• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31 Chương 31: Nhập Phẩm Lần Nữa, Nho Đạo Thập Phẩm (1)

Mở mắt ra lần nữa.

Là Thiên Địa Văn Cung.

Cả tòa Văn Cung đều truyền đến tiếng nói to lớn.

"Ứng như tiền quyền, bất đắc kỳ ý, ứng như mỹ sắc, bất đắc kỳ duyệt, ứng như thao thiết, bất đắc kỳ tâm."

"Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?"

Đây là thánh ngôn.

Hứa Thanh Ngôn khôi phục lại ý thức, hắn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng chắc chắn nơi Thiên Địa Văn Cung kia có quan hệ mật thiết với "Nho đạo".

Không suy nghĩ nhiều nữa, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong Văn Cung.

Dường như trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện chỗ khác biệt.

Trong ao tràn đầy một thứ chất khí màu trắng.

Giống như mây mù sương khói vậy.

Nhưng đang liên tục tăng lên không ngừng, ước chừng qua một lúc lâu, bên trong ao đã tràn đầy mây mù.

Sau một khắc, tất cả sương mù mây khói màu trắng đều xông thẳng về phía pho tượng đầu tiên đặt ở chính giữa đại điện.

Sương trắng quấn quanh pho tượng, có vẻ mịt mờ mà thần bí.

Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đó chăm chú.

Trong vòng ba tháng mình nhất định phải đột phá được cửu phẩm, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, ngay từ đầu hắn đã không muốn tiếp tục tu luyện dị thuật rồi, giờ này có thể ngăn chặn được ma chủng hay không, tất cả đều phải dựa vào tòa Thiên Địa Văn Cung này.

Cho nên bất kỳ loại biến hóa nào của Văn Cung, dường như đều liên quan đến vận mệnh trong tương lai của bản thân mình vậy.

Mà thời gian cùng đang từng chút một trôi qua.

Đến cuối cùng, pho tượng nhìn vô cùng sống động bắt đầu nứt toác ra, vết nứt này nối liền vết nứt khác, phát ra tiếng vang.

Hứa Thanh Tiêu không dám phát ra tiếng động, mà đứng yên nhìn.

Hắn không dám làm bậy, sợ sẽ phá hỏng chuyện gì đó.

Cuối cùng, pho tượng từ đầu đến chân đều rạn nứt hết, từng mảnh vụn màu trắng rơi xuống lả tả, sau đó lại hóa thành một luồng sương trắng nhạt nhòa, giống như một dòng nước, lại chảy vào trong ao như cũ.

Mà pho tượng ấy đã biến mất, thay vào đó là một người còn sống.

Đúng vậy.

Một người còn sống.

Hứa Thanh Tiêu líu hết cả lưỡi.

Hắn không ngờ, ở trong pho tượng này còn giấu một người sống nữa ư?

Nhưng mà ngẫm lại thì tòa Văn Cung Thiên Địa này cũng không phải thực thể, như vậy thì cũng có thể hiểu được.

"Là đại năng tuyệt thế ư?"

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại sinh ra tò mò.

Là một người xuyên không đến đây, Hứa Thanh Tiêu càng hiểu được chiêu thức này.

Nhưng đáng tiếc, đây không phải một cụ già nào hết, trái lại còn là một người trẻ tuổi, hơn nữa tướng mạo còn rất đẹp trai nữa.

Ngũ quan thanh tú, ưa nhìn, màu da như tuyết, tóc dài ba ngàn sợ, dùng một cái ngọc quan màu xanh nhạt để ghim tóc lên, phía trên còn cài một cây trâm màu xanh nhạt nốt.

Hơn nữa toàn thân đều tỏa ra khí chất tiên nhân.

Tựa như trích tiên vậy.

Nhìn dáng vẻ thôi cũng biết là bất phàm.

Nhưng mà, còn chưa kịp để Hứa Thanh Tiêu mở miệng lên tiếng trước.

Ánh mắt của vị nam tử tuấn mỹ kia đã hạ xuống.

Y hơi mơ màng, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

"Ta là ai?"

Giọng rất dễ nghe, ôn nhuận như ngọc.

Nhưng câu hỏi này khiến Hứa Thanh Tiêu ngẩn người.

Sao mà không đi theo đường cũ đã vẽ ra vậy cha nội?

Vừa lên sàn đã hỏi ta là ai?

Sao ta biết ngươi là ai chứ?

Theo lý thuyết không phải nên hỏi thẳng bây giờ là niên đại nào? Sao đó thấp giọng trầm ngâm nói một câu, không ngờ ta lại ngủ say nhiều năm như vậy, cảm tạ tiểu hữu đây đã cứu ta ra, để báo đáp ngươi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi quyển tâm pháp vô thượng này.

Hứa Thanh Tiêu khó chịu.

Ban đầu nhìn thấy có người xuất hiện, còn tưởng là cụ già thập cổ lai hi, không ngờ lại bắt đầu như này.

Thôi kệ nội tâm có khó chịu đến thế nào đi chăng nữa, Hứa Thanh Tiêu vẫn lập tức đi lên phía trước nói.

"Vãn bối Hứa Thanh Tiêu, xin ra mắt tiền bối."

Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, lễ nghi đúng nơi đúng chỗ, mặc dù không biết lai lịch của đối phương ra sao, nhưng chắc chắn là tốt hơn thân phận nha dịch của mình một trăm lẻ tám ngàn lần.

Có thể phá tượng đi ra ở chỗ này, thì địa vị sao có thể nhỏ được?

"Hứa Thanh Tiêu?"

"Tên ta là Hứa Thanh Tiêu hả?"

Nam tử tuấn mỹ hơi ngạc nhiên hỏi.

Thôi rồi.

Là thằng ngu.

Hứa Thanh Tiêu chết trong lòng một chút, còn nghĩ đối phương sẽ mang mình cất cánh bay lên trời cao, nhưng không ngờ đối phương chẳng những đến cả bản thân mình là ai cũng không biết, lại còn không nghe hiểu tiếng người nữa.

"Tiền bối, vãn bối là Hứa Thanh Tiêu, vãn bối không biết tiền bối là ai."

"Nhưng mà tiền bối có thể từ từ suy nghĩ cẩn thận, chắc là vì vừa sống dậy, ký ức còn phủi đầy bụi."

Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói.

Trong lòng còn mong người này chỉ mất trí nhớ tạm thời, đợi một lát là có thể nhớ ra được một vài chuyện.

Quả nhiên, nói những lời này xong, người kia gật đầu, thầm thì.

"Ngươi tên là Hứa Thanh Tiêu."

"Ký ức phủi bụi?"

Hắn đứng tại chỗ, mày nhíu mặt, không ngừng nhớ lại và suy nghĩ.

Hứa Thanh Tiêu không dám quấy nhiễu, chỉ đành đứng ở một bên yên lặng đợi chờ.

Không biết là trôi qua bao nhiêu lâu.

Cuối cùng, cái vị nam tử tuấn mỹ này mới lên tiếng.

"Ta nhớ được một ít rồi."
Chương 32 Chương 32: Nhập Phẩm Lần Nữa, Nho Đạo Thập Phẩm (2)

"Là một trận đại chiến, đất chết kéo dài vô tận, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng, bầu trơi rơi xuống mưa máu, có rất nhiều tiếng khóc, có tiếng gào khóc, rất thảm, thảm vô cùng, là luyện ngục chốn nhân gian."

"Còn những thứ khác, ta không nhớ được gì hết."

Giọng nói của hắn vang lên.

Hứa Thanh Tiêu suy tính tỉ mỉ lại một lúc, căn cứ vào mấy từ then chốt này, đã có chút đoán ra được.

Nhìn Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư, người nam tử tuấn mỹ không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

"Vị huynh đài này, ngươi lôi ta sống dậy thì cũng nên biết vài chuyện chứ?"

Bây giờ trong đầu hắn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến bản thân hết, ký ức duy nhất đã bị nghiền nát đến vô cùng vô tận, không thể trợ giúp được gì hết, cho nên chỉ có thể đặt hy vọng lên trên người Hứa Thanh Tiêu thôi.

"Tiền bối, vãn bối cũng không rõ lắm, với lại tòa cung điện này là ở trong đầu của vãn bối."

Hứa Thanh Tiêu hơi xấu hổ, nói rõ tình huống.

"Trong đầu?"

Người này lại ngẫm nghĩ tiếp, hình như không thể hiểu ra được trong đầu là cái gì.

"Khụ, có thể dùng nguyên thần để hình dung, tiền bối chắc sẽ hiểu rõ hơn."

Hứa Thanh Tiêu đổi sang một từ khác.

"Nguyên thần?"

Kẻ này vẫn mù tịt.

Thôi được rồi.

Hứa Thanh Tiêu không muốn dây dưa mấy chuyện này nữa.

"Tiền bối, mặc dù vãn bối không biết thân phận của ngài, nhưng căn cứ vào ký ức của tiền bối, đã có chút suy đoán."

Hứa Thanh Tiêu nói thế.

"Suy đoán? Kính xin huynh đài đây giải thích nghi hoặc."

Đối phương cũng không tự cao, trái lại vô cùng ôn hòa nho nhã.

"Tiền bối nặng lời rồi, vãn bối có chút sợ hãi, gọi ta một tiếng Thanh Tiêu là được."

Hứa Thanh Tiêu cũng không dám trèo cao, người ta bây giờ đang nằm trong trạng thái mất trí nhớ, bây giờ mình trèo lên đầu người ta ngồi, quay đầu ký ức khôi phục một phát, nhỡ không vui thì bản thân mình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Ổn trọng vẫn tốt hơn.

"Tiền bối, lúc nãy ngài có nhắc đến thứ duy nhất ngài nhớ ra được chính là một trận đại chiến, đất chết kéo dài vô tận, vòm trời mưa máu, thế nhân ai khóc, đây hiển nhiên là một trận đại chiến."

"Một trận đại chiến không gì sánh lại được, bằng không, sẽ không thể kinh khủng đến mức vậy."

"Mà tòa cung điện này tên là Thiên Địa Văn Cung, liên quan đến Nho gia, ngài có thể là tu sĩ nho gia ở tận trăm ngàn năm trước, thậm chí còn lâu hơn, đã trải qua một trận đại chiến sinh tử, ngài vì cứu vớt sinh linh trăm họ thiên hạ, từ đó hy sinh chính mình."

"Hành động vĩ đại lúc ấy đan xen vui buồn lẫn lộn, là đại nghĩa đại nhân, được vạn dân kính ngưỡng, thế nhân tôn sùng, thế nên sau này được các tiền bối khác đắp nặn lên pho tượng chân thân này, đặt trong Văn Cung, để tưới nhuần kỳ thần, ôn dưỡng sinh mệnh mới được sinh ra, ngài ngẫm xem liệu có đúng là như thế này không?"

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục thổi phồng đoán già đoán non một hồi.

Nhưng mà lần suy đoán này, cũng không phải không có lý.

Người được lập thành tượng, tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ bé gì, cũng không phải tiện tay làm mấy chuyện tốt là được đắp thành tượng.

Hứa Thanh Tiêu nói những lời phỏng đoán này xong, nam tử tuấn mỹ kia lại rơi vào trong suy nghĩ, trong miệng vẫn lầm bầm mấy câu.

"Sinh linh trăm họ khắp thiên hạ, hy sinh bản thân, vui buồn lẫn lộn, vạn dân kính ngưỡng, thế nhân tôn kính."

"Vui buồn lẫn lộn, vạn dân kính ngưỡng."

Hắn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, sau đó trong mắt sáng ngời, lộ vẻ mừng rỡ.

"Tiền bối nhớ ra gì rồi?"

Hứa Thanh Tiêu thoáng thấy, cũng vui mừng theo, sau đó hỏi dò.

"Không nhớ gì hết, nhưng mà ta cảm thấy suy đoán của người rất đúng."

Nam tử tuấn mỹ lắc đầu, hắn không nhớ ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào hết, chẳng qua chỉ cảm thấy những lời Hứa Thanh Tiêu nói rất có lý.

Hứa Thanh Tiêu: "..."

Có phần trầm mặc, không biết nên nói cái gì, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ vững nụ cười như cũ, dù gì thì gì cũng không thể lưu lại ấn tượng xấu được.

Hai người không nói gì.

Hơi lộ vẻ xấu hổ rồi đấy.

Nhưng mà sau khi xấu hổ xong, Hứa Thanh Tiêu chợt nhớ đến một chuyện, không nhịn được hỏi nam tử tuấn mỹ kia.

"Tiền bối, vãn bối muốn hỏi một chuyện, cái ao này là thứ gì thế?"

Hứa Thanh Tiêu chỉ về phía cái ao cách đó không xa, hỏi thăm thử nam tử tuấn mỹ kia.

Hắn mãi vẫn chưa biết đây là ao gì, chắc người đứng trước mặt hắn sẽ biết.

Nhưng mà khiến Hứa Thanh Tiêu thất vọng rồi, vị nam tử tuấn mỹ kia chỉ nhìn thoáng qua cái đã lắc đầu nói.

"Huynh đài thứ lỗi cho, ta cũng không rõ lắm."

Vẫn đang mất trí nhớ.

Thấy đối phương cũng không biết, Hứa Thanh Tiêu cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn cái ao kia một chút.

Sương trắng vẫn đầy tràn trong ao.

Có một loại cảm giác như mây rơi mây lạc xuống vậy, trừ điều đó ra thì không có gì thay đổi hết.

Được rồi, chắc phải từ từ đào bới vậy.

Hứa Thanh Tiêu hơi bất đắc dĩ.

Bởi vì đã không có nhiều thời gian nữa, ba tháng chớp mắt thôi sẽ trôi qua nhanh thôi.

Nếu như không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp giải quyết nào, thì chắc mình chỉ đành tiếp tục mạo hiểm tu hành di thuật thôi.
Chương 33 Chương 33: Nhập Phẩm Lần Nữa, Nho Đạo Thập Phẩm (3)

Nhưng mà cho dù không có tý thông tin nào, nhưng Hứa Thanh Tiêu ước chừng cũng đoán được một ít.

Khí mây mù ở trong ao này, chắc chắn liên quan đến việc mình đọc sách.

Còn đây rốt cuộc là thứ gì thì vẫn chưa rõ ràng lắm.

Nhưng ít nhất là cũng xác định được một chuyện chính xác.

Đó chính là, khí mây ở trong này càng nhiều, thì sáu pho tượng còn lại ở trong điện này cũng sẽ sống lại.

Lúc này Hứa Thanh Tiêu chỉ đợi hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, là vị nam tử tuấn mỹ này sớm ngày khôi phục lại ký ức.

Thứ hai, những pho tượng sau khi sống này, đừng mất trí nhớ.

Nếu không, những ngày tiếp theo, muốn ăn gì thì ăn cái đó đi rồi ra vườn nằm ngửi hơi đất cho quen là vừa.

Hắn không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi, nếu vẫn ngủ mê man, nhỡ đâu bỏ qua điều gì đó thì không hay lắm.

Hứa Thanh Tiêu lập tức đi đến trước mặt nam tử tuấn mỹ nói.

"Tiền bối cứ từ từ nghĩ tiếp, vãn bối còn có chút việc, xin được cáo lui trước, đợi thêm một lát nữa ta sẽ đến tìm ngài sau."

"Được, huynh đài đi thong thả."

Nam tử tuấn mỹ rõ ràng còn đang nằm ở trạng thái mông lung, nghe thấy Hứa Thanh Tiêu bảo muốn đi, cũng không níu hắn lại.

Lúc này Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, bóng người dần dần biến mất.

Thoáng một cái.

Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại, sắc trời vẫn hơi sáng sủa, hắn đong đếm thời gian một chút, đại khái chắc đã trôi qua hơn hai canh giời rồi.

Nhưng mà thời gian ở trong cung điện, rõ ràng không chỉ có hai canh giờ.

"Thời gian trong cung điện và thế giới bên ngoài trôi qua không giống nhau?"

Hứa Thanh Tiêu nhạy bén phát hiện thông tin này.

Đây là một thông tin có ích, nếu như thời gian cả hai chênh lệch thì mình có thể lợi dụng tốt điểm này, có lẽ sẽ có hiệu quả.

Nhưng mà tiếp theo đấy, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều làm gì nữa.

Mà cầm quyển sách thứ hai lên, tiếp tục đọc.

Bây giờ hy vọng duy nhất chính là Văn Cung ở trong này, cho nên không thể ngừng đọc sách được.

Từng quyển sách một đều được Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc đọc hết.

Chu Lăng đưa cho tổng cộng mười sáu cuốn sách.

Cũng không hiểu tại sao, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy đầu óc mình rất minh mẫn, tư duy so với trước kia sống động hơn rất nhiều.

Một vài chỗ hành văn tối nghĩa khó đọc, Hứa Thanh Tiêu chỉ liếc mắt cái đã lĩnh ngộ được ý nghĩa ở trong đó.

Mười sáu quyển sách.

Hứa Thanh Tiêu mất không đến năm canh giờ đã đọc xong hết toàn bộ.

Mà đúng giờ khắc này.

Một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lên xung quanh Hứa Thanh Tiêu.

Trong chớp mắt, trong đầu giống như có một tiếng sấm nổ vang vậy.

Từng luồng khí trắng trào ra từ trong sách thấm vào cơ thể.

Đây là.

Hạo nhiên chính khí.

Trong ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lộ vẻ kinh ngạc.

Ngưng tụ được hạo nhiên chính khí tức là... nhập phẩm rồi.

Nho đạo thập phẩm.

Dưỡng khí cảnh.

Hứa Thanh Tiêu hơi bất ngờ.

Hắn không nghĩ mình vậy mà có thể một đêm nhập phẩm được luôn.

Nho đạo thập phẩm.

Đệ thập phẩm tên là 【 Dưỡng khí 】

Nuôi dưỡng ý Hạo nhiên chính khí.

Lòng có hạo nhiên khí, hạ bút như cóthần.

Trong mười sáu quyển sách này, có một quyển chuyên giảng giải Dưỡng khí cảnh, cho nên Hứa Thanh Tiêu mới biết tầm quan trọng của Dưỡng cảnh khí.

Kẻ theo Nho đạo dưỡng khí, trong lòng có hạo nhiên khí, phù hợp để văn cốt hiện ra, lúc hạ bút cũng sẽ có hạo nhiên khí.

Loại hạo nhiên khí này, đối với người bình thường mà nói thì không cảm nhận ra được bất kỳ gì hết, nhưng đối với người có tu vi thâm sâu, thì càng có thể cảm ứng được sự phi phàm ở trong đó.

Nhất là yêu ma, hạo nhiên chính khí chính là khí chí dương nhất trong thiên địa, còn chí dương hơn cả sức mạnh sấm sét nữa.

Cho nên hôm qua Chu Lăng mới nói tà ám không dám đến gần ông ba trượng, cũng không phải nói phét.

Ba trượng thì nói quá xíu, nhưng một trượng thì chắc chắn là có.

Đó là vì Chu Lăng chưa nhập phẩm.

Học hành cực khổ vài chục năm đọc sách thánh hiền, cộng thêm việc dạy dỗ giáo dục người, tại sao vẫn chưa thể nhập phẩm, đủ để thấy được nhập phẩm nho đạo gian lao khổ sở đến bao nhiêu.

Mà mình chỉ đọc được có mười sáu quyển sách, vậy mà có thể nhập phẩm được?

Thế này... hơi thái quá rồi ha.

"Lẽ nào mình nên đi theo con đường của Nho đạo? Nhưng lại bị trễ nãi vì võ đạo?"

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu sinh nghi.

Tu luyện võ đạo mấy chục năm, vậy mà mãi không nhập phẩm, còn phải mượn dị thuật trợ lực mới nhập phẩm được.

Nhưng tu hành Nho đạo, thậm chí ngay từ đầu bản thân cũng không nghĩ đến chuyện nhập phẩm, kết quả qua một đêm đã nhập phẩm rồi.

Chênh lệch giữa hai vế hơi lớn rồi đấy.

Như vậy hỏi sao Hứa Thanh Tiêu lại không nghĩ bản thân ,òm có phải đã đi nhầm đường rồi hay không?

Nhưng rất nhanh thôi Hứa Thanh Tiêu đã lắc đầu, hơi lẩm bẩm.

"Chắc là liên quan đến Văn Cung rồi."
Chương 34 Chương 34: Ngươi Nhập Phẩm Rồi? Ngươi Hù Ta? (1)

Không phải Hứa Thanh Tiêu không có tự tin vào bản thân, chủ yếu là từ nhỏ đến lớn đã không có sở trường gì hết, cũng không có ưu điểm gì biểu hiện ra bên ngoài, nghĩ mình quá ưu tú thì cũng không tốt.

Hơn nữa có Thiên Địa Văn Cung này, bản thân đã liên quan với Nho gia rồi, hai thứ liên kết lại một chút cũng thấy hợp tình hợp lý.

"Bất luận là như thế nào thì con đường Nho đạo này chắc chắn thích hợp với ta hơn, nhưng cũng không thể để mặc võ đạo được."

"Chỉ tiếc đây không phải thế giới Nho đạo, bằng không cũng không phải không thể chỉ tu một mình nho đạo."

Hứa Thanh Tiêu mau chóng xác định được ý định.

Nếu bản thân mình đã có thiên phú Nho đạo, vậy thì cứ học cho thật tốt, nhưng võ đạo cũng là chủ yếu.

Dù sao thì đây cũng không phải thế giới chủ Nho đạo, không có chuyện đọc một bài thơ là có thể ngưng tụ ra được dị tượng đánh người khác được, cũng không có cách dùng một hàng chữ là trấn được quốc.

Nhưng nho đạo nhất mạch cũng có chỗ tốt, tu sinh dưỡng tính, kéo dài tuổi thọ là trụ cột, nho giả cường đại, tuân theo khí vận của trời đất, khắc chế tai họa, trấn áp yêu ma, thậm chí có thể buộc tội tố cáo tất cả.

Nói cách khác, nhìn ai không vừa mắt thì cà khịa người đấy, ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta.

Dù sao nhận được khí vận của thiên địa, hoàng đế cũng chỉ là thiên tử, có gan giết nho, sẽ khiến quốc vận không thể hưng thịnh được.

Đây cũng không phải chuyện đùa.

Mọi mặt đều không tệ lắm, thích hợp để trà trộn vào triều đình nhất.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải trở thành đại nho, có uy vọng có danh tiếng, hơn nữa có được sự tán thành của trời đất, nếu không chỉ bằng một nho giả phổ thông thôi, nếu dám chỉ thẳng vào mặt mũi của hoàng đế mà chửi um một trận lên, ngày mai vì bước chân trái vào triều đình mà bị lưu vong.

(Bước chân trái ám chỉ là bắt đầu cho vận xui đổ lên người, ý là vừa bước chân vào triều đình đã bị tống cổ lưu vong.)

Hứa Thanh Tiêu đương nhiên sẽ không ôm đại mộng xuân thu này, cũng không hy vọng xa vời bản thân ngày nào đó sẽ trở thành đại nho.

Nói tới nói lui thì bước lên con đường nho đạo là có hy vọng trấn áp được tai họa ma chủng ở trong cơ thể được.

"Hay là hôm nay đi tìm Chu tiên sinh một chuyến nhỉ?"

Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu quyết định ngày hôm nay vẫn đi tìm Chu Lăng một chuyến vậy.

Dù sao thì toàn bộ huyện Bình An này, nho sinh duy nhất chỉ có mình Chu Lăng.

Hứa Thanh Tiêu biết, có rất nhiều chuyện hạn chế việc đi tìm người khác, bản thân phải suy nghĩ nhiều lên, tránh rước đến nhiều phiền toái hơn.

Nhưng mà có rất nhiều thứ bản thân cũng không thể hiểu rõ được, bây giờ lại trong thời điểm nhạy cảm, Hứa Thanh Tiêu cũng không dám tùy tiện rời khỏi huyện Bình An, vạn nhất vừa mới rời đi, ngồi chưa vững đã đèo bòng cái án sợ tội bỏ trốn thì không phải xui xẻo sao?

Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn định đi tìm Chu Lăng một buổi.

Phiền toái thì cứ phiền toái thêm một chút, dù sao vẫn hơn ngồi yên chờ chết.

Nhưng nhìn sắc trời một thoáng, bây giờ vẫn còn sớm, đi sang quấy rầy không tốt lắm.

Vì thế nên Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Tuy rằng mấy ngày trước mới bước vào võ đạo thập phẩm, nhưng vẫn chưa có thời gian để bắt đầu tu luyện thật sự.

Giờ nha môn cho mình một tháng nghỉ dài hạn, không có việc gì để làm, Hứa Thanh Tiêu có thể yên tâm tu luyện.

Đi ra khỏi cửa phòng, tắm mình trong kim dương.

Đầu tiên Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp.

Quyền pháp không có tên, được truyền dạy trong nha môn, dùng để cường thân kiện thể, nghiêng mình để phòng thân, đồng thời cũng có thể khiến huyết khí sôi trào.

Võ giả tu luyện, thứ tu luyện chủ yếu chính là cơ thể.

Mấu chốt nhất là khí huyết.

Võ đạo thập phẩm, có người nói càng về sau khí huyết càng đáng sợ, có người nói sau khi thất phẩm xong sẽ biến chất, mỗi một giọt máu cũng giống như linh đan diệu dược, có thể kéo dài tính mạng cho người bình thường.

Nhưng đây chỉ là những lời người ta nói, còn như thất phẩm, là khoảng cách xa vời đối với Hứa Thanh Tiêu.

Nếu không phải dị thuật, chắc ngay cả thập phẩm cũng cần phải tiêu tốn thời gian mười mấy năm.

Bây giờ đã là nhập phẩm rồi.

Hứa Thanh Tiêu đánh một bộ quyền pháp vô danh này cũng không thấy phản ứng nào khác cả,

Thông qua trí nhớ mới biết, so với quyền pháp tu luyện trước đây chiêu thức nhìn qua có vẻ hung mãn h, thì bây giờ đánh một trận quyền pháp, quyền phong nối thành từng cơn, mỗi một chiêu mỗi một thức đều có vẻ vô cùng bá đạo hung ác tàn độc.

Đánh bộ quyền này mấy lần, toàn thân Hứa Thanh Tiêu đã hơi khô nóng, khí huyết quay cuồng.

Hứa Thanh Tiêu lập tức ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện Chính Dương Công.

Quyền pháp vô danh.

Nhưng Chính Dương Công lại là công pháp do triều đình cấp, có danh có tiếng, hơn nữa địa vị cũng rất cao.

Là một trong những công pháp võ đạo thượng thừa nhất thiên hạ.
Chương 35 Chương 35: Ngươi Nhập Phẩm Rồi? Ngươi Hù Ta? (2)

Đương nhiên đây là chỉ bản gốc rồi, Chính Dương Công mà nha dịch được tu luyện đương nhiên là bản được cắt xén rồi, thuộc về bản cơ sở, đợi ngươi có công trạng, được thăng quan tiến chức, sau đó mới phát cho ngươi công pháp mới.

Có chút ảnh hưởng, nhưng vấn đề không lớn, dù sao xuất thân từ chốn bần hàn chỉ có như vậy thôi, nhất định là phải chịu chút thiệt đòi, nhưng cũng có thể tạo phúc cho thế hệ con cháu tương lai sau này.

Hứa Thanh Tiêu bắt đầu tu luyện Chính Dương Công.

Tắm mình trong kim dương.

Khí huyết trong cơ thể đang quay cuồng, từng đường huyết khí đang vận chuyển tuần hoàn, ôn dưỡng cơ thể, đợi đến lúc cơ thể đạt đến mức viên mãn, là có thể hóa huyết thành khí, khai phá khí mạch.

Cần phải bước vào đệ cửu phẩm, Ngưng mạch cảnh.

Cần dẫn khí huyết phá tan khí mạch, mà huyết khí đập đến khí mạch sẽ biến mất, dùng cách đơn giản nhất để hình dung thì, đó chính là dùng khí huyết chuyển hóa thành chất dinh dưỡng, ban đầu là làm dịu khí mạch, sau đó thừa dịp còn đang hăng máu để khuếch trương khí mạch.

Cho nên quá trình này còn được gọi là "Hóa khí dưỡng mạch."

Một khí mạch, đều cần hàng trăm đường khí huyết để ôn dưỡng.

Hứa Thanh Tiêu tu luyện Kim ô tôi thể thuật, đã nuôi dưỡng ra được mười đường khí huyết.

Còn thiếu chín mươi đường nữa.

Nhưng bây giờ chắc đã hai canh giờ, đừng nói là một đường khí huyết, ngay cả một luồng khí huyết cũng không tụ ra được.

Muốn mau chóng ngưng tụ ra được, cách đơn giản nhất chính là uống dược liệu bổ huyết hoặc một ít thịt yêu thú.

Nhưng loại vật này giá đắt xắt ra miếng, Hứa Thanh Tiêu không có tiền, có tiền cũng không cam tâm bỏ ra để mua.

Dù sao dùng những vật này nói gì thì nói cũng không thể tăng lên nhanh chóng được, vẫn cần thời gian dài để bồi bổ.

Không bằng mua một tòa nhà lớn, sau đó đợi giá tiền tăng lên.

Người xưa thường nói, mua một căn nhà sớm, thắng được mười năm đọc sách đấy thôi.

Nhưng mà chỗ tốt duy nhất chính là võ đạo tu hành không có hạn chế gì, nếu ngươi đồng ý, ngồi yên một chỗ cả ngày luyện công cũng được.

Đơn giản chỉ là càng luyện công không ngừng thì hiệu quả càng kém mà thôi.

"So sánh rồi thì, một lần tu luyện dị thuật ước chừng có thể tụ ra được hơn mười đường huyết khí, khó trách lại có người dám mạo hiểm tu luyện dị thuật."

Trong lòng so sánh một hồi xong, Hứa Thanh Tiêu càng hiểu rõ chỗ tốt của dị thuật.

Tu luyện bình thường, mười năm chưa thể nhập cửu phẩm.

Nhưng mà tu luyện dị thuật, một lần đã tiết kiệm được mấy năm khổ tu, ai chẳng động lòng?

Nhưng mà những suy nghĩ này chỉ lóe lên ở trong đầu cái thôi, Hứa Thanh Tiêu lập tức không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.

Nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa.

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, quay về phòng dọn dẹp lại một chút, đóng gói sách vở xong xuôi liền đi ra khỏi phòng.

Đi thẳng về phía nhà của Chu Lăng.

Trên đường Hứa Thanh Tiêu cũng mua vài thứ, quấy rầy nhiều lần thế này cũng phải mua ít đồ bày tỏ chút chứ.

Giờ Tuất hai khắc.

Hứa Thanh Tiêu đã đi đến trước cửa nhà Chu Lăng.

Trời đã tối sầm xuống.

Bên trong nhà có thắp một ngọn đèn dầu, cổng lớn đón chặt.

Hứa Thanh Tiêu gõ cửa một cái, thoắt cái đã nghe thấy tiếng thê tử của Chu Lăng là Ngô Thị vang lên.

"Ai vậy?"

"Là ta, Thanh Tiêu."

Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng, tiếng bước chân bước đến gần, cổng được mở ra.

"Thanh Tiêu à, sao lại đến giờ này? Mau vào đây đi."

Ngô Thị sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mau chóng mời Hứa Thanh Tiêu đi vào trong.

"Đây là vài món đồ mua cho tiên sinh, hy vọng phu nhân không chê."

Hứa Thanh Tiêu đưa đồ trong tay cho đối phương, hơi khách khí nói.

"Tới thì tới thôi, còn mang quà đến làm gì, Thanh Tiêu sau này đừng làm như vậy nữa."

Ngô Thị hơi kinh ngạc, có điều mặc dù nói là như vậy, nhưng đây là quà tặng đến thăm của khách, trong lòng đương nhiên là rất mừng rồi, độ thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu tăng lên gấp đôi.

Nhận lấy lễ vật xong, Ngô Thị có chút quan tâm hỏi.

"Đã ăn gì chưa? Để ta làm cho ngươi hai đĩa thức ăn nhé?"

"Không cần không cần, hôm nay đến đây là tìm tiên sinh hỏi một số chuyện, tiên sinh đang bận à?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

"Không bận gì đâu, đang đọc sách đấy, ngươi đi thẳng vào trong tìm ông ấy là xong, để ta đi hâm nóng cho ngươi ít đồ để ăn."

Ngô Thị khoát tay áo, cũng không quan tâm Hứa Thanh Tiêu còn định nói cái gì, đi thẳng về phía phòng bếp làm đồ ăn nóng.

Mà Hứa Thanh Tiêu chỉ cười khổ tiếng, nhưng không ngăn lại thêm, lập tức đi vào trong thư phòng tìm Chu Lăng.

Đèn đuốc trong thư phòng sáng trưng.

Chu Lăng đang ngồi đọc sách, động tĩnh ở bên ngoài không quấy rầy đến ông.

Nhưng đến khi Hứa Thanh Tiêu lại gần, Chu Lăng mới phát hiện có người đến đây.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK