Diệp Thanh Linh kinh ngạc nhìn anh, từ đáy lòng có chút rung động. Anh yên lặng nhìn cô, đợi nghe cậu trả lời. Thật lâu sau, cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp:
- Thích là gì?
- Thích là tự nhiên yêu, yêu là thích một cách sâu nặng.- Anh không nhớ ai đã nói điều này nhưng anh vẫn luôn xem đó là chân lý.
- Tự nhiên yêu cũng được, thích sâu nặng cũng tốt nhưng tất cả chỉ là nhất thời. Thời gian sẽ thay đổi tất cả.- Diệp Thanh Linh bối rối nhìn anh, được người đàn ông vĩ đại này yêu chắc chắn ai sẽ rung động, cô cũng không ngoại lệ.
Anh im lặng thật lâu, rồi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng Diệp Thanh Linh nói:
- Đúng, thời gian sẽ thay đổi tất cả, bao gồm cả em và anh.- Nói xong anh đi ra khỏi phòng.
Nhìn bộ dáng kiên định của anh, lòng Diệp Thanh Linh rối rắm vô cùng.
Thượng Quan Sở vừa tới cửa phòng liền thấy Trương Đình Đình tóc rối bời, mặc áo ngủ, tay chống nạnh căm tức mắng:
- Thượng Quan Sở anh là tên tiểu nhân vô sỉ, sao anh có thể từ trong phòng Thanh Linh đi ra, anh với cô ấy là cái gì? Còn với tôi là cái gì?
- Thanh Linh là bà xã tương lai của tôi, tôi muốn làm gì cũng được. Còn đối với cô thì nên đi hỏi Tô Phi đi.- Thượng Quan Sở khẽ nâng cằm, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn Trương Đình Đình.
- Lại là Tô Phi, tôi chắc chắn sẽ không để anh ta yên!- Nghĩ đến lúc mình tỉnh lại ở sân thượng, cô tức giận đến muốn giết cái tên chết tiệt kia.
Lúc này, Tô Phi đang ngồi coi TV ở phòng khách chợt thấy sau lưng lạnh buốt.
Vừa nghe tên Tô Phi, Trương Đình Đình liền muốn lao xuống lầu, bị Thượng Quan Sở gọi lại:
- Tô Phi tính tình không được tốt lắm, cô chắc chắn tìm muốn tìm cậu ấy tính sổ.
Trương Đình Đình dừng lại, biết Tô Phi làm vậy đều là do Thượng Quan Sở phân phó nhưng nghĩ đến mình phải ngủ trên sân thượng một đêm cô liền nổi trận lôi đình, thật là quá đáng mà.
- Tôi nghĩ anh sẽ có biện pháp, nói cho tôi nghe chút đi!
- Thượng Quan Sở tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc lỗ vốn.- Thượng Quan Sở cười đầy tà ý, muốn nhìn tài năng của Trương Đình Đình một chút.
- Tôi sẽ không phản bội Thanh Linh, anh không cần nói nữa.- Nói xong liền đi về phòng của mình.
Thượng Quan Sở nhìn Trương Đình Đình rời đi, thì thầm nói:
- Tốt nhất là nên như thế!
- Đình Đình sẽ không phản bội tôi, anh đừng bận tâm!- Diệp Thanh Linh bước ra cửa, giọng bình thản nói.
Diệp Thanh Linh mặc bộ quần áo công sở, chọn lấy đôi găng tay thích hợp, liền xuống lầu. Ngang qua phòng khách định đi thẳng ra ngoài.
-Em không ăn sáng sao?- Thượng Quan Sở đi theo sau, giữ lấy tay Diệp Thanh Linh không cho đi.
- Phòng bếp còn bình thường sao?- cô hỏi lại.
- Không bình thường.- Hắn tới sáng nơi mới biết được vì tối qua Diệp Thanh Linh nói muốn ra ngoài ăn tối, rồi câu ‘Tùy cô’ của hắn mà má Trương làm nhà bếp thiếu chút nữa biến thành chiến trường, bữa tối hôm qua cũng hư hết, bữa sáng nay cũng chưa làm xong.
- Cháo hôm trước quả thật không tồi- cô lãnh đạm nhìn bàn tay to của anh đang nắm chặt lấy tay mình.
Anh cũng không có ý muốn buông ra mà ngược lại còn dùng sức kéo cô đến nhà ăn:
- Cháo gì cũng đều ở đây, ăn rồi đến công ti cũng chưa muộn!
Diệp Thanh Linh nghe anh nói vậy nhìn bàn cháo rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài:
- Muốn được riêng tư trước mặt Sở thiếu thật khó!
Đang khen anh có bản lĩnh? Hay cô ấy đang trách anh? Anh nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, nhanh chóng đưa bát cháo đến cho Diệp Thanh Linh:
- Đây là cháo em thích nhất còn có cả tráng miệng em thích nhất nữa.
Diệp Thanh Linh tất nhiên không khách sáo nhận bát cháo anh đưa, ăn hết một bát, đột nhiên nói:
- Anh không có việc gì làm sao?- Nhìn anh giống như muốn làm một người hầu bên cạnh cô.
- Cưới vợ là chuyện trọng đại mà!- Anh vừa ăn cháo vừa trả lời, thỉnh thoảng còn gắp rau cho cô.
Câu trả lời của anh có liên quan gì đến câu hỏi của cô. Rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh, cô lạnh giọng quát:
- Giao dịch không phải đã xong rồi sao? Sao anh cứ quấn lấy tôi không buông thế.
- Tôi cần người thừa kế.- anh lãnh đạm nhìn cô, giọng cũng lạnh đi rất nhiều.
- Từ đầu đến đuôi, đây mới là mục đích của anh!- Nghe anh nói vậy, lòng cô rối bời, không biết là nên buồn hay nên vui.
- Ai cũng có thể sinh con cho anh nhưng tôi thì không thích hợp.
- Giờ anh đã thay đổi chủ ý.- Anh nhìn cô, ánh mắt vô cùng cương quyết
- ….- cô cúi đầu không nói.
- Giờ anh chỉ muốn có em, không có người thừa kế cũng không sao.
Quanh co lòng vòng không phải là muốn cô vì anh mà sinh con sao? Diệp Thanh Linh bị nhiều cảm xúc xen lẫn, một lúc mới bình tĩnh được, bất đắc dĩ nói:
- Vậy vì cái gì lại muốn tôi?
-Anh không chán ghét em mà lại có điểm thích.
Bắt đầu từ lúc anh muốn giúp cô vượt qua khó khăn nhưng cô lại từ chối khiến anh càng thêm ghét cô nhưng do không muốn Thương Quan gia tuyệt tự nên bảo Tô Phi và Ngô Vân đem 200 triệu nhờ cô sinh con cho anh, không ngờ Tô Phi cùng Ngô Vân lại đem 2 tỷ đổi lấy một đêm của cô.
Ngày đó, ở Thượng Quan gia nhìn thấy cô, anh đã bị cô hấp dẫn, không biết đây có phải là nhất kiến chung tình hay không nhưng anh luôn không muốn làm cô bị tổn thương. Ai ngờ Tô Phi cùng Ngô Vân lại muốn nhìn anh bị trêu cười mà hạ dược cô, cuối cùng, anh cùng cô triền miên một đêm. Mà đêm đó, anh trầm luân không chỉ thân thể mình mà còn có trái tim
- Không đáng ghét là vì tôi từng cứu anh, thích là vì chúng ta từng vợ chồng giả.- cô không nghĩ sẽ cùng anh dây dưa, tuy chỉ ở chung có hai ngày nhưng cô có thể cảm nhận được từ sâu thẳm lòng mình cô đã có nhiều rung động, cô vốn không sợ người đàn ông này, chỉ sợ khi cả thân thể cùng tinh thần mình đều trầm luân thì thứ anh muốn chỉ là người thừa kế.
- Thích em là quyền của anh, không thích anh là chuyện của em, hai chúng ta không thể xem như nhau được.- Anh coi như lần này gặp phải một cái đinh nhưng bất quá càng khó anh càng hứng thú.
Diệp Thanh Linh đau đầu nhìn Thượng Quan Sở, biết nhiều lời cũng vô ích.
- Anh thích thế nào thì thế ấy đi, chẳng qua là tôi không muốn bị gò bó.- cô sẽ không bao giờ thảo luận về vấn đề này cùng anh nữa, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần không phải là bắt buộc thì cô có thể xem như là không thấy.
- Em sẽ cam tâm tình nguyện.- anh tràn trề tự tin nói, lên xe theo Diệp Thanh Linh ra khỏi biệt thự của Diệp gia...