• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta nổi nóng, nói:" Tôi thật sự là anh họ của Linh Linh, Tôi tên là Đông Minh Hiên, mẹ của Linh Linh tên là Đông Tuệ."

" Cái này ai mà chẳng nói được." Nhạc Nhạc khinh thường liếc mắt nhìn Đông Minh Hiên.

Thượng Quan Sở không nói lời nào, nhìn Đông Minh Hiên đánh giá, đột nhiên lạnh lùng nói:" Tìm Thanh Linh có chuyện gì?". Anh đã cho người điều tra qua gia cảnh của Thanh Linh, chuyện mẹ Thanh Linh là người trong Đông gia anh cũng biết được chút ít.

Đông Minh Hiên như nhìn thấy mặt trời, vừa nghe Thượng Quan Sở nói xong, liền nhìn Nhạc Nhạc và Trương Đình Đình nói:" Hai người xem đi, có người tin tôi nha."

" Có chuyện gì?" Sắc mặt Thượng Quan Sở trầm xuống, nếu như Đông Minh Hiên không chịu nói ra, chắc chắn hai phút sau Đông Minh Hiên sẽ nằm trên mặt đất.

Bị hoảng sợ, Đông Minh Hiên không dám thở mạnh,nhìn Diệp Thanh Linh giọng nhẹ nhàng nói:" Linh Linh, anh nghe nói em kết hôn, vì thế mới đến đây chúc mừng em."

" Lừa quỷ à!" Nhạc Nhạc đối với lời nói của Đông Minh Hiên tỏ vẻ nghi ngờ.

Không có được đáp án, Thựơng Quan Sở lạnh lùng nói:" A Phú, đưa anh ta vô đại sảnh."

" Vâng" A Phú trả lời, đưa nòng súng lạnh như băng nhắm vào huyệt thái dương của Đông Minh Hiên, nói:" Đi thôi!".

Bị súng uy hiếp, Đông Minh Hiên không thể không đi theo A Phú, đi đến đầu cầu thang, A Phú đứng sau cây cột, một cước đá vào mông Đông Minh Hiên, nói:" Xuống dưới, vào đại sảnh đi."

Đông Minh Hiên bị A Phú đá một cước ngã lăn trên đất, quay đầu lại trừng mắt liếc A Phú, lúc này lại nghe tiếng súng vang lên, trong đại sảnh tên sát thủ còn xen lẫn trong đám đông hét lên rồi ngã ngục xuống, khách trong đại sảnh đã sớm chạy ra ngoài khu đãi tiệc, còn Đông Minh Hiên thì ôm đầu, ngồi xổm tại chỗ không dám nhúc nhích.

" Tôi, tôi không đi xuống dưới đâu." Đông Minh Hiên run rẩy nói, anh không muốn bị mất mạng bây giờ đâu.

"Đi xuống dưới". A Phú dùng súng uy hiếp.

Đúng lúc này, Tô Phi từ hội trường bắt được một người đàn ông. Cũng trên lầu haicó một đôi mắt nhìn chằm chằm đằng sau cửa sổ trong một phòng nhỏ tối đen, theo dõi toàn bộ sự việc vào mắt, sau đó thần không biết quỷ không hay biến mất.

Tô Phi cùng mấy thuộc hạ đi vào hội trường, những thuộc hạ mà Thượng Quan Sở bố trí đã trở lại ẩn nấp ở những chỗ bí mật, ngay lập tức hội trường khôi phục lại yên tĩnh.

Tô Phi đưa người đàn ông bị bắt đến phòng của Thượng Quan Sở. Vì muốn khách khứa bớt lo lắng, Ngô Vân đã đứng ra nói chuyện:" Vừa rồi hôn lễ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nửa tiếng sau hôn lễ sẽ tiếp tục. Xin các vị yên tâm, nguy hiểm đã giải quyết xong, xin mọi người hãy quay lại chổ của mình."

Ngô Vân vừa dứt lời, thấy ngoài cửa của hội trường, cảnh sát đang đi vào, lúc này khách khứa mới yên tâm tiếp tục tham gia hôn lễ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiền Nguyên vẫn lẫn ở trong đám đông , sau thấy Tô Phi đang bắt một người mang vào phòng trên lầu hai, liền cùng với Mễ Lam Nhi đi theo Tô Phi vào phòng.

" Coi đi, tôi đã nói tôi không phải là người xấu mà! Kẻ thù đã bị bắt , anh nên tin tôi đi!." Đông Minh Hiên liền túm lấy, xoay người đối diện nói với A Phú. A Phú giả vờ trưng khuôn mặt người tốt bị vu oan.

" Đi xuống dưới, vào đại sảnh đi. Nếu không chịu xuống, đừng có trách tôi không khách khí." A Phú nói xong, liền quay người trở lại, đứng ở ngoài cửa phòng tiếp tục công việc theo dõi an ninh.

" Đi xuống thì đi, chuyện cũng chẳng có gì." Đông Minh Hiên đứng dậy lấy tay phủi phủi bụi trên người rồi đi xuống đại sảnh.

Tô Phi đem người đàn ông đó đến trước mặt Thượng Quan Sở, nói:" Sở Thiếu Gia tính xử lý anh ta thế nào?"

" Phác Dũng?" Thượng Quan Sở suy nghĩ thâm sâu khi nhìn thấy Phác Dũng.

Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi đi vào, trênmặt lộ vẻ như muốn xem chuyện vui náo nhiệt.

" Anh muốn làm gì?" Phác Dũng ngẩn đầu lên cao ngạo nói, ánh mắt khinh thường nhìn Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở nhếch lông mày lên, vẻ mặt gian ác cười, nói:" Tôi nghe nói Phác thiếu gia thủ đoạn không giống người bình thường. Mà tôi cũng chưa tìm được người thí nghiệm, không biết Phác thiếu gia có hứng thú muốn tham gia không?"

Nghe vậy mặt Phác Dũng trở lên trắng bệch, sau đó lại đưa ra vẻ mặt thấy chết không sợ, con người tỏ ra kiêu ngạo:" Sở Thiếu Gia có thủ đoạn gì? cứ đưa đến đây đi."

Lúc này Ngô Vân tiến vào nói :" Sở thiếu gia hôn lễ đã chuẩn bị xong, nửa tiếng sau sẽ tiếp tục."

" Tốt!" Thượng Quan Sở gật đầu nói.

" Anh không sợ có người đến ám sát nữa hay sao, mà vẫn muốn tiếp tục?" Trương ĐìnhĐình chắc chắn là không giống như Thượng Quan Sở rồi.

" Không còn ai dám ám sát nữa." Thượng Quan Sở không có trả lời ý kiến của Trương Đình Đình, mà là Tô Phi có lòng tốt giải thích nghi ngờ của cô.

Lúc nãy không phải là bọn họ cố ý cho kẻ thù có cơ hội, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

Thượng Quan Sở đi đến trước mặt Diệp Thanh Linh nói:" Thanh Linh muốn xử lý anh ta như thế nào?"

"Chắc chắn Nghiêm lão gia sẽ có hứng thú." Nói xong đứng dậy cùng nắm tay Thượng Quan Sở đi ra khỏi phòng, chuẩn bị cho hôn lễ.

" Nếu Thanh Linh đã nói như thế, thì hãy làm cho anh ta được ‘đối đãi’ giống như những kẻ trước đây đi, sau đó đưa anh ta đến cho Nghiêm lão gia xử lý." Thượng Quan Sở vừa đi vừa căn dặn.

Tô Phi gật đầu,nói:" Tôi sẽ làm cho anh ta thú nhận là người đứng sau màn ám sát vừa rồi."

Thượng Quan Sở hài lòng gật đầu, sau đó nắm tay Diệp Thanh Linh rời đi.

Sau khi trang điểm lại xong, đợi không còn ai trang điểm nữa. Diệp Thanh Linh hỏi:" Đông Minh Hiên đến đây là có chuyện gì?"

"Anh cũng không biết." Thượng Quan Sở giúp cô vén tóc lên trên trán, vẻ mặt hết sức chân thành.

" Được rồi." Cô đổi chủ đề, nói:" Anh đã điều tra qua gia đình em?"

" Phải" Thượng Quan Sở cảm thấy không cần thiết che giấu nữa.

" Vậy kết quả điều tra thế nào?" cô lại đưa vấn đề trở lại.

Cái này không phải là giống với chuyện của Đông Minh Hiên sao? Thượng Quan Sở bất đắc dĩ, cười nói:" Anh ta là con của cậu em." Anh chỉ có thể nói tới đây thôi.

" Được rồi, về sau lại nói tiếp." Diệp Thanh Linh nhìn đồng hồ, sau đó đi toilet.

Theo lời nói của Thượng Quan Sở, đối với anh đây là chuyện hết sức quan trọng, đương nhiên sẽ không thể qua loa. Nghi thức, hôn lễ, yến tiệc, tuần trăng mật… Cái gì cũng đều đầy đủ.

Hơn nữa còn chuẩn bị chương trình cho tuần trăng mật. Một lúc sau khi nghi thức hoàn tất, anh liền vui mừng bắt đầu tuần trăng mật đầy hi vọng.

Trong hành trình của tuần trăng mật, trừ Nhạc Nhạc ra không còn có ai mặt dày đi theo nữa, chỉ có Tô Phi cùng với mười mấy thuộc hạ đi theo để bảo vệ. Không thể đi cùng một xe với Thanh Linh, Nhạc Nhạc chỉ có thể ngồi cùng xe với Tô Phi, dọc đường đi nghe Nhạc Nhạc không ngừng oán thán.

Ngày thứ nhất của tuần trăng mật, bọn họ đến thành phố biển Hành Cung nổi tiếng. Trên biển Hành Cung này có một hòn đảo nhỏ, là tài sản của Thượng Quan Gia. Thượng Quan Sở chọn ngày thứ nhất của tuần trăng mật ở trên biển Hành Cung, cho nên trên biển Hành Cung không có tiếp nhận du khách, chỉ vỉ ông chủ đến.

Bọn họ vừa đến biển Hành Cung, thì cũng là thời gian xem mặt trời lặn. Mục đích của Thượng Quan Sở đến đây là ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc.

" Nghe nói nơi này là nơi ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc đẹp nhất thế giới." Thượng Quan Sở nói xong ôm lấy eo nhỏ nhắn của Diệp Thanh Linh cùng ngắm mặt trời lặn. Hắn muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới đến cho Thanh Linh.

" Vâng, đúng là rất tốt." Diệp Thanh Linh ngoài trường học, tiệm sách và tế bái mẹ ra, cô hầu như không có ra ngoài. Đó chính là cuộc sống của cô.

Ngắm mặt trời lặn xong, ăn xong cơm tối. Thượng Quan Sở dẫn Diệp Thanh Linh đi dạo một vòng quanh biển Hành Cung,đặc biệt ngắm cảnh biển về đêm, khiến cho nàng vui sướng trong lòng, khóe miệng mỉm cười. Nhìn thấy cô cười, trong lòng Thượng Quan Sở tràn đầy hạnh phúc, cười rồi thở dài nói:" Thanh Linh cười lên rất đẹp. Nếu mỗi ngày đều thấy em có thể cười như vậy thì thật là tốt."

Nghe anh nói như thế, cô vui vẻ nhìn anh, cười ra tiếng.

"Thanh Linh, anh cuối cùng cũng tìm được em." Nhạc Nhạc thở hổn hển xuất hiện trước mặt hai người.

“Có việc gì không?” Thanh Linh cười hỏi.

Nhìn thấy cô cười, Nhạc Nhạc sửng sốt vài giây, sau đó lấy lại tinh thần nói:" Cái này anh cho em."

Cầm con dao nhỏ với lọ thuốc trên tay, Diệp Thanh Linh từ từ mở ra ngửi.

" Thanh Linh không cần cái này, anh giữ lại đi." Thượng Quan Sở vừa thấy lọ thuốc kia liền tức giận, dám đưa thuốc tránh thai cho vợ của hắn, Nhạc Nhạc này thực đáng ghét, anh ta vốn là muốn chống đối cùng với Thượng Quan Sở anh mà.

Diệp Thanh Linh ngửi ngửi thuốc, cười nói:" Nhạc Nhạc giữ lại thuốc đi, khi nào anh cùng Thượng Quan Sở lại giống nhau vậy?"

"Giống nhau? Là có ý gì?" Nhạc Nhạc không hiểu Thanh Linh nói có ý gì, trong lòng khinh thường Thượng Quan Sở.

"Đều đưa vitamin thành thuốc tránh thai cho em." Diệp Thanh Linh cười cười làm cho người khác nhìn không ra cảm xúc.

Nhạc Nhạc giành lại lọ thuốc, nhìn nhìn, không thể tin nổi, nói:" làm sao có thể?"

Thượng Quan Sở cũng không dám tin, nhìn Nhạc Nhạc, còn đặc biệt biết ơn liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái nói:" Xem ra tôi đã hiểu lầm anh."

" Cái gì mà hiểu lầm? Tôi rõ ràng đã mua thuốc tránh thai, đừng có mà cảm ơn bậy bạ."

Nhạc Nhạc cầm bình thuốc giận dữ rời khỏi. Không biết tức giận là do bị Thanh Linh vạch trần thuốc giả hay là còn lý do khác.

Thấy Diệp Thanh Linh không có lấy thuốc, khuôn mặt của Thượng Quan Sở càng vui vẻ hơn, nhìn Diệp Thanh Linh mờ ám nói:" Chúng ta trở về phòng đi?"

Sau khi trở về phòng, Diệp Thanh Linh nhất quyết không cho Thượng Quan Sở đi theo vào phòng tắm, cuối cùng Thượng Quan Sở cũng phải đồng ý không đi theo.

Chờ anh tắm xong, Diệp Thanh Linh đã buồn ngủ. Thượng Quan Sở từ phía sau ôm chặt thắt lưng của cô nói:" Vợ yêu, đêm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta."

" Em biết." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời, cũng chẳng có phản ứng gì.

.

" Biết thế mà em còn buồn ngủ." Thượng Quan Sở giận dỗi nói.

"Đêm nay thì không được." Diệp Thanh Linh nói rồi tiếp tục ngủ.

"Vợ yêu ........ Vì sao lại không được?" Thượng Quan Sở nói xong kéo cô qua, đem cô ôm vào người.

"Anh thật sự phải làm việc đó sao?" Diệp Thanh Linh không xác định hỏi.

" Ừ " Anh hết sức gật đầu.

" Không được" Diệp Thanh Linh không chút suy nghĩ từ chối.

" Không được cũng phải được." Thượng Quan Sở mặc kệ sự từ chối của cô, tay anh đã dạo chơi trên người cô, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia của cô, làm cho anh muốn ngừng cũng không thể ngừng được.

Diệp Thanh Linh đẩy anh ra, ngồi dậy, hết sức nghiêm túc nhìn anh nói:" Trước tiên anh hãy nói cho em biết chuyện của Đông Gia đã."

Thượng Quan Sở gần như phát điên, cô lạnh lùng nhìn chằm chắm hắn hơn nửa ngày. Thấy cô vẫn giữ vẽ mặt lạnh lùng, hắn bất đắc dĩ giận dữ nói:" Em muốn biết chuyện gì?"

Diệp Thanh Linh nháy mắt:" chuyện mà anh biết?"

Anh cúi đầu xuống,sau khi suy nghĩ cặn kẽ rồi mới nói:" Người của Đông Gia đều không phải là người tốt."

" Trong đó có mẹ của em?" Diệp Thanh Linh không đồng ý với cách nói của anh.

" Ấy..........Ý của anh không phải như vậy, trừ mẹ của em ra người nhà Đông Gia đều không phải người tốt." còn có tâm tình bắt lỗi lời nói của hắn làm cho anh không hiểu cô có cái gì tốt.

" Thật không?" Diệp Thanh Linh khẽ nhếch lông mày lên, ung dung nhìn hắn.

" Mẹ của em chính là do bọn họ hại chết." Thượng Quan Sở lại nói.

"Anh nói tiếp đi" Ánh mắt của cô không có dao động, dường như đã biết trước.

Thượng Quan Sở thấy cô không có phản ứng, mới yên tâm tiếp tục nói:" Lúc mẹ cùng cha của em quen nhau, người nhà Đông Gia đều không đồng ý."

" Nói chuuyeenj chính đi." Cái này cô biết rồi.

" Nam nhân ở Đông Gia khi sinh ra đều có một loại bệnh. Nghe nói không sống quá hai mươi tám tuổi." Đối với chuyện này hắn vẫn là nữa tin nữa ngờ.

" Bệnh gì?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.

" Anh không biết. Nghe nói loại bệnh này là phải một mạng đổi một mạng , trong Đông gia con gái sẽ thế mạng cho con trai." Lúc đó anh nghe Tô Phi báo cáo còn cảm thấy rất buồn cười, nhưng hôm nay thấy Đông Minh Hiên xuất hiện ở hôn lễ, anh bắt đầu nghi ngờ cái truyền thuyết đó có phải là thật hay không.

" Ý anh nói là, mẹ của em không phải vì bệnh mà chết? Mà là do đổi mạng cho cậu mà chết?" Diệp Thanh Linh sau khi nói xong, chính mình cũng hoảng sợ.

" Có thể. người hầu làm cho Đông Gia đều nói vậy, không biết là thật hay giả." trước kia cảm thấy việc này không đe dọa đến Thanh Linh, anh chẳng qua tìm hiểu sơ sơ một chút.

" Như vậy Đông Minh Hiên cũng bị bệnh?" Hơn nữa là muốn dùng mạng của cô đổi lấy mạng của hắn.Trước đây lúc mẹ qua đời, cha đều không có nói đến người nhà của mẹ, cô tưởng rằng họ không có ở đây. Đông Minh Hiên nói đã gặp qua cô, chắc khi đó cô còn quá nhỏ nên mới không nhớ rõ.

" Hình như là vậy." Thượng Quan Sở không chắc chắn trả lời.

" Em đã hiểu." Vẻ mặt của Diệp Thanh Linh đã hiểu rõ, nghiêm túc hỏi:"Vậy anh có bảo vệ em không?"

" Em là vợ của anh, là mẹ đứa con tương lai của anh, anh đương nhiên là phải bảo vệ em rồi." Thượng Quan Sở lời nói như thề hứa hẹn vững chắc.

" Như vậy là được rồi." nghe được anh hứa hẹn, cô yên tâm nằm xuống tiếp tục ngủ.

" Chuyện của nhà Đông Gia đã nói cho em biết, chúng ta có phải hay không......" Thượng Quan Sở nói xong lại nhào lên người cô.

" Không thể được." cô vẫn nhất định từ chối .

"Vì sao lại không được?" Thấy cô lần lượt tìm cách chối từ, anh bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân.

" Dì cả hôm nay có tới thăm em." Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng giải thích, sau khi nói xong thì mặt ửng đỏ.

" Làm sao có thể, Thanh Linh em gạt anh?" Thượng Quan Sở không tin kêu to.

" Là sự thật." Diệp Thanh Linh không hề thấy phiền nói lại.

" Là sự thật ?" Thượng Quan Sở vẫn không tin, đột nhiên nói:" Trừ khi cho anh kiểm tra."

".............." Diệp Thanh Linh đầu vạch đen, cái này thì phải kiểm tra như thế nào đây?

Anh không để ý cô bởi vì xấu hổ mà vẻ mặt lúng túng, tay bắt đầu mò mẫm.

Diệp Thanh Linh hét chói tai, tránh né nói:" Anh đừng có làm loạn, đó là sự thật, em không có lừa anh." Diệp Thanh Linh cố gắng thuyết phục anh.

Thế nhưng dục vọng mãnh liệt trong người trỗi dậy, thì làm sao có thể nghe được gì dù là nữa lời ,chỉ là nhất định phải kiểm tra một chút mới yên tâm được, sợ mình thật sự bị cô lừa.

Diệp Thanh Linh thật sự tức giận, lạnh lùng nói:" Anh đừng có làm loạn, em...... em......"

Thượng Quan Sở thấy cô thật sự tức giận, mới bắt đầu tin lời nói của cô, nhưng cũng chưa từ bỏ ý định, đưa bộ mặt dày kia ra cười :" Thanh Linh, em cho anh xem đi, xem một chút thôi."

Diệp Thanh Linh trong lòng ngĩ muốn chết đi, muốn tìm một cái hố mà chui xuống. Nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cứng rắn nói:" Không được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK