Chu Lăng nói ra hai cách giải quyết.
Mà sau khi nói ra hai cách này xong, cho dù là Hứa Thanh Tiêu hay là Trần Tinh Hà thì cũng đều cảm thấy có chút khó khăn.
Vượt qua kỳ thi phủ.
Đây gần như là chuyện không thể nào. Hứa Thanh Tiêu chẳng đọc được bao nhiêu sách, chỉ tham gia thi phủ một lần thì làm sao có thể trúng cử ngay được?
Về phần mời chính nho đến cũng có chút gượng ép. Lục phẩm chính nho là khái niệm nào chứ? Đi đến đâu cũng có người vây quanh, những người đọc sách ở muôn nơi đều muốn được thăm viếng một lần.
Lên thêm một phẩm nữa thì chính là Đại nho, tồn tại nổi danh một nước.
Một người là Lục phẩm chính nho, có khả năng ngay cả Phủ quân cũng không mời được. Tuy Chu Lăng là người đọc sách, có nhân mạch nhất định, nhưng nếu muốn mời một vị chính nho đến giúp đỡ thì cũng hơi gượng ép.
Nhưng cho dù như thế nào thì ít nhất vẫn có cách đối phó, không đến mức là không nghĩ được cách nào.
“Nếu dị thuật này hại người như thế thì vì sao không đốt nó đi?”
“Làm cho lòng người bàng hoàng.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, có vẻ hơi tò mò, hắn ta cảm thấy một loại vật hại người như thế này vì sao lại không thiêu hủy được chứ.
“Dị thuật giống như là lũ lụt, muốn lấp thì không bằng khai thông. Dùng cách đốt cháy thì cũng tồn tại rất nhiều phiền phức, chuyện phục khắc sao chép khó có thể giải quyết được. Thiêu huỷ một quyển dị thuật cũng không đại biểu cho việc đây là quyển độc nhất.”
“Vương triều Đại Ngụy muốn thu thập dị thuật nên sẽ để cho những người trong Nho đạo nghiên cứu. Từ đó nghĩ ra biện pháp khắc chế, đồng thời nếu như có người tu luyện dị thuật thì cũng có thể phân biệt được. Thiêu huỷ một cách đơn thuần cũng không thể nào giải quyết được gốc gác của phiền phức.”
Chu Lằng trả lời.
Nói xong câu này, ông ấy nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói tiếp.
“Thanh Tiêu, ngươi đừng nói là chịu trách nhiệm hay gì đó. Nếu như ngươi thật sự không tu luyện dị thuật thì cây ngay không sợ chết đứng, cho dù là phải chịu phiền phức thì vi sư sẽ nghĩ hết mọi cách để giúp ngươi vượt qua tình cảnh khó khăn.”
Vẻ mặt Chu Lăng rất chắc chắn.
Ông nói xong, Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tâm trạng không hiểu sao cảm thấy hơi bất thường.
Bởi vì hắn đã tu luyện dị thuật.
Nhưng mấy chữ này hắn không nói ra lời được. Không phải là hắn sợ Chu Lăng phát hiện ra mình là người như vậy mà Hứa Thanh Tiêu lo lắng mình sẽ liên lụy đến Chu Lăng và Trần Tinh Hà.
“Đi nào, ăn cơm trước đã. Thanh Tiêu, mấy ngày nay ngươi cố học cho giỏi, đừng có nhiễu loạn tâm thần.”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu chỉ gật đầu mà không lên tiếng, Chu Lăng mở miệng nói, bảo hai người đừng suy nghĩ gì, ăn cơm trước đã rồi nói sau.
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, cúi đầu xuống ăn cơm.
Đến giờ Tý.
Màn đêm bủa vây, trăng sáng sao thưa.
Trong thư phòng.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi hạ bút, trên tờ giấy trắng đã viết đầy mấy trăm chữ. Nét chữ tinh tế, đơn giản mà sạch sẽ.
Nhưng đáy lòng Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa bình ổn lại.
Hắn đã luyện chữ một canh giờ rồi.
Nhưng càng luyện thì chữ càng loạn.
Tâm không tĩnh, chữ không bình.
Thả bút lông trong tay xuống, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài đêm đen qua cánh cửa.
Không hiểu sao tâm trạng lại phức tạp.
Sau buổi cơm tối, tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn không thể nào yên ổn được.
Nhất là sau khi hắn biết được người tu luyện dị thuật sẽ liên lụy đến Cửu tộc thì nội tâm càng không thể yên.
Hắn đã từng cho rằng, tu hành dị thuật đơn giản chỉ là tự mình nhận xui xẻo, nhưng đến hôm nay mới hiểu được rốt cuộc là triều đình nghiêm khắc đến mức nào với chuyện dị thuật.
Nếu như một ngày kia mình thật sự bị phát hiện chuyện tu luyện dị thuật, vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến Chu Lăng, thậm chí là bao gồm Trần Tinh Hà.
Chu Lăng vì học sinh của mình mà tận tâm tận lực, không có gì đáng chê trách. Nhưng nếu như mình hại ông, tội lỗi này nỗi lòng Hứa Thanh Tiêu không vượt qua được.
Ban đêm.
Hứa Thanh Tiêu im lặng một lúc lâu, trong đầu của hắn hiện lên một suy nghĩ khác.
Hắn muốn rời khỏi đây.
Một thân một mình đi về phủ Nam Dự.
Thậm chí hắn còn muốn thoát khỏi phủ Nam Dự, cứ như vậy, cho dù thật sự bị phát hiện thì cũng không liên quan gì đến Chu Lăng.
Không chính thức bái sư thì không tính là sư phụ, nhưng nếu như cầm thư tiến cử của sư phụ tham gia thi phủ thì mối quan hệ này lập tức được xác định.
Ngay lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Là Chu Lăng.
Ông ấy cầm theo một ngọn đèn dầu đi đến.
“Tiên sinh.”
Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc. Hắn không ngờ đến giờ này rồi mà Chu Lăng vẫn chưa ngủ.
“Thanh Tiêu.”
“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Lăng mở miệng, ông ấy nhắc Hứa Thanh Tiêu muốn đi nghỉ ngơi.
“Dạ.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ là sau khi ngẫm nghĩ thì hắn khẽ thở dài một hơi, đúng lúc chuẩn bị mở miệng thì giọng nói của Chu Lăng vang lên một lần nữa.
“Thanh Tiêu, hôm nay ta gặp ngươi chỉ là muốn tâm sự. Mặc dù vi sư không hiểu nhưng vẫn có thể đoán được một chút.”
“Chẳng qua là, ngươi cứ nghe vi sư nói trước đã.”
“Thanh nhân đã nói: kém mà không dạy thì không phải thầy, giỏi mà không dạy thì tự học cũng nên.”
“Dưới gầm trời này không phân chia tốt xấu, tất cả đều nghe theo bản tâm của mình. Vi sư nhìn ra được ngươi là một khối ngọc thô, cho dù giữa ta và ngươi mới chỉ có duyên gặp nhau mấy chục ngày.”
“Nhưng vi sư sẽ không nhìn lầm ngươi. Tâm địa của ngươi vô cùng tốt, hiểu được đúng sai, phân rõ thiện ác. Cho dù xảy ra chuyện gì thì vi sư cũng đều tin tưởng ngươi, cũng hiểu rõ ngươi có nỗi khổ tâm.”
“Ngươi đừng lo lắng gì hết, cứ học cho giỏi, nhưng nhất định phải nhớ cái thiện của bản tâm.”
“Vi sư đến tìm ngươi, thứ nhất là muốn nhắc ngươi đi nghỉ sớm, thứ hai là muốn ban chữ cho ngươi, ngươi đồng ý không?”
Chu Lăng nói một mạch khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ.
Hiển nhiên, Chu Lăng đã nhận ra điều gì đó.
Đúng vậy, biểu hiện hôm nay của Hứa Thanh Tiêu quả thật là có chút kỳ lạ. Chu Lăng dạy học nhiều năm như vậy đương nhiên cách nhìn mặt nói chuyện rất thuần thục. Ông ấy sống bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là đồ đần, vậy nên mơ hồ có thể đoán được một chút.
Nhưng điều khiến cho Hứa Thanh Tiêu sửng sốt nhất là, trong tình huống như vậy, Chu Lăng vẫn muốn thu nhận hắn là đồ đệ, đồng thời còn lấy thánh ngôn dạy bảo hắn.
Điều này khiến cho Hứa Thanh Tiêu thực sự cảm động.
Qua một lúc lâu sau.
Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, hắn nhìn Chu Lăng rồi từ từ quỳ lạy trên mặt đất.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu, xin tiên sinh ban chữ.”
Chương 62 Chương 62: Khởi hành, Phủ Nam Dự (1)
Ban đêm.
Trong nhà Chu Lăng.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu quỳ lạy trên mặt đất, Chu Lăng không tới đỡ hắn lên mà chậm rãi mở miệng.
“Thanh Tiêu, vi sư nghĩ tới nghĩ lui, ban cho ngươi chữ Thủ Nhân, hy vọng ngươi thủ hữu thường đức, nhân nghĩa vi tiên.”
Tất cả những lời nói của Chu Lăng, đều hội tụ trong việc ban chữ này.
Thủ Nhân?
Hứa Thanh Tiêu âm thầm nghiền ngẫm hai chữ này, hắn hiểu được ý nghĩa trong đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng vẫn vái lạy Chu Lăng một cái.
“Đa tạ lão sư ban chữ, học sinh khắc trong tâm khảm.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, cảm tạ từ trong tâm.
“Nghỉ ngơi sớm chút đi, mấy ngày nay vẫn phải đọc nhiều sách, còn những chuyện khác để khi khác nói.”
Chu Lăng gật gật đầu, đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
“Đa tạ lão sư chỉ điểm bến mê.”
“Lão sư, học sinh dự tính qua mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đến phủ Nam Dự.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn nhìn về phía Chu Lăng nói.
“Gấp vậy sao?”
Chu Lăng hỏi, tuy rằng ông không biết tại sao Hứa Thanh Tiêu muốn đi sớm như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi câu có gấp hay không.
“Dạ.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lời, nhưng không trực tiếp trả lời.
Lập tức, Chu Lăng nghĩ ngợi gì đó, rồi cầm đèn dầu lên và nói.
“Xuất phát sớm chút cũng tốt, có thể làm quen phủ Nam Dự, khi nào đi?”
Chu Lăng hỏi.
“Ngày ba mươi cuối tháng.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra thời gian, hắn đã thương lượng thời gian với Ngô Ngôn, càng sớm càng tốt.
“Được, ta sẽ bảo sư nương chuẩn bị hành lý cho ngươi.”
“Thanh Tiêu, nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Lăng không nói thêm gì, đèn dầu trong tay đong đưa, đi ra ngoài cửa.
Hứa Thanh Tiêu nhìn bóng dáng Chu Lăng không nói gì, đợi Chu Lăng đi rồi, hắn chậm rãi trở lại trước án thư.
Tất cả cảm xúc phức tạp cũng tan thành mây khói trong một khắc này.
Trong đầu chỉ có sáu chữ Chu Lăng nói ra.
Những chuyện khác, khi khác nói.
Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Tiêu nhìn án thư, sau đó thay một trang giấy trắng mới, lấy bút lông ra, chấm chút mực, viết hai chữ lên mặt giấy.
【 Thủ Nhân 】
Vừa luyện chữ vừa suy ngẫm cho đến bình minh, Hứa Thanh Tiêu lúc này mới dừng bút, nhưng cũng không đi ngủ, mà bắt đầu luyện công.
Sách phải đọc.
Nhưng luyện công cũng phải luyện.
Điều may mắn chính là dị thuật mà hắn tu luyện không phải loại công pháp tà ám, khi tu luyện có ánh sáng ánh kim nhàn nhạt vờn quanh, giống công pháp thuần dương hơn.
Khí huyết sôi trào, kim ô tôi thể, lại là từng luồng khí huyết kim ô ngưng tụ trong cơ thể.
Thập phẩm là Dưỡng thân.
Cửu phẩm là Ngưng mạch.
Kim ô Tôi Thể Thuật, thân thể từng tôi luyện, hiện giờ ngưng tụ khí huyết kim ô, có thể thử ngưng mạch.
Đánh vỡ gông cùm xiềng xích, ngưng tụ khí mạch, từ đó có thể sinh ra “nội khí”, xảy ra biến hóa to lớn.
Sau khi có được nội khí, có thể làm một vài việc mà một võ giả bình thường không thể nào làm được, thí dụ như đi trên nước, hoặc là ngưng tụ kiếm khí, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không dự tính lập tức ngưng mạch, bản thân mới vừa tiến vào võ giả thập phẩm, nếu lại đột phá đến cửu phẩm, khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu tính rời khỏi huyện Bình An, đến phủ Nam Dự rồi mới gia tăng phẩm cấp, hơn nữa vẫn còn một cách nói khác, có thể ngưng mạch thành công hay không cũng là một vấn đề, không bằng dưỡng thân thể một chút, đến khi có đủ tự tin rồi hẵng bàn tiếp.
Một canh giờ sau.
Đợi Hứa Thanh Tiêu tu luyện xong, cả người thần thanh khí sảng, sự mệt mỏi của một đêm không ngủ trở thành hư không.
Hắn tính thử múa may mấy quyền, từng trận quyền phong, thân thể cũng rắn chắc hơn rất nhiều, cẩn thận cảm ngộ một phen, sức đánh một quyền của mình ít nhất tầm khoảng năm trăm cân, ở huyện Bình An không dám nói đệ nhất, nhưng mà trong hạng ba cũng không phải nói quá.
Thậm chí Hứa Thanh Tiêu cảm nhận rất rõ ràng, mỗi lần bản thân tu luyện Kim ô Tôi Thể thuật, thân thể đều sẽ được cải thiện, nếu tiếp tục duy trì lâu dài, có lẽ một ngày nào đó sẽ ngưng tụ ra Đại nhật thánh thể.
Chỉ là không biết Đại nhật thành thể mạnh tới nhường nào.
Luyện công xong, Hứa Thanh Tiêu rửa ráy qua loa, rồi lấy một quyển sách trên kệ bắt đầu nghiêm túc đọc.
Trong quá trình đọc sách, sự khô nóng trong cơ thể cũng dần dần giảm bớt, Hạo nhiên chính khí cũng đang vận chuyển, cố gắng hết sức áp chế ma tính, loại cảm giác này rất trực tiếp.
Lại một canh giờ qua đi.
Hứa Thanh Tiêu buông thư tịch trên tay xuống, hiện giờ hắn đã đạt tới Dưỡng khí cảnh, không thể nói đã gặp qua là không quên được, nhưng vẫn có thể gọi là trí nhớ vượt trội.
Một quyển sách, xem qua một lần đại khái cũng có thể nhớ kỹ.
Nhưng mà đọc sách không phải là học bằng cách nhớ, trọng điểm chính là “lý” và “giải”, lý là hiểu lý lẽ, hiểu được đạo lý mà văn tự trình bày trong sách là cái gì.
Giải là cởi bỏ tư duy của bản thân, dùng ý nghĩ của chính mình, đi giải thích văn tự, để bản thân hiểu và lĩnh ngộ sâu sắc hơn.
Quyển sách trên tay Hứa Thanh Tiêu tên là Nhân Dục Luận.
Cái gọi là Nhân Dục Luận, ý chỉ dục vọng của con người, nội dung thư tịch khiến Hứa Thanh Tiêu có chút khó thích ứng.
Thánh nhân nói, diệt trừ dục vọng con người bảo tồn thiên lý.
Tại sao trên thế giới lại có nhiều phân tranh chiến loạn như vậy, vì sao có nhiều sinh linh vô tội bị tàn sát như vậy, khi khống chế dục vọng của bản thân, quân vương như thế, bá tánh cũng như thế, người đọc sách nên khắc chế loại dục vọng con người này.
Khắc kỷ thiện ta, bất kỳ lúc nào cũng phải duy trì một loại lý trí, không được chạy theo dục vọng.
Nghe ra rất có đạo lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì con người không có ham muốn ắt sẽ tự vong, một người không có dục vọng, không có mưu cầu, chỉ biết theo đuổi con đường hư vô mờ mịt, nếu mọi người đều như thế, vậy chẳng phải cả thế giới sẽ hóa thành hư vô?
Loại sách nho có tư tưởng cực đoan, khiến Hứa Thanh Tiêu có phần không dám tán đồng.
Nhưng điều làm Hứa Thanh Tiêu tò mò là, quyển Nhân Dục Luận này lại bày ở vị trí đầu tiên trên giá sách, đủ để chứng minh tầm quan trọng của quyển Nhân Dục Luận này.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, Trần Tinh Hà xuất hiện.
Hắn ta cũng là tới lấy sách.
Thấy quyển Nhân Dục Luận để trước mặt Hứa Thanh Tiêu, không khỏi dò hỏi.
“Sư đệ xem qua quyển sách này?”
“Vừa mới xem xong.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu trả lời nói.
“Có cảm xúc gì?”
Trần Tinh Hà trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Có chút nghiêm khắc, không hiểu cho lắm.”
Hứa Thanh Tiêu không dám buông lời bình luận bậy bạ, tư tưởng của người đọc sách thời cổ đại rất cố chấp, lấy vài đại nho hoặc thánh nhân làm mục tiêu hoặc thần tượng, nếu dám nói mấy câu bậy bạ, nhẹ thì trở mặt, nặng thì có khả năng cả đời không qua lại với nhau.
“Ừ.”
“Nhân Dục Luận, là do Chu Thánh viết, năm Văn Thánh thứ năm, tuy có chút nghiêm khắc, nhưng từng câu từng chữ chính là châu ngọc.”
Chương 63 Chương 63: Khởi Hành, Phủ Nam Dự (2)
“Người đọc sách chúng ta khi mới đọc quả thực sẽ thấy có chút không đúng, dù sao mọi người đều có dục vọng, khắc chế dục vọng của bản thân chính là một việc rất khó khăn, nhưng đọc thêm vài lần nữa, cẩn thận lĩnh ngộ, sẽ phát hiện sự tinh diệu trong đó.”
Quả nhiên, Trần Tinh Hà tôn sùng quyển Nhân Dục Luận này.
“Sư huynh, dục vọng là nhân tính, khắc chế dục vọng con người, có khác nào chẳng phải con người?”
Hứa Thanh Tiêu nhịn không được hỏi.
Dục vọng là nhân tính căn bản nhất, nếu khắc chế dục vọng bản thân, vậy có còn là con người hay không?
Nhưng Trần Tinh Hà lắc lắc đầu.
“Sư đệ, ngươi lý giải sai rồi, quyển Nhân Dục Luận này, không phải nói là muốn diệt sạch dục vọng của con người, căn bản của nó chính là đừng phóng thích dục vọng quá độ, thí dụ như cưới vợ sinh con là thiên lý, nhưng tam thê tứ thiếp là dục vọng con người.”
“Một ngày ba bữa là thiên lý, sơn hào hải vị là dục vọng con người.”
“Dục vọng quá lớn sẽ biến thành vô hạn, từ cổ chí kim, chiến tranh không dứt, thây chất như núi, đều là vì dục vọng của con người, nếu có thể khắc chế thì sẽ chấm dứt được nhân họa.”
Trần Tinh Hà trình bày lý lẽ của Chu Thánh.
Hứa Thanh Tiêu hiểu được lời này, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
“Xin hỏi sư huynh, thiên lý được phân chia ra sao? Dục vọng con người được phân chia ra sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Chu Thánh đã viết trong Thiên Lý thư, nhưng trong nhà lão sư hẳn là không có Thiên Lý thư, chờ đến phủ Nam Dự, sư huynh sẽ tìm cho người.”
Trần Tinh Hà không thể hoàn toàn trả lời Hứa Thanh Tiêu vấn đề này, nhưng trong sách có ghi lại, cho nên dự tính đến phủ Nam Dự sẽ tìm cho Hứa Thanh Tiêu thư tịch liên quan để giải đáp.
“Làm phiền sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu khách khí một tiếng, đồng thời lại không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Sư huynh, lý luận của Chu Thánh, là xu hướng chính của văn đàn hiện thời sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đó là chuyện tất nhiên, Chu Thánh là vị thánh nhân thứ năm trong thiên hạ, văn nhân đời sau chịu ảnh hưởng của người này, xu hướng chính cũng là tất nhiên, nhưng cũng không phải chỉ có mỗi lý luận của Chu Thánh, bốn đời thánh nhân trước cùng với cận đại cũng có một vài tư tưởng khác.”
“Hơn nữa văn đàn làm gì có chuyện phân chia xu hướng chính gì đó, chỉ cần tư tưởng đúng đắn, có thể được trăm nhà bàn luận, cũng có thể lan truyền nhanh chóng, chỉ là ngôn luận của Chu Thánh cực kỳ thịnh hành ở Đại Ngụy, nửa giang sơn của triều đình này đều học ngôn luận Chu Thành.”
Trần Tinh Hà giải thích một lượt.
Hứa Thanh Tiêu xem như hiểu rõ.
Sở dĩ hắn hỏi điều này, nguyên nhân chủ yếu chính là lo lắng phát sinh vài chuyện không thoải mái.
Từ xưa đến nay văn nhân vốn khinh nhau, đặc biệt là tranh chấp giữa các đảng phái, còn có tranh chấp tư tưởng nữa, tranh chấp đảng phái còn dễ nói, thứ được tranh chấp chính là ích lợi, hơn nữa phải căn cứ đại cục để quyết định, giữa các cá nhân sẽ không trực tiếp xé rách mặt.
Hơn nữa Thánh Thượng ghét nhất là đảng phái, vì vậy cũng không dám thể hiện quá trắng trợn.
Nhưng tranh chấp tư tưởng lại không giống như thế, nếu ngươi vũ nhục tín ngưỡng của ta, ta phải tìm mọi cách diệt trừ ngươi, tay đấm chân đá là chuyện thường, đụng tới mấy tên cực đoan, cũng không phải là chuyện đùa.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu lo lắng, mình không thích ngôn luận này cho lắm, lỡ mà có nói sai lời, vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ đắc tội người ta? Thậm chí còn gặp nguy hiểm đến sinh mạng.
Vì vậy, sau khi hiểu được điều này, Hứa Thanh Tiêu âm thầm cảnh giác trong lòng, bất kể là tranh chấp tư tưởng như thế nào cũng không được tham dự vào, dù sao thế lực của người nào mạnh thì đi theo người đó, việc khác cứ cắm đầu đọc sách là được.
Trần Tinh Hà lấy sách rồi rời đi.
Một lát sau, ngoài cửa có người, là hai bộ khoái, người của Trình Lập Đông, nhưng mà lần này hai người tới đây không có kiêu ngạo ương ngạnh, mà lại có chút khách khí nói rõ mục đích đến đây.
Muốn hộ tống hai người đi phủ Nam Dự, sợ Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà trên đường gặp phải cái gì nguy hiểm.
Mọi người đều hiểu ý đồ của Trình Lập Đông, hơn nữa lý do này cũng không tiện chối từ, vì vậy cũng đành nhận lời.
Cứ như thế.
Năm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Đã là cuối tháng.
Chuyện Hứa Thanh Tiêu muốn đi sớm hơn, Chu Lăng báo cho Trần Tinh Hà, chuyện này đối với Trần Tinh Hà cũng chả có vấn đề gì, dù sao đi sớm một chút cũng có chỗ lợi.
Từ huyện Bình An đến phủ Nam Dự, cho dù dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì, cũng phải đi chừng năm ngày đường.
Ngày ba mươi tháng tư.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, là do thủ hạ Trình Lập Đông chuẩn bị, việc này cũng không tệ có thể tiết kiệm một khoản lộ phí.
Ngoài sân.
Chu Lăng cùng Ngô thị giao đồ vật cho Hứa Thanh Tiêu cùng Trần Tinh Hà.
Hành lý không quá nhiều, một phần lương khô một phần xiêm y, lương khô dùng vào lúc khẩn cấp.
Chu Lăng không nhiều lời, chỉ nói mấy câu kiểu như nhớ chăm chỉ học hành.
Ngô thị thì căn dặn đủ điều, tuy thời gian ở chung không dài, nhưng phẩm hạnh Hứa Thanh Tiêu hiền lành, qua một thời gian tự nhiên sẽ có chút cảm tình, căn dặn nhiều lần cũng là lẽ đương nhiên
Đã là giờ Thìn.
Mặt trời lên đỉnh.
Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cung kính vái lạy Chu Lăng Ngô thị một cái, rồi sau đó ngồi vào xe ngựa.
Bộ khoái thủ hạ của Trình Lập Đông, trái phải dẫn ngựa, không than một tiếng mà hộ tống hai người.
Giá!
Một tiếng quát vang lên.
Vó ngựa hất tung bụi mù.
Cát vàng bay mù mịt.
Người thấy vật, vật nhớ người, mười năm gian khổ học tập mong ngóng cao trung.
Huyện Bình An.
Giờ Tý.
Oanh.
Tiếng sấm thanh nổ vang.
Màn đêm che trời, mây đen bao phủ toàn bộ huyện Bình An.
Đây là trận mưa to đầu tiên của tháng tư, đã là giờ Tý, toàn bộ huyện Bình An vắng lặng từ lâu.
Nhưng ở bên ngoài huyện Bình An.
Trong một ngọn núi hoang.
Mưa to tầm tã, hạt mưa đập vào nhánh cây, tiếng dông tố nổ vang, khiến người ta bỗng dưng cảm thấy bất an.
Trong mưa.
Trình Lập Đông cả người ướt đẫm, trong tay hắn nắm một thanh đoản kiếm, sợi tóc dính trên khuôn mặt trắng bệch, có vẻ nghiêm túc khác thường.
Trong ánh mắt hắn không hề gợn sóng, mặc cho nước mưa đánh vào trong người.
Keng.
Oanh.
Cùng với một tiếng sấm rèn, thay vào đó còn có tiếng đao kiếm giao nhau.
Là một chiếc bóng có tốc độ rất nhanh, sống dao trắng dưới ánh chớp chiếu rọi lại ánh sáng chói mắt.
Thân ảnh của Ngô Ngôn xuất hiện, hắn nắm chặt đại đao trong tay, chém tới bằng tốc độ cực nhanh, đao ảnh trùng điệp, sát niệm xen lẫn đáng sợ.
Xoẹt.
Chỉ trong phút chốc, đoản kiếm trong tay Trình Lập Đông bay ra, va chạm cùng đại đao, phát ra âm thanh leng keng.
“Ngô Ngôn, hợp tác với phủ quân có thể bảo vệ ngươi chu toàn, tuy ngươi tu luyện dị thuật, nhưng cũng không phải hết cách giải cứu, ít nhất để ngươi nhanh chóng nhập phẩm không thành vấn đề.”
“Hợp tác, hiện tại là lối thoát duy nhất của ngươi.”
Chương 64 Chương 64: Tử Chiến (1)
Trình Lập Đông không thật sự xuất chiêu.
Dưới cơn mưa to tầm tã, mũi kiếm của đoản kiếm trong tay hắn đâm ra khắp nơi, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Ngô Ngôn cách đó không xa, tiến hành khuyên can.
Chỉ là những lời khuyên can này, trong mắt Ngô Ngôn có chút quen thuộc.
“Trình Lập Đông, chẳng lẽ ngươi thấy ta khờ sao?”
“Tu luyện dị thuật, đã nắm chắc cái chết rồi, ngươi lừa gạt người khác còn nói dễ nghe thế, gạt ta chả có ý nghĩa gì đâu.”
Giọng của Ngô Ngôn càng thêm lạnh băng.
Đại đao trong tay đang khẽ run.
“Được, ta không lấy việc này ra giao dịch với người.”
“Ta và ngươi giao dịch riêng.”
“Nói cho ta biết bảo vật mà Võ Đế để lại ở nơi nào, ta sẽ tha ngươi một con đường sống.”
Trình Lập Đông lên tiếng, nơi này không có những người khác, có một vài lời có thể nói ra.
“Nói cho ngươi, ta có lợi ích gì? Chỉ là tha ta một con đường sống sao?”
Ngô Ngôn hỏi.
“Mỗi người một nửa, bảo vật mà Võ Đế để lại có giá trị liên thành, hai chúng ta phân chia mỗi người một nửa, ít nhất ngươi có thể giải quyết cấp bách trước mắt, ta cũng có thể nhân cơ hội này thăng quan tiến chức.”
“Ngô Ngôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều uất ức và không cam lòng, nhưng nếu ngươi chết rồi, hết thảy đều là nói suông, bất kể ngươi hận ai, bất luận ngươi có mục đích gì, còn sống sót thì sẽ có hy vọng.”
Không thể không nói, những lời này của Trình Lập Đông rất có sức thuyết phục.
Ngô Ngôn trầm mặc.
Hắn lẳng lặng đứng ở trong mưa, tựa như đang thật sự cân nhắc.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Lập Đông tiếp tục mở miệng.
“Ta có thể lập lời thề võ đạo, thậm chí lập khế ước sinh tử, Trình Lập Đông ta không phải người tốt, nhưng ta có dã tâm, ngươi cũng có mục đích, chúng ta có thể hợp tác.”
“Ta sẽ từng bước một leo lên trên địa vị cao, đến lúc đó bất kể ngươi có tâm nguyện gì, ta đều có thể giúp ngươi.”
Trình Lập Đông tiếp tục nói, lời này rất hiện thực, cũng nói ra ý nghĩa trong nội tâm của y.
Thái độ y thành khẩn, trong ánh mắt là khát vọng.
Người đối diện trầm tư không nói.
“Ngô Ngôn, ngươi và ta liên thủ, nhất định sẽ tạo ra một sự nghiệp lừng lẫy, ta không chịu ở dưới trướng của người khác, nhưng ta nhìn ra, ngươi có tâm sự nhất định phải hoàn thành.”
“Hiện tại ta có thể thả ngươi đi, chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta, nhưng ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta, huyện Bình An đã sớm bày ra thiên la địa võng, ngươi chạy không thoát đâu.”
“Phủ quân đã phái ra cao thủ lợi hại hơn, nếu bọn họ xuất hiện, sẽ không bắt sống, hợp tác, thật sự là đường lui của ngươi.”
Trình Lập Đông thấy Ngô Ngôn vẫn không nói chuyện, hắn không nhịn được mở miệng thêm lần nữa, mong rằng có thể đả động Ngô Ngôn.
“Được, ta có thể hợp tác với ngươi. Nhưng ta có ba yêu cầu.”
Dưới cơn mưa to, rốt cuộc Ngô Ngôn cũng mở miệng, hắn đồng ý hợp tác, chỉ có điều đưa ra ba yêu cầu.
“Chớ nói ba cái, 30 cái cũng được.”
Thấy Ngô Ngôn mở miệng, Trình Lập Đông rất đỗi vui mừng, trên khuôn mặt trắng bệnh lộ ra vẻ vui mừng.
“Đừng đồng ý quá sớm.”
“Ta muốn sống sót rời khỏi, bất kể như thế nào cũng phải sống sót rời khỏi.”
“Ta muốn thủ cấp của phủ quân phủ Nam Dự.”
“Ta còn cần một viên Linh Lung Thất Khiếu Đan, ngươi có thể tìm được không?”
Ngô Ngôn đưa ra ba yêu cầu.
Nhưng ba yêu cầu này đều rất hà khắc.
“Thả ngươi đi, việc này có thể làm được.”
“Thủ cấp của phủ quân phủ Nam Dự, không phải là không thể, nhưng với tình hình hiện tại, ta không làm được, cần phải nhận được bảo vật mà Võ Đế để lại, chuẩn bị thêm mấy năm, ta có thể giúp ngươi hoàn thành.”
“Còn về Linh Lung Thất Khiếu Đan, ta sẽ giúp ngươi tìm ra trong vòng mười năm, như thế nào?”
Trình Lập Đông đưa ra trả lời.
“Mười năm thời gian quá dài, ba năm, ngươi cần phải tìm ra trong vòng ba năm.”
Ngô Ngôn lắc lắc đầu, giới hạn thời gian xuống ba năm.
“Được.”
Trình Lập Đông đồng ý mà không có chút do dự nào, rồi sau đó mở miệng nói.
“Nói cho ta biết bí mật mà Võ Đế để lại, ta sẽ giúp ngươi tìm ra Linh Lung Thất Khiếu Đan trong vòng ba năm.”
Hắn nhìn về phía đối phương, ánh mắt chém đinh chặt sắt.
“Trực tiếp nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng ta bị ngu?”
Ngô Ngôn mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
Trình Lập Đông hỏi ngược lại.
“Ta có thể nói cho ngươi biết một vài thông tin liên quan, nhưng trọng tâm vẫn nằm trong tay ta, chờ khi ta sống sót rời khỏi, ta sẽ liên hệ ngươi, như thế nào?”
Đối phương nói ra một biện pháp.
“Cũng được.”
Trình Lập Đông không hề có bất kì do dự gì, trực tiếp đồng ý luôn.
Hai người đều có điều cố kỵ, giao dịch cẩn thận cũng rất bình thường.
“Bảo vật mà Võ Đế để lại, cần sức mạnh âm dương mới có thể mở ra, bên trong cất giấu Đan Thần Cổ Kinh.”
“Thông tin này đã đủ chưa?”
Ngô Ngôn chậm rãi lên tiếng, nói ra một vài việc mà Trình Lập Đông nôn nóng muốn biết.
“Đan Thần Cổ Kinh?”
Chỉ trong nháy mắt, đồng tử của Trình Lập Đông co rụt lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Hắn biết Đan thần cổ kinh là cái gì.
Thần thư đệ nhất đan đạo, nghe đồn trong Đan thần cổ kinh ghi lại phương pháp phá cảnh võ đạo.
Võ đạo thập phẩm, mỗi phẩm một tầng trời.
Muốn đột phá khó như lên trời, tư chất, thiên phú, nghị lực, may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Đặc biệt là càng về sau, phẩm giai của nó sẽ càng khủng bố.
Cả đời kẹt ở một cảnh giới, căn bản không thể xem là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng nếu có được quyển Đan thần cổ kinh này sẽ có thể đột phá Vô Chỉ Cảnh, chỉ cần tìm được dược liệu mà đan phương yêu cầu sẽ có thể luyện chế ra phá cảnh đan.
Sau khi nuốt vào, trực tiếp đột phá cảnh giới này, căn bản không cần chờ đợi.
Cho nên Trình Lập Đông làm sao mà không kích động?
Làm sao mà không hưng phấn?
Hiện giờ hắn là võ giả bát phẩm Đan điền cảnh, muốn đột phá đến thất phẩm, có khả năng cả đời không có hy vọng, nhưng nếu có Đan thần cổ kinh, bản thân hoàn toàn có thể đột phá đến thất phẩm dễ như trở bàn tay.
Sinh thời thậm chí có khả năng đạt tới nhất phẩm cảnh.
Đường đường phủ quân của phủ Nam Dự, cũng chỉ là võ giả lục phẩm, một khi bản thân có được Đan thần cổ kinh, vượt qua phủ quân là chuyện quá đơn giản.
“Bao nhiêu đó không đủ, bảo vật mà Võ Đế để lại ở nơi nào?”
“Còn nữa, lực âm dương nghĩa là gì?”
Hắn dò hỏi, cảm thấy thông tin này không đủ, bảo đối phương nói thêm một vài thông tin quan trọng.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói ra bảo vật của Võ Đế ở nơi nào sao?”
“Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết lực âm dương, cái gọi là lực âm dương, đó là...”
Ngô Ngôn mở miệng, câu đầu tiên hắn nói cũng chả có gì.
Nhưng câu thứ hai, lại lôi kéo sự chú ý của Trình Lập Đông.
Trình Lập Đông biết Ngô Ngôn sẽ không như vậy mà nói ra bảo vật giấu ở nơi nào, nhưng hắn cũng không rõ âm dương chi lực là gì, cho nên có chút phân thần.
Nhưng chỉ trong phút chốc.
Keng.
Chương 65 Chương 65: Tử Chiến (2)
Đao ảnh lại đánh tới lần nữa, đao khí cắt ngang giọt nước mưa, sát ý nồng đậm, bay đến bổ thẳng vào trán Trình Lập Đông.
“Đáng chết.”
Trình Lập Đông hét lớn một tiếng, dùng năng lực phản ứng cực nhanh, giơ tay rút kiếm.
Đoản kiếm cùng đại đao va chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Ngay sau đó, cả người Trình Lập Đông run rẩy, đao khí đáng sợ nhiễu loạn chuyển động nội khí trong người hắn, huyệt hổ khẩu rạn nứt, máu tươi bắn tung tóe.
Xoẹt.
Đột nhiên bị đánh lén, Trình Lập Đông phản ứng cực nhanh, hắn có đề phòng nhất định, chỉ là những lời Ngô Ngôn nói, khiến hắn thật sự khó có thể tập trung tinh thần.
Nếu không thì đã không chịu thiệt như thế này.
Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra.
Trong nháy mắt ánh mắt của Trình Lập Đông trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Y biết tất cả những gì Ngô Ngôn mới vừa nói, đều là vì một đao này, căn bản hắn không muốn hợp tác với mình.
Chỉ vì giết mình cho nên tung ra mồi dẫn khiến mình mắc mưu.
Quá gian xảo.
Sau khi hiểu được mọi thứ, Trình Lập Đông không còn gì để do dự, y vận chuyển nội khí, bước chân mau lẹ, đâm đoản kiếm tới.
Dưới lôi quang, bóng kiếm nhanh như tia chớp, trực tiếp chặt đứt gân tay gân chân của Ngô Ngôn, một kiếm đâm ngay vào phổi Ngô Ngôn.
Chiêu thức của y hung hãn tàn độc.
Tuy Ngô Ngôn đã bước vào bát phẩm, nhưng bị trọng thương, hơn nữa cũng chỉ mới vừa bước vào bát phẩm.
Trình Lập Đông vào bát phẩm sớm hơn vài năm, hơn nữa cũng không có bất kỳ thương thế nào, thực lực giữa hai bên cách xa rất lớn.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
“Nói ra hết tất cả, ta có thể tha ngươi một con đường sống.”
“Ngô Ngôn, đừng cố chống cự vô ích.”
Đoản kiếm đâm vào phổi, Trình Lập Đông ghim Ngô Ngôn đinh trên cây, nhưng vẫn không giết hắn.
Đan thần cổ kinh, đối với hắn có sức hấp dẫn quá lớn.
Lớn đến mức mặc dù Ngô Ngôn một lòng muốn giết y, y vẫn không nỡ giết Ngô Ngôn.
“Cẩu tặc.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?”
“Ha ha ha ha, để ta chết đi.”
Ngô Ngôn bị ghim trên cây, chẳng những không hề có một chút sợ hãi và tuyệt vọng nào, ngược lại còn lộ ra vẻ điên cuồng.
Ngay sau đó, hắn ngưng tụ âm minh hàn khí trên miệng vết thương, trong nháy mắt hàn khí đáng sợ tràn ngập trên thân đoản kiếm, rồi sau đó lại trực tiếp bao trùm đôi tay của Trình Lập Đông.
Bang.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Lập Đông lùi lại mấy chục bước, nội khí trong cơ thể kích động, y nhìn đôi tay, gân xanh giật liên hồi.
Y lại bị lừa.
Ngô Ngôn rút đao, căn bản không phải muốn thừa dịp chính mình chưa chuẩn bị, mà là cố ý chọc giận chính mình, dùng sinh mệnh của bản thân hắn, phóng ra âm minh hàn độc, hạ độc giết chết chính mình.
Người này quá độc ác.
Còn tàn nhẫn hơn cả mình.
Trình Lập Đông trong cơn giận dữ lại không hề rối loạn, mà trước tiên ép hàn độc ra.
Nhưng hàn độc quá đáng sợ, từng luồng hàn khí bao trùm trên đôi tay, khó có thể ép ra.
Đến cuối cùng Trình Lập Đông dùng ngón tay ngưng khí, trực tiếp gạch đứt gân mạch ở cổ tay, máu huyết tỏa ra hàn khí phun trào, tuy rằng có tổn hại thân thể, nhưng ít ra không đến mức để hàn khí hoàn toàn lan tràn vào thân thể.
“Ngươi cùng ta không có đại thù.”
“Lại dám lộ diện, hơn nữa cố ý làm ra sơ hở,”
“Chính vì muốn giết ta.”
“Ngươi không muốn giết ta.”
“Trong tình huống bình thường, ngươi cũng sẽ không giết ta.”
“Bởi vì ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta quá lớn.”
“Có người sai khiến ngươi nhất định phải giết ta.”
“Là ai?”
Trong quá trình giải độc, đầu của Trình Lập Đông xuất hiện một ý nghĩ, hắn hỏi từng câu, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Ngô Ngôn.
Nhưng mà đối phương hàn khí tràn ngập toàn thân, sớm đã đông cứng, không còn đường sống.
“Ai sai khiến?”
“Giết ta?”
“Là giao dịch sao?”
“Hắn dám lộ diện thì đã chuẩn bị trước cái chết rồi.”
“Tất cả đồ vật quan trọng, đều giao cho người khác.”
“Thay người tiếp ứng rồi, bí mật không còn trên người hắn.”
“Mà đối phương muốn ta chết.”
“Là ai?”
Trình Lập Đông không ngừng tự hỏi, đại não nhanh chóng vận chuyển.
Răng rắc.
Oanh!
Theo một tiếng lôi đình nổ vang.
Trong đầu Trình Lập Đông hiện lên một khuôn mặt thanh tú.
“Hứa Thanh Tiêu…”
Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
Trình Lập Đông lạnh mặt, xé rách tay áo băng bó miệng vết thương của bản thân, thân thể y run rẩy, hàn khí kịch liệt xâm nhập vẫn vào thân thể, nhưng mà không đến mức chết, chỉ là phiền toái rất lớn.
Nhưng trong một khắc này, y biết cho dù mình có chết, cũng biết manh mối về bảo vật mà Võ Đế để lại.
“Ha ha ha.”
“Ha ha ha.”
“Khụ khụ khụ....”
Tiếng cười càn rỡ vang lên, theo sau đó là một trận ho khan.
Tiếp theo, thân thể Trình Lập Đông ngã xuống trên mặt đất.
Mùng năm tháng tư.
Quan đạo thông đến phủ Nam Dự.
Vòm trời vừa được gột rửa sáng trong như ngọc bích, mấy đóa mây trắng lơ lửng, ánh mặt trời không hề chói mắt đang soi rọi mặt đất.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phủ Nam Dự.
“Lộ trình đến phủ Nam Dự còn cách ba canh giờ, phía trước có quán trà, có trà lạnh đặc sản phủ Nam Dự, hai vị thi phủ vất vả, hai chúng ta tính mời hai vị uống một ngụm trà, nghỉ xả hơi, không biết ý của hai vị như thế nào?”
Trên xe ngựa, người đánh xe mở miệng, đây là thủ hạ của Trình Lập Đông.
Đã tiếp xúc nhiều ngày, tuy rằng Trần Tinh Hà lạnh lùng cao ngạo, không nói chuyện với hai người nhiều, nhưng Hứa Thanh Tiêu là tên dẻo miệng, ban đầu có chút đề phòng lẫn nhau, nhưng sau đó Hứa Thanh Tiêu thi thoảng có mở lời, lại kể cho hai người nghe vài câu chuyện, ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi cũng bàn chút chuyện xưa, giảm bớt sự buồn chán khi đi một chặng đường dài.
Cũng nhờ mấy câu chuyện tán gẫu này, hai người mới buông bỏ cảnh giác với Hứa Thanh Tiêu, thậm chí quan hệ còn coi như không tồi.
Dù sao bọn họ chỉ là cấp dưới, thuộc hạ của Trình Lập Đông mà thôi, cùng không có thâm thù đại hận gì với Hứa Thanh Tiêu, còn nữa cho dù Trình Lập Đông hoài nghi Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, nhưng ít nhất hiện tại thoạt nhìn Hứa Thanh Tiêu chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa cũng không có bất cứ chứng cứ gì.
“Được thôi, từ lâu đã nghe nói trà lạnh của phủ Nam Dự cực kỳ nổi danh, nhất định phải nếm thử, nhưng mà tiền trà để ta trả nhé, hai vị huynh đệ một đường hộ tống, còn để các ngươi trả tiền trà, như vậy chẳng phải khiến ta trở thành kẻ không biết lễ nghĩa rồi sao.”
Hứa Thanh Tiêu vén màn xe lên, tươi cười nói.
“Khách khí, khách khí rồi, không phải chỉ là tiền hai chén trà thôi sao, Thanh Tiêu lão đệ, huynh đệ chúng ta tốt xấu gì cũng là bộ khoái, lương tháng vẫn dư dả, tiền trà vẫn nên để chúng ta trả đi.”
Người đối diện mở miệng.
Hắn tên Dương Báo, một người khác tên Dương Hổ, là hai huynh đệ.
Tính cách không tồi, cũng rất biết nói chuyện, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà đến đây đi thi phủ, không nói đậu hay không đậu, ít nhất cũng là người đọc sách, thời buổi này trên cơ bản đều tôn trọng người đọc sách, đặc biệt là loại người làm việc ở nha môn như thế này.