Mộ Dung Tĩnh biết Lạc Hà Dung là vị tướng mạnh mẽ đệ nhất. Người này không còn, Lệ tộc cũng sẽ không dám xâm phạm biên cương trong một khoảng thời gian. Chiến sự biên cương đã ngừng, trừ các tướng sĩ đóng quân nơi biên ải, các binh sĩ khác cũng đã băt đầu hổi triều. Theo lý mà nói, đây là tin vui, nhưng tâm tình của hắn không hiểu sao vẫn cảm thấy bất an.
Hình Phi vốn tâm tư sắc bén, cũng cảm thấy hắn bất thường, liền hỏi. “Ngươi đang lo cho Mộ Dung Viễn sao?”
“Hai công văn gửi gần đây đều không phải bút tích của tứ đệ…”
“So với một thư lại nhỏ bé, ta thấy Mộ Dung Viễn càng mong muốn rong ruổi sa trường hơn. Mà cũng có thể hắn bị thương chỗ cổ tay trên chiến trận, cho nên không thể dùng bút thôi.”
Hình Phi ngoài miệng nói lời an ủi, nhưng trong lòng đã có chút thấp thỏm. Hình như cũng đã lâu không nhận được thư của Lê Đình Vãn rồi, không biết đây là có chuyện bất ngờ hay chỉ là trùng hợp.
—
Lo lắng của Mộ Dung Tĩnh cuối cùng cũng thành hiện thực. Hôm ấy đại quân khải hoàn hồi triều, Uất Trì Phong vừa xử lý công sự xong, lập tức liền tới Trích Tinh lâu bái kiến hắn. Nhìn chiếc lọ trên tay đối phương, cùng tư thế quỳ xuống thỉnh tội đó, trái tim Mộ Dung Tĩnh nhất thời trầm xuống, cũng đoán được vài phần.
Uất Trì Phong nước mắt lưng tròng, kể lại từ đầu đến cuối chuyện Mộ Dung Viễn đêm đó vì ngăn trở hỏa thế mà bị thương nặng, cuối cùng không qua khỏi mà bỏ mình. Lê Đình Vãn dù đã dốc tận lực, nhưng vẫn không lưu được tính mệnh như chỉ mành. Hắn vì thế mà hổ thẹn, sau khi chiến sự ngừng lại liền cáo từ rời đi, ngay cả Điện Tiền muốn thỉnh công giúp hắn cũng bị từ chối.
“Nhị công tử, ta tạ lỗi với công tử. Ngày trước từng đảm bảo trước mặt công tử, tứ công tử sẽ trở về bình an. Ai ngờ hôm nay mọi người đều trở về, nhưng chỉ thiếu mình hắn, ta thực sự thấy hổ thẹn với công tử… Đêm đó nếu không có tứ công tử kiến ky hành sự kịp thời, Thiên lôi hỏa dược một khi bắt mồi lửa, chỉ sợ tướng sĩ đều đã bỏ mình. Lần này bọn giặc ngoan ngoãn ký hiệp ước hòa giải, công của tứ công tử không thể không tính đến. Ta đã báo cáo Thánh Thượng, thỉnh công hộ tứ công tử rồi.”
Nhớ tới tình hình khi ấy, Uất Trì Phong lúc này vẫn còn thấy sợ. Không ai ngờ tới được Lạc Hà Dung còn có quân cờ ấy. Nếu hỏa dược liên tục nổ, chỉ sợ toàn bộ quân doanh sẽ trở thành vùng đất hoang, đến khi đó Lệ tộc thừa thắng xông lên, chiến sự tiếp diễn, không biết chiến tranh còn muốn triền miên đến bao giờ. Mộ Dung Viễn không chỉ cứu được tướng sĩ tiền phương, còn gián tiếp cứu được bách tính nơi biên ải, công không thể không tính.
Mộ Dung Tĩnh cúi người nâng Uất Trì Phong dậy.
“Đã là tướng sĩ, chết trên sa trường, vốn chính là vinh quang của người chiến binh. Ngày tứ đệ xếp nghiên gác bút theo việc binh đao, tất nhiên cũng không còn xem trọng sinh tử, Uất Trì tướng quân hà tất phải tự trách mình?”
“Nhị công tử…”
“Ta ngược lại còn phải cảm tạ Uất Trì tướng quân đã mang tro cốt của tứ đệ hồi hương, để hắn không phải làm du hồn tha hương nữa kìa.”
Tướng sĩ chết trận trên sa trường, đa số đều tùy ý mai táng, coi đất như quan tài. Khi chiến tranh đổ xuống, ngoài biên cương không biết có bao nhiêu u hồn thê lương có thể trở về. Mộ Dung Viễn tuy hi sinh trận mạc, cũng vẫn còn có thể trở về cố hương, so với những tướng sĩ vô pháp trở về này, đã may mắn hơn rất nhiều rồi.
Mộ Dung Tĩnh vừa dứt lời, liền cúi người thi lễ với Uất Trì Phong, khiến người nọ sợ đến mức liên tục đáp lễ. Hắn đem thổ đàn đựng tro cốt Mộ Dung Viễn cung kính đưa Mộ Dung Tĩnh, rồi lại nước mắt lưng tròng nói thật nhiều câu cảm tạ cùng xin lỗi xong, mới cáo từ rời đi.
Tiễn Uất Trì Phong về xong, Mộ Dung Tĩnh lại ngẩn người nhìn thổ đàn nho nhỏ trên tay, cả hồi lâu xong vẫn không thể tin được đây chính là tro cốt của Mộ Dung Viễn.
Hắn cùng Mộ Dung Viễn cũng không gặp nhau nhiều lắm, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ. Ngày hắn rời khỏi Lạc Diệp Sơn trang, đem đệ đệ giao cho Mộ Dung Viễn thì, gương mặt nhỏ nhắn còn mang vài phần non nớt ấy nhìn hắn, trịnh trọng bảo chứng, yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương tam ca!
Khi hắn đem thân đệ đệ của mình giao phó cho Mộ Dung Viễn, đã hoàn toàn quên mất, Mộ Dung Viễn, kì thực cũng chỉ là một con người. Hắn chưa từng lo lắng đến an nguy của Mộ Dung Viễn, có lẽ chỉ là do hai người vốn không phải huynh đệ chân chính.
Thì ra hắn vốn ích kỉ như thế, vì người thân của mình, liền mang người đệ đệ cùng cha khác mẹ kia giam hãm trong Lạc Diệp Sơn trang, để hắn một mình vật lộn sống qua ngày trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ ấy. Người kia từ trước đến giờ luôn là độc lai độc vãng, dù hi sinh sa trường, thi cốt hoàn hương cũng chỉ là một mình cô linh.
“Tĩnh…”
Cảm nhận được tình tự thương tâm cuồn cuộn của Mộ Dung Tĩnh, Hình Phi lo lắng gọi hắn một tiếng, bước lên, nắm lấy hai tay ôm chiếc bình có chút run rẩy của Mộ Dung Tĩnh.
“Tiểu Phi, ngày đó khi tứ đệ nói muốn dấn thân sa trường, ta lẽ ra nên ngăn cản hắn… Ta vẫn cho rằng với tính tình của tứ đệ, đi đến đâu cũng như cá gặp nước… vẫn cho rằng, hắn ra ngoài một thời gian, rât nhanh sẽ trở về. Không ngờ…”
“Tĩnh, sinh tử có số, đây là con đường Mộ Dung Viễn đã chọn, ngươi cần gì phải tự trách mình?”
Hình Phi cũng không ngờ kết quả lại là thế này. Hắn vẫn cho rằng Mộ Dung Viễn không chỉ là một người rất cao số, cũng là một người rất thông minh, chí ít cũng hiểu được nên bảo vệ bản thân như thế nào. Vừa rồi Uất Trì Phong nói ít khóc nhiều, khiến hắn có vài điểm muốn hỏi cũng không có cơ hội.
Kỳ thực, còn hơn cả việc hỏi người trung hậu ngây thơ kia, Hình Phi càng muốn chính mồm hỏi sư huynh mình. Hắn nhận ra Uất Trì Phong dường như cũng chút hồ đồ với chuyện này, còn Lê Đình Vãn, mới là người cùng Mộ Dung Viễn đi đoạn đường cuối cùng, cho nên có chuyện gì, chỉ có y mới hiểu rõ nhất. Nhưng người kia lại lấy cớ không còn mặt mũi nào gặp lại để mất tung mất tích.
Là không còn mặt mũi gặp, hay còn một số việc không thể giải thích?
Hình Phi không nói ra nghi hoặc trong lòng. Hắn không muốn lại khiến Mộ Dung Tĩnh thương tâm hơn, cho nên chỉ yên lặng đón lấy bình tro cốt trong tay Mộ Dung Tĩnh, đặt lại trên bàn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Hình Phi quay đầu lại, liền thấy Mộ Dung Trí lo lắng chạy đến. Y không nhìn Hình Phi, mà trực tiếp chạy tới bên Mộ Dung Tĩnh, vội vã hỏi. “Ca, sao tứ đệ vẫn chưa hồi kinh?!”
Không biết có phải do tâm tình bức thiết muốn gặp lại hay không, Mộ Dung Trí lần đầu tiên nhận ra, thì ra chờ đợi lại dài đằng đẵng như vậy. Chờ mấy tháng, rốt cuộc cũng đợi được đại quân đánh bại giặc ngoại xâm hồi triều. Y vừa nhận được tin tức, gần như phi ngựa chạy ra ngoài thành nghênh tiếp ngay, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh mà y muốn gặp kia.
Mấy tháng nay, Mộ Dung Trí đã nghĩ thật nhiều lời muốn nói sau khi gặp lại Mộ Dung Viễn, nhưng lại quên mất một kết quả khác. Nếu Mộ Dung Viễn không xuất hiện, y phải làm sao?
Có lẽ vì, y chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Mộ Dung Viễn sẽ thực sự rời khỏi y. Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ bọn họ chưa từng xa nhau quá lâu như vậy. Con người chết không sợ đánh, gian nịnh tà khí như vậy làm sao có thể rời khỏi y? Làm sao có thể?
Đương nhiên là không thể, tính tình A Viễn từ trước đến nay vốn luôn tùy hứng, cho nên có lẽ là không theo đoàn quân, hoặc là có việc gấp không thể trở về kịp mà thôi…
Mộ Dung Trí bám lấy Uất Trì Phong muốn hỏi cho rõ, lại bị đối phương mắng té tát. Tứ công tử Mộ Dung gia bị trục xuất khỏi gia môn, ai ai cũng biết. Uất Trì Phong là hảo hữu vào sinh ra tử với mộ Dung Viễn, làm sao có thể hòa nhã với Mộ Dung Trí?
Không hỏi được kết quả, nhưng những lời lạnh lùng nghiêm nghị khinh thường của Uất Trì Phong ấy khiến Mộ Dung Trí hoảng loạn trong lòng không cách nào an tĩnh, liền vội vã chạy đến tìm Mộ Dung Tĩnh muốn hỏi cho rõ. Nhưng vừa thấy thần sắc buồn bã của Mộ Dung Tĩnh, trái tim y nhất thời trầm xuống.