Hàn Minh Duệ nhìn Hàn Yên Nhi đang vui vẻ ngồi ăn sáng trên người còn mặc trang phục công sở, ông nhíu mày hỏi con gái mình:
- Con định làm gì? Sao lại ăn mặc như vậy?
."Hàn Yên Nhi vẫn tiếp tục ăn không thèm nhìn Hàn Minh Duệ lấy một cái mà thản nhiên nói"
- Con đi làm. Ba của Tử Thiên đã đích thân chọn cho con một vị trí trong công ty rồi. Hôm nay con sẽ đến đó..
Hàn Minh Duệ ngồi xuống bàn hai tay đan vào nhau nhìn Hàn Yên Nhi
- Con hà tất phải làm như vậy. Hàn Gia ta cũng không thua kém Bạch Gia mấy phần, con cần gì phải hạ thấp bản thân mình ở bên cái tên lạnh lùng đó.
- Con là muốn cái danh phận Phu Nhân của ông chủ Tập Đoàn đứng đầu toàn cầu. Là vợ của người đàn ông mà ai nhìn vào cũng phải thầm mơ ước.
Và con nhất định phải để anh ta trong cuộc hôn nhân này bị ràng buộc đến thở cũng không nổi.. Hàn Yên Nhi này đâu có dễ bắt nạt như vậy chứ..
.
.
_Tại BẠCH ĐỈNH THIÊN _
- Uyển Đình em mang bản kế hoạch này qua cho boss ký đi rồi mang xuống phòng Marketing cho bọn họ sắp xếp đối tác rồi mình đi gặp sau..những khách hàng nhỏ này không cần đích thân boss phải ra mặt đâu..
"Dương Triết chìa bản kế hoạch về phía Đường Uyển Đình nhìn cô nói"
Đường Uyển Đình hơi do dự nhìn Dương Triết định từ chối thì chuông điện thoại của Dương Triết vang lên, Anh ta nhanh chóng bắt máy chẳng biết người bên kia nói gì chỉ thấy sau khi tắt máy Dương Triết liền nhìn qua Đường Uyển Đình cười đắc ý..
- Em đừng hòng trốn việc, boss nói cần gặp em.
Mau qua đó đi..
- Òh.. " Đường Uyển Đình ỉu xìu rời khỏi phòng,"
Đứng trước cửa phòng anh chần chừ mãi cô mới dám đẩy cửa bước vào, đã hơn một tuần rồi cô không gặp anh từ lần anh bị bệnh ở nhà , sau đó cô dọn đi không một lời từ biệt tiếp đến anh liền không đến công ty gần một tuần lễ, hôm nay anh mới trở lại vì có cuộc hộp quan trọng..
Thấy anh đang đứng bên bệ cửa sổ xoay lưng về phía mình, cô đặt bản kế hoạch lên bàn rồi im lặng đứng đó cúi đầu không dám lên tiếng..
- Nhà mới thế nào? Tốt không?
"Bạch Tử Thiên không quay lại nhìn cô mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng"
- Dạ cũng tốt.. Cảm ơn boss đã quan tâm..
Anh khẽ nhếch môi rồi đi về phía cô đứng đối diện với cô anh nhướng mày đôi môi mỏng lại nhếch lên anh nhìn thẳng vào gương mặt đang lúng túng mà cúi đầu của cô..
- Quan tâm sao? Tôi chưa từng.
Người cô lập tức cứng đờ khi nghe câu nói vừa rồi của anh. Đúng rồi cô là ai? Là cái gì mà lại được anh quan tâm đến chứ? Cô chỉ là một người lạ qua đường vô tình gặp anh, vì may mắn nên nhất thời được anh nhìn tới một lúc. Cô cười khẩy tự chế giễu bản thân mình đúng là đã quá tự đa tình..
- Cô quay về chuẩn bị đi. Tối nay đi tiếp khách với tôi.
"Bạch Tử Thiên bỏ lại một câu không nóng không lạnh rồi quay về bàn làm việc"
- Dạ. " Đường Uyển Đình gật đầu rồi quay lưng đi"
- Xuống phòng y tế lấy thuốc về bôi lên vết thương đi. Tôi không muốn có một thư ký mang một vết sẹo ngay trên tay, thật mất thẩm mỹ..
"Anh vừa xem bản kế hoạch cô đưa đến vừa nói mà không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa"
- Dạ..
" Đường Uyển Đình nhìn xuống vết thương bị bỏng cà phê hôm bữa, khẽ trả lời anh rồi đóng cửa lại, lúc này đã vô tình chạm phải Hàn Yên Nhi vừa đi tới"
- Cái con nhỏ này đi đứng kiểu gì vậy hả. Cô có biết tôi là ai không mà dám đụng vào vậy hả" Hàn Yên Nhi trừng mắt nhìn Đường Uyển Đình lớn tiếng mắng chửi"
Rõ ràng là do cô ta vừa đi vừa bấm điện thoại không lo nhìn đường nên đã đụng phải Đường Uyển Đình vậy mà vẫn ngang ngược mắng người..
Đường Uyển Đình nhìn thấy người trước mặt mình là Hàn Yên Nhi thì chỉ muốn nhanh chóng rời đi nên liền cúi đầu xin lỗi , mong là cô ta không nhận ra mình là người ở nhà Bạch Tử Thiên hôm đó..
- Xin lỗi tiểu thư là tôi sai.. Xin lỗi cô..
" Đường Uyển Đình cúi đầu liên tục nói xin lỗi"
- Gọi tôi là Bạch Phu Nhân. "Hàn Yên Nhi khoanh tay trước ngực vênh mặt lên lảnh lót nói"
Đường Uyển Đình im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi vào cô cúi đầu thấp hơn một chút nữa..
- Dạ Bạch Phu Nhân, xin lỗi người..
Hàn Yên Nhi nghe được câu như ý mình liền cười đắt ý..
- Được rồi.. Coi như cô hiểu chuyện. Cút đi..
-Dạ. " Đường Uyển Đình liền nhanh chóng quay đi mà chẳng dám ngước mặt lên một giây nào cô chỉ mong có thể tránh xa người này càng nhanh càng tốt mà thôi"
- Khoan đã "Hàn Yên Nhi bất ngờ quay lại nhìn cô từ sau lưng, cô nhíu chặt mày, chỉ thấy vóc dáng này thật sự rất quen mắt hình như là đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra"
- Cô làm ở bộ phận nào?
"Đường Uyển Đình nhanh chóng tìm ra một câu trả lời hợp lý cho Hàn Yên Nhi rồi cô liền rời đi ngay tức khắc"
- Là tập sự mới vào của của trợ lý Dương..
CHƯƠNG 17: Về Nhà Cô Ấy
Hello anh yêu.. em đến để nhận việc
" Hàn Yên Nhi vừa vào tới đã đi lại ngồi lên đùi choàng tay vòng qua cổ đầu tựa vào vai anh, giọng nói bỡn cợt vang bên tai Bạch Tử Thiên"
Bạch Tử Thiên nhếch môi khinh bỉ rồi đứng dậy, ngón tay thon dài nâng cầm cô lên ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.
- Cô muốn làm tạp vụ, hay là nhân viên giữ xe?
" Nói rồi anh cười đầy khinh bỉ hất cầm cô ra rồi đi tới sô pha ngồi xuống nhàn nhã thưởng trà"
Hàn Yên Nhi đã tức đến đỏ mặt tía tai nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười đi đến đối diện anh, ngồi xuống..
- Em muốn làm thư ký của anh.
- Tiếc là vị trí đó không hề trống.
"Anh nhún vai trả lời mà chẳng thèm nhìn đến Hàn Yên Nhi lấy một cái"
- Vậy sa thải đi.. Dù gì cũng không giỏi bằng em..
"Hàn Yên Nhi bĩu môi khinh thường"
- Lại tiếc là đó là người của tôi...
- Anh... "Hàn Yên Nhi không nhịn được nữa liền đứng bật dậy trừng mắt nhìn Bạch Tử Thiên"
- Cô có thể xuống phòng Marketing thử việc.
Sau một tháng nếu làm tốt sẽ được nhận chính thức..
- Em là Bạch Phu Nhân sao có thể làm ở vị trí đó được chứ??
- Ai công nhận điều đó? Hôn thú đâu? Hôn lễ đâu?
Còn tận hơn hai tháng, cô không cần gấp gáp vậy chứ .."Bạch Tử Thiên khẽ nhếch môi , anh vẫn ngồi đó từ từ nhâm nhi ly trà trong tay"
- Bạch Tử Thiên .. anh .. " Hàn Yên Nhi đã tức đến cứng họng cô chỉ biết gào hét tên anh"
- Cô nghĩ cô vào đây là để dễ dàng kiểm soát tôi? Cô nghĩ cô tung tin cô sắp kết hôn với tôi, đi đâu cũng tự xưng là BẠCH PHU NHÂN là để mọi người đều biết tôi và cô vốn là ván đã đóng thuyền Bạch Gia không thể nào thay đổi được? Cô là quá tự đề cao bản thân mình rồi đó..
" Anh liếc mắt lên nhìn cô ánh mắt tràn đầy tia lạnh lùng thâm sâu khó đoán"
Nhìn ánh mắt anh nhìn mình Hàn Yên Nhi khẽ rùng mình.. có phải cô đã quá xem thường anh rồi không, mọi chuyện đến quá dễ dàng phải chăng bên trong còn có âm mưu gì khác từ anh mà cô không biết hay không..
- Lo sợ rồi sao?
Hàn Yên Nhi liền nhanh chóng bình tĩnh lại, cô cười khẩy một cái rồi đi vòng qua chổ anh ngồi xuống thì thầm bên tai anh..
- Tử Thiên.. em là vì quá yêu anh nên mới làm như vậy.. Anh đừng hiểu lầm em như thế chứ?
Bạch Tử Thiên liền mất hứng dài dòng với cô ta, anh đứng dậy đi về bàn làm việc, thong thả nói:
- Tình yêu của Hàn Yên Nhi tiểu thư đây quá lớn, Bạch Tử Thiên tôi nhận không nổi rồi. Phiền cô ra ngoài cho..
- Bạch Tử Thiên anh đúng là quá bá đạo rồi..
" Hàn Yên Nhi đứng lên nhìn anh khẽ nhếch môi rồi nở một nụ cười giảo hoạt"
- Tối nay em chờ anh ở nhà.. Mẹ anh đã cho phép chúng ta sống chung kể từ bây giờ.. nếu anh có ý kiến thì xin về gặp Bạch Lão Phu Nhân..
.
.
.
Ngày hôm đó sau khi tan ca anh và Đường Uyển Đình còn phải đi gặp một khách hàng quan trọng để bàn bạc chuyện ký kết hợp đồng lớn.
Kể từ ngày có cô đến, Dương Triết thật sự đã rảnh rỗi hơn rất nhiều chính vì điều đó mà anh đã rất cảm kích Đường Uyển Đình, Anh cũng không hiểu vì sao, mọi chuyện lớn nhỏ, chỉ cần là đi ra ngoài Bạch Tử Thiên đều sẽ mang cô đi cùng chứ không phải là anh như trước đây, điều đó đã khiến anh rất tò mò nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, Tâm ý của Boss đại nhân quả thật khó lòng mà đoán được..
Nơi gặp khách hàng là một nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố S. Bên phía đối tác đã đặt sẵn phòng nên khi anh và cô đến đã được người đưa thẳng đến phòng hẹn..
- Chủ Tịch Bạch .. chuyện hợp tác lần này mong là hai bên chúng ta đều vui vẻ cả.. "Trần Hải nâng ly rượu lên nhìn Bạch Tử Thiên vui vẻ nói"
- Hợp tác vui vẻ "Anh nâng ly cụng ly với Trần Hải rồi uống cạn"
- Vị tiểu thư này... tôi cũng mời cô một ly được không? Cô thật là xinh đẹp.. "Trần Hải nhìn Đường Uyển Đình khẽ cười gian xảo ánh mắt đầy dục vọng ham muốn"
- Xin lỗi ngài, tôi không biết uống rượu.
" Đường Uyển Đình cúi đầu giọng nói nhẹ nhàng từ chối Trần Hải"
- Chủ Tịch Bạch người của ngài có phải là đã quá không nể mặt tôi rồi không? Dù gì hợp đồng của chúng ta cũng đáng giá hơn nghìn vạn...
" Sắc mặt Trần Hải lúc này đã trở nên khó coi vô cùng hắn nhướng mày nhìn anh "
- Cô ấy là người của tôi. Chủ tịch Trần nếu có nhã hứng với nữ sắc thì tôi sẽ sai người tìm cho ông vài cô biết cách chiều chuộng. Ly này coi như tôi uống thay cô ấy. " Nói rồi anh uống cạn một ly đầy"
- Tử Thiên anh say rồi đừng uống nữa.. " Đường Uyển Đình nhìn sắc mặt anh đã hơi đỏ ửng ánh mắt cũng đã đục ngầu vì uống quá nhiều rượu. Cô ghé sát vào tai anh thì thầm nhắc nhở, Nhũng ngày qua sắc mặt lẫn tinh thần của anh đều rất tệ , cô luôn chú ý đến anh cũng đã rất lo lắng cho anh nhưng không thể nào đến gần anh hơn, tự tay chăm sóc nhắc nhở anh, cô càng không có tư cách đó.."
Trần Hải liên tục mời rượu, vì đây là một đối tác rất lớn nên anh không thể từ chối được nên đành miễn cưỡng bản thân ngồi tiếp rượu lão ta..
- Chủ tịch Trần.. Chủ tịch của tôi đã mệt rồi, tôi uống thay anh ấy được không? Nào, mời ngài.." Đường Uyển Đình đoạt lấy ly rượu trong tay anh, nâng lên kính Trần Hải"
- Được. Uống với người đẹp càng hứng thú hơn.
Cạn..haha "Trần Hải cười lớn rồi nốc cạn ly rượu"
Đường Uyển Đình hít một hơi sâu cô nhắm mắt lại đưa ly rượu lên miệng, môi còn chưa kịp chạm vào miệng ly đã bị anh đoạt lấy.
- Không cần uống. Về thôi. " Nói rồi anh kéo tay cô đứng dậy, vì hơi men trong người anh lập tức loạng choạng, thấy vậy Đường Uyển Đình nhanh chóng đỡ anh..
- Chủ tịch Trần xin thứ lỗi vì thất lễ, chúng tôi xin phép về trước còn chuyện hợp đồng sẽ hẹn ngày khác để sớm ký kết. Thật sự xin lỗi ngài.
" Đường Uyển Đình cúi đầu chào Trần Hải rồi dìu Bạch Tử Thiên ra ngoài"
Anh thật sự đã rất say, đến nổi đi cũng không vững nữa, Cô cố gắng dìu anh lên xe rồi bảo tế xế lái xe về Trang Viên của anh
- Tài xế đưa anh ấy về Trang Viên ..
- Không ..Không được về đó..
" Bạch Tử Thiên dù say nhưng vẫn nghe rõ những gì cô nói, anh liền nhíu chặt mày, ánh mắt khẽ nhắm lại ngã người ra sau ghế đầy mệt mỏi, anh lạnh lùng ra lệnh"
- Về nhà cô ấy..
CHƯƠNG 18: Hôn...
Chiếc Lamborghini của anh dừng trước cổng nhà cô.. vì đây là khu dân cư còn chưa được mở rộng nên có rất ít nhà, giá nhà cũng tương đối rẻ nên cô mới quyết định thuê, Tuy là mức lương ở BẠCH ĐỈNH THIÊN dành cho cô rất cao nhưng cô vẫn rất tiết kiệm mỗi tháng cô chỉ dùng một khoản vừa đủ để chi tiêu cá nhân phần còn lại cô gửi cho một số viện mồ côi. Còn một phần nhỏ thì gửi vào sổ tiết kiệm. Cô chỉ một mình ăn cũng không bao nhiêu. Quần áo cũng không cần nhiều chỉ cần vài bộ nhã nhặn vừa mắt để ra ngoài gặp đối tác cùng anh.
- Anh tài xế ơi chỗ này không có chỗ để ô tô phiền anh chạy về Trang Viên rồi sáng mai hãy qua đón anh ấy "Đường Uyển Đình dìu Bạch Tử Thiên xuống xe rồi nhìn vào trong xe nói với tài xế"
- Một mình cô đưa ông chủ vào trong được không?
"Tài xế thò đầu ra nhìn cô hỏi"
- Được được.. anh cứ đi đi..
"Nói rồi Đường Uyển Đình dìu anh vào trong nhà, anh say đến mức đi còn không vững cô phải dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể đưa anh vào phòng, để anh nằm lên giường xong cô bắt đầu cởi áo vest ngoài rồi tháo giầy cho anh. Thấy anh luôn nhíu mày tay còn xoa xoa thái dương vì đau đầu lòng cô đã rất khó chịu..
Cô lấy nước ấm đến lau mặt lau tay cho anh rồi cẩn thận đỡ anh ngồi dậy tựa vào ngực mình cho anh uống nước chanh để giải rượu..
- Tử Thiên anh thấy thế nào rồi? Có chổ nào khó chịu không?
Bạch Tử Thiên khẽ mở mắt ra nhìn cô, đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười tà mị rồi nhanh chóng kéo cô ngã xuống người mình, anh vòng qua người cô lúc này cơ thể cô đã yên vị nằm dưới người anh.
Đường Uyển Đình vẫn còn đang chưa hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra. Cô mở to mắt nhìn anh hai tay để trước ngực anh lắp bắp nói:
- Tử Thiên ..anh..anh định làm gì vậy..
Trả lời cô là một nụ hôn mạnh bạo của anh, Bạch Tử Thiên cúi xuống chạm vào môi cô anh thô bạo đưa lưỡi tách môi cô ra rồi nhanh chóng tiến vào trong thâm dò đầu lưỡi của cô.. Nụ hôn của anh mạnh bạo nhưng pha chút ngọt ngào cô vẫn nằm đó không chống cự lại mà mặc kệ cho anh hôn, vì cả cơ thể cô lúc này đã hoàn toàn không thể cử động được. Anh say sưa hôn cô hôn thật lâu đến khi nhận thấy hơi thở gấp rút của cô vì đã thiếu oxy anh mới buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Đường Uyển Đình lúc này gương mặt đã đỏ ửng vì ngại ngùng ánh mắt nhất thời say mê nụ hôn của anh ..
Bạch Tử Thiên nhìn cô anh nở một nụ cười ngọt ngào trước nay chưa từng có với cô rồi nằm xuống ngủ thiếp đi..
Đường Uyển Đình giây phút này đây cô mới định thần lại được sau mọi chuyện vừa xảy ra, cô quay qua nhìn anh, người đàn ông cô thầm yêu bấy lâu nay vừa hôn cô, anh cười với cô một nụ cười rất ngọt ngào...
Có phải cô đang mơ không nếu thật sự là mơ thì cô không muốn tỉnh dậy nữa.. cô chỉ muốn mọi thứ đều dừng lại ở khoảnh khắc này, ở khoảng cách này cô có thể gần gũi, ở bên anh chăm sóc anh mãi mãi...
.
.
.
Hơn 6 giờ sáng Bạch Tử Thiên đã bị đánh thức bởi mùi thức ăn trong nhà.. Anh mở mắt ra từ từ thích ứng với ánh sáng rồi nhìn một lượt quanh căn phòng, phòng màu xanh nhạt được trang trí đơn giản, còn có bàn trang điểm trên bàn còn có một bức ảnh chụp của Đường Uyển Đình và ba cô..
Anh ngồi đó một lúc để suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, anh nhớ lại lúc mình hôn cô rồi bật cười, xuống giường đi đánh răng rửa mặt, Đường Uyển Đình chu đáo từ sáng sớm đã ra ngoài mua một số thứ cần thiết cho anh ..
Rửa mặt xong anh ra ngoài tìm cô , Đường Uyển Đình đang ở trong bếp nấu đồ ăn sáng , mùi thức ăn xông vào mũi làm bụng anh lúc này đã đói đến cồn cào..
- Anh dậy rồi sao? Qua ăn sáng đi..
Đường Uyển Đình vừa quay lại bê tô phở nóng hổi đến đặt lên bàn đã thấy anh đứng đó.. cô liền mỉm cười với anh..
"Bạch Tử Thiên ngồi xuống, nhìn tô phở trên bàn rồi nói": - Đã làm phiền cô rồi ..
- Không phiền không phiền.. Trước đây tôi cũng từng làm phiền anh một thời gian mà.. coi như là huề vậy " Đường Uyển Đình vừa tháo tạp dề vừa nhìn anh cười nói rồi cô cũng ngồi vào bàn "
- Anh ăn đi thử xem tôi nấu có vừa miệng anh không. Chắc là không được ngon như ở nhà anh.. anh ăn tạm nha..
"Bạch Tử Thiên liền nếm thử rồi nhìn cô khẽ cười"
- Rất ngon..
- Òh.. cảm ơn anh.. vậy anh ăn đi
" Nói rồi cô chăm chú ăn phần của mình"
Bạch Tử Thiên vẫn nhìn cô, anh nghĩ thầm
"- Xem ra chuyện tối qua thất lễ với cô ấy, cô ấy đã hoàn toàn không để trong lòng rồi.."
Còn Đường Uyển Đình thì thật ra là đâu phải cô không để trong lòng mà cô là đang cố tỏ ra bình thường nhất để anh tự nhiên chứ vừa nghĩ đến chuyện tối qua thôi cô đã sớm ngại chết trong lòng rồi, Vừa ăn cô vừa liếc liếc mắt lên lén nhìn anh..
- Chắc là anh ấy đã quên hết những gì xảy ra tối qua rồi, may quá .... " Đường Uyển Đình cũng tự nhủ trong lòng rồi thở phào nhẹ nhõm, cả hai cùng tiếp tục ăn sáng trong bầu không khí hòa bình ,tĩnh lặng.. nhưng ai ai cũng đều đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu"..
CHƯƠNG 19: Nụ Cười Của Kẻ Đang Yêu..
Rầmm..
- Bạch Tử Thiên anh thật quá đáng tối qua anh đã đi đâu mà cả đêm không về vậy hả? Anh có biết là tôi đã đợi anh cả một đêm không?
" Hàn Yên Nhi xông thẳng vào phòng làm việc của Bạch Tử Thiên lớn tiếng chất vấn anh"
Bạch Tử Thiên đang xem tài liệu trên laptop liền bật cười khinh bỉ nhưng mắt anh vẫn chưa hề liếc nhìn qua cô ta ..
- Thật là đáng tiếc cho Hàn Minh Duệ..lại có một đại tiểu thư chẳng có chút văn minh nào cả...chậc chậc.. cô cư xử giống mấy bà thím bán cá ngoài chợ quá .. "Bạch Tử Thiên chậc lưỡi chế giễu Hàn Yên Nhi"
"Hàn Yên Nhi biết mình đã làm hơi quá, liền thu lại vẻ mặt dữ tợn rồi điều chỉnh giọng điệu nhã nhặn lại nhìn anh dịu dàng nói":
- Anh... Tử Thiên à chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng
nhau chẳng lẽ anh vẫn không có một chút tình cảm nào cho em sao? Chẳng lẽ bao năm qua em đối với anh thế nào anh còn không rõ sao?
- Đương nhiên là rõ. Chính vì quá rõ về cô tôi mới tránh xa cô đến như vậy.. Từ nhỏ cô đã bướng bỉnh kêu căng xem thường người khác. Lớn lên thì ăn chơi sa đọa, loại đàn bà như cô không biết đã chơi chán không biết bao nhiêu thằng rồi.. "Bạch Tử Thiên dừng lại nhướng mày lên nhìn cô ta rồi khinh bỉ nói tiếp ": - Sao? Những chuyện tôi biết rõ còn thiếu xót gì không.. Hàn tiểu thư?
Sắc mặt Hàn Yên Nhi liền biến sắc cô thật sự không tài nào hiểu nổi tại sao những điều đó cô đã che đậy rất kín đáo, ở trước mặt mọi người trong Bạch Gia kể cả là một người hầu dù là có tức giận đến đâu cô cũng cố gắng kìm nén, dùng giọng điệu ôn nhu dịu dàng nhất để ứng xử mọi chuyện nhưng tại sao anh lại biết tất cả, những chuyện chơi bời lêu lỏng của cô cũng nằm trong tay anh. Phải chăng ngay từ đầu anh đã âm thầm để mắt đến cô rồi điều tra tất cả về cô chỉ là cô hoàn toàn không nhận ra mà thôi..
- Cô chỉ qua mặt được mẹ tôi, chỉ lấy lòng được bà ấy nhưng với tôi thì cô còn non lắm..
"Bạch Tử Thiên khinh bỉ tiếp lời rồi tiếp tục làm việc"
- Vậy tại sao anh còn đồng ý kết hôn với tôi? Chẳng phải anh đã nắm rõ mọi chuyện trong tay mình rồi sao, hà tất gì phải cùng tôi diễn trò chứ..?
"Hàn Yên Nhi cau mày nhìn anh"
- Chẳng phải là do cô đã diễn quá xuất quỷ nhập thần khiến mẹ tôi điên đảo theo cô luôn rồi sao?
- Ý anh là...
- Cô muốn chơi thì tôi chơi cùng cô..Cô muốn danh phận tôi cho cô danh phận, cô muốn địa vị tôi toại nguyện cho cô? Đã đúng mục đích của cô rồi còn gì... "Bạch Tử Thiên đặt hai tay lên bàn nhìn cô khẽ nhếch môi"
- Bạch Tử Thiên thật ra anh đang giở trò gì hả?
" Hàn Yên Nhi ánh mắt đã hằn lên tia sợ sệt tột độ , cô chỉ biết thử mở miệng thâm dò xem anh có nhân lúc cao hứng mà nói luôn hay không"
- Cuộc chơi vẫn còn dài. Cô cứ từ từ mà chơi..
" Bạch Tử Thiên nhún vai rồi ấn số gọi cho Dương Triết chưa được năm giây đã có tín hiệu bên kia nghe máy anh liền lạnh giọng ra lệnh": - Cậu qua đây "Tiển Khách" hộ tôi.
- Bạch Tử Thiên.. anh không hổ danh là máu lạnh , có thua trong tay một tổng tài bá đạo như anh cũng rất đỗi vinh dự..
"Hàn Yên Nhi nhếch môi nói"
Lúc này Dương Triết cũng đã vào tới, Hàn Yên Nhi liền tức tối bỏ đi, anh ta cũng nhận một cái phất tay của Boss đại nhân rồi cũng trở về phòng làm việc.
Chỉ còn lại một bầu không khí yên tĩnh bao trùm Bạch Tử Thiên bước đến cạnh cửa sổ anh dùng điện thoại riêng ấn số gọi cho ai đó..sau vài hồi chuông đầu dây bên kia cũng đã nghe máy ..
- Thẩm Thần chuyện tôi sai cậu làm đã điều tra đến đâu rồi?
Không biết bên kia đã trả lời gì mà chỉ thấy môi anh khẽ nhếch lên rồi lạnh lùng nói tiếp:
- Cứ tiếp tục theo dỗi cho tôi. Còn chuyện camera cứ để đó cho tôi giải quyết.
Nói xong anh liền tắt máy, đứng đó ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bất chợt anh liền nhớ đến cô .. nhớ đến gương mặt ngại ngùng, những cữ chỉ ân cần dịu dàng của cô đã làm tim anh thấy một chút nhớ nhung một chút xao xuyến trong lòng. Bất giác anh liền bật cười, một nụ cười như kẻ đang yêu...
CHƯƠNG 20: Ở Với Em..
Đường Uyển Đình đang ngồi ôm bụng bên bàn làm việc gương mặt trắng bệch còn ướt đẫm mồ hôi..
- Uyển Đình em sao vậy mặt mũi sao lại trắng bệch thế này? "Dương Triết quay lại sau buổi nghỉ trưa, vừa vào tới đã thấy sắc mặt khó nhìn của Đường Uyển Đình"
- Em không sao.. " Đường Uyển Đình ngước lên nhìn Dương Triết khẽ cười nhẹ"
- Nhìn em kìa mồ hôi ướt đẫm cả rồi mà còn nói không sao? Anh gọi cho Boss xin cho em nghỉ buổi chiều nha..
- Dạ cũng được.. nếu ở lại chắc là em cũng không làm tốt công việc được rồi..
- Được vậy anh qua phòng Boss xin cho em.. e qua sa long nằm nghỉ đi ..chờ anh nha..
"Dương Triết nói rồi liền rời đi"
Một vài phút sau cửa phòng lại mở ra nhưng người đến không phải là Dương Triết mà chính là Bạch Tử Thiên, anh vào tới thấy Đường Uyển Đình đã nằm co ro trên sa long anh nhíu chặt mày rồi bước nhanh đến bên cô..
Thấy Bạch Tử Thiên đi tới cô liền gắng gượng ngồi dậy vừa định mở miệng hỏi anh sao lại đến đây thì đã bị câu hỏi của anh đè ngược trở xuống
- Bị làm sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện
" Vẻ mặt anh đã hiện rõ lên sự lo lắng dành cho cô, hai hàng chân mày của anh vẫn còn cau chặt như thể gặp phải chuyện gì cực kì khó giải quyết vậy"
Nhìn thấy Bạch Tử Thiên căng thẳng cô cũng căng thẳng theo, cô hoàn toàn không nghĩ đến Bạch Tử Thiên sẽ phản ứng như vậy với cô..
- Tôi không sao..Nằm nghỉ một chút sẽ khỏe ngay.. Không cần đến bệnh viện đâu..
- Đau đến mức ngồi còn không nổi vậy mà còn cứng miệng nói không sao. Cô đúng là một con ngốc quá ngược đãi bản thân mình. Đi.. Tôi đưa cô đến bệnh viện "Nói rồi anh liền bước đến bế xốc cô lên"
Đường Uyển Đình bị anh làm hết hồn... cô hốt hoảng vùng vẫy trong ngực anh rồi nhanh miệng nói chỉ sợ chậm một giây thôi anh sẽ bế cô ra khỏi phòng mất..
- Tôi .. tôi chỉ bị đau bụng hàng tháng thôi.. Không có gì nghiêm trọng đâu.. anh bỏ tôi xuống đi..
Bạch Tử Thiên cả người cứng đờ lại sau câu nói của cô, anh thẹn thùng không biết tiếp theo phải đối diện thế nào với cô nữa, anh đặt cô ngồi lại trên sa long rồi nghiêm mặt trở lại, lạnh lùng nói:
- Tôi sẽ gọi thư ký của giám đốc tài vụ dìu cô xuống xe.. tài xế đang chờ sẵn ở dưới, cô về nghỉ ngơi đi.
Nói xong anh liền lập tức đi nhanh ra ngoài, bỏ lại mình cô ngồi đó ngay ngẩn nhìn theo bóng lưng của anh..
Vừa rồi là anh đã quan tâm cô, anh vì cô mà căng thẳng, có phải anh cũng có tình cảm với cô rồi chăng.???....
.
.
.
_18 Giờ Tối Tại Khu Dân Cư_
Cốc..Cốc.Cốc
Đường Uyển Đình nghe tiếng gõ cửa cô xuống giường ra khỏi phòng đi đến mở cửa trong lòng thầm nghĩ "- Không biết là ai đến, cô không có bạn bè, chổ của cô cũng không ai biết ngoại trừ...
- Sao rồi.. đã đỡ đau chưa?
Cửa nhà vừa mở đập thẳng vào mắt cô là hình ảnh của Bạch Tử Thiên còn đang mặc bộ vest đi làm nhưng trên tay lại xách túi lớn túi nhỏ lũ khũ đủ thứ đồ, còn có rau cải , cá thịt mỗi loại một túi..
Thấy Đường Uyển Đình vẫn đứng ngay người ra nhìn mình Bạch Tử Thiên liền lắc đầu rồi tự ý đi vào trong, lúc bóng người anh lướt qua cô mới giật mình mà định hình lại những gì vừa diễn ra, cô đóng cửa lại rồi quay đầu tìm anh thì thấy anh đã vào tới trong bếp, áo vest đã được thay ra anh đang mặc tạp dề của cô lên người..
- Tử Thiên anh làm gì vậy sao lại đến đây?
- Nấu bữa tối. Đến đây ở với cô.. "Anh vừa nói vừa soạn thức ăn trong túi ra mà chả thèm nhìn lấy cô"
- Sao lại ở với tôi được? Tử Thiên anh bị làm sao vậy? " Đường Uyển Đình nhíu mày nhìn anh cô thật sự không hiểu rốt cuộc là anh đang nghĩ gì trong đầu mà lại cư xử lạ lùng như vậy"
Nhìn cô phản ứng gay gắt như vậy anh liền dừng mọi việc lại rồi đi đến trước mặt cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Trang Viên đang được tu sửa tôi lại không muốn về Bạch Gia nên muốn qua ở nhờ nhà cô vài hôm, được không?
- Anh đang nói dối.. " Đường Uyển Đình nhìn thẳng vào mắt anh nói"
Bạch Tử Thiên không trả lời cô mà quay trở lại bếp tiếp tục nấu ăn..
- Anh đến đây còn Bạch phu nhân thì sao?
"Đường Uyển Đình lạnh nhạt hỏi anh"
- Cô ta không phải Bạch phu nhân. "Anh bỏ cải vào chảo vừa xào vừa trả lời cô"
- Chính miệng cô ấy nói mình là Bạch phu nhân còn anh thì nói không phải.. rốt cuộc là ai đang lừa dối chứ.. " Đường Uyển Đình mắt đỏ hoe nhìn anh, cô không muốn mình bị xem là con rối mặc cho anh điều khiển, chuyện anh sắp kết hôn chuyện Hàn Yên Nhi con gái của tập đoàn Hàn Thị là Bạch phu nhân đã lên trang bìa tất cả các mặt báo.. vậy mà anh lại nói ngược lại tất cả"
Bạch Tử Thiên quay lại nhìn cô nghiêm túc hỏi:
- Vậy em tin cô ta hay tin tôi?