Chu Ngao còn chưa kịp mở cửa, đã nghe Nhạc Nhạc nói: "Bác sĩ Chu làm sao vậy?" Bác sĩ Chu đều mang vẻ mặt tươi cười trước mọi việc, tuy rằng cho tới bây giờ nụ cười đó cũng không chạm tới đáy mắt,nhưng cũng không có biểu hiện rầu rĩ không vui như bây giờ, đây là lần đầu tiên Nhạc Nhạc nhìn thấy bộ dạng này của anh ta.
Chu Ngao hoảng sợ, quay đầu nhìn Nhạc Nhạc, thản nhiên nói: "Không có việc gì." Nói xong liền mở cửa vào phòng.
Nhạc Nhạc cũng đi theo vào phòng, tùy ý ngồi xuống sô pha bằng da thật, chân nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: "Bộ dạng này của anh không phải là bị phụ nữ đá đó chứ?"
Chu Ngao khôi phục vẻ mặt tươi cười, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tôi ngay cả bạn gái còn không có, thì làm sao có vinh hạnh này. " Dù bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ vây quanh nịnh bợ mình, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến họ.
"Vậy là bị ai chọc giận sao?" Nhạc Nhạc cười hỏi.
Chu Ngao vốn dĩ không muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên nhớ đến việc bị Dịch Hiểu Huyên uy hiếp, anh cũng rất phiền lòng, nói: "Dịch Hiểu Huyên là người như thế nào?"
"Cô ta không phải là em gái Dịch Thiếu Kiệt sao?" Nhạc Nhạc không rõ Chu Ngao vì sao đột nhiên hỏi đến Dịch Hiểu Huyên, bọn họ hình như không nên có quan hệ với nhau.
"Không có đơn giản như vậy." Chu Ngao cười nói. Tuy rằng anh không quen biết nhiều người lắm, nhưng bản thân anh lại biết rất rõ về con người của Dịch Hiểu Huyên.
Nhạc Nhạc nghe xong, yêu mị cười, nói: "Không phải là anh coi trọng cô ta chứ?"
Chu Ngao biết Nhạc Nhạc lại nói giỡn,nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung dữ đáng ghét của cô ta , tâm tình của Chu Ngao liền trở nên không tốt, nụ cười trên mặt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng, nói: "Vẻ ngoài đẹp xấu của một cô gái không quan trọng, nhưng một cô gái có tâm địa xấu xa sẽ luôn làm người khác thấy chán ghét.”
"Giữa các người đã xảy ra việc gì sao?" Nhạc Nhạc cười nói, trợn to mắt, tò mò nhìn gương mặt thay đổi thất thường của Chu Ngao.
"Không liên quan đến cậu." Chu Ngao lạnh lùng nói. Nói xong liền xoay người sang chỗ khác không để ý đến Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Chu Ngao, cười hì hì nói: "Không phải cô ta uy hiếp người nhà anh chứ?"
Chu Ngao không khỏi ngẩn người, xoay người nhìn Nhạc Nhạc, ánh mắt đầy nghi ngờ, nói: "Sao cậu biết?"
"Thoáng điều tra một chút sẽ biết." Nhạc Nhạc nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, trong mắt lộ ra một nửa khinh thường.
Thoáng điều tra một chút là biết? Tuy anh không lo lắng việc cậu ta biết đến thân thế của anh, nhưng Nhạc Nhạc rốt cuộc là loại người như thế nào? Lần đầu tiên Chu Ngao nhìn thẳng vàogương mặt còn yêu mị hơn cả con gái của Nhạc Nhạc. Vốn dĩ anh chỉ cho rằng anh ta chỉ là là bạn học kiêm bạn thân của Diệp Thanh Linh, vốn dĩ anh tưởng rằng anh ta chẳng qua chỉ là ông chủ nhà xuất bản lớn nhất thành phố A. Xem ra, anh đã xem nhẹ tên đàn ông ẻo lả này.
Nhạc Nhạc nhìn thấy ánh mắt quái dị của Chu Ngao liền cười nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có uy hiếp với anh." Nhạc Nhạc nói xong liền đứng dậy rời đi.
Chu Ngao nhìn theo bóng dáng của Nhạc Nhạc đang rời đi nói: "Chuyện của tôi còn có ai biết không?"
"Tên yêu nghiệt kia có thể cũng đã biết!" Nhạc Nhạc trả lời xong liền mở cửa rời đi.
"Thượng Quan Sở?" Ngay cả hắn cũng biết, xem ra thân thế của anh đối với bọn họ đã không còn là bí mật.
Khi Thượng Quan Sở tham dự buổi tiệc sinh nhật, những thương nhân mong muốn hợp tác với gia đình Thượng Quan đều đến bắt chuyện.Thượng Quan Sở mỉm cười chào hỏi với mọi người, rồi đem mọi chuyện giao cho Tô Phi cùng Dịch Thiếu Kiệt.
Tô Phi cùng Dịch Thiếu Kiệt vẻ mặt ai oán nhìn Thượng Quan Sở, sau đó hai người nhìn nhau bất đắc dĩ cười, nói: "Làm việc đi!"
Thượng Quan Sở nghe được lời nói của hai người, nhỏ giọng cảm thán, “Ai bảo các cậu rất có tài năng làm chi!”
Nhạc Nhạc nghe xong, không khỏi trợn tròn mắt, cười nhạo nói: "Lười thì nhận đi! Còn nói người khác rất có tài năng." Anh chưa từng thấy anh ta đã làm chuyện gì, lúc Thanh Linh còn bên cạnh thì cả ngày vây quanh Thanh Linh, lúc Thanh Linh bị bắt cóc, anh ta điên cuồng tìm kiếm cả ngày, công việc a, tiền a, trong mắt Thượng Quan Sở anh căn bản chính là chó má.
"Không phải giống anh sao?" Thượng Quan Sở ôn hoà nói.
“Ai giống anh chứ, anh không thấy tôi vẫn đến nhà sách hay sao?”
Lúc ở cùng Thanh Linh, mỗi ngày anh luôn đấu võ mồm với Nhạc Nhạc, nhưng bây giờ anh không có hứng thú đấu võ mồm với anh ta. Thản nhiên liếc mắt quét Nhạc Nhạc một cái, nói: "Rảnh rỗi lắm sao?"
"Rất rảnh rỗi.Anh không cho tôi tự mình đi tìm Thanh Linh, có thể không rãnh rỗi sao?" Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói thầm.
Mễ Lam Nhi cùng Tiền Nguyên đang vui vẻ đi phía sau Thượng Quan Sở cũng theo bọn họ tìm vị trí ngồi xuống.
Bọn họ nghe xong lời nói của Nhạc Nhạc, nhỏ giọng thở dài: "Cũng đúng, không biết bây giờ tiểu thư Diệp thế nào? Bụng lại rất lớn, đi đứng cũng không tiện!"
Thượng Quan Sở nghe xong, nói: "Đúng vậy, không biết Thanh Linh thế nào? Mỗi lần cô ấy viết tin đều rất ngắn, chắc cô ấy sợ chúng ta lo lắng." Anh rất hiểu tính tình của Thanh Linh ,cô viết thư cho bọn họ là có mục đích, một là báo bình an, hai là cung cấp vị trí của cô.
Lúc này Chu Ngao cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Chu Ngao vừa ngồi xuống, Dịch Hiểu Huyên cũng đến, vẻ mặt đầy ý cười kêu một tiếng anh Sở, nhìn về phía Chu Ngao, nói: "Bác sĩ Chu có khoẻ không?" Giống như là nói chuyện phiếm.
Chu Ngao nghiêng đầu không nhìn Dịch Hiểu Huyên, Thượng Quan Sở nhìn ra điểm khác thường, quay sang Ngô Vân nói: "Kêu Thiếu Kiệt lại đây."
"Vâng." Ngô Vân đáp ứng liền rời đi.
Dịch Hiểu Huyên nghe xong, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nói: "Không cần. Anh ấy còn có việc." Cô không phải không muốn gặp anh trai mình, tuy nhiên chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến anh trai cô vô cùng tức giận, cho dù cô phải nói xin lỗi cũng phải chờ anh trai hết giận cái đã.
Ngô Vân quay đầu lại nhìn Thượng Quan Sở.Thượng Quan Sở nhẹ nhàng gật đầu, Ngô Vân liền quay trở về.Dịch Hiểu Huyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Ngao một cái, sau đó rời đi.
Dịch Hiểu Huyên rời đi, Thượng Quan Sở nói: "Dịch Hiểu Huyên lại làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì?Không phải cô ta lại uy hiếp bác sĩ Chu sao?"Nhạc Nhạc nói rất nhẹ nhàng, nhưng người khác đều nghe được việc này rất nghiêm trọng.
Thượng Quan Sở chợt hiểu ra, quay sang Ngô Vân nói: "Phái người âm thầm bảo hộ người nhà cục trưởngChu."
Ngô Vân biết cục trưởng Chu chính là cha Chu Du ở thành phố S, liền lập tức đáp ứng.
Chu Ngao lại cau mày nói: "Bọn họ không có quan hệ với tôi." Cho dù bọn họ có chết, anh cũng sẽ không liếc mắt nhìn bọn họ, bảo vệ hay không không liên quan đến anh.
Thượng Quan Sở vẻ mặt yêu nghiệt cười nói: "Thật sự không cần bảo vệ?"
Chu Ngao vẫn là vẻ mặt kiên định, cự tuyệt
Thượng Quan Sở ý cười càng đậm, thản nhiên nói: "Đã như vậy, thôi thì chúng ta cứ để người nhà của cục trưởng Chu tự sinh tự diệt đi!"
Ngô Vân nhìn Thượng Quan Sở cười, đáp: "Vâng, thiếu gia Sở."
Thượng Quan Sở thấy vẻ mặt của Chu Ngao vẫn lạnh lung cứng rắn, lại nói:"Để cho bọn họ tự sinh tự diệt hình như cũng không được tốt lắm, nếu không may sống sót, bác sĩ Chu sẽ không thể báo thù. Tôi thấy vẫn nên mời 'Minh sát' ra tay, như vậy sẽ sạch sẽ lưu loát hơn.Chuyện này cũng rất tốt đối với giấc mơ của bác sĩ Chu."
"Vâng, tôi đi làm ngay." Ngô Vân lạnh lùng trả lời, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo vài phần sát khí.
Chu Ngao nhìn ánh mắt của Ngô Vân, lại do dự nói: "Vẫn nên để bọn họ tự sinh tự diệt đi!"
Nhạc Nhạc cảm thấy phương pháp của Thượng Quan Sở chơi đặc biệt vui, liền cười nói: "Tôi thấy cứ mời 'Minh sát' thay bác sĩ Chu báo thù vẫn là tốt nhất, rồi sau đó tôi sẽ tìm người đi bổ thêm mấy đao, như vậy càng làm anh hết giận."
Chu Ngao nghe xong thân thể không khỏi run lên, ngẩng đầu nhìn Nhạc Nhạc, nói "Anh dám?"
"Tôi có cái không dám." Nhạc Nhạc vui sướng khi người gặp họa, cười nói.
Chu Ngao đối Nhạc Nhạc hận nghiến răng, nói: "Cậu sẽ không sợ cha mẹ cậu..."
“Anh không có bản lĩnh đó!” Nhạc Nhạc sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhất thời mang theo sát khí.
Mễ Lam Nhi nhìn bộ dáng giương cung bạt kiếm của hai người, cười nói: "Vậy cứ theo lới của thiếu gia Sở nói mà làm đi!"
Chu Ngao không nói lời nào, qua một hồi lâu, mới lạnh lùng nói: "Cứ tự nhiên."
Nghe Chu Ngao nói như vậy, Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc nhìn nhau cười. Thật ra chuyện của Chu Ngao bọn họ đều biết rõ, Chu Ngao và cha hắn có rất nhiều hiểu lầm, không thể giải quyết ngay được. Hiện tại việc tìm ra Diệp Thanh Linh đối với Thượng Quan Sở quan trọng hơn.
Sau khi Diệp Thanh Linh biết Lãnh Thần có tình cảmvới mình, liền bắt đầu cố ý xa cách Lãnh Thần. Khi Diệp Thanh Linh đang đi bộ ở vườn rau, Lãnh Thần liền xuất hiện ở phía sau cô, nói: "Thanh Linh, mấy ngày nay em sao vậy?"
"Không sao cả." Cô có thể có chuyện gì? Chẳng qua chỉ là đang trốn tránh anh ta.
"Ngày đó, vì sao em muốn tôi gọi em là tiểu thư Diệp, kêu như vậy thật không quen."Lãnh Thần vẻ mặt nhăn nhó thầm oán.
Không quên gọi như vậy? Hoá ra hắn gọi cô là Thanh Linh theo thói quen, nhưng cứ tiếp tục như thế này, cô sợ anh ta sẽ lún quá sâu, về sau lại xảy ra chuyện không nên.
Diệp Thanh Linh lạnh lùng nhìn Lãnh Thần, nói: "Vì chúng ta không có thân nhau."
"Không có thân nhau? Chúng ta đã bên nhau mấy tháng? Hơn nữa mỗi ngày còn ở cùng một chỗ với nhau." Lãnh Thần nghiêm trang nói.
Anh ta đang nói gì vậy? Cái gì mà bọn họ bên nhau mấy tháng?Cái gì mà bọn họ ở cùng một chỗ mỗi ngày chứ?Nếu để cho người khác đã biết, còn tưởng rằng cô có gian tình với anh ta nữa chứ? Diệp Thanh Linh một đầu hắc tuyến, mở to hai mắt trừng mắt Lãnh Thần, nói: "Anh làm ơn hãy chú ý đến lời nói của mình."
Lãnh Thần vẻ mặt đầy ý cười, kỳ thật ngày đó Thanh Linh bảo anh gọi là cô tiểu thư Diệp, anh liền tự hỏi chính mình một chút, quả thật anh dần dần nảy sinh tình cảm với cô. Nhưng anh biết rõ anh đang làm gì, anh thích cô là chuyện của anh, còn cô cự tuyệt cũng là quyền của cô.Anh biết cô là người phụ nữ đã có chồng con, nhưng anh cũng không mong gì. Anh chỉ cần có thể ở bên cạnh cô cùng nhau trò chuyện tâm sự hằng ngày. Chẳng qua hình như càng ngày anh càng thích cô, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô khiến anh nhịn không được muốn nói gì đó chọc cô cười.
"Chúng ta vốn mỗi ngày đều ở cùng nhau, không phải sao?" Lãnh Thần cười hì hì nói.
Diệp Thanh Linh nhìn bộ dáng cười hì hì của anh ta, đột nhiên nhớ đến Thượng Quan Sở, không khỏi cười nói: "Đàn ông các anh có phải ai cũng da mặt dày không?"
Lãnh Thần thuận miệng nói: "Chẳng lẽ Thượng Quan Sở cũng da mặt dày sao?" Đó đó ngược lại anh thật sự không ngờ, còn tưởng rằng trong lòng người khác anh ta là một tên ác ma rất đáng sợ nữa chứ.
"Đúng vậy, không ngờ phải không!" Trên mặt Diệp Thanh Linh mang theoý cười, thản nhiên nói.
Lãnh Thần nhìn gương mặt tươi cười đầy hạnh phúc của Diệp Thanh, ê ẩm nói: "Nghe nói anh ta bắt buộc em kết hôn với anh ta?"
Diệp Thanh Linh sửng sốt, nói: "Tôi rất hạnh phúc." Thượng Quan Sở xem cô như trân bảo, đối với một người đàn ông như vậy, cô không có lý do gì không yêu thương anh.
Trong lòng Lãnh Thần càng chua, nói: "Nếu như anh biết em trước anh ta, có phải em cũng sẽ hạnh phúc như bây giờ?" Anh cảm thấy anh và Thượng Quan Sở cùng là một dạng người. Ngay cả phương pháp theo đuổi con gái cũng giống nhau, bọn họ đều da mặt dày theo đuổi.
Nhìn bộ dạng ê ẩm khi nói chuyện của Lãnh Thần, Diệp Thanh Linh không khỏi mỉm cười nói: “Thật không ngờ phụ nữ mang thai lại có sức quyến rũ như vậy”
Vốn dĩ cô muốn chọc tức anh, nhưng Lãnh Thần lại rất thành thật trả lời: "Ai nói phụ nữ có thai sẽ không có người thích, chẳng phải phụ nữ đẹp nhất khi mang thai sao."
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Diệp Thanh Linh thầm nghĩ, Lãnh Thần không phải là tên biến thái mắc bệnh luyến mẫu đó chứ.