Tam Túc Kim Ô Đại Dương Đồ.
Hứa Thanh Tiêu cố gắng ghi nhớ quan tưởng đồ, sau đó bắt đầu nhắm mắt.
Tâm quang thái dương.
Thần hóa Kim Ô.
Khí ngưng chí dương.
Theo quan tưởng của Hứa Thanh Tiêu, trong đầu hiện lên một vầng thái dương ánh vàng.
Nhưng cũng vào lúc này, từng luồng ánh sáng màu kim nhạt bao trùm lên người Hứa Thanh Tiêu, trong phút chốc hàn khí ngưng tụ thành nước, xiêm y ướt đẫm trong nháy mắt.
Đây là chỗ khủng bố của dị thuật.
Không cần tư chất, cũng không cần bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần tu hành là có thể thành công, bất kể là người hay yêu.
Hứa Thanh Tiêu không ngừng quang tưởng, vầng thái dương trong đầu, trong phút chốc hóa thành một con Kim Ô, rồi sau đó giống như phá kén mà thoát ra, vỗ cánh bay cao.
Phù.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu thân thể được tắm trong kim quang, óng ánh sáng lên giống như một vầng thái dương nhỏ.
Hắn nhanh chóng vận chuyển khí huyết, hàn khí trong cơ thể được xua tan trong nháy mắt.
Hàn khí ra khỏi thân thể, toàn bộ kho công văn giống như một hầm băng.
Từng luồng khí chí dương được tạo thành trong cơ thể thoát ra ngoài, gân mạch trên thân thể cũng lột xác trong tích tắc này.
Rắc rắc rắc.
Tiếng kêu giòn tan vang lên, Hứa Thanh Tiêu kim quang lập loè, hắn đang tôi luyện thân thể, tới thời khắc mấu chốt rồi.
Giờ khắc này, trong bụng như sinh ra một ngọn lửa đỏ, sau đó chạy khắp toàn thân trên dưới, cảm giác cháy bỏng đáng sợ đánh úp tới, làm Hứa Thanh Tiêu cảm thấy đau đơn.
Nhưng sinh tử ở ngay trước mặt, Hứa Thanh Tiêu không hề kêu đau, ngược lại căng da đầu chịu đựng.
Một tia màu đen dơ bẩn chảy ra từ lỗ chân lông, nhưng trong phút chốc bị kim quang thiêu đốt hóa thành khói đen.
“Phù.”
Mười lăm phút sau.
Hứa Thanh Tiêu phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Ngụm máu đen này đặc sệt đen ngòn, là hàn độc trong thân thể cùng với tạp chất của thân thể.
Ngay sau khi Hứa Thanh Tiêu phun ra ngụm máu đen này, trong nháy mắt một loại khoái cảm xưa này chưa từng có đánh úp lại.
Gân mạch thông suốt, khí huyết quay cuồng, gân cốt đàn hồi, tinh thần phấn chấn, quan trọng hơn là cả người dường như sức mạnh vô cùng, trong cơ thể sinh ra một lớp da.
“Nhập phẩm!”
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu liền biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nhập phẩm.
Võ giả thập phẩm, nhập phẩm chính là bước vào thập phẩm.
Mà thập phẩm tên là ‘Dưỡng thân’.
Có nghĩa là nuôi dưỡng nhục thân, người thường muốn nhập phẩm, cần phải tập luyện võ công từ nhỏ, nuôi dưỡng khí huyết, tăng cường thân thể, đồng thời phối hợp một vài dược liệu, khiến tinh hoa khí huyết ngưng tụ ra một lớp da.
Có được lớp da này, đao thương bình thường có thể làm bị thương ngoài da, nhưng không thể nào đâm vào trong đó, tương đương với việc mặc một chiếc áo giáp tơ vàng, có thể đạt tới trình độ đao thương bất nhập.
Đồng thời thể năng còn được tăng cường mấy lần, sức lực, tốc độ, phản ứng đều có thể được gia tăng, lấy một địch mười dễ như trở bàn tay.
Cho nên lớp da là đại biểu cho việc nhập phẩm.
Thậm chí không phải nhập phẩm bình thường, đây là một mẻ ăn trọn, toàn thân ngưng tụ một lớp da, vừa mới nhập phẩm nhiều nhất chỉ có thể ngưng tụ lớp da ở bụng, bảo hộ các cơ quan quan trọng nhất, nhưng mình tu luyện dị thuật rồi, toàn thân ngưng tụ một lớp da.
Một hơi đến thập phẩm đại viên mãn chi cảnh.
Dị thuật này, cũng thật là không thể tưởng tượng nổi?
Nhưng còn không đợi Hứa Thanh Tiêu vui vẻ, giờ khắc này một con thần thú Kim Ô xuất hiện trong đầu.
Con Kim Ô này cả người dính máu, ánh mắt sắc bén đáng sợ, tràn ngập sát ý.
“Không hay rồi, Kim Ô Sát Niệm.”
Hứa Thanh Tiêu hiểu ra đây là thứ gì, Kim Ô Sát Niệm, có thể phá hoại tinh thần con người, trở thành yêu ma chỉ biết giết chóc.
Đáng chết.
Lần đầu tiên tu hành liền ngưng tụ ra Kim Ô Sát Niệm, xui xẻo như vậy sao?
Hứa Thanh Tiêu thật sự có chút buồn bực.
Lần đầu tiên tu luyện dị thuật, thế mà lại trực tiếp ngưng tụ ra Kim Ô Sát Niệm, loại đồ vật này căn bản không thể ngăn cản.
Trước kia là lâm vào thế sắp chết.
Hiện tại cũng vẫn là thế sắp chết.
“Chả trách bất kể là danh môn chính phái trong thiên hạ, hay là vương triều đều nghiêm cấm dị thuật, xác suất nhập ma quá lớn, hơn nữa mặc dù không có nhập ma cũng thật đáng sợ, tu luyện một lần là có thể nhập phẩm, tiết kiệm chục năm thậm chí mấy chục năm khổ tu.”
“Đổi lại là người khác, ai có thể chịu cho nổi?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tuyệt vọng, nhưng cũng cuối cùng biết vì sao dị thuật bị nghiêm cấm.
Để võ giả tầm thường nhập phẩm trong vòng ba mươi phút, trực tiếp lược bỏ mười mấy năm khổ tu, trước tiên không nói có thể nhập ma hay không. Cho dù may mắn tránh được một kiếp, không có nhập ma, chờ sau khi tu hành bình thường được một khoảng thời gian, vẫn sẽ không nhịn được tiếp tục tu luyện dị thuật.
Giống như đánh bạc vậy.
Bổng lộc cực khổ làm công một tháng, ở trên chiếu bạc chỉ cần không đến mười tiếng hồ là có thể nhận được gấp bội hoặc là thua trắng tay.
Giá trị quan sụp đổ.
Dị thuật ắt sẽ làm tu hành quan sụp đổ.
Nhưng điều khiến Hứa Thanh Tiêu khó chịu chính là, lần đầu tiên chính mình tu luyện liền ngưng tụ ra Kim Ô Sát Niệm.
Việc này cũng là xem trọng mình quá rồi?
Cho dù là thật sự bị lửa tự thiêu Hứa Thanh Tiêu cũng có thể chấp nhận, dùng Kim Ô Sát Niệm đối phó bản thân, không khỏi có phần làm quá vấn đề?
Nhưng mà ngẫm lại cũng bình thường, cảnh giới càng yếu, ý chí càng yếu, tất nhiên nguy hiểm càng lớn.
Chương 12 Chương 12: Một Khắc Nhập Phẩm, Đào Phạm Tới Truy Sát (2)
Có lẽ đây là kiếp số của mình rồi.
“Mịa nó.”
Sau khi tức giận thầm mắng một câu trong lòng, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn từ bỏ, hiện tại trừ phi có thần tiên tới, nói cách khác bản thân ắt phải chết rồi.
Mà Kim Ô Sát Niệm này quả thật cũng rất khủng bố, Kim Ô dính máu tung cánh mà bay, sức mạnh tinh thần cường đại trực tiếp khống chế Hứa Thanh Tiêu.
Sát ý đột ngột xuất hiện, hô hấp của Hứa Thanh Tiêu trở nên dồn dập, đại não dường như đang ứ máu.
Máu huyết sôi trào.
Cuồng bạo, bất an, phẫn nộ, các loại cảm xúc tiêu cực đồng loạt xuất hiện.
Chỉ là ngay vào giây phút Hứa Thanh Tiêu sắp nhập ma.
Đột nhiên.
Một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu.
Một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trong đầu, tòa cung điện to lớn này đồ sộ, sao trời vờn quanh phía bên trên, ánh sáng chiếu rọi tận trời, giống y như Thái Cổ Thần Điện.
Cung điện hiện ra một màu than chì, từng thanh âm cổ xưa vang lên trong cung điện.
Tiếng leng keng đanh thép.
“Trời cao mạnh mẽ xoay vần. Nên người quân tử quyết tâm tự cường.”
“Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai nuôi được dưỡng ở xứ lạnh.”
“Hạ bút mưa gió phải kinh động, Thơ làm xong thì quỷ thần cũng phải khóc.”
“Không lên núi cao, cũng không biết trời cao bao nhiêu, không vào suối sâu, không biết trời cao đất dày.”
“Dùng đồng làm kính có thể chỉnh y quan, dùng lịch sử làm kính, có thể biết hưng thế.”
Từng âm thanh to lớn vang dội vô cùng vang lên.
Những câu này đó đều là thánh ngôn của Nho đạo.
Tràn ngập hạo nhiên chính khí.
Hạo nhiên chính khí khủng bồ, gần như trấn sát con Kim Ô dính máu này trong nháy mắt.
Sát niệm đáng sợ lập tức biến mất, các loại cảm xúc tiêu cực cũng đồng loạt thối lui trong tích tắc này.
Trong kho công văn.
Hứa Thanh Tiêu giống như vừa đi một chuyến đến quỷ môn quan.
Cả người hắn ướt đẫm, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Thanh Tiêu đại khái cũng đoán được ra gì đó.
Kim Ô Sát Niệm biến mất rồi.
Bị cung điện xuất hiện thình lình này trấn sát.
“Đây là bàn tay vàng của mình sao?”
“Có thể ngăn cản sát niệm?”
“Hay là nói, có thể triệt tiêu tác dụng phụ của dị thuật?”
Hứa Thanh Tiêu đại não vận chuyển cực nhanh.
Hắn không ngốc cũng không ngu, nháy mắt liền biết được cung điện này có thể là bàn tay vàng của mình, hiệu quả của nó hoặc là có thể trấn áp tà niệm, hoặc là có thể triệt tiêu tác dụng phụ mà dị thuật mang lại.
Nếu là vế trước thì thời khắc mấu chốt có thể lôi ra dùng.
Nhưng nếu là vế sau, quả thực chính là... Thần kỹ.
Hứa Thanh Tiêu xem như lĩnh ngộ được sự đáng sợ của dị thuật rồi.
Thứ này quá quỷ dị, giống như chiếc hộp pandora vậy, là phúc hay họa đều chưa biết được, nhưng vừa lúc lại có thể gợi lên tham dục trong lòng người.
Nếu có thể triệt tiêu tác dụng phụ mà dị thuật mang đến.
Quả thực chính là vô địch.
Dị thuật bị người khác coi là rắn độc mãnh thú rơi vào trong tay mình, còn quý giá hơn thần thư gấp trăm lần.
Ngay lúc đang Hứa Thanh Tiêu cân nhắc.
Vài tiếng la hét hoảng sợ vang lên.
“Đào phạm đánh tới rồi, mau đi nha môn kêu người lại đây.”
“Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Phanh.
Ngay sau đó, cửa kho công văn bị một bóng người trực tiếp đánh văng.
Sai dịch thủ vệ vừa rồi.
Mà một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
Phủ Nam Dự... Đào phạm.
Huyện Bình An.
Công văn kho.
Khi cửa phòng bị đánh nát.
Hứa Thanh Tiêu có chút sững sờ mà nhìn người trước mắt.
Hắn không rõ có phải kiếp trước mình đắc tội ông trời hay không, vừa bắt đầu chỉ còn sống được mười hai canh giờ thì thôi đi, trăm cay ngàn đắng, vắt hết óc lấy được dị thuật.
Kết quả lần đầu tiên tu luyện dị thuật liền ngưng tụ ra Kim Ô Sát Niệm, nếu không phải bàn tay vàng xuất hiện chỉ sợ hắn đã chết rồi.
Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại lại vứt tên đào phạm này tới trước mặt mình
Tiết tấu này là muốn đùa chết mình sao?
Tiết tấu nhanh một chút Hứa Thanh Tiêu còn có thể hiểu được, nhưng như thế này thì quá nhanh rồi?
Ngoài cửa kho công văn.
Một nam tử trung niên vô cùng u ám lạnh lẽo đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu, nam tử mặc áo tang màu đen, khuôn mặt ốm o gầy mòn, thân thể cũng tỏa ra hàn khí đáng sợ.
So với hàn khí trên người Hứa Thanh Tiêu trước kia, hàn khí trên người hắn phát ra, trực tiếp khiến mặt đất bắt đầu đóng băng, giữa hai người có cách biệt rất lớn.
Ánh mắt âm u, sương lạnh che kín thân thể, giống y như một quái nhân.
Thực lực của đối phương rất mạnh, người có thể chạy thoát từ đại lao của phủ Nam Dự, chắc chắn không thể yếu được.
Hơn nữa chỉ riêng hàn khí tràn ngập quanh người hắn đã đủ làm Hứa Thanh Tiêu có chút sợ hãi.
Cũng may là, Hứa Thanh Tiêu vận chuyển khí huyết trong cơ thể, loại cảm giác băng hàn này lập tức bị xua tan đi.
Trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu đã có một luồng khí chí dương, chuyên khắc âm hàn tà ám.
Chương 13 Chương 13: Giao Dịch, Người Đến Từ Phủ Nam Dự (1)
Từ Phủ Nam Dự (1)
Nếu tăng thêm một phẩm nữa, Hứa Thanh Tiêu thậm chí cảm giác chính mình có thể giết người có phẩm cấp cao hơn, nhưng mà hiện tại Hứa Thanh Tiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối phương ít nhất là võ giả bát phẩm Ngũ Tạng cảnh.
Thua hai phẩm, đồng nghĩa với cách xa hai lạch trời.
Kích động chính là tìm chết.
“Ngươi còn chưa chết?”
Nam tử mở miệng, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu chợt cảm thấy có chút quen mắt, thoáng suy nghĩ liền nhớ lại Hứa Thanh Tiêu là ai.
Hắn có chút tò mò, dù sao thì trúng phải âm minh hàn khí của hắn, còn có thể kiên trì đến bây giờ quả là có phần không thể tin nổi.
Suy nghĩ cẩn thận, trong phút chốc nam tử tỏ vẻ xúc động.
“Âm minh hàn khí trong cơ thể ngươi biến mất rồi, khí huyết vô cùng tràn đầy, tựa như một ngọn lửa, ngươi tu luyện dị thuật chí dương, lại còn nhập phẩm rồi.”
“Giao dị thuật cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền đoán ra Hứa Thanh Tiêu đã tu luyện dị thuật chí dương, nói cách khác tên nha dịch nhãi nhép này trúng phải âm minh hàn khí của mình, chẳng những không chết mà lại còn nhập phẩm.
Chỉ có một khả năng này, cho nên hắn chủ động mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu giao ra dị thuật chí dương, có thể thả cho hắn một đường lui.
Đáng tiếc chính là, mấy câu lừa gạt con nít ba tuổi này, Hứa Thanh Tiêu hiển nhiên không tin.
Nhưng hắn không lãng phí thời gian, mà nhìn về phía đối phương nói.
“Ta có thể giao dị thuật cho ngươi, nhưng mà một vật đổi một vật, đưa dị thuật của ngươi cho ta.”
“Còn nữa, đừng hòng giết ta, ta đã tu luyện dị thuật chí dương, lĩnh ngộ thần thông chí dương, tuy không thể chết ngươi, nhưng đủ khả năng lôi kéo ngươi một khoảng thời gian, chờ đến khi người trong nha môn tới, cho dù ngươi có thể trốn cũng đừng hòng sống sót rời khỏi huyện.”
Thời khắc này, sao Hứa Thanh Tiêu có thể trực tiếp giao ra Kim Ô Tôi Thể Thuật.
Hắn phải được nhận được dị thuật của đối phương, sau đó lại hù dọa đối phương, khiến hắn ta phải kiêng dè.
“Dựa vào ngươi?”
“Một người vừa nhập phẩm?”
Người đó cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là sự khinh thường.
“Có thể thử xem.”
Hứa Thanh Tiêu tiến lên phía trước một bước, có vẻ cực kỳ tự tin.
Hết cách rồi, lúc này không thể cúi đầu, cúi đầu là sẽ chết ngay, không cúi đầu ít nhất có thể lừa được hắn ta, không được nữa thì cố kéo dài của hắn chút thời gian, cùng lắm thì cùng chết, ngọc đá cùng vỡ.
Xem ai chịu thiệt.
Quả nhiên, Hứa Thanh Tiêu tiến lên phía trước một bước, trong ánh mắt của nam tử trung niên hiện lên một tia hồ nghi.
“Được, đây là dị thuật của ta, giao dị thuật của ngươi cho ta, ta lập tức rời đi.”
Gần như không hề có bất kỳ sự do dự nào, hắn vô cùng quyết đoán, trực tiếp ném một quyển sách nhỏ cho Hứa Thanh Tiêu, cũng không lo lắng Hứa Thanh Tiêu sẽ chơi kế.
“Cầm đi.”
Hứa Thanh Tiêu ném Kim Ô Tôi Thể Thuật cho đối phương.
Không có chơi tâm cơ, cũng không dám chơi tâm cơ, địch mạnh ta yếu, hù dọa là được rồi, làm bừa còn chết nhanh hơn.
Nhận lấy Kim Ô Tôi Thể Thuật, người đó trực tiếp mở ra, chỉ nhìn lướt qua liền xoay người rời đi.
Chẳng lẽ dọa được hắn ta rồi, nhưng Hứa Thanh Tiêu càng cho rằng là bởi vì đối phương không muốn tiếp tục ở lại, dù gì cũng giết tới kho công văn trong huyện nha rồi, tiếp tục chậm trễ thêm một hồi, người trong nha môn sẽ chạy đến thật.
Đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không thoát.
Nam tử trung niên rời đi.
Hứa Thanh Tiêu nặng nề thở phào một hơi.
Lần thứ ba tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lúc nãy mới vừa bắt đầu đã kích thích căng thẳng như thế, khỏi phải nói cũng biết tiếp theo đây sẽ gặp phải rất nhiều hung hiểm, sau này có ra sao cũng phải thận trọng, nhất định không thể khinh địch.
Đợi người đi rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhàn rỗi.
Lập tức đi đến sai dịch bị thương trước mặt, kiểm tra thử hô hấp.
Chết rồi.
Bất giác có chút cảm giác không nói nên lời, Hứa Thanh Tiêu lại nhìn thoáng qua một người khác, cũng đã chết.
Có lẽ đây là mạng người như cỏ rác.
Nếu như không phải bản thân hù dọa được đối phương, có khả năng bản thân cũng thành một cỗ thi thể.
Chỉ là không đợi bi thương tràn ngập, thần sắc Hứa Thanh Tiêu đã trở nên lạnh lẽo.
Hắn đi vào công văn kho, gỡ cây nến xuống, rồi sau đó châm lửa đốt cháy tất cả hồ sơ trong kho công văn, bao gồm hộp gỗ.
Hồ sơ không nhiều, cho nên tốc độ thiêu đốt cực nhanh, không đến thời gian nửa khắc, mười mấy kệ sách bị bén lửa, lửa lớn nuốt trọn toàn bộ kho công văn.
Đồng thời Hứa Thanh Tiêu mở ra dị thuật, vẫn là văn tự Đại Ngụy, viết 【 Thái Âm Ngưng Mạch Thuật 】 .
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đọc trong một khoảng thời gian ngắn, ghi nhớ tất cả nội dung trong dị thuật, rồi sau đó đặt lên kệ sách thiêu đốt, cho đến hóa thành tro, lúc này mới cảm thấy hài lòng.
Đợi lửa bốc chày ngùn ngụt, Hứa Thanh Tiêu đi khỏi kho công văn, sau đó đập mạnh một chưởng vào lòng ngực.
Phụt.
Dùng lực quá mạnh khiến ngũ tạng trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu run lên, khí huyết còn kích động hơn thế, phun ra một ngụm máu tươi ánh màu đỏ, làm hồng vạt áo.
Làm như vậy là để rửa sạch tất cả hiềm nghi, chuyện bản thân trúng phải khí âm minh toàn bộ huyện nha đều biết, vô duyên vô cớ khỏi hẳn, ai mà tin cho được?
Chương 14 Chương 14: Giao Dịch, Người Đến Từ Phủ Nam Dự (2)
Sự xuất hiện của đào phạm này, có thể nói là cơ hội tốt được trời ban, để Hứa Thanh Tiêu có một lý do bao biên hoàn mỹ, mà để hoàn chỉnh lý do này, cần phải tự mình cho mình một chưởng, nếu không không thể nào trót lọt.
Sau khi tự mình hại mình, lập tức Hứa Thanh Tiêu bắt đầu diễn kịch.
“Người đâu.”
“Cứu mạng.”
“Đào phạm quay lại giết người rồi.”
Hứa Thanh Tiêu gồng cơ đít thít cơ mông hét lớn một tiếng, đồng thời ngã vật trên mặt đất, thứ nhất là muốn diễn cho tốt, thứ hai là diễn hơi sâu quá rồi, bởi vì thật sự rất đau, cho nên biểu cảm vô cùng chân thật.
Đầu óc choáng váng, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy chính mình hơi bị ngu ngốc rồi.
Không khống chế không được lực đạo, thật sự bị thương rồi.
Lúc này kho công văn chìm trong ngọn lửa lớn, khói đặc cuồn cuộn, giờ khắc này người trong huyện nha cuối cùng cũng tới.
Khoảng cách từ kho công văn đến huyện nha cách xa nhau không đến mấy chục mét, nhưng bởi vì Trần bộ khoái điều không ít người rời đi, chỉ còn lại mấy sai dịch bình thường.
Mới vừa rồi bọn họ liền nghe được động tĩnh, nhưng chần chờ không dám đến đây.
Đào phạm tời từ phủ Nam Dự, bọn họ đi qua chính là chịu chết, cho nên trốn trong huyện nha lề mề không dám ra tới.
Cũng chính vào lúc này, Trần bộ khoái vội vàng dẫn người trở về dập lửa, bọn họ mới dám đến.
Hứa Thanh Tiêu đầu óc choáng váng, nhưng trước khi ngất đi cũng nghe được tiếng của Trần bộ khoái.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao mà đến nha môn cũng bị trộm vậy?”
Âm thanh vang lên, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục chống đỡ nữa.
Hôn mê ngay tại chỗ.
Giờ Hợi.
Màn đêm che lấp bầu trời.
Vòm trời đêm như mực.
Từng giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu dần dần khôi phục ý thức.
“Thật là kỳ tích, toàn bộ hàn độc trong người Thanh Tiêu tiểu hữu đã bị loại trừ, tuy rằng ngũ tạng có chút tổn thương, nhưng kê vài thang thuốc, tu dưỡng mấy ngày là có thể khỏi hẳn, việc này thật là trời cao có đức hiếu sinh.”
Giọng nói của Triệu đại phu tràn ngập sự kinh ngạc, cũng mang theo chút vui sướng.
“Khỏi hẳn? Sao có thể? Thanh Tiêu trúng phải khí âm minh đấy, sao lại tự nhiên khỏi hẳn được?”
Giọng của Trần bộ khoái vang lên ngay sau đó, trong lời nói tràn đầy sự kinh hãi.
“Cái này lão phu cũng không biết, có thể chờ Thanh Tiêu tiểu hữu tỉnh lại rồi hỏi thử xem.”
Âm thanh ngoài cửa phòng rất lớn, nhưng vào trong tai Hứa Thanh Tiêu có chút mỏng manh.
Giờ khắc này, đầu của Hứa Thanh Tiêu có hơi choáng, nhưng vẫn có thể phát ra chút âm thanh.
“Trần đại ca.”
Giọng nói vang lên, cửa phòng nháy mắt bị mở ra.
Vài bóng người cũng lập tức đi đến, người dẫn đầu là Trần bộ khoái, ánh mắt của hắn ta mang theo sự kinh hãi, nhưng cũng rất quan tâm, trước tiên đi tới dò hỏi Hứa Thanh Tiêu cảm thấy sức khoẻ thế nào.
“Trần đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Có phải ta sắp chết rồi, sao lại cảm giác cả người hữu khí vô lực?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói ra những lời đã bịa sẵn.
“Thanh Tiêu, lần này người đúng là mạng lớn, ngươi không có việc gì, hàn độc trong cơ thể đã biến mất hết rồi, có thể sống tiếp nha.”
Không đợi Trần bộ khoái mở miệng, mấy sai dịch đi theo phía sau hắn đã mở miệng.
Đây là một việc đáng mừng, tất nhiên không nhịn được nói ra luôn.
“Âm hàn biến mất? Trần đại ca, đây là thật hay giả? Là Huyện lão gia tìm linh dược cho ta sao?”
Hứa Thanh Tiêu vẫn cứ biết rõ còn cố hỏi, còn giả vờ hiểu là Huyện lão gia tìm linh đan diệu dược cho mình.
“Không phải.”
“Thanh Tiêu, ta hỏi ngươi, kho công văn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người lại hôn mê trên mặt đất?”
Trần bộ khoái lắc lắc đầu, rồi sau đó dò hỏi những chuyện đã xảy ra.
“Kho công văn?”
“Hôn mê?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu nhíu mày, hắn không vội trả lời, Trần bộ khoái cũng không phải con bò để bị dắt đi, ngược lại rất thông minh, làm bộ khoái mấy chục năm, vẫn phải có năng lực phá án.
Nếu bản thân trực tiếp trả lời, ngược lại sẽ lộ ra dấu vết, bởi vì đây không phải phản ứng đầu tiên của người bình thường.
Cho nên hắn làm bộ suy tư một phen, sau đó mới mở miệng nói.
“Trần đại ca, ta chỉ nhớ lúc ta nghỉ ngơi trong kho công văn, đào phạm kia đột nhiên quay lại truy sát, lúc ấy ta nửa chết nửa sống, hắn không thèm để ý ta, mà tìm kiếm gì đó trong kho công văn.”
“Cuối cùng tìm được một cái hộp gỗ trên xà nhà, sau đó cười to như điên, tiếp theo mở hộp gỗ lấy ra một quyển sách, cũng không biết là chuyện gì, sau khi hắn ta xem xong quyển sách đó, cả người bốc lên khí nóng, trên người lấp lánh kim quang.”
“Ta vốn định nhân lúc hắn ta quái dị như thế, kéo hắn đồng quy vu tận, không nghĩ rằng bị hắn phản ứng lại, đánh vào ta một chưởng, còn thiêu cháy toàn bộ kho công văn rồi rời đi.”
“Những chuyện còn lại ta không nhớ rõ ràng, Trần đại ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Lời nói của Hứa Thanh Tiêu không lộ một khẽ hở, cách nói này của hắn kỳ thật chính là muốn nói cho mọi người biết, đào phạm học xong Kim Ô Tôi Thể Thuật, sau đó đánh ra chưởng pháp chí dương, tuy làm ngũ tạng lục phủ của mình bị thương, nhưng lúc đánh bậy đánh bạ lại đẩy hàn độc trong cơ thể mình ra ngoài.
Đây là mưu kế của Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là còn chưa đợi Trần bộ khoái tiếp tục hỏi thêm, một trận tiếng bước chân xuất hiện.
Ngoài cửa phòng nhanh chóng vang lên giọng nói của một người sai dịch.
“Trần bộ khoái, phủ Nam Dự phái người tới, Huyện lão gia mời ngài mau mau đi qua.”
Theo giọng nói này vang lên.
Thần sắc của mọi người trong phòng lập tức lần lượt biến đổi.
Phủ Nam Dự?
Chương 15 Chương 15: Thẩm Vấn, Tái Hiện Nguy Cơ (1)
Trong phòng.
Sắc mặt của mỗi người trong phòng dần dần thay đổi.
Hai chữ “bên trên” đối với mỗi người trong phòng đều ẩn chứa áp lực cực kỳ lớn.
“Bên trên” của quận huyện Bình An, chỉ có duy nhất một phủ Nam Dự.
Vương triều Đại Nguỵ chia diện tích thành quận, phủ, huyện, trấn và thôn.
Phủ Nam Dự được coi như “thành” ở tiền triều, huyện Bình Anh chính là huyện lị trực thuộc phía dưới.
Trong phủ phái người tới, vậy thì đều là đại quan cả, kiếm đại một người cũng đủ sức để đè lên đầu của huyện thái gia.
Trần bộ khoái không còn chút do dự nào nữa, hắn đứng dậy ngay, cũng không nói thêm gì nữa, đem theo người mau chóng rời đi không để chút vết tích nào.
Đợi đám người Trần bộ khoái tời đi xong.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu đại phu và Hứa Thanh Tiêu.
Không khí trong phòng hết sức yên tĩnh.
Triệu đại phu không nói lời nào, chỉ tập trung sắc thuốc cho Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, mà bình tĩnh suy ngẫm về chuyện này.
Thời gian trôi qua khoảng một khắc.
Đợi bên ngoài hoàn toàn trở nên yên tĩnh rồi, giọng nói của Triệu đại phu mới vang lên.
“Lão hủ thực sự không tin nổi, vấn đề khó như vậy, ngươi cũng có thể giải quyết được nó, tiểu hữu ngươi thực sự là nhân trung long phụng.”
Giọng nói của Triệu đại phu vang lên.
Ông ta không nhịn được mà cảm thán nói.
Hàn độc trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu đã tiêu tan hoàn toàn, có lẽ trong mắt người khác khó có thể giải quyết được, nhưng bản thân hắn lại rõ hơn bất cứ ai.
Nghe thấy lời kia của Hứa đại phu.
Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng che giấu gì, Triệu đại phu là một người thông minh, nếu tiếp tục lừa người ta ngược lại sẽ hơi tiểu nhân.
“Sau tất cả vẫn cảm ơn ông đã chỉ ra cho ta một con đường thoát.”
Hứa Thanh Tiêu từ từ ngồi dậy, mặc dù cơ thể hắn bị thương, có điều nghỉ ngơi nửa ngày trời rồi cũng ổn hơn, ít nhất thì ngồi dậy không hề gì.
“Ài.”
Có điều Triệu đại phu không nhận nổi ân tình này, mà thở dài một hơi, lắc đầu nói.
“Thanh Tiêu tiểu hữu, mặc dù ngươi đã thoát khỏi một kiếp này, nhưng vẫn còn một kiếp nạn nữa rất rắc rối.”
Triệu đại phu lên tiếng nói, cũng xem như nhắc nhở hắn một câu.
Hứa Thanh Tiêu hiểu ngay ý tứ trong lời nói của đối phương.
Hàn độc được giải rồi, đối với cơ thể hắn mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với huyện Bình An lại chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Một người nhất định phải chết, đột nhiên lại được chữa khỏi hoàn toàn.
Ai lại không nghi ngờ cơ chứ?
Nếu như để huyện nha xử lý chuyện này, còn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư không, nhưng phủ Dự Nam phái người tới, làm sao mà để yên chuyện này được?
Dị thuật, là điều cấm kỵ.
Một khi phát hiện, chém ngay không cần hỏi tội.
Nếu như không có gì thay đổi, người của phủ Dự Nam sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, nếu như mọi chuyện không thuận lợi, đến cuối con đường vẫn là một con đường chết.
Đây chính là kiếp nạn mà Triệu đại phu nói.
“Triệu đại phu, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không ngồi yên chờ chết đâu, nhưng vẫn hy vọng Triệu đại phu có thể ra tay tương cứu.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, trong lòng hắn đã có tính toán, nếu không cũng sẽ không ở lại đây, hoàn toàn có thể theo đám đào phạm kia cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng nếu làm như vậy sợ là sẽ càng nguy hiểm hơn.
Vương triều Đại Nguỵ không phải chỉ là một đám vô dụng biết ăn không biết làm, tinh binh của phủ Dự Nam nhiều vô số, người có năng lực, dị sĩ không thiếu, bản thân là một tên võ giả vừa mới nhập phẩm, có thể trốn đi đâu được chứ?
Chân trời góc bể, sợ là bất cứ nơi đâu đều có thể bị túm, còn không bằng ở lại đây liều một phen.
Dù sao chỉ cần không tìm ra chứng cứ hắn dùng cấm thuật, phủ Nam Dự cũng không thể làm gì được, cùng lắm cũng chỉ có thể theo dõi nghiêm ngặt hơn chút thôi.
Hứa Thanh Tiêu làm vậy là đang cược.
Nếu cược đúng, tất cả nguy cơ đều sẽ được hoá giải.
Cược sai rồi, dù sao cũng chỉ là chết thêm lần nữa.
Ít nhất bản thân cũng liều rồi.
“Ài, lão hủ lực bất tòng tâm, thứ lần này đụng tới ảnh hưởng quá lớn, sơ suất một chút là sẽ liên luỵ tới cửu tộc, điều duy nhất lão hủ có thể làm là giữ yên lặng, những thứ khác…”
Triệu đại phu nhấc ấm thuốc lên, đổ vào trong bát cũ, nửa câu sau ông ta không nói hết nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ.
Đúng vậy, những chuyện liên quan đến cấm thuật, biết chuyện không báo cũng là đồng phạm, một khi bị phát hiện sẽ chu di cửu tộc.
Triệu đại phu không nói gì cả, chính là sự giúp đỡ lớn lao nhất có thể rồi, nếu không chỉ cần Triệu đại phu khai ra chuyện ông ta nhìn thấy ngày hôm đó, thì về cơ bản bản thân hắn đúng là khó có cơ hội trở mình.
Bởi vậy, trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất cảm kích.
“Đa tạ Triệu đại phu, ân tình này cả đời cũng khó quên.”
Hứa Thanh Tiêu chân thành cảm ơn.
“Không có gì, lão hủ đã sáu mươi rồi, thời còn trẻ tranh đấu nhiều, làm tổn thương tới khí mạch, sống không được bao lâu nữa, nếu như là mười năm trước, sợ rằng lão hủ đã đi báo quan rồi.”
“Bát thuốc này ngươi đợi nguội rồi hẵng uống, có tác dụng lưu thông máu, ngươi uống xong thì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.”
Triệu đại phu để lại bát thuốc, cầm theo hộp thuốc rồi rời đi.
“Đại phu đi cẩn thận.”
Hứa Thanh Tiêu tiễn Triệu đại phu ra ngoài cửa xong bèn quay lại trong phòng.
Hắn bình tĩnh nhìn bát thuốc trên bàn, âm trầm một lúc, cuối cùng cầm bát thuốc đổ đi.
Hoàn toàn không phải không tin tưởng Triệu đại phu, mà là hắn càng tin tưởng bản thân hắn hơn.