• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11: Lau Cả Người?


Uyển Đình em mang bản hợp đồng này qua cho boss xem đi .. nếu được thì chiều nay gặp đối tác rồi ký hợp đồng luôn "Dương Triết đến bàn làm việc của Đường Uyển Đình đặt bản hợp đồng xuống, tâm tình vui vẻ nhìn cô"

- Dạ, em đi ngay.. Anh Dương Triết hôm nay có chuyện gì vui sao, từ sáng giờ thấy anh rất vui vẻ nha.. " Đường Uyển Đình ôm bản hợp đồng vào trong ngực, vừa cười trêu chọc Dương Triết "
Dương Triết cười cười rồi quay về bàn làm việc..
- Anh là được xếp duyệt cho nghỉ ba ngày nên đang vui tí thôi..
- Aiiizz .. Vậy còn mình em chắc bận bù đầu luôn quá.. "Cô thở dài rồi từ từ đi ra cửa"
- Cố lên em gái chỉ ba ngày thôi mà.. haha
"Dương Triết cười trêu ghẹo cô.."
- Haiiizzz.." Còn cô thì thở dài rồi ỉu xìu đẩy cửa ra ngoài"..
.
.
Cốc. Cốc. Cốc
- Boss ơi có bản hợp đồng mới cần xem qua ạ..
Thấy bên trong vẫn yên tĩnh không chút tiếng động nào, cô lại gõ cửa thêm một lúc mà vẫn như cũ, nên bạo gan mở cửa ló đầu vào trong xem thế nào thì chỉ thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc lưng tựa vào ghế hình như là đang ngủ thì phải, thấy vậy cô nhẹ nhàng khép cửa lại vừa định đi trở về thì như nghĩ ra điều gì cô đột nhiên dừng lại lẩm bẩm một mình..
- Hình như tác phong của anh ấy không phải là như vậy .. có khi nào anh ấy không khỏe ở đâu không ta.. nếu thật là vậy thì mình nên vào trong xem thử nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không may thì biết làm sao.. Không được.. phải quay lại xem sao đã..
" Nói là làm cô lập tức quay trở lại, nhẹ nhàng mở cửa cẩn thận bước từng bước vào trong không hề tạo ra một tiếng động, bước gần đến chỗ anh cô liền lên tiếng khe khẽ gọi anh:"
- Boss ơi.. Boss.."Thấy anh vẫn không có động thái gì cô lại bước đến gần hơn gọi anh"
- Tử Thiên.. anh không sao chứ?? "Anh vẫn không nhúc nhích , cô bèn đưa tay lên sờ trán anh xem thế nào thì bất ngờ tay cô đã bị giữ lại anh mở đôi mắt đỏ ngầu ra nhìn cô"
Đường Uyển Đình bị anh dọa một phen muốn thót tim ra ngoài cô lúng túng nói:
- Tôi.. tôi ..tôi gọi mãi anh không lên tiếng nên ..nên sợ anh bị làm sao nên ..nên tôi mới tới gần xem thử .. tôi ..tôi không cố ý đến gần tiếp cận anh đâu.. tôi xin lỗi..
.."Anh thu lại ánh mắt dữ tợn đang nhìn cô, nhẹ nhàng nói:" -Tôi không sao..
- À....ờ..
Thấy cô ấp úng anh quay lại nhìn cô
- Còn chuyện gì nữa sao?
"Đường Uyển Đình nuốt nước bọt cái ực rồi chỉ chỉ vào cổ tay cô đang bị anh nắm chặt"
Anh nhìn theo hướng cô chỉ rồi nhanh tay rụt tay mình lại..
- Xin lỗi..tôi không cố ý..
- Không sao.. nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép về phòng làm việc .. còn hợp đồng anh cứ từ từ xem nha .. tôi đi trước
" Đường Uyển Đình đánh nhanh rút gọn vài câu cuối rồi chạy nhanh ra ngoài đóng cửa lại"
Nhìn bộ dạng ngại ngùng đến đỏ ửng hai gò má của cô anh bất giác bật cười..
.
.
.
_Trang Viên_
- Kiều Lan cô lên mời thiếu gia xuống ăn tối đi..
"Diệp Từ quản gia nhìn Kiều Lan nói"
- Dì Lan để con đi cho.. mọi người cũng đi ăn tối đi, thiếu gia cần gì cứ để con làm là được rồi.
"Đường Uyển Đình nhìn mọi người cô cười tươi, rồi đi lên lầu"
- Cốc. Cốc.Cốc.. Boss đại nhân ơi tới bữa tối rồi xuống ăn thôi..
Đáp trả cô lại là một không gian yên tĩnh.. cô suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa bước vào vì từ chiều đã thấy anh rất khác hình như là không được khỏe nên cô không yên tâm đành phải vào trong xem thử..
Bạch Tử Thiên đang nằm trên giường , sắc mặt anh nhợt nhạt, đầu tóc vẫn còn hơi ướt dường như là mới tắm xong .. cô đi lại gần anh khẽ thì thào..
- Tử Thiên anh ngủ chưa? Anh không ăn tối sao?
Thấy anh không trả lời mà trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi, chân mày anh cau chặt lại khuôn mặt điển trai giờ đây lại nhợt nhạt đến khó coi..
Lòng cô lập tức dâng lên một dự cảm bất an cô đưa tay sờ trán anh thử thì lúc này anh đã không còn phản ứng nhanh nhạy như lúc sáng nữa mà hoàn toàn thả lỏng không một chút phòng bị
- Nóng quá.. Tử Thiên anh bị sốt rồi " Đường Uyển Đình cau mày lo lắng nhìn anh rồi chạy nhanh xuống lầu báo cho mọi người gọi bác sĩ tới"
Hơn một tiếng sau
Sau khi thăm khám cho anh xong Vũ Hạo Dân rời khỏi phòng đi xuống đại sảnh để tìm người dặn dò chăm sóc cho anh lúc này đi ngang phòng bếp thì thấy Đường Uyển Đình đang cắm cúi nấu gì đó anh liền bước vào..
- Cô là người hầu mới sao?
Nghe có người hình như là đang hỏi mình Đường Uyển Đình quay lại nhìn Vũ Hạo Dân cô khẽ cười rồi trả lời:
- Tôi là thư ký của Bạch Tử Thiên.. anh ấy thế nào rồi?
"Thư ký sao? Thư ký sao lại vào được đây, giọng điệu nói chuyện còn rất thân thiết, từ khi nào cái tảng băng di động này lại đưa đàn bà về nhà vậy nhỉ?"
Thấy Vũ Hạo Dân không trả lời mà nhìn mình chầm chầm cô lại hỏi anh lần nữa
- Bác sĩ .. Tử Thiên anh ấy thế nào rồi đã ổn chưa?
Câu hỏi của cô đánh tan suy nghĩ dò xét trong đầu Vũ Hạo Dân , anh thoáng giật mình rồi nghiêm túc trả lời cô:
- Chỉ là sốt cao quá thôi.. tận 40 độ tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy.. chỉ cần uống thuốc đúng giờ nghỉ ngơi tốt thì sẽ nhanh khỏe thôi ..
Cô chăm sóc cậu ấy sao?
- À.. Dạ, là tôi..
- Vậy cô cầm thuốc này cứ bốn tiếng cho cậu ấy uống một liều, uống nhiều nước ấm và lau người cho cậu ấy thường xuyên để nhiệt độ không tăng trở lại ..
Đường Uyển Đình đưa tay nhận túi thuốc trong tay Vũ Hạo Dân rồi nhìn anh ngại ngùng hỏi:
- Phải lau cả người thật sao?
Thấy Đường Uyển Đình hiểu sai ý mình , Vũ Hạo Dân bật cười rồi nói:
- Lau tay, mặt rồi chườm khăn ấm lên trán thôi.
Còn nếu cô muốn lau cả người, thì nên hỏi ý kiến của cậu ta..
" Đường Uyển Đình ngại ngùng đến đỏ cả mặt lúc này cô chỉ hận không thể đào cái hố to mà chui xuống cho hết nhục cô cúi đầu lí nhí nói"
- Òhh .. Tôi biết rồi..
CHƯƠNG 12: Cô Ta Không Phải Bạn Gái Tôi.

Sau khi tiễn Vũ Hạo Dân về Đường Uyển Đình quay lại phòng bếp múc cháo mang lên phòng cho Bạch Tử Thiên rồi quay lại mang lên một chậu nước ấm. Cô muốn tự tay mình chăm sóc cho anh nên đã bảo người hầu trong nhà nghỉ ngơi.
- Boss đại nhân.. anh tỉnh rồi sao "Đường Uyển Đình bước vào đã thấy Bạch Tử Thiên tựa lưng, ngã đầu vào đầu giường ánh mắt nhắm hờ như đang ngủ"
Nghe cô hỏi anh mở mắt ra nhìn cô giọng khàn khàn:
- Gọi tên tôi.
- Òh.. anh ăn cháo đi rồi uống thuốc .. " Đường Uyển Đình trả lời cho qua rồi đưa cháo cho anh, lúc này cô không nên dài dòng với anh, nên để anh nghỉ ngơi"
- Mấy giờ rồi? "Anh vẫn tư thế như vậy, không chút nhúc nhích nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cô"
- Gần mười hai giờ rồi.. Anh ăn đi còn uống thuốc.. anh đã sốt rất cao đó.. "Cô đưa tô cháo đến gần anh hơn, thấy anh vẫn không động tới cô nhướng mày hỏi": - Anh không tự ăn được hả?
- Ừ.. " Anh nói vỏn vẹn một từ rồi nhắm mắt lại gương mặt lộ ra nét mong chờ"
Đường Uyển Đình nhìn anh , tảng băng này bình thường thì lạnh lùng khó gần nhưng lúc bệnh sao lại giống trẻ con vậy chứ.. Cô múc một muỗng cháo kề sát môi anh rồi nói:
- Ăn đi.. là tôi tự nấu cho anh đó.. Ăn để còn uống thuốc bác sĩ đã dặn là cách bốn tiếng phải uống một lần ..
" Bạch Tử Thiên mở mắt ra môi mỏng khẽ nhếch lên gương mặt đầy mãn nguyện, anh há miệng ăn cháo , cô lại múc muỗng khác đưa tới "
- Là Vũ Hạo Dân sao?
- Tôi không biết, chỉ nghe bác Diệp gọi anh ta là bác sĩ Vũ. Mà nghe giọng điệu của anh ta khi nói đến anh hình như hai người quen nhau đúng không.?? " Cô thành thạo đút cháo cho anh vừa đút vừa hỏi"
- Anh ta là bạn thân của tôi.
- Òh..
- Tôi no rồi.. "Bạch Tử Thiên nhìn cô khẽ cười nhẹ rồi lấy khăn giấy trên bàn lau miệng"
Đường Uyển Đình đặt tô cháo lên bàn rồi lấy thuốc cho anh cầm ly nước và thuốc dâng đến tận trước mắt anh
- Uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi.. Mặt anh bây giờ đã nhợt nhạt lắm rồi đó..
Bạch Tử Thiên nhận thuốc từ tay cô bỏ vào miệng uống hết ly nước rồi nhìn cô..
- Tôi khỏe rồi.. cô về nghỉ ngơi đi ..
- Anh tự chườm khăn ấm được không? Hay để tôi giúp anh nha..
- Không cần đâu.. cô đi ngủ đi..
- Anh thật sự khỏe rồi chứ.. " Đường Uyển Đình vẫn nghi ngờ đưa tay lên sờ trán anh" - Òh.. thật sự không nóng nữa" Cô thản nhiên nói rồi nhìn tay mình đang sờ trán anh thì lập tức rụt tay lại vẻ mặt ngại ngùng đã khiến hai gò má trở nên hồng hào hơn.. nhìn cô lúc này trông cực kì đáng yêu, làm anh bật cười thành tiếng"
- Đi ngủ đi.. tôi khỏe thật rồi..
- Òh .. vậy anh nghỉ ngơi đi tôi về phòng.. ngủ ngon.. " Cô cúi đầu nói rồi bê tô cháo đi"
- Uyển Đình..
Nghe anh gọi tên mình, cô đứng lại nhưng không quay đầu lại nhìn anh mà chỉ khẽ hỏi:
- Còn chuyện gì sao?
- Có thể đừng dọn đi không. Coi như ở lại bầu bạn với tôi... "Bạch Tử Thiên nhìn bóng lưng cô ánh mắt đầy sự hy vọng và mong chờ câu trả lời của cô"
Chính anh cũng không hiểu tại sao khi nghe cô nói sẽ dọn đi anh lại có cảm giác hụt hẫng.. Từ khi cô về đây sống cùng anh, cô đã ảnh hưởng rất nhiều đến anh, sự dịu dàng tỉ mỉ, nét mặt ngại ngùng ngây thơ của cô từng chút từng chút đều vấn vương trong lòng anh ..
Đường Uyển Đình im lặng một lúc rồi mới trả lời lại anh..
- Tôi chỉ sợ bạn gái anh hiểu lầm..
- Cô ta không phải bạn gái tôi.. Từ giờ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.. Cô đừng đi được không, tôi cần một người như cô bầu bạn trò chuyện với tôi.. tôi còn chưa trả ơn cứu mạng cho cô xong..
Đường Uyển Đình quay lại nhìn anh, ánh mắt đã dần đỏ lên nhưng cô lại mỉm cười nhìn anh nói:
- Ơn nghĩa gì chứ.. tôi nhận nhiêu đó là quá đủ rồi..
thật sự rất cảm ơn anh.. anh đừng để tâm đến chuyện tôi đã cứu anh nữa.. tôi đã từng nói rồi nếu trong trường hợp đó mà gặp người khác thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi.... Anh nghỉ ngơi đi..
Nói rồi Đường Uyển Đình đi nhanh ra khỏi phòng anh, cô quay về phòng mình ra hành lang hóng gió.. Cô đứng đó ngắm nhìn màn đêm tĩnh lặng, khác hẳn với tâm trạng hiện tại của cô lúc này.. Cô hít một hơi sâu rồi thở mạnh ra cố giữ cho nước mắt đừng rơi xuống nhưng vẫn không kìm được, cô mỉm cười nhưng nước mắt thì không ngừng rơi ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn, cô khóc một lúc nhiều hơn cô ôm ngực, nói ra tiếng lòng trong tiếng nấc nghẹn ngào..
- Ba mẹ à.. đã lâu lắm rồi con không được nhận yêu thương. Nhưng con lại lỡ dại trót mang yêu thương trao cho một người rồi.. Con phải làm sao đây.???
Đáp trả cô chỉ là một màn đêm tĩnh mịch, cô đứng đó khóc đến sưng cả hai mắt.. Cô là vì che dấu tình cảm của mình mà từ chối anh, cô là vì nghĩ mình không xứng với anh mà chỉ biết giấu thứ tình cảm này sâu tận một góc trong trái tim nhỏ của mình...Lần đầu gặp anh , hình bóng anh đã khắc sâu trong tâm trí của cô rồi, lần thứ hai khi anh xuất hiện trước mặt cô, cô đã vui mừng đến nỗi quên luôn mọi thứ xung quanh, khi thấy anh mệt mỏi vì công việc, anh đau đầu vì chuyện riêng, lúc anh đổ bệnh lòng cô đã đau như dao cắt nhưng cô chỉ dám âm thầm quan tâm anh, lo lắng cho anh..
Cô biết thứ tình cảm mà cô dành cho anh nó hoàn toàn không thể nào với tới được trái tim của anh, địa vị của anh, cô hoàn toàn không xứng...
CHƯƠNG 13: Người Đầu Tiên Dám Từ Chối Tôi..

Anh ngủ dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau, vì tác dụng phụ của thuốc đã khiến anh ngủ mê man
vệ sinh cá nhân xong anh xuống nhà, nhìn một vòng rồi ngồi xuống sa long mở ti vi xem tin tức..
- Thiếu gia mời dùng trà "Kiều Lan đặt ly trà trên bàn cung kính nói"
Bạch Tử Thiên cầm ly trà lên mắt anh nhìn vào bên trong ly, khói vẫn còn thổi lên nhè nhẹ"
- Uyển Đình đâu?
- Dạ Uyển Đình tiểu thư đã đi từ sáng sớm ..
- Đi đâu? "Anh nhíu mày giọng nói đã bắt đầu mất kiên nhẫn"
- Tôi không biết chỉ thấy cô ấy mang theo vali .. tôi có hỏi nhưng cô ấy không nói..
- Dì xuống làm việc đi. "Anh trầm giọng nói rồi ngã người ra sau ghế mắt nhắm hờ lại"
Phải, cô ấy đã đi rồi, cô ấy đã cự tuyệt thỉnh cầu của anh, Đường Uyển Đình cô là người đầu tiên dám từ chối yêu cầu của tôi.
.
.
.
- Dì.. dạo này vẫn khỏe chứ.? Con có mua một ít nhân sâm hàn quốc là hàng chính hãng gửi về biếu chú và dì bồi bổ sức khỏe ạ..
" Hàn Yên Nhi vào tới đại sảnh đã thấy Trang Nhã Linh ngồi trên sô pha thì vui vẻ đi vào mồm năm miệng mười cười tít mắt tới ngồi bên cạnh, đưa túi quà đến trước mặt Trang Nhã Linh"
"Trang Nhã Linh cười ôn hòa nhận lấy túi quà từ tay Hàn Yên Nhi"
- Cái con bé này đến chơi là được rồi còn bày đặt quà cáp cho tốn kém, ở đây nào có thiếu gì chứ..
- Chỉ là chút quà mọn thể hiện lòng thành của con dì cứ nhận cho con vui ..
- Được rồi.. Cảm ơn con..
Con đã gặp Tử Thiên chưa?
- Dạ rồi ạ.." Hàn Yên Nhi liền thay đổi sắc mặt khi nghe nhắc đến anh, cô cúi đầu giọng nói đã nghẹn ngào như sắp khóc"
- Anh ấy nói sẽ không bao giờ lựa chọn con...Ba con cũng đã biết chuyện ông ấy đã rất tức giận, và quyết định cho con sang Mỹ định cư không quay về đây nữa..
Trang Nhã Linh nhíu mày rồi đưa tay nâng mặt Hàn Yên Nhi lên lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mi dịu dàng dỗ dành cô
- Yên Nhi con đừng khóc, dì sẽ gọi Tử Thiên về nói chuyện, ba Tử Thiên cũng sẽ bắt nó phải kết hôn với con, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà ta..
- Dạ.. dì đừng làm khó anh ấy nữa. Con cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện gì cũng không nên quá cưỡng cầu, dì đừng lo những mối làm ăn của Hàn gia và Bạch gia hai nhà chúng ta sẽ không ảnh hưởng gì đâu.. Con đã nói rõ mọi chuyện với ba con rồi sẽ không rút vốn đầu tư đâu ..
- Nhưng mà...
- Dì à.. con thật sự đã nghĩ thông rồi, dù không có phúc phần được làm con dâu của dì, nhưng con vẫn sẽ xem dì như là người mẹ thứ hai của con .. lâu lâu con sẽ quay về thăm dì, sẽ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với dì.. được không?
"Hàn Yên Nhi nắm tay Trang Nhã Linh giọng nói cực kì ngọt ngào khiến ai nghe thấy đều phải mũi lòng"
- Tử Thiên nó thật không tốt, vợ hiền vợ xinh đẹp lại giỏi giang ở ngay trước mắt mà nó lại không xem trọng, thật là có lỗi với con.."Trang Nhã Linh áy náy nhìn Hàn Yên Nhi"
- Dì đừng nói vậy, bây giờ con chỉ mong anh ấy sớm tìm được người mình yêu thương rồi kết hôn để còn sớm sinh đích tử cho dì .. để dì vui vẻ hơn..
"Hàn Yên Nhi tựa vào lòng Trang Nhã Linh nhẹ nhàng thì thào trong lòng bà"
- Haizz.. Ta thật sự chờ đã quá lâu rồi.. Tử Thiên con người nó quá lạnh lùng lại khó hầu hạ, chẳng biết phải chờ đến bao giờ nó mới tìm được người vừa mắt mình, đã 26 tuổi rồi nhưng chưa bao giờ nghe nó nhắc đến tên một đứa con gái nào. Cứ tưởng hai đứa có thể thành đôi vậy mà nó lại....
- Dì à..mình nói chuyện khác được không, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, Con có chuyện muốn nhờ dì giúp có được không?
" Hàn Yên Nhi ngước lên nhìn bà chớp chớp mắt gương mặt cực kì đáng yêu khiến ai nhìn vào cũng không nỡ từ chối bất cứ một yêu cầu gì từ cô"
- Được rồi con nói đi.. nếu được dì sẽ giúp con ..
- Dạ ngày mai con sẽ mở một buổi tiệc chia tay nhỏ để chào tạm biệt với mọi người rồi mới bay qua Mỹ.. Con muốn mời anh ấy đến để gặp lần cuối, nhưng chỉ sợ anh ấy không đến con muốn nhờ dì nói với anh ấy giúp con một tiếng, không biết có được không ạ?.." Ánh mắt lộ rõ tia mong chờ của cô đang nhìn Trang Nhã Linh chỉ sợ bà sẽ từ chối"
- Chuyện này không thành vấn đề một lát dì sẽ gọi nói với nó, nhất định nó sẽ đến.. con cứ yên tâm..
"Trang Nhã Linh đặt tay lên tay Hàn Yên Nhi mỉm cười ôn nhu"
- Dạ con cảm ơn dì..
Hàn Yên Nhi gương mặt dịu hiền thoáng chốc trở nên tà mị , gian xảo, cô cười nhếch môi mãn nguyện vì bước đầu tiên trong kế hoạch đã thành công mĩ mãn..
CHƯƠNG 14: Bỏ Thuốc..

_7 giờ sáng vừa bước vào văn phòng Đường Uyển Đình đã thấy Dương Triết đang ngồi trên bàn làm việc của mình mắt cô đã sáng lên như hai cái lồng đèn, cô liền hát ngay một tuồng "trách móc và than thở"....
- Anh Dương Triết cuối cùng thì anh cũng trở lại rồi, anh có biết là ba ngày qua em đã bận đến mức quên ăn quên ngủ luôn không hở... hợp đồng rồi bản kế hoạch ở dưới đưa lên đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi, một mình em thật sự là giải quyết không xuể. Ai nói thư ký của boss là việc nhẹ lương cao chứ.. rõ ràng là một lời đồn vô căn cứ mà... aizzz đau lưng nhức mỏi mệt chết tôi rồi...
Dương Triết nhìn điệu bộ than vãn buồn cười của cô mà lắc đầu cười khúc khích anh cầm một túi quà đi đến đặt lên bàn trước mặt cô rồi nói:
- Có quà đền bù cho em là đặc sản ở quê anh đó..
Hai mắt Đường Uyển Đình lập tức long lanh cô nhìn vào túi quà rồi nhìn Dương Triết cười thật tươi..
- Oazz .. em rất thích cảm ơn anh Dương Triết nhiều nha..
- Không có gì. chỉ là chút quà vặt thôi mà..
Mà Uyển Đình nè mấy hôm nay tâm trạng của boss ổn không?
Nghe Dương Triết hỏi về anh cô liền thu nụ cười đang rạng rỡ trên môi lại rồi thờ ơ trả lời anh:
- Boss đã ba ngày rồi không đến công ty.. nên nhiều việc cần xử lý vẫn chưa được giải quyết..
"Dương Triết ngạc nhiên nhìn Đường Uyển Đình "
- Anh ấy có chuyện gì sao? Trước giờ boss chưa từng vắng mặt ở công ty quá hai ngày.. Em có gọi cho anh ấy không?
- Em không dám gọi.. anh gọi đi xem sao..
" Đường Uyển Đình vừa lật lật xấp tài liệu trong tay vừa thản nhiên trả lời anh như không hề quan tâm đến, nhưng thật ra lòng cô bây giờ đã nóng như lửa đốt một ngày không thấy anh cô đã cảm thấy khó chịu không thể nào chịu nổi, nhưng cô không dám gọi cho anh, chỉ sợ sẽ làm phiền đến anh, Cô cũng lo cho sức khỏe của anh, không biết anh đã khỏi bệnh hay chưa? Nhưng bên cạnh anh nhiều người như vậy lại có bạn gái, cô có quan tâm điều đó có lẽ cũng sẽ không cần thiết"..
.
.
.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nghỉ xa hoa của khách sạn lớn nhất thành phố S một đôi nam nữ Không một mảnh vải che thân đang ngủ trên giường..
Ánh nắng sáng khẽ xuyên qua rèm cửa rọi vào gương mặt điển trai đang nằm trên giường,
Anh khẽ động đậy mi tâm rồi từ từ mở mắt ra thích ứng với ánh sáng bên ngoài anh đưa tay lên xoa xoa thái dương rồi ngồi dậy, nhận ra đây không phải phòng mình mà là một nơi hoàn toàn xa lạ Bạch Tử Thiên nhìn xuống phía bên cạnh mình thấy Hàn Yên Nhi đang nằm đó ngủ say sưa trong chăng cả hai còn không một mảnh vải dính da..
Anh suy nghĩ, từng hồi kí ức tối qua liên tục hiện ra trong đầu anh...
- Anh hai.. mẹ nói anh vừa mới khỏi bệnh dặn anh uống ít thôi "Bạch Tử Yên đưa cho anh một ly nước lọc"
Vì nghe Bạch Tử Yên nói là của Trang Nhã Linh đưa tới nên anh không chút nghi ngờ mà uống một ngụm lớn..
Đây là bữa tiệc chia tay của Hàn Yên Nhi, được tổ chức trong một khách sạn năm sao đặt biệt đã được cô bao trọn một đêm nên chỉ có khách khứa của cô mời đến.. ngay cả Trang Nhã Linh và Bạch Tử Phong ba mẹ của anh cũng có mặt đương nhiên cũng không thể vắng mặt Bạch Tử Yên. Còn Bạch Tử Thiên vì bị Trang Nhã Linh thuyết phục mãi đến mức đòi sống đòi chết anh mới chịu đến, Vừa đến bữa tiệc anh đã tìm một góc không ai để ý mà ngồi tự nhâm nhi rượu một mình.
Anh là người tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại rất có hiếu, ba anh Bạch Tử Phong năm năm trước vì công ty xảy ra biến cô lớn xuýt chút nữa đã phá sản mà lâm trọng bệnh , từ đó sức khỏe của ông đã rất yếu không thể chịu được kích động cũng không được tức giận nếu không sức khỏe trở nặng thì khó mà qua khỏi. Lúc này anh đã quay về từ Mỹ mà giúp Tập Đoàn Bạch Gia vực dậy một tay anh khôi phục lại toàn bộ hệ thống của công ty truy tìm ra một số nội gián đã bán thông tin ra ngoài dẫn đến tình trạng công ty đến bên bờ vực suy sụp. Từ đó vì biết sức khỏe mình không tốt mà Bạch Tử Phong đã giao lại toàn bộ cổ phần, quyền hạn cho Bạch Tử Thiên quản lý công ty. Từ Bạch Thị anh đã đổi thành BẠCH ĐỈNH THIÊN một tập đoàn phát triển toàn cầu như hiện nay.
Quay lại tại bữa tiệc .. sau khi uống nước mà Bạch Tử Yên đưa tới một lúc sau cả người anh liền thấy khó chịu, thần trí bắt đầu chao đảo biết mình đã bị bỏ thuốc anh dùng chút sực lực còn lại định rời khỏi đây nhưng tiếc là thuốc quá mạnh cộng thêm thân thể anh vừa mới khỏi bệnh còn chưa lấy lại sức nên đã không thể chống đỡ được anh loạng choạng đứng dậy đi còn chưa được ba bước cả người anh đã ngã xuống đất.
Hàn Yên Nhi nãy giờ vẫn ngồi cách đó không xa quan sát anh, thấy con mồi của mình đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô nhếch môi rồi lấy điện thoại ra gọi người tới mang anh đi. Vì chỗ anh ngồi đặt biệt khuất tầm nhìn, khách khứa lại đông nên Hàn Yên Nhi đã dễ dàng ra tay mà không bị một ai phát hiện
CHƯƠNG 15: Cái Giá Cuối Cùng.

Sau khi tỉnh dậy, Hàn Yên Nhi đã khóc ầm cả lên suốt cả buổi cứ ôm chầm lấy Trang Nhã Linh mà khóc như cha chết mẹ mất còn anh thì vẫn ngồi yên trên sô pha trong phòng không nói một lời. Gương mặt lạnh lùng cực hạn..
- Tử Thiên đến nước này con còn muốn không kết hôn với Yên Nhi được hay sao hả..
Con không yêu con bé , sao lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy chứ "Trương Nhã Linh lúc nhận được tin Tử Thiên đã làm ra chuyện mất mặt này bà đã tức giận đến mức suýt nữa thì ngất bà nhanh chóng giữ lại bình tĩnh cùng Bạch Tử Phong lập tức đến khách sạn xem xét tình hình. Lúc vừa vào tới đã thấy Hàn Yên Nhi còn chưa mặc đồ vào mà đang ngồi trên giường ôm chăng che kín cả người khóc nức nở, Bạch Tử Thiên thì vừa từ phòng tắm bước ra, Trang Nhã Linh nhìn bộ dạng lạnh lùng bình tĩnh của anh mà đã không nén được cơn tức giận trong lòng"
- Tử Thiên.. chuyện này rốt cuộc là như thế nào.. sao con không một lời nào giải thích vậy hả?
" Bạch Tử Phong nhíu mày nhìn anh"
"Anh liếc nhìn Hàn Yên Nhi lộ rõ sự chán ghét, anh khẽ nhếch môi rồi nói:"
- Con chẳng có gì để giải thích. Nếu con nói con bị cô ta bẫy thì có ai tin không? Nếu con chối thì chắc chắn vài tháng sau cô ta lại đến và nói đã mang thai rồi bắt buộc con phải chịu trách nhiệm. Kế hoạch cô ta đã cất công dàn xếp sao có thể dễ dàng để thất bại được..
- Chát.. "Một tiếng "chát" chói tai bất ngờ vang lên là Trang Nhã Linh đã bước đến và tát anh một cái thật mạnh đến nổi khiến khóe môi anh tứa ra một giọt máu nhỏ"
- Bạch Tử Thiên mẹ không ngờ lại sinh ra một đứa lạnh lùng lại khinh thường con gái người ta như con. Đã ăn nằm với người ta xong lại còn vô sỉ ăn nói thiếu trách nhiệm như vậy, con thật khiến ta thất vọng.. "Trang Nhã Linh nhìn anh đầy tức giận đôi mắt bà đã đỏ hoe vì đánh anh bà cũng đau lòng. Đứa con này bà đã rất yêu thương từ nhỏ đến lớn chưa hề nói nặng một câu vậy mà hôm nay chính bà phải ra tay dạy dỗ lại anh, thật khiến bà đã quá thất vọng mới đến mức như vậy"
- Nhã Linh em bình tĩnh đi.. anh tin Tử Thiên nó có suy nghĩ của riêng mình "Bạch Tử Phong bước đến dìu Trang Nhã Linh ngồi xuống nhẹ nhàng khuyên nhủ rồi nhìn sang Bạch Tử Thiên"
- Tử Thiên chuyện kết hôn.. con nên suy nghĩ lại .. Bạch Gia ta không thể cả đời mang tiếng xấu được..
Bạch Tử Thiên lau đi vệt máu trên miệng, đôi môi mỏng anh khẽ cười khinh bỉ liếc nhìn về phía Hàn Yên Nhi vẫn còn đang ngồi diễn trên giường, dùng nước mắt để lấy lòng người.
- Ba tháng sau cưới. Đó là cái giá cuối cùng.
..
..
_ BẠCH ĐỈNH THIÊN _
- Uyển Đình em hay tin gì chưa? " Dương Triết vừa từ cửa đi vào mang đến cho cô một ly cà phê rồi hỏi"
Đường Uyển Đình cầm ly cà phê còn đang bốc khói lên nhìn Dương Triết nhướng mày hỏi lại anh:
- Tin gì?
- Boss của chúng ta sắp kết hôn..
- Aa.. "Câu nói của Dương Triết như một nhát dau đâm thẳng vào tim cô, ly cà phê còn đang cầm trên tay cô run run đã đổ lên tay làm một vùng da nhỏ đã đỏ ửng"
- Uyển Đình em không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy.. em bị bỏng rồi " Dương Triết nắm bàn tay bị bỏng của cô lên ân cần xem xét"
- Em không sao.. chỉ là ngoài da không đáng lo ngại.. làm việc thôi..
" Cô rụt tay lại , khẽ cười rồi lật tài liệu ra xem như không hề nghe thấy những gì Dương Triết vừa nói"
- Ừ.. một chút em nên đến phòng y tế xem vết thương thế nào nha.. anh ra ngoài một chút..
" Nói rồi Dương Triết về bàn làm việc lấy một tập tài liệu rồi ra ngoài"
Giờ đây chỉ còn một mình cô, những gì cô cố gắng kìm nén cũng không thể nào kìm được nữa, cô ôm ngực trái úp mặt xuống bàn nghẹn ngào khóc không thành lời..
Anh có bạn gái, kết hôn đó là chuyện sớm muộn thôi, cô nên vui mới phải chứ nhưng sao lúc này tim cô lại đau đến như vậy, đau như ai đó đang bóp chặt.. đau đến mức khó thở, yêu đơn phương một người là đau đớn đến như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK