Trần Đại Dũng tính tình đơn giản, đã muốn là làm, ôm cây cột, sống chết cũng không rời đi! Lão đạo giỏi đối phó với yêu quái, nhưng đối với người, nhất là với một kẻ cơ bắp như Trần Đại Dũng thì không có cách nào! Người này thân thể cường tráng, đánh không lại, mắng cũng không đi!
Đạo trưởng ngẩng mặt lên trời thở dài, mắng to hồ yêu, hủy hoại lòng người, bất đắc dĩ đành phải để hắn tiếp tục ở lại.
Sau đó Trần Đại Dũng làm việc gì, cũng nhìn chằm chằm vào ngực đạo trưởng, mắt lóe ánh xanh, nhìn chằm chằm khiến đạo trưởng lạnh cả người.
Rồi lại thử dò xét, Trần Đại Dũng thật thà, tất nhiên đấu không lại đạo trưởng, thử một lần, đạo trưởng biết rõ ngọn nguồn giận đến cắn răng, liều chết bảo vệ kính bát quái trước ngực, vì vậy mấy ngày qua, Trần Đại Dũng không có cơ hội.
Trần Đại Dũng vốn định phát huy tinh thần bám giết không tha, kiên trì đến cuối, thế nhưng thời gian không nhiều, mắt thấy ngày mai chính là ngày đại kiếp của Thư Nhan, hắn nóng lòng, giậm chân một cái, liều mạng vậy!
“Trần Đại Dũng! Ngươi thật to gan, buông bần đạo ra, buông bần đạo ra!” Chỉ thấy lão đạo toàn thân bị trói chặt như kén.
Trần Đại Dũng lần đầu tiên trói người, chột dạ ngập ngừng nói: “Đạo trưởng, ngươi đừng tức giận, ta cũng là bất đắc dĩ! Chờ chuyện xong xuôi, ta sẽ tự bồi tội với ngươi! Đến lúc đó ta để ngươi đánh!” Gỡ kính bát quái trước ngực đạo trưởng xuống, giống như sợ đụng hư bỏ vào trong ngực.
“Trần Đại Dũng! Ngươi làm vậy không tuân theo thiên ý, ắt bị trời phạt!” Đạo trưởng giận đến gào thét.
“Đạo trưởng, ta chỉ không muốn Thư. . . . .cô nương bị thương tổn! Ngày mai ta sẽ trở lại, cởi trói cho đạo trưởng, chịu tội với ngươi!” Nói xong, liền đi ra ngoài.
“Trần Đại Dũng! Chỉ sợ ngày mai ngươi không về được!” Đạo chưởng quát một tiếng chói tai.
Trần Đại Dũng dừng cước bộ, xoay đầu lại, cười nói: “Đạo trưởng, ngươi yên tâm, ta trói không chặt, chờ ngày mai ta trở lại liền giúp ngươi.”
Đạo trưởng giãy giụa, một chút khe hở không có, mạch máu không thông, vậy mà còn nói trói không chặt!
Không có biện pháp, Trần Đại Dũng lần đầu tiên trói người, lực đạo nặng nhẹ không khỏi đắn đo, ai bảo trước kia hắn chỉ trói động vật.
“Đại Dũng, ngươi bị hồ yêu mê hoặc tâm chí, ta không trách ngươi! Có một chuyện, ngươi nhất định phải biết!” Đạo trưởng vội vã nói, “Ngươi lần này đi lành ít dữ nhiều! Hồ yêu kia muốn dùng kính bát quát ngăn trở sét đánh, nhưng cần một người không sợ chết cầm kính bát quái trong tay mới được! Kính này tuy là bảo vật, lucky post nhưng lửa thiên lôi uy lực cỡ nào, đến lúc đó chỉ sợ linh hồn ngươi cũng tiêu tan!”
Chương 52
“Ngươi. . . . . Ngươi còn khăng khăng một mực như thế! Hồ ly tinh kia vì muốn tránh thiên kiếp, làm sao sẽ quan tâm sinh mệnh của ngươi! Ngươi. . . . .”
Trần Đại Dũng gãi đầu, đột nhiên cười nói: “Đạo trưởng đừng tức giận, ta nhất định đi nhanh về nhanh!”
Bày xong trận thức, Thư Nhan đặt kính bát quái ở trung gian, cẩn thận kiểm tra, suy nghĩ kĩ lưỡng, thấy không còn sót điều gì, lúc này mới thở phào.
“Như vậy là được sao?” Trần Đại Dũng đứng ngoài trận hỏi.
Thư Nhan không trả lời, nhảy ra khỏi trận, đi đến trước mặt Trần Đại Dũng, “Đại Dũng! Ngươi thật sự hi vọng ta tránh khỏi thiên kiếp này phải không?”
“Đương nhiên.”
“Kỳ thật, còn một việc nữa cần ngươi giúp!”
“Cứ nói, ta nhất định giúp!” Hắn cười sảng khoái đáp ứng.
Thư Nhan cười tà mị, “Rất đơn giản! Ngươi chỉ cần cầm kính bát quái đứng ở giữa trận là được!”
Trần Đại Dũng vẻ mặt ngớ ra một chút, lập tức liền nói: “Hảo! Ta đáp ứng! Nhưng. . . . .” Hắn ngừng lại một chút, cúi đầu xuống, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ta đáp ứng với đạo trưởng sẽ đi nhanh về nhanh!”
Thư Nhan cười, “Việc này ta hiểu! Ngươi giúp ta tránh xong kiếp nạn này thì trở về!” Tránh xong thì ngươi cũng biến mất a!
Trần Đại Dũng nghĩ một chút rồi vào trong trận, cầm lấy kính bát quái, đột nhiên lại nói với Thư Nhan: “Ngươi hứa với ta, xóa bỏ ân oán với đạo trưởng!”
“Được, ta nhớ!”
Trần Đại Dũng an tâm, hướng về phía Thư Nhan ngây ngô cười, lập tức khoanh chân ngồi ở giữa, cầm lấy kính bát quái.
“Đại Dũng! Tí nữa nếu có sét đánh, không cần sợ hãi, chỉ cần giơ kính bát quái lên trước mặt! Hiểu chưa?”
Trần Đại Dũng gật gật đầu.
Mâu quang Thư Nhan lóe lên một cái, nhìn về phía Trần Đại Dũng, lẩm nhẩm niệm chú ngữ.
Một lát sau, Thư Nhan thấy Trần Đại Dũng bộ dáng bày thế trận chờ quân địch, cảm thấy buồn cười, “Không cần khẩn trương, đến lúc đó chỉ cần làm theo ta nói, giơ kính bát quái lên bảo vệ chính mình không nghe không xem không nghĩ là được!”
“Ân, ta nhất định làm được, giúp ngươi tránh khỏi kiếp nạn này!” Ngồi nghiêm chỉnh, không dám thả lỏng một chút, hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Thư Nhan.
Thư Nhan cười cười, đang muốn nói, đột nhiên bầu trời xa xa truyền đến một tiếng sấm, cả người Thư Nhan cứng đờ, quả thực sắp tới rồi! Ngẩng đầu nhìn, mày nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, bỗng dưng khoanh chân ngồi xuống đất, một tay kết ấn, bắt đầu đọc chú ngữ!
Chương 53
Ở trong mắt Trần Đại Dũng, đây cùng lắm chỉ là một hồi sấm chớp xen lẫn bão táp mà thôi. Nhưng tia chớp càng ngày càng tới tấp, tiếng sấm càng ngày càng vang, lông mày thô thô của Trần Đại Dũng cũng nhíu lại, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy thời tiết xấu như vậy! Sắc trời u ám dọa người, giống như cái miệng khổng lồ muốn cắn nuốt người, quả thực có chút run sợ trong lòng!
Hay đây chính là thiên kiếp theo lời Thư Nhan! Hắn quay đầu muốn hỏi nàng, lại thấy nàng vẻ mặt chăm chú đọc nhẩm gì đó! Từ khi quen biết tới nay, chưa bao giờ thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của nàng, trán còn đổ mồ hôi. . . . .
Theo một tiếng sấm vang rung trời, Thư Nhan sắc mặt xám trắng, cả người có chút run rẩy.
Trần Đại Dũng bỗng hiểu rõ, nàng đang sợ hãi! Trong lòng đau xót, liền đứng lên, muốn chạy qua trấn an nàng! A, sao đi không ra! Phía trước giống như một bức tường, nhìn không thấy, cũng sờ không tới! Chỉ cần nhấc chân, cả người liền bị bắn trở về.
Trần Đại Dũng cuống lên, đang muốn la lên, bỗng nhưng nhớ tới điều gì, lấy tay bịt miệng, Thư Nhan đã nói, hắn phải đợi ở trong trận, không được di chuyển, hắn sao lại quên mất! Đáng chết đáng chết! Ổn định lại tinh thần, hắn không định lao ra nữa, chỉ đứng tại chỗ, lo lắng nhìn Thư Nhan!
“Oanh! Oanh!” Tiếng sấm rung trời vang lên! Chỉ nghe “đùng” một tiếng, một gốc cây đại thụ cao vút cách đó ba thước bị tia chớp đánh trúng!
“A. . . . .” Thư Nhan không nhịn được sợ hãi kêu, mở to mắt, ngây ngốc nhìn cây to bị sấm sét đánh trúng đang bốc lửa. Hai tay gắt gao ôm lấy thân mình run run, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Đại Dũng hướng nàng cười nhẹ, nói: “Không có việc gì! Đừng sợ!”
Ngay sau đó tiếng sấm lại vang, bỗng nhiên phía chân trời có một tia chớp màu lam phá không, sấm vang chớp giật, bổ nghiêng về phía Đại Dũng. . . . .
Trần Đại Dũng theo bản năng giơ kính bát quái lên, chỉ nghe “oanh” một tiếng, cách một thước bên cạnh Trần Đại Dũng tạo thành một hố sâu cháy đen.
Thịch! Thịch! Tim Trần Đại Dũng nhảy dựng, nuốt nước bọt, thật sự dọa người a!
Lúc này Thư Nhan không phát run nữa, nhìn chằm chằm về phía Trần Đại Dũng, sắc mặt trắng bệch.
Gặp ánh mắt của Thư Nhan, nỗi sợ của Trần Đại Dũng tự nhiên tiêu tan, lắc lắc đầu, lại cười hắc hắc, “Ta không sao!”
Chương 54 : Lấy hồ ly tinh
Thấy tình cảnh này, ngược lại Thư Nhan ở ngoài trận lộ ra vẻ mừng rỡ!
Trần Đại Dũng vốn cũng muốn cao hứng một chút, bởi vì dù tiếng sấm vang dội, dù tia chớp mạnh mẽ, cũng không trúng hắn! Nhưng sau đó, hắn từ từ phát hiện, phạm vi sấm sét đánh xuống càng thu nhỏ lại! Khoảng cách càng ngày càng gần hắn! Mỗi một lần sấm sét đánh một cái, cảm giác đau như lửa thiêu cháy làn da càng thêm mãnh liệt! Dù hắn nâng kính bát quái cao tới đâu cũng đều vô dụng!
Thêm một tia chớp đánh xuống, bên tai Trần Đại Dũng lại vang lên tiếng gào thét: "Trần Đại Dũng! Mau mau đi ra! Nếu không ngươi sẽ bị sét đánh chết !"
Hắn giương mắt nhìn lên, "Đạo. . . . . . Đạo trưởng!" Sao hắn lại đến đây? Không phải hắn bị trói rất chặt sao?
"Đi ra! Đi ra!" Đạo trưởng ở ngoài trận càng không ngừng nhìn hắn vẫy tay với hắn.
Sau khi Thư Nhan nhìn thấy đạo trưởng đối nghịch khắp nơi với nàng xuất hiện thì cực kỳ sợ hãi! Vốn định niệm chú đánh chết hắn nhưng lại phát hiện vào giờ phút này pháp lực của mình hoàn toàn biến mất.
Thư Nhan vừa vội vừa tức, quát đạo trưởng: "Đạo sĩ thối! Thức thời thì hãy mau rời khỏi nơi này! Cẩn thận bị sấm sét đánh trúng, mấy trăm năm đạo hạnh của ngươi sẽ bị hủy!"
Đạo sĩ không để ý tới Thư Nhan mắng, chỉ lo lắng kêu Trần Đại Dũng: "Mau ra đây! Mau ra đây! Thật sự sẽ bị sấm sét đánh trúng !"
Thư Nhan cười lạnh một tiếng, "Đạo sĩ thối, ngươi đừng uổng phí tâm cơ!"
Đạo trưởng chỉ vào Thư Nhan mắng: "Yêu hồ! Đê tiện! Nghĩ đưa Trần Đại Dũng vây ở trong trận, có thể bình yên vô sự sao? Hừ, đợi ta niệm chú cởi bỏ vòng vây của ngươi!" Dứt lời, cắn nát ngón giữa, lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng hét lớn một tiếng, "Lập tức tuân lệnh. . . . . ." Một giọt máu tươi vung vào trong trận.
Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy một luồng khí chảy cuồn cuộn xung quanh, thân hình nghiêng ngả, ngẩng đầu vừa thấy, đạo sĩ nhìn hắn hô to: "Trần Đại Dũng, bây giờ ngươi có thể đi ra! Nhanh chóng đi ra! Pháp lực của kính bát quái dần biến mất rồi, duy trì không được bao lâu nữa! Mau lên. . . . . ."
"Đại Dũng, không nên cử động! Đứng yên tại chỗ!" Thư Nhan cũng vội vã hô to.
Trần Đại Dũng quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, "Ta. . . . . ."
Đạo sĩ lại kêu: "Trần Đại Dũng! Mau ra đây!"
Trần Đại Dũng quay đầu sang bên kia.
"Đại Dũng! Đứng yên tại chỗ!"
Trần Đại Dũng quay đầu lại.
Cứ quay sang đây lại quay sang chỗ kia.
"Ta. . . . . ." Đang muốn nói chuyện.
Đột nhiên đạo trưởng thét lớn một tiếng, miệng phun máu tươi, "Cứu ta. . . . . ."
Chương 55 : Lấy hồ ly tinh
Thư Nhan hoảng sợ: "Đại Dũng! Đừng nhúc nhích! Quay lại!"
"A!" Nghe Thư Nhan nói, Trần Đại Dũng lập tức phản ứng, hoảng hốt xoay người, đang muốn nhấc chân quay về chỗ cũ. . . . . .
Nháy mắt một tia chớp ác liệt đánh xuống! Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy trước mắt một luồng ánh sáng chói mắt hiện lên, tiếp theo chỗ mũi chân truyền đến một trận đau đớn.
Ánh mắt tối tăm, chậm rãi hiểu ra! Bỗng dưng, đôi mắt trừng to, lộ ra vẻ kinh hãi! Nếu như từ đầu đến cuối hắn đứng ở chỗ cũ, đứng ở chỗ cũ! Như vậy. . . . . . Mũi chân đau đớn khiến hắn hiểu được! Vẻ mặt có chút ngơ ngác, có chút khó mà tin, từ từ quay đầu sang phía Thư Nhan.
Đôi mắt Thư Nhan thu lại dao động hỗn tạp, lại không nói một câu.
Lúc này, một bên đạo trưởng chợt nói: "Trần Đại Dũng! Lúc này ngươi hiểu chưa! Vừa rồi nếu không nhờ lão phu dùng kế, chỉ sợ ngươi đã mất mạng như thế!"
Vẻ mặt Trần Đại Dũng lộ ra một tia mờ mịt, nhìn Thư Nhan không chớp mắt, miệng giật giật, "Ta. . . . . ."
Bỗng dưng, tiếng sấm lại vang, sấm sét vang dội!
"A. . . . . ." Đột nhiên Thư Nhan bi thảm kêu một tiếng, một tia sấm sét xuất hiện đánh trên người của nàng! Thoáng chốc, một trận tử quang hiện lên, lại nhìn chỗ cũ, không còn bóng dáng của Thư Nhan, chỉ có một con hồ ly lông đỏ, run bần bật ở đây! Đôi mắt sợ hãi nhìn bốn phía, một cử động cũng không dám!
Trần Đại Dũng ra khỏi trận, trận địa vừa biến mất, trên người Thư Nhan tiếp nhận toàn bộ sấm sét.
"Thư cô nương!" Trần Đại Dũng lo lắng đi lên trước một bước.
Lão đạo kia lại nhẹ nhàng sang đây, "Mau rời khỏi đây, nếu không ngươi cũng sẽ bị liên lụy!"
Nháy mắt lại có một tia chớp xẹt qua. . . . . .
"Chi chi! Chi chi!" Hồ ly cuộn tròn thân thể lại, tia chớp xẹt qua người nàng, "Chi chi! Chi ô. . . . . ." Âm thanh phát ra giống như tiếng khóc, ánh mắt vừa sợ hãi lại bất lực nhìn bốn phía.
Trần Đại Dũng vội la lên: "Ngươi nhanh chóng trốn đi!"
"Ngươi thật đúng là ngu ngốc! Rõ ràng nàng ta muốn hại ngươi, ngươi còn quản sự sống chết của nàng ta! Một con súc vật mà thôi! Nào phải người lương thiện! Nghe lời ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
"Nhưng mà, ta. . . . . ." Tia chớp lại đánh xuống lần nữa, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của hồ ly.
Trần Đại Dũng khẽ cắn môi, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi đừng sợ! Ta giúp ngươi!" Nói xong, cả người liều lĩnh bổ nhào về phía Thư Nhan, một tay kéo nàng ôm vào trong lòng, ôm chặt, "Không sợ! Không sợ! Tia chớp đánh, cứ cho nó đánh ta được rồi! Ta không sợ! Ta chống đỡ thay ngươi. . . . . ." Trong lòng lẩm nhẩm: Ông trời! Đừng làm hại Thư cô nương! Muốn đả thương cứ đả thương ta được rồi! Van xin ông! Bỏ qua cho nàng! Bỏ qua cho nàng! Ông trời! Bỏ qua cho nàng!