Chuyện đầu tiên, Võ đạo tăng lên, có Nho đạo áp chế, cho nên có thể tiếp tục tu luyện dị thuật, trong vòng ba tháng nhất định phải nắm chặt thời gian đột phá đến cửu phẩm, đây là việc cấp bách, ưu tiên hàng đầu.
Việc thứ hai, rời khỏi huyện Bình An, đi phủ Nam Dự, tham gia kỳ thi phủ, bất luận có vượt qua kỳ thi phủ hay không, không thể tiếp tục ở lại huyện Bình An nữa, nơi này quá nhỏ, muốn thu thập một ít tin tức cũng rất khó.
Chuyện thứ ba, điều tra mục đích thật sự của kẻ đào phạm ở phủ Nam Dự, điều tra rõ chân tướng trong đó.
Theo nét mực không ngừng hiện ra trên giấy của Hứa Thanh Tiêu, tất cả mọi chuyện nhất thời trở nên rõ ràng.
Lý giải rõ ràng xong thì thấy thoải mái hơn nhiều.
Ba chuyện trước mắt đều tương đối gấp gáp, về phần những chuyện khác có thể tạm thời từ từ làm.
Sau khi xác định xong, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, tùy ý đặt bút.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu luyện công ở trong phòng.
Có lẽ bởi vì thứ tu luyện chính là dị thuật, không dám xuất đầu lộ diện, cho nên không đi ra khỏi phòng.
Ngồi xếp bằng trên giường.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu tu luyện Kim Ô Tôi Thể Thuật lần thứ hai.
Có lẽ là có Văn Cung trấn áp, hơn nữa bản thân cũng đã đạt tới Dưỡng khí cảnh.
Hứa Thanh Tiêu cũng không kinh hoàng, trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Tâm quan Kim Ô, thân hóa thái dương.
Từng đợt khí Chí Dương tràn vào trong cơ thể, mặc dù là gia tăng từng đợt, nhưng mỗi một sợi đều hơn một đạo khí lúc trước.
Chí Dương luyện kim thân.
Hứa Thanh Tiêu cảm giác máu cả người sôi trào, loại cảm giác này rất thoải mái.
Gân cốt da thịt đều được thanh luyện.
Tiếng gầm của Kim Ô cũng vang lên trong đầu.
Có một loại cảm giác nói không nên lời xuất hiện, đồng thời suy nghĩ bạo ngược cũng hiện lên trong lòng.
Nhưng không đợi suy nghĩ bạo ngược này tràn ngập ra đã bị Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể trực tiếp trấn áp, giống lửa nhỏ gặp phải nước lạnh, bị dập tắt tại chỗ.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn an tâm rồi.
Thân thể Hứa Thanh Tiêu có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, giống như mặt trời gột rửa, gân cốt thân thể thanh luyện, làm cho thể chất của Hứa Thanh Tiêu càng ngày càng mạnh.
Kim Ô Tôi Thể Thuật, nếu như tu luyện tới Đại Thừa, có thể ngưng tụ ra Đại Nhật Thánh Thể.
Đó là một loại thể chất cực kỳ cường đại, mỗi một giọt máu đều có thể trấn giết yêu ma.
Nếu không phải vì tác dụng phụ của dị thuật, chỉ sợ loại vật này sẽ vô cùng trân quý.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như không có tác dụng phụ, thì mỗi cá nhân đều có thể tu luyện, còn có thể trở nên mạnh mẽ, vậy người của thế giới này đã sớm tiến vào vũ trụ rồi.
Hứa Thanh Tiêu vứt bỏ tạp niệm trong đầu.
Sau một canh giờ tu hành, tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu được thông suốt, thực lực có tăng lên rõ ràng, thật giống như một người đói bụng mấy ngày, phải đi ăn no một bữa.
Chủ yếu nhất chính là, vẻn vẹn chỉ tu hành một canh giờ, trong cơ thể liền ngưng tụ ra năm đạo Kim Ô khí huyết.
Mỗi một đạo Kim Ô khí huyết đều hơn mười đạo trước đó.
Nói cách khác, một ngày tu hành tương đương với trước gấp năm mươi lần, thậm chí dựa theo chất lượng đánh đổi mà nói, nói là gấp trăm lần cũng không đủ.
Dựa theo tốc độ tu luyện này, trong vòng ba tháng nhập cửu phẩm, cũng không phải là một chuyện khó, có thể cũng không cần tới ba tháng.
Tình hình như vậy khiến Hứa Thanh Tiêu nhịn không được cảm khái.
"Dị thuật, vĩnh viễn là thần."
Sau khi tu luyện xong, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn muốn đi tìm Chu Lăng.
Sau khi đứng dậy rời đi, Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua tờ giấy trắng trên bàn, trên giấy viết chi chít một vài thứ, nhìn thời gian thì đã có hơi muộn, Hứa Thanh Tiêu không đem đi đốt, chỉ đặt ở trên bàn.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, có điều trước khi đi, Hứa Thanh Tiêu đã khóa cửa cẩn thẩn một lúc lâu.
Một phút sau.
Một bóng người nhảy vào tường, là một nam tử ba mươi tuổi.
Thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa động tác cũng rất thành thục, trực tiếp mở cửa, cửa phòng đã bị khóa lại, nhưng đối phương chỉ dùng một sợi dây thép gai đã mở ra được.
Đợi sau khi vào bên trong, ánh mắt nam tử trực tiếp dừng ở trên bàn làm việc.
Giấy trắng nhuộm mực.
Hắn đưa ánh mắt nhìn qua, lập tức cau mày.
Người này là thủ hạ của Trình Lập Đông, hôm nay tới đây là do Trình Lập Đông dặn dò, bảo hắn tới đây điều tra nguồn gốc về Hứa Thanh Tiêu.
Sở dĩ sắp xếp vào hôm nay, là không muốn đánh rắn động cỏ, muốn chờ Hứa Thanh Tiêu lộ ra chân tướng.
Vừa vặn hôm nay Hứa Thanh Tiêu ngồi rất lâu ở bàn đọc sách như vậy, cho nên hắn mới không nhịn được tới đây tìm hiểu ngọn ngành.
Nhưng điều khiến hắn nhíu mày chính là, chữ trên tờ giấy này, một chữ hắn cũng không biết.
"Đây là loại văn tự gì vậy chứ?"
Hắn có chút buồn bực, văn tự trên giấy căn bản không phải là văn tự Đại Ngụy, chưa từng thấy qua, có điều thoạt nhìn thì cũng vô cùng đơn giản.
Hắn không rút tờ giấy này ra, mà là lấy ra một cây bút nhỏ và một quyển sách xanh, chiếu theo văn tự trên giấy đó viết vào sách.
Sau khi viết xong, hắn lặng lẽ rời đi, cửa sổ vẫn đóng lại, không muốn để Hứa Thanh Tiêu phát hiện có người xông vào, vô cùng cẩn thận.
Trong khi đó.
Nắng gắt trên đầu, tháng giêng mà thời tiết như vậy coi như cũng quá tốt rồi.
Ánh mặt trời chiếu vào trong rừng cây, một bóng hình màu xanh chậm rãi xuất hiện.
Là một nam tử, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bộ dáng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, buộc tóc đội mũ, diện mạo vô cùng tuấn tú, nhất cử nhất động đều có vẻ rất nho nhã.
Trần Tinh Hà đi trên con đường nhỏ trong rừng, đi dưới nắng gắt, nhưng trên trán không có mồ hôi, có dưỡng khí nhất định.
Khí chất của hắn không tệ, ngoại hình cũng tuấn tú, mặt mày càng thanh tú hơn, mang theo một chút lạnh lùng, có vẻ cực kỳ quân tử.
Qua nửa ngày.
Trần Tinh Hà thoáng dừng lại, lấy ra túi nước màu xám tro từ trong giỏ sách sau lưng, lơ đễnh uống một ngụm, lúc này mới đi tiếp.
"Tiên sinh trong đêm gửi tin muốn ta đến nhà ông ấy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trên đường đi, Trần Tinh Hà có chút tò mò.
Hắn là học trò của Chu Lăng, cũng là tài tử nổi danh ở huyện kế bên, ba đời đều là người đọc sách, được coi là môn đệ thư hương, năm nay hai mươi bốn tuổi, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi phủ.
Chỉ là hôm qua, lão sư của mình phái người tới đưa tin, muốn mình mau tới đây, điều này làm cho Trần Tinh Hà có chút tò mò.
Nhưng bất luận như thế nào, hắn nhất định phải đến, Vương triều Đại Ngụy, Nho đạo lễ nhạc, Thiên Địa Quân thân Sư.
Lão sư là người thứ năm, đứng ngay sau phụ mẫu, lão sư có việc, thân là học sinh không thể không đến.
Chương 52 Chương 52: Trần Tinh Hà (2)
Trần Tinh Hà cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là rất tò mò lão sư vội vàng gọi mình tới để làm cái gì.
Cũng may, đường đi đến nhà Chu Lăng cũng chưa tới nửa canh giờ.
Gắng thêm tí nữa là đến nơi.
Mà lúc này.
Trong nhà Chu Lăng.
Một khắc trước Hứa Thanh Tiêu đã tới, nếu như không phải trên đường còn phải mua không ít đồ, chỉ sợ còn đến sớm hơn nữa.
Lần thứ hai tặng lễ, Ngô thị vẫn là trách cứ các kiểu như cũ, ngay cả Chu Lăng cũng nói vài câu.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng nói thẳng, Chu Lăng dẫn hắn vào Nho đạo, đây chính là sư phụ, học sinh tặng lễ vật cho lão sư cũng là việc nên làm, cũng coi như là tiền học phí.
Nói như vậy, Chu Lăng cũng nhận lấy, như vậy coi như là đã xác định quan hệ thầy trò chân chính, sau này Hứa Thanh Tiêu đi ra ngoài, lúc người khác hỏi gia môn, có thể nói một tiếng sư thừa Chu Lăng.
Nếu cần lễ tiết hơn, kỳ thật chỉ thiếu một lễ bái sư, nhưng việc này cũng không sao cả, vùng quê nghèo cũng không cần rườm rà như vậy.
Trong thư phòng, sư nương Ngô thị đi nấu cơm, chỉ còn lại hai người Hứa Thanh Tiêu và Chu Lăng.
"Thanh Tiêu, hôm qua ta đã chuẩn bị cho ngươi một ít sách có liên quan, mười lăm tháng sau chính là kỳ thi phủ, chỗ này tổng cộng có một trăm năm mươi bảy quyển sách."
"Mỗi một quyển sách ngươi đều phải xem thật cẩn thận, thể ngộ cho tốt, chớ vì tối nghĩa mà bỏ qua, cũng chớ có tâm trạng nóng nảy, đọc sách cần kiên nhẫn, không giống tập võ, ngươi có hiểu không?"
Chu Lăng mở miệng, chỉ vào quyển sách đầu tiên trên tủ sách mà nói như thế.
Nhìn những quyển sách được sắp xếp chỉnh tề trên tủ sách, Hứa Thanh Tiêu cảm động, tàng thư của Chu Lăng có hơn mấy ngàn quyển, chọn lọc lại hơn một trăm quyển, chắc phải mất cả một buổi tối, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Chu Lăng, rõ là đã một đêm không ngủ.
Làm sao không khiến cho Hứa Thanh Tiêu sinh lòng cảm động cho được.
Vẫn là cổ nhân thiện lương, dạy người nuôi con cháu, không phân biệt trong ngoài.
"Đa tạ lão sư."
Hứa Thanh Tiêu chắp tay hành lễ, cảm tạ.
Chu Lăng gật gật đầu, ngay sau đó tiếp tục nói.
"Thanh Tiêu, lần này cho ngươi tham gia kỳ thi phủ, vi sư cảm thấy vẫn có chút không ổn, cho nên viết thư trong đêm, tìm một học sinh của ta tới đây, tên là Trần Tinh Hà, tính ra ngươi với hắn cũng là đồng môn, đến lúc đó ngươi gặp hắn, gọi hắn một tiếng sư huynh là được."
"Năm nay hắn cũng phải đi tham gia kỳ thi phủ, nhưng tố chất của sư huynh ngươi tốt hơn ngươi, thư hương môn đệ, hơn nữa có chút tài hoa, tuy nói hắn còn chưa nhập phẩm, nhưng cũng sắp rồi, cũng tốt hơn vi sư một chút."
"Ngoại trừ tính tình có chút thanh thuần lạnh lùng, còn có chút cao ngạo ra, kỳ thật làm người cũng không tồi, tâm địa không xấu, nếu hắn nói ngươi vài câu, ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
Chu Lăng mở miệng, nói ra chuyện này.
"Học sinh hiểu rồi, xin lão sư yên tâm, học sinh mới vào Nho giáo, rất nhiều phương diện còn cần học tập, sẽ không ghi hận khó chịu gì."
Hứa Thanh Tiêu hiểu được đạo lý này, con người mà luôn cao ngạo, hơn nữa địa vị của người đọc sách ở thế giới này cũng coi như không tệ, nhất là ở vùng đất nghèo khổ, càng được tôn trọng.
Cho nên có chút tâm cao khí ngạo thì có thể hiểu được, mình làm người đã sống hai đời, ắt hẳn hiểu được đạo lý này.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu mới nói xong vài lời này, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh.
"Học sinh Trần Tinh Hà, bái kiến lão sư."
Thanh âm vang lên, Chu Lăng không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
"Vừa nhắc đã đến, đi, Thanh Tiêu, ta dẫn ngươi làm quen với nhau một chút."
Nói xong lời này, liền đi ra khỏi thư phòng, mà Hứa Thanh Tiêu cũng đi theo phía sau.
Theo bước Chu Lăng đi ra đại sảnh.
Ngô thị đã đi tới mở cửa viện.
Chỉ thấy một nam tử tuấn tú đang đứng ở ngoài cửa, thư sinh mặc áo xanh, buộc tóc đội mũ, lưng đeo một cái giỏ sách, không hề mất tự nhiên chút nào, ngược lại càng lộ ra Nho khí.
Hơn nữa Hạo Nhiên chính khí tỏa ra quanh người này, tài khí tràn đầy, chắc cũng sắp nhập phẩm rồi.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, hơn nữa còn có Văn Trì ba mươi sáu trượng, có tư cách Văn Thánh, tự nhiên có thể nhìn thấy thực lực dưỡng khí của Nho sinh khác.
"Học sinh Trần Tinh Hà, bái kiến lão sư."
Khi nhìn thấy Chu Lăng, Trần Tinh Hà lập tức hành lễ, có lẽ là có người ngoài, cho nên càng có vẻ vô cùng trang trọng.
"Ừm."
Chu Lăng gật gật đầu, sau đó lập tức mở miệng nói.
"Tinh Hà, đây là học sinh mà vi sư mới nhận, tên là Hứa Thanh Tiêu, là đồng môn của ngươi, khoa cử lần này ở phủ Nam Dự, hắn sẽ tham gia với ngươi."
"Gọi ngươi tới đây cũng là vì muốn bàn về chuyện kỳ thi phủ lần này với ngươi, sẵn tiện cho ngươi kết bạn với hắn."
Chu Lăng chỉ vào Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Mà Hứa Thanh Tiêu lập tức chắp tay bái lạy.
"Sư đệ tiếp kiến Trần sư huynh."
Hứa Thanh Tiêu vô cùng khách khí.
Mà ánh mắt Trần Tinh Hà cũng không khỏi chuyển tới trên người Hứa Thanh Tiêu.
Trần Tinh Hà thật không ngờ lão sư của mình gọi mình trở về là để cho mình cùng đọc sách với người khác.
Nhưng nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Ừm, diện mạo cũng không tệ, vô cùng thanh tú, chỉ là ăn mặc tuềnh toàng hơn nhiều so với những người trước đó.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà gật gật đầu, khuôn mặt tương đối lạnh lùng hơi dịu lại một chút.
"Ừm, Hứa sư đệ khách sáo rồi."
Hắn lạnh nhạt trả lời một câu, trong mắt người thường tựa như có chút lãnh đạm, nhưng trong mắt Chu Lăng lại không giống.
Bởi vì trước kia cũng có một số học sinh từng tiếp kiến Trần Tinh Hà, nhưng thái độ của Trần Tinh Hà đối với người ta lại rất ngạo mạn, trả lời một tiếng ừm cũng đã coi như không tệ rồi, nay không ngờ lại còn có thể nói thêm một câu.
Điều này có phần kỳ lạ.
Chu Lăng thấy hơi khó hiểu, nhưng trên thực tế Trần Tinh Hà cũng không phải không hiểu lễ nghĩa, chỉ là hắn vô cùng coi trọng dung mạo, đối với người diện mạo bình thường, thật sự là không muốn đáp lại.
Vẻ ngoài của Hứa Thanh Tiêu coi như không tệ, có thể nói là anh tuấn, mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu thay bộ quần áo khác, có lẽ có thể so sánh với mình.
Cho nên Trần Tinh Hà có chút thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu.
"Vào trong rồi nói tiếp."
Chu Lăng mở miệng, dẫn hai người vào thư phòng.
Thư phòng âm u, Trần Tinh Hà cởi giỏ sách ra, sau đó ngồi xuống, Hứa Thanh Tiêu cũng ngồi xuống theo, có điều ánh mắt tập trung vào Chu Lăng.
"Tinh Hà, lão sư gọi ngươi tới đây, cũng không chỉ là vì chuyện cùng đọc sách."
"Kỳ thi phủ lần này, lão sư tìm hiểu nhiều phương cũng biết được một ít chuyện, cho nên mới trong đêm phái người tìm ngươi."
Thấy Trần Tinh Hà đến, Chu Lăng trực tiếp mở miệng, nói ra nguyên nhân chính phải tìm hắn.
Kỳ thi phủ năm nay không giống sao?
Trần Tinh Hà mở miệng, từ những lời này có thể phán đoán được Trần Tinh Hà không chỉ một lần tham gia kỳ thi phủ.
Chương 53 Chương 53: Lão Sư, Người Mỉa Mai Ta? (1)
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng nghe, dù sao đối với Nho đạo và khoa cử hắn căn bản không có bất kỳ nguồn tin gì, cũng không có bất kỳ nền tảng nào, cho nên chăm chú nghe là tốt hơn.
"Ừm, năm nay kỳ thi phủ không giống rồi."
"Năm đầu tiên của tân triều, bệ hạ Đại Ngụy cực kỳ coi trọng khoa cử, kỳ thi phủ trước kia đều là do phủ quân xem xét, ba người điểm cao sẽ được đưa đến kinh thành, do Đại học viện tiến hành kiểm tra lại."
"Mà năm nay tất cả văn chương thi của kỳ thi phủ, đều phải trực tiếp đưa đến Đại học viện, do đại học viện kiểm tra, lấy ba người điểm cao của các nơi, giao cho đương kim bệ hạ, do bệ hạ phê duyệt."
Chu Lăng chậm rãi nói, giảng giải sự khác biệt trong năm nay.
Lời này vừa nói, Trần Tinh Hà không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bệ hạ đích thân phê duyệt?"
Y mở miệng, có vẻ ngạc nhiên.
Hứa Thanh Tiêu cũng có chút kinh ngạc, kỳ thi phủ cũng không phải là khoa cử kinh thành, vương triều Đại Ngụy lớn nhỏ cũng có bốn năm trăm phủ.
Nếu tính mỗi phủ đưa ra ba người, thì cũng có hơn một ngàn năm trăm bản văn chương.
Hoàng đế một ngày lo liệu trăm công ngàn chuyện, thời gian phê duyệt tấu chương mỗi ngày có thể còn không đủ, sao có thể đi xem văn chương của kỳ thi phủ?
Văn chương của Kinh khoa còn dễ nói, dù sao cũng đại biểu cho trình độ cao nhất của người đọc sách trong vòng ba năm Đại Ngụy, kỳ thi phủ một năm một lần, chuyện này có ổn không?
"Quân vương cần chính."
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu nói thầm một tiếng, nhưng không nói gì.
"Ừm, tân triều đăng cơ, nữ đế đăng cơ, đây là thay đổi từ cổ chí kim chưa từng có, bệ hạ cần chính cũng là đương nhiên, về phần cụ thể là vì sao, đây là thánh ý, chúng ta tiếp xúc không tới cũng đừng suy đoán bừa bãi."
"Nhưng đối với người đọc sách như ta đây là một chuyện tốt, nhất là đối với các ngươi mà nói, nếu như viết bài được chọn làm ba người đứng đầu, có thể được Thánh thượng phê duyệt, là chuyện rất tốt."
Chu Lăng cũng không biết vì sao, điều duy nhất ông biết chính là, Hoàng đế coi trọng người đọc sách như thế, đối với bọn họ mà nói đều là chuyện tốt.
"Hiểu rồi, nếu đã như thế, vậy năm nay học sinh cũng sẽ không giấu được sự kém cỏi rồi."
Trần Tinh Hà mở miệng, y gật gật đầu, nói ra một câu cực kỳ phô trương.
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu và Chu Lăng không khỏi sửng sốt, Chu Lăng may mắn không phải là lần đầu tiên tiếp xúc, Hứa Thanh Tiêu thì có chút sửng sốt.
Lời này nghe có vẻ có chút ý châm biếm.
"Được rồi, mấy ngày nay trước tiên các ngươi phải đọc sách cho tốt vào, vi sư cũng sẽ suy nghĩ giúp ngươi, xem lần này đề thi phủ sẽ là gì, nếu như đoán đề trúng thì làm ít công to rồi."
"Đi ăn cơm trước đi."
Chu Lăng không nói gì nữa, sau khi nghỉ ngơi một chút, liền gọi hai người ăn cơm.
"Ta cũng không đói lắm, đọc sách là được rồi."
Trần Tinh Hà lắc đầu, y đứng dậy lấy một quyển sách từ trong giỏ sách ra, một mình đọc sách.
Chu Lăng biết tính cách của hắn, liền gọi Hứa Thanh Tiêu đi ăn cơm.
"Thanh Tiêu, ngươi đi ăn cơm đi, người tập võ không thể đói."
"Ừm."
Hứa Thanh Tiêu cũng không làm bộ làm tịch, chính xác thì hắn thấy hơi đói bụng, cho nên đứng dậy rời đi.
Chỉ là nghe thấy lời của Chu Lăng, Trần Tinh Hà có chút tò mò.
Đợi Hứa Thanh Tiêu rời đi, Trần Tinh Hà không khỏi mở miệng.
"Lão sư, lai lịch của Thanh Tiêu là gì?"
Trần Tinh Hà giọng bình thản nói.
"Không có lai lịch gì, là nha dịch trong huyện, nhưng cũng là con mọt sách, vi sư mới nảy sinh lòng ái tài."
Chu Lăng trả lời.
"Nha dịch?"
Trần Tinh Hà lúc này mới kinh ngạc.
Nếu nói là người đọc sách nghèo khổ gì đó, thì không có gì để nói, đây lại là một người nha dịch?
Cũng không phải là Trần Tinh Hà xem thường Hứa Thanh Tiêu, mà là đọc sách không phải chỉ cần biết chữ là được, các môn đạo quá nhiều, thơ từ ca phú, văn chương luận sách, mấy thứ tri thức này không phải là cần tích lũy chục năm thậm chí là mấy chục năm sao?
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu là nha dịch, như vậy có nghĩa là không có nhiều thời gian đọc sách.
Cái gọi là khổ luyện đọc sách, đại bộ phận người đọc sách, trên cơ bản vào thời thơ ấu thì đã phải biết chữ, sau đó bắt đầu đọc các loại sách, không được phân tâm, có một số người đọc sách nghèo còn không đi làm nông, để thê tử đi nuôi gia đình.
Loại chuyện này có rất nhiều.
Cho nên Trần Tinh Hà mới thấy kinh ngạc.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, Hứa Thanh Tiêu còn muốn tham gia kỳ thi phủ phủ, đây mới là điều đáng chú ý.
"Ừm, nha dịch không thể đọc sách sao?"
Chu Lăng hỏi.
"Cũng không phải, Thanh Tiêu sư đệ học được bao nhiêu năm?
Trần Tinh Hà cũng sẽ không xem thường Hứa Thanh Tiêu, tuy rằng y ngạo nghễ, nhưng sẽ không phân biệt đối xử với người khác, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng mà thôi.
"Tính ra, cũng được ba bốn ngày rồi."
Chu Lăng ngẫm nghĩ một lúc, nói ra đáp án này.
"Ba bốn ngày? Lão sư, người đang nói đùa với học sinh phải không?”
Nghe được câu trả lời này, Trần Tinh Hà lúc này không thể bình tĩnh tiếp được.
Học mới có ba bốn ngày là muốn đi tham gia kỳ thi phủ?
Đây không phải là đang nói đùa rồi sao?
"Đừng kích động."
"Vi sư có dự tính của mình, nói tóm lại, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sư đệ ngươi thiên phú dị bẩm, là một khối ngọc bích, lần này để cho hắn tham gia kỳ thi phủ, cũng không phải là hy vọng hắn được tuyển chọn, mà là quen biết một số người, là tính việc cho sau này."
Chu Lăng vỗ vỗ bả vai Trần Tinh Hà, ông ấy không tiện nói ra chuyện Hứa Thanh Tiêu một đêm đã nhập phẩm, không phải sợ đả kích Trần Tinh Hà, mà là…
Trong nháy mắt người kia liền hiểu được ý tứ của Chu Lăng.
"Hiểu rồi."
Trần Tinh Hà gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
"Được rồi, vi sư đi dùng bữa, ta bảo sư nương ngươi bưng tới cho ngươi một ít điểm tâm."
Chu Lăng nói xong lời này, chắp tay rời đi.
Có điều trước khi đi, Trần Tinh Hà lại lên tiếng.
"Sư phụ, học sinh sắp nhập phẩm rồi, chậm nhất là tháng sau."
Trần Tinh Hà rất lạnh nhạt, hắn nhìn quyển sách trong tay, có vẻ thanh lãnh anh tuấn, hơn nữa còn có vẻ cao cao tại thượng.
Nhưng khi Chu Lăng chắp tay rời đi, nghe nói y như vậy, chỉ lạnh nhạt nói.
"À."
Nói xong lời này, liền đi vào phòng ăn.
Bỏ lại Trần Tinh Hà có chút lờ mờ.
???
Thái độ này là có ý là gì?
Lão sư, người bị lãng tai sao?
Ta nói ta sắp nhập phẩm rồi.
Người lại phản ứng như vậy với học sinh? Lẽ ra người nên bị sốc chứ?
À là có ý gì đây?
Giả vờ bình tĩnh? Người nghĩ người làm như thế sẽ rất ngầu sao?
Hay lắm, người mỉa mai ta.
Chu Lăng trả lời, làm cho Trần Tinh Hà không cách nào bình tĩnh được nữa, nhưng cho dù bụng đầy oán giận nhưng y cũng không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu cố gắng đọc sách, quyết tâm phải nhập phẩm trước kỳ thi phủ.
Cũng trong lúc này.
Ở một ngọn núi huyện Bình An không người lui tới.
Một đám người đang tụ tập lại, trước mặt là ba thi thể.
Chương 54 Chương 54: Lão Sư, Người Mỉa Mai Ta? (2)
Người cầm đầu là Trình Lập Đông.
Sắc mặt hắn ta vẫn trắng bệch như trước, giống như bị bệnh nặng, cầm một cái khăn tay, che miệng mũi, nhưng ánh mắt lại âm lãnh đáng sợ.
"Trình đại nhân, chúng ta đã tổn thất bảy huynh đệ, nếu cứ bị hắn hao tổn như thế, chỉ sợ các huynh đệ đều phải chết ở chỗ này."
Có người mở miệng, cúi đầu thần sắc xấu hổ, nhưng lại không thể không nói.
"Ta cần ngươi nói cho ta biết đã chết bao nhiêu người sao?"
Trình Lập Đông lạnh lùng nhìn hắn một cái, lập tức thân thể người kia khẽ run rẩy, càng cúi đầu thấp hơn.
"Hắn tu luyện quyển dị thuật thứ hai, hẳn là dị thuật của huyện Bình An, giải quyết âm độc trong cơ thể hắn, đột phá phẩm giai, bằng không ở trước mặt ta, hắn căn bản không có bất kỳ phần thắng nào."
"Có điều đừng lo lắng, ta sai người đưa tin cho phủ quân, trong vòng ba ngày cấp trên sẽ phái cao thủ thực sự để truy bắt hắn."
"Trước mắt việc duy nhất mà các ngươi phải làm, chính là trông chừng cho tốt, đừng để hắn chạy trốn."
Trình Lập Đông mở miệng, hắn ta đưa lưng về phía mọi người, ngữ khí lạnh lùng nói.
"Rõ."
Mọi người nghe lệnh.
Mà cũng vào lúc này, một bóng dáng nhanh chóng chạy tới.
"Đại nhân."
Hắn chạy như bay đến, quỳ gối trước mặt Trình Lập Đông nói.
"Đại nhân, hôm nay thuộc hạ phát hiện Hứa Thanh Tiêu ở trong nhà viết cái gì đó, đợi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nhà, liền lẻn vào trong đó, phỏng theo nội dung viết của hắn viết ra, mời đại nhân xem qua."
Đối phương mở miệng, đồng thời đưa quyển sách của mình lên.
"Viết?"
Trình Lập Đông trầm ngâm một tiếng, sau đó nhận lấy quyển sách, chậm rãi mở ra, rất nhanh mấy dòng chữ xuất hiện.
Nhưng ngay lập tức, Trình Lập Đông lại nhíu mày.
Bởi vì những từ này không phải là chữ cổ Đại Ngụy, vô cùng cổ quái.
Hắn ta rút trường kiếm ra, chiếu theo nét chữ trong quyển sách viết ra từng nét trên mặt đất.
Phông chữ kỳ quặc.
Trình Lập Đông căn bản không hiểu, thử viết, cũng không rõ là có ý gì.
"Chờ sau khi trở về tìm phủ quân, để phủ quân đại nhân mời một vị Nho sư đến, lấy văn tâm thông viết những văn tự này, có lẽ có thể biết đây có ý gì."
Trình Lập Đông thầm nghĩ trong lòng.
"Đi."
Sau một khắc, Trình Lập Đông mở miệng, mang theo người ngựa rời đi.
Mà trên mặt đất, lưu lại dấu vết chữ giản thể.
Nội dung của nó là.
【 Thứ nhất, tuyệt đối không tùy ý hành động 】
【 Thứ hai, tuyệt đối không phán đoán sai bất kỳ chuyện xấu nào 】
【 Thứ ba, tuyệt đối phải công bằng liêm chính khi phán đoán 】
Vương triều Đại Ngụy.
Võ Xương năm thứ nhất.
Ngày 25 tháng 3.
Huyện Bình An.
Liên tiếp mười ngày, Hứa Thanh Tiêu ở trong nhà Chu Lăng cả mười ngày.
Mười ngày nay, mỗi ngày đều là đọc sách, còn có luyện chữ.
Đọc sách còn tốt, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói có thể điên cuồng hấp thu các loại tri thức, bổ sung chỗ chưa biết.
Nhưng luyện chữ này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu.
Chữ hắn viết không tính là khó coi, nhưng vấn đề là không ngay ngắn, là đại kỵ đối với người đọc sách, nhất là sắp đi tham gia kỳ thi phủ.
Các loại khoa cử của vương triều Đại Ngụy không chỉ đánh giá cao tài năng cá nhân của ngươi, viết chữ cũng là một tiêu chuẩn trọng yếu.
Cái gọi là nét chữ như nét người, nếu như nộp một bài viết lên, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, rối tung rối mù, điều này đối với giám khảo phê duyệt bản thảo mà nói là một loại tra tấn, đối với mình cũng là một loại tra tấn.
Đương nhiên nếu bài viết của ngươi thật sự có thể kinh thiên địa quỷ thần, vậy thì không sao.
Hứa Thanh Tiêu có thể viết loại văn chương này không?
Hứa Thanh Tiêu cũng không tin.
Cho nên chỉ có thể chăm chỉ luyện chữ.
Chỉ là quá trình đau đớn không chịu nổi.
Đầu tiên là luyện lực nắm, hai ngón tay cầm đũa, đầu đũa và đuôi đũa đều được buộc một hòn đá, mỗi hòn đá nặng chừng hai cân, sau đó giữ cân bằng, không thể có một tí run rẩy, giữ tới hai canh giờ.
Sau đó là luyện phông chữ, giống như viết chữ, một chữ viết một ngàn lần, cứ như vậy mà thôi.
Cũng may, Hứa Thanh Tiêu thân là võ giả, chịu đựng được giày vò, đổi lại là một thư sinh bình thường, luyện chữ cường độ cao như thế, đừng nói hai canh giờ, nửa canh giờ cổ tay sẽ bị đứt.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu biết, đây cũng là vì hết cách rồi.
Ngày mười lăm tháng tư, chính là ngày phủ Nam Dự tổ chức thi, chỉ còn hai mươi bảy ngày, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải tranh thủ thời gian luyện tập.
Dùng lời của Chu Lăng mà nói, không mong muốn xa vời là có thể luyện được chữ đẹp, nhưng ít nhất cũng phải ngay ngắn gọn gàng mới được, không được để mất ấn tượng.
Cũng may, quá trình luyện chữ tuy rằng thống khổ, nhưng thời gian mười ngày, Hứa Thanh Tiêu đã có thể làm được.
Phông chữ trông cũng được, ít nhất bản thân hắn nhìn thì cũng không tồi.
Hơn nữa bây giờ cũng có thể vừa luyện lực nắm, vừa đọc sách, không làm chậm trễ quá trình.
Mười ngày nay, Trần Tinh Hà vẫn luôn viết văn trong thư phòng, viết xong thì đưa cho Chu Lăng xem, Chu Lăng đọc xong sẽ bắt đầu giảng giải.
Cuộc sống khá nhàm chán, nhưng có vẻ rất thanh thản.
Đọc sách là như vậy, nhàm chán và vô vị, nhưng đó là cách duy nhất để kẻ nghèo vượt khó.
Từ thời cổ chí kim đều là như vậy, đọc sách là lối tắt nhanh nhất, cũng là lối tắt duy nhất.
Ít nhất so với việc theo Thương nghiệp, địa vị của người đọc sách tiên thiên đã áp chế được người giàu có, đừng thấy có một số người giàu mời người đọc sách làm việc cho hắn, thế nhưng cuối cùng có thể tiếp xúc được với những người phía trên nhất, có tiền hơn nữa cũng không thể so sánh với địa vị của một phu tử.
Hứa Thanh Tiêu hiểu được điểm này, đời trước từng nếm đau khổ của việc không đọc sách một lần rồi, đời này ắt hẳn sẽ không đi vào vết xe đổ.
Bên trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu ngừng suy nghĩ, bắt đầu luyện chữ.
Nhấc bút lên viết chữ, phông chữ không lớn, nhưng lại vô cùng ngay ngắn.
Liên tiếp mười chữ, Hứa Thanh Tiêu viết liền mạch, sau đó lại viết mười chữ.
Viết liên tục mười chữ viết, cực kỳ ngay ngắn, phía sau viết cũng chỉnh tề.
Một canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu luyện đến mức cổ tay đau nhức mới thôi, đặt bút lông sang một bên, Hứa Thanh Tiêu hoạt động gân cốt một chút, giãn cơ hông, lại xoa xoa cổ tay.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Chu Lăng vang lên.
"Thanh Tiêu."
Nghe được tiếng gọi, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Đi vào trong thư phòng, Chu Lăng chuẩn bị xong một tấm bảng, phía trên kẹp một tờ giấy trắng, Trần Tinh Hà ngồi ở trên bàn, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì gật gật đầu.
Hứa Thanh Tiêu cũng gật gật đầu, xem như đáp lễ, hai người ở chung mười ngày, quan hệ cũng coi như ổn, nhưng mà Trần Tinh Hà thật sự có chút lạnh lùng, bình thường không nói chuyện nhiều, nhưng có hỏi thì sẽ đáp, vô cùng có trách nhiệm.
"Thanh Tiêu, ngồi xuống trước đi đã.”
Chu Lăng bảo Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống trước.
Đợi Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, tay Chu Lăng cầm bút lông, viết mấy từ lên trên giấy trắng.
【 An Quốc 】
【 Hưng Quốc 】
【 Phiên Vương 】
【 Biên Cảnh 】
【 Yêu Ma 】
Chương 55 Chương 55: Đoán Đề, Trình Đại Nhân Lại Mời (1)
Năm từ xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, nhưng không nói gì, chờ Chu Lăng viết xong.
"Thanh Tiêu, Tinh Hà, lần này vi sư nghiên cứu mấy chục ngày, mấy ngày trước còn thảo luận qua cùng mấy vị đồng môn, năm nay đề kỳ thi phủ, nếu không có gì ngoài dự đoán, chắc sẽ là năm đề tài này."
Chu Lăng nói có phần tự tin.
Vấn đề đoán đề này, kỳ thật là một công việc kỹ thuật, đoán trúng thì là làm chơi ăn thật, đoán không trúng cũng không sao cả, coi như chưa từng đoán.
Hai người không nói gì, chỉ gật gật đầu, ánh mắt rơi vào năm đề này.
Mà Chu Lăng cũng không gây khó dễ, trực tiếp mở miệng.
"Nữ đế đăng cơ, sáng tạo kỳ đàm thiên cổ, vương triều Đại Ngụy kiến quốc bảy trăm bốn mươi ba năm, quốc vận hưng thịnh, nhưng mà tân triều xuất hiện, lại là biến số."
"Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ tử xưng đế, trên dưới triều đình đều không phục, bên ngoài miếu đường, cũng xuất hiện rất nhiều tiếng phản đối, nhất là dân chúng, lại càng dễ dàng bị lôi kéo."
"Hiện giờ yêu ma loạn thế, thế nhân đều nói là nữ đế đăng cơ, mang đến điềm xấu, cho nên đối với đương kim bệ hạ mà nói, cần sách lược an quốc, để trị vì quốc gia, nếu không lời đồn tứ phương, lòng người hoảng sợ, quốc vận bất thông."
"Sở dĩ vi sư tự tin như vậy, chính là bởi vì đề văn kỳ thi phủ lần này, đều phải trình đến kinh đô, loại đãi ngộ này chỉ có kinh khoa mới có, nhưng kinh khoa còn cần chờ đợi nửa năm."
"Bệ hạ chờ không kịp, cho nên mới như vậy."
Chu Lăng mở miệng, từng chữ từng chữ.
Ông ấy đứng ở góc độ quốc gia, từ suy nghĩ của Hoàng đế, đồng thời lại từ góc độ kỳ thi phủ tiến kinh để suy đoán đề kỳ thi phủ.
Có thể nói, quan điểm này là rất hợp lý.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, tán thành mỗi một câu nói của Chu Lăng.
Không hổ danh là gừng càng già càng cay, suy nghĩ rõ ràng.
"Kế sách Hưng Quốc, là đề dự phòng, từ khi bệ hạ lên ngôi bảy lần xuất chinh biên quan, quốc khố trống rỗng, trăm nghiệp chờ hưng, an quốc tuy quan trọng, nhưng hưng quốc cũng quan trọng không kém, điểm này các ngươi cũng phải chú ý."
Chu Lăng nói, Hưng quốc là lựa chọn của hắn, dựa theo trình tự mà nói, ắt hẳn không thể quan trọng bằng An quốc, hiện giờ Hoàng đế cần là an định quốc gia, nếu không an định sao có thể hưng thịnh lên?
Hứa Thanh Tiêu nhìn Hưng quốc, trong khoảng thời gian này hắn cũng đọc rất nhiều sử sách, nhất là về sử sách hiện đại.
Vương triều Đại Ngụy được thành lập năm 743, Thái Tổ khai quốc, ba đời Võ Đế tiếp nối, liên tục chinh phạt, đặt nền móng uy lực Đại Ngụy, ngoại phạt nội công, bất kể ngươi theo tiên đạo hay ma đạo, tất cả đều thuần phục dưới vương đạo.
Sau đó lại liên tiếp xuất hiện năm đời Văn Đế, thống trị quốc gia, an quốc hưng thương, khiến cho kinh tế phát triển nhanh chóng, cũng chính là bởi vì sự ra đời của năm đời Văn Đế, dẫn đến võ tướng vương triều Đại Ngụy bị đè ép, quan văn lại được trọng dụng.
Kết cục của việc sùng quan văn ép quan võ mãi mãi cũng không tốt, biên quan nhiều lần khinh suất, năm đời Văn Đế đều dùng phương pháp khoan nhân, ý đồ đồng hóa, đáng tiếc sói tham thì thế nào cũng ăn không no.
Biên quan xâm nhập, gây ra "mối nhục Tĩnh thành", man di phương bắc thiếu chút nữa đánh tới kinh đô, nếu không phải vương triều Đại Ngụy căn cơ hùng hậu, hơn nữa cộng thêm Man tộc đồ thành, khiến cho thần nhân cộng phẫn, tông môn khắp nơi cũng nhao nhao viện thủ, chỉ sợ thật sự sẽ đánh giết vào kinh đô.
Mà trải qua một năm sau mối nhục Tĩnh thành, vị hoàng đế thứ tám của vương triều Đại Ngụy, Kiến Khang Đế băng hà, nghênh đón vị hoàng đế thứ chín, cũng là một vị hoàng đế tràn ngập kỳ tích.
Bởi vì vị hoàng đế này là con thứ, cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, ngược lại là do một cơ thiếp sinh ra.
Trên lý thuyết căn bản không thể làm hoàng đế, nhưng cũng bởi vì mối nhục Tĩnh thành, Kiến Khang Đế hiểu được Đại Ngụy cần một vị Võ Đế, dân chúng thiên hạ cũng biết, Đại Ngụy cần một vị Võ Đế, văn võ bá quan cũng biết rõ Đại Ngụy cần một vị Võ Đế.
Cho nên vị hoàng tử con thứ này, lập nên kỳ tích kế thừa ngôi vị hoàng đế, quốc hiệu Võ Nguyên.
Lấy chữ Võ làm quốc hiệu, cũng đủ để thể hiện khí phách của hắn.
Năm mươi năm kế tiếp, Võ Nguyên Đế quả thật chống đỡ được cốt khí Đại Ngụy, ngự giá thân chinh bảy lần, bắc phạt bảy lần, giết không biết bao nhiêu Man tộc, thủ đoạn thiết huyết, được xưng là hoàng đế trên yên ngựa.
Nhưng đáng tiếc là, bởi vì nhiều năm chinh phạt, không biết bị bao nhiêu thương tích, hơn nữa rời khỏi triều đình rất lâu, lần thứ bảy bắc phạt đại bại mà trở về, trở nên nghi thần nghi quỷ.
Hơn nữa vương triều Đại Ngụy bảy lần bắc phạt, cốt khí đã có rồi, nhưng tiền không còn, quốc khố trống rỗng, thuế tăng lên hàng năm, đến nỗi dân chúng lầm than.
Trực tiếp nhất chính là bổng lộc quan viên, bổng lộc tháng của nha dịch chỉ một lượng bạc, là thứ bổng lộc thấp nhất kể từ khi khai quốc Đại Ngụy tới nay.
Cũng chỉ một năm trước, Võ Nguyên Đế băng hà, để lại một cục diện rối rắm mà đi.
Nửa đời trước của Võ Đế có thể nói là công lao vĩ đại, bảy lần bắc phạt là nhiệt huyết cỡ nào? Khí phách ra sao?
Nhưng nửa đời sau làm cho người ta tiếc hận, trung gian bất phân, đầy lòng nghi ngờ, giết người vô tội, bảo thủ cố chấp, cuối cùng bị gắn với danh xưng Võ Phạt.
Có ý bắc phạt, cũng có ý hung ác, nói tóm lại, chuyện sau này là do hậu nhân bình.
Mà Võ Nguyên Đế còn có một vấn đề, vấn đề này chính là, không có con nối dõi, chính xác mà nói là không có con trai, chỉ có một nữ nhi.
Vốn tưởng rằng trọng thần triều đình sẽ lựa chọn một vị phiên vương nơi khác, hoặc là từ trong hoàng thất lựa chọn người để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Nhưng điều khiến người trong thiên hạ không ngờ tới chính là, người con gái duy nhất mới bước sang tuổi 24 của Vũ Nguyên Đế đã đăng cơ xưng đế.
Dẫn tới thiên hạ bàn tán.
Mà nguyên nhân Chu Lăng lấy [Hưng quốc] làm đề chính là, Võ Nguyên Đế bảy lần bắc phạt, bay mất quốc khố.
Vì thế rất có thể sẽ lấy vấn đề này làm đề.
Tương ứng với sử sách gần đây, Hứa Thanh Tiêu hiểu vì sao Chu Lăng lại đoán đề như vậy.
Sau đó, Chu Lăng chỉ vào ba vấn đề phía sau.
"Phiên vương, biên cảnh, yêu ma, xác suất xuất hiện ba đề này sẽ không lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện."
"Từ khi Võ Nguyên Đế đăng cơ, phiên vương các nơi bồi dưỡng hậu đại sùng võ, hiện giờ dẫn phát một loạt vấn đề, có lẽ sẽ xuất hiện trong đề thi."
"Biên cảnh cũng không cần nói thêm gì nữa, loạn biên quan mãi mãi bất biến, không diệt tộc khác, khó có thể bình loạn, nhưng diệt tộc khác, khó như lên trời."
"Loạn yêu ma này có liên quan đến dị thuật, chỉ có điều trên lý thuyết sẽ không lấy cái này ra làm đề."
Chu Lăng chỉ vào ba đề cuối cùng.