• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Chương 71: Đến Phủ Nam Dự, Gặp Lại Bạn Cũ (2)

Trần Tinh Hà lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó dò hỏi khi nào.

“Giờ Dậu một khắc là bắt đầu rồi, còn hơn hai canh giờ, nghe nói còn có một nhân vật lớn sẽ đến.”

“Trần huynh ngươi nghỉ chân một chút trước đã, ngu đệ còn phải làm vài việc, giờ Thân hai khắc sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta tâm sự nhiều hơn nhé.”

Hình như Vương Nho bận việc gì đó, có vẻ hơi gấp gáp, cho nên tốc độ nói chuyện rất nhanh, sau khi nói xong thì trực tiếp rời đi.

Thật là tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Thấy cảnh này, Trần Tinh Hà cũng không biết nên nói cái gì.

“Thanh Tiêu, nghỉ ngơi một chút trước đi, buổi tối cùng đi tham gia thịnh yến.”

Trần Tinh Hà mở miệng nói.

“Ừ, nhưng nếu sư huynh mang theo cả ta thì không lại tiện lắm, sư đệ có thể nghỉ ngơi một mình.”

Hứa Thanh Tiêu không biết Lý Hâm là ai, nhưng có vẻ có chút địa vị, còn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng biết, văn nhân khinh nhau, người trong giới khinh bỉ lẫn nhau, lỡ như bản thân lú đầu ra rước phải phiền toái gì đó, còn không bằng không đi.

“Không sao, đừng lo lắng, sư huynh có chút tiếng tăm ở phủ Nam Dự, chẳng có gì không tiện, cho dù là Lý Hâm công tử cũng phải nhường sư huynh ba phần.”

“À, đúng rồi, Lý Hâm công tử là con trai của phủ quân phủ Nam Dự phẩm hạnh không tồi, thích kết giao nhiều bạn bề, ngươi mà đi thì sẽ rất vui mừng đấy.”

Trần Tinh Hà thản nhiên mở miệng, đặc biệt là câu nói “có chút tiếng tăm”, khi nói ra càng có chút kiêu ngạo.

Ừ, nghe cũng ngầu lòi thật.

Trong phòng.

‎Hứa Thanh Tiêu đặt hành lý xuống, sau đó nằm thẳng lên giường.‎

Mấy ngày liên tục ở trong xe ngựa, đương nhiên là không thoải mái rồi, đi ngủ cũng phải co chân lại, đâu có được chắc chắn như ngủ ở trên giường.‎

‎Sau khi nghỉ ngơi một lát, Hứa Thanh Tiêu liền ngồi dậy bắt đầu luyện công.‎

Đã năm ngày liên tiếp Hứa Thanh Tiêu không tu luyện rồi.

Bây giờ hiếm lắm mới ở một mình được, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không thể lười biếng được.‎

Trước sau đã qua hai mươi ngày, khoảng cách ba tháng nhập cửu phẩm, chỉ còn lại có hai tháng.‎

‎Rất gấp, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không quá cấp bách.‎

‎Dựa vào Kim Ô tôi thể thuật, sau hai tháng còn lại bước vào cửu phẩm, có thể nói là dư dả.‎

Trong phòng.

Cơ thể Hứa Thanh Tiêu lại xuất hiện vầng sáng màu vàng kim mờ ảo.

‎Khí huyết sôi trào chuyển động, tụ ra từng luồng kim ô khí huyết, phía trước đằng sau cũng có mấy trăm luồng kim ô khí huyết ở trong cơ thể.‎

Ngay bây giờ‎ có hai con đường để đi.‎

Tụ kim ô khí huyết, ôn dưỡng thân thể.‎

Dùng kim ô khí huyết, khai phá gân mạch, hoàn thành ngưng mạch.‎

Hứa Thanh Tiêu tạm thời chọn loại thứ nhất, hắn định đợi qua vài ngày mới đột phá, chậm một chút mới chắc ăn được.‎

‎Không cần phải vội vàng trong nhất thời.‎

Một canh giờ sau, Hứa Thanh Tiêu thu công.‎

Theo khoảng thời gian tu luyện này, Hứa Thanh Tiêu cũng cảm giác rõ hơn thể chất đang lột xác.‎

Có thể nói mỗi ngày đều có thay đổi khác nhau, bất luận là thể lực hay là năng lực phản ứng, tất cả mọi phía đều tăng lên.‎

Nhưng cụ thể là mạnh đến thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ, nhưng lấy một ví dụ, nếu như gặp phải hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ.‎

‎Hứa Thanh Tiêu cảm giác dùng một tay là có thể đánh bại cả hai người.‎

Hai người bọn họ cũng là thập phẩm võ giả, nhưng Hứa Thanh Tiêu có tự tin là một tay đánh bại.‎

‎"Báo ca từng nói, ở trong nha phủ có một thứ, tên là Chấn Cổ, có thể kiểm tra ra được khí lực của võ giả."‎

‎"Nếu có cơ hội, có thể đi kiểm tra xem."‎

Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ ở trong lòng, về hệ thống võ giả, hắn cũng không hiểu ra sao vì sao, nói đi nói lại vẫn là thiếu tri thức.‎

"Muốn đi đọc sách, Nam Dự phủ có thư viện, sách cất giữ lên đến ngàn vạn quyển."‎

"Thi Phủ thì bỏ đi, đó là thứ hư vô mờ mịt, đọc thêm chút sách, đợi sau khi thi Phủ xong thì rời khỏi phủ Nam Dự, mai danh ẩn tích đi phủ khác."‎

‎"Cái chết của Trình Lập Đông cũng rách việc thật, không thể chắc chắn rằng cấp trên sẽ không lần tra ra."‎

‎"Nếu tên đó vẫn chưa chết thì còn rách việc hơn, tên này chắc đã có thành kiến với ta rồi."‎

‎Từng chuyện một hiện lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu, hắn đang lên kế hoạch cho tương lai.‎

Phủ Nam Dự chỉ là một nơi dừng chân.‎

‎Mục đích chính khi đến đấy cũng không phải vì thi Phủ, chủ yếu vẫn là thoát khỏi hiềm nghi, để cho Ngô Ngôn có cơ hội ra tay.‎

‎Thứ hai chính là đến đây đọc sách, vấn đề lớn nhất của riêng mình chính là lượng thông tin quá ít, nhất định phải đọc nhiều sách hơn để bù đắp vào phần kiến thức mà mình còn chưa nhìn thấy được.

‎Phải đọc sách.

Đọc nhiều sách.

Hứa Thanh Tiêu đã sắp sửa không thể đợi chờ được nữa.

‎"À, không đúng, còn phải tham gia thịnh yến nữa."‎

Hứa Thanh Tiêu thiếu chút nữa là phi thẳng lên đường , bỗng nhiên nhớ ra buổi tối còn có một cái yến hội.‎

‎Nghĩ ra tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi thở dài, nhưng cũng không còn gì để nói.‎

Thời cổ đại ít có trò chơi giải trí, thích nhất là bày tiệc tụ tập bạn bè, văn nhân có cách chơi văn nhân, phàm phu có lối chơi của phàm phu, thậm chí đến cả trẻ con người già cũng có cách giải trí của chính mình.‎

Dù sao thì đến tối, ngoại trừ đi dạo hoa lâu ra, ngươi không tìm ra được cách giải trí nào khác, cố sống cố chết lắm cũng chỉ còn mỗi đánh bạc.‎

Đối với bữa tiệc tối nay, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ rất rõ rồi.

Mở rộng mối quan hệ xã giao của mình một chút, cách làm cũng rất đơn giản, gặp người thì khen, tài văn thơ của ngươi hay thì khen văn thơ của ngươi, ngươi vẽ tranh đẹp thì khen tài họa tranh của ngươi, nếu tài hoa cũng bình thường, thì khen ngươi đẹp trai.

Thử hỏi, kẻ nào lại không cảm thấy bản thân mình đẹp nhỉ?‎

Loại thủ đoạn xã giao này, thật ra thì Hứa Thanh Tiêu cũng không phải quá nhuần nguyễn, chẳng qua kiếp trước đi công tác cùng lãnh đạo, đều phải dựa vào tài ăn nói.‎

Cứ như thế, một nửa canh giờ nữa lại trôi qua lúc nào không hay.

Kèm theo là một loạt tiếng gõ cửa vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu buông quyển sách trong tay xuống.‎

"Tới đây."‎

Đáp lại một tiếng, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, mở cửa ra liền nhìn thấy Vương Nho xuất hiện cùng một một cô gái ăn mặc theo lối trang phục nha hoàn.‎

"Bái kiến Vương Nho huynh trưởng."‎

‎Hứa Thanh Tiêu vô cùng khách khí, đồng thời trong mắt hơi mang theo một tia khó hiểu.‎

‎"Thanh Tiêu hiền đệ, sư huynh ngươi nói sẽ đến dự tiệc muộn, bảo ta dẫn ngươi tới trước, bộ trang phục này là sư huynh của ngươi cố ý bảo ta chuẩn bị, ngươi thay quần áo trước đi."‎

Vương Nho cũng vô cùng khách khí đối với Hứa Thanh Tiêu.

‎"Thay quần áo hả?"‎

Hứa Thanh Tiêu nhìn thoáng qua trang phục tố y của mình, sạch thì sạch thật đó, nhưng mà đúng thật là không có được cảm giác như khách văn chương.

"Được, vậy làm phiền Vương Nho huynh trưởng rồi."‎

‎Hứa Thanh Tiêu nhận lấy cái khay trong tay nha hoàn.‎

"Thanh Tiêu hiền đệ cứ thay quần áo trước, ta ở dưới lầu chờ ngươi."‎

Vương Nho nói một tiếng, rồi giúp Hứa Thanh Tiêu đóng cửa phòng lại.‎
Chương 72 Chương 72: Năng Lực Xã Giao Của Hứa Thanh Tiêu (1)

Đợi cửa phòng đóng lại rồi, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu thay quần áo.‎

Áo bào mà Trần Tinh Hà chuẩn bị cho mình là một áo gấm lụa là, thuần một sắc trắng, chiếc áo sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, viền dưới quần điểm màu xanh nhẹ, tổng thể vừa giản dị lại không mất phần tao nhã.‎

Thay xiêm y xong, Hứa Thanh Tiêu dùng một cây trâm tiện tay cài tóc lên.‎

Thời cổ đại không có gương, cho dù bình thường cũng có gương đồng, nhưng cũng không phải thứ đồ rẻ rúm gì, cũng may là trong phòng thượng hạng đều có gương đồng.‎

Nhìn không được rõ nét, chỉ có thể loáng thoáng thấy được diện mạo của mình.‎

‎Oke, đẹp trai thật đấy‎.

Sửa sang chỉn chủn thêm chút nữa, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, đi xuống dưới lầu.‎

‎ Đi xuống lầu một, Vương Nho đang uống trà chờ mình.‎

‎ "Vương Nho huynh trưởng."‎

‎Hứa Thanh Tiêu gọi một tiếng.‎

Người kia lập tức quay đầu lại, đợi sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Vương Nho không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.‎

"Thanh Tiêu hiền đệ?"‎

Vương Nho hơi kinh ngạc.‎

Lúc trước Hứa Thanh Tiêu chỉ mang đến cho hắn một loại cảm giác khá tuấn tú mà thôi.‎

Nhưng mà sau khi khoác lên bộ trang phục này, có vẻ nho nhã không gì sánh bằng, tướng mạo dường như thay đổi đến chóng mặt.

Khiến người ta cảm thấy người trước mặt tuấn mỹ vô cùng.‎

Văn nhân thật ra vô cùng để ý đến dung mạo, dù sao thì một người mặt mâm mở miệng phun ra từng câu từng tứ thánh nhân nói, chẳng phải là có vẻ không hài hòa lắm sao?

Hứa Thanh Tiêu thay trang phục xong, thay đổi đúng là quá lớn, không chỉ là diện mạo, chủ yếu vẫn là khí chất.‎

Cái gọi là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân thực sự nói rất đúng.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu thay bộ quần áo này, khí chất nho nhã tràn đầy, dẫn đến khuôn mặt nhìn rất tuấn mỹ.‎

‎ "Sao vậy?"‎

Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu, mà người kia chỉ vung tay áo, hơi ngượng ngùng nói.‎

‎"Không có gì, chỉ là hiền đệ thay bộ xiêm y này, giống như biến thành người khác vậy, tuấn tú hơn rất nhiều."‎

‎"Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, có thể kết bạn với Trần huynh đến đây, Thanh Tiêu hiền đệ đương nhiên cũng không tồi."‎

"Hiền đệ, không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi thôi?"

Vương Nho nói liên tục vài câu, nhìn thoáng qua sắc trời, hơi lộ ra vẻ sốt ruột.‎

‎ "Được rồi, làm phiền huynh trưởng dẫn đường."‎

‎ Hứa Thanh Tiêu gật đầu, lập tức đi theo Vương Nho về phía trước.‎

Nơi tổ chức bữa tiệc, cách tửu lâu này cũng không xa.

Đi bộ khoảng chừng một khác là đã đến nơi tổ chức bữa tiệc.‎

‎[Minh Tâm Trai]‎

‎Là một đại trạch, ngoài cửa có pho tượng cổ thú bằng bạch ngọc, mỗi một con đứng ở hai bên.

Cổng chính vô cùng khí phách, có hơn mười võ giả trấn thủ, đều là võ giả nhập phẩm.‎

‎Võ giả nhập phẩm, ở huyện Bình An đều có thể làm chức bộ khoái, đến phủ Nam Dự lại chỉ có thể trông cửa cho người ta, đây đúng là ‎một tòa thành lớn mà.

‎"Bái kiến Vương công tử, xin hỏi vị này là?"‎

Người hầu đứng ở cổng chính đón khách đi tới, cười tươi niềm nở nhìn về phía Vương Nho.

‎"Đây là sư đệ của bạn tốt Trần Tinh Hà của ta, tên là Hứa Thanh Tiêu."‎

‎Vương Nho mở miệng, báo cho đối phương biết thân phận của Hứa Thanh Tiêu.‎

"Dạ rồi, mời hai vị công tử vào trong."‎

"Vương Nho, Vương công tử đến."‎

"Hứa Thanh Tiêu, Hứa công tử đến."‎

‎Người này chỉ theo thông lệ hỏi câu mà thôi, đợi khi xác định không còn nghi ngờ gì nữa, mới hô to báo vào bên trong.

Rất nhanh sau đó đã có nha hoàn từ trong nhà đi ra, dẫn Vương Nho với Hứa Thanh Tiêu vào trong.‎

‎ "Đây hẳn là lần đầu tiên Thanh Tiêu hiền đệ tham gia loại yến tiệc này nhỉ?"‎

‎ "Ngu huynh có vài điều muốn nhắc ngươi, đợi lát nữa nếu là nói chuyện phiếm, nếu ngươi có ý kiến gì, tốt nhất là ngẫm kỹ rồi hãy nói."‎

‎ "Lần đầu tiên ngươi tới đây, phải dùng hết khả năng để kết được nhiều bằng hữu hơn, người có thể tới được nơi này, đều là người có danh dự uy tín ởphủ Nam Dự ."‎

‎ "Có quan hệ tốt rồi, sau này ở phủ Nam Dự mới thuận buồm xuôi gió, cho dù là tới quận Trường Bình, cũng có vài mối quan hệ."‎

Vương Nho và Hứa Thanh Tiêu đi sóng vai với nhau, hạ thấp giọng nói cho Hứa Thanh Tiêu biết một số điều cần chú ý.‎

‎ "Hiểu rõ, đa tạ huynh trưởng đã nhắc, ngu đệ nhớ kỹ."‎

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

Trạch viện rất lớn, lướt qua tiền đường, núi giả đứng sừng sững, lại có cầu nhỏ nước chảy, hoàn toàn đánh bại biệt thự lớn ở kiếp trước, là một lâm viện chân chính.‎

Sau khi đi qua một cây cầu nhỏ, mấy bóng người đã xuất hiện ở đằng trước.‎

‎ "Chí Viễn huynh, có phải là Chí Viễn huynh không?"‎

Vương Nho lộ ra vẻ vui mừng, mở miệng hô to.

‎ Mấy người đi đằng trước nhất thời dừng lại, sau đó quay đầu sang, nhìn thấy là Vương Nho, lập tức cũng lộ ra nụ cười.‎

‎ "Vương Nho huynh, lâu ngày không gặp rồi."‎

‎ Nam tử cười tươi, làm lễ với Vương Nho, mà Vương nho cũng mau chóng đáp lễ lại.‎

‎ "Đúng vậy, lần trước từ biệt ở Vân Lĩnh, vô cùng nhớ mong, vô cùng nhớ mong."‎

‎ "À, đúng rồi, Chí Viễn huynh, vị này chính là Hứa Thanh Tiêu, đồng môn sư đệ của Trần Tinh Hà."

‎ "Thanh Tiêu hiền đệ, đây là Triệu Trí Viễn, là môn sinh đắc ý của Từ phu tử ở thư viện Bách Lư."

Vương Nho vì hai người giới thiệu.

Hứa Thanh Tiêu lúc này làm lễ.

‎"Bái kiến Chí Viễn huynh, thường nghe sư huynh nhắc đến Chí Viễn huynh trưởng, không ngờ nghe danh không bằng diện kiến, diện kiến còn hơn cả nghe danh."‎

Khả năng giao tiếp của Hứa Thanh Tiêu phải nói là đỉnh cấp.

Lời vừa thốt ra, khiến cho Vương Nho không khỏi giật mình, mà Triệu Chí Viễn càng giật mình hơn, ngay sau đó là khoái trá.

Hơn nữa khen còn không khen huỵch toạc ra, vừa văn vẻ lại còn không trực tiếp.‎

Con người này được đấy.

‎"Thanh Tiêu huynh khách khí, khách khí rồi, đều là hư danh, đều là hư danh."‎

Nụ cười trên mặt Triệu Chí Viễn không che lấp được, chỉ có thể dùng một câu hư danh để đáp lại, nhưng thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu tăng lên gấp bội.‎

‎ "À, đúng rồi, hai vị này cũng là bạn tốt của ta, vị này chính là Lâm Ninh của huyện Cẩm Vân, vị này chính là Vương Triệu của huyện Vĩnh Lăng."‎

Triệu Chí Viễn mở miệng, giới thiệu hai người này với Vương Nho và Hứa Thanh Tiêu.‎

‎ "Thì ra hai vị này chính là Lâm Ninh và Vương Triệu, mấy ngày nay thỉnh thoảng nghe gia sư nhắc tới tên hai vị."‎

‎ "Nói hai vị tài hoa hơn người, học phú ngũ xa, bảo ta sau này gặp được phải kết giao thật tốt, Thanh Tiêu bái kiến hai vị huynh trưởng."‎

Hứa Thanh Tiêu đáp lễ, lộ ra vẻ hưng phấn, nói với hai người như thế.‎

Lời này vừa nói ra, hai người không khỏi sửng sốt.‎

Bọn họ ở các nơi cũng được coi là tài tử, nhưng đi tới phủ Nam Dự cùng là bình thường thôi, nhưng lời Hứa Thanh Tiêu nói vô cùng chân thành, không giống là lời nói dối.‎

Trong nháy mắt, hai người không khỏi vui sướng lên.

‎ "Thanh Tiêu huynh quá lời rồi, hai người chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ là đọc thêm được vài năm đèn sách mà thôi, học phú ngũ xa, tài hoa hơn người không dám nhận, không dám nhận."‎
Chương 73 Chương 73: Năng Lực Xã Giao Của Hứa Thanh Tiêu (2)

‎Hai người khiêm tốn lễ phép, ngoài miệng dù nói không dám nhận không dám nhận, nhưng ý cười trên mặt nồng đậm vô cùng, sao lại là vẻ không dám nhận được?‎

‎"Thanh Tiêu hiền đệ, quả nhiên là khiêm tốn hữu lễ, đợi lát nữa nhất định phải uống với nhau mấy chén mới được."‎

Triệu Chí viễn cười cười.

Chỉ là gặp mặt đơn giản, độ thiện cảm của mấy người đối với Hứa Thanh Tiêu đã tăng lên gấp bội, khiến cho Vương Nho đứng ở một bên tấm tắc khen lạ.‎

‎Nhưng mà mọi người cũng không trì trệ, kết bạn với nhau cùng đi.‎

‎Nhưng mà đi trên đường, Vương Nho có chút ngạc nhiên, hạ thấp giọng hỏi.‎

‎"Thanh Tiêu hiền đệ, ta hỏi ngươi chuyện này nhé?"‎

‎"Lão sư của ngươi... Hoặc là sư huynh ngươi.... Khụ..."‎

‎"Có ai từng khen ta không?"

‎Vương Nho mở miệng, hơi lộ ra vẻ xấu hổ.

Hứa Thanh Tiêu: ???‎

Đối mặt với câu hỏi thăm dò của Vương Nho, Hứa Thanh Tiêu trong phút chốc không biết phải trả lời ra sao.

Đáp bừa một câu là từng khen rồi thì hơi dối giả, bảo chưa khen, thì lại đả thương lòng tự trọng của người khác.

Suy nghĩ một lát, Hứa Thanh Tiêu chỉ đành cười đáp một câu đương nhiên là có nhắc đến Vương Nho huynh trưởng, sau đó lại nói tiếp vài câu làm người trượng nghĩa các thứ, khiến Vương Nho nở nụ cười.‎

Xã giao của cổ nhân bình thường đều khá là hàm xúc ngại ngùng, nhất là văn nhân, đại đa số suy nghĩ đều để ở trong lòng, ta giỏi ngươi không giỏi, trừ phi tài hoa của ngươi thật sự là khiến tiên phật khiếp sợ, nếu không đều là xuất thân từ thư hương môn đệ, bái danh sư làm thầy, có ai tự cho rằng tư chất của mình kém cỏi đâu?‎

Cho nên ngoại trừ quan hệ cực kỳ tốt ra, hoặc là cố ý nịnh bợ, nếu không đại đa số gặp mặt nhau thì chỉ chào hỏi qua thôi.

Hứa Thanh Tiêu trái lại không giống như vậy.

Đi cùng đám người Vương Nho, tiếp theo dù gặp phải bất kỳ người nào, Hứa Thanh Tiêu có thể nói là lưỡi không xương trăm đường lắt léo.

"Vị huynh trưởng này tuấn tú bất phàm, quả thật là đẹp như ngọc, đúng là khiến cho ngu đệ đây cảm thấy không bằng."‎

"Dám hỏi có phải huynh trưởng đã nhập phẩm rồi hay không? Vì sao lại thấy bao quanh huynh trưởng toàn là Hạo nhiên chính khí, đúng là khiến ngu đệ đây phải ghen tỵ.”‎

‎"Được ở cùng một chỗ với chư vị, quả nhiên là vinh hạnh cả đời của ta, mong chư vị chớ ghét bỏ ngu đệ vụng về nhé."‎

‎Khả năng xã giao của Hứa Thanh Tiêu trong buổi yến tiệc này, có thể nói là xuất chúng.‎

Trên cơ bản thì bất kỳ ánh mắt nào đối diện với Hứa Thanh Tiêu, đều không thoát được một tràng khen ngợi, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu khen người cũng không phải loại khen tùy tiện cho có.

Biết tài hoa của ngươi hay, thì khen ngươi tài hoa, nhìn ngươi diện mạo tuấn tú, thì khen tướng mạo ngươi, nghe nói ngươi muốn tham gia thi phủ, vội vã khen ngươi chăm học.‎

Nói tóm lại là, ngươi giỏi nhất, ta muốn được học tập từ ngươi.‎

‎Dưới những lời dỗ ngon ngọt của Hứa Thanh Tiêu, về cơ bản thì những văn nhân từng gặp mặt với Hứa Thanh Tiêu, không người nào là không vui sướng kích động.‎ Đến đây tụ hội, thứ gì thoải mái nhất?‎

‎Chính là được người khác nhận ra, được người khác khen ngợi, đương nhiên nếu có thể làm một bài thơ ở trong bữa tiệc này, được mọi người tán thưởng tất nhiên là tốt nhất.‎

Hứa Thanh Tiêu thỏa mãn được mộng đẹp của mọi người dự tiệc, cũng bởi vậy mà kết giao được không ít mối quan hệ.‎

Tài tử phủ Nam Dự, tài tử cửu huyện phủ hạ, có thư hương môn đệ, cũng có con cháu nhà giàu, tóm lại những người này đều nhớ kỹ Hứa Thanh Tiêu.

Đối với Hứa Thanh Tiêu cũng đầy thiện cảm.‎

‎Cũng đúng thôi, dù sao bằng cách xã giao của mọi người đều khá là ngại ngùng với nhau, nếu không biết đều nhờ bạn bè giới thiệu lẫn nhau xong, sau đó ngồi xuống uống đôi ba chén rượu, để có được lợi ích từ mối quan hệ, điều cần có chính là thời gian.‎

Quân tử chi giao nhạt như nước.

Hứa Thanh Tiêu thì khác, đi đến thì khen, khen đến đầu óc người choáng váng, đối với cái khái niệm quân tử chi giao nhạt như nước hình thành từ lâu không thay đổi mà nói, đơn giản chính là giáng một đòn mạnh.

Nhưng mà hành vi của Hứa Thanh Tiêu như vậy cũng đưa đến không ít phản cảm của người khác. Trong lòng khinh bỉ.

Chẳng qua đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt đối phương, lại đập một loạt lời ca ngợi xong, nỗi khinh bỉ trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói, thay vào đó chính là:

"Hứa Thanh Tiêu đúng thật là biết nhìn người!"

‎Một cái mở đầu đơn giản, từ đầu đến cuối cũng không tới nửa canh giờ, bạn tốt của Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao nhiều lên không ít.

Hẹn mời Hứa Thanh Tiêu đến thăm nhà có mười lăm người, hẹn Hứa Thanh Tiêu sau khi yến tiệc kết thúc cùng nhau đi tới tửu lâu có mười hai người, hẹn lần sau cùng Hứa Thanh Tiêu đi đạp thanh có chín người, thậm chí đã có bốn năm người lần lượt hẹn Hứa Thanh Tiêu đi tới hoa lâu chơi.‎

Văn nhân hẹn nhau chủ yếu đều có quan hệ tốt mới hẹn, nhất là tới mấy chỗ như hoa lâu, không phải là đặc biệt nhìn trúng ngươi, hoặc nói quan hệ vô cùng tốt, trên căn bản sẽ không hẹn.‎

‎Dù sao thì nơi như hoa lâu, dù gì cũng có chút bất nhã, có thể đi cùng nhau thì quan hệ phải vô cùng tốt.

‎Hơa nữa là khen chỗ tốt của người khác không chỉ quen biết thêm bạn bè, mà danh tiếng của mình cũng tăng lên, vừa rồi Hứa Thanh Tiêu đã nghe thấy được có người đang nói chuyện với mình cũng dùng những từ ngữ tốt đẹp để hình dung.

Một người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này tạm được.‎

Mười người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này được đấy.‎

Một trăm người khen mình, người khác sẽ cảm thấy người này giỏi thật, phải gặp mặt mới được.‎

Danh tiếng được hình thành như vậyđấy.

Hứa Thanh Tiêu gọi đây là ‎ 【 Đạo lý đối nhân xử thế 】 ‎

‎"Yến hội sắp bắt đầu, mời chư vị công tử ngồi xuống."‎

‎Cũng vào đúng lúc này, một tiếng hô lớn vang lên, đại đa số văn nhân đang nói chuyện với nhau trong phút chốc đã đi vào trong yến hội ngồi xuống.

Chỗ đặt yến tiệc là một cái sân rộng rãi, trái phải mỗi bên đều kê bàn gỗ, tổng cộng có bốn hàng, mỗi hàng mười bàn, một bàn có thể ngồi được từ hai đến ba người, nếu quan hệ tốt không chê thì ngồi chen bốn người cũng không sao hết.‎

‎ "Thanh Tiêu huynh, tới ngồi chỗ này đi."‎

‎ "Thanh Tiêu huynh, chỗ này chỗ này."‎

‎ "Thanh Tiêu huynh, ngồi ở đây gần một chút."‎

‎ "Thanh Tiêu huynh, ngồi bên cạnh ta đi, cùng nhau nói chuyện dăm ba câu."‎

Lúc này, theo Hứa Thanh Tiêu đi vào, chỗ tốt nhất của việc xã giao trong chớp mắt cũng tự mình hiện ra.

Khi Hứa Thanh Tiêu đi vào trong sân, không ít người lộ ra vẻ mặt vui mừng mời chào, cả đám đều muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau.‎

Một ít văn nhân chưa làm quen với Hứa Thanh Tiêu không khỏi kinh ngạc, vội vã hỏi người khác Hứa Thanh Tiêu là ai, cảm giác danh tiếng có vẻ rất lớn.
Chương 74 Chương 74: Phủ Quân Áp Đề (1)

Vương Nho đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không hiểu sao lại có chút ước ao, quan hệ của hắn với nhiều người ở đây cũng không tệ lắm, biết nhau đã nhiều năm, vậy mà không ai gọi tên mình hết, trái lại Hứa Thanh Tiêu mới biết họ quá lắm là được nửa canh giờ.

Vậy mà được hoan nghênh như thế.

Gã này, mặt đẹp thì ngon ăn hơn thật à?

Vương Nho có chút buồn rầu rồi đấy.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu mở miệng.‎

‎"Đa tạ ý tốt của chư vị, nhưng mà ngu đệ đi theo Vương Nho huynh trưởng đến đây, lát nữa còn phải chờ sư huynh ta tới nữa, cũng không tiện quấy rầy chư vị."‎

Hứa Thanh Tiêu cất lời, uyển chuyển cự tuyệt mọi người.

Mọi người mời nhiệt tình, đây là chuyện tốt, nhưng mà, nếu xử lý không đúng chính là chuyện xấu, cho dù nhận lời ai thì cũng sẽ là lạnh nhạt với nhiệt tình của những người khác, ngược lại ngồi chung với Vương Nho, vừa không mất lễ cách, lại không khiến lòng người lạnh lẽo.‎

Dù sao mình đúng là theo Vương Nho tới đây dự tiệc, nếu muốn đi ngồi với người khác thật, chẳng phải là đang vả vào mặt Vương Nho sao?

Mà Hứa Thanh Tiêu vừa nói lời này xong, trong lòng Vương Nho thư thả hơn rất nhiều, không khỏi cảm thấy Hứa Thanh Tiêu biết lễ không vong ân.

Một xíu không thoải mái lúc trước không cánh mà bay, Vương Nho dẫn theo Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống.

Vị trí thứ ba đằng trước, không tính là gần nhưng cũng không tính là quá xa.‎

Sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh Tiêu lập tức làm lễ với mấy người xung quanh, sau khi tự giới thiệu gia môn một lát, lúc này mới từ tốn thở phào một hơi nhẹ nhõm.‎

Quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng không phải một chuyện tốt, muốn mọi việc đều thuận lợi, phải linh hoạt khéo léo để ý tới mọi chuyện, hơi mệt người, nhưng lợi ích cũng không ít.

Buổi yến hội ngày hôm nay kết thúc rồi, sau này ở phủ Nam Dự nếu mình gặp phải chút chuyện, chắc là đều có thể giải quyết trực tiếp được, không đến mức gây ra phiền phức cho sư huynh.

Keng.

Rất nhanh sau đó, tiếng đàn cầm thanh thúy vang lên, sóng cùng là từng vị ca cơ đi từ bên ngoài vào.

Những ca cơ này đều xinh đẹp, da dẻ mịn màng, mặc trang phục lụa mỏng, múa theo làn nhạc, ngẫu nhiên như ẩn như hiện, càng lay động ánh mắt mọi người ở đây.

Hứa Thanh Tiêu yên lặng thưởng thức, cũng không có ý đồ léng phéng gì cả.

‎Ca cơ cổ đại biểu diễn nhìn có đẹp đến thế nào đi nữa, cũng không so được với biểu diễn ở thời hiện đại, nhìn một hai lần còn có cảm giác mới mẻ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện cũng chỉ vậy thôi.

‎Nếu không phải mấy nàng ca cơ rất đẹp thì chắc Hứa Thanh Tiêu không thể nào xem tiếp cho nổi.

‎ "Chán bỏ mịa!”

Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm rượu trái cây, nói thầm trong bụng.

Đoạn biểu diễn đặc sắc của ca cơ kết thúc, mọi người vỗ nhẹ bàn hoan hô.

Mà lúc này, một bóng người cũng từ trong viện đi ra.

Tầm khoảng hai mươi, cẩm y phú quý hai màu bạch lục, eo đeo mỹ ngọc, quan cài tóc bằng ngọc mỡ dê, khuôn mặt tuấn tú.‎

‎Người vừa xuất hiện, Vương Nho hạ thấp giọng nói: "Đây chính là Lý Hâm, Lý công tử, con trai trưởng của phủ quân phủ Nam Dự.”‎

Vương Nho nói cho Hứa Thanh Tiêu biết thân phận của đối phương.

‎Có điều nhìn lướt qua, Hứa Thanh Tiêu phát hiện mọi người nhìn thấy Lý Hâm chỉ thoáng gật đầu đơn giản, cũng không có ai đứng dậy gọi một tiếng bái kiến Lý công tử.

Trái lại từng người một đều nhàn nhã an nhàn, ai muốn làm gì thì làm đi.

Chậc chậc.

Văn nhân cổ đại đúng là kiêu thật đấy, con của phủ quân, đây là khái niệm gì? Đời trước con cả của quan to thành phố, đừng nói là đồng lứa, cho dù là người ít nhất là hơn hắn đến mười tuổi, cũng phải cung kính chào câu Lý tổng khỏe không.‎

Cái đám văn nhân này không phải nói là không cho mặt mũi, nhưng căn bản là không có mấy loại khen ngợi nào, trái lại còn ra vẻ, ta tới dự tiệc là nể mặt ngươi rồi.

Được đấy.‎

Khá lắm đó.

Rất ngon đó.

Hứa Thanh Tiêu từ từ mò ra được ít đường hướng, nhìn Lý Hâm, trên mặt cũng không có vẻ gì không vui, trái lại còn bước nhanh tới chỗ chủ vị, bưng chén rượu trên bàn lên nói.

"Chư vị, bởi vì xảy ra một ít chuyện nhỏ, cho nên dẫn đến trễ giờ, mong chư vị chớ nên tức giận, Lý mỗ đây tự phạt ba ly."‎

Lý Hâm mở miệng, mau chóng uống cạn ba ly, xem như tự phạt.

"Lý công tử dù sao cũng là con trai phủ quân, công vụ ở trong phủ bận rộn, điều này chúng ta cũng biết cả, hôm nay được mời đến ‎bữa tiệc rượu đây đã hết sức vinh hạnh rồi, kính Lý công tử một ly."

Có người mở miệng, người thứ nhất nâng chén, mọi người cũng nâng chén theo, dù sao thì Lý Hâm cũng đã tự phạt ba chén rồi, cũng coi là cho mọi người đủ mặt mũi, mà mọi người tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng không phải kẻ ngu.

“Bọn ta kính Lý công tử một ly‎.”

Giờ khắc này, mọi người đua nhau giơ ly rượu lên, hướng về phía Lý Hâm mời rượu.‎

Người sau cũng sảng khoái uống vào.

Sau ba tuần rượu, một tiết mục biểu diễn khác lại xuất hiện.

Đại đa số cũng không thể thoát ra được phạm vi cầm kỳ thư họa, tấu nhạc nhảy múa, một vài xiếc ảo thuật, phân nửa thời gian trước đều là thưởng thức tiết mục.

Đợi đến giờ hợi.

Mọi người cũng đã uống ngà ngà say.

Nhiều nhạc công đã rời đi, khoảng sân yên tĩnh hơn nhiều.

"Chư vị, hôm nay mời đến, thật ra là có hai chuyện."

"Thứ nhất là, sắp đến kì thi phủ, Lý mỗ là trưởng tử của phủ quân, đương nhiên là muốn tổ chức tiệc rượu cho chư vị, đợi đến khi kì thi phủ qua đi, có thể Lý mỗ lại mở tiệc thiết đãi chư vị tiếp."

‎"Thứ hai là, lần thi phủ này vô cùng quan trọng, là kì thi phủ đầu tiên của tân triều, có thể nói là thu hút ánh mắt của vạn chúng, gia phụ mấy ngày nay trao đổi với không ít bậc thầy nho đạo, thử áp đề (1), hôm nay cũng vì chuyện này nên mới chậm trễ một lát."‎

Lý Hâm lên tiếng, nói ra mục đích của buổi yến tiệc này.

Nhưng mà lời này hắn vừa thốt ra, cả sảnh đường náo động.

‎"Phủ quân áp đề cho bọn ta?"‎

‎"Lần phủ thí đầu tiên của tân triều đúng thật là quan trọng, nhưng không ngờ phủ quân lại nguyện áp đề cho bọn ta."‎

‎"Lý phủ quân đúng thật là tấm gương của bọn ta."‎

Phản ứng của mọi người đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là biến thành hưng phấn và kích động.

Áp đề.

Nói thông tục ra thì, chính là đoán đề mục thi.

Dân gian cho phép ápđề, cho dù là người ra đề đều là đại nho trong triều, sẽ không lộ đề, nếu muốn lộ đề, không cần triều đình phải phát động, thiên địa đương nhiên cũng sẽ có lúc cảm ứng được.‎

‎Có thể trở thành đại nho giả, cũng không thể là loại người như vậy.

Nhưng mà việc áp đề này có rất nhiều thứ cần chú trọng, người có địa vị càng cao, sẽ đoán càng chuẩn.

Suy cho cùng, đấy cũng là một mối quan hệ logic rất đơn giản.‎

Lý giải được người ra đề là ai, lại có tính cách ra sao, đào bới từ chỗ này đúng thật là có thể đoán được vài phần.

Cho nên phủ quân đặt đề, đúng là hoàn toàn không thể không khiến người ta kích động mà.

‎"Vậy xin hỏi Lý công tử, phủ quân đại nhân đặt đề gì?"‎
Chương 75 Chương 75: Phủ Quân Áp Đề (2)

Có người lấy lại tinh thần, không kìm được lên tiếng hỏi.

Lý Hâm không trả lời, chỉ vỗ tay một cái.

Lập tức, ở ngoài viện liền có mấy người gia bộc mang tới một phiến đá, bên trên có một tờ giấy trắng.

Trên tờ giấy trắng chỉ viết hai chữ ‎ 【 An Quốc 】 ‎

Khi áp đề của phủ quân xuất hiện, ánh mắt mọi người nối nhau tập trung lên trang giấy trắng.

Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc, không ngờ đề phủ quân đoán, vậy mà cũng không khác gì lão sư mình đã đoán trước đó.

Xem ra lão sư của mình cũng có tý gì và này nọ đấy.

"Đề an quốc sao? Cũng rất hợp với tình cảnh.”

"Ừ, Vương triều Đại Ngụy lập quốc được hơn bảy trăm năm nay, võ đế thất phạt, vẫn không thể cứu vãn được như cũ, quốc gia xã tắc lung lay sắp đổ, đề an quốc, hợp tình hợp lý."

"Nếu lấy dẹp quốc an nước làm đề, ngẫm tới thì phương bắc vẫn như trước không an bình mấy."

Tiếng bàn tán vang lên, mọi người thì thào lẩm bẩm, nhìn hai chữ an quốc, trong lòng bọn họ cảm khái muôn vàn.

Nhiều thế hệ văn nhân, đơn giản chính là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Quốc gia không yên, sao thịnh thế được?

Nếu không có thịnh thế, thì đọc sách thế nào được?

"Chư vị, đây là đề mà gia phụ đoán được, hôm nay mời chư vị tới đây, cũng là để tự do thỏa thích nói về đề này."

"Đương nhiên cụ thể có phải hay không, phải đợi đến khi kì thi phủ bắt đầu mới có thể biết được, gia phụ cũng chỉ đoán được tầm khoảng đấy thôi."

"Các vị đang ngồi ở đây, nghĩ ra được thì có thể nói, nói chuyện thoải mái với nhau, trao đổi với nhau."

Lý Hâm chỉ vào giấy trắng lên tiếng.

Mà ở chỗ ngồi, Vương Nho nhấp một hớp rượu trái cây, hạ thấp giọng nói chuyện với Hứa Thanh Tiêu.

"Lý Hâm công tử cũng muốn tham gia thi phủ, đề này chắc tám chín phần là do phủ quân hết lòng suy nghĩ mới ra được."

Vương Nho hạ thấp giọng nhắc Hứa Thanh Tiêu, bảo hắn dụng tâm lắng nghe và cân nhắc.

Hứa Thanh Tiêu gật đầu, cũng hiểu được mục đích chủ yếu của buổi yến tiệc này.

"Con trai phủ quân cũng phải tham gia thi phủ, xem ra đúng thật bệ hạ rất quan tâm đến lần thi phủnày."

"Nói ra áp đề, bảo mọi người tham khảo, không chỉ là nghiệm đề và mở rộng tư duy thôi."

"Cổ nhân cũng không phải người ngốc."

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu chớp mắt cái đã đoán ra được vài điều.

Lý Hâm mời mọi người tới đây dùng cơm, lấy tiếng thơm là phủ quân áp đề, để nhắc nhở mọi người, ngoài ra còn một mục đích khác, làm như vậy là để nghiệm chứng tự đề, cùng mới mở rộng tư duy.

Chắc là Lý Hâm đã viết xong luận án tương ứng rồi, muốn xem mạch suy nghĩ của mọi người có phải giống nhau hay không, hoặc là từ đó chọn ra được phương án tối ưu.

Nhấp một ngụm rượu, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì nhiều, hắn đối với cái đề này cũng có mạch suy nghĩ nhất định rồi, nhưng mà có được hay không thì không biết, trước hết cứ nghe mọi người nói xem như thế nào.

"Lý công tử, chư vị công tử, đề an quốc, đúng là ta cũng có một chút kiến giải thật."

Có người lên tiếng.

Người có thể bước chân đến cái yến hội này, đều là có uy tín và danh dự, đọc sách đã mấy năm, nếu có thể có được danh tiếng, đương nhiên cũng là chuyện tốt.

Theo lời hắn nói, mọi người sôi nổi gật đầu, Lý Hâm càng cười nói: "Mời Tuân công tử nói, chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe."

Người này mặc một bộ trường bào màu xám đen, buông chén rượu xuống, nhìn mọi người nói.

"Cái gọi là an quốc, ý nghĩa là bình định quốc gia."

"Nhưng, Võ đế đã bảy lần Bắc Phạt, phải ngậm hờn nơi Hãn Hải, biên cương loạn lạc, man di phương Bắc luôn dòm ngó Đại Ngụy ta."

"Man di chưa dẹp được, biên cương chưa định, lấy cái gì an quốc?"

"Cho nên, tại hạ cho rằng, nếu đề thi Phủ đúng thật là an quốc, thì cốt lõi nằm ở bên ngoài."

Hắn lên tiếng, chữ nào cũng là châu ngọc, mượt mà tròn trịa, đầy ắp tình cảm, tràn ngập phẫn nộ đối với biên cương loạn lạc, mầm họa man di.

Lời vừa dứt không ít người gật đầu, đều là tán thành.

"Tuân công tử nói rất đúng, Lý mỗ cũng suy nghĩ như thế, bên ngoài loạn lạc không ngừng, quốc gia dùng cái gì mà yên ổn."

"Sỉ nhục ở Tĩnh thành vẫn còn đấy, mối hận man tộc, khắc ghi tận tâm khảm."

Lý Hâm bùi ngùi, hắn tán thành theo lời của đối phương.

Mà nhờ hắn cầm đầu tán thành, lời của mọi người từng bước vang lên.

"Ừ, man di chưa diệt xong, sao an quốc, biên cương không ổn, là thịnh thế nói suông."

"Đúng vậy, trong thời Võ đế, nếu không có trận tuyết lớn đấy, man di đã bị diệt từ lâu, đúng thật là trời không chiều theo lòng người."

"Bây giờ bệ hạ đăng cơ, có lẽ cũng phải gây dựng sự nghiệp một phen, nếu có thể diệt được tận gốc mối họa man di, là phúc của Đại Ngụy, chỉ sợ khó nhổ được tận rễ, lại rước lấy nỗi nhục Tĩnh thành, đó chính là có tội với trời cao. ”

"Từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy việc nữ tử xưng đế, mở ra nguyên thủy vạn vật, trở thành chuyện kỳ lạ lưu danh thiên cổ, cũng không biết là có thể nổi danh được hay không."

Mọi người bàn tán, có lẽ là uống không ít rượu, lời nói càng ngày càng càn rỡ, quy mô cũng càng lúc càng lớn.

Hứa Thanh Tiêu vội vàng ho khan một tiếng, bưng chén rượu lên nói.

"Chư vị, sỉ nhục của nước Đại Ngụy, vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng chúng ta cũng đừng nản lòng, lẽ ra phải nhớ lấy nỗi sỉ nhục này, vì nước đền đáp, vì quân phân ưu, vì dân chúng tạo phúc, nào, cùng uống một chén."

Hứa Thanh Tiêu cất to giọng nói.

Nếu còn để cho bọn họ nói tiếp, chắc nói miết nói mãi rồi bắt đầu nói khịa hoàng đế luôn mất.

Nhỡ đầu sự tình truyền đến tai hoàng đế, mình vô duyên vô cớ bị liên lụy thì lại phiền toái.

Mặc kệ hoàng đế bây giờ tính cách thế nào, có nghe lời trung ngôn hay không, dù sao cứ phải sống yên đừng tìm đường chết.

Hứa Thanh Tiêu nói những lời này xong, mọi người đều cảm hóa, nối đuôi nhau nâng chén lên cộng ẩm.

Nhưng mà khiến cho Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc chính là.

Liên quan đến hoàng đế, hình như mọi người cũng không phải đặc biệt quan tâm lắm, nhất là Lý Hâm, theo lý thuyết hắn là con trai của phủ quân, càng thêm bận tâm đến thứ này, lại không có bất kỳ dấu hiệu ngăn cản nào.

Thiết nghĩ chắc là lời nói của văn nhân khá là tự do.

Nhưng mà cho dù là thế nào, Hứa Thanh Tiêu vẫn phải cẩn thận một chút, tránh việc họa từ miệng mà ra.

Sau khi uống rượu, mọi người tiếp tục nói về chủ đề an quốc.

Nhưng hầu hết đều vẫn bàn đến chủ đề trọng tâm là ngoại tộc xâm lược.

Hứa Thanh Tiêu lặng thinh không nói, chỉ chăm chú lắng nghe, có điều trong lòng cũng có suy nghĩ của chính mình.

Lời mọi người nói đều rất có đạo lý, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy, chắc hẳn không phải ý này.

Dù sao thì nếu đúng thật là ý này, thì vị kia cũng đừng làm hoàng đế nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK