• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Reng..reng..]

Đang dùng bữa sáng cùng mẹ con Uyển Đình chuông điện thoại của anh vang lên, nhìn lướt qua màn hình là chữ "BA" to hiện lên, anh cầm điện thoại rồi nói với cô..

- Em và con cứ ăn trước anh ra ngoài nghe điện thoại một chút, là ba gọi đến..

- Dạ.. anh mau nghe máy đi ..

Bạch Tử Thiên khẽ cười rồi đi ra sân nghe điện thoại, vừa mở máy đầu dây bên kia đã như tát nước vào mặt..


[ Tử Thiên con đang làm cái quái gì vậy hả giá cổ phiếu của công ty đang không ngừng giảm kia kìa, con đang ở đâu tại sao lại không đến công ty]

- Ba không cần lo. Con đã có cách giải quyết rồi. Ba kêu mẹ gọi Hân Nhiên đến đó đi cô ta đi cả đêm qua không về một chút con sẽ đến sau.

[Chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện cổ phiếu công ty rớt giá hả?]

- Con đã nói là có cách giải quyết rồi, ba đừng lo..

[ Tút tút tút.tút]

Cuối câu nói của anh là một tràng tiếng tút dài vang lên bên đầu dây bên kia.

Bạch Tử Phong bực dọc đặt điện thoại lên bàn rồi cau có nói..

- Tử Thiên bảo em gọi Hân Nhiên đến đây. Nó đi cả đêm qua không về..

- Chắc là con bé buồn chán nên về Lục Gia chơi thôi mà..

- Nhã Linh à .. anh thấy chuyện lần này không đơn giản như em nghĩ đâu .. Từ sau chuyện tiểu Thư nhà họ Yên đến nay đã gần bốn năm rồi nó không trở về Bạch Gia dù là một lần nhưng lần này Tử Thiên nó lại chịu quay về chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.

- Em biết rồi. Em sẽ gọi cho Hân Nhiên đến..

Chiếc xe Maybach màu đen huyền thoại của anh dần dần tiến vào trước cổng đại sảnh, trên xe một lớn một nhỏ bước xuống từ gương mặt cho đến phong thái đều giống nhau như đúc khiến ai nhìn vào đều không khỏi bất ngờ ..

- Tử Thiên đứa bé này là...

Vừa nhìn thấy tiểu Bảo, Trang Nhã Linh đã đứng dậy sửng sốt nhìn anh dò hỏi..

- Chuyện này không quan trọng. Nói chuyện chính trước đi.

Bạch Tử Thiên thờ ơ đáp trả bà rồi cúi xuống nhìn tiểu Bảo giọng nói nhẹ đi vài phần ..

- Tiểu Bảo con ra vườn tự chơi đồ chơi chờ ba một chút có được không? Xong việc ba lập tức ra đó bế con vào..

- Dạ được ạ..

Tiểu Bảo ngoan ngoãn trả lời anh rồi quay qua cúi đầu chào Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh sau đó đi ra ngoài..

- A Đào chị đi theo chơi với tiểu Bảo đi.

Bạch Tử Thiên nhìn qua A Đào nói rồi ngồi xuống sô pha đối diện Trang Nhã Linh thản nhiên hỏi..

- Người đâu?

- Ý con là Hân Nhiên?

Bạch Tử Thiên nhún vai rồi uống một ngụm trà..chờ bà nói tiếp

- Mẹ có gọi nhưng liên lạc không được, người bên Lục Gia cũng không gọi được cho bất cứ ai. Không biết con bé có xảy ra chuyện gì không.??

Nhìn nét mặt lo lắng của mẹ mình anh liền cười nhạt rồi cợt nhã lên tiếng.

- Cô ta chết rồi..

- Chết rồi? Con đang nói gì vậy Tử Thiên?

- Con nói là cô ta chết rồi, chết ngập trong một đống tiền khổng lồ của Bạch Gia...

Anh thong thả đáp trả bà, đặt ly trà xuống bàn nét mặt vẫn chẳng có tia nào nghiêm trọng..

- Tử Thiên con đừng vòng vo nữa được không nhanh nói rõ đi..

Bạch Tử Phong cũng chẳng kiên nhẫn được lâu ông lên tiếng hối thúc..

- Ba mẹ tự xem đi...

Bạch Tử Thiên đẩy điện thoại đang phát một đoạn video chứa cảnh ti tiện của Lục Hân Nhiên cùng một tên đàn ông về phía Trang Nhã Linh,

Xem đoạn clip mà mặt bà càng lúc càng trắng, cuối clip lại được chuyển qua một đoạn ghi âm tự động phát ..
[ Giám đốc Mạc chuyện lần này nhất định phải thành công không được thất bại, em đã nhẫn nhịn suốt một năm trời chỉ chờ đến cái ngày Bạch Tử Thiên tán gia bại sản]

2

[Hân Nhiên cũng nhờ có em tráo được một số giấy tờ quan trọng nếu không thì cũng không nhanh đến vậy, em cứ yên tâm, tình hình nội bộ trong công ty đã loạn hết cả lên rồi, từ tay kế toán anh và cô ta cũng thu được không ít đâu, đủ để hai ta ăn sung mặc sướng cả đời rồi, chờ thêm vài ngày nữa anh sẽ đưa ra tin đồn rằng Tập Đoàn BẠCH ĐỈNH THIÊN chỉ là cái vỏ rỗng lôi kéo các cổ đông nhỏ bán ra cổ phiếu với giá thấp, sau đó thì chúng ta lại mua. vào và dùng đó tống tiền cái tên Bạch Tử Thiên kia, chắc chắn anh ta sẽ thu mua lại thôi nếu không thì chúng ta lại đường đường chính chính tiến sâu vào BẠCH ĐỈNH THIÊN lần nữa rồi, anh ta sẽ không để con sâu làm sầu nồi canh đâu, em yên tâm đi]


[Bộp]

Chiếc điện thoại trên tay Trang Nhã Linh đã yên vị dưới sàn nhà, bà thẩn thờ như người mất trí sau cú sốc tinh thần nặng nề vừa xảy ra.

Là chính tay bà đã dẫn sói vào nhà, chính bà đã hại Bạch Gia dụng bại trong phút chốc chỉ vì muốn ép buộc con mình nhanh chóng tìm người nối dỗi ..

- Ba mẹ yên tâm, con đã biết từ sớm nên đã dàn xếp ổn thỏa từ trước, các cổ đồng bán cổ phiếu ra lần này xem như là thử lòng trung thành của họ đối với BẠCH ĐỈNH THIÊN vậy. Con đã thu mua lại tất cả ,còn đối gian phu kia bây giờ chắc cũng đã vào đồn vì tội đục khoét chiếm dụng của công rồi..


- Tử Thiên cũng may là con luôn nhạy bén đề phòng nếu không ải này e là khó mà qua ..

Bạch Tử Phong khẽ thở dài rồi nhìn qua Trang Nhã Linh nhẹ giọng an ủi..

- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em đừng tự trách mình nữa..

- Không...rõ ràng em đã điều tra rất kỹ về thân thể của cô ta rồi mà không thể nào lại như vậy được..

Thấy Trang Nhã Linh dần mất bình tĩnh Bạch Tử Phong liền đến ngồi cạnh ôm bà vào lòng..

- Đúng là mẹ đã điều tra rất kĩ nhưng cô ta lại che giấu rất giỏi. Lục Hân Nhiên thực chất không hề mang dòng máu của Lục Gia cô ta chỉ là con riêng của Lục Lão Phu Nhân mà thôi, sau khi biết chuyện Lục Gia đã tống cổ cô ta ra đường vì muốn giữ chút mặt mũi cho vợ mình nên Lục Cảnh Lương đã bịt kín mọi tin tức rồi. Cô ta từ đầu đã bắt tay với mẹ mình lừa gạt mẹ nhằm để con gái bà ta được vào nơi cao sang phú quý, nhưng nửa đường lại không chịu nổi sự lạnh lùng của con mà rẽ sang hướng khác. Mẹ thấy không? Dù mẹ có sai bao nhiêu lần thì ba vẫn yêu thương mẹ. Đó mới là tình yêu thật sự.

- Mẹ xin lỗi, tất cả đều tại mẹ. Nếu trước đây mẹ không ngăn cản con và Uyển Đình thì chắc có lẽ bây giờ mẹ đã được bế cháu rồi. Hết lần này đến lần khác mẹ liên tục phạm sai lầm. Mẹ...

Trang Nhã Linh ôm ngực trái đau đớn, những nếp nhăn trên khóe mắt mà đã lấm lem nước.. Có lẽ sau chuyện này bà sẽ cảm thấy áy náy với chính con trai mình cả đời..

- Mọi chuyện cũng đã qua rồi, hiện tại mẹ hãy bù đắp lại cho cháu nội và con dâu của mẹ đi, vẫn còn kịp.

Bạch Tử Thiên cười nhẹ rồi đi ra ngoài bế tiểu Bảo vào..

Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh nhìn chằm chằm vào tiểu Bảo và anh bằng ánh mắt hỗn tạp xen lẫn nhiều thứ cảm xúc..

Bạch Tử Thiên đặt cậu bé đứng trước mặt hai người họ ngọt ngào nói với tiểu Bảo..

- Tiểu Bảo đây là ông bà nội.. con mau thưa ông bà đi ..

Cậu bé nhìn Bạch Tử Phong nhìn sang Trang Nhã Linh rồi quay lại nhìn Bạch Tử Thiên ánh mắt dè dặt ..

Thấy anh mỉm cười khẽ gật đầu cậu bé mới nhìn hai người họ cúi nhẹ đầu..

- Tiểu Bảo thưa ông nội, thưa bà nội ạ...

- Tử Thiên đây là....

Trang Nhã Linh nước mắt rơi lã chả nhìn anh nghẹn ngào ..

- Tiểu Bảo là con của con và Đình Đình, cô ấy đã tự mình nuôi nấng thằng bé suốt bốn năm nay..

- Giống. Đúng là rất giống ..

Bạch Tử Phong cười ôn nhu khóe mắt ông cũng hơi đỏ vì xúc động đưa tay xoa xoa đầu tiểu Bảo ..

- Cháu của bà, mau đến đây cho bà ôm con một cái..

Trang Nhã Linh lau nước mắt, bà dang hai tay đón tiểu Bảo ôm vào lòng, hôn lên trán lên gò má của cậu bé nụ cười trìu mến rạng rỡ trên môi..

Thấy nước mắt đọng trên khóe mi bà, tiểu Bảo đưa tay lên lau đi rồi nói..
- Bà ơi đừng khóc, mẹ Đình Đình nói dù có chuyện gì xảy ra cũng phải mạnh mẽ vượt qua, khóc chỉ làm chúng ta tăng thêm mệt mỏi mà thôi.

- Được được bà không khóc, bà thương tiểu Bảo của bà nhất.

- Tử Thiên còn Uyển Đình đâu, con bé đã tha thứ cho mẹ con rồi chứ ?


Bạch Tử Phong nhìn anh nét mặt có chút lo âu..

- Là Đình Đình sợ mẹ còn chưa chấp nhận cô ấy nên không dám đến, hiện giờ đang ở Trang Viên khi nào về con sẽ nói rồi sắp xếp đưa cô ấy đến đây.

- Không cần không cần một chút mẹ sẽ cùng về với con, mẹ.....

[ Reng Reng Reng]

Tiếng chuông điện thoại của Bạch Tử Thiên cắt ngang lời Trang Nhã Linh còn chưa nói xong , màn hình hiển thị là số ở Trang Viên gọi đến lòng anh chợt có dự cảm chẳng may, liền nhanh chóng nghe máy..


[ Thiếu gia, phu nhân ngất xỉu rồi]

Nhìn Đường Uyển Đình sắc mặt trắng bệch, môi nhỏ khô nứt nằm trên giường bệnh mà lòng Bạch Tử Thiên đau như ai đang đâm từng nhát dao vào, anh nắm chặt bàn tay thô ráp gầy guộc của cô áp sát lên môi mình, hiện giờ anh mới có thể ngắm nhìn thật kĩ, cô đã gầy đi rất nhiều da vẻ cũng nhợt nhạt không còn hồng hào như trước đây càng nhìn tim anh càng xót.

Khi nghe tin cô ngất xỉu anh chỉ hận không thể lập tức bay đến ngay bên cạnh cô, vừa về đến nhà nhìn thấy cô nằm trên giường bên cạnh là một đống khăn giấy dính đầy máu anh đã sợ đến cả người run lên..

Tiểu Bảo ngồi trên giường bóp chân cho Đường Uyển Đình nhìn qua anh nhỏ giọng hỏi..

- Ba ơi khi nào mẹ Đình Đình mới tỉnh lại?

- Một lúc nữa mẹ sẽ tỉnh, tiểu Bảo con đừng sợ mẹ không sao đâu..

Bạch Tử Thiên xoa xoa đầu cậu bé dỗ dành những tiểu Bảo lại dõng dạc nói tiếp..

- Tiểu Bảo không sợ, vì con biết một lúc mẹ sẽ tỉnh lại giống như những lần trước thôi..

- Những lần trước sao?

- Dạ. Trước đây mẹ cũng hay ngất xỉu như vậy lắm trước khi ngất đều chảy rất nhiều máu mũi.. Con hỏi mẹ bị làm sao thì mẹ nói là mẹ mệt nên ngủ một chút..

Trẻ con ngây thơ đơn thuần không hiểu chuyện nên dễ dàng tin những gì cô nói. Nhưng anh đâu phải trẻ con anh biết cô đã phải gánh chịu những gì và căn bệnh quái ác đang hành hạ thân sát cô từng ngày.

Sóng mũi anh cay cay từ khóe mắt lăn dài xuống một giọt nước mặn đắng, vội lau đi anh đặt lên tay cô một nụ hôn, cảnh tượng này khiến Bạch Tử Phong và Trang Nhã Linh ngồi bên sô pha nhìn thấy mà đau lòng, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên đôi gò má của bà..

Ngón tay Đường Uyển Đình khẽ cử động, cô nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra nhìn trần nhà trắng xóa mùi thuốc nồng nặc bên cánh mũi làm cô nhăn mặt khó chịu, nhìn thấy Bạch Tử Thiên đang nắm tay mình, tiểu Bảo thì ngồi trên giường bóp chân cho mình cô nở một nụ cười hạnh phúc..

- Mę.. mę tỉnh rồi..

Bạch Tử Thiên sờ vào mặt cô, lo lắng hỏi han đủ điều..

- Em thấy trong người thế nào rồi? Chỗ nào khó chịu nói với anh, anh gọi bác sĩ đến ...

Đường Uyển Đình cười nhẹ đặt tay mình lên tay anh giọng cô khàn khàn vang lên..

- Em không sao.. chỉ là một quá nên ngất một chút thôi, xem anh kia căng thẳng đến như vậy...

- Em còn muốn giấu anh sao?

Nụ cười trên môi cô nhạt dần nhìn sang hướng khác né tránh ánh mắt anh ..

- Em không sao thật mà...

- Mẹ và ba dẫn tiểu Bảo ra ngoài một chút đi, con có chuyện muốn nói riêng

với Đình Đình ..

Bạch Tử Phong ra ngoài trước Trang Nhã Linh đến dắt tiểu Bảo theo sau. Căn phòng chỉ còn lại hai người bầu không khí nặng nề đến mức ngột ngạt..

Anh vẫn xiết chặt tay cô không buông, cố đè nén giọng nói đã nghẹn cứng cả họng trầm khàn phát ra..
- Hứa với anh đừng suy nghĩ tiêu cực được không. Dù có như thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em, em phải kiên cường chống lại căn bệnh này biết không...

Gương mặt tiều tụy giờ đây đã lấm lem nước mắt bờ vai gầy không ngừng run lên ..

- Đó là bệnh máu trắng, anh cũng biết không dễ gì có thể trị khỏi được mà ... hi vọng làm gì rồi cũng thất vọng mà thôi..

- Em muốn anh sống cô đơn cả đời sao? Muốn anh cả đời phải nhớ nhung em trong vô vọng, em muốn tiểu Bảo mất đi người mẹ nó yêu thương nhất hay sao?


Bạch Tử Thiên đi đến trước mặt cô khụy một chân xuống lau đi nước mắt trên mặt cô rồi nói tiếp..

- Hạo Dân đã nói bệnh của em là loại nhẹ có thể trị khỏi hoàn toàn nếu được ghép tủy thích hợp, bây giờ trước tiên là em phải lạc quan lên phối hợp hóa trị chờ tìm được tủy phù hợp ... Anh và con sẽ luôn kề vai cùng vượt qua với em, hứa với anh đừng bỏ cuộc được không.??

Nhìn Bạch Tử Thiên vì mình mà đau lòng chật vật như vậy khiến tim cô cũng từng cơn đau nhói.. Cô không thể vì sự yếu đuối của bản thân mà làm những người bên cạnh mình những người cô yêu thương phải lo lắng, vất vả.. Gượng người ngồi dậy cô nắm tay anh đứng lên rồi mỉm cười khẽ gật đầu..

- Em hứa sẽ kiên cường vượt qua..

Bạch Tử Thiên ôm cô vào lòng xoa xoa mái tóc mềm mại lòng anh lúc này đã nhẹ đi mấy phần..

- Cảm ơn em. Anh sẽ chăm sóc cho em, luôn ở bên cạnh em. Bây giờ em phải nhanh khỏe lại để cùng anh hoàn thành một chuyện vẫn còn dang dở hơn bốn năm nay rồi...


- Là chuyện gì vậy anh?

Anh nhìn sâu vào mắt cô, mỉm cười rồi nói..

- Chúng ta vẫn còn một hôn lễ chưa hoàn thành...Anh muốn cho tất cả mọi người biết em là vợ anh , cô vợ dịu dàng anh yêu thương nhất thế gian này...

Đường Uyển Đình như vỡ òa trong cảm xúc hạnh phúc, nước mắt thi nhau rơi xuống, cả đời cô còn gì để hối tiếc nữa đâu chứ, người đàn ông cô yêu luôn dành những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho cô, dành cho cô một tình yêu chân thành mà ít ai có thể tìm được, nở một nụ cười mãn nguyện chan chứa niềm vui xen lẫn hạnh phúc cô gật đầu rồi ôm chầm lấy anh..

- Dạ...

- Mẹ ơi, mẹ Kỳ đến thăm mẹ nè...

Giọng nói trong trẻo của tiểu Bảo vang lên làm cô giật mình vội lau đi nước mắt rồi nhìn ra phía cậu bé khẽ nhắc nhở..

- Tiểu Bảo con nói khẽ thôi đây là bệnh viện mà...

Bị mẹ nhắc nhở tiểu Bảo liền đặt tay lên che miệng lại rồi chạy đến giơ hai tay tỏ ý muốn được anh bế lên miệng nhỏ chúm chím nói..

- Ba, con muốn ngồi trong lòng mẹ, tiểu Bảo nhớ mẹ..

Anh lắc đầu rồi bế tiểu Bảo lên nhẹ nhàng nói..

- Không được bây giờ mẹ đang mệt, con không được làm phiền mẹ đâu.

Bị anh từ chối cậu liền hướng ánh mắt mè nheo nhìn sang Đường Uyển Đình, làm nũng..

- Mẹ Đình Đình.......

- Anh để con lên đây với em đi..

- Nhưng mà em đang mệt..

- Không sao đâu, em đã khỏe hơn rồi..

- Được rồi, ba cho con lên với mẹ nhưng không được lộn xộn đâu đó..

Bạch Tử Thiên nghiêm mặt căn dặn tiểu Bảo rồi đặt cậu bé ngồi bên cạnh CÔ..

- Anh ra ngoài mua nước cho bạn em, sẵn tiện lấy thức ăn người làm vừa mang đến cho em luôn. Có chuyện gì nhớ gọi anh ngay nha..

Anh ân cần dặn dò cô rồi nhìn sang Giai Kỳ cười nhẹ chào hỏi rồi đi ra ngoài..

- Bà thấy trong người thế nào rồi...

Giai Kỳ đi đến ngồi xuống cạnh giường bệnh lo lắng hỏi ..

- Khỏe rồi mà, bà đừng lo..

- Anh ta.. à không chồng bà đã biết rồi hả?

- Ừ.. anh ấy vừa mới biết thôi.

- Nhìn anh ấy ân cần chăm sóc bà như vậy tôi cũng yên tâm rồi..

- Bây giờ tôi và tiểu Bảo đã có Tử Thiên chăm lo rồi, bà đừng bận tâm nữa mà nên nhanh chóng tìm cho mình một tấm chồng đi để còn nương tựa..

- Tôi chả cần, ở một mình vẫn tự do hơn.

Giai Kỳ bĩu môi rồi nhìn sang tiểu Báo trêu chọc..

- Tiểu Bảo bị giành mất mẹ Đình Đình rồi kìa, lêu lêu..

Tiểu Bảo vô cùng hiểu chuyện liền chu môi lên đáp trả lại cô..
- Không có đâu, ba Tử Thiên rất yêu thương mẹ Đình Đình vì mẹ bệnh nên ba phải chăm sóc chu đáo như vậy mới đúng là một người chồng tốt...

Bị tiểu Bảo "ngược lại Giai Kỳ liền bĩu môi chán nản nói..

- Tiểu Bảo con đúng là chả giống trẻ con chút nào, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ ..

- Lêu lêu mẹ Kỳ ..lêu lêu...


Căn phòng bỗng chốc ngập tràn tiếng cười vui vẻ nhưng mấy ai biết tương lai sau này sẽ như thế nào đâu....

- Tử Thiên... con đã suy nghĩ kĩ chưa mà quyết định như vậy? Bây giờ Uyển Đình nó vẫn còn đang trong quá trình điều trị, bệnh tình còn không biết sẽ chuyển biến thế nào mà, con không thể chờ đến khi Uyển Đình nó khỏi bệnh rồi tổ chức hôn lễ được sao?

Nhìn hình ảnh hồn nhiên vui tươi bên nhau của Đường Uyển Đình và tiểu Bảo đang cười nói trên xích đu trước cửa đại sảnh mà lòng anh thấy bình yên hạnh phúc biết bao, anh nhàn nhạt trả lời bà đang ngồi đối diện nôn nóng chờ anh lên tiếng..

- Con đã để cô ấy chờ quá lâu rồi, hôn lễ lẽ ra phải được cử hành hơn bốn năm trước mới đúng nhưng mãi đến bây giờ khi con của tụi con đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa cho cô ấy được một danh phận rõ ràng.

Anh ngưng một chút cầm chiếc áo choàng bên cạnh lên rồi mới nói tiếp..

- Chuyện này con đã quyết định cũng đã chuẩn bị xong cả rồi ngày mai ba mẹ chỉ cần có mặt đúng giờ là được..

- Ngày mai? Gấp đến như vậy sao?


- Tử Yên tối nay cũng về tới rồi, 9 giờ mẹ cho người đi đón nó đi.

- Mẹ biết rồi.. Kết thúc hôn lễ mẹ sẽ đón tiểu Bảo về ở với ba mẹ, một mình con chăm sóc cho Uyển Đình đã vất vả lắm rồi..

- Để con hỏi ý Đình Đình đã còn tiểu Bảo nữa..

- Ừ.. Vậy mẹ về đây..

- Dạ ..

Thấy Bạch Tử Thiên và Trang Nhã Linh cùng nhau đi ra, Đường Uyển Đình và tiểu Bảo vội rời chiếc xích đu đi đến phía anh ..

Bạch Tử Thiên nhanh chóng khoác áo choàng lên người cho Đường Uyển Đình..

- Bà nội bà phải về rồi sao?

Tiểu Bảo chạy đến lay lay cánh tay, giường đôi mắt to tròn lên nhìn bà cũng

niu hoi ..

Trang Nhã Linh ngồi xổm xuống cưng nựng lên đôi gò má phúng phính của tiểu Bảo mỉm cười ôn nhu trả lời ..

- Bà phải về rồi, để còn chuẩn cho hôn lễ của ba mẹ con vào ngày mai..

DI

- Là hôn lễ gì vậy bà?

- Chính là lễ cưới đó con, ba con sẽ mặc trang phục chú rễ còn mẹ mặc váy cô dâu hai người cùng nhau bước vào Thánh Đường tuyên thệ dưới Chúa trước sự minh chứng của Cha Xứ và những lời chúc phúc tốt lành của tất cả mọi người ..

Trang Nhã Linh dịu dàng giải thích cho tiểu Bảo hiểu, cậu bé chăm chú lắng rồi gật đầu cười tươi ..

- Dạ tiểu Bảo đã hiểu rồi ạ. Cảm ơn bà nội..

- Tiểu Bảo ngoan.. bà về nha..

Hôn lên trán tiểu Bảo một cái rồi đứng dậy bà nhìn Đường Uyển Đình nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô bằng giọng nói ngọt ngào bà nói..

- Con nhớ ăn uống đầy đủ, thực hiện hóa trị cho tốt để nhanh khỏi bệnh nha, trời lạnh rồi mặc thêm áo vào ..

- Dạ con cảm ơn bác..

- Mai là chính thức thành con dâu của mẹ rồi sao còn gọi là bác?

Đường Uyển Đình mỉm cười ngại ngùng rồi khẽ nói..

- Dạ con cảm ơn mẹ..

- Được rồi. Mau vào trong đi ngoài trời lạnh không tốt đâu. Mẹ về đây..

Trang Nhã Linh vỗ vỗ lên mu bàn tay cô vài cái rồi xoay người đi đến xe tài xế đang đợi phía trước ..

Thấy bóng xe bà đã khuất khỏi Trang Viên, cô mới hỏi anh.

- Tử Thiên chuyện ngày mai? Không phải anh nói là chờ em khỏe mới tổ chức hôn lễ sao?

Bạch Tử Thiên choàng tay qua vai kéo cô sát về người mình cười nói..

- Thì bây giờ em khỏe mà.. Anh nôn nóng quá không chờ được nữa rồi, bây giờ thì lên phòng uống thuốc rồi cùng anh đi đăng kí kết hôn thôi..

- Ba mẹ.. còn tiểu Bảo? Ba mẹ quên con rồi.

Nhìn điệu bộ xụ mặt xuống, tủi thân phàn nàn của cậu nhóc mà cả hai không nhịn được cười..

Anh cúi người xuống xoa xoa đầu tiểu Bảo yêu chiều..
- Tiểu Bảo cũng cùng đi với ba mẹ mà, tiểu Bảo đáng yêu như vậy làm sao mà ba mẹ quên con được..

- Có thật không mẹ?

Còn chưa chắc chắn cậu bé ngước nhìn Đường Uyển Đình tìm thêm sự khẳng định của cô..


- Là thật mà.. Ba mẹ đều rất yêu thương tiểu Bảo con là bảo bối của chúng ta mà..

- Hoan hô.. hoan hô.. tiểu Bảo là bảo bối của ba mẹ.. hoan hô... hihi haha.. tiểu Bảo yêu ba Tử Thiên yêu mẹ Đình Đình..

Tiếng vĩ cầm du dương vang lên từ nhà thờ lớn nhất trong nước. Dưới khung cảnh lãng mạng Bạch Tử Thiên trong trang phục chú rể anh mặc vest trắng đang tay trong tay cùng Đường Uyển Đình khoác chiếc váy cưới thiết kế kiểu dáng bồng xòe lộng lẫy, phần tùng váy xòe rộng như công chúa với những chi tiết ren đối xứng, phần tay được may bằng với lớp voan trắng mang hơi hướng quý tộc, vương giả. Trước ngực chính là 9 viên kim cương đính lấp lánh kiêu sa.

Phía sau Đường Uyển Đình chính là một đôi thiên thần nhỏ.. Tiểu Bảo mặc vest trắng đi bên cạnh là tiểu Ngọc với chiếc đầm công chúa cả hai cùng nhau nâng tà váy dài cho cô. Đôi tân hôn trai tài gái sắc cùng nhau bước trên thảm đỏ tiến vào Thánh Đường.


Đứng trước tượng Chúa Jesus trên Thánh Giá nụ cười hạnh phúc vẫn rạng rỡ trên môi hai người họ lúc này. Sau những tràn vỗ tay chúc mừng của những vị khách quan trọng trong gia tộc hai bên kết thúc Cha Xứ đứng trước tượng đài cầm Micro chuẩn bị nghi thức tuyên thệ cho đối tân hôn..

- Cô Đường Uyển Đình con có đồng ý nhận Bạch Tử Thiên làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng mọi ngày suốt đời không??

- Con đồng ý.

- Anh Bạch Tử Thiên con có đồng ý nhận Đường Uyển Đình làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt đời không?

- Con đồng ý

- Lễ tuyên thệ đã xong dưới sự chứng giám của Chúa Jesus hai con hãy trao nhẫn cho nhau từ nay Bạch Tử Thiên và Đường Uyển Đình chính thức nên vợ thành chồng trọn đời trọn kiếp mãi không chia lìa..

Bạch Tử Thiên lấy từ hộp nhẫn cưới ra chiếc nhẫn đính kim cương ở giữa và điểm xuyến một viên những viên kim cương nhỏ xung quanh đeo vào ngón áp út của Đường Uyển Đình rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Tương tự Đường Uyển Đình cũng lấy chiếc nhẫn giống hệt còn lại trong hộp đeo vào ngón áp út của Bạch Tử Thiên, cô nhìn anh nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc nhất trong đời vẫn luôn hiện hữu trên đôi môi mềm mại..

[Hôn đi, hôn đi, hôn đi, hôn đi..].

Những tiếng reo hò của mọi người dưới khán đài làm cô ngại ngùng đến ứng hồng hai gò má, hai tay anh nắm chặt lấy hai tay Đường Uyển Đình cả hai nhìn nhau trìu mến rồi mỉm cười từ từ kề đến gần nhau trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào..

Vì sợ cô mệt nên hôn lễ được cử hành nhanh chóng, khách khứa cũng chỉ có những khách quan trọng anh mời rượu từng người trả lời báo chí nhanh nhất có thể rồi đưa cô về Trang Viên..

- Tử Thiên anh mệt lắm hả?

Đường Uyển Đình từ ngoài mang vào cho anh một ly trà giải rượu nhìn Bạch Tử Thiên đang ngồi trên sô pha tay day day thái dương mệt mỏi cô lo lắng hỏi..

Thấy cô mang trà tới anh liền đứng dậy vội đến dìu cô ngồi xuống sô pha..

- Anh hơi đau đầu một chút thôi..

Nhìn anh quan tâm chăm sóc cô như một đứa trẻ cô liền bật cười nói..

- Xem anh kìa em đâu tệ đến nỗi không tự đi được đâu, em vẫn khỏe mà.

- Hạo Dân đã dặn là em không được vận động nhiều đầu sẽ đau khớp đau cơ lắm..



- Bây giờ đến chuyện mang cho anh một ly trà cũng không được, em vô dụng quá ..
1645769964816.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK