Thư Nhan chợt thở dài, “Ngươi không phải là vẫn hi vọng ta rời khỏi phủ tướng quân sao! Còn sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy! Sao khi ta rời đi, ngươi trái lại lại lo lắng?”
Hắn suy nghĩ một chút, “Đúng nha! Ta không cần lo lắng!” Bỗng nhiên lại thấy không đúng, “Ngươi không phải là còn phải trở về sao. . . . .Không đi về có được hay không?”
“Đây là chuyện của ta, không mượn ngươi xen vào! Ngươi đến tột cùng ăn xong chưa a! Nói nhảm nhiều như vậy. . . . . . .Quên đi, ngươi đừng ăn, ta đợi không được!” Nói xong, một tay tóm hắn đến trước người.
Ăn được một nửa thì thịt gà rơi trên mặt đất, hắn mặt đỏ lên, lại cà lăm: “Gì, chuyện gì?”
Thư Nhan hì hì cười một tiếng, “Chuyện tốt!” Đột nhiên nâng cằm hắn lên, trong miệng phun ra một hồi khói tím! Sau đó gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong miệng lẩm nhẩm. Ngất a! Ngất a! Ngươi ngất a!
Lần này hồng từ đỉnh đầu đến gót chân, “Ngươi. . . . . .Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Trừng ta. . . . . .”
Thư Nhan lại tiếp tục phun ra một lớp khói hồng! Gắt gao theo dõi phản ứng của hắn! Lẩm nhẩm, ngất! Ngất! Ngất! Khốn khiếp! Còn chưa ngất!
Trần Đại Dũng đỏ mặt, cuối cùng hít mũi một cái, đàng hoàng nói: “Trong miệng ngươi là mùi gà núi! Ta cùng ngươi giống nhau. . . . . . .”
“Ngậm miệng! Ngốc tử!” Thư Nhan giận đến rống to, trong lúc bất chợt đem hắn hất ra, “Ngươi không ngất! Ta để cho ngươi không ngất!” Nàng đứng lên, nhìn qua lại bốn phía trong động một chút, bỗng dưng khóe miệng âm trầm, đi tới chỗ một nham thạch lồi trên vách đá, một tay đưa ra, chỉ nghe “bang” một tiếng, khối đá cứng rắn bị nàng phá vỡ cùng với nham thạch rơi xuống.
Sau đó, mỉm cười đi tới phía Trần Đại Dũng.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .Làm gì?” Hắn dù ngốc nghếch, cũng biết chuyện không bình thường!
“Đại Dũng! Ngươi tới đây!” Nàng kiều mị cười một tiếng, xinh đẹp dị thường, thanh âm tê dại đến tận xương!
Trần Đại Dũng giật mình lạnh run, tóc gáy sau lưng đều dựng lên!
“Ta. . . . . .Ta mới không qua! Ta. . . . . . .” Xoay người, liền hướng cửa động chạy đi! “A. . . . .” Kêu thảm một tiếng, Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy gáy rất đau, trước mắt tối sầm, tiếp theo liền cái gì cũng không biết!
Thư Nhan ném tảng đá trong tay một cái, dùng chân đá đá Trần Đại Dũng đang nằm bất động, “Hừ! Lần nàng ngươi bất tỉnh đi!”
Vù! Gió thổi qua, ngồi xổm xuống, đem thân thể hắn lật qua, xé vạt áo, lộ ra khối bớt màu đỏ trước ngực! Thư Nhan trầm tư một hồi, sau đó, khoanh chân ngồi xuống, một tay kết ấn trước ngực, một tay đưa ra, dừng ở phía trên khối bớt đỏ kia. Khép lại hai mắt, trong miệng đọc thầm, một cỗ khí màu tím chậm rãi bao phủ quanh thân nàng, đêm khuya, trăng tròn nhô cao, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi ở cửa động, đột nhiên, bớt đỏ trước ngực Trần Đại Dũng phóng ra ánh sáng màu đỏ, lại bị toàn bộ lòng bàn tay của Thư Nhan bao trùm, cũng chậm rãi hút vào trong cơ thể nàng! Mà bớt đỏ cũng từ từ nhạt dần và nhỏ đi, cho đến khi. . . . . .
Chương 42
“A. . . . . . Ân. . . . . . .Người nào?”
Bỗng dưng thức tỉnh, trong nháy mắt liền lật người ngồi dậy. Điều này khiến cho Thư Nhan sợ hết hồn, trừng hắn một cái, nói: “Ngươi rốt cuộc tỉnh! Đứng lên đi! Chúng ta phải hồi phủ tướng quân!”
“Ngươi. . . . . .” Trong lúc bất chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, “Ngươi đem ta đánh ngất xỉu!” Hắn lại cúi đầu nhìn, “Ngươi còn đem y phục của ta xé rách! Ngươi. . . . . .”
“Ngươi cái gì mà ngươi! Đã không còn sớm, đi nhanh đi!”
Thư Nhan đi ra sơn động, sau lưng Trần Đại Dũng vẫn còn kiểm tra mình sau khi hôn mê còn bị những tổn thương nào khác không! Đằng sau đầu chỉ có hơi đau chút, những nơi khác không có gãy tay đứt chân! Thở phào vỗ ngực một cái, thật may! Thật may! Không có bị ăn mất! Nhìn sơn động đã không còn ai, lúc này mới hoảng hốt đuổi theo.
Ở ngoài cửa động, lại thấy Thư Nhan chân mày nhíu chặt, trầm tư không nói.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại không đi?”
Rất lâu sau, Thư Nhan rốt cuộc từ từ quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, “Lão đạo mũi trâu kia đến phủ tướng quân! Ngươi làm hư chuyện tốt của ta biết không. . . . . . .Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên lại cười, “Ngốc tử! Còn trố mắt ra! Nghe ta khuyên một câu, đừng trở về phủ tướng quân nữa! Về nhà, đàng hoàng làm một thợ săn! Có lẽ ngươi cũng có thể sống lâu trăm tuổi đây. . . . . . .Duyên phận của ta và ngươi đến hôm nay đã hết, tự mình bảo trọng đi!” Nói xong, thản nhiên cười, nhẹ đặt tay ở gáy hắn, bóng dáng lập tức hóa thành làn khói, tiêu thất vô tung.
“Này. . . . . . .” Nhìn rừng núi bốn phía không có một bóng người, Trần Đại Dũng vẻ mặt mất mác gãi gãi đầu, nói đi liền đi a! Bỗng dưng, ngẩng đầu nhìn trời, nguy rồi! Mặt trời đã lên cao như vậy, hắn phải hồi phủ tướng quân! Hôm nay đến phiên hắn trực, Hoắc ca nhất định đang chờ đến sốt ruột!
Không nghĩ những thứ khác, chạy như điên xuống chân núi.
Mới vừa từ cửa sau chui vào phủ tướng quân, liền bị Hoắc Đồng kéo đến góc tường!
“Trần Đại Dũng! Ngươi rốt cuộc trở lại! Huynh đệ ngươi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi đây! Thế nào đi liền ba ngày a! Xảy ra chuyện lớn!”
“Ba ngày? !” Trợn to mắt, hắn rõ ràng chỉ ngủ trong động một tối, không đúng, là ngất một buổi tối.
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!” Hoắc Đồng che miệng Trần Đại Dũng, bốn phía nhìn một chút, thấy không ai phát hiện, lúc này mới an tâm! “Trong phủ xảy ra chuyện lớn!” Hắn thấp giọng nói, “Biết không? Vị phu nhân tướng quân mới cưới, thật ra là hồ ly tinh biến thành!”
Chương 43
“Chớ kêu! Chớ kêu! Để cho người khác nghe thấy liền nguy!” Hoắc Đồng lần nữa giống như kẻ trộm nhìn đông nhìn tây một lần, “Ta biết ngươi kinh ngạc, nhưng sự thật là như thế! Mới đầu tướng quân cũng không tin, nhưng lão đạo kia đem người sống biến thành một cái đuôi hồ ly! Ngươi nói chuyện này có thể tin hay không? Hơn nữa Lô Phong thiếu gia một mực tìm ngươi, hạ lệnh nếu ngươi xuất hiện lập tức bắt ngươi lại. Thật may là, ngươi gặp được ta! Mau mau đi thôi! Rời khỏi phủ tướng quân. . . . . Ta cũng biết rõ, ngươi bị hồ ly tinh làm thần chí mê muội, chuyện này không trách được ngươi! Có thể muốn dùng ngươi chịu tội thay, ai cũng không phản kháng được a! Ai bảo tay chúng ta không quá bắp đùi đây!”
Trần Đại Dũng chỉ nghe được câu biến thành cái đuôi hồ ly kia, nhưng câu tiếp theo coi thường, hai tay giống như sắt kiềm chế ngự bả vai Hoắc Đồng, “Phát sinh chuyện gì? Lão đạo kia rốt cuộc làm gì nàng? Mau nói cho ta biết! Nói mau!”
“Trần huynh đệ! Ngươi làm cái gì vậy. . . . . . .Ai a! Ngươi nhẹ chút! Ta nói. . . . . .Chính là chuyện buổi trưa hôm qua! Phu nhân bước vào trong vườn, liền bị lão đạo dán một lá bùa đằng sau gáy, trong khoảnh khắc một người sống liền biến thành cái đuôi hồ ly! Tướng quân một trận bực tức. . . . . . .”
Ngày hôm qua! Ngày hôm qua nàng rõ ràng cùng hắn ở chung một chỗ! Đó là. . . . . .Thế thân! Đúng rồi, vị tướng quân phụ nhân ngày hôm qua nhất định là thế thân của nàng! Hoàn hảo, hoàn hảo! Bỗng dưng, hắn bất chợt thét một tiếng, mắng: “Chết tiệt lão đạo! Chẳng những đả thương nàng, ngay cả thế thân cũng không bỏ qua. . . . . . .”
“Nhỏ giọng một chút! Nhỏ giọng một chút!” Hoắc Đồng bị hắn la lớn làm sợ hết hồn, luống cuống tay chân muốn che miệng hắn, dù gì Trần Đại Dũng thân hình to lớn, mà hắn lại vô cùng thấp, nếu muốn chế ngự cơn thịnh nộ của Trần Đại Dũng là có chút khó khăn, “Không muốn sống nữa hay sao! Ai nha! Ngươi muốn làm gì chứ!”
“Ngô. . . . . .” Miệng rốt cuộc bị hay tay Hoắc Đồng bịt chặt! Trên thực tế, Hoắc Đồng nhảy lên lưng Trần Đại Dũng, hai chân kẹp hông của hắn. Khó khăn duy trì tư thế này hồi lâu, rốt cuộc Trần Đại Dũng an tĩnh lại, không hề giương nanh múa vuốt nữa.
Hoắc Đồng thử dò xét, từ từ buông lỏng tay ra, cẩn thận nhìn chăm chú phản ứng của hắn, nếu hắn còn gào to nữa, liền tấn công.
Trần Đại Dũng nghiêng đầu, nhìn hắn, “Ngươi đây là làm gì? Xuống!”
Hoắc Đồng từ trên người hắn nhảy xuống, sau đó kéo Trần Đại Dũng, một tay đẩy hắn ra ngoài cửa nhỏ, “Thừa lúc không có ai, ngươi nhanh đi đi! Ngươi bị hồ ly tinh mê hoặc thần hồn điên đảo, không muốn sống nữa, nhưng ta còn muốn sống! Đi mau đi mau! Không tiễn!” phang một tiếng, đóng cửa nhỏ lại. Trong nháy mắt, lại mở ra, “Nếu ngươi không đi bị bắt lại phủ tướng quân, ngàn vạn lần đừng nói đã gặp ta! Cho ngươi. . . . . .” Tám lạng bạc ném tới Trần Đại Dũng, “Huynh đệ ta chỉ có nhiêu đây thôi! Bảo trọng!” phang, cửa nhỏ lại đóng, lần này không mở ra nữa.
Chương 44
Hẻm nhỏ ở cửa sau phủ tướng quân, đúng là không có người nào!
Đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi hơn một canh giờ quanh phố lớn ngõ nhỏ ở Tín thành. Cảm thấy có chút đói bụng, mới phát hiện đã qua giờ ngọ. Tìm nơi ngồi xuống, mua một bát chè, há miệng to ăn sạch.
Cũng coi như là Trần Đại Dũng số tốt, đi trong thành lâu như vậy, nhưng không có người nào nhận ra bắt hắn về phủ tướng quân, đây coi như là người ngốc có ngốc phúc đây!
Sau khi ăn xong, hắn nghe lời khuyên của Hoắc Đồng, nhanh chóng ra khỏi Tín thành một chút, cũng không biết nên đi đâu! Ở ven đường một chỗ râm mát ngồi xuống, ngẩn cả người. Đi đường nào, hắn cũng không biết.
Phủ tướng quân hắn không thể trở về. Thư Nhan bây giờ đang ở đâu? Hắn không thể nào biết được! Lão đạo kia đả thương chẳng qua là thế thân, hắn cũng yên tâm! Có lẽ, nàng đã trở về núi! Vô luận như thế nào, cuộc sống tòng quân ngắn ngủi của hắn coi như là kết thúc! Còn ngắn hơn phụ thân của hắn, mấy tháng qua, những ngày u mê kia, không biết gọi là gì.
Chuyện này thì trách ai đây? Dĩ nhiên là do kẻ kia xen vào! Hắn bỗng dưng đứng lên, quyết định, phải đi đạo quán!
Chẳng qua là hắn từ cửa nam ra khỏi thành, mà đạo quán lại ở phía bắc, nếu đi tới đạo quán, phải đi qua Tín thành! Trong lòng suy nghĩ, chọn đường vòng đi đi!
Đến lúc hắn đi tới đạo quán thì sắc trời đã tối! Không khách khí đẩy cửa lớn ra, đi vào!
Trong đạo quán thế nhưng không có người nào, nhưng lại có nến cháy! Hắn cũng không vòng qua phía sau xem xét, trực tiếp đi tới trước bàn đặt cống phẩm, cầm lên một khối bánh bao rồi ăn.
“Sao lại là ngươi!” Đạo trưởng đẩy cửa ra, vừa thấy hắn, ngược lại ngẩn ra, “Bần đạo còn tưởng rằng ngươi bị hồ ly tinh kia hại chết!”
“Hừ!” Trần Đại Dũng hừ lạnh một tiếng, không để ý đến đạo trưởng, từ đĩa lấy ra một quả táo, há miệng gặm một cái, nửa quả táo vào bụng.
“Ngươi sao lại ăn cái này! Đây là cống phẩm, hiện tại không thể ăn!” Lão đạo thổi râu trợn mắt nói.
“Ta đói bụng!” Nói xong cắn một miếng to, cả quả táo nuốt vào trong bụng, không đúng, nhổ hột ra! Hắn lại duỗi tay lấy thêm một quả táo.
Lão đạo vốn định tiến lên ngăn, nhưng thấy mắt Trần Đại Dũng lộ ra hung ác, hàm răng trắng hếu nhai táo, trên mặt cũng là bộ một không ăn được hắn, đành phải từ bỏ.
“Ngươi sao lại đến đạo quán của bần đạo?”
Chương 45
“Nga! Chuyện này bần đạo biết, tướng quân chẳng qua là nghĩ ngươi cùng yêu quái kia cấu kết. . . . . .”
“Ta không có!”
“Ta biết, ta biết! Ngươi giống như tướng quân, đều là người bị hại, bị yêu quái mê hoặc! Đợi bần đạo đi nói rõ ràng cho hắn, trả lại trong sạch cho ngươi!”
“Ta không đi! Ta chính là muốn ở lại đây!” Người đơn giản nhận định sự tình, bình thường không dễ dàng thay đổi chủ ý.
Lão đạo nghĩ cũng phải, coi như giải thích rõ, chỉ sợ tướng quân vẫn muốn bắt hắn, mạng nhỏ khó bảo toàn! Bây giờ, ai, mạng người như cỏ rác a! Lòng từ bi nổi lên, liền không cưỡng cầu nữa! “Vậy ngươi liền ở chỗ này ngủ lại một đêm! Đợi ngày mai bần đạo đưa ngươi chút chi phí rồi hồi hương!”
“Ta nói, ta ở lại nơi này, ta không đi!” Trần Đại Dũng bướng bỉnh, ngay tại chỗ ngồi xuống, suy nghĩ một chút thấy không đúng, đưa tay lấy đệm cói đặt xuống đệm mông, hai cánh tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm lão đạo, ngươi như thế nào làm khó được ta.
Lão đạo tức giận thổi râu, phút chốc đuối lý, cuối cùng thở dài, “Thôi! Thôi! Tâm chí ngươi sớm bị yêu nghiệt kia mê hoặc, bần đạo cũng không so đo cùng ngươi! Đợi bần đạo thu yêu quái kia, ngươi tự nhiên liền khôi phục bình thường!”
Ngoài dự liệu, Trần Đại Dũng không có phản bác, chỉ lẳng lặng ngồi trên đệm cói.
Thấy hắn không lên tiếng, lão đạo thở dài, “Ngươi còn chưa ăn cơm tối đi! Đừng ăn trái cây cúng, theo bần đạo ra phía sau ăn cơm đi!”
“Hảo!” Hắn lập tức đứng lên!
Ăn cơm tối, Trần Đại Dũng nhìn đạo quan vắng vẻ một chút, rồi mới lên tiếng: “Sao chỉ có một mình ngươi, những đạo trưởng khác đâu?”
“Nga! Bị bần đạo đuổi đi! Hồ ly tinh từ trước đến nay giảo hoạt, có thù tất báo! Lần này cùng nàng giao thủ mới phát hiện, yêu quái kia đạo hạnh cao thâm! Ta nếu đả thương nàng, theo bản chất hồ ly sẽ trả thù ta! Bần đạo không muốn liên quan tới người vô tội, chỉ có thể để bọn họ đi nơi khác tạm lánh, chờ. . . . .”
“Những đạo trưởng khác chẳng lẽ không bắt yêu sao?” Trần Đại Dũng đột nhiên hỏi.
“Thu một tiểu yêu thì được! Nhưng đối phó với hung hãn cửu vĩ hỏa hồ, ngoài bần đạo ra, cũng không có người thứ hai!”
Trần Đại Dũng suy nghĩ hồi lâu buồn bực lên tiếng, nói với lão đạo: “Vậy ta ở đạo quán làm linh tinh là được! Đun nước chẻ củi nấu cơm cũng không làm khó ta!”