“Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý ! Như vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là nam nhân của ta.... ......Gọi ngươi là tướng công, hay gọi tên ngươi Đại Dũng đây ? Ân.... ...... .....Gọi ngươi Đại Dũng tốt lắm.... .........Ai nha ! Quên nói cho ngươi biết ta khuê danh.... .......Ta họ Thư ! Sau này ngươi gọi ta Thư Nhan là được !”
Trần Đại Dũng cả kinh đầu đầy mồ hôi, trong mắt rõ ràng thể hiện – nữ nhân này thật là đáng sợ ! Lần nữa nghiệm chứng lời nói của phụ thân, quả nhiên mẫu thân là nữ nhân tốt nhất trên đời !
“Ngươi.... .....Làm sao biết ta tên là Đại Dũng ?”
Thư Nhan lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bã, “Ai ! Ngươi thật đúng là đem ta quên sạch sẽ a ! Nhớ ngày đó ngươi còn rình coi ta tắm !”
“A ? Có sao.... .......” Hắn thế nào không nhớ rõ a ! Hắn sẽ không làm ra loại chuyện hạ lưu như thế ! “Ngươi nhớ.... ....sai rồi a !” Hắn gấp đến độ lau mồ hôi ! Ô, ô ! Khi dễ người hiền lành.
“Đương nhiên là ngươi ! Ân.... ......Ta nghĩ, cũng mười năm trước a ! Ngươi còn cầm tiểu mộc tiễn bắn tới chỗ ta !” Dĩ nhiên mười năm đối với nàng mà nói, chẳng qua là thoáng qua rồi biến mất !
Trần Đại Dũng tính tình thật thà, nghe nàng vừa nói, dĩ nhiên là cố gắng nhớ lại, trong đầu thật có một cô gái như vậy ! Mơ mơ hồ hồ, cái đó trẻ tuổi nữ nhân hắn đã từng gặp qua ! Dáng vẻ nàng hắn không nhớ được, trong đầu óc hắn ấn tượng nàng rất trẻ, luôn là cười đến chói mắt theo sát hắn nói chuyện.
Hắn nhìn kĩ Thư Nhan, “Ngươi gạt người ! Mười năm trước ngươi còn là hài tử !” Có thể là nàng sao ?
“Ai nha ! Mười năm đã là cái gì ! Ta đây dáng vẻ một trăm năm cũng không thay đổi.... .....Bất quá ngươi nói cũng đúng, luôn luôn một dáng vẻ cũng không tiện ! Ngày nào đó có thời gian ta thay đổi lại gương mặt.... ....Uy, ngươi vậy là cái gì vẻ mặt ! Ta không phải đã nói ta là hồ ly tinh sao ? Dĩ nhiên vĩnh viễn giữ vững trẻ tuổi dáng vẻ a.... ....Uy, ngươi đi đâu vậy a ?”
“Dĩ nhiên là rút quân về doanh trại !” Hắn nói không lại nàng, đi cũng có thể chứ !
“Nga !” Thư Nhan xinh đẹp cười một tiếng, “Nếu nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó ! Ngươi nếu đã là tướng công của ta, đi nơi nào, Thư Nhan dĩ nhiên là nên đi theo ngươi ?” Nói xong một câu còn thầm kín liếc mắt đưa tình với Trần Đại Dũng !
Trần Đại Dũng theo bản năng rùng mình, “Cái đó ta.... ....Không có thú ngươi !”
“Thế nào, ngươi hối hận ? Ô ô, nói mà không làm ! Mới vừa rồi còn đồng ý ! Trong nháy mắt ngươi lại không cần ta ! Nam nhân bạc tình ! Ô ô.... ....” Nói khóc liền khóc, so với bầu trời tháng ba thay đổi còn nhanh hơn.
Chương 12
“Thư Nhan bất kể có danh phận gì, chỉ cần ở bên cạnh ngươi là được !”
Hắn cứng lưỡi há hốc mồm, “Kia........cũng không được, trong quân doanh không thể cho nữ nhân vào !”
“Kia Thư Nhan ở nhà lá bên ngoài trại lính, phụng bồi tướng công, tướng công ở trong quanh doanh bao lâu, Thư Nhan ở chỗ đó bồi bấy lâu !”
“Ngươi, ngươi.... ...” Trần Đại Dũng gấp đến độ dậm chân, “Ta mới không cần cưới loại nữ nhân như ngươi !”
“Ô ô, ngươi quả nhiên vẫn còn muốn vứt bỏ ta !” Thư Nhan lúc này liền lắc lắc vạt áo khóc rống lên, “Thân thể trong sạch đáng thương của ta mười năm trước liền bị ngươi xem, hôm nay lại bị ngươi xem thường ! Ô ô, ta không muốn sống.... .....”
“A.... .....” Mười năm trước, hắn cái gì cũng không hiểu a ! Hơn nữa, mười năm trước chưa chắc là nàng a, độ tuổi không đúng !
“Cái gì độ tuổi không đúng !”
“A a.... ...” Nàng làm sao biết suy nghĩ của hắn ?
“Đó là ta được chăm sóc tốt ! Ta tu luyện một loại võ công, có thể mãi mãi thanh xuân.... .....Nga ! Ta hiểu, ngươi là cảm thấy ta lớn hơn ngươi, ngươi không cần ta có đúng không ?”
Trần Đại Dũng hai mắt thật to chăm chú nhìn chằm chằm nàng, mới vừa rồi còn nói mình là hồ ly tinh ! Như vậy một lúc sau lại nói được chăm sóc tốt, còn nói luyện võ công ! Bản tính nông dân thật thà chất phác lại phát huy, nắm tay, không có lên tiếng, xoay người liền đi.
“Đại Dũng.... .....”
“Không cho ngươi đi theo ta nữa ! Ngươi là nữ nhân, ta cũng không so đo với ngươi ! Nếu không.... ......”
“Nha, ngươi còn biết ta là nữ nhân a ! Cư nhiên để ta một mình ở chỗ hoang vu này ! Ta một cô gái nhu nhược chỉ có thể đói mà chết ở chỗ này ! Chết, thi thể còn bị sói tha.... .....Xương cốt không còn a !”
Trần Đại Dũng bây giờ không nhịn được, trán nổi gân xanh, “Ngươi rõ ràng có võ công điểm huyệt lợi hại như vậy ! Còn, còn.... ...”
“Còn cái gì ?” Thư Nhan hai tay chống nạnh, trợn mắt nói, “Tóm lại, trong sạch mười năm trước của ta liền bị ngươi hủy hoại, hôm nay, ngươi đã có gia đình cũng phải cưới, không lập gia đình cũng phải cưới ! Nếu không, ta hiện tại sẽ khóc cho ngươi xem.... ....Ô ô, nam nhân không có lương tâm ! Ô ô, ta không muốn sống ! Ô ô.... .....”
Trần Đại Dũng giận đến mức thở hổn hển liên tục, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Đừng khóc ! Ta đáp ứng cưới ngươi !”
Chương 13
Thư Nhan rung rung lông mi trên dính nước mắt trong suốt, chớp mắt không nói ra được yêu mị mê hoặc người, dù gì Trần Đại Dũng cũng là đầu gỗ, nửa điểm phong tình cũng không hiểu, nhiều lắm là nói chuyện khẩu khí nhẹ nhàng một chút, “Ngươi nếu là người của Trần gia, sau này phải nghe ta nói, không cho phép nói khóc liền khóc.......”
“Kia ta.... .......”
“Câm miệng !” Trần Đại Dũng rất có khí thế quát chói tai một tiếng, “Thời điểm nam nhân nói, nữ nhân không thể nói xen vào !” Kia nữ nhân hắn có thể không so đo, nhưng nếu là nữ nhân của hắn, sau này tự nhiên phải nghe lời hắn, không thể giống như bây giờ quấy nhiễu làm phiền, nói hươu nói vượn.
“Nga !” Thư Nhan nhỏ giọng đáp một tiếng, cúi đầu, có chút dáng vẻ khiếp đảm, chẳng qua là cặp mắt ta yêu mị, cũng không dừng nháy liên tục.
Đối với thái độ thuận theo của Thư Nhan, Trần Đại Dũng rất hài lòng, nói tiếp : “Ngươi bây giờ không thể cùng ta rút quân về doanh, ta sẽ cho ngươi một chút lộ phí, ngươi đi đến quê quán của ta trước, giúp ta chiếu cố cha mẹ ! Hết sức hiếu đạo, bọn họ cũng đã lớn tuổi !”
“Nhưng là, nếu như cha mẹ không nhận ta làm con dâu, làm sao bây giờ đây ?” Thư Nhan lần nữa chen miệng.
Chẳng qua lần này Trần Đại Dũng không có cảm giác được, ngược lại nghiêm túc suy tư vấn đề Thư Nhan nói, có chút khó xử gãi gãi đầu, muốn viết phong thư cho người nhà, nhưng hắn lại không biết nhiều chữ ! Bứt rứt chán đầy mồ hôi, cuối cùng, “Có, ta cho ngươi tín vật, cha mẹ dĩ nhiên là sẽ biết ngươi.”
“Nga, hảo, ta liền làm theo lời tướng công.”
###
“Tướng công, con đường này chúng ta mới vừa đi qua ! Ngươi là không phải lạc đường chứ ? Ta chân mỏi nhừ rồi !”
“Sẽ không !” Trần Đại Dũng rất kiên định nói, “Ta từ nhỏ lớn lên ở trong núi, cùng phụ thân săn thú, chưa bao giờ ở trong rừng lạc đường.”
“Nga !” Thư Nhan lộ ra mâu quang sùng bái.
Trần Đại Dũng theo bản năng ưỡn ngực, liếc về phía Thư Nhan bên người đang đi bộ khập khễnh, đột nhiên nói : “Tới, ta cõng ngươi !” Nói xong ngồi xổm xuống, Thư Nhan đứng ở phía sau khóe miệng giảo hoạt cười, nằm úp lên.
Thư Nhan mặc dù chân thư thái, lỗ tai lại bị hành hạ.
Trần Đại Dũng miệng vẫn không ngừng đối với Thư Nhan dặn dò : “... .......Ngươi tốt nhất nên hiếu thuận với cha mẹ ! Mẹ ta tính tình ôn nhu, nhất định sẽ không làm khó ngươi, phụ thân thoạt nhìn bề ngoài có chút nghiêm khắc, nhưng tâm địa rất tốt.... ....Miệng của ngươi có thể nói, ta biết, nhưng thấy cha mẹ, không thể giống như hôm nay hồ nhiễu lằng nhằng, bàn lộng thị phi.... ...”
Chương 14
“... ......Nếu là bị ta biết, nhẩt định đối với ngươi không khách khí ! Còn ngươi hành động phải sửa đổi một chút ! Quá mức phóng đãng.... .......Cái đó.... .....Trên chân nhất định phải mang giày, sau này trừ ta ra, không thể để cho nam nhân thứ hai thấy chân ngươi.......Ta nếu đồng ý cưới ngươi, tự nhiên sẽ không để bụng truyện lúc trước của ngươi, bất quá........Ngươi không được cho cha mẹ biết ! Nếu không, sẽ bị người ta chê cười.... ....Đánh xong trận này, ta sẽ trở về gặp ngươi, đến lúc đó, ngươi nếu biểu hiện tốt, cha mẹ cũng hài lòng, ta liền cưới hỏi đàng hoàng, sẽ không có chút ủy khuất ngươi ! Bất quá, ngươi nếu khiến cha mẹ ta tức giận, làm không tốt, cũng đừng trách ta ngoan tâm đuổi ra khỏi cửa........Ta nói những điều này, ngươi có nghe hay không ?”
“Nghe được ! Ta nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà, chờ tướng công trở về.... ....Con đường này mới vừa rồi chúng ta đã đi qua ! Ngươi nhìn, cái khăn lụa đỏ chính là của ta trước đây không lâu rơi !”
“Ngươi thế nào không nói sớm !” Trần Đại Dũng đưa tay đem nó nhặt lên, đưa cho Thư Nhan trên lưng, hắn nửa canh giờ đều lần lượt nhìn thấy khăn lụa đỏ ! “Kì quái, chẳng lẽ ta thật đúng là lạc đường !” Thấp giọng nói thầm, “Những thi thể kia thế nào đều không thấy ! Lúc ta mới tới còn nhìn thấy ! Chẳng qua chỉ là chốc lát.... ......Không thể nào a !” Hắn đứng tại chỗ, bốn phía nhìn một chút, rất yên tĩnh, ngay cả thanh âm côn trùng kêu chim hót cũng không có, “Này trong rừng u tĩnh đúng là có chút cổ quái a !”
Sau lưng Thư Nhan không chịu nổi hạ mi, này ngốc tử, bây giờ mới phát hiện ra trong rừng cổ quái a ! Thật là trì độn !
“A.... .......Yêu quái.... ..........Cứu mạng.... ........”
Bỗng dưng, cách đó không xa truyền tiếng kêu cứu, Trần Đại Dũng trừng mắt, để Thư Nhan xuống, “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lại xem một chút !” Nói xong, cũng không đợi Thư Nhan đáp ứng, vung người, nhảy vào trong rừng, chớ đừng thấy hắn to cao, ngồi dậy đứng lên cũng rất linh hoạt.
Quân phản loạn ! Kia không phải là mấy người vừa mới bị hắn đuổi chạy sao ? Lúc hắn chạy tới, vừa thấy người cuối cùng bị bóng dáng màu đen đánh ngã, ngay sau đó, “A.... ...... ...” Hắn sợ hãi kêu lên tiếng, khó có thể tin chuyện phát sinh trước mắt, ánh mắt hoảng sợ trợn to ! Hắn trơ mắt nhìn thi thể những người kia bị hút khô, sau đó xác biến thành tro, bị gió thổi, liền như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất ! Chẳng lẽ những thi thể mất tích cũng là như vậy bị.... ......Trong đầu nháy mắt lóe ra hai chữ.... .....Yêu quái.
Hắn vừa ra tiếng, tự nhiên cũng bị phát hiện ! Chỉ thấy bóng đen kia không chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Đại Dũng đang kinh hoàng luống cuống một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, “Lại tới một người a !”
Chương 15
“Nha nha.... .......” Bóng đen ngẩn ra, Trần Đại Dũng hành động rõ ràng ngoài dự liệu của hắn, một người nếu chính mắt thấy quá trình hắn hút tinh lực người, không phải là bị dọa cho sợ đến tè ra quần, tại chỗ ngất xỉu, chính là xoay người liền chạy, hận cặp chân không dài hơn, tựa như hắn không sợ chết xông đến, trong đời lần đầu tiên hắn gặp ! “Chơi thật vui.... ....” Bỗng dưng, đưa ra hai tay, móng tay xanh lam sâu kín nhẹ nhàng xẹt qua cổ Trần Đại Dũng.
“Ai ui !” Bóng đen bỗng dưng kêu thảm một tiếng, bóng dáng nhảy cách xa ba trượng, nhìn lại năm ngón tay đã đồng thời bị chặt đứt !
“Ngốc tử ! Ngươi không muốn sống nữa !” Chẳng biết lúc nào, Thư Nhan đã đứng trước mặt Trần Đại Dũng, hơi nghiêng đầu, tinh tế tra xét thương tích ở cổ hắn.
Bóng đen đau xót nhìn tay phải của mình, hướng về phía Thư Nhan trước mặt nói : “Hỏa hồ ! Ngươi đây là có ý gì ?”
Nghe vậy, Thư Nhan bỗng dưng quay đầu lại, trừng to mắt, “Ý gì ! Hắn bây giờ là con mồi của ta, ngươi đem hắn giết chết, ta còn chơi cái gì !”
Trần Đại Dũng tính tình mặc dù có chút khờ, nhưng cũng không đần, theo như lời Thư Nhan nói, hắn nhưng là một chữ cũng không bỏ ngoài tai, khiếp sợ trợn to mắt trâu, “Ngươi, ngươi đang nói gì......Con mồi.... ......Ta.... ......”
Thư Nhan đối mi thanh tú nhíu, trừng hắn một cái, “Câm miệng ! Từ từ đợi !”
“... .......” Hắn, hắn là nam nhân ! Nữ nhân không phải là nên nghe nam nhân nói sao ? Mới vừa rồi nàng còn rất dễ bảo, thế nào trong nháy mắt liền thay đổi ?
“Hỏa hồ ! Đừng cho là ta sợ ngươi !” Bóng đen lạnh lùng nói.
Thư Nhan cũng là lạnh lùng cười một tiếng, “Hừ ! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng ! Ngươi đi đường Dương Quang của ngươi, ta đi đường của ta, những chuyện ngươi làm ta sẽ không hỏi tới, như vậy, con mồi của ta, ngươi cũng đừng đụng ! Nếu không, cũng đừng trách ta vô tình !”
Bóng đen mâu quang ác độc nhìn Trần Đại Dũng sau lưng Thư Nhan một cái, “Ngươi thưởng thức lúc nào thì chán ? Những thứ kia tuấn tú thư sinh mặt trắng đâu rồi ? Cư nhiên tìm tên lỗ mãng lớn lên trên núi ?”
Thư Nhan đột nhiên quyến rũ cười một tiếng, liếc Trần Đại Dũng sau lưng trợn mắt há mồm, “Đó là chuyện của ta !”
Bóng lưng lạnh lùng hừ, ngay sau đó tay áo rộng vung lên, liền biến mất tăm.
“Ngươi.... ........Ngươi làm cái gì ?” Khi Trần Đại Dũng vẫn đang đực mặt ngơ ngẩn, thấy Thư Nhan đưa ra thật dài, nhọn, hồng phấn đầu lưỡi, liếm vết thương ở cổ hắn, hắn kinh sợ lùi về phía sau từng bước, lách mình tránh ra ! Càng nhìn Thư Nhan, càng cảm thấy nàng hành động càng quỉ dị, yêu.... ......Yêu quái !