• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 Chương 81: Đại Tài Hiện Thế, Nam Dự Rung Chuyển (1)

“Chỉ là, có phải tiền bối đã nhớ lại chút tin tức gì rồi chưa, cũng tiện cho vãn bối trong việc tìm kiếm thông tin.”

Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn dự định đợi khi trời vừa sáng thì hắn sẽ đến Bách Lư thư viện ngay, đọc thêm ít sách.

Thuận tiện có thể đi tra tìm một ít tin tức, xem có thể giúp hắn không phục lại ký ức hay không.

“Được, làm phiền Thanh Tiêu huynh đệ.”

“Chẳng qua kí ức của ta vẫn chưa khôi phục được gì nhiều, nhưng mà chuyện có mối liên hệ với Đại thánh nhân thì đã có thể xác định rồi, những chuyện còn lại thì ta không biết.”

Nam tử tuấn mỹ trả lời.

Ký ức của hắn bị mất đi đến bây giờ vẫn chưa được khôi phục, đến giờ cũng chỉ biết được một chút như vậy.

“Đã rõ, tiền bối cũng đừng quá nôn nóng, đợi sau khi vãn bối tra sách kĩ càng xong sẽ nhanh chóng báo cho tiền bối.”

Sau khi Hứa Thanh Tiêu xác định xong mấy việc này thì làm lễ cáo lui.

“Làm phiền rồi.”

Nam tử tuấn mỹ có chút cảm kích.

Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều gì thêm liền rời khỏi Văn Cung.

Trong phòng khách.

Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu mở đôi mắt ra.

Toàn thân hắn cảm nhận được một loại thoải mái, nhất là chỗ đại não, nơi đó càng rõ ràng hơn nhiều, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể phun trào ra vừa áp chế ma tính vừa uẩn dưỡng cơ thể.

“Cửu phẩm khai khiếu, bát phẩm Tu thân.”

Nho đạo nhất mạch, thập phẩm là dưỡng khí, uẩn dưỡng Hạo Nhiên chính khí.

Cửu phẩm khai khiếu, khai mở trí tuệ chi khiếu, đã gặp qua rồi thì sẽ không quên, thông minh nhanh nhẹn.

Bát phẩm thì chính là tu thân. Dù sao thì mạch này cũng không có năng lực công kích thực chất gì, không làm được mấy chuyện hủy thiên diệt địa như võ giả nhưng mà có thể tu dưỡng thân thể.

Mà tu thân này không chỉ là tu dưỡng thân thể mà còn là tu dưỡng tính tình.

Dù sao thì một Nho giả, hễ động một chút lại nổi giận, hễ người khác nói một câu liền khó chịu, nhìn thấy người khác tốt hơn mình thì lại ghen ghét, như vậy thì sao có thể làm một Nho giả được?

Tu dưỡng thân thể, tấm lòng rộng mở, đây chính là cảnh giới bát phẩm.

Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể có nhiệm vụ uẩn dưỡng thân thể. Nếu như bước vào bát phẩm thì chính là bước vào một cảnh giới khác, không nóng không vội, lương thiện như nước, từ đó phù hợp với quy luật tự nhiên trong trời đất.

Mà bất luận là Võ đạo, Tiên đạo hay là Nho đạo thì ở giai đoạn đầu đều khá bình thường, chứ không phải là loại sẽ tăng nhanh một cách kinh khủng.

Mặc dù có cách nói một phẩm cách nhau một tầng trời nhưng mà đây là cách nói so sánh với nhau.

Nhưng từ sau thất phẩm thì sẽ không giống nữa, mỗi một phẩm đều là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Những tin tức cơ bản này thì Hứa Thanh Tiêu vẫn biết.

Nhìn lướt qua sắc trời.

Đã hơi sáng lên, là giờ Dần rồi.

Hứa Thanh Tiêu vẫn luyện công như trước.

Một canh giờ sau, toàn thân Hứa Thanh Tiêu nóng hổi, sau khi dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế Kim Ô chi lực xong thì hắn đứng dậy rời đi.

Hắn muốn đi đến Bách Lư thư viện xem sao.

Đẩy cửa phòng ra, lúc đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy sư huynh Trần Tinh Hà, còn có cả Vương Nho.

Chẳng qua Trần Tinh Hà hình như có vẻ hồn vía lên mây, hai mắt vô thần, đi về phía cầu thang.

“Sư đệ kính chào sư huynh.”

Hứa Thanh Tiêu làm lễ.

Nhưng mà Trần Tinh Hà lại như mất hồn, trực tiếp đi qua, sửng sốt không trả lời lại.

Điều này làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi nghi hoặc.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Nho.

Người này cũng đầy xấu hổ, kéo Hứa Thanh Tiêu đi qua nói:

“Thanh Tiêu hiền đệ, mấy ngày nay ngươi đừng có quấy rầy sư huynh của ngươi, hãy cho hắn có chút thời gian tiêu hóa.”

Vương nho lên tiếng.

Trên mặt hắn mang đầy vẻ xấu hổ.

“Xảy ra chuyện gì? Sư huynh hắn làm sao vậy?”

Hứa Thanh Tiêu tò mò nhíu mày.

“Cũng không có gì, chính là hôm qua sau khi ngươi đi, vừa đúng lúc ta gặp được sư huynh ngươi, Trần huynh, mà sư huynh của ngươi cũng đúng lúc có làm một bài từ, vì vậy ta liền kéo hắn đến yến hội.

“Ta nghĩ là các ngươi là người cùng một sư môn, Thanh Tiêu hiền đệ làm một bài Mãn Giang Hồng làm toàn trường kinh ngạc như vậy thì ắt hẳn là Trần huynh cũng sẽ không kém đươc, không nghĩ tới, kết quả lại là…”

Sau khi Vương Nho nói đến đây thì không nói nữa.

Mà Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu sơ sơ tiền căn hậu quả.

Ồ… chuyện này.

Không phải là Hứa Thanh Tiêu xem thường Trần Tinh Hà mà Mãn Giang Hồng chính là bài thơ lấy của Nhạc Phi tướng quân ở đpờ trước, kết hợp với bối cảnh thời đại nên mới sáng tác ra được bài thiên cổ danh từ.

Có thể được hậu thế sùng kính như vậy thì cũng đủ để chứng minh bản thân bài từ này hay đến mức nào rồi.

Trần Tinh Hà không tệ, nhưng mà so với Nhạc Phi tướng quân thì, thật đúng là… không thể sánh bằng.

Tưởng tượng một chút về cảnh tượng lúc ấy.

Tình cảnh còn có thể xấu hổ đến mức nào chứ.

Dương dương đắc ý đọc tác phẩm của mình ra, nhưng kết quả lại bị vả thẳng vào mặt, ai mà chịu được?

Nhất là hắn chỉ vừa mới nhập học không đến một tháng.

Đây chẳng phải là đang đả kích người ta hay sao.

Khụ khụ.

Ho nhẹ một tiếng, Hứa Thanh Tiêu có chút xấu hổ, mà Vương Nho thì mở miệng nói.

“Thanh Tiêu hiền đệ, đệ đang chuẩn bị đi đâu đó?”

Hắn hỏi.

“Ta định đi thư viện Bách Lư đọc sách.”

Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn trả lời.

“Đọc sách? Hiền đệ quả nhiên là đại tài, tài hoa đã rõ rành rành như thế mà còn muốn đi đọc sách. Chúng ta thật sự xấu hổ quá, nếu như hiền đệ không chê vậy thì ngu huynh xin được dẫn đường, dù sao thì ngươi cũng vừa mới tới phủ Nam Dự, không quen đường xá.”

Vương Nho vội vàng mở miệng, muốn dẫn Hứa Thanh Tiêu đi thư viện Bách Lư.

“Làm phiền rồi.”

“Không làm phiền, không làm phiền, thanh tiêu hiền đệ.”

Vương Nho nào cảm thấy phiền phức gì đâu, hắn chỉ hận không thể luôn luôn đi theo Hứa Thanh Tiêu, nhiễm ít tài hoa cũng là kiếm được món hời mà.

Sau khi hai người rời đi.

Lúc này, từng bóng người cũng đi xuyên qua các đường lớn hẻm nhỏ của phủ Nam Dự.

Trong một tửu lâu nào đó.

Một nho sinh cầm trang giấy trắng, ngay trước mắt hơn mười người trước mặt chậm rãi viết ra bài Mãn Giang Hồng Nộ Phát Xung Quan.

Sau khi hắn viết xong thì đã dẫn tới từng trận sợ hãi thán phục.

“Thơ hay! Thơ hay!”

“Đây chính là thiên cổ danh từ”

“Hay cho một câu tam thập niên công dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt, hay, hay, hay.”

“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, hay.”

Từng trận âm thanh ủng hộ vang lên dẫn tới sự chú ý của nhiều người trong tửu lâu.

“Chư vị, chính là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân làm ra, các ngươi không biết vị huynh đài này phi phàm nhường nào đâu, viết ra một bài từ, tài khí nhập thể, tấn thăng cửu phẩm. Bây giờ hắn cũng chỉ hai mươi tuổi, vừa mới đi học mới tròn một tháng, nhưng lại rất có phong thái của đại Nho.”

Nho sinh viết Mãn Giang Hồng mặt mũi đỏ bừng nói, hắn cả đêm không ngủ, đợi sau khi yến hội kết thúc thì ngay lập tức đi gọi đám hảo hữu tới, kể lại những chuyện trên yến hội.

Những lời này vừa thốt ra xong thì lập tức làm cho đám người rung động không thôi.

Mà chuyện giống vậy cũng không ngừng phát sinh.
Chương 82 Chương 82: Đại Tài Hiện Thế, Nam Dự Rung Chuyển (2)

Trong một trạch viện.

Một thư sinh điên cuồng gõ cửa lớn, lộ ra vẻ cực kì kích động.

Trời còn chưa sáng hẳn.

Trạch viện mở ra, thư sinh lập tức vọt thẳng vào, đi đến bên ngoài phòng ngủ, làm cho vị lão giả bên trong cũng đứng dậy theo.

“Tiên Bình, ngươi làm sao vậy? Sao trời còn chưa sáng mà đã chạy đến nơi này?”

Lão giả hơi tức giận, có chuyện gì mà không thể đợi đến khi trời sáng mới nói được chứ?

Sáng sớm đã làm phiền người ta nghỉ ngơi, bộ người đọc sách thì không cần đi ngủ sao?

“Tiên sinh, tiên sinh, người mau nhìn, mau nhìn đi.”

Người kia cũng không e ngại mà đem tờ giấy trắng đã chép xong đưa đến trước mặt lão giả. Vị lão giả này đã khai khiếu từ lâu, vô cùng có uy vọng tại phủ Nam Dự.

Ông ta vẫn duy trì vẻ bình thản, đưa mắt nhìn về phía trang giấy trắng.

Sau một lúc lâu.

Đôi mắt đục ngầu của lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sau một khắc, ông ta cầm nó lên như cầm bảo vật vậy.

“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt.”

“Giá trường xa, đạp phá liên vân sơn khuyết.”

“Hay, hay, hay, hay cho một câu Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, hay, quả thật rất hay, tuyệt từ, tuyệt từ.”

“Không, đây là thiên cổ danh từ, đây là thiên cổ danh từ, đây là ngươi viết ra sao?”

“Không, không thể nào. Nếu như ngươi có khả năng viết ra loại danh từ thế này thì đã sớm nhập phẩm rồi.”

“Ai, là ai?”

Trước đó lão giả vẫn còn mê mang, nhưng bây giờ thì tinh thần đã trở nên phấn chấn, thậm chí trong ánh mắt còn có thần, níu lấy cố áo học sinh của mình mà hỏi.

“Tiên sinh, đây là bài từ do một vị tên là Hứa Thanh Tiêu, trong yến hội của Lý Hâm công tử làm ra.”

“Hắn đã tài khí nhập thể, tấn cấp cửu phẩm, hơn nữa lại còn chưa tới hai mươi tuổi.”

Người này tuy bị dọa một chút nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Chưa qua hai mươi tuổi? Cửu phẩm? Trời!”

“Đi, đi tìm Trần phu tử, ta đi thay quần áo khác, không, không thay, đi đi đi, đi với ta luôn.”

Lão giả vô cùng kích động, ông muốn đi thay quần áo nhưng mà nghĩ lại thì, còn thay cái khỉ gì nữa, đi nhanh lên.”

“Đi tìm Trần phu tử làm gì chứ?”

Người kia có chút ngơ ngác, hắn chỉ đi báo tin một chút, muốn để hai sư đồ cùng nhau thưởng thức một tác phẩm hay mà thôi, đi tìm Trần phu tử làm gì?

“Đi tìm Trần phu tử đào người, nói nhảm nhiều vậy làm gì, nhanh chóng đi thôi.”

Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bên trong một trạch viện khác.

Một Nho sinh hớt hải chạy trên đường, trên tay còn cầm theo tờ giấy ghi Mãn Giang Hồng, vì sơ sẩy một chút mà hắn đã té ngã giữa đường, cũng may, còn chưa làm bẩn thi từ.

Sau khi đứng dậy hắn lại vội vàng vọt thẳng về nhà.

“Phụ thân.”

“Phụ thân.”

“Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa, mau đến xem nè.”

Sau khi nho sinh về đến nhà thì một đường xông thẳng vào phòng ngủ của phụ thân, không chút do dự phá tan phòng ngủ.

Dọa cho hai người trên giường trực tiếp nhảy dựng lên.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

“Gấp gáp như vậy.”

“Còn ra thể thống gì.”

Nam tử trung niên gầm thét, trái tim hắn đập điên cuồng, có cảm giác xém chút nữa là không xong rồi.

“Phụ thân, ngươi mau xem đi, xem đi.”

Người kia cũng không biết phải nói rõ như thế nào, cứ như vậy trực tiếp đưa thi từ cho cha của mình.

“Xem xem xem cái gì vậy? Có gì đáng xem chứ?”

“Ngươi có thể viết ra thứ tào lao gì chứ?”

“Rác rưởi gì cũng mang cho ta xem? Quả thật là…”

Nam tử trung niên giận tím người, hóa ra thằng con trai đánh thức ông ta dậy chỉ vì muốn để ông ta đọc một bài từ?

Lúc ông ta đang muốn nổi trận lôi đình thì ánh mắt ông ta liếc đến bên trên bài từ, cả người ngây ngốc cả ra.

“Nộ phát xung quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết.”

“Sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt.”

“Tam thập công danh trần dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.”

“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết.”

Chữ của bài từ không nhiều, không hơn trăm chữ.

Nhưng làm cho thân thể ông ta run lên, tựa như nhặt được bảo vật.

“Tuyệt từ, tuyệt từ, đây chính là thiên hạ tuyệt từ.”

“Con à, đây chính là do con viết đó sao? Đây chính là con viết đúng không?”

Nam tử trong niên kích động lên, dọa cho thê tử đang ở một bên ngớ ra.

“Phụ thân, hôm qua hài nhi tham gia thịnh yến của Lý Hâm công tử, đây chính là do Hứa Thanh Tiêu viết ra trên thịnh yến đấy, sư huynh hắn là Trần Tinh Hà, chẳng qua là khi vị Hứa Thanh Tiêu này làm xong bài thơ thì đã dẫn tài khí nhập thể, tấn thăng cửu phẩm.”

“Còn nữa, phụ thân, vị Hứa Thanh Tiêu này chẳng qua chỉ mới hai mươi tuổi, bây giờ triều đình có tứ đại thư viện đứng thế chân vạc, người này tất nhiên là đại tài, nếu bậc đại tài như thế có thể đưa tới thư viện Ứng Thiên chúng ta, nghĩ lại chắc hẳn cũng là một đại công lao.”

Hắn lớn tiếng nói, ánh mắt cha hắn liền sáng quắc.

Sau một khắc, ông ta trực tiếp nhảy xuống giường, cầm y phục lên nhanh chóng mặc vào.

“Đi, theo ta đi gặp Lưu phu tử, nếu như bài từ này thật sự là do người này làm ra vậy thì đây chính là đại tài đương thời, nhanh, đi thôi.”

Trong khi ông ta nói chuyện thì đồng thời cũng đã mặc xong y phục, nhanh chóng kéo con mình chạy ra cửa, để lại thê tử đang ngơ ngác.

Phủ Nam Dự

Trong nhà Phủ quân.

Chuyện tương tự như vậy cũng đang diễn ra.

Trong nhà Phủ quân.

Lý Quảng Tân đang xem thi từ trước mặt.

Hô hấp của ông ta trở nên hơi gấp rút.

Con ngươi của ông ta cũng nở to ra một chút.

“Thiên cổ danh từ.”

“Thiên cổ danh từ.”

“Thiên cổ danh từ đó.”

Ông ta thân là Phủ quân, dù chưa đi qua Nho đạo nhưng dù gì thì cũng xem như là đại quan một phương, năng lực giám thưởng tuyệt đối mạnh hơn đám Nho sinh kia nhiều.

Những người bình thường khi đọc Mãn Giang Hồng thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy rằng thi từ này viết thật tốt mà thôi.

Nhưng ông ta lại có thể cảm thấy được bản từ này sẽ mang đến cho Đại Ngụy gợn sóng to lớn.

Đối với Đại Ngụy mà nói, mối nhục Tĩnh thành chính là sự sỉ nhục to lớn bằng trời.

Ngũ đại đế vương, văn trị thiên hạ, quốc thái dân an, danh xương Vạn Quốc chi quốc, bát phương triều bái, thiên hạ cùng tôn kính.

Có thể nói rằng, trước khi mối nhục Tĩnh thành xảy ra thì vương triều Đại Ngụy cơ hồ là đã đạt đến đỉnh cao nhất.

Nhưng mà, man di phương bắc xua quân xuôi nam, thiết kỵ đã đạp phá rất nhiều thành trì Đại Ngụy.

Đồ sát hàng vạn bách tính.

Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, giết người cướp của cũng là điều rất thường thấy. Từ phương bắc xuôi xuống, mười nhà có chín nhà trống rỗng, quốc vận Đại Ngụy đi xuống đến mức thấp nhất.

Trận chiến này khiến Đại Ngụy xấu hổ không thôi, đánh đến nổi làm hoàng đế đang khỏe mạnh bỗng bệnh liệt giường, tiên dược cũng khó cứu.

Đánh cho văn võ Đại Ngụy biến thành câm điếc.

Nếu không phải trời vẫn chưa tuyệt đường Đại Ngụy thì chỉ sợ giang sơn nay đã sớm đổi chủ. Sau đó mặc dù Võ đế xuất hiện, bắc phạt bảy lần, nhưng cuối cùng cũng không có năng lực xoay chuyển.
Chương 83 Chương 83: Hồi Phủ Quân, Người Này Tên Là Hứa Thanh Tiêu (1)

Cho đến nay, man di phương bắc vẫn còn kêu gào như cũ, bọn chúng nói sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào kinh đô, tuyên bố muốn để cho đương kim Thánh thương mở tiệc mời khách đãi bọn chúng, biến thành đồ chơi trên giường của bọn chúng.

Đây là mối nhục to lớn đến nhường nào chứ?

Dù cho đến nay, man di phương bắc chỉ luôn kêu gào ngoài miệng chứ không va chạm thật sự.

Nhưng mà cái gai này thì vĩnh viễn tồn tại trong lòng thần dân Đại Ngụy.

Bây giờ, bài thi từ này của Hứa Thanh Tiêu quả thật đã nói lên tâm trạng trong lòng vô số người.

“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt.”

“Giá trường xa, đạp phá liên vân sơn khuyết.”

Lý Quảng Tân hít sâu một hơi, thật lâu sau vẫn khó mà bình phục.

“Phụ thân, người này là đại tài đương thời, có cần hài nhi kéo về dưới trướng của người hay không?”

Lý Hâm mở miệng hỏi phụ thân mình.

“Không thể.”

Lý Quảng Tân lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.

“Đại tài như thế, tuổi mới gần hai mươi mà đã trực tiếp tấn thăng cửu phẩm, lại làm ra thiên cổ danh từ, tương lai nhất định là không tầm thường.”

“Vi phụ chẳng có mặt mũi nào để hắn về dưới trướng của ta, hơn nữa, đại tài bậc này chắc chắn cũng sẽ không chịu khuất phục dưới trướng vi phụ.”

“Hâm nhi, con vừa nói bản từ này là do hắn viết cho một vị tướng quân, là ai vậy?”

Lý Quảng Tân trực tiếp cự tuyệt đồng thời cũng tò mò, bài từ này của Hứa Thanh Tiêu là làm cho ai?

Nghe nói như thế, Lý Hâm có chút xấu hổ.

“Hài nhi có hỏi, nhưng Hứa huynh không có trả lời.”

Lý Hâm có chút xấu hổ.

“Không trả lời sao?”

“Thông minh, thông minh, quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh mà.”

Lý Quảng Tân không nhịn được cảm khái.

“Đây có gì mà thông minh chứ? Phụ thân, hài nhi ngu dốt, thật sự không rõ.”

Lý Hâm có hơi sửng sốt. Mặc dù nói Hứa Thanh Tiêu đúng thật là đại tài, khen thì đáng khen thật nhưng mà có nhất thiết cần phải gượng ép như vậy không?

“Con không hiểu cũng là bình thường.”

“Từ mối nhục Tĩnh thành, quốc sách Đại Ngụy cũng theo đó mà thay đổi, lấy võ tướng làm chủ, văn thần làm phụ. Cho dù bệ hạ đời trước có hơi chèn ép nhưng mà Đại Ngụy này bây giờ vẫn do võ tướng làm chủ.”

“Bảy lần bắc phạt, phong biết bao nhiêu vương hầu?’

“Bên trong triều thần có bao nhiêu tướng lĩnh muốn dẫn binh bắc phạt? Bản từ này vừa viết ra thì đã giống như một tảng đá lớn gợi nên ngàn cơn sóng.”

“Mối hận của thần dân rõ mồn một trước mắt, mối nhục Tĩnh thành tuyết cũng không tẩy được, bất luận là vì công hay vì danh thì bắc phạt đã là chuyện đã định.”

“Mà trong những tướng lĩnh này, những người đứng đầu đa số đều đã tham dự bắc phạt, mối hận trong lòng chẳng phải là mạnh mẽ hơn chúng ta gấp trăm lần hay sao?”

“Mà Hứa Thanh Tiêu này lại không nói ra bài thơ này làm cho ai, khi chuyện này truyền tới kinh đô, mấy vị trước kia giờ đã phong vương thành hầu, chắc chắn sẽ tự thấy người đó chính là mình.”

“Danh từ phối với danh tướng, được ca tụng đến thiên cổ, bọn họ xem quyền lợi như mây khói, nhưng nếu tên tuổi của bọn họ có thể lưu danh muôn đời, lưu truyền thiên cổ thì con nói xem, đây có phải là một loại ân tình to lớn hay không?”

Lý Quảng Tân nghiêm túc phân tích cho Lý Hâm hiểu, những lời này làm cho Lý Hâm rung động không thôi.

Hắn đúng thật là chưa từng nghĩ tới mặt này.

Nhưng mà ngẫm nghĩ kĩ lại thì quả nhiên là thế.

Danh tướng cũng tốt.

Đại Nho cũng được.

Trong lòng bọn họ vì quốc gia, vì bách tính, vì thiên hạ, mà sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân là vì cái gì?

Đến cảnh giới này, tiền, quyền cũng chỉ như gió thoảng mây trôi mà thôi.

Thứ mà bọn họ muốn chính là lưu danh thiên cổ.

Đây mới là lý tưởng tối cao của đại nhân vật, đương nhiên cũng có một vài ẩn sĩ cao nhân chán ghét tất cả, loại cảnh giới này còn cao hơn nữa.

Nhưng mà ở trong triều đình, cũng không ai có thể đạt được đến cảnh giới này.

Bản từ này của Hứa Thanh Tiêu sáng tác vì một vị tướng quân.

Từ là thiên cổ danh từ, chỉ cần thời gian để nổi danh mà thôi.

Mà bài từ này làm cho ai?

Mấy vị tướng quân đỉnh thiên lập địa trong triều đình, có người đã được phong vương, có người đã là quốc công, cuộc đời của bọn họ đã đi đến đỉnh cao nhất rồi.

Muốn đi lên thêm thì không được nữa, cho nên bọn họ dường như chẳng có bất kỳ điều gì muốn đạt được nữa. Nếu như nói nhất định phải đạt được thì đó chính là chờ đợi dòng dõi hậu đại sinh ra thần tử tài năng.

Nhưng nếu như có người làm cho bọn họ một bài từ, bài từ này lại còn là thiên cổ danh từ, vậy thì tất nhiên bọn họ rất vui mừng rồi.

Đợi đến trăm ngàn năm sau, khi người ta nghĩ tới bài từ này thì ắt hẳn là sẽ nghĩ tới người, lưu danh muôn đời, đây mới là vinh quang vô thượng.

Mà đối với bọn họ mà nói, Hứa Thanh Tiêu sẽ trở thành ân nhân của bọn họ.

Ân nhân cực lớn.

Ân nhân kiểu này, nâng đỡ một chút không phải chỉ là chuyện thường tình thôi sao?

Nghĩ kỹ lại.

Lý Hâm cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng thẳng lên, trong mắt lộ ra vẻ chấn động.

“Hứa huynh không hề làm gì mà đã tự trải cho mình tiền đồ tươi sáng như vậy, con đường này là một bước lên mây.”

“Người này quả là trí tuệ, quả là thông minh.”

Lý Hâm cảm khái, chỉ một chuyện nhỏ bé nhìn như không đáng kể như vậy nhưng lại ẩn giấu thủ đoạn kinh người, loại mưu trí này có thể nói là như thần cũng không quá đáng.

Nhưng rất nhanh thôi, Lý Hâm lại không nhịn được cau mày nói.

“Nhưng mà phụ thân, lúc ấy hài nhi hỏi thăm Hứa huynh, nhưng Hứa huynh lại làm cho hài nhi cảm thấy giống như là huynh ấy không biết mình sáng tác vì ai vậy. Đây là như thế nào?”

Lý Hâm hỏi.

Lý Quảng Tân cười lạnh một tiếng.

“Con thì biết cái gì, đây mới là cách làm của người thông minh, thật thật giả giả, lấy giả loạn thật, con còn quá non.”

Nghe Lý Quảng Tân nói thế, Lý Hâm lập tức khẽ gật đầu.

Nhưng mà vào lúc này.

Một âm thanh từ bên ngoài vang lên.

“Báo, Phủ quân đại nhân, Chuẩn Bách hộ Trình Lập Đông cầu kiến.”

Âm thanh của hạ nhân vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con.

“Trình Lập Đông?”

“Để hắn vào.”

Rất nhanh, vẻ mặt của Lý Quảng Tân biến thành cực kỳ bình tĩnh, uy nghiêm dày đặc tràn ngập. Ông ta phất tay ý bảo Lý Hâm đứng sang một bên.

Không bao lâu, Trình Lập Đông đã chậm rãi đi vào.

“Thuộc hạ Trình Lập Đông, bái kiến Phủ quân.”

Trình Lập Đông dường như đã bị thương, khi hắn quỳ một gối xuống thì động tác có chút cứng ngắc.

“Chuyện đã làm đến đâu rồi?”

Lý Quảng Tân không thèm quan tâm đến thương thế của Trình Lập Đông, thuộc hạ bị thương là chuyện bình thường, đã hưởng quyền lực nhưng lại không muốn trả giá, điều này sao có thể?

“Phủ quân, đào phạm phủ Nam Dự là Ngô Ngôn đã bị thuộc hạ giết chết, thi thể cũng đã được mang về, nhưng lại không tìm thấy vật bí mật kia.”

Đối mặt với Lý Quảng Tân, Trình Lập Đông không dám ngẩng đầu, hắn cúi thấp đầu, rất là cung kính.

“Không tìm được?”

“Thật sao?”
Chương 84 Chương 84: Hồi Phủ Quân, Người Này Tên Là Hứa Thanh Tiêu (2)

Nhưng ánh mắt Lý Quảng Tân lại lộ ra hàn mang, nhìn chằm chằm vào Trình Lập Đông.

“Phủ quân, Ngô Ngôn làm việc cẩn thận, hơn nữa lại thà chết không theo, mong Phủ quân minh giám.”

Trình Lập Đông nói.

“Không thể nào.”

“Hắn chạy khỏi phủ Nam Dự là để truyền tin tức đi, Ngô Ngôn có chết hay không cũng chẳng có can hệ gì tới bổn quân, nhưng mà món đồ kia thì nhất định phải tìm được.”

“Trình Lập Đông, bổn quân hỏi ngươi một lần nữa, còn có manh mối gì khác hay không?”

Trong mắt Lý Quảng Tân toát lên hàn ý cực đậm.

“Phủ quân, Ngô Ngôn thà chết chứ không chịu khuất phục, thuộc hạ cũng không còn cách nào, chẳng qua trong huyện An Bình đúng là có xảy ra một chuyện quái lạ.”

Trình Lập Đông quỳ hai gối xuống, có vẻ hơi kinh sợ.

“Nói.”

Lý Quảng Tân phun ra một chữ, uy nghiêm mười phần.

“Hồi Phủ quân, lúc Ngô Ngôn trốn vào huyện An Bình có đả thương một nha dịch, theo như lý thuyết thì trong cơ thể tên nha dịch này có Âm Minh chi độc, sống không quá mười hai canh giờ.”

“Nhưng mà vừa đến ngày thứ hai, tên nha dịch này phát hiện ra hành tung của Ngô Ngôn, sau khi đi huyện nha báo cáo thì liền trốn vào kho công văn.”

“Không ngờ tên Ngô Ngôn này điệu hổ ly sơn, cũng chui vào kho công văn, gặp được tên nha dịch này, lại đả thương hắn một lần nữa, kết quả tên nha dịch này lại không trị mà khỏi, nhờ đó mà xua tan hàn độc, thậm chí còn nhập phẩm.”

“Hơn nữa trong huyện Bình An, có một quyển dị thuật bị giấu trong kho công văn.”

“Cho nên thuộc hạ nghĩ có lẽ tên nha dịch này đã từng gặp riêng Ngô Ngôn.”

Trình Lập Đông trình bày rất rõ ràng, hắn không dám giấu diếm, bởi vì những chuyện này có thể tùy tiện tìm một người nào đó đi huyện Bình An hỏi thăm cũng được, cho nên không cần thiết phải giấu diếm.

“Không trị mà khỏi?”

“Quả nhiên là một chuyện cười lớn, Ngô Ngôn tu luyện Thái Âm ngưng mạch thuật, trong cơ thể chứa hàn độc kinh người, đến cả bổn quân chỉ sợ cũng phải đề phòng hắn, chỉ là một tên nha dịch, vậy mà có thể không trị mà khỏi?”

“Hơn nữa quyển dị thuật trong huyện Bình An lại là một bản dị thuật chí dương.”

“Vậy thì hoặc là hắn đã tu luyện dị thuật, hoặc là hắn có liên quan đến Ngô Ngôn, Ngô Ngôn đã xua tan hàn độc giúp hắn.”

“Nhưng mà bất luận là thế nào thì hắn đều đã phạm vào tội lớn ngập đầu, bây giờ người này đang ở nơi nào?”

Lý Quảng Tân cười lạnh nói.

Chỉ trong nháy mắt mà ông ta đã suy đoán ra được tiền căn hậu quả.

“Hồi phủ quân, người này đang ở tại phủ Nam Dự.”

Trình Lập Đông hồi đáp.

“Ồ? Ngươi bắt hắn rồi à?”

Lý Quảng Tân hỏi.

“Hồi phủ quân, thuộc hạ không có chứng cứ xác thực, cho nên không có cách nào bắt được hắn. Hơn nữa huyện lệnh huyện Bình An cũng có lệnh ngăn cản cho nên thuộc hạ không dám hành động.”

Trình lập đông hồi đáp.

“Vậy thì vì sao hắn lại ở phủ Nam Dự?”

Lý Quảng Tân có hơi nhíu mày.

“Người này không trị mà khỏi, sau đó liền bỏ võ mà theo văn, bây giờ đang muốn đến phủ Nam Dự để tham gia thi phủ.”

Trình Lập Đông đáp.

“Nực cười.”

“Bỏ văn theo võ? Tham gia thi phủ? Loại chuyện lừa gạt trẻ con này mà ngươi cũng tin?”

“Trình Lập Đông, chẳng lẽ ngươi đang nói càn?”

Lý Quảng Tân thật sự nổi giận.

Thi phủ là cái gì?

Chỉ tài tử các huyện mới có tư cách tham gia, nếu không chẳng lẽ nói ngươi muốn tham gia thì được tham gia?

“Phủ quân, làm sao thuộc hạ dám nói lung tung.”

“Người này bái Chu Lăng làm thầy, đạt được sự tiến cử của Chu Lăng, do đó mới có thể tham gia thi phủ.”

“Điểm này, thuộc hạ cũng không biết giải thích như thế nào, thật sự đúng là kỳ quái.”

Trình Lập Đông cũng đành chịu.

Bởi vì chuyện này chính là như vậy mà.

“Chu Lăng?”

Lý Quảng Tân nhíu mày, đang suy nghĩ xem Chu Lăng là ai.

Nhưng mà Lý Hâm thì lại trợn to hai mắt.

“Chu Lăng, ngươi nói xem, tên nha dịch ấy tên là gì?”

Lý Hâm là người kịp phản ứng lại nhanh nhất.

“Hồi công tử, hắn tên là Hứa Thanh Tiêu.”

Trình Lập Đông hồi đáp.

Thanh âm vang lên.

Trong nháy mắt, phụ tử Lý Quảng Tân đều ngây ngẩn cả người.

Hứa Thanh Tiêu?

Đại tài Hứa Thanh Tiêu?

Nha dịch?

Tu luyện dị thuật?

Hai người đều trừng to mắt.

Làm cho Trình Lập Đông có hơi ngẩn ra.

Có ý gì đây?

Các người biết hắn à?

Nhìn biểu cảm của hai cha con Lý Quảng Tân, Trình Lập Đông không khỏi nhăn lông mày lại.

Sau khi y giết Ngô Ngôn, thân bị trọng thương, nhưng tốt xấu cũng nhặt được cái mạng quay về, đối với Trình Lập Đông mà nói, Hứa Thanh Tiêu rất quan trọng.

Y có thể kết luận, Ngô Ngôn đã giao hết tất cả mọi thứ cho Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng y sẽ không nói cho phủ quân biết manh mối này, bởi vì Trình Lập Đông đã ăn chắc Hứa Thanh Tiêu rồi, hoàng đế có đến đây cũng vô ích thôi.

Về chuyện dị thuật, y nói ra cũng là hợp tình lý, chuyện này không thể giấu mà y cũng không muốn giấu.

Ngược lại y hy vọng phủ quân giao quyền lực cho y được thẳng tay đi bắt Hứa Thanh Tiêu, đến lúc đó chuyện gì cũng có thể hỏi cho ra lẽ.

Y cũng không tin Hứa Thanh Tiêu có thể cắn răng kiên trì không khai, dù sao hắn chỉ là được người ta nhờ vả, không cần phải mạo hiểm như vậy.

Chỉ là điều Trình Lập Đông bất ngờ không nghĩ tới chính là hình như phủ quân có biết người này.

Chuyện này không hợp lý nha.

Tính toán thời gian thì Hứa Thanh Tiêu chỉ vừa mới tới phủ Nam Dự, trong thời gian một ngày, Hứa Thanh Tiêu chẳng lẽ lại có thể lật trời?

"Huyện Bình An, Hứa Thanh Tiêu, có phải sư huynh hắn tên là Trần Tinh Hà?"

Lý Hâm mở miệng, dò hỏi Trình Lập Đông.

"Hồi công tử, phải."

Trình Lập Đông trả lời không chút do dự, ý có ấn tượng rất sâu sắc với Trần Tinh Hà, một kẻ có khả năng làm màu phi thường.

"Không thể nào."

Trong khoảnh khắc đó, Lý Hâm lập tức lắc đầu, phủ nhận lời của Trình Lập Đông.

"Công tử chẳng lẽ lại quen biết Hứa Thanh Tiêu?"

Trình Lập Đông không vội vàng phủ nhận, mà chỉ hiếu kỳ.

"Có biết. Hôm qua ta thiết yến, trong bữa tiệc Hứa huynh đã làm bản thiên cổ danh từ, tài hoa nhập thể, tấn thăng nho đạo cửu phẩm."

"Ngươi nói hắn tu luyện dị thuật? Quả nhiên là chuyện quá nực cười, nho giả, tu Hạo nhiên chính khí, người tu luyện dị thuật, tất tâm thuật bất chính, sao có thể tấn thăng cửu phẩm?"

Lý Hâm lên tiếng, hắn ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, hôm qua vừa gặp mặt, hắn liền xem như tri kỷ, thậm chí xem như thần tượng, kết quả giờ đây Trình Lập Đông nói Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.

Theo luật pháp Đại Ngụy, người tu luyện dị thuật, tru di cửu tộc, không nhìn chức vị.

"Thiên cổ danh từ? Tài hoa nhập thể, tấn cấp cửu phẩm?"

"Công tử, có thể chúng ta không phải đang nói về cùng một người."

"Hứa Thanh Tiêu này, một tháng trước vẫn còn là nha dịch bên trong huyện Bình An, thuộc hạ đã điều tra, Hứa Thanh Tiêu chưa hề đọc sách, sao có thể chỉ một tháng đã tấn thăng cửu phẩm?"

Trình Lập Đông ngây ngẩn cả người.

Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, võ đạo nhập phẩm, điều này thì y biết, nhưng ngươi muốn nói Hứa Thanh Tiêu tấn thăng cửu phẩm?
Chương 85 Chương 85: Thuộc Hạ Chắc Chắn Chín Phần Mười (1)

Y không tin.

Có chết cũng không tin.

"Huyện Bình An, sư thừa Chu Lăng, sư huynh Trần Tinh Hà, hai mươi tuổi, phải không?"

Lý Hâm hỏi.

"Phải."

Trình Lập Đông khẽ gật đầu.

"Vậy chính là một người rồi, Trình Lập Đông, có phải ngươi hành sự bất lực, muốn bắt dê gạt hai cha con ta hay không ?"

Lý Hâm mở miệng, hắn có chút tức giận, dù sao người mình sùng kính bị Trình Lập Đông gắn cho một tội lớn như vậy, tất nhiên hắn không thể nào chấp nhận được, nên đã buông lời oán giận với Trình Lập Đông.

Trình Lập Đông dù sao cũng chỉ là một Bách Hộ, thuộc hạ của phụ thân chứ không phải thuộc hạ của chính mình, không cần để ý tới cảm nhận của đối phương.

"Công tử, Trình mỗ ta mặc dù làm việc không tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không bắt dê lừa gạt, mong phủ quân minh giám."

Nghe được những lời nói này của Lý Hâm, sắc mặt Trình Lập Đông hơi tái đi, nhưng hắn không tức giận Lý Hâm, mà là nhìn Lý Quảng Tân rồi nói.

"Phụ thân, bất luận như thế nào, hài nhi cũng không tin Hứa huynh đã tu luyện dị thuật, chuyện này có thể là hiểu lầm."

Lý Hâm lên tiếng, vẫn kiên định cho rằng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật.

"Được rồi."

Lý Quảng Tân mở miệng, ánh mắt ông tập trung vào Trình Lập Đông.

"Ngươi phán định như thế nào?"

Lý Quảng Tân hỏi.

"Hồi phủ quân, theo như thuộc hạ suy đoán, đã chắc chắn chín phần mười.”

Trình Lập Đông nói rất nghiêm túc.

"Chín phần?"

Lý Quảng Tân nhìn Trình Lập Đông, ông biết Trình Lập Đông là ai, con người này làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, dám nói chín thành trên cơ bản chính là hoàn toàn chắc chắn.

Nếu như đổi lại là bất luận kẻ nào khác, ông tuyệt đối sẽ không chần chờ, nhắm chừng đã kêu Trình Lập Đông đi bắt người.

Nhưng bây giờ đổi thành Hứa Thanh Tiêu thì lại có chút phiền phức.

Thứ nhất, bài danh từ này của Hứa Thanh Tiêu chỉ sợ đã danh truyền khắp Nam Dự, trong phủ Nam Dự có mấy vị phu tử địa vị rất cao, tất nhiên sẽ đi tìm Hứa Thanh Tiêu.

Thứ hai, Hứa Thanh Tiêu tài hoa nhập thể, tấn thăng cửu phẩm, chỉ một điểm này thôi về cơ bản đã có thể nói rõ Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ không tu luyện dị thuật, dù sao người tu hành dị thuật, đại đa số tâm thuật bất chính, là người không có đức hạnh.

Thứ ba, đợi bài từ này truyền tới bên trong triều đình, sẽ giống như vừa rồi đã nói, đến lúc đó mấy vị đại nhân vật kia nếu yêu thích Hứa Thanh Tiêu, thì đây mới là phiền phức kinh thiên động địa.

Chỉ ba điểm này thôi, ông cũng không dám vọng động Hứa Thanh Tiêu, hơn nữa ông cũng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu thực sự tu luyện dị thuật.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu nói thế nào cũng là người của phủ Nam Dự, nếu về sau thật sự trở thành đại nho, cũng coi như mình có được một phần công tích, thậm chí nhi tử của mình cũng có thể giao hảo cùng Hứa Thanh Tiêu.

Trong tình thế trước mắt, nhi tử nhà mình hoàn toàn có thể kết giao cùng Hứa Thanh Tiêu, nếu như một ngày kia, Hứa Thanh Tiêu thành đại nho, con đường của nhi tử nhà mình cũng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Nhưng ngay vào lúc này đây, Trình Lập Đông lại nói ra chuyện này, khiến Lý Quảng Tân thật sự có chút khó xử.

"Ngươi có chứng cứ không?"

Chuyện dị thuật, không được phép nói đùa, Lý Quảng Tân nhìn Trình Lập Đông rồi lên tiếng hỏi.

"Cái này, thuộc hạ thực sự không có."

Trình Lập Đông suy nghĩ, thật sự là y không có chứng cứ, nếu như có thì đã trực tiếp bắt giam Hứa Thanh Tiêu ở huyện Bình An rồi.

Nghe nói như thế, Lý Hâm và Lý Quảng Tân hai người lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Không có chứng cứ, vỏn vẹn chỉ là dựa vào suy đoán, không thể định tội."

"Như vậy thì, Trình Lập Đông, bổn quân cho phép ngươi âm thầm điều tra, hiện giờ Hứa Thanh Tiêu đang dương danh ở phủ Nam Dự, lại thêm kì thi phủ sắp đến, chúng ta chấp pháp, không thể oan uổng một người tốt, cũng tuyệt đối không thể để lọt một kẻ xấu."

"Ngươi âm thầm điều tra, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, hắn đã tấn thăng cửu phẩm, dù chưa có công danh, nhưng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi."

"Nếu như không có chứng cứ xác thực mười phần, không thể vọng động, nếu không tự gánh hậu quả.”

Lý Quảng Tân mở miệng.

Một mặt ông hy vọng Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật, như vậy thứ nhất Hứa Thanh Tiêu con người này sẽ có tác dụng lớn đối với mình, có thể trợ giúp cho nhi tử nhà mình, thậm chí giúp được cho chính bản thân mình.

Nhưng một phương diện khác, ông lại lo lắng Hứa Thanh Tiêu thật sự từng tu luyện dị thuật, chuyện không trị mà khỏi bệnh kia sẽ giải thích thế nào? Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Một khi thật sự tu luyện, vậy mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có làm ra thiên cổ danh từ hay không, trước mặt quốc pháp, chúng sinh bình đẳng.

"Thuộc hạ… đã rõ."

Trình Lập Đông trong lòng còn tràn đầy nghi hoặc, y vẫn chưa tin chuyện Hứa Thanh Tiêu tấn thăng cửu phẩm.

Phải biết rằng lần đầu tiên y nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, ngoại trừ vừa mới nhập phẩm võ đạo thì hoàn toàn không có điều gì đặc thù.

Nhưng mới một khoảng thời gian không gặp, đã là nho đạo cửu phẩm.

Loại nhân vật này có thể đi ngang đi dọc trong phủ Nam Dự, nếu mình có nhìn thấy, cũng phải tất cung tất kính gọi một tiếng tiên sinh.

Trước thời Võ đế đã có năm đời Văn đế, nếu không phải vì nỗi nhục Tĩnh thành, thì địa vị quan văn càng cao hơn, nhất là nho đạo cường giả, được thiên địa tán thành.

Chuyện này… không thể nào.

Tất cả những kế hoạch của Trình Lập Đông hoàn toàn tan biến.

Y vốn hy vọng được phủ quân trao quyền, sẽ phái người trực tiếp đuổi bắt Hứa Thanh Tiêu, sau đó thẩm vấn cẩn thận một phen.

Hiện tại xem ra, nếu mình không có đầy đủ chứng cứ, lại dám vọng động Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ phủ quân sẽ không bỏ qua cho mình.

"Thuộc hạ đã rõ."

Tuy trong lòng không cam tâm đến mấy thì Trình Lập Đông cũng chỉ có thể bình tĩnh trả lời.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt."

Lý Quảng Tân phất phất tay, Trình Lập Đông không ở lại, quay người rời đi.

Đợi Trình Lập Đông đi rồi, giọng nói Lý Hâm vang lên.

"Phụ thân, hài nhi không tin Hứa huynh sẽ tu luyện dị thuật, huynh ấy tuyệt không phải là loại người này."

Lý Hâm mở miệng, giải thích thay Hứa Thanh Tiêu.

"Không cần nói nhiều."

Lý Quảng Tân lắc đầu.

"Hiện tại ngươi nhớ kỹ mấy chuyện này."

"Thứ nhất, phải giữ khoảng cách, không được đi lại quá gần, hiện tại có thể giữ mối quan hệ đó, nhưng phải duy trì thích hợp, chuyện tu luyện dị thuật, liên luỵ cửu tộc, một khi Hứa Thanh Tiêu thật sự từng tu luyện, vi phụ cũng sẽ bị liên luỵ."

"Thứ hai, ngươi cũng âm thầm điều tra, nếu hắn thật sự từng tu luyện, nhất định phải nói với vi phụ, tuyệt đối không được giấu diếm, đến lúc đó còn có đường lui."

"Thứ ba, đợi kì thi phủ qua đi, vi phụ sẽ mở tiệc chiêu đãi những danh lưu tuấn kiệt trong phủ, đến lúc đó sẽ mời đến một vị chính nho, có tu luyện dị thuật hay không, hắn có thể nhìn ra một ít manh mối, nếu như vị tiên sinh kia nói không có, thì chính là không có, nếu vị tiên sinh kia nói có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK