không hề nói với bất kì ai, vì khi y thấy Mộ Dung Viễn toàn thân ướt sũng mệt mỏi quỳ trước mặt mọi người, khóc lóc kể lệ đó đều là lỗi của hắn, xin phụ thân trách phạt, vân vân… Đương nhiên cũng chẳng có ai trách hắn, phụ thân còn vì hắn quên mình cứu người khác mà tán dương tiểu nhi tử này.
Sau khi ngã xuống nước y sốt cao đến vài ngày liên tiếp, khi tỉnh lại bỗng nảy sinh sợ nước, mà Mộ Dung Viễn vẫn như trước luyện công với y, ngọt ngào gọi y là tam ca, tựa như tất cả những chuyện phát sinh ngày ấy đều là một cơn ác mộng.
Có lẽ là từ khi đó y mới bắt đầu sợ hãi Mộ Dung Viễn chăng? Y bắt đầu tránh né người kia, vì gương mặt tươi cười ấy khiến y cảm thấy căng thẳng. Y mãi không nhìn thấu được thực tâm đối phương, không nhìn thấu được nụ cười của hắn đến tột cùng là che giấu điều gì, cũng như y không đoán ra Mộ Dung Viễn tại sao lại đối phó với y, tại sao lại muốn cứu y.
Chuyện không nghĩ ra thì không nên nghĩ nữa, Mộ Dung Trí thở dài, đem đống sổ sách đặt trước mặt gần một canh giờ nhưng vẫn không chút động đậy để qua một bên.
Có thể là do sự giúp đỡ bất ngờ của Mộ Dung Viễn khiến Mộ Dung Trí chợt nhớ lại chuyện xa xưa này, khiến y đột nhiên có loại xúc động muốn hòa giải với đối phương. Đại ca cùng Như Phi đã qua đời, Tiểu Thành cũng theo đại phu nhân rời khỏi Sơn trang. Nhị ca tự lập môn hộ. Hiện tại trong Lạc Diệp Sơn Trang chỉ còn hai huynh đệ y, y cũng không muốn quan hệ hai người cứ tiếp tục giằng co như vậy.
Có lẽ lần ngoài ý muốn là cơ hội để họ hòa giải…
Đáng tiếc suy nghĩ này của Mộ Dung Trí tồn tại chưa được bao lâu, đã bị một đoạn đối thoại vô tình nghe được quấn đi sạch sẽ.
Đó là một ngày khi tháng giêng vừa qua được không lâu, sau giờ ngọ, Mộ Dung Trí hẹn một vị bạn làm ăn đến tửu lâu, ai ngờ đối phương có việc nên không đến được. Y một mình ngồi trong nhã gian, đang suy nghĩ xem có nên về hay không, chợt nghe thấy tiếng nữ tử vui cười bên vách, rồi lại có một nam nhân nói: “Tứ công tử, nghe nói mấy ngày nay ngươi như cá gặp nước a.”
Tiếp sau là tiếng cười ha hả của Mộ Dung Viễn, khiến Mộ Dung Trí có chút giật mình. Trừ hôm 30 hai người ăn cơm tất niên cùng nhau, từ đó đến nay cũng chưa chạm mặt, không nghĩ tới lại tình cờ gặp ở đây.
“Tứ công tử, làm rồi đúng không? Ta phục ngươi thật, tam ca nhà ngươi là người lạnh lùng như băng ấy, cũng bị ngươi dạy dỗ thành ngoan ngoãn. Thật không hổ là Lãng tử tình trường đệ nhất kinh thành, loại người nào cũng không trốn được khỏi lòng bàn tay ngươi…”
Tiếng cười đùa khiến trái tim Mộ Dung Trí nhất thời đập mạnh. Y như mơ hồ nghĩ tới chuyện gì đó, rồi lại không dám nghĩ tới.
Mộ Dung Viễn có vẻ không giận, chỉ thấy hắn thản nhiên nói: “Đừng đem chuyện tam ca của ta ra làm trò cười!”
Lại có một thanh âm khác lập tức cười đùa: “Trước mặt bằng hữu có chuyện gì mà không dám nhận chứ. Đại gia trong nhà ngươi đã không còn rồi, toàn bộ gia sản hiện tại đều ở trong tay tam ca ngươi, ngươi cam tâm sao? Hai người đều mang họ Mộ Dung, dựa vào cái gì mà toàn gia nghiệp lại dành hết cho y? Thiên hạ nào có chuyện tôt như vậy, nếu là ta, tất nhiên là sẽ đem cả người lẫn của vơ về hết.”
“Còn đến lượt ngươi nói, ngươi không thấy Tứ công tử của chúng ta đã ra tay từ lâu rồi sao? Ta thấy không bao lâu nữa, Lạc Diệp Sơn trang cũng nên đổi chủ rồi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tứ công tử, phải nịnh cho người lạnh lùng băng giá ấy hài lòng thật tốn không ít sức lực đi? Cũng may ngươi còn có khả năng bám dai a.”
Thanh âm kiều mị của một nữ tử vang lên kèm theo tiếng cười: “Tứ gia chỉ ham đồ lạ thôi, đến khi cái đó tới tay tất nhiên là không cần hao tổn tâm trí nữa rồi, ai, mấy năm nay bên người Tứ gia còn không có ai, Tứ gia của ta, không biết tột cùng là loại người nào mới có thể lọt vào mắt xanh của ngài a…”
Mắt bỗng hoa lên, tiếng cười vang lên kế tiếp có chút nghe không rõ. Thì ra Mộ Dung Viễn vốn ôm tâm tư này, tại sao y lại không nhận ra? Còn ngây thơ cho rằng quan hệ băng lãnh của họ có thể hòa giải?
Y không nghe thấy Mộ Dung Viễn nói gì, nhưng có thể tưởng tượng nụ cười đắc ý trên gương mặt tuấn mỹ ấy. Y đã quên mất, Mộ Dung Viễn quyết không làm chuyện gì không có lợi, mỗi bước đi của hắn đều được tính toán rất kĩ càng rồi.
Kỳ thực nghĩ kĩ Mộ Dung Viễn cũng không làm gì sai, họ đều là con cháu Mộ Dung gia, nhưng gia nghiệp lại đều nằm trong tay y, dù là ai cũng sẽ không cam tâm thôi. Vậy cứ thi đấu công bằng, định thắng thua trong một lần là được rồi. Dù sao cứ lục đục với nhau như bây giờ y cũng không chịu nổi.
Mộ Dung Trí đặt ngân lượng lên bàn, chậm rãi rời khỏi tửu lâu.
Khi Mộ Dung Viễn trở lại sơn trang thì trời đã về khuya. Bầu không khí trầm tịch thường ngày có chút khác lạ. Đêm nay trong trang bốn phương thắp đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng. Hắn nghi hoặc tiến vào tiền sảnh, đã thấy quản gia Nguyên thúc chạy nhanh đến, vẻ mặt lo lắng hỏi hắn: “Tứ công tử, hôm nay người đi đâu vậy, sao bây giờ mới về? Tam công tử đợi ngươi cả chiều rồi…”
Tam ca chờ ta?
Mộ Dung Viễn nhăn mặt kì quái, hắn không nghĩ ra Mộ Dung Trí thức trắng đêm chờ hắn là vì chuyện gì, hẳn sẽ không phải là muốn gặp hắn rồi.
Mộ Dung Viễn không hỏi nguyên nhân. Hắn nhận ra có chuyện gì không ổn từ thần sắc lo nghĩ của Nguyên thúc. Mười mấy năm qua hắn lớn lên từ việc nhìn sắc mặt người khác, bất luận động tác nhỏ nào của người khác cũng không giấu được ánh mặt hắn.
Nguyên thúc dẫn hắn sang phòng luyện võ. Trên đường đi, Mộ Dung Viễn càng thêm nghi hoặc. Đã bao nhiêu năm hắn không đến phòng luyện võ, nơi vốn quen thuộc giờ đã trở nên xa lạ. Cảnh hai huynh đệ cùng luyện công ngày trước như hiện lên trước mắt, nhưng cũng như cơn gió nhẹ ban đêm, đến khi cảm thấy được, cảm giác ôn lạnh ấy đã rất xa, rất xa rồi…
í nhớ vẫn ẩn hiện hình ảnh hài tử gầy teo nho nhỏ kia không ngừng quấn lấy y, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể khiến hắn thỏa mãn. Nụ cười ngọt ngào lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, không như bây giờ, vĩnh viễn đều là nụ cười đầy toan tính.