- Thượng Quan thì ra cậu đã có lão bà tương lai. Ngoại hình xinh đẹp, tôi rất thích.- Kim Thành Vũ không kiềm chế được, ánh mắt liền tục dõi theo hình bóng của Diệp Thanh Linh.
- Ai dám đụng đến người con gái của tôi, đừng trách tôi không khách khí.- Thượng Quan Sở nửa đùa nửa thật nói.
- Cậu có khi nào khách khí đối với chúng tôi sao?- Dịch Thiếu Kiệt tiếp tục tươi cười nhìn Thượng Quan Sở rồi nói với Kim Thành Vũ -Thành Vũ, cậu nói xem Thượng Quan đối với chúng ta có bao nhiêu khách khí?
- Cũng không nhiều, cùng lắm là đưa vài sát thủ đến làm chúng ta ngủ không yên, không thì lại gọi cho hai lão thái thái đến tụng kinh cho chúng ta nghe.- Kim Thành Vũ nói chuyện nghe như cơm bữa hằng ngày nhưng lại khiến người khác nghe liền cảm thấy phát run. Phải nhớ rằng sát thủ của Thượng Quan Sở nằm trong tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới “Minh Sát”, làm người ta nghe thấy mà đã sợ mất mật.
- Như vậy, không phải chúng tôi đều đã thử một lần hay sao?- Dịch Thiếu Kiệt lộ vẻ thất vọng, đối phó với thủ đoạn của Thượng Quan Sở dường như đã trở thành thói quen.
- Cho nên chúng tôi cũng có thể cùng cạnh tranh Diệp tiểu thư với Thượng Quan chứ?- Kim Thành Vũ lộ vẻ vui mừng, như lần đầu tiên vừa gặp đã nhất kiến chung tình.
Thượng Quan Sở cười tà ý nhìn hai người Kim Dịch, tựa như gió thoảng mây trôi nói:
-Hình như em gái của Thiếu Kiệt cũng nên thử một lần đi, lão thái thái của Kim Thành gia càng già càng dẻo dai, thông suốt rồi cũng nên thử một chút chứ.
Hai người Kim Dịch nghe xong liền hóa đá, Kim Thành Vũ trừng mắt với Thượng Quan Sở kêu lên:
- Cậu không thể uy hiếp chúng tôi như vậy được.
- Không được sao?- Thượng Quan Sở nghiêng đầu như đang suy nghĩ biện pháp tốt hơn.
- Đúng, đúng- Hai người không ngừng gật đầu.
- Tô Phi và Ngô Vân rất vất vả- Thượng Quan Sở nói một câu dường như vô cùng không liên quan đến chuyện này.
Tô Phi và Ngô Vân vất vả thì liên quan gì đến họ? Dịch Thiếu Kiệt nháy mắt với Kim Thành Vũ cùng đợi câu tiếp của Thượng Quan Sở.
- Hay là hai người chia sẻ ít công việc với họ?- Thượng Quan Sở nở nụ cười thản nhiên nhìn họ.
- Đây không phải là đổi trắng thay đen sao?- Miệng há hốc, quả là không tưởng tượng được, phải biết công việc của Tô Phi và Ngô Vân là quản lý hắc bang, sao có thể đổi được?
- Cái này trắng tức là đen, đen tức là trắng.- Thượng Quan Sở cười càng thêm mười phần thiện ý.
Hai người mắt trợn trắng, trời ạ! Vậy là muốn đảo lộn hết sao!
Thượng Quan Sở nhìn Dịch Thiếu Kiệt muốn cười mà không được.
Bỗng nhiên nhớ ra Diệp Thanh Linh đi toilet đã khá lâu, nhìn về phía toilet rồi cũng đứng dậy đi về hướng đó. Diệp Thanh Linh và Mễ Lam Nhi đi toilet chậm rãi, thong thả đi ra, không ngờ có người phía sau đụng phải vai Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh không vững lảo đảo ngã về phía trước, Mễ Lam Nhi thấy thế liền đỡ lấy người Diệp Thanh Linh. Tuy không đụng vào người nhưng lại dẫm vào chân người khác.
Tiếp theo chỉ nghe tiếng kêu “Ai nha” rồi là tiếng mắng đầy tức giận:
- Ai nha, đi không có mắt nhìn đường sao?
- Thực xin lỗi! – Diệp Thanh Linh thấy mình dẫm phải người khác, liền xin lỗi. Ngẩng đầu lên mới thấy người đang chửi là một phu nhân, một phu nhân có mái tóc màu rám nắng, chính là người đã từ hôn cô, Lí Bình mẹ Lưu Phong. Ánh mắt Diệp Thanh Linh trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhắc lại, chỉ yên lặng vị phu nhân già nua kia.
Lí Bình nhìn Diệp Thanh Linh bằng ánh mắt khinh thường:
- A, là Diệp tiểu thư à! Diệp tiểu thư dù hận Lưu gia từ hôn cũng không nên trả thù tôi chứ.
Diệp Thanh Linh vẫn im lặng, Mễ Lam Nhi liền mở miệng:
- Vị thái thái này, thực xin lỗi, Diệp tiểu thư không phải cố ý đụng bà.
Lí Bình nghe Mễ Lam Nhi nói liền trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi:
- Cô là cái gì? Vì sao tôi phải nghe cô giải thích?- Tiện thể trừng mắt Diệp Thanh Linh, ngoa ngoắt nói- Diệp thị sắp đóng cửa còn học người khác mướn người hầu, Diệp tiểu thư, kêu diệp cùng quỷ cũng không kém nhiều lắm đâu nhỉ.
- Tuy Lí Bình biết Diệp thị đã hoạt động trở lại bình thường, nhưng tâm vẫn không phục, Diệp Thanh Linh quá vô sỉ, rõ ràng có tiền để xây dựng lại Diệp thị, lại làm bộ như muốn đóng cửa. Bằng không bà sẽ không đi từ hôn, kêu con trai cưới Hàn Phỉ Phỉ. Phải nhớ rằng Diệp thị so với mẹ con Diệp Anh tốt hơn nhiều.
- Vị thái thái này, bà đừng vô lí quá mức, tuy Diệp tiểu thư đụng phải bà là không đúng như cô ấy cũng đã hướng bà giải thích rồi.- Mễ Lam Nhi cũng không muốn khách khí với lão bà này, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt tỏa ra tức giận.
- Ai, giải thích khi nào? Chân tôi khẳng định là bị cô ta đụng gãy rồi!- Nói xong còn kêu lên mô tả.
- Vị thái thái này thật đã gãy chân rồi sao?- Thượng Quan Sở tìm thấy Diệp Thanh Linh rồi ôn hòa hỏi.
Diệp Thanh Linh nhìn về phía Thượng Quan Sở trong mắt không khỏi lộ ra nét vui sướng. Thượng Quan Sở tiếp nhận ánh mắt vui sướng của Diệp Thanh Linh không khỏi cười thật to. Lí Bình vừa quay đầu nhìn Thượng Quan Sở liền thấy nụ cười làm điên đảo chúng sinh đó, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Thượng Quan Sở, trong lòng không khỏi cảm thán: “ Cậu trai này thật đẹp”, bà không nhìn lầm chứ, trên đời này sao lại có một mỹ nam đẹp đến thế?
Thượng Quan Sở không tỏ thái độ gì hỏi lại Lí Bình:
- Vị thái thái này, bà xác định là bị gãy chân sao?
Lí Bình lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười lấy lòng:
- Tôi —— tôi xác định, chân của tôi thật sự bị cô ta đụng gãy xương.
Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Sở liền trầm xuống.
- Người đâu.- giọng rất nhẹ, tiếng không lớn, tựa hồ như đang nói một mình.
- Sở thiếu có gì phân phó.- Hai bóng người như quỷ liền xuất hiện phía sau Thượng Quan Sở.
Hai người kia Diệp Thanh Linh đều đã gặp qua ở phòng khách Diệp gia, một ba mươi tuổi đã từng rèn luyện qua lao tù hán tử A Phú. Một người kia khoảng 20 tuổi, vẻ ngoài sạch sẽ, thanh tú, gọi là Từ Ngôn.
- Vị thái thái này nói chân của bà bị Diệp tiểu thư nhẹ nhàng giẫm phải bị gãy.- Thượng Quan Sở nhẹ nhàng nói
- Hai người hãy kiểm tra một chút, nếu là thật thì hãy đưa đi bệnh viện còn nếu không phải thì hãy giúp cho vị thái thái này toại nguyện.
- Thuộc hạ đã rõ.- A Phú nói xong liền ôm lấy Lí Bình hướng ra phía ngoài.
- Các người muốn làm gì? Buông ra.- nghe ý tứ của Thượng Quan Sở Lí Bình liền sợ tái mặt, đầu lưỡi như bị thắt lại.
A Phú thô lỗ ôm Lí Bình, giọng đầy ác ý nói:
- Lời nói của Sở thiếu bà không nghe rõ sao? Hay bị Diệp tiểu thư đụng phải nên điếc rồi?- Ngụ ý rõ ràng không chỉ muốn làm chân Lí Bình gãy còn muốn làm thêm cả lỗ tai điếc nữa rồi mới đem đi bệnh viện.
Lí Bình nghe xong ra sức giãy giụa, nói:
- Chân tôi không gãy cũng không bị điếc.
Nhưng là A Phú tỏ vẻ như tai như điếc, mặc bà giãy thế nào cũng thờ ơ, vừa ra khỏi toilet, Lí Bình liền la lên:
- Thị trưởng Triệu cứu mạng, thị trưởng Triệu cứu mạng!