"Ngươi, ngươi. . . . . ." Thư Nhan xoay người bỏ đi.
Trần Đại Dũng đột nhiên nói: "Ta không nên giúp ngươi!"
Thư Nhan bỗng quay người lại, vẻ mặt càng lạnh càng nghiêm túc hơn! Trong mắt như ẩn hiện một mồi lửa sắp bùng nổ, "Ngươi hối hận sao! Hối hận giúp ta ngăn cản thiên kiếp! Hối hận giúp ta!"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Trần Đại Dũng bị khí thế của nàng làm cho lui từng bước về phía sau, "Ta chỉ là có một chút! Ngay từ đầu ngươi đã trêu đùa ta, bức ta thú ngươi! Chờ ta đáp ứng ngươi là thê tử của ta, ngươi lại trở thành tướng nhân phu nhân! Ngươi vì tránh né thiên kiếp, lẽ ra ta không nên trách ngươi! Nhưng ngươi không nên dối gạt ta, gạt ta. . . . . . Không có nguy hiểm! Thật ra, ngươi nói thật ta cũng sẽ giúp ngươi! Ngươi vẫn xem ta là đứa ngốc! Tuy rằng ta có hơi vụng về, nhưng ta không ngốc. . . . . . Ta đã giúp ngươi rồi, thế nhưng ngươi lại đùa giỡn ta..."
"Đừng nói nữa!" Thư Nhan lạnh lùng, cắt lời của hắn, bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói, "Dù thế nào, ngươi vẫn phải ở lại Trần phủ. . . . . ." Nhẹ nhàng thở dài, "Nghe nói trong trấn này có rất nhiều mỹ nữ, không quá lâu, Trần phu nhân sẽ giúp ngươi cầu thân! Đến lúc đó thú được kiều thê, coi như ngươi cũng đã hoàn thành đại sự của đời người! Đợi sau khi hai lão nhân Trần gia qua đời thì ngươi quay về phương bắc, đưa cha mẹ ngươi đến đây hưởng phúc, ta cũng sẽ không can thiệp!"
Nói xong, miệng đọc chú ngữ, cả người biến mất trước mặt Trần Đại Dũng.
Nhìn Trần Đại Dũng lẻ loi đứng ở tại chỗ, chung quanh mờ mịt, vẻ mặt nôn nóng lại chán nản, nàng không khỏi khẽ thở dài.
Hóa ra, hóa ra tất cả nam tử đều giống nhau! Tất cả nào có cam tâm tình nguyện vì nàng mà trả giá tất cả chứ! Người trước mặt đây không phải đã nhanh chóng hối hận sao? Nàng còn tưởng rằng hắn khác biệt với những nam nhân vừa thấy nàng đều không chớp mắt chứ! Thì ra đều giống nhau! Chỉ là sao lòng của nàng lại lập tức trống rỗng vậy!
Đã từng nói qua, muốn cho hắn đại phú đại quý, nàng liền cho hắn đại phú đại quý, từ nay về sau cả hai không còn ân oán!
Trần Đại Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống đất, nhưng lại không thấy Thư Nhan nữa, cái người gọi là tỳ nữ của Thư Nhan cũng không thấy bóng dáng. Hắn hỏi A Phú, lại nói trong phủ chưa bao giờ có người này. Trần Đại Dũng nghe vậy nên không hỏi nữa.
Trần Đại Dũng làm thiếu gia cũng khá thoải mái, chuyện gì cũng không cần làm, quả nhiên là đưa tay đã có y phục, há mồm thì cơm đưa đến! Mỗi ngày hắn đi đâu đều có một đám người đi theo phía sau, Trần Đại Dũng ngại phiền nên một mình đi đến trên núi giả ngây người ra phơi nắng! Nhìn xem vốn dĩ bàn tay to thô ráp bây giờ đã trở nên trắng nõn.
Chương 67:
Hắn sợ! Sợ Thư Nhan thật sự bắt cha mẹ của hắn ăn, nhưng lại cảm thấy Thư Nhan chỉ hù dọa hắn! Hơn nữa hắn mẫn cảm nhận ra ngày đó vẻ mặt Thư Nhan rời đi rất cô đơn, điều này làm cho hắn rất không thoải mái, rất không yên tâm! Đừng hỏi khi nào mà Trần Đại Dũng trở nên nhạy cảm. Chính là lúc này Trần Đại Dũng nhạy cảm!
Đêm khuya yên tĩnh, bốn phía không người thì Trần Đại Dũng mới dám nói chuyện: "Thư cô nương! Ngươi ở đâu? Đi ra được không? Ngày đó là ta không đúng! Ta nói chuyện luôn có sao nói vậy, ngươi đừng trách ta! Ta sẽ nghe ngươi nói, ở lại Trần phủ! Ta không rời khỏi Trần phủ một bước! Thật sự! Thư cô nương, rốt cuộc ngươi có còn ở đây hay không?"
"Chuyện gì?" Thư Nhan đột nhiên hiện thân đi ra.
"A. . . . . ." Trần Đại Dũng hoảng sợ, tiếp theo ngây ngô cười hì hì nói, "Ngươi đó! Ta còn tưởng ngươi tức giận, không bao giờ để ý đến ta nữa! Ta không hề lén rời khỏi Trần phủ!"
"Ta biết!" Giọng nói Thư Nhan vẫn rất lạnh lùng.
"A! Ngươi sẽ không ở bên cạnh ta. . . . . ." Theo dõi chứ!
"Đúng!" Thư Nhan gật đầu.
Đột nhiên hô hấp của Trần Đại Dũng trở nên trầm đục, "Ta tắm rửa. . . . . ."
"Ta ở đây!" Không nghi ngờ, Thư Nhan lại bị dáng vẻ ngốc nghếch của hắn chọc cười.
Mặt Trần Đại Dũng đỏ lên, "Vậy ta đi ngoài! Ngươi cũng. . . . . ."
"Câm miệng!" Thư Nhan nghiến răng nghiến lợi liếc mắt trừng hắn một cái, vì sao mỗi lần ngốc tử này đều có thể làm cho nàng vừa bực mình vừa buồn cười chứ.
Thư Nhan hít sâu! Hít sâu! "Ngày mai Trần phu nhân sẽ nói chuyện thành thân với ngươi! Nàng ấy là mỹ nữ nổi danh lại dịu dàng hiền thục! Một mãng phu như ngươi thú được thê tử như vậy, đúng là quá lời rồi!"
"Ta không thú thê được không?" Trần Đại Dũng thấp giọng dùng giọng điệu thương lượng nói.
"Đừng không biết suy xét! Nàng ấy vốn muốn tiến cung làm phi tử, ta phải tốn rất nhiều sức lực mới sửa lại vận mạng của nàng! Ngươi đừng không biết quý trọng!"
"Phi tử! Ta cùng hoàng thượng. . . . . . Như vậy sao được!" Trần Đại Dũng theo bản năng lại muốn lau mồ hôi trán. Cùng hoàng thượng đoạt nữ nhân, hắn không cần!
"Không cần cũng phải muốn! Việc này cứ quyết định như vậy!" Thư Nhan trừng mắt, quyết định nói.
Trần Đại Dũng giống như tiểu tức phụ gục đầu xuống, nhưng ta thật sự không muốn lấy! Hắn đúng là Trần Đại Dũng, nhưng hắn không phải là Trần Đại Dũng – Trần thiếu gia của Trần phủ! Nếu hắn thú thật, đây chằng phải là không rời bỏ được sao?
Chương 68 :
"Trần lão gia cho ngươi xem sổ sách vì sao không xem?"
"Ta chỉ biết được vài chữ, xem không hiểu!"
"Xem sổ sách không hiểu về sau làm sao quản lý gia nghiệp lớn như vậy? Ngày mai ngươi bắt đầu theo ta học đọc chữ!"
"Ta. . . . . ."
"Đừng ta ta nữa! Về sau nói chuyện ngươi không được dùng chữ “ta”!"
"Ta. . . . . ." Thư Nhan trừng mắt, Trần Đại Dũng lập tức che miệng mình.
Ngày thứ hai, đúng như lời Thư Nhan đã nói, Trần phu nhân đến đây trao đổi với Trần Đại Dũng về việc thành thân. Vốn Trần Đại Dũng thà chết cũng không tuân theo, nhưng sau khi nhìn đến ly trà trước mặt im hơi lặng tiếng biến thành bột phấn bị gió thổi tán ra, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, gật đầu liên tục như giã tỏi giống như đã vui vẻ đáp ứng.
Trần phu nhân cực kỳ cao hứng! Ngày kế lại truyền đến tin vui, Lý gia đã đồng ý rồi! Hai nhà còn trao đổi ngày sinh tháng đẻ từng người, nhờ người tính toán, là tuyệt phối! Nhân duyên trời định! Sính lễ cũng chuẩn bị, ấn định hai tháng sau là ngày lành tháng tốt để thành thân.
Trần Đại Dũng như bất đắc dĩ, mê mê tỉnh tỉnh trở thành cô gia Lý gia như vậy.
Toàn thể Trần phủ đều vui mừng, sốt ruột chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho hôn lễ, có thể nói là rất nhiều tiền của! Đương nhiên cái Trần gia không thiếu nhất là bạc! Chỉ riêng mình Trần Đại Dũng rầu rĩ không vui!
Hơn nữa truyền thống tốt đẹp ‘người nông dân rất yêu lao động’ lại bị hắn phát huy hết mức. Giống như ma xui quỷ khiến, bất kỳ chuyện gì đều làm, thấy tôi tớ quét rác bèn đoạt chổi quét, quét hết từ trên xuống dưới Trần phủ mấy lần, ngay cả xà nhà cũng không bỏ qua!
Quét ra 38 con chuột, trong đó có 12 con là chuột con! Gia nô muốn đánh chết chúng nhưngTrần Đại Dũng vung tay, phóng sinh! Lý do là không dám đảm bảo một ngày nào đó chúng nó tu luyện thành chuột tinh, yêu quái chuột chẳng hạn.
Trần Đại Dũng còn đặc biệt yêu thích chui vào phòng bếp! Mỗi ngày đều ôm hết việc nhóm lửa, xào rau! Không biến mình thành mặt xám bụi tro, thề không bỏ qua, tôi tớ không dám nhìn lại không dám nói.
Cuối cùng vẫn là do tiếng thét chói tai thê thảm của Trần phu nhân mới khiếnTrần Đại Dũng cần phải buông tha cho việc lao động chân tay có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh của hắn.
"Dũng nhi à!" Trần phu nhân tận tình khuyên bảo nói, "Có phải con có tâm sự không?" Trần phu nhân lớn mật đoán, cẩn thận dẫn chứng, "Là bất mãn với hôn sự này sao? Yên tâm đi! Tiểu thư Lý gia tuyệt đối là trăm dặm mới tìm được một người hiếm có như vậy! Chính mẫu thân đã tận mắt thấy qua!"
"Con không phải vì chuyện này!"
"Vậy là chuyện gì? Nói cho mẫu thân nghe!"
Chương 69 :
Vì thế Trần phu nhân tự suy đoán, che miệng cười mập mờ nói: "Sắp tới có hội chùa, nghe nói Lý tiểu thư sẽ đi dâng hương trong miếu, con cũng đến xem một chút đi!"
Trần Đại Dũng vẫn ỉu xìu, "Con không phải vì chuyện này. . . ." Bỗng nghĩ đến, hắn đã ngột ngạt ở trong nhà này gần nửa tháng rồi, vẫn nên đi ra ngoài một chút thì tốt hơn. Nhưng mà cũng không phải do hắn yêu cầu ra khỏi phủ, là Trần phu nhân cố hết sức yêu cầu hắn đi ra ngoài ! Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, giống như sợ hãi điều gì đó bỗng nhiên xuất hiện, sau đó dè dặt nói : "Ta. . . . . . Đi!"
Hội chùa ngày đó rất náo nhiệt, Trần Đại Dũng cùng đi với hai gã hạ nhân, sáng sớm đã ra cửa đến đêm khuya treo đèn mới trở về.
Sau khi về phủ, nói đã ăn cơm chiều rồi, liền cắm đầu chui vào phòng của mình, khóa trái cửa. Sau đó, một mình ngồi ở trong phòng tối đen ngây ngô cười hề hề.
Trần lão gia và Trần phu nhân bị dọa sợ vô cùng, ở bên ngoài gõ cửa gỗ liên tục, mãi cho đến khi hai gã hạ nhân đi theo Trần Đại Dũng suốt một ngày giải thích chuyện xong, hai người cũng giống như Trần Đại Dũng, mập mờ nhìn nhau một chút, lúc này mới yên tâm mà rời đi. Cũng không quên dặn, lát nữa thiếu gia mở cửa thì đừng quên đem thức ăn khuya vào.
"Thế nào! Nhìn thấy dung mạo của nữ nhi Lý gia liền vui đến quên trời quên đất rồi hả?"
Trần Đại Dũng đang hoảng hốt nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, "A a! Thư. . . . . . Cô nương!"
Thư Nhan mỉm cười, "Ngày hôm qua còn vẻ mặt rầu rĩ không vui, không muốn thành thân, nay trở về lại khác xưa rồi! Xem ra, ngươi rất vừa lòng với thê tử chưa xuất giá kia!"
Mặt Trần Đại Dũng mặt đỏ lên, "Ta. . . . . . Trừ mẫu thân ra, nàng là người đầu tiên tốt với ta!" Nói xong không khỏi nghĩ đến tình hình lúc sáng, lúc Lý tiểu thư biết được hắn là phu quân tương lai của nàng thì vẻ mặt xấu hổ, ha ha, tim của hắn ấm đến độ muốn thiêu cháy rồi.
Thư Nhan lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua là đối với ngươi vui vẻ hòa nhã, ngươi liền nghĩ người ta đối tốt với mình à! Thật là ngốc!"
‘
Nghe vậy, Trần Đại Dũng bỗng nhiên ào ào phản bác nói: "Ta không phải, ta nhìn ra được ai đối tốt với ta tốt! Ai thật lòng quan tâm ta! Ai đùa giỡn xem ta như đứa ngốc!"
"Ngươi. . . . . ." Thư Nhan lại bị Trần Đại Dũng miệng lưỡi vụng về làm cho tức giận cứng họng không nói gì, "Giỏi, đồ ngốc ngươi! Không có ta! Ngươi cho là bằng bộ dạng của ngươi có thể lấy được người ta! Thật sự là không biết được ai mới là người tốt!
Chương 70 :
Thư Nhan cười nhạt, "Nàng đang cười ngươi ngốc đó! Đồ ngốc!"
"Ngươi. . . . . . Nói chuyện chú ý một chút! Đừng nghĩ là ta dễ bị bắt nạt!" Trần Đại Dũng hùng hổ nói xong, quay người lại đưa lưng về phía Thư Nhan, tiếp theo nhắm mắt làm ngơ, ta không để ý tới ngươi nữa.
Thư Nhan đột nhiên cười, chuyển qua trước mặt hắn, "Bây giờ ngươi không sợ người ta biết ngươi là Trần thiếu gia giả sao?"
Trần Đại Dũng đột nhiên ngẩng đầu, "Sau này ta sẽ nói cho nàng biết thân phận thật sự của ta!"
"Sau này!" Sắc mặt Thư Nhan đột nhiên thay đổi, "Nói như vậy là ngươi muốn thành thân hả?"
Mặt Trần Đại Dũng đỏ lên, "Ta. . . . . . Ta còn. . . . . ."
"Hừ!" Thư Nhan chợt vung ống tay áo, "Đúng là đồ bại hoại!" Nàng cũng không biết sao lại thế này, vừa thấy Trần Đại Dũng ngượng ngùng lúng túng, liền cảm thấy buồn bực khó hiểu trong lòng, hận không thể cho hắn mấy cái tát, đánh rớt vẻ mặt chướng mắt này!
"Ta không phải!"
"Ngươi đúng là như vậy! Nếu nàng là xấu nữ, chỉ sợ bây giờ ngươi đã sớm chạy trốn không thấy tăm hơi rồi !"
"Nếu ta đồng ý với ngươi, ta sẽ lại chạy trốn!"
"Ngươi vẫn còn mạnh mồm. . . . . ."
"Ai da. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ngươi buông ta ra! Ai da. . . . . ." Lỗ tai Trần Đại Dũng lại trở nên bên to bên nhỏ.
Hai người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, nhưng khổ thân cho hạ nhân hầu hạ đứng ở bên ngoài, vểnh tai lên chỉ nghe được thiếu gia bọn họ ở trong phòng lầm bầm một mình, mà lời nói quyết liệt, thậm chí đến cuối cùng lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Bọn hạ nhân, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, nguy rồi, thiếu gia trúng tà rồi !
Sau ngày hôm ấy, Trần Đại Dũng không hề giành làm việc của bọn hạ nhân nữa, nhưng lại bắt đầu hoa tay múa chân! Nào là phòng quét dọn không được sạch sẽ; nào là song cửa sổ trạm trổ không thể nhìn; nào là đồ dùng trong phủ bài trí không thuận mắt, chỉ khổ cho hạ nhân làm việc bị lời nói của hắn hành hạ đến đổ mồ hôi! Nhưng mà Trần lão gia và Trần phu nhân lại rất vui mừng! Rốt cuộc nhi tử của họ cũng có khí thế làm chủ đương gia rồi!
Trần Đại Dũng đặc biệt thích thú với việc làm y phục tân lang! Thợ may trái sờ phải đo trên người hắn ước chừng đến buổi trưa, nhưng hắn vẫn không hề nảy sinh một chút bực mình. Còn có thái độ khác thường hỏi thăm người ta, đường viền hoa cổ tay áo nên dùng kiểu dáng nào? Hỏi rất tường tận tỉ mỉ! Cuối cùng vẻ mặt thợ may đầy mồ hôi rời khỏi Trần phủ, nghi ngờ Trần thiếu gia của Trần gia là muốn trộm của mình, mừng thầm mình không có buột miệng nói ra kỹ thuật kia.