Sau khi được người hầu trong nhà dẫn lên phòng, đồ đạc của cô cũng đã được anh cho người chuyển hết về đây, Cô rất ít quần áo nên sắp xếp một lúc ngắn là xong đồ dùng cá nhân cũng chỉ là một số vật cần thiết thứ cô quý nhất chỉ có bức ảnh cô và ba chụp lúc cô tốt nghiệp cấp ba.. Nhìn bức ảnh mắt cô lại rưng rưng, chẳng biết về sau cuộc sống của cô sẽ thế nào đây, lựa chọn ở lại nơi này liệu có đúng hay là không?? Đang thơ thẩn suy nghĩ miên man thì lúc này có tiếng gõ cửa cô vội lau đi nước mắt rồi ra mở cửa, vừa thấy người bên ngoài cô đã mỉm cười thân thiện..
- Dì.. tìm con có việc gì sao?
- Dạ thiếu gia mời tiểu thư xuống dùng bữa tối..
"Người hầu tuổi trung niên lúc nãy mang trà cho cô vẫn giữ nguyên thái độ cung kính với cô làm cô hơi thấy khó chịu cô lập tức nắm lấy tay bà rồi nói":
- Dì à.. đừng gọi con là tiểu thư nữa con nghe thật sự rất khó chịu.. dì gọi con là tiểu Đình nha..
- Chuyện này tôi sợ thiếu gia sẽ trách phạt.. cô là người mà thiếu gia mời về xưng hô như vậy e là không tiện..
- Không sao đâu.. nếu anh ấy có trách dì hãy nói là ý của con .. vậy nha.. dì tên gì vậy? "Cô cười tươi hỏi bà"
- Dì tên Kiều Lan..
- Được dì Lan .. vậy chúng ta xuống nhà ăn cơm thôi "nói rồi cô khoát tay bà vui vẻ xuống nhà"
.
.
Bạch Tử Thiên còn đang nghĩ là cô sẽ áy náy mà không thoải mái không biết nên nói thế nào để cô không nghĩ nhiều nữa thì đã thấy cô vui vẻ khoát tay người hầu đi xuống, thấy Bạch Tử Thiên đang nhìn mình Kiều Lan lập tức rút tay ra khỏi tay Đường Uyển Đình cúi đầu chào anh rồi lui xuống.
Cô thấy dì Lan sợ anh như vậy thì cũng không nói gì thêm cười nhẹ với anh rồi bước tới bàn ăn..
- Nên tự nhiên thoải mái như vậy, ở đây cô muốn làm gì thì làm sẽ không ai để ý. "Anh nhìn cô rồi nói tiếp ": - Ăn thôi..
- Òh được.. anh ăn ngon miệng.." Đường Uyển Đình khẽ nói rồi chăm chú ăn phần của mình"
- Định xin việc ở đâu? "Anh vẫn tiếp tục ăn không nhìn cô mà hỏi"
Cô hơi ngạc nhiên khi nghe anh hỏi như vậy nhưng nhanh chóng đã nhớ ra lúc nãy anh nói "Chuyện anh muốn biết không gì là không biết được" nên liền thu lại vẻ ngạc nhiên thư thả trả lời anh:
- Cũng chưa biết.. Chắc là một vài công ty gần đây để tiện việc đi lại..
- Vào làm thư ký cho tôi đi. "Anh gấp một miếng cải xào bỏ vào chén rồi nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện phím bình thường nhưng cô thì đã trợn mắt lên nhìn anh đầy vẻ không thể nào tin nỗi những gì anh vừa nói, nhìn bộ mặt của cô anh bật cười nhẹ rồi bồi tiếp hai từ": - Là thật.
- Tôi chỉ mới vừa tốt nghiệp thôi.. còn chưa đi làm chưa có kinh nghiệm đâu.. "Cô nhìn anh thấp giọng nói"
- Không quan trọng.
- Nhưng nhỡ đâu làm không tốt thì sao?
- Không sao.
- Nhưng......
- Tôi đang cần người gấp, bây giờ đợi tuyển rồi qua thử việc phải chờ qua hơn ba tháng thì quá lâu.
Rất may cô ở cùng tôi, tôi sẽ không phải lo sợ chuyện công ty bị đưa ra ngoài. Là tôi đang cần cô giúp.
"Cô vẫn không tin mắt nhìn anh không chớp, hỏi lại lần nữa"
- Thật sao?
- Ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm sáng mai đến công ty cùng tôi. " Anh không thèm dài dòng với cô nữa nhanh chống chốt câu cuối rồi buông đũa, lau miệng, uống trà rồi thong thả lên lầu bỏ lại cô vẫn lơ tơ mơ ngồi đó đến khi anh đi khỏi cô mới hoàng hồn nhìn theo bóng lưng anh hỏi với theo"
- Nhưng công ty anh tên gì vậy? Tôi cần tìm hiểu một chút, thuộc về lĩnh vực nào mới làm được chứ...
- BẠCH ĐỈNH THIÊN. "Vừa dứt lời cũng là lúc bóng lưng anh vừa khuất khỏi tầm nhìn của cô"
Nghe anh trả lời xong Đường Uyển Đình thất thần như không thể nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy và đang chứng kiến trước mắt... cô vừa lẩm bẩm vừa đi về phòng suốt đoạn đường như một con ngốc..
- BẠCH ĐỈNH THIÊN .... Là công ty chuyên về bất động sản lớn nhất toàn cầu trong truyền thuyết sao??? Vậy anh là Tổng Tài tài phiệt nhất cả nước này rồi... là BẠCH TỬ THIÊN người mà biết bao cô gái thầm mơ ước được nhìn thấy sao?
Số của Đường Uyển Đình cô vẫn còn may mắn vậy sao???
CHƯƠNG 7: Càng Đơn Giản, Càng Quý Giá
Đường Uyển Đình đang ngắm nhìn mình trong gương xoay tới xoay lui cô mỉm cười hài lòng rồi mới ra khỏi phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cô mà nơi làm của cô lại là nơi không tầm thường chút nào. Đường đường là Tập Đoàn đứng đầu toàn cầu nên việc chuẩn bị trang phục để đi làm cũng không thể nào qua loa được. Sáng nay cô đã dậy từ năm giờ sáng để chọn trang phục và trang điểm. Cô đã thay bảy bảy bốn chín lần mới chọn được một bộ ưng ý.
Quần áo của cô đúng là không bộ nào có thể xứng với nơi như BẠCH ĐỈNH THIÊN được.
Bộ thì quá cũ, bộ thì quá đơn giản, lục lọi mãi cô mới tìm ra được một bộ vừa vặn vẫn còn mới nhìn vào thì lịch sự nhã nhặn không quá nổi bật cũng không quá cầu kì là một chiếc chân váy công sở ngắn gần tới đầu gối kết hợp với áo sơ mi kiểu màu trắng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc xõa dài qua vai đơn giản nhưng lại toát lên khí chất thanh cao nhã nhặn thuận mắt người nhìn.
Cô xuống tới đại sảnh đã thấy Bạch Tử Thiên chỉnh chu trong bộ vest đen vừa xem tin tức vừa nhâm nhi ly cà phê nóng. Thấy cô bước xuống anh khẽ đưa mắt nhìn qua rồi mỉm cười hài lòng. Trời phú cho cô nét đẹp trong sáng lại dịu dàng thục nữ.
"Anh đứng dậy nhìn cô nói"
- Qua ăn sáng rồi đi làm .."Thấy cô vẫn đứng đó anh quay lại nhíu mày hỏi"
- Sao vậy?
"Cô nhìn anh , ấp úng hỏi"
- Tôi mặc vậy ổn không??
"Anh khẽ cười, gật đầu rồi nói"
- Đừng căng thẳng. Càng đơn giản thì càng quý giá.
.
.
.
.
_BẠCH ĐỈNH THIÊN _
Chiếc xe sang trọng của hãng BYD đã dừng trước cổng chính. Tài xế mở cửa xe Bạch Tử Thiên lạnh lùng bước xuống..Nhanh chóng những người xung quanh đều tỏ ra thái độ dè chừng và cung kính nhưng ngay sau đó mọi người đều có chung một trạng thái hết sức bất ngờ khi thấy phía sau Boss đại nhân lại là một cô gái. Điều này trước nay chưa từng xảy ra, xung quanh lập tức đầy những tiếng xì xầm to nhỏ..
- Không biết cô gái đó là ai mà lại được đi chung xe với Boss luôn kìa..
- Trang phục công sở có khi nào là thư ký mới không?
- Đúng rồi tối qua trợ lý Dương đã đăng trên trang riêng của tập đoàn thông báo là có thư ký mới.. chẳng lẽ là người này sao?
- Nhìn bên ngoài cũng tầm thường thôi mà.. Không biết là có làm nên trò trống gì không nữa..
- Không biết lại dùng chiêu trò giường chiếu gì mà lại leo lên được vị trí đó nữa..
- Thư ký thôi mà sao Boss lại cho phép đi cùng chứ. Trước đây thư ký đều phải đi xe riêng mà..
Kì lạ quá..
Những lời bàn tán khó nghe làm trong lòng cô có chút khó chịu nhưng mặc kệ cô bước nhanh theo anh vào thang máy lên tầng cao nhất..
_Tầng 29_ là tầng cuối cùng của tập đoàn, nơi đây chỉ có hai phòng làm việc một lớn một nhỏ đối diện cửa phòng là hành lang rộng lớn, phía sau còn có một phòng để tiếp khách ngoài hai cánh cửa phòng được làm bằng gỗ đặc biệt thì tất cả các cửa khác ở đây đều là kính chịu lực cực tốt, trong suốt nên dễ dàng nhìn thấu mọi thứ xung quanh.
Cô theo anh vào phòng làm việc lớn, phòng của anh rất rộng có bàn làm việc có bộ sô pha để tiếp khách quan trọng, có một salong còn có một phòng riêng để nghỉ ngơi. Nơi này chỉ thiếu phòng bếp nữa thôi thì có thể nói là một căn hộ thu nhỏ.
Ngắm nhìn mọi thứ xong quay lại đã thấy anh ngồi ở bàn làm việc chăm chú xem tài liệu..
- Bàn làm việc của tôi ở đâu vậy Boss đại nhân..
Không thấy anh trả lời mà nhấn một số trên điện thoại bàn gọi cho ai đó..chưa được mười giây bên kia đã nhấc máy anh nhanh chóng nói:
- Qua phòng tôi có việc.
Vài giây sau cửa phòng mở ra một chàng trai ăn mặc chỉnh tề đi vào bước đến trước mặt anh cung kính hỏi:
- Boss ngài có gì cần giao phó?
- Dương Triết cậu đưa cô ấy về phòng làm việc sắp xếp công việc cho cô ấy "Anh ngước lên nhìn Dương Triết trên tay còn đang xoay xoay cây bút"
- Dạ được. À xếp chiều nay còn có một đối tác quan trọng cần chúng ta gặp mặt..
- Cậu thu xếp đi. Chiều nay tôi đi cùng cô ấy.
"Anh nói rồi nhướng mày nhìn cô đang đứng phía sau"
- Dạ.. nếu không còn gì em xin phép về làm việc..
- Đi đi.. "Anh phất tay rồi nhìn sang cô": - Cô chuẩn bị chiều nay đi với tôi
- Dạ.
Cô cúi đầu chào anh rồi theo Dương Triết về phòng làm việc hóa ra phòng nhỏ bên cạnh là phòng của Dương Triết thảo nào lại tới nhanh như vậy..
- Chào cô.. tôi là Dương Triết trợ lý của Boss.
Cô tên gì? "Dương Triết lịch sự tự giới thiệu đưa tay ra chào hỏi cô"
Cô mỉm cười đưa tay ra bắt tay Dương Triết
- Tôi tên Uyển Đình, lần đầu làm việc còn nhiều điều chưa biết, có thiếu xót gì xin anh chỉ bảo..
- Đừng căng thẳng thật ra công việc của cô cũng đơn giản thôi. Cụ thể như là pha trà, mang hồ sơ, tài liệu cho boss cùng anh ấy đi tiếp khách... nhận hợp đồng rồi chuyển giao cho tôi xem xét lại rồi mang lên cho xếp thôi. "Dương Triết thân thiện giới thiệu công việc cho cô"
- Đơn giản vậy thôi sao.? " Cô không tin nên hỏi lại lần nữa"
- Đúng vậy. Chỉ có nhiêu đó thôi.
CHƯƠNG 8: Tránh Xa Đường Uyển Đình Cho Tôi
Dương Triết anh hai tôi có ở trong phòng không??? " Bạch Tử Yên đẩy cửa bước vào giọng điệu ngang ngược nhìn Dương Triết"
- Tử Yên tiểu thư cô đến sao không báo trước một tiếng để tôi đích thân xuống đón "Dương Triết lập tức đứng dậy nói chuyện dịu dàng lạ thường"
Bạch Tử Yên là ai chứ là em gái độc nhất vô nhị của Bạch Tử Thiên người này tính tình cực kì cực kì khó chiều chuộng, lại ương ngạnh ngang ngược thường không xem ai ra gì trừ Bạch Tử Phong ba cô và Bạch Tử Thiên ra thì thật sự không ai có thể trị được cô ấy.
Bạch Tử Yên hất mái tóc màu hồng của mình rồi tiến vào trong nhìn thấy Đường Uyển Đình cô lập tức cau chặt mày quay sang nhìn Dương Triết
- Cô ta là ai vậy? Sao tôi chưa từng thấy bao giờ?
Thấy thái độ của Tử Yên gay gắt Dương Triết lập tức hoảng cả lên chỉ sợ cô ta quậy tan tành chổ này của anh mất, anh quay sang gọi Đường Uyển Đình rồi nháy nháy mắt với cô:
- Uyển Đình em mau chào Tử Yên tiểu thư đi..
Cô hiểu ý lập tức đứng dậy cười tươi nhất có thể nhìn Bạch Tử Yên chào hỏi:
- Chào Tử Yên tiểu thư tôi là Đường Uyển Đình thư ký mới của Chủ Tịch ạ..
- Thư ký mới??? "Bạch Tử Yên nhíu mày đi vòng vòng cô một vòng sau đó dừng lại trước mặt cô trừng mắt cảnh cáo" - Cô tốt nhất đừng có giở trò trước mặt anh hai tôi. Anh ấy sớm đã có người trong lòng, cô đừng mơ tưởng mà trèo cao kẻo té đau " Bạch Tử Yên nhếch môi rồi quay sang nhìn Dương Triết..
- Anh hai tôi có ở đây không.. gọi anh ấy mở cửa cho tôi đi .. đúng là phiền chết đi được cái gì mà phải báo trước khi vào chứ, người nhà cũng không được tự ý xông vào anh ấy đúng là quá cứng nhắc mà "Bạch Tử Yên bĩu môi rồi ngồi xuống sô pha gần đó bắt chéo chân xòe bàn tay ra nhìn những móng tay đã được cắt dủa sơn vẻ tỉ mỉ "
- Dạ xếp đang ở đây.. Tiểu thư chờ một chút để tôi báo cho ngài ấy một tiếng.. " Dương Triết lập tức chạy về bàn ấn số trên điện thoại bàn gọi cho Bạch Tử Thiên chỉ một vài giây sắc mặt anh đã hòa hoãn hơn quay trở ra tươi cười nhìn Bạch Tử Yên"
- Dạ boss đồng ý để tiểu thư vào rồi.. Mời người sang bên đấy..
- Phiền phức " Bạch Tử Yên bĩu môi đứng dậy hất tóc quay sang lườm Đường Uyển Đình một cái rồi ẻo lã đi ra ngoài"
Thấy cô ta đã ra ngoài Dương Triết nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại anh giơ tay lau đi mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm.
Đường Uyển Đình thấy một loạt hành động buồn cười của Dương Triết thì che miệng cười thầm rồi hỏi anh : - Bộ cô ấy đáng sợ đến vậy sao?
- Em tốt nhất đừng động vào cô ta. Nhỡ có vô tình gặp mặt thì nên né sang một bên. Ai mà chọc giận cô ta đều sẽ không có một kết quả tốt.
Lần trước cũng có một cô thư ký mới đến cô ta chỉ trang điểm hơi đậm một chút mặc áo lộ ngực một chút xíu thôi đã lập tức bị cô ta mắng một trận rồi đuổi thẳng, Bạch Tử Yên đúng là ác mộng của toàn bộ nhân viên nữ trong Bạch Đỉnh Thiên này..cũng may hôm nay em ăn mặc kín đáo lại không trang điểm nếu không là không dễ dàng thoát như vậy rồi...
" Nhắc đến Bạch Tử Yên, Dương Triết chỉ biết thở dài lắc đầu ngao ngán"
- Tại sao vậy? " Đường Uyển Đình nghiêng đầu khó hiểu nhìn Dương Triết "
- Lúc nãy em không nhớ cô ta đã nói gì với em sao.? Cô ta là đang lo sợ sẽ có người quyến rũ boss đại nhân. Cô ta rất thân thiết với bạn gái của boss..
- Òh... ra là vậy mà sao anh lại biết được nhiều chuyện riêng của ông chủ vậy?
- Là Bạch Tử Yên nói cô ta nhiều lần cảnh cáo các cô gái trong công ty đã sớm không giữ được miệng mình lúc nóng giận đã nói hết ra.. chuyện boss có bạn gái rồi cả công ty ai cũng biết cả..
- Òh. vậy từ giờ em sẽ chú ý một chút..
"Đường Uyển Đình ậm ừ cho qua rồi tiếp tục làm việc"
.
.
Trong căn phòng cách đó không xa thì đang tràn ngập một luồng khí lạnh. Bạch Tử Yên ngồi ở sa long liên tục lãi nhãi nhưng từ đầu tới cuối Bạch Tử Thiên vẫn không đáp một lời, cái liếc mắt dành cho cô cũng không. Cảm giác mình như người vô hình trước mắt anh khiến cô ta không khỏi tức giận..
- Bạch Tử Thiên rốt cuộc nãy giờ anh có nghe em nói gì không hả... " Bạch Tử Yên đứng dậy giậm chân giận dỗi nhìn anh"
- Xong chưa? " Anh vẫn không quan tâm đến cô mà chỉ thờ ơ lên tiếng"
- Anh hai...
- Xong rồi thì ra ngoài. Các người muốn thì đi mà cưới. Tôi đây không muốn. " Anh lạnh nhạt ánh mắt đã hằn lên tia tức giận, làm Bạch Tử Yên rùng mình nhỏ giọng lại nói"
- Anh hai à... chị Yên Nhi có gì không tốt đâu chứ.. chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau sao.. chị ấy lại yêu anh như vậy anh cưới chị ấy cũng đúng mà...
- Nhưng tôi không yêu cô ta.
- Anh hai....
- RA NGOÀI... "Bạch Tử Thiên tức giận lớn tiếng ra lệnh làm cô giật mình giọng nói đã bắt đầu run run"
- Được .. được rồi em ra ngay đây.."Cô cầm túi xách vừa quay lưng đi lại nghe giọng nói lạnh lùng của anh vang lên"
- Em tốt nhất nên tránh xa Đường Uyển Đình cho tôi.
Nghe anh nói vậy Bạch Tử Yên lập tức quay lại tức giận nói:
- Dựa vào cái gì chứ, cô ta chỉ là một thư ký quèn ..
- Tôi không có thời gian để tuyển người mới mãi.
Dừng ngay cái trò trẻ con đó lại đi.
" Bạch Tử Yên mắt đã rưng rưng nhìn anh uất ức nói": - Em chỉ muốn tốt cho anh thì có gì sai chứ..
Anh bỏ bút xuống ngã người ra sau ghế nhắm mắt lại lạnh nhạt nói:
- Chuyện của anh không cần em quản. Từ giờ về sau không được đến đây nữa..
- Anh hai..... "Bạch Tử Yên tức giận dậm chân nước mắt đã lấm lem trên mặt"
- Ra ngoài..
CHƯƠNG 9: Con Dâu Của Bạch Gia
Đại tiểu thư cô về rồi.. lão phu nhân và Yên Nhi tiểu thư đang chờ cô ở sau vườn.. " A Đào một người hầu lâu năm ở Bạch Gia vừa thấy Bạch Tử Yên vào tới đại sảnh đã lật đật chạy ra.."
- Được rồi tôi ra ngay mang ra cho tôi một ly nước cam. "Bạch Tử Yên nói rồi quay lưng trở ra đi theo một lối nhỏ bên cạnh dẫn ra sau vườn"
"Bạch Gia" nơi này rộng lớn lộng lẫy như một cung điện thu nhỏ căn biệt thự được xây theo kiểu dáng lâu đài cao tậng 5 lầu .. trước sân là tượng đài cá heo phun nước, có một khu vườn đầy hoa còn có cả một sân golf, một sân bắn súng những thú vui tao nhã của người giàu thường dùng để thư giãn..
Bạch Tử Yên vừa ra tới sau vườn cô đi thẳng tới mái đình bực tức quăng túi xách lên ghế rồi ngồi xuống vẻ mặt cau có như chó giẫm phải đuôi..
- Chuyện mẹ kêu con đi làm con làm thế nào rồi mà mặt mày lại như vậy? "Trang Nhã Linh nhíu mày nhìn Bạch Tử Yên"
- Con không quản chuyện của mấy người nữa, anh hai mắng con, còn cấm từ giờ không cho con đến nữa. Chưa bao giờ con bị anh ấy nói nặng lời đến như vậy .. "Bạch Tử Yên uất ức nói"
- Tử Yên em đừng trách anh ấy.. chắc tại anh ấy bận quá nhất thời tâm trang không được tốt nên mới cư xử như vậy với em thôi.. "Hàn Yên Nhi thân thiết nắm tay Bạch Tử Yên dịu dàng nói"
Bạch Tử Yên đặt tay mình lên tay Hàn Yên Nhi giọng nói dịu xuống phần nào như an ủi:
- Là anh hai em không tốt với chị, sống chết gì cũng không chịu cưới, anh ấy nói không yêu chị nên không thể bên chị được.. hay là chị tìm người khác yêu thương chị đi chứ chờ mãi như vậy cũng năm năm rồi anh ấy một chút giao động cũng không có..
- Tử Yên cái con bé này con đang nói gì vậy hả, không sợ Yên Nhi nó buồn sao, ăn nói đúng là vụng về.." Trang Nhã Linh đánh nhẹ vào tay Bạch Tử Yên trách móc"
"Hàn Yên Nhi rưng rưng nước mắt cúi đầu nghẹn ngào nói:"
- Dạ không sao, dì đừng trách Tử Yên em ấy nói cũng đúng có lẽ cháu nên bỏ cuộc từ sớm hơn chứ không nên vì quá yêu anh ấy không thể từ bỏ anh ấy mà cố gắng níu kéo đến bây giờ ..
- Yên Nhi à con đừng nói vậy. Tuy bây giờ Tử Thiên vẫn chưa thể có tình cảm với con nhưng dì tin chỉ cần con cố gắng thêm một chút nữa thì nó sẽ quay lại nhìn con thôi. Ta chỉ chấp nhận mình con là con dâu của Bạch Gia , dì sẽ gọi nó về nói chuyện với nó rồi sẽ sớm cho hai đứa thành hôn.. "Trang Nhã Linh nắm tay Hàn Yên Nhi ngọt ngào dỗ dành"
- Dạ.. con cảm ơn dì.. dì à đột nhiên con thấy không khỏe lắm con xin phép về nghỉ ngơi ạ..
- Con thấy không khỏe ở đâu? Để dì gọi người đưa con đến bệnh viện nha "Trang Nhã Linh nét mặt lo lắng nhìn Hàn Yên Nhi "
Hàn Yên Nhi khẽ cười : - Không cần đâu dì. con chỉ thấy hơi mệt trong người chút thôi, con có tài xế đi cùng đang chờ ở ngoài xe , dì đừng lo lắng .. con xin phép.." nói rồi cô đứng dậy cúi đầu chào lễ phép rồi quay lưng đi"
Trang Nhã Linh nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô khẽ thở dài..
- Con bé tốt như vậy mà Tử Thiên sống chết vẫn không chịu yêu là vì nguyên do gì chứ..
"Bạch Tử Yên che miệng ngáp một cái rồi nhàm chán nói"
- Aiiizzz.. Mẹ à mặc kệ họ đi.. anh hai đã không muốn thì có ép cũng không được.. mọi chuyện nên xem chị Yên Nhi có thuần phục được trái tim của anh ấy không đã...
.
.
.
.
Chiếc Lamborghini vừa đổ vào trước cửa đại sảnh đã thấy quản gia Diệp lật đật chạy ra đón tiếp thấy anh vừa bước xuống xe đã hấp tấp nói:
- Thiếu gia ngài về rồi cô Yên Nhi đang chờ người trên phòng..
Bạch Tử Thiên lập tức nhíu mày, người anh bắt đầu tỏa ra khí lạnh làm ai đứng bên cạnh lúc này cũng thấy run lên.. Anh lạnh lùng nói ra hai từ:
- Phòng nào?
Diệp quản gia run run lập tức nói:
- Dạ là phòng của thiếu gia.
Vừa trả lời xong đã thấy Bạch Tử Thiên lướt nhanh qua mình rồi đi thẳng lên lầu xung quanh anh đã phản phất mùi thuốc súng..
" Đường Uyển Đình nãy giờ vẫn im lặng đứng đó thấy anh đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy cô khó hiểu nhìn quản gia Diệp hỏi:" - Sao vậy bác Diệp? Sao anh ấy có vẻ không vui vậy?
" Diệp quản gia nhìn cô thấp giọng nói"
- Tự tiện vào phòng của thiếu gia đó là đại kỵ..
- Òh.. cảm ơn bác.. con lên phòng trước nha
" Đường Uyển Đình mỉm cười rồi đi lên phòng"
CHƯƠNG 10: Dọn Đi..
Bạch Tử Thiên thấy cửa phòng mình không đóng anh bước vào đã thấy Hàn Yên Nhi mặc bộ váy cúp ngực đỏ rực đang đứng ngoài hành lang, gió thổi nhè nhẹ làm phất phới tà váy ngắn ngủn của cô. Anh lướt mắt nhanh qua rồi ngồi xuống sô pha lạnh nhạt lên tiếng:
- Ai cho cô tới đây?
Nghe giọng anh, Hàn Yên Nhi liền quay lại cười tươi bước đến ngồi cạnh anh tựa đầu lên vai, hai tay choàng qua tay anh cực kì thân thiết, giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên:
- Em nhớ anh...
Bạch Tử Thiên khó chịu gỡ tay Hàn Yên Nhi ra khỏi người mình rồi đứng dậy xoay lưng lại với cô lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao cứ bám mãi không buông?
- Là vì em yêu anh.."Hàn Yên Nhi ngước lên nhìn anh giọng nói đã nghẹn ngào"
- Yêu sao? "Anh nhếch môi rồi nói tiếp"
- Năm năm trước cô đã làm ra chuyện xấu hổ gì cô quên rồi sao? "Anh quay lại nhìn Hàn Yên Nhi cười lạnh"
" Hàn Yên Nhi đứng dậy mắt đã rưng rưng nhìn thẳng anh nói:"
- Tử Thiên em đã nói với anh rất nhiều lần rồi đêm đó là em bị người ta hãm hại, bị người ta bỏ thuốc sao anh có thể không tin em chứ..
- Là ai bỏ thuốc ai? Tôi nghĩ điều này cô là người biết rõ nhất.. Vũ Hạo Dân là anh em tốt của tôi.. người của tôi có cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám đụng vào. Lần đó cô vì thấy tôi lạnh nhạt với cô chờ mãi cũng không thấy tôi có động tĩnh gì với cô, cô liền nãy sinh tà niệm quay qua Vũ Hạo Dân .. Chờ làm Bạch phu nhân lâu quá, vì địa vị cao sang để lên mặt với bạn bè cô đành đổi mục tiêu sang danh phận Vũ phu nhân. Nhưng tiếc là lại bị Vũ Hạo Dân cự tuyệt nên đành quay lại tìm tôi.. Tôi nói, có đúng không cô Hàn Yên Nhi"
" Anh nhếch môi khinh bỉ nhìn Hàn Yên Nhi rồi ngồi xuống châm một điếu thuốc"
Lúc này sắc mặt Hàn Yên Nhi đã trắng bệch, cô run run nhìn anh nói:
- Sao.. sao anh lại biết..
- Chuyện Bạch Tử Thiên này muốn biết thì không gì là không thể biết được.. Cô có thể dùng thủ đoạn để qua mặt được mọi người trong Bạch Gia nhưng ngoại trừ tôi, cô còn chưa đủ bản lĩnh đó.. "Anh nhếch môi rồi kéo mạnh một hơi thuốc, nhả khói vào không trung giờ đây căn phòng đã ngập mùi thuốc lá.."
Hàn Yên Nhi quỳ xuống khóc lóc van xin anh vẻ mặt vô cùng bi thương..
- Tử Thiên.. Là em sai, xin anh hãy tha thứ cho em một lần, cho em thêm một cơ hội có được không, em yêu anh , em không thể nào từ bỏ anh được Tử Thiên à em xin anh..
Bạch Tử Thiên cười một cái đầy khinh bỉ rồi nhìn thẳng vào mặt Hàn Yên Nhi phun ra một câu hỏi đầy sự khinh thường và chán ghét..
- Cô yêu tôi? Hay yêu cái danh phận Bạch Phu Nhân? Địa vị cao sang không ai sánh bằng?
- Em ..em..em đương nhiên là..
- Boss đại nhân anh có trong đó không.. tôi mang trà tới.. tôi vào có tiện không?
Hàn Yên Nhi còn chưa nói xong đã nghe ngoài cửa vọng vào tiếng của Đường Uyển Đình vì cửa phòng không đóng nên cô chỉ đứng ở phía ngoài gọi vào trong..
- Vào đây đi..
Thấy anh đã đồng ý cho người bên ngoài vào Hàn Yên Nhi lập tức đứng dậy lau nước mắt rồi tỏ ra vẻ mặt cao sang quyền quý. Đường Uyển Đình vừa bước tới nơi trà còn chưa kịp đặt xuống đã nghe Hàn Yên Nhi đanh giọng hỏi:
- Cô là ai sao lại không mặc đồng phục của người hầu?
Đường Uyển Đình còn đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cô hoàn toàn không ngờ đến chỉ là mang trà lên giúp dì Lan mà lại rơi vào hoàn cảnh như này.. chả trách người nào ở dưới cũng do do dự dự không ai dám mang lên đây..
- Là ai không đến lượt cô quản.
Cô có thể ra về. " Bạch Tử Thiên dập điếu thuốc trong tay rồi thong thả nói"
- Anh.. "Hàn Yên Nhi tức giận trừng mắt nhìn anh rồi cô nở một nu cười tà mị" - Anh muốn thoát khỏi em sao? Đâu có dễ như vậy, Hàn Yên Nhi này thứ muốn mà không được thì cũng đừng hòng bất cứ một ai có được, anh cứ chờ đó.
" Hàn Yên Nhi dõng dạc tuyên bố rồi cầm túi xách lên lúc đi ngang không quên lườm Đường Uyển Đình một cái sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô"
- Xin lỗi.. lẽ ra tôi không nên vào.."Đường Uyển Đình cúi đầu lí nhí nói"
- Không liên quan đến cô, tính khí của cô ta vốn dĩ là như vậy. "Bạch Tử Thiên tựa người ra sau ghế tay miết miết mi tâm nhẹ nhàng nói"
Thấy cô im lặng cũng không rời đi dường như có điều muốn nói anh ngước lên nhìn cô nhướng mày hỏi:
- Có chuyện gì muốn nói sao?
- À.. ừ.. thật ra thì.. "Cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp" - Thật ra thì tôi đã tìm được chổ ở mới rồi, tôi muốn nói với anh là cuối tuần này sẽ dọn đến đó ..
- Cô là vì chuyện lúc nãy sao? "Anh nhíu mày nhìn cô"
- Không.. không phải đâu trước đó tôi đã tìm được nhà rồi chỉ là chờ đến đầu tháng lãnh lương rồi trả tiền nhà trước một tháng mới dọn đến.. mai là được lãnh lương rồi nên nói với anh một tiếng để ngày mốt dọn đi.. tôi đã làm phiền anh cả tháng nay rồi nên dọn đi mới phải..
- Đã nói là không phiền..
- Nhưng nếu như cô đã quyết như vậy thì tôi cũng không thể ngăn cản nữa. Cuối tuần tôi dọn phụ cô.
" Anh nói rồi đi thẳng ra ngoài cả cơ hội từ chối cũng không cho cô, anh thừa biết câu kế tiếp của cô sẽ là từ chối yêu cầu của anh nên anh đành dập tắt ngay suy nghĩ đó "
Còn Đường Uyển Đình vẫn đứng ngơ ra đó quay lại nhìn anh ú ớ nói với theo:
- Ơ.. boss đại nhân thật sự không cần đâu mà...
Anh đúng là tên Tổng Tài Bá Đạo mà....cả cơ hội từ chối cũng không cho tôi.. hừmm