suốt hai tuần nay cô luôn cảm thấy mệt mỏi ăn uống thì lúc được lúc không tính tình thì trở nên thất thường và quan trọng là nguyệt san đã không ghé thăm cô rất lâu rồi. Trong lòng cứ bản tính bán nghi mãi nên quyết định lén Bạch Tử Thiên mua về một chiếc que thử thai test thử xem thế nào.
Làm như hướng dẫn sử dụng xong xuôi Đường Uyển Đình đến thở mạnh cũng không dám, cô đứng yên nhìn chiếc que trước mắt đã dần hiện lên một vạch rồi từ từ xuất hiện thêm phía bên dưới một vạch rất mờ..
Cầm chiếc que trên tay kết quả cô mong đợi lại một lần nữa mông lung, cứ tưởng sau khi thử thì kết quả sẽ được xác định ngay nhưng nhìn kết quả này thì một vạch đậm một vạch rất mờ chứng tỏ là vẫn còn chưa chắc chắn 100%..
- Đình Đình.. em có trong đó không vợ ơi?
Tiếng gọi của Bạch Tử Thiên vọng vào làm cô giật mình rửa chiếc que qua nước rồi nhét vào túi áo ngủ xong mới mở cửa ra nhìn Bạch Tử Thiên trong bộ dạng vẫn còn ngái ngủ vô cùng buồn cười làm cô không nhịn được mà phải che miệng cười khúc khích..
- Sao chồng dậy sớm vậy?
- Thì tìm vợ đó, trời còn chưa sáng mà đã không thấy em đâu nên anh lo..
Bạch Tử Thiên mắt nhắm mắt mở miệng thì ngáp dài ngáp ngắn, anh đặt hai tay lên vai cô rồi đi từ phía sau đẩy cô quay trở về giường ngủ..
Đường Uyển Đình vẫn cười không khép được môi cô lắc đầu chịu thua rồi nằm xuống giường kéo chăng lại cho mình kéo luôn cho cả anh rồi ôm lấy anh vào lòng.
- Như thế này đã được chưa chồng của tôi ơi..
Bạch Tử Thiên mắt thì đã lim dim ngủ nhưng vẫn nở một nụ cười hài lòng, hôn chụt lên môi cô một cái rồi tiếp tục giấc ngủ đã bỏ dở.
Đường Uyển Đình thì ngược lại cô không thể ngủ lại mà nằm yên cho anh ôm cô nghịch nghịch tóc anh lòng đầy hạnh phúc khi nghĩ lại chuyện. Cái ông chồng bá đạo này của cô từ khi quay về từ Mỹ trừ những lúc phải đi họp hay đi vệ sinh ra thì mới rời khỏi mình mà không thể không cười. Một ngày 24 giờ nếu có thể cô chắc chắn anh sẽ dành trọn thời gian bên cô thôi, đi làm cũng làm cùng phòng với anh, đi ra ngoài hay đi ăn đi ngủ đâu đâu nơi nơi đều mang cô đi cùng, vắng một xíu đã cuống cuồng đi tìm. Nói Bạch Tử Thiên bây giờ chính là một tên nghiện vợ chắc chắn là không ai phản đối.
Nghĩ lại mọi chuyện thì cô vẫn không thể tin nổi cô bây giờ đã có được một người chồng luôn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho mình, một đứa con trai ngoan lại vô cùng hiểu chuyện cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào mà biết bao người mơ ước chính cô cũng đã từng mơ và bây giờ cô đã có được ước mơ của mình. Đó là điều cô thấy may mắn nhất trong cuộc đời mình..
Miên man theo suy nghĩ đến khi thiếp đi lúc nào cô cũng không hay biết. Khi tỉnh dậy lần nữa chỉ thấy còn mỗi một mình trên giường cô lục đục tìm điện thoại xem mấy giờ thì con số 080 to đùng trên màn hình khiến cô giật
mình. Vội vội vàng vàng xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân bằng tốc độ ánh sáng rồi phi nhanh xuống lầu.
Mình thì cuống cuồng lo trước lo sau còn ba con ai kia thì thản nhiên ngồi xem ti vị trong phòng khách khiến cô lại một phen nữa bất ngờ, cô đi đến gần tiểu Bảo dò hỏi..
- Tiểu Bảo sao hôm nay con không đi học? Còn anh không đến công ty sao?
Đường Uyển Đình nhìn con rồi nhìn sang cha nhướng mày hỏi, nhưng đáp trả cô lại là tiếng cười khúc khích của tiểu Bảo và nụ cười trêu chọc của Bạch Tử Thiên..
Thấy cô cau mày khó chịu tiểu Bảo liền nói
- Mẹ, hôm nay là cuối tuần mà.
- Nhanh vậy sao?
Cô vẫn không tin mà nhìn anh hỏi lại lần nữa..
Bạch Tử Thiên véo mũi cô cười nói
- Vợ của tôi ơi dạo này trí nhớ của em đã sa sút lắm rồi đó.
Đường Uyển Đình gãi gãi đầu cười trừ rồi xoa xoa bụng tựa đầu lên vai anh nũng nịu
- Chồng. Vợ đói..
Bạch Tử Thiên bật cười lại véo mũi có cái nữa, cưng chiều vô điều kiện
- Đợi chồng một chút..
Nhìn theo bóng lưng đã đi về phòng bếp của anh mà lòng cô lại ấm áp biết bao. Từ khi kết hôn cho đến tận bây giờ người chuẩn bị mọi bữa ăn luôn là anh, dù là nữa đêm cô có đói anh cũng xuống bếp nấu cho cô. Đối với cô Bạch Tử Thiên chính là người chồng tuyệt vời nhất trên đời.
- Ba cưng chiều mẹ đến mức mẹ sắp hư mất rồi..
Tiểu Bảo tay đặt trên gối hai tay chống cầm nghiêng đầu nhìn cô cười trêu gheo..
- Đó là tại ba con. Mẹ không có lỗi nha. Mà sau này tiểu Bảo có cưng chiều vợ giống ba Tử Thiên không?
- Tất nhiên là có rồi, vợ chính là để yêu thương chiều chuộng mà..
Tiểu Bảo cười híp mắt trả lời vẻ mặt đắc ý làm cô bật cười , xoa xoa đầu cậu
bé.
Lúc này mùi thức ăn thơm lừng cũng đã bay đến xộc vào mũi, Bạch Tử Thiên đặt xuống trước mặt cô một tô phở nghi ngút khói vô cùng ngon miệng ..
- Cảm ơn chồng.. moa
Đường Uyển Đình hôn chụt vào má anh một cái rồi bắt đầu thưởng thức thành quả anh mang đến, mùi hương thơm phức khiến cô phải phát thèm nhưng vừa nếm thử nước súp cô lại nhăn mặt, cảm giác có thứ gì đó đang cồn cào trong bụng làm cô muốn nôn ngay lập tức mặc dù vẫn chưa có thứ gì trong bụng. Cố gắng nuốt vào, gắp thêm một đũa sợi phở đưa vào miệng nhưng cái cảm giác đó lại ùa tới, lần này không thể nhịn nữa cô chạy một mạch vào tolet nôn thóc nôn tháo đến mức chẳng còn thứ gì khác nhưng vẫn nôn khan đến mức cổ họng đau rát..
Bạch Tử Thiên đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng cho cô, mày anh cau chặt lo lắng.
- Sao rồi vợ? Anh nấu tệ lắm hả?
Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô nghiêng đầu hỏi..
Đường Uyển Đình lắc đầu nhìn anh..
- Gần đây em hay bị như vậy lắm, chắc là đau dạ dày thôi..
- Vậy sao không nói với anh, em lại muốn giấu anh..
- Em không có, lần này nữa mới lần thứ hai thôi..
- Đi, anh đưa em đi bệnh viện
Bạch Tử Thiên đi qua đi lại trước cửa phòng khám mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình anh vẫn cứ chẳng để tâm tới nét mặt khẩn trương cùng hàng lông mày chưa hề giãn ra...
Kỷ Tuyết từ đằng xa đi tới nhìn bộ dạng của anh cô đã không thể nhịn được cười, đi từ phía sau cô vỗ mạnh lên vai anh một cái rồi cười nói
- Chỉ là khám thai sao anh khẩn trương quá vậy Tử Thiên?
- Khám thai sao? Đình Đình nói bị đau dạ dày mà? Cô ấy đâu?
Kỷ Tuyết lắc đầu cười khúc khích
- Đúng là anh đã đưa chị ấy vào khoa khám nội nhưng bác sĩ chuyên khoa nội đã chuyển chị ấy qua khoa sản rồi anh đứng đây chờ làm gì..
- Ý em là sao? Kỷ Tuyết em còn ngại anh chưa đủ lo lắng hay sao mà còn dài dòng hoài vậy..
Nhìn nét mặt câu có của Bạch Tử Thiên cô lại không nhịn được mà che miệng cười..
- Anh thông minh lắm mà sao lần này lại chậm tiêu quá vậy.
- Kỷ Tuyết..
Bạch Tử Thiên đã thật sự hết kiên nhẫn, thấy vậy Kỷ Tuyết liền nói thẳng vào vấn đề chính..
- Không trêu anh nữa, chị Uyển Đình có thai, tiểu bảo bối trong bụng chị ấy đã được hơn hai tháng rồi vậy mà hai người không biết gì cả.
- Thật không? Anh không nghe Đình Đình nói gì hết nên không biết..
Từ nét mặt cau có thoáng chốc đã trở nên vui mừng đến mức cười không khép được môi..
- Chị ấy còn không biết mà sao nói với anh được. Nhưng mà thai hơi yếu phải nghỉ ngơi tuyệt đối không được đi lại nhiều nha. Ăn uống cũng phải đầy đủ đặc biệt là không được để tinh thần chị ấy căng thẳng.
-Anh biết rồi cảm ơn em. Vậy bây giờ vợ anh đâu?
- Đang nằm truyền thuốc dưỡng thai bên khoa sản, chị ấy nhờ em đi tìm anh nếu không sợ chút nữa không tìm thấy chị ấy anh sẽ lật tung cái bệnh viện. này lên mất ..
Kỷ Tuyết vừa nói vừa che miệng cười, nhìn Bạch Tử Thiên của bây giờ nào giống Tổng Tài băng lãnh, cao cao tại thượng như xưa đâu mà nói đúng hơn là một tên cuồng vì một ông chồng quốc dân mà biết bao cô gái mơ ước.
- Dẫn anh đi gặp Đình Đình đi..
KO
Thấy Kỷ Tuyết vẫn như lơ lửng trên mây không ngừng che miệng cười như đang nghĩ xấu ai đó mà chẳng nghe thấy anh đang nói gì..
- Kỷ Tuyết..
Anh gọi lớn giọng hơn chút nữa mới giật mình được Kỷ Tuyết cô nhìn anh ngây ngô hỏi lại..
- Anh nói gì?
- Anh kêu em dẫn anh đi gặp Đình Đình, em đang nghĩ gì mà nét mặt lại ma mãnh quá vậy hả?
- Đâu đâu có nghĩ gì đâu.. hì hì.. đi đi em dẫn anh đi gặp bà xã yêu dấu.
Nói xong cô nhanh chóng quay lưng đi chứ nào dám nói thật là đang nghĩ xấu anh đâu chứ.. hihi
Chiếc xe Lamborghini dừng trước cửa đại sảnh trong Trang Viên, Bạch Tử Thiên xuống xe trước rồi đi vòng qua bên kia mở cửa cho Đường Uyển Đình, anh chu đáo che trên nóc xe để cô không đụng trúng đầu, cẩn thận dìu cô vào nhà, mặc dù trước đó cô đã từ chối và nói mình rất rất khỏe có thể tự đi được nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai.
- Me..
- Đình Đình kết quả thế nào, con bị làm sao?
Vừa thấy cả hai đi vào Trang Nhã Linh đang ngồi chơi cùng tiểu Bảo cũng đi tới dìu cô ngồi xuống sô pha..
- Con không sao mẹ. Mà là có tin vui thôi ạ..
- Tin vui?
- Dạ.. Vợ con có bảo bảo đó mẹ..
- Tốt quá tốt quá rồi vậy là tiểu Bảo sắp có em chơi cùng rồi .. hoan hô..
Cậu nhóc nghe thấy mẹ Đình Đình có em bé liền vui mừng nhảy cẩn lên vỗ tay hoan hô làm mọi người đều bật cười ...
Trang Nhã Linh cười ôn nhu nắm tay cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay vài cái
- Sức khỏe của con vốn đã không tốt, bây giờ lại mang thai nhớ phải chú ý nhiều hơn đó..
- Dạ mẹ yên tâm con sẽ giữ gìn sức khỏe ạ..
Đường Uyển Đình mỉm cười dịu dàng trả lời khiến lòng bà ấm áp..
- Được rồi vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ về đây ba con còn đang chờ mẹ về ăn trưa ..
- Hay mẹ ở lại dùng bữa với tụi con rồi hãy về.
- Không được lão già đó ăn một mình sẽ cằn nhằn không chịu ăn, tụi con cứ ăn đi, hôm nào rảnh thì về ăn cơm với ba mẹ..
- Dạ.. Vậy mẹ về cẩn thận.
Tiễn Trang Nhã Linh ra xe xong Đường Uyển Đình nhìn anh khẽ nói
- Hay là mình về ở với ba mẹ đi chồng, Tử Yên thì định cư bên Mỹ luôn rồi còn có mỗi ba mẹ ở một mình buồn lắm..
Bạch Tử Thiên dừng bước, quay qua nhìn cô đột nhiên lại ôm cô vào lòng ..
- Đình Đình em thật tốt. Vợ của anh là tuyệt nhất trên đời..
Đường Uyển Đình đẩy anh ra rồi véo mũi anh cô chu môi lên nói..
- Tử Thiên, em đang nói chuyện về sống cùng ba mẹ mà..
Bạch Tử Thiên cười rồi khoác tay lên vai cô thong thả đi vào nhà..
- Vợ tự quyết định đi, rồi nói cho anh biết chuyện này anh không ý kiến..
- Vậy ngày mai mình dọn về luôn đi..
- Được được, ngày mai dọn thì ngày mai dọn bây giờ bà xã đại nhân của tôi
ơi mau vào trong nằm nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn trưa thôi nào..
- Chồng.. anh thật là lôi thôi nha....
Kể từ ngày dọn về Bạch Gia Đường Uyển Đình lại bị thêm một người nữa chăm lo như là đang nuôi em bé, một ông chồng lắm chuyện đã khiến cô phải dở khóc dở cười rồi, bây giờ lại có thêm một người mẹ ngày đêm lo cho cô từng miếng ăn giấc ngủ đến mức bầu mới hơn năm tháng cô đã tăng hơn 10 kg. Trông Đường Uyển Đình bây giờ chính là một quý bà to con.
Đang ngắm nghía thân hình béo ú với cái bụng tròn vo của mình trong gương mà không biết là nên vui hay buồn, nếu vui thì nhờ được chăm sóc tốt mà sức khỏe cô đã rất tốt em bé trong bụng cũng đủ tiêu chuẩn còn điều đáng buồn ở đây chính là với những ngấn mỡ này thì sau khi sinh em bé xong không biết trông cô sẽ trở nên xấu xí đến mức nào..
- Vợ ơi em vẫn rất xinh đẹp.. Đừng xem gương rồi tự than ngắn thở dài nữa mà..
Bạch Tử Thiên từ bên ngoài đi vào nhìn cô anh chỉ biết lắc đầu cười rồi đặt lên bàn một chén tổ yến..
- Anh gạt em, em đã béo lắm rồi, anh xem mặt em đã nọng như này rồi này.
Cô quay lại nhìn anh bĩu môi nói rồi quay sang nhìn chén tổ yến trên bàn trợn to mắt không thể tin nổi được là cô chỉ mới vừa ăn xong cách đây 2 tiếng mà giờ lại phải ăn tiếp tục..
Cô ngồi xuống ngã vào lòng Bạch Tử Thiên giở trò mè nheo nũng nịu nói
- Tử Thiên.. em không ăn nổi nữa đâu.. toàn là đồ bổ sẽ rất béo..
- Là mẹ đích thân nấu cho em đó..
- Nhưng mà em nó quá rồi không ăn được nữa. Hay là chồng ăn giúp em đi, mẹ sẽ không biết đâu.. nha chồng.
- Chỉ lần này thôi nha..
Bạch Tử Thiên lại phải chịu thua trước cái giọng điệu nũng nịu này, thay cô ăn sạch chén tổ yến. Phải nói là nhờ phước của cô mà từ khi biết cô mang thai đến nay anh đã tăng lên không ít kí, cô tăng 10 kí còn anh chắc cũng phải ba, bốn kí gì rồi.
Nhìn chén tổ yến đã được anh ăn sạch Đường Uyển Đình vui còn hơn trúng độc đắc, ngồi hẳn lên đùi anh vòng tay qua cổ đặt lên môi anh một nụ hôn rồi cười tươi nịnh nọt..
- Cảm ơn chồng yêu..
- Vợ đó, đúng là lắm trò..
Bạch Tử Thiên véo mũi rồi sờ sờ lên bụng cô..
- Bảo bảo đang đạp anh đó vợ.. đứa bé này đúng là nghịch ngợm. Vợ em vất vả rồi. Vậy mà lúc mang thai tiểu Bảo em lại một mình gồng gánh tất cả...
Nét mặt anh chợt lắng đọng giọng nói cũng trầm xuống vài phần nghĩ đến cảnh cô một mình sinh ra tiểu Bảo nuôi nấng thằng bé suốt bốn năm trời vô cùng cực nhọc mà lòng anh đau nhói chính vì vậy mà hiện tại anh muốn bù đắp lại tất cả để cô có được cuộc sống thoải mái và hạnh phúc nhất..
- Chồng à.. chuyện đã qua lâu lắm rồi, chẳng phải bây giờ anh đã dành mọi thứ tốt nhất cho em rồi sao?
Đường Uyển Đình tựa đầu vào ngực anh tay vẫn ôm chặt, cô cười nói dịu dàng..
Bạch Tử Thiên hôn lên trán cô rồi cúi xuống nói chuyện với thiên thần nhỏ trong bụng Đường Uyển Đình
- Bảo bảo à.. con phải ngoan đó biết không hả. Không được nghịch ngợm làm mẹ mệt mỏi, mẹ khó chịu ba cũng sẽ đau lòng .. con ngoan nha..
Nói xong anh hôn nhẹ lên bụng cô rồi nghiêng đầu cười hỏi..
- Hôm nay VỢ có muốn ra ngoài chơi không?
- Tất nhiên là muốn rồi..
Đường Uyển Đình hai mắt sáng rỡ vui mừng..
- Được vậy anh giúp vợ thay quần áo rồi chúng ta đi..
- Da..
Đường Uyển Đình được Bạch Tử Thiên dẫn đi mua sắm, dạo một vòng qua Tập Đoàn đá quý mua cho cô một sợi dây chuyền kim cương lanh quanh cũng đã đến 2 giờ chiều nên cả hai cùng nhau vào nhà hàng Nhật dùng bữa..
Thấy Đường Uyển Đình cứ mãi ngắm nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ anh liền cười cười rồi hỏi cô..
- Vợ thích lắm hả?
- Quà chồng tặng mà, dĩ nhiên là rất thích rồi..
Đường Uyển Đình cười tươi trả lời rồi uống một ngụm nước..
Cô không phải là chưa từng được nhận quà của anh, hầu như không tháng nào anh không mua cho cô, quần áo hay trang sức tất cả đều là bản giới hạn nhưng cô rất ít khi dùng vì nó quá đắc đỏ chỉ khi đi đâu cùng anh cô mới mang vào thôi. Còn món quà lần này đối với cô lại có một ý nghĩa khác, nó được cả hai cùng nhìn trúng và cả hai cùng chọn lại được đích thân anh đeo vào nên cô rất thích..
Trong thời gian chờ đợi thức ăn mang lên cô đã uống không ít nước phần vì bầu bì lại thường xuyên mắc tiểu nên lúc này cô đang cần được đi giải quyết ngay..
- Chồng ngồi đây nha..
- Vợ đi đâu?
- Vợ đi tolet một chút sẽ ra ngay mà..
- Để anh đưa vợ đi..
- Toilet của nữ mà sao chồng đến đó được...
- Thì anh đứng bên ngoài chờ vợ. Đi.
Không để cô nói thêm anh đứng dậy nắm tay rồi đỡ cô đứng dậy cả hai cùng đi về phía tolet trước những ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho cô...
Chào anh, em có thể làm quen với anh được không?
Lệ Vị tiến sát đến chỉ cách Bạch Tử Thiên một khoảng cách vô cùng ngắn, cô ta cố tình cọ cọ vòng một đầy đặn vào cách tay anh đúng kiểu phụ nữ lẳng lơi
Bạch Tử Thiên tránh ra một bên thái độ anh đã vô cùng khó chịu trước cô gái này, anh vẫn lạnh lùng không thèm đáp trả..
Thấy bị làm ngơ trong lòng Lệ Vi đã vô cùng ấm ức, nhưng trời sinh da mặt dày nên chẳng chịu từ bỏ. Ở mím môi tiến sát đến bên cạnh anh lần nữa mạnh bạo vòng tay qua cổ đứng đối diện với anh, vì chiều cao khiêm tốn mà Bạch Tử Thiên nếu nhìn xuống thì có thể nhìn rõ mồn một hai quả đồi căng tròn của ả. Đây rõ ràng là xem nơi này như chốn không người mà thẳng thùng quyến rũ đàn ông, hành động táo bạo của Lệ Vi làm cô bạn đứng gần đó không xa phải mở to mắt kinh ngạc vì không thể tưởng tượng nổi Lệ Vi lại to gan như vậy..
Nhưng cảnh tượng đang hiện ra trước mắt không chỉ có một mình cô gái mà gần đó vẫn còn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ưỡn ẹo trong lòng Bạch Tử Thiên hai mắt cô đỏ hoe tiến về phía họ.
Lúc này Bạch Tử Thiên đã trở nên phát tiết, anh đẩy cô gái vô sỉ trước mắt mình một cái làm ả ngã xuống sàn nhà ...
- Vốn định cho cô chút mặt mũi mới không thèm đếm xỉa tới, nhưng xem ra cái mặt này cô không cần nữa thì phải..
Giọng điệu lãnh khốc của anh vang lên làm người nghe không khỏi rùng mình..
Còn đang trong cơn tức giận đã thấy cánh tay mình được một vòng tay ấm áp choàng qua
- Chồng.. em xong rồi..
Âm thanh dịu dành từ miệng Đường Uyển Đình phát ra khiến lòng anh nhanh chóng mềm nhũn thu lại nét lạnh lùng trên mặt anh choàng tay qua vai cô môi mỏng khẽ cười..
- Sàn nhà trơn, anh dìu vợ đi..từ từ thôi..
Cả hai tình tình tứ tứ xem Lệ Vi như không khí mà lướt qua, Đường Uyển Đình đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm dành cho ả.
Lệ Vi hai mắt đỏ ngầu nhìn bóng dáng hai người yêu thương dìu dắt nhau rời khỏi mà lòng ả tức đến sôi cả máu mà chẳng thể làm gì..
Cô bạn tóc đỏ lúc này mới đi đến bên cạnh xoa xoa cầm nghi hoặc nói..
- Hai người họ hình như trông rất quen mắt nha.
- Là ai?
Lệ Vi hậm hực nhíu mày nhìn cô bạn.
- Đúng rồi, chính là Tổng Tài Bạch Tử Thiên Chủ Tịch Tập Đoàn BẠCH ĐỈNH THIÊN người bên cạnh là bà xã của anh ấy đó, mới tuần rồi còn vừa lên báo mà, họ là cặp vợ chồng quốc dân nổi tiếng nhất hiện tại đó nhiều báo đưa tin Bạch Tử Thiên rất yêu chiều vợ mình, cô ấy đúng là có phúc thật chứ...
Cô bạn chậc lưỡi xuýt xoa giọng nói đầy ngưỡng mộ càng làm Lệ Vi tăng thêm tức tối..
- Vậy sao ngay từ đầu không nói sớm
- Tao còn chưa kịp nói mày đã bay qua người ta rồi nói kiểu gì, mà tao thấy sau này có muốn tia anh nào thì trước tiên nên tìm hiểu người ta trước, chứ như lần này mất mặt quá
Cô bạn cũng không chịu thua, bĩu môi khinh bỉ rồi xoay người đi vào tolet, bỏ lại Lệ Vi đứng đó giậm chân đấm ngực tức đến sắp không thở nổi..
Kết thúc bữa ăn trong bầu không khí không mấy vui vẻ, suốt cả đoạn đường về nhà Đường Uyển Đình cũng chẳng mở miệng nói bất cứ một lời nào.
Anh biết cô đang không vui, nhưng cố chờ đến khi đưa cô về nhà đi lên phòng anh mới bắt đầu dỗ dành ..
Đường Uyển Đình vừa vào tới phòng đã chui mình vào trong chăng nhắm mắt giả vờ ngủ. Bạch Tử Thiên đi đến ngồi cạnh, suy nghĩ tới lui mãi một lúc đến khi chọn lọc được những câu nói an toàn nhất anh mới nhỏ giọng lên tiếng.
- Lẽ ra anh không nên để người khác có cơ hội lại gần mình, là anh đã sai anh làm vợ buồn, vợ đừng giận anh nữa được không?
Đáp trả anh là tiếng thút thít trong chăng, biết cô đã khóc anh càng luống cuống, đi vòng qua ngồi đối diện cúi thấp xuống nhìn cô dịu dàng dỗ dành tiếp...
- Vợ.. anh xin lỗi mà, vợ đừng khóc sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo rồi vợ sẽ mệt nữa đó..
Đường Uyển Đình không nói không rằng mà ngồi dậy bật khóc lớn hơn như một đứa trẻ.
Bạch Tử Thiên lúc này đã bị dọa đến mặt mày xanh lè trước giờ anh chưa từng thấy cô phản ứng mạnh như vậy lần này đúng là cũng được nếm trãi một lần nhớ đời rồi đây.
Anh cuống cuồng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô rồi ôm vào lòng ...
- Vợ ơi .. anh xin lỗi mà, là tại anh xấu xa, anh vô dụng để người ta dễ dàng tiếp cận là anh sai, vợ đừng khóc nữa mà, vợ có giận thì vợ đánh anh đi chứ vợ khóc anh đau lòng đến sắp chết rồi này..
Thời gian thấm thoát trôi qua nhẹ nhàng, Đường Uyển Đình cũng đã sắp đến ngày sinh, hiện tại trông cô bây giờ thật sự giống một con cá nóc ú ú mềm mềm vô cùng đáng yêu, ai nhìn cũng muốn nàng nhưng riêng cô thì chẳng vui chút nào với thân hình to lớn nặng nề của mình hiện tại.
Đã hơn hai giờ sáng nhưng cô chẳng thể nào chợp mắt được cũng chẳng dám nhúc nhích nhiều sợ làm Bạch Tử Thiên thức giấc.. Kể từ ngày cô mang thai anh đã rất cực nhọc, ngày đi làm tối về còn phải giúp cô làm những chuyện lặt vặt đến cả tắm anh cũng không cho cô tự tắm vì sợ trượt ngã gần ngày sinh cứ tiểu đêm suốt vậy là anh lại chẳng ngủ được trọn giấc, cô chỉ mong nhanh đến ngày sinh để anh đỡ vất vả hơn ..
Bạch Tử Thiên nhướng mắt lên nhìn cô giọng ngái ngủ khẽ hỏi..
- Vợ khó ngủ hở?
- Vợ lại làm chồng thức giấc hả?
Bạch Tử Thiên sờ sờ chiếc bụng to tròn của cô lo lắng hỏi
- Không có.. mà vợ khó chịu ở đâu hay sao?
- Vợ bị chuột rút với khó thở..
- Vậy để chồng xoa bóp cho VỢ..
Bạch Tử Thiên ngồi dậy nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân đến bắp chân cho cô..
Nhìn nét mặt phờ phạc của anh mà cô cảm thấy áy náy trong lòng vừa thương lại vừa xót, đưa tay nắm tay anh lại nhỏ giọng nói...
- Vợ hết rồi, chồng ngủ đi..Sáng còn đi làm nữa..
- Thật không?
- Dạ thật mà..
Đường Uyển Đình gật đầu mỉm cười trả lời rồi kéo anh nằm xuống.
- Vợ ngủ trước đi rồi chồng ngủ, khi nào thấy khó chịu phải nói cho chồng biết đó.
- Vợ biết rồi mà..
Đường Uyển Đình cười nói rồi véo mũi anh một cái..
- Ngày mai chồng vào công ty mở cuộc họp xử lý một số chuyện quan trọng rồi sẽ ở nhà với Vợ nhiều hơn, vợ cũng sắp đến ngày sinh rồi chồng không yên tâm..
Miệng nói mà mắt thì mở không lên nổi, nói xong cũng là lúc anh lại chìm vào giấc ngủ.
Đường Uyển Đình bật cười những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt điển trai của anh mãi một lúc đến khi thiếp đi lúc nào cũng không hay biết..
Hơn 7 giờ sáng Bạch Tử Thiên thức giấc vì sợ đánh thức cô nên anh rón rén. rời khỏi giường vào tolet vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể rồi chuẩn bị đi làm..
Trước khi đi làm vẫn không quên ghé phòng bếp tìm Trang Nhã Linh dặn dò..
- Mẹ con đi làm, ở nhà có chuyện gì nhớ gọi cho con ngay nha..
- Mẹ biết rồi. Mà con không ăn sáng sao, mẹ nấu xong rồi.
DN
- Trễ rồi con sẽ ăn trên xe, hôm nay con thu xếp công việc rồi về sớm thôi
- Về khoản yêu vợ Tử Thiên đứng thứ hai chắc không ai đứng nhất đầu bà xã ha..
Bạch Tử Phong vừa xuống tới đúng lúc nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con nhìn bóng anh dần khuất ông mới lên tiếng ..
Trang Nhã Linh nhìn ông cười nhẹ rồi nói.
- Khoản này thì con rất giống anh đó ông xã..
Bạch Tử Phong nghe được câu nói của bà mà bật cười trong lòng cũng thấy ấm áp lạ thường.
- Cảm ơn bà xã..
Trong phòng họp Bạch Tử Thiên ngồi ghế Chủ Tịch xoay xoay chiếc bút trên tay, mọi người đang lần lượt báo cái tình hình vừa qua trong tập đoàn nhưng hồn anh thì như đang lơ lửng trên mây hoàn toàn không chút tập trung.
Anh không hiểu sau từ khi vào công ty lòng anh đã nóng như lửa đốt bức rức khó chịu dường như đang báo hiệu cho anh chuyện gì đó. Cầm ly nước lọc bên cạnh lên uống một ngụm để bắt đầu tập trung lại nhưng khi anh đặt trở lại bàn thì vô ý làm rơi xuống sàn nhà..
[Xoảng
[Xoảng
Chiếc ly thủy tinh trong tay Đường Uyển Đình vỡ vụn từng mảnh, bên cạnh đó chính là cô đang nằm dưới sàn nhà..
Vốn định vào lấy nước uống nhưng sàn nhà trong bếp hơi ướt nên cô bị trượt chân. Sau cú va đập mạnh khiến bụng cô truyền đến cơn đau dữ dội, dưới hai chân lúc này cũng chảy ra một dòng nước trong suốt xen lẫn máu tươi..
- Mę gi... mę oi.. tiểu Bảo..
Cô đau đớn đến mồ hôi ướt đẫm mặt, cố cắn răng chịu đựng gọi người cầu cứu..
Nghe tiếng động lớn cùng tiếng gọi của Đường Uyển Đình lúc này Trang Nhã Linh mới chạy xuống nhìn cảnh tượng trước mắt làm bà vô cùng hoảng sợ..
- Mẹ.. con sắp sinh rồi.. mẹ gọi cho Tử Thiên đi..
Đường Uyển Đình gắng gượng từng chữ một cô báu chặt tay cố gắng chịu đựng cơn đau ngày một dữ dội..
- Người đâu... mau tới đây . Tử Phong. Uyển Đình sắp sinh rồi..
Trang Nhã Linh tức tốc gọi mọi người xuống rồi nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện..
- Đình Đình sắp sinh? con lập tức tới ngay..
Nhận được tin của Bạch Tử Phong, anh lập tức lao ra khỏi phòng họp lái xe như bay đến bệnh viện..
Trước cửa phòng phẫu thuật cả nhà Bạch Gia đứng ngồi không yên ai ai cũng đều vô cùng lo lắng cho Đường Uyển Đình..
Bạch Tử Thiên hớt hải chạy vào hai hàng lông mày anh cau chặt nhìn Trang Nhã Linh lo lắng hỏi..
- Đình Đình sao rồi mẹ.?
- Đình Đình bị ngã nên sinh sớm, vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, con bé đau vật vã đến mức mê man nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên con.
Trang Nhã Linh không nén được xúc động bà rưng rưng nước mắt nhìn anh nghẹn ngào
- Sao lại ngã? Con đã dặn mọi người là không được để cô ấy đi đầu một mình mà ..
- Uyển Đình nó không phải trẻ con chúng ta vốn không thể cứ đi theo con bé mãi được. Rồi sẽ mẹ tròn con vuông thôi, con đừng căng thẳng quá..
Bạch Tử Phong Vỗ vai an ủi anh rồi dìu Trang Nhã Linh ngồi xuống ghế chờ
[Oa oa oa]
Sau 30 phút tiếng khóc chào đời của bảo bảo cũng vang vọng trong phòng phẫu thuật ai nấy nghe thấy đều vui mừng đến rơi nước mắt, Trang Nhã Linh chấp tay thầm cảm tạ trời cao..
Lúc này nữ y tá bế em bé ra ngoài báo cho gia đình..
- Chúc mừng gia đình là một bé gái rất đáng yêu, bé nặng 3,5 kilogram bây giờ mời một người đi theo tôi làm thủ tục cho em bé ..
- Con ở đây chờ Đình Đình để mẹ với ba đi..
Nói xong Trang Nhã Linh và Bạch Tử Phong đi theo cô y tá
Không lâu sau Đường Uyển Đình cũng được đẩy ra, Bạch Tử Thiên vội đi đến nắm tay cô nét mặt vẫn còn rất khó coi ..
- Chị Uyển Đình vẫn còn thuốc mê một lúc nữa mới tỉnh lại.. anh đừng lo ..
Kỷ Tuyết đứng bên cạnh khẽ giọng trấn an anh..
- Cảm ơn em..
- Đây là trách nhiệm của em mà..
Kỷ Tuyết cười nói rồi cùng anh đẩy cô về phòng hồi sức..
[ 3 năm sau]
- BẠCH UYỂN NHƯ em mau trả sách lại cho anh ngay..
Tiểu Bảo bây giờ đã thành cậu bé 8 tuổi chững chạc và ra dáng anh cả hơn rất nhiều. Nhưng đứa em gái đáo để Bạch Uyển Nhu của cậu thì lại nghịch ngợm đến không chịu nổi.
- Ba ơi ba ơi.. anh hai đánh con anh hai đánh con..
Tiểu Nhu chạy từ trên lầu xuống cô bé hớt hãi gọi Bạch Tử Thiên cầu cứu ..
- Tiểu Nhu cẩn thận coi chừng ngã.
Đường Uyển Đình lo lắng nhìn cô bé còn đang sợ tiểu Nhu chạy quá nhanh sẽ bị ngã thì cô nhóc đã xà vào lòng Bạch Tử Thiên nũng nịu
- Ba ơi.. anh hai bắt nạt con..
- Có thật không? Sao tự dưng anh hai có thể là con được, chắc là con lại nghịch hư cái gì của anh hai rồi đúng không?
Đường Uyển Đình ngồi bên cạnh nghiêm giọng nhìn tiểu Nhu, cô cưng chiều nhưng không muốn chiều hư con cái nên những lúc cần nghiêm thì phải nghiêm
- Tiểu Nhu chỉ là lỡ tay làm rách quyển sách anh hai yêu thích nhất con sợ anh hai la nên đã lén giấu đi nhưng không ngờ lại bị phát hiện..
Tiểu Nhu cúi gằm mặt xuống hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau lí nhí trả lời cô..
- Vậy là tiểu Nhu làm sai trước nên anh hai giận là đúng rồi..
Bạch Tử Thiên cũng lên tiếng, cô bé nghe thấy anh không bênh vực mình nên xụ mặt xuống..
- Cả ba cũng không thương con..
Nhìn điệu bộ của cô nhóc làm anh và cô không thể nhịn cười, Bạch Tử Thiên xoa xoa đầu dỗ dành..
- Không phải ba mẹ không thương con, mà con đúng là quá nghịch ngợm làm anh hai nổi giận là tiểu Nhu có lỗi trước con phải xin lỗi anh hai thì mới là em bé ngoan ..
- Dạ.. vậy tiểu Nhu sẽ lên tìm anh hai xin lỗi tiểu Nhu muốn làm em bé ngoan của ba mẹ ..
Cô nhóc ngước mặt lên nhìn Đường Uyển Đình rồi ôm cổ Bạch Tử Thiên chu
môi nói..
- Vậy con mau lên lên xin lỗi anh hai đi, anh hai thương con như vậy sẽ không giận tiểu Nhu đâu..
Đường Uyển Đình cũng mỉm cười dịu dàng nói ..
- Dạ.
Nói xong cô nhóc hí hửng chạy lên lầu tìm tiểu Bảo đang đứng trên lầu hai..
Nhìn hai đứa nhóc lại vui vẻ yêu thương nhau mà lòng cả hai thấy ấm áp và hạnh phúc biết bao..
- Tiểu Nhu nó nghịch ngợm giống hệt anh luôn đó chồng..
- Còn tiểu Bảo thì chu đáo tình cảm giống hệt vợ..
Bạch Tử Thiên véo mũi rồi kéo cô ôm vào lòng ..
- Vậy là công bằng rồi.. con trai giống em con gái giống anh ..
- Vợ .. cảm ơn em rất nhiều
Giọng anh trầm thấp vang lên mang theo sự yêu thương vô hạn..
- Cảm ơn em chuyện gì?
- Cảm ơn vì đã yêu anh đã cho anh một gia đình hạnh phúc, cho anh những đứa con kháu kỉnh thông minh ..
Đường Uyển Đình nhìn anh nở nụ cười hạnh phúc dịu dàng nói..
- Còn em phải cảm ơn ông trời đã mang đến cho em một người chồng tốt nhất thế gian mang cho con của em một người ba trên cả tuyệt vời..
- Đình Đình anh yêu em..
Anh khẽ nói sau đó đưa tay đặt lên gáy cô, cả hai cùng nhau mỉm cười rồi trao cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt.
Hai đứa nhỏ nãy giờ nhìm trộm ba mẹ mình thấy cảnh tình tứ của họ liền che mắt lại nhưng vẫn ti hí .. Bạch Tử Luân và Bạch Uyển Nhu đều nhìn nhau bật cười khúc khích..
Những nụ cười chan chứa tình yêu thương trong một gia đình dành cho nhau. Trải qua mọi sóng gió cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau trường trường cửu cửu.
[ *END]