• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại đến ngày Diệp Thanh Linh phải đến tập đoàn Diệp thị họp. Diệp Thanh Linh vừa ra khỏi cửa, Mễ Lam Nhi là trợ lý của của Diệp Thanh Linh nên đương nhiên phải đi theo. Một tháng trôi qua dường như đã trở thành cái bóng của Diệp Thanh Linh nên Thượng Quan Sở cũng mặt dày đi theo.

Thượng Quan Sở chủ động lôi kéo Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh, họp xong muốn làm gì?"

"Về nhà." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng trả lời.

Lại về nhà, chẳng lẽ ngoại trừ về nhà thì không còn việc gì khác để làm? Thượng Quan Sở nhìn gương mặt trắng nõn của Diệp Thanh Linh, rồi gợi ý: "Họp xong, hay chúng ta đi núi Minh Nguyệt đi?"

"Được! Đi núi Minh Nguyệt thôi." Trương Đình Đình cười ha ha nói tiếp, cô đã được đi núi Minh Nguyệt bao giờ đâu?

"Đình Đình hôm nay được nghỉ sao?" Diệp Thanh Linh nháy mắt thản nhiên hỏi Trương Đình Đình.

"Ách, không phải. Nếu thế thì hay để lần sau đi núi Minh Nguyệt, lần sau nhé." Trương Đình Đình thấy hơi ngượng liền gãi đầu, cười ha ha.

"Nghe nói núi Đào Nguyên hoa đào nở rất đẹp, chúng ta đi xem hoa đào đi!" Thượng Quan Sở lại đề nghị.

"Đến lúc đó nói sau." Diệp Thanh Linh nói xong liền lên xe.

Trương Đình Đình thấy thế liền theo lên xe, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Linh, đắc ý cười với Thượng Quan Sở nói: "Ha ha, Sở thiếu, lần này anh không nhanh rồi!"

"Tô Phi." Thượng Quan Sở lãnh đạm gọi.

Tô Phi lập tức xuất hiện, "Sở thiếu, có việc gì sao?"

"Đưa cô gái họ Trương xuống xe cho tôi." Thượng Quan Sở giao việc xong liền lùi lại vài bước.

"Vâng." Tô Phi đáp ứng, liền tiến lên mở cánh cửa xe vừa mới khép lại kia. Giọng điệu nhã nhặn, "Trương tiểu thư muốn tự mình xuống xe hay là tôi ôm cô xuống? Hoặc là —— "

Trương Đình Đình nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cái người đang tươi cười nhã nhặn Tô Phi, không cam lòng tình nguyện xuống xe. Sau đó liền nói Diệp Thanh Linh: "Thanh Linh, Thượng Quan Sở quá khi dễ người, cậu phải giúp tớ báo thù đấy!"

Nghe xong lời nói của Trương Đình Đình, Diệp Thanh Linh quay đầu nhìn người đang cười đến đắc ý Thượng Quan Sở, tươi cười khả ái nói: "Thượng Quan sên dính dính, lên xe đi!"

Mễ Lam Nhi vừa ngồi vào tay lái, chợt nghe thấy Diệp Thanh Linh kêu Thượng Quan sên, cười trêu ghẹo nói: "Sở thiếu tên mới nhé, rất đặc biệt." Nói xong lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên ngồi ở vị trí bên cạnh cô.

Thượng Quan Sở cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Thanh Linh cho đương nhiên là đặc biệt."

"Khó nghe." Tiền Nguyên mặt lạnh nghiêm túc đánh giá tên mới của Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở liếc mắt nhìn Tiền Nguyên ngồi như khối băng, cười với Mễ Lam Nhi nói: "Lam Nhi cũng có thể trả thù lao cho tiên sinh bằng cách đặt một cái tên đặc biệt cho cậu ấy."

Một đạo hàn quang bắn về phía Mễ Lam Nhi, Tiền Nguyên lạnh lùng gằn lên hai chữ, "Cô dám?"

Mễ Lam Nhi tự động xem nhẹ sự uy hiếp của Tiền Nguyên, cười ha ha rồi hỏi Diệp Thanh Linh: "Diệp tiểu thư, cô nói nên đặt tên gì cho đặc biệt?" Cô thì không dám, chẳng qua có người dám thôi.

Diệp Thanh Linh khóe miệng khẽ nhếch, "Hay kêu là sên dính dính thứ 2." Nói xong không khỏi nở nụ cười.

"Ha ha, tên mới của Tiền tiên sinh thật dễ nghe." Thượng Quan Sở không hề để ý hình tượng cười ha hả. Để xem anh còn dám nói tên tôi khó nghe không.

Mễ Lam Nhi cũng không thể không cười, "Diệp tiểu thư, cô thật tài tình. Tôi thích."

Sắc mặt Tiền Nguyên xanh lại trắng, trắng lại xanh. Nghiến răng nghiến lợi nói to giận dữ: "Mễ — Lam — Nhi —."

"Chúng tôi đều biết cô ấy tên Mễ Lam Nhi, tự nhiên lại nhắc nhở chúng tôi làm gì?" Lần này người nói không phải Diệp Thanh Linh, mà là Thượng Quan Sở.

Diệp Thanh Linh thản nhiên liếc mặt về người đang hết sức phẫn nộ Tiền Nguyên, "Mễ Lam Nhi thích tên sên dính dính thứ 2, chẳng lẽ Tiền tiên sinh không thích?"

Tiền Nguyên nghe xong, nhắm mắt lại sau một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài, mặt không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, cực kì bất đắc dĩ nói: "Tùy cô."

Mễ Lam Nhi hướng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tiền Nguyên, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, cho xe chạy theo hướng tập đoàn Diệp thị

Đi tới cửa phòng họp, Diệp Thanh Linh dừng bước chân, nhìn Thượng Quan Sở nói: "Hôm nay, anh xác định là muốn vào phòng họp?"

Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Diệp Thanh Linh, vẫy tay một cái, Tô Phi liền đưa một văn kiện đến cho hắn. Thượng Quan Sở đưa văn kiện cho Diệp Thanh Linh nói: "Em nói, anh có thể đi vào phòng họp hay không?"

Diệp Thanh Linh mở văn kiện vừa cầm, dại ra hai giây, lúng ta lúng túng hỏi: "Từ lúc nào thì anh biến thành cổ đông của Diệp thị?"

"Gần một tháng trước." Thượng Quan Sở cười đến đắc ý nhìn Diệp Thanh Linh, Từ lúc Diệp Thanh Linh rời đi, hắn liền sai người thu mua 10% cổ phần công ty Diệp thị, nên Diệp Thanh Linh không biết việc này, đó là bởi vì hắn bảo Dịch Thiếu Kiệt ở công ty con Dịch thị thu mua.

Diệp Thanh Linh không thèm nhìn Thượng Quan Sở, chỉ xoay người sang hỏi Tiền Nguyên đi theo phía sau Mễ Lam Nhi, "Tiền tiên sinh, anh thì thế nào?"

"Tôi ở bên ngoài." Tiền Nguyên biết hội nghị công ty người ngoài không thể tùy tiện tham dự.

Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh tiến vào phòng họp, chỉ còn Tô Phi và Tiền Nguyên cùng ở cửa chờ.

Vừa ra khỏi phòng họp, Thượng Quan Sở đã muốn dẫn Diệp Thanh Linh đi núi Đào Nguyên xem hoa đào, Diệp Thanh Linh không phản đối, chỉ cười nói: "Hy vọng là không phải một chuyến đi vô ích."

"Em yên tâm, nhất định sẽ thấy được cảnh núi non được bao trùm bởi hoa đào nở rực rỡ." Thượng Quan Sở nói một cách chắc chắn.

Diệp Thanh Linh chỉ cười không nói, đi ra Diệp thị, nhìn trời, trong chốc lát nhìn thấy mấy cây đào núi bao phủ toàn lá xanh, để xem tại sao hắn có thể khẳng định chắc chắn hiện giờ đang có hoa đào nở?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK