“Coi như làm không công cho ngươi, hoàn lại bạc thiếu của ngươi là được! Ta sẽ không nợ tiền không trả!”
“Kia. . . . . Được rồi!” Lão đạogật đầu một cái, đúng là trong đạo quán có nhiều việc cần làm, hắn ở cùng yêu nghiệt mấy ngày, nhưng lại không tổn hao một cọng lông! Có lẽ trên người hắn chứa kỳ vật, để cho hắn ở lại đạo quán, cũng không sợ hồ ly tinh kia đả thương đến tính mạng hắn!
Thấy đạo trưởng gật đầu đáp ứng, Trần Đại Dũng trong lòng vui mừng, lập tức đứng lên nói: “Đạo trưởng, vậy bây giờ ta liền đi rửa bát!” Sau đó cầm bát không trên bàn ăn, vui vẻ đi ra ngoài.
Lão đạo cười than thở: “Ai! Thật là một hài tử ngốc!” Lại không biết ý định trong lòng Trần Đại Dũng: nếu như nàng tìm đến lão đạo trả thù, chẳng phải là có thể tìm thấy nàng! Trong lòng cao hứng.
Dù sao mục đích chân chính hắn tới đạo quán, chính là lo lắng, nếu đạo trưởng không buông tha vẫn đuổi giết nàng thì làm sao bây giờ? Hắn muốn lưu lại đến lúc xác nhận nàng an toàn rời đi mới thôi!
Trong giấc mộng, bất chợt cảm thấy có người đánh đầu của hắn, thật là đau! Trong lòng giận dữ, bỗng dưng mở mắt.
“Bà nương. . . . . . .”
“Xuỵt!” Thư Nhan ý bảo hắn chớ lên tiếng, cười dịu dàng đứng ở đầu giường.
Trần Đại Dũng ngồi dậy, cũng quên nghi ngờ, một phát bắt được tay Thư Nhan, kích động nói: “Thật sự là ngươi! Thật tốt quá! Ta nghe nói thế thân của ngươi bị đạo trưởng biến thành cái đuôi! Đang lo lắng cho ngươi đây! Ngươi không sao chứ?”
Thư Nhan chớp mắt một cái, liền nói: “Như thế nào không sao đây! Tuy là thế thân, nhưng cũng là tâm huyết của ta biến hóa thành! Hai ngày này tim ta luôn luôn đau đớn!”
“Đau! Vậy làm sao bây giờ? Mau tìm thầy lang xem một chút a!”
“Đần! Ta không phải là người phàm! Thầy lang làm sao có thể chuẩn đoán được?” Nàng quở mắng.
“Vậy làm sao bây giờ? Còn đau không?” Lo lặng nhìn vị trí tim nàng, theo bản năng muốn giúp nàng xoa xoa, lại thấy không ổn, mới không cam lòng từ bỏ ý định.
“Thật ra thì. . . . . . .Có một biện pháp có thể trị!” Thư Nhan giả bộ lơ đãng nói.
“Biện pháp gì?” Hắn vội hỏi.
“Chỉ cần tìm về cái đuôi kia là được!”
“Cái đuôi! Ở nơi nào? Ta giúp ngươi tìm về!” Bị kích thích, hắn muốn lao ra khỏi phòng, thật may bị Thư Nhan ngăn cản!
“Ở trong phòng lão đạo!”
“Ta đây liền đi!”
“Chờ một chút!” Sao lại nóng vội như vậy, “Lão đạo đặt nó ở trong hộp gỗ màu đen, ở bên trong chặn giấy, ngươi kéo xuống là được. . . . . . .Còn có, phải lén lút, chớ để hắn phát hiện!”
Chương 47
Thư Nhan ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Đại Dũng nuốt nước miếng, do dự một chút, lúc này lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . .Đừng tìm đạo trưởng báo thù! Cái gọi là. . . . . .Oan gia dịch giải bất dịch kết! [1] Chờ sau khi ta cầm cái đuôi về. . . . .Ngươi cùng đạo trưởng ân oán liền xóa bỏ có được hay không?”
[1] Có ân oán thì hãy hóa giải, nếu cứ oan oan tương báo, hại người người hại, vĩnh viễn không kết thúc.
Thư Nhan vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn một lát, bỗng nhiên chợt cười một tiếng, “Hảo! Nghe lời ngươi! Tướng công!”
Một tiếng tướng công, trong nháy mắt liền khiến Trần Đại Dũng mặt đỏ bừng, không được tự nhiên nói: “Ta không phải tướng công của ngươi!”
“Vậy sao ngươi cứ bà nương, bà nương gọi ta!”
“Ta. . . . . .”
“Ta tên là Thư Nhan! Sau này liền gọi ta là Nhan Nhi là được!”
Trần Đại Dũng vẻ mặt tối sầm, “Thư. . . . . .Cô nương!”
Thư Nhan cười nói: “Sao lại lập tức trở nên lạnh nhạt như vậy! Gọi ta Nhan Nhi!”
Chẳng biết tại sao, Trần Đại Dũng sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu đi, vẫn là quật cường thấp giọng nói một câu: “Thư cô nương!” Tướng quân kêu tên, hắn sẽ không gọi.
Thư Nhan trừng mắt nhìn, ngốc tử này là làm sao? “Hảo hảo! Ngươi muốn gọi gì liền gọi đi! Thời gian cũng không còn sớm! Ở đạo quán pháp khí quá nhiều, ở thời gian dài, thật đúng là cả người không thoải mái. . . . . .Ta đi trước, ngươi sau khi lấy được, đến sơn dộng đêm đó chúng ta tá túc tìm ta!”
“Hảo!” Hắn gật đầu đáp ứng, lưu luyến nhìn bóng dáng nàng biến mất trước mắt.
****
Thư Nhan vô cùng nhàm chán ngồi ở tảng đá gần cửa động, hai tay chống cằm, cười híp mắt nhìn tà dương phía chân trời, mắt thấy hỏa cầu sắp khuất sau chân núi.
Ai, đã suốt một ngày, ngốc tử kia sao còn chưa tới? Chẳng lẽ là bị lão đạo phát hiện?
Chợt nhớ tới, tình cảnh đêm qua cùng hắn gặp nhau, không nhịn được ha ha cười! Vốn định thi triển mị thuật với hắn, nhưng không nghĩ đến ngốc tử kia biết rõ nàng là yêu quái, nhưng cũng cam tam tình nguyện vì nàng làm việc, thật lòng thành ý như thế, mà không phải vì chiếm tiện nghi thân thể nàng, chất phác hiếm thấy a!
“Tỷ tỷ cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ đã tìm được phương pháp tránh khỏi thiên kiếp?”
Thư Nhiên quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười nói: “Muội muội cũng thật hăng hái, sao lại rời đi Tuyết Sơn đến chỗ ta?”
Nữ tử bạch y như tuyết, nước da như phấn trắng, đồng dạng khuôn mặt đẹp đẽ không giống người trần, chẳng qua là quá mức trong trẻo lạnh lùng so với Thư Nhan. Nữ tử chậm rãi mở miệng nói: “Ai, tìm người mà thôi! Hắn đi, ta xuống núi tìm hắn, tỷ tỷ đã tránh được thiên kiếp, liền tới xem một chút! Tỷ tỷ nếu tránh thoát khó khăn này, tu thêm trăm năm nữa, là được đứng vào hàng tiên!”
Chương 48
“Muội muội mời ngồi!” Thư Nhan kéo bạch y nữ tử ngồi xuống, rót một ly trà đưa tới, rồi mới lên tiếng: “Làm phiền muội muội lo lắng! Cũng không dối gạt muội muội, vốn là tỷ tỷ đã tìm được một người đại phú đại quý, khí phách trên người đủ giúp ta ngăn được thiên kiếp, không nghĩ thế sự khó liệu, lại bị một ngốc tử cùng một lão đạo quấy rối!”
Bạch y nữ tử nhàn nhạt nói: “Tỷ tỷ chớ tức, ta đi giết hai người kia là được!”
Thư Nhan cười nói: “Không sao, ta sẽ xử lý, chẳng qua là có chuyện nói ra ngươi có lẽ sẽ không tin! Ngốc tử quấy rối chuyện tốt của ta lại là cây du nhỏ được một trong mười phần hồn phách của ta, không nghĩ tới hắn đầu thai chuyển thế thành người lại ngây ngô đáng yêu như vậy!”
“Vậy nếu hắn có chuyện gì bất trắc, tỷ tỷ chẳng phải cũng bị dính líu!”
“Không sao! Đêm trăng tròn ta đã đem hồn phách của hắn thu hồi! Hiện tại hắn sống hay chết, ta đều không bị ảnh hưởng!”
Bạch y nữ tử gật đầu một cái, “Vậy thì tốt! Kia. . . . . .Tỷ tỷ đã nghĩ đến phương pháp khác để tránh kiếp này chưa?”
Thư Nhan trầm ngâm một chút, “Trong lòng ta đã có tính toán, chẳng qua là có thành công hay không, vẫn còn chưa biết!” Bỗng thờ ơ cười nói, “Bây giờ tránh không khỏi, đi tu luyệt tốt lắm! Không dối gạt muội muội, ta đã thu gom được mấy viên nội đan! Thật đúng là tránh không khỏi kiếp này, ta liền phục tùng, gia tăng mấy trăm năm tu vi cũng không thành vấn đề!”
“Sao có thể? ! Nếu là tu vi không đủ, hơi có sai lầm sẽ bị nội đan cắn trả! Vẫn là muội muội đem nội đan của mình tặng tỷ tỷ đi! Ta và ngươi cùng là hồ loại, cũng sẽ không bài xích phát ra nguy hiểm!”
“Muội muội! Sao ta lại muốn nội đan của ngươi, ngươi làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Thư Nhan khẽ nhíu mày, hỏi.
Bạch y nữ tử vẻ mặt trầm xuống, thở dài nói: “Ta muốn nội đan có lợi gì? Hắn đã đi rồi! Tu luyện hay không cũng không còn ý nghĩa, sớm bỏ cái xác này đi đầu thai cũng tốt!”
“Ngươi sao có thể nghĩ như vậy!” Thư Nhan mặt trầm xuống, tức giận nói: “Vì một phàm nhân, có đáng không? Nam nhân không có cũng được! Ngươi nếu lại vì hắn, ta liền lập tức lấy tính mạng hắn, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của ngươi!”
“Tỷ tỷ. . . . .” Nữ tử cầu khẩn kêu.
Thư Nhan lòng mềm nhũn, “Tốt lắm! Ta nói chính là do nổi giận thôi, nếu đả thương nửa cọng lông của hắn, ngươi không phải là sẽ cùng ta liều mạng!”
Chương 49
“Tỷ tỷ! Giống như có người tới!” Nữ tử chợt nói.
Thư Nhan tập trung nghe, quả nhiên! Là ngốc tử kia, tay ngọc vung lên, tất cả cảnh đẹp đều biến mất! Bạch y nữ tử sau khi Thư Nhan khẽ vuốt cằm, tiêu thất vô tung!
“Bà. . . . .Thư cô nương!” Trần Đại Dũng một mạch chạy vào trong động, cũng không lau mồ hôi, nhìn thấy Thư Nhan liền ngây ngô nở nụ cười, “Ta mang tới!” Giống như lấy lòng chạy đến trước mặt Thư Nhan, từ trong ngực lấy ra cái đuôi nhung nhung! Có chút không đành lòng sờ sờ, lúc này mới đưa cho Thư Nhan!
Thư Nhan nhận lấy, cười nói: “Nhìn ngươi chạy đầu đầy mồ hôi! Khát nước chứ?” Nàng xoay người liền cầm một chén nước, đưa cho Trần Đại Dũng.
Hắn cười ngây ngô nhận lấy, ngửa cổ ừng ực uống hết một hơi! Thô kệch lấy ống tay áo chùi miệng.
Thư Nhan hỏi: “Lão đạo kia phát hiện không?”
“Không có phát hiện, ta rất cẩn thận, chờ hắn đi khỏi đạo quán ta mới lấy ra khỏi phòng hắn. . . . .Cái kia, bây giờ ngực ngươi có còn đau hay không?”
“A!” Thư Nhan chớp mắt, “Không đau! Làm phiền ngươi!”
Trần Đại Dũng ngây ngô cười một tiếng, ánh mắt lộ ra vui mừng, “Không đau là tốt rồi! Không đau là tốt rồi!”
Thư Nhan lại đột nhiên thở dài một cái, trầm tĩnh lại, thấy Trần Đại Dũng chú ý, mới tiếp tục lại nói: “Tim không đau thì sao đây! Đại kiếp giáng xuống, chỉ sợ tính mạng ta khó bảo toàn a!”
Trần Đại Dũng tâm cả kinh, “Đại kiếp! Đại kiếp gì? Ngươi mau nói với ta chuyện gì xảy ra?” Tâm mới vừa buông xuống lại dấy lên.
Thư Nhan tìm băng đá ngồi xuống, trầm mặc không nói, khi Trần Đại Dũng gấp đến độ toát ra một gáy mồ hôi mới chậm rãi mở miệng nói: “Hồ tộc chúng ta tu hành, ba trăm năm liền có một lần thiên kiếp, bởi vì trời cao khảo nghiệm! Chẳng qua là mỗi lần thiên kiếp ngươi chân chính tránh thoát ngày càng ít! Nhẹ thì bị đánh trở lại nguyên hình, phải tu hành lại, nặng thì hồn phi phách tán.
Trần Đại Dũng lập tức mặt trắng không còn giọt máu, hồn phi phách tán! Làm sao có thể! “Vậy. . . . . . .Tránh không khỏi sao?”
“Vốn ta chỉ cần ở cạnh một người đại phúc, mạng cứng, đại phú quý, thời điểm thiên kiếp, hắn tự nhiên có thể giúp ta ngăn lại! Chẳng qua là. . . . .” Than nhẹ một tiếng, “Tướng quân đã biết ta không phải người! Biện pháp này tự nhiên cũng không dùng được!”
Chương 50
Thư Nhan chớp chớp mắt, ngốc tử! Lần này hối hận chứ! Hừ, hư chuyện tốt của ta! Nhìn Trần Đại Dũng tự trách hận không thể tự sát tạ tội, Thư Nhan cuối cùng bỏ qua cho hắn, lại mở miệng nói: “Ngươi đừng vội! Thật ra thì còn có một biện pháp khác giúp ta tránh thiên kiếp!”
“Biện pháp gì? Tìm thêm một người đại phú đại quý sao? Ta hiện tại sẽ tìm giúp ngươi!”
“Đã muộn!” Thư Nhan nói, “Cách đại kiếp của ta chỉ còn mười ngày, người trong thiên hạ đại phú quý tuy nhiều, nhưng tìm được cùng mạng hợp duyên lại rất ít! Hiện nay chỉ có thể mượn một món pháp khí!”
“Pháp khí gì?”
Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Kính bát quái!”
“Kính bát quái. . . . . .Ta đã thấy! Trên hành lang phủ tướng quân có treo, trên đường có bán! Ta đây liền vào thành mua cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu?”
Thư Nhan bất đắc dĩ thở dài, lại muốn chớp mắt, ngốc tử này, thật muốn hung hăng đạp hắn! Bất quá bây giờ muốn cầu cạnh hắn, nhịn một chút, nàng nhịn một chút là được! Nhịn cơn tức, hướng dẫn hắn! “Kính bát quái như vậy làm sao dùng được! Nếu đơn giản như vậy ta cũng không cần mày chau mặt ủ!”
“Vậy thì muốn kính bát quái loại nào?” Trần Đại Dũng hỏi lớn, kính bát quái không phải đều có tám góc sao!
Thư Nhan yêu mỵ cười một tiếng, nói: “Cái trước ngực lão đạo đeo, cái ở đạo quán! Chỉ có nó mới có thể giúp ta tránh qua kiếp này!”
Sau khi Trần Đại Dũng rời đi, bạch y nữ tử ẩn thân trong bóng tối nghe được hết thảy ngọn nguồn đi ra, mày nhíu lại, “Tỷ tỷ! Phương pháp này mặc dù hay! Nguy hiểm lại cực lớn! Người cầm trong tay kính bát quái nhất định phải cam tâm tình nguyện, liều chết vì ngươi! Chỉ cần chút xíu khiếp đảm linh hồn ngươi liền mất!”
Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng thấy đấy, người nọ mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã bị ta mê hoặc, có lẽ không có việc gì! Thành công tránh qua kiếp này, nếu hắn đã chết, ta liền giúp hắn, kiếp sau đầu thai, ta giúp hắn sinh ở nhà tốt, cả đời đại phúc đại quý! Nếu là còn sống, ta liền xóa đi trí nhớ trong đầu hắn đối với ta, cũng để cho hắn giàu sang cả đời!”
“Nhưng là. . . . .” Bạch y nữ tử do dự một chút, cuối cùng không mở miệng.