Bộ dạng của nó rất giống với nguyên hình của Thư Nhan! Trần Đại Dũng lập tức động lòng trắc ẩn, hỏi người bên cạnh : "Nó làm sao vậy? Vì sao lại bất động?"
"Thiếu gia! Người nhìn kỹ dưới chân nó, đó là phù chú! Nó đạp lên phù chú nên không nhúc nhích được nữa!”
Trần Đại Dũng cúi đầu thấy, không thể như vậy, "Ở đâu có phù chú này?"
"Thiếu gia! Là Trần bá! Vừa rồi ông ấy đến đạo quán xin một ít phù chú cùng với pháp khí đem về, ai ngờ vừa mới dán phù chú này lên, thì hồ ly tinh này đã đụng vào rồi!”
Trần Đại Dũng ngồi xổm xuống, nếu nó không phải Thư Nhan, nó là hồ ly tinh khác, bằng không cũng sẽ không bị phù chú vây khốn ! Bỗng dưng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn nhẹ nhàng ôm lấy hỏa hồ, nhỏ giọng nói bên tai hỏa hồ: "Không sợ! Không sợ! Ngươi không phải Thư Nhan, ta cũng sẽ thả ngươi đi !"
"Thiếu gia! Cẩn thận! Hồ ly tinh hại người! Mau buông tay!" A Phú thét lên, hạ nhân khác lập tức “Soạt”, trốn thật xa! Trong nháy mắt bốn phía Trần Đại Dũng trở nên trống trải.
Trần Đại Dũng không hề phát giác, chỉ chậm rãi vuốt lông của hồ ly, bỗng dưng, biến sắc, hỏi: "Trần bá đâu?"
"Trần. . . . . . Trần bá nói mỗi phòng đều phải dán phù chú, nhất là phòng thiếu gia. . . . . . A a! Thiếu gia!"
Này. . . . . . Thư Nhan! Trong lòng Trần Đại Dũng run lên, nhét hỏa hồ vào ngực A Phú đứng gần hắn, ra lệnh nói : "Ôm nó, không được làm nó bị thương!"
Để lại A Phú khóc không ra nước mắt, cả người cứng ngắc đứng trong gió lạnh, một cử động cũng không dám! Không xong, là bông hoa rực rỡ trong hoa viên, xa xa bốn phía còn có một đám người như hổ rình mồi theo dõi hồ ly tinh hại người trong lồng ngực hắn.
Ô! Thiếu gia! Cứu mạng!
Trần Đại Dũng lo lắng một mạch trở về phòng, "Thư cô nương! Thư Nhan! Ngươi ở đâu?" Bỗng dưng, chú ý tới bên cửa sổ có phù chú chướng mắt, thở hổn hển tiến lên, một tay lấy hết, xé nát, "Thư cô nương! Thư. . . . . ." Trên giường. . . . .
Trong nháy mắt, hắn nhào tới, đem hồ ly ôm vào trong lòng, "Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Sao lại run rẩy thế! Đều tại ta! Đều là ta không tốt! Ta lập tức cho bọn họ vứt hết phù chú trong phủ! Thư cô nương! Ngươi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!"
Thư Nhan đứng ở ngoài cửa sổ, kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng! Chợt đột nhiên cảm thấy hai gò má mát lạnh, vừa đưa tay sờ, ẩm ướt ! Nàng. . . . . . Vậy mà rơi lệ ! Chẳng trách ánh mắt càng ngày càng mơ hồ!
Chương 82:
Thứ ôm trong ngực kia cũng không phải là nàng! Đi vào bên trong phủ, đứng ở trước mặt Trần Đại Dũng, "Đại Dũng!" Không để ý nàng!
Nàng lại gọi một tiếng: "Đại Dũng! Ta ở đây!"
"A!" Trần Đại Dũng ngẩng đầu, "Thư..." Lại cúi đầu nhìn hồ ly trong ngực, "A... Ngươi..." Hắn vươn tay ra, sờ sờ ống tay áo Thư Nhan! Không phải là ảo giác, là thật! Lại cúi đầu nhìn kỹ hồ ly trong ngực! A a! Đã nhìn ra! Đây đâu phải là hồ ly! Rõ ràng chính là chó vàng bị hắn nhuộm thành đỏ thôi!
Bỗng dưng, buông lỏng chó con ra, vô cùng lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào!
"Cái kia... Ta... Ngươi..." Cuối cùng chán nản cúi đầu, "Ngươi lại muốn chê cười ta!"
Nhưng Thư Nhan lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Cười ngươi làm gì?" Liếc nhìn phù chú bị xé nát trên mặt đất, "Đồ ngốc... Những thứ phù chú kia không thể làm ta bị tổn thương!"
"A! Như vậy! Này... Vậy thì tốt! Ta, ta đi!" Sau đó Trần Đại Dũng bối rối, không phải đây là phòng của hắn sao? Tại sao phải là hắn đi? Suy nghĩ một chút, nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, còn có một hồ ly!
"Đạp! Đạp! Đạp!" Chẳng quan tâm đến Thư Nhan, bước nhanh về.
Sau khi điều tra rõ ràng, biết được tiểu hỏa hồ bị thương không phải do chạm phải phù chú, thân thể không thể động đậy, là do chân bị thương! Đây là kết quả chính xác do mười lăm thầy lang trên trấn chẩn đoán.
Trần Đại Dũng ra lệnh vứt hết tất cả pháp khí, phù chú và vân vân, có người phản đối, Trần Đại Dũng tự đắc nói: "Ta ở chỗ này có thể tránh ma quỷ!"
Ánh mắt Trần lão gia và phu nhân tràn ngập kinh hãi và sùng bái nhìn về con trai, thì ra không phải không đồng ý, thay vào đó, Trần lão gia gật đầu liên tục, Trần gia có hi vọng! Trần gia có hi vọng rồi! Nhìn xem, rất có tư thái của gia chủ, không hề thua kém như lúc ông còn trẻ.
"Đại Dũng!"
Trần Đại Dũng cẩn thận gấp hỉ phục thành thân lại, cất vào trong tủ, quay người lại nhìn thấy Thư Nhan một thân hồng y, sắc mặt tiều tụy, ngược lại cặp mắt phượng câu hồn kia lại đặc biệt trong suốt.
Chương 83:
"Không cần thành thân nữa !" Thư Nhan khẽ cười tuyên bố, "Hôn sự bị hủy bỏ ! Tiểu thư Lý gia sẽ tiến cung!"
"Ngươi. . . . . . Lại trêu chọc ta!"
"Trêu chọc gì chứ! Đây chính là kết quả ta suy nghĩ ba ngày nay! Từ nay về sau, ngươi và tiểu thư Lý gia sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ta nghĩ ngày mai, Lý gia sẽ trả sính lễ về! Thế lực Trần gia tuy lớn, cũng không sánh bằng Hoàng Thượng được!"
Trần Đại Dũng trừng to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn nàng, "Ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật, ta lừa tên ngốc ngươi làm gì!"
Một lát sau, đột nhiên vẻ mặt Trần Đại Dũng không chút thay đổi ngẩng đầu, "Ngươi lại khi dễ ta! Lúc trước bức ta thú thê tử, bây giờ lại không cho ta thành thân!"
Thư Nhan nhíu mày lại, "Tiểu thư Lý gia kia có gì tốt! Hừ! Ngươi mới gặp người ta một lần đã bị mất hồn! Ngươi lại gần đây nhìn kỹ lại xem, nàng ta xinh đẹp sao? Thật sự là tên ngốc!"
Trần Đại Dũng cúi thấp đầu, buồn không lên tiếng.
Thư Nhan lại cứng rắn nói: "Lý tiểu thư không gả cho ngươi, tự nhiên sẽ có người muốn ngươi! Nay ta chính là thê tử của ngươi! Ta cũng không cần tam thư lục lễ gì…”
Trần Đại Dũng đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ta mới không cần ngươi làm thê tử của ta!”
Thư Nhan trừng mắt phượng, "Thật sự không cần!"
"Không cần!" Trần Đại Dũng thẳng thắn, chắc chắn như đinh đóng cột nói.
". . . . . . Vậy bây giờ còn muốn hay không?" Thư Nhan đắc ý nói.
"Ngươi, ngươi. . . . . ." Trần Đại Dũng đỏ mặt, lúng ta lúng túng, cũng là Thư Nhan lập tức bổ nhào vào trên người của hắn, kiễng mũi chân, hôn một cái lên môi của hắn, "Ta là nam nhân! Ngươi hôn ta. . . . . . Ưm!"
Thư Nhan cười ha ha, lại hôn thật mạnh lên môi hắn, "Bây giờ ta không phải là thê tử của chàng sao!”
"Không phải. . . . . ."
"Nếu đã hôn, là được rồi, không cho phép chàng phản đối!"
"Ta không. . . . . . Ngươi, ngươi tại sao lại thổi đèn!"
"Đêm nay là đem động phòng hoa chúc của chúng ta!"
"Đêm động phòng hoa chúc, ta lại không thú. . . . . . Ưm ưm! Ngươi cởi y phục của ta. . . . . . Ngươi, ngươi là nữ tử! Sao có thể như vậy. . . . . ."
"Đồ ngốc! Chàng đã quên! Ta là hồ ly tinh!"
. . . . . .
Thư Nhan ngái ngủ? sáng sớm tỉnh lại, không có bóng dáng Trần Đại Dũng bên cạnh. Chậm rãi ngồi dậy, mới tờ mờ sáng, tên ngốc kia đã chạy đi đâu rồi?
Chương 84:
Đến buổi tối, Thư Nhan lại xuất hiện ở Trần phủ lần nữa, nhưng tên ngốc kia vẫn chưa trở về. Buổi sáng, Trần phủ đã nhận được tin Lý gia trả sính lễ, bỗng chốc trở nên tức giận, lại biết được thiếu gia mất tích, lại hỗn loạn vô cùng! Trần lão gia vô cùng tức giận, vốn định đến Lý phủ tranh luận, nhưng lý do của Lý gia lại hợp tình hợp lý, Lý tiểu thư được hoàng thượng nhìn trúng, Trần lão gia có gan lớn cách mấy cũng không dám cướp tân nương với hoàng thượng!
Nhìn mọi thứ hỗn loạn, Thư Nhan cũng nóng nảy! Tên ngốc kia thật sự sẽ không nghĩ quẩn chứ! Lý tiểu thư có gì tốt, đáng giá để hắn coi trọng như vậy! Ai, thật đúng là tự gây nghiệt mà! Lúc trước không nên tự tiện sửa số mệnh của Lý tiểu thư, dám tác hợp bọn họ ở chung một chỗ, nếu như nàng đã sớm hiểu được lòng của mình…
Bỗng nàng hơi cắn răng, nàng không quản được nhiều như vậy, nếu nàng đã thích rồi sẽ không thể cho kẻ khác!
Hạ nhân Trần phủ không tìm được Trần Đại Dũng, không có nghĩa nàng không tìm thấy.
Nhưng mà, cuối cùng nàng tìm thấy hắn trong một quán rượu rách nát, lúc này hắn đã uống say bí tỉ ! Cả khuôn mặt đỏ bừng, ngả nghiêng trên ghế, không biết miệng lẩm bẩm cái gì, không thấy góc bàn, không nhìn được màu sắc trên đó, vì trên bàn đã đặt hơn mười bầu rượu rỗng.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Thư Nhan cũng không tức giận như ngày thường, ngược lại cảm thấy trong lòng chua xót, đau khổ trong ngực, kinh ngạc đứng ở một bên ngẩn người nhìn hắn, hắn thích Lý tiểu thư như vậy sao? Nên buồn bực trốn ở đây uống rượu, nàng thật sự đau lòng!
Nếu là ngày trước, nếu có bất kỳ người nào trên đời này, nàng cũng không quan tâm, tùy theo tâm tình của mình, chỉ cần chính mình vui vẻ là đủ. Chẳng qua là hắn…
Nàng đau lòng vì hắn! Nhưng nàng đã thích rồi, nàng thích nam nhân thật thà hiền lành này! Nàng không buông tay, tuyệt đối không buông tay! Chỉ là Trần Đại Dũng quá đau lòng, chờ thêm một thời gian tự nhiên sẽ quên đi Lý tiểu thư kia! Nếu không được, vậy thì giết Lý tiểu thư kia, không cho hắn nhớ nhung! Hoặc, sử dụng niệm chú quên, khiến cho hắn quên đi Lý tiểu thư! Hoặc là. . . . . .
Trong nháy mắt, trong đầu của nàng nghĩ được không dưới mười biện pháp, đều bị nàng gạt bỏ hết! Nàng thích sự chân thật của hắn! Nếu Trần Đại Dũng không còn là Trần Đại Dũng, nàng còn có thể thích không?
Trần Đại Dũng uống từ sáng sớm đến tối muộn, uống liên tục, sau đó gục xuống bàn ngủ.
Chương 85:
Nếu đây là đàn ông nông thôn bình thường, hai mẹ con đã sớm dùng cách ứng phó với những kẻ nát rượu, kéo tay ném xuống đất rồi ! Nhưng thấy Trần Đại Dũng một thân hoa phục, mà chất liệu thượng thừa, xác nhận thật sự là công tử đại quý, bởi vậy mới không dám lỗ mãng như vậy.
Hai mẹ con mỗi người đứng bên trái bên phải Trần Đại Dũng đẩy vai hắn, "Công tử! Tỉnh tỉnh! Công tử! Quán rượu phải nghỉ rồi! Công tử tỉnh tỉnh!"
Trần Đại Dũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, quay đầu nhìn tiểu nhị ca đẩy hắn, lại chậm rãi chuyển tới nhìn quả phụ bên phải, đột nhiên cười với quả phụ, "Ta thành công rồi ! Hì hì! Thê tử nàng thật là xinh đẹp!”
"A. . . . . ."
Bỗng dưng Trần Đại Dũng đứng lên ôm cổ quả phụ, không ngừng nói lảm nhảm trong miệng: "Thê tử! Thê tử! Cuối cùng ta đã có thê tử !"
"A. . . . . ." Hoảng sợ.
"Buông mẫu thân ta ra!" Tiểu nhị la lên. Dùng sức kéo cánh tay Trần Đại Dũng ra! Thế nhưng sức lực Trần Đại Dũng khổng lồ, sức lực tiểu nhị ca dùng yếu ớt không thể kéo ra được chút nào.
Quả phụ đỏ mặt tức giận mắng to: "Ai là…thê tử của ngươi chứ, tuổi của ta cũng có thể làm mẹ ngươi đó ! Thật sự là tên nát rượu. . . . . ."
Thư Nhan vẫn nương náu trên gốc cây hòe ngoài quán, vốn buồn bực không vui, lúc này nghe được động tĩnh, nhìn hướng trong quán rượu, đang thấy bộ dạng Trần Đại Dũng ôm một cụ bà vào trong ngực, lập tức tức giận đến sôi gan, thân hình lướt qua, nhanh chóng xông vào, một tay kéo Trần Đại Dũng say khướt lại đây, nhéo lỗ tai hắn, mắng to nói : "Đồ ngốc! Nàng ta có chỗ nào tốt, lại ở nơi này mượn rượu giải sầu chứ!"
"Cái gì mà mượn rượu giải sầu, ta là vui mừng mới uống ! Ơ! Làm sao lại có hai thê tử…”
Hai mẹ con quả phụ trợn mắt há hốc mồm nhìn mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ xuất hiện tại cửa hàng trong nháy mắt, nghiến răng nghiến lợi nhéo lỗ tai nam nhân mắng to, đợi Thư Nhan và Trần Đại Dũng đi hẳn, hai mẹ con mới bừng tỉnh.
Tiểu nhị ca suýt nữa chảy nước miếng, "Đẹp đẹp! Thật là một cô nương xinh đẹp! Mẫu thân, người cũng thấy đó!"
Quả phụ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thật thà nói: "Xinh đẹp đúng là xinh đẹp! Chỉ là hơi dữ một chút!"
"Buông! Buông ra! Ta không biết ngươi! Ta có thê tử rồi !"
"Câm miệng! Tên ngốc này! Sau này một giọt rượu cũng không cho ngươi uống!" Thư Nhan thi triển pháp thuật biến ra hai tiểu nhân, một trái một phải dìu Trần Đại Dũng chao đảo đi, còn bản thân thì chán ghét đi bên cạnh.