• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thượng Quan Sở nhận được tin liền vội chạy đến bệnh viện tốt nhất ở thành phố B. Lúc đoàn người vội vàng chạy vào khoa phụ sản của bệnh viện, Dịch Hiểu Huyên cũng vừa vặn nhìn thấy một màn này, cô hung hăng nhìn một đám người chạy vào bệnh viện, rồi cũng chậm rãi bước vào.

Lúc này, Lãnh Thần đang phấn khởi lấy ra quần áo anh đã chuẩn bị cho đứa nhỏ, nói: "Thanh Linh, em xem này, bộ áo em bé này thật đáng yêu!"

"Ừ!" Diệp Thanh Linh cười nhẹ.

Lãnh Thần lại lấy ra một bộ quần áo em bé khác để trước mặt của Diệp Thanh Linh, nói:“Bộ này mà mặc lên người em bé nhất định sẽ nhìn rất đẹp."

Diệp Thanh Linh cười nhìn Lãnh Thần cầm , nói: "Chúng đều rất đẹp." Lãnh Thần đối với cô thật sự rất tốt, không chỉ chuẩn bị quần áo giúp cô, còn thay cô chuẩn bị luôn cho đứa nhỏ, bộ dạng của anh hưng phấn như thể chính mình làm cha vậy. Nghĩ đến đây khiến Diệp Thanh Linh nhớ đến sắc mặt hưng phấn của Thượng Quan Sở khi làm cha, không khỏi tươi cười lớn hơn nữa.

Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh tươi cười, có chút si ngốc, qua một hồi lâu nói: "Thanh Linh, chúng ta đã là bạn bè, để anh làm cha nuôi của con trai em thế nào?"

Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn gương mặt thành khẩn và ánh mắt chờ mong của Lãnh Thần, mỉm cười nói: "Rất tốt!"

"Không được!" Ngay lúc Diệp Thanh Linh vừa đồng ý, âm thanh lạnh lung của Thượng Quan ở cửa vang lên.

Diệp Thanh Linh ánh mắt sáng ngời, nhìn về hướng âm thanh truyền đến, tiếp theo trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi xuất phát từ nội tâm.

Lãnh Thần nghe được có người phản đối, liền muốn phát hỏa, đúng lúc này, Diệp Thanh Linh cười nói: "Con em, em làm chủ."

Lãnh Thần nghe xong,ánh mắt cười đến cong mắt.Thượng Quan Sở cười hì hì nhìn Diệp Thanh Linh thật lâu, mi mắt nhíu thành một đoạn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Hết thảy đều nghe theo bà xã."

Diệp Thanh Linh nhất thời tươi cười rạng rỡ, ánh mắt tán thưởng nhìn Thượng Quan Sở, gật đầu nói:"Mấy tháng không gặp, quy luật thiểu số phục tùng đa số vẫn không có quên, ừm! Không tệ nha”.

Thượng Quan Sở vui vẻ nhận 'Tán thưởng' của Diệp Thanh Linh, tươi cười bước đến trước mặt Diệp Thanh Linh, nhìn gương mặt cô, sau đó ánh mắt chuyển xuống bụng, tiếp theo nhẹ tay xoa bụng cô , cười nói: "Thanh Linh, vất vả cho em."

Diệp Thanh Linh cười nhẹ, nói: "Anh cũng vất vả." Cô biết hắn nhất định đã rất cố gắng để đi tìm cô, mấy tháng qua cô cũng không có một chút vất vả gì, hơn nữa chỗ sơn cốc nơi cô ở còn là một nơi dưỡng thai rất tốt.

Nhạc Nhạc nhìn hai người trao đổi nhớ nhung, không muốn nhìn thấy bộ dáng mọi người gặp lại liền khóc sướt mướt, vui vẻ đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, không khách khí chen vào tách Thượng Quan Sở ra, ôm cổ Diệp Thanh Linh, thanh âm cao vút nói: "Thanh Linh, ngươi đinh giết anh à, mấy tháng nay em đi đâu?"

Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc ôm lấy Thanh Linh, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Ẻo lả, cậu đang làm cái gì?" Mỗi câu một chữ đều từ kẽ răng rít ra, âm thanh tràn đầy sát khí.

Nhạc Nhạc không tự giác run một cái buông Diệp Thanh Linh ra, bỉu môi hồng, làm nũng với Diệp Thanh Linh nói:"Thanh Linh, em xem, tên yêu nghiệt này lại khi dễ anh. Lúc em không có ở đây, mỗi ngày cậu ta đều khi dễ anh...Anh.. anh... thật đáng thương." Nhạc Nhạc nói xong còn làm bộ che mặt khóc, chọc cười tất cả mọi người ở đây.

Thượng Quan Sở chán ghét liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái,ngay lúc anh tính cướp lại vị trí vốn là của mình, thì Mễ Lam Nhi cũng đi đến, không khách khí chen vào tách ra Nhạc Nhạc, kích động cầm lấy tay của Diệp Thanh Linh nói: " Tiểu thư Diệp, cô có khỏe không?"

"Vâng! Mình khoẻ." Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi liền đặc biệt đau lòng, lúc cô ấy vì mình mà trúng đạn nằm trên giường,cô đã xem cô ấy như chị em tốt của mình. Cô muốn nhìn thấy cô ấy sống vui vẻ và hạnh phúc.Ở trong lòng cô, Mễ Lam Nhi cũng quan trọng như Đình Đình, họ đều là người thân của cô.

Nhạc Nhạc nhìn bộ dạng cảm động của Diệp Thanh Linh sợ cô ấy vì vậy mà rơi lệ, vừa cười vừa nói: "Thanh Linh, anh vừa nghe em để người khác làm cha nuôi của con trai em, anh cũng muốn."

Thượng Quan Sở lạnh lùng nhìn vẻ mặt đố kị lúc này của Lãnh Thần, nói:"Cậu đương nhiên cũng không được làm cha nuôi của con tôi."

Nhạc Nhạc nghe xong, vẻ mặt vặn vẹo nhìn Diệp Thanh Linh, liền bỉu môi nói: "Thanh Linh em xem, tên yêu nghiệt này lại khi dễ anh."

Diệp Thanh Linh nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Nhạc Nhạc, an ủi nói: "Không sao, anh ấy không đồng ý, nhưng em đồng ý."

"Thật sao? Anh biết Thanh Linh là tốt nhất." Nhạc Nhạc vẻ mặt hưng phấn và đắc ý nhìn Thượng Quan Sở mặt nhăn mày nhíu.

Ngay lúc Nhạc Nhạc vui vẻ như sắp bay lên trời thì Diệp Thanh Linh lại thản nhiên mở miệng, "Em đồng ý cho anh làm mẹ nuôi của con trai em."

Cảm giác giống như vừa rơi từ trên thiên đàng xuống khiến Nhạc Nhạc nhất thời đầu đầy hắc tuyến, tiếp theo oa oa kêu to, "Thanh Linh, em không thể giúp đỡ yêu nghiệt khi dễ người khác như vậy."

Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh làm cho Nhạc Nhạc cao hứng một hồi liền sẽ cho anh ta nếm mùi thất vọng, nhìn bộ dạng mất mát của Nhạc Nhạc, cười ha ha nói: "Thanh Linh là bà xã tôi, đương nhiên là giúp đỡ tôi." Vẻ mặt đắc ý, Nhạc Nhạc nhìn thấy đã muốn đấm một cái vào khuôn mặt tuấn tú nghiêng nước nghiêng thành của hắn.

Bộ dáng vặn vẹo của Nhạc Nhạc và sắc mặt đắc ý của Thượng Quan Sở khiến mọi người không thể nhịn cười. Ngay cả Tiền Nguyên, người vẫn luôn lạnh lùng,cũng phải mỉm cười. Chỉ có vẻ mặt của Lãnh Thần càng ngày càng tái nhợt, trong mắt đầy sự mất mát cùng hâm mộ.

Mọi người cười xong, Thượng Quan Sở lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Thần, nói: "Thanh Linh là ai bắt cóc?"

Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhìn về phía Lãnh Thần, nói: "Anh ấy là người bắt em, nhưng cũng là ân nhân của em." Nếu không phải Lãnh Thần là người không giết phụ nữ trẻ em, có lẽ cô đã chết. Bởi vậy anh ta chính là ân nhân của mẹ con cô.

Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc mặc kệ có phải là ân nhân cô hay không, anh chỉ biết người đàn ông thoạt nhìn rất tuấn tú này đã bắt cóc Thanh Linh, hai người nhất thời đứng cùng trận tuyến. Anh trừng mắt nhìn Lãnh Thần, ánh mắt như muốn khoét hai cái động trên người Lãnh Thần.

Vài giây sau, Nhạc Nhạc đột nhiên cười nói: "Yêu nghiệt, tôi thấy thẳng nhóc kia hình như rất thích Thanh Linh, tình địch ngay trước mắt, cậu còn không tiến lên giải quyết."

Lúc bọn họ đi vào phòng bệnh,Thượng Quan Sở đã sớm nhìn ra tình ý của anh ta với Thanh Linh, nghĩ đến Thanh Linh và anh ta đã ở chung với nhau mấy tháng, không khỏi tức giận, sau đó vẻ mặt tà cười nói: "Muốn giải quyết như thế nào?" Vừa rồi Thanh Linh mới nói anh ta là ân nhân của cô, anh phải giải quyết thế nào bây giờ?

"Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, đi lên quyết đấu a!"Nhạc Nhạc mang vẻ mặt ám chỉ 'Anh thật ngốc’ nhìn Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở nhìn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Nhạc Nhạc, chỉ biết hồ lô trong hắn không bán thuốc tốt, cười nói: "Thanh Linh vốn là bà xã của tôi, tôi vì cái gì phải hạ thấp bản thân đi tranh giành với anh ta chứ?"

Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, vốn tưởng anh sẽ trở thành hủ dấm chua, sau đó sẽ ra tay chỉnh Lãnh Thần, nhưng cô không ngờ anh lại có phản ứng như vậy.Biết được anh rất có niềm tin đối với mình, khiến gương mặt cô nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Lãnh Thần ngẩn người, cười khổ một chút, nói: "Thượng Quan Sở quả nhiên không giống người phàm." Người đàn ông phòng độ như vậy, tin tưởng không hề hoài nghi như vậy, anh ta nên có được tình yêu của cô. Muốn trách thì trách ông trời để anh quen biết Thanh Linh trễ hơn Thượng Quan Sở. Bởi vậy, anh chỉ có thể đứng xa nhìn cô hạnh phúc là đủ rồi.

Thượng Quan Sở cười yêu nghiệt, vui vẻ nhận khen ngợi của Lãnh Thần, nói: "Người đàn ông mà Thanh Linh thích dĩ nhiên không phải bình thường."

Nhạc Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ có anh không biết xấu hổ tự khen chính mình, da mặt dày."

Diệp Thanh Linh rất hứng thú nhìn ba người biểu diễn, lại thấy nụ cười của Lãnh Thần và Thượng Quan Sở dần trở nên tự nhiên, cô biết này hai người về sau nhất định sẽ không trở thành kẻ thù của nhau. Đây cũng là điều cô mong muốn, có nhiều bạn vẫn tốt hơn có nhiều kẻ thù, hơn nữa Lãnh Thần cũng không phải là một đối thủ bình thường.

Đúng lúc này, y tá đi đến, nói: "Diệp Thanh Linh, bây giờ đến phòng siêu âm B làm kiểm tra trước sinh." Y tá nói xong liền xoay người rời đi.

Y tá vừa rời khỏi, Thượng Quan Sở liền vỗ về Diệp Thanh Linh đi đến phòng siêu âm B, mọi người cũng đi theo, đặc biệt là Lãnh Thần đặc Hòa Nhạc Nhạc, hai người khẩn trương không thôi.

Mễ Lam Nhi nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai người, trêu ghẹo nói: "Chỉ là làm kiểm tra trước sinh mà thôi, các anh khẩn trương cái gì?"

"Tôi là cha nuôi đứa nhỏ." Lãnh Thần xoay người nhìn Mễ Lam Nhi, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, khiến Mễ Lam Nhi không khổi thất thần,vẻ mặt của Tiền Nguyên luôn lạnh lùng, nhưng nụ cười của Lãnh Thần lại dịu dàng như ánh mặt trời khiến cô nhất thời như bị chói mắt.

Mễ Lam Nhi sửng sốt vài giây, cho đến phát hiệnTiền Nguyên lạnh lùng kéo cô một chút, mới lấy lại tinh thần, nói: "Ách! Không sai, anh là cha nuôi của đứa nhỏ,nên khẩn trương cũng đúng." Tiếp theo lại nhìn nhìn Nhạc Nhạc bên cạnh, không khỏi nở nụ cười, "Ha ha! Anh là cha nuôi của đứa nhỏ, Nhạc Nhạc lại là mẹ nuôi của đứa nhỏ? Ha ha... Hai người là một đôi." Mễ Lam Nhi sau khi nói xong, đã cười đến thắt lưng không thẳng nổi, nếu không phải Tiền Nguyên giúp đỡ sợ là muốn ngồi xổm xuống.

Lãnh Thần nghe xong xấu hổ cười, Nhạc Nhạc lại xoay người trừng mắt nhìn Mễ Lam Nhi đang cười đến đứng không vững, giọng the thé nói: "Lam Nhi ý kiến không sai nga, không biết..." Nhạc Nhạc nói xong, ánh mắt trực tiếp ngoắc ngoắc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thần, nói "Không biết vị soái ca này có nguyện ý hay không?"

Lãnh Thần không nghĩ tới Nhạc Nhạc sẽ hỏi hắn như vậy, sợ tới mức đi tới trước vài bước, trực tiếp đi đến bên người Diệp Thanh Linh, vẻ mặt vội vàng như gặp quỷ nói: "Thanh Linh, bạn của em là đồng tính luyến ái nha!"

Những gì bọn họ nói ở phía sau Diệp Thanh Linh đều nghe được, biết Nhạc Nhạc lại chơi với lửa, cười nói: "Nhạc Nhạc coi trọng anh sao?"

Lãnh Thần đầu đầy hắc tuyến, nói: "Thanh Linh, em biết là anh không thích đàn ông, chỉ thích em." Lãnh Thần không chút suy nghĩ nói.

Thượng Quan Sở vừa nghe, lạnh lùng trừng mắt Lãnh Thần, nói: "Tôi biết bà xã của mình rất mê người, nhưng anh cũng không cần ở trước mặt ông xã người ta mà thổ lộ như vậy!" Nói xong cúi đầu nhìn biểu hiện của Diệp Thanh Linh, khi thấy cô vẫn thờ ơ, anh mới yên lòng.

Lãnh Thần bình thường ở trước mặt Diệp Thanh Linh có cái gì thì nói cái đó, cũng không che dấu tình cảm của chính mình, nghe được Thượng Quan Sở nói như vậy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thoải mái, vẻ mặt tươi cười nói: "Thích Thanh Linh là của chuyện của tôi, cự tuyệt là của quyền lợi của cô ấy. Chúng tôi cũng không cùng nhau."

Thượng Quan Sở nhìn Lãnh Thần, đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân theo đuổi Thanh Linh, không phải lúc đó anh cũng rất giống Lãnh Thần bây giờ hay sao? Chẳng qua anh may mắn hơn, Bây giờ Thanh Linh đã là bà xã của anh, hơn nữa còn sắp sinh con trai cho anh. Anh cũng không phản đối việc có người thích Thanh Linh, chỉ cần không làm những chuyện gì khác thường với Thanh Linh, cũng như không ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn họ, anh có thể xem như bạn của Thanh Linh mà đối đãi, giống như Nhạc Nhạc vậy.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đến ngoài cửa phòng kiểm tra, y tá mời Diệp Thanh Linh đi vào, Thượng Quan Sở cũng muốn đi theo, nhưng y tá lại lạnh lùng nói: "Đàn ông không được đi theo." Thượng Quan Sở ngây ngốc ở cửa phòng kiểm tra, không biết làm thế nào mới tốt.

Trong lúc Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh chậm rãi bước vào cửa kiểm tra , đột nhiên trong đầu dần hiện ra một hình ảnh, tâm lí thầm kêu không tốt, liền kêu lên: "Thanh Linh." Tiếp theo cả người đã vọt vào cửa kiểm tra, đi về phía Diệp Thanh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK