• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được điện thoại của Cao Thành, Tiểu Lâm sinh.



Tôi hơi trở tay không kịp. Tôi chưa từng có kinh nghiệm về chuyện sinh con nên không biết phải làm sao. Trước khi đi bệnh viện, tôi gọi điện thoại về nhà xin viện trợ.



"Mẹ, con đi bệnh viện thăm sản phụ, nên mua cái gì tới?"



"Mới sinh? Mua quần áo hàng ngày, tất nhỏ, mua chút canh gà cách thủy cho sản phụ."



"Quần áo? Nhà cậu ấy sẽ chuẩn bị chứ?"



"Trẻ con mới sinh phải tắm rửa thay quần áo mỗi ngày, chuẩn bị thêm mấy bộ không sao cả. Nhớ mua vải thuần."



Loại chuyện này vẫn nên nghe người già nhiều. Tôi chạy tới cửa hàng tổng hợp mua vài bộ quần áo sơ sinh.



Nho nhỏ, nhăn nhăn nhúm nhúm, màu hồng phấn, tôi bế đứa bé trên tay, mềm mềm như cái túi nước, như không xương. Tiểu Lâm nằm trên giường bệnh, trên mặt có ánh sáng rực rỡ dịu dàng chưa từng thấy.



Cao Thành xin nghỉ, ở bệnh viện bồi cô ấy. Nhìn Cao Thành anh tuấn cao lớn cẩn thận thay tã cho đứa bé, nói nhỏ nhẹ dỗ Tiểu Lâm ăn gì đó, tôi cảm giác mình hơi dư thừa. Một nhà ba người này, khí thế được tạo thành rất tự nhiên, dịu dàng cản tất cả người ngoài lại.



Viên Lãng trở về, trong ánh mắt có sự hoảng sợ và mệt mỏi. Tôi nói với anh chuyện Cao Thành có con, anh rõ ràng cao hứng hơn một chút.



"Cao Thành đã làm ba rồi. Con trai hay là con gái?"



"Con trai. Em nói với Tiểu Lâm, để nó làm con nuôi của chúng ta."



"Ơ, vậy cha nuôi anh đây có cần phải mua gì đó cho nó không?"



"Cha nuôi? Ờ, anh không phải là cha nuôi mà là em."



"Hẳn là em phải là mẹ nuôi chứ?"



"Phong tục của quê em là cha nuôi không phân biệt nam nữ. Nếu anh muốn thì cũng được, đứa bé sẽ gọi em là ba Dư, gọi anh là ba Viên."



"Dễ nghe nhỉ?"



"Dễ nghe chứ, ba Viên!"



Buổi tối, Viên Lãng nằm ở trên giường, không có động tĩnh gì, tôi ngơ ngác nằm trên gối của mình. Anh nhắm mắt lại nhưng tôi biết anh không ngủ. Tôi xoay người nằm nghiêng nhìn anh, nhìn xem rốt cuộc anh bị sao.



Anh nhắm mắt, hỏi: "Nhìn gì vậy?"



"Sao anh biết em đang nhìn anh?"



"Anh cảm giác được hô hấp của em."



"Viên Lãng, hôm nay anh thật bất thường."



"Là hơi khó chịu."



"Bệnh à?"



Viên Lãng im lặng, lắc đầu, xoay người nằm đưa lưng về phía tôi.



Trong lòng có chuyện, tôi tỉnh lại lúc nửa đêm. Viên Lãng vẫn đưa lưng về phía tôi ngủ. Tôi thò đầu qua, căn bản Viên Lãng không ngủ. Dù đang ban đêm tôi cũng có thể nhìn thấy mắt anh khép lại rất mất tự nhiên. Tôi lật anh qua, ôm mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Viên Lãng..." Ngón tay chạm vào vành tai anh, ẩm ướt.



Tôi kinh hãi, kêu: "Viên Lãng, sao vậy?"



Viên Lãng mở mắt ra, nước mắt nóng bỏng tí tách rơi trên tay tôi.



Tôi run rẩy, dùng tay lau lung tung khóe mắt cho anh, làm thế nào cũng không lau hết được.



"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?" Tôi không sợ người ta khóc nhưng chưa từng thấy Viên Lãng - chiến thần không ngã theo lời đội viên khóc. Anh cũng biết khóc ư? Tôi đã quên thật rồi. Thật ra anh mới là người nhạy cảm nhất, trái tim khá nhiều ngăn, chỉ có người có trái tim lung linh* như thế mới có thể yêu nghiệt như vậy.



*Hán Việt là "khiếu lung linh tâm". Ở đây là một điển cố, các bạn muốn biết thì mình share cho nhé ^^



Anh không lên tiếng, tôi ôm anh suốt cả đêm.



Cực kỳ lâu sau này, khi tôi trò chuyện với các đội viên trong đội đến chơi về chuyện nhân sinh, tôi mới biết được, buổi sáng hôm đó, nhận được tin tức, trung đội trưởng trung đội bốn có tình cảm tốt nhất với Viên Lãng ở đại đội A, hy sinh!



Từ khi Tiểu Lâm có thai đã dọn về đại viện ở để tiện chăm sóc. Lúc tôi không bận cũng sẽ đi thăm cô ấy. Ra tháng, đứa bé bắt đầu có chút hình dáng, mặt mày giống Tiểu Lâm nhưng khung xương giống Cao Thành như đúc, sau này lớn lên cũng sẽ có vóc người chuẩn mực.



Nói thật, tôi hơi hâm mộ. Trong nhà có tiếng trẻ con khóc người lớn gọi, thật có không khí gia đình.



Tôi rất lo lắng là lần trước sinh non sẽ để lại di chứng, đặc biệt tới bệnh viện kiểm tra. Kết quả không có vấn đề gì, các phương diện rất bình thường.



Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là tần suất không đủ cao? Nhưng tôi và Viên Lãng đều rất cố gắng, có thời gian thì siêng năng cày cấy. Hai người cũng đều hơn ba mươi rồi. Gieo mãi mà chưa có thu hoạch, tôi bắt đầu buồn bực.



Thảo luận với một đám phụ nữ đã kết hôn ở phòng làm việc, chủ ý nào cũng có. Theo như đề nghị của bọn họ, tôi phải uống thuốc bắc, phải tới miếu cầu nguyện, phải cố gắng bày mưu...



Tất cả đều là chủ ý thiu, ngược lại một chị lớn không hay nói chuyện làm ở phòng tài vụ đã khiến tôi vui vẻ: "Chỉ cần hai người các em cao hứng bình an là tốt rồi, nên tới thì sớm muộn gì cũng sẽ tới thôi."



Tôi vỗ vai chị ấy: "Cảm ơn, bữa sáng mai em mời."



Những người khác cũng vây quanh: "Gì chứ, bọn chị cũng nghĩ kế đó nha."



"Đúng vậy, năm phần ăn sáng."



"Bữa sáng làm gì, mời ăn trưa."



"Đúng đúng, sớm nên làm thịt cô ấy một bữa."



Hiểu chưa? Đây chính là cái gọi là phí cố vấn, bỏ tiền đi.



Nếu trong lòng không còn rối rắm, tôi cũng không để mặc thời gian tuyệt vời đó qua đi.



Hôm nay Viên Lãng về nhà, cực kỳ mệt mỏi, tắm rửa xong rồi nghiêng người dựa vào ghế sô pha xem ti vi. Tôi lấy dưa hấu đã cắt vỏ trong tủ lạnh ra, bổ làm hai nửa, bê một nửa ra ngoài, nằm trên sô pha, dùng muỗng nhỏ múc thịt dưa, mình ăn một miếng, đút Viên Lãng ăn một miếng. Anh cũng không nhìn, đưa tới bên miệng anh anh sẽ mở miệng ra. Gió đầu hè thổi qua ban công, mùi bột giặt trên quần áo rất nhẹ nhàng khoan khoái.



Ăn vài miếng, anh đưa tay qua, tôi tự giác đưa dưa cho anh. Ăn cả hạt dưa, anh nhìn hai bên một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt gian tà.



Tôi thầm thở dài: "Em đã quen với đứa bé gia trưởng này rồi." Đưa tay tới khóe môi anh, đón lấy hạt dưa.



"Viên công tử, tiểu nhân đấm bóp chân cho ngài nhé."



"Ừ..." Uể oải vắt chân lên thành ghế sô pha.



Tôi cắn một miếng, người nào đó hít một hơi khí lạnh.



"Sao lại mệt thành như vậy? Lại tăng à?"



"Tăng cường độ một chút."



"Cái này gọi là một chút? Cơ bắp cứng đến mức cộm cả người..."



"Bây giờ nghiêm một chút mới có lợi, cũng không thể để bọn họ tùy tùy tiện tiện theo anh ra chiến trường, đần độn u mê chết ở bên ngoài." Có thể cảm giác đã nói nhiều, Viên Lãng không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn dưa.



Tôi thấy anh có vẻ tâm sự đầy bụng, đẩy đẩy anh: "Aiz, để anh thư giãn tí nhé." Tôi lấy một cái đĩa phim trong ngăn kéo nhỏ, bỏ vào DVD: "Đồ tốt, đặc biệt duy mỹ, hình ảnh hạng nhất..."



Viên Lãng nhìn thoáng qua bìa đĩa, chợt đứng lên khỏi ghế, kéo rèm cửa sổ lại.



Tôi cười anh: "Định làm gì vậy? Anh tới nữa là em kêu lên đấy."



"Anh còn tới nữa em kêu thật đấy..."



...



Gần đây tổng công ty có ý đồ hợp tác với học viện quản lý khách sạn ở Thụy Sĩ. Theo tin đồn được tiết lộ, có thể sẽ phái người qua đó học tập mà vẫn ăn lương, đúng chuẩn nha, đầu tiên chắc chắn là ngoại ngữ phải thật nổi bật. Tin tức này thổi qua tổng công ty và các chi nhánh như một làn gió trong thời gian ngắn nhất, hễ là có chút lai lịch đều muốn miếng bánh rơi từ trên trời xuống này.



Vốn ngoại ngữ là một trong những thứ chúng tôi phải rèn luyện hàng ngày, lần này trở thành mục tiêu tấn công chính một cách công khai, mọi người gặp nhau cũng hận không thể chỉ nói ngoại ngữ, cố gắng đạt được tiêu chuẩn được chọn để cử đi theo lời đồn.



Tôi không phải rất nhạy cảm với ngôn ngữ. Nhưng tôi thật sự muốn đi. Chứng chỉ đào tạo nghề nghiệp uy tín, miễn phí du học nước ngoài, còn được ăn lương, suy nghĩ một chút đã thấy mà thèm.



Nhưng khách hàng của tôi căn bản là người trong nước, không thể luyện tiếng lúc bàn bạc công việc, vì vậy sử dụng thời gian nghỉ ngơi điên cuồng bổ sung.



Ngày nghỉ, tôi luyện tiếng oang oang trong nhà. Viên Lãng tìm đồ nhưng không thấy, hỏi tôi. Tôi trả lời bằng tiếng Anh theo bản năng, anh nghi ngờ hỏi tôi: "Em vừa nói tiếng Anh đấy à?"



"Em học tiếng Pháp nhưng chưa tới trình độ đối thoại tự do cho nên em xác định, em vừa nói tiếng Anh."



Viên Lãng gật đầu vô cùng nghiêm túc: "Nói hay lắm. Thầy dạy tiếng Anh của em là người nước ngoài à?"



Tôi hưng phấn: "Sao anh biết? Đúng là bọn em mời người Anh dạy."



Mặt Viên Lãng chân thành: "Rất có mùi ngoại ô London, rất chính gốc."



Tôi thuận tay ném quyển sách qua: "Anh mới có mùi. Người thái rau nói, đại đội A nói ngoại ngữ có đặc điểm là ba trung đội, lấy trung đội trưởng làm đầu, nói tiếng Anh giống tiếng Đức, nói tiếng Đức giống tiếng Anh, còn mang theo khẩu âm Scotland."



Viên Lãng đón quyển sách bằng một tay: "Điều này chứng tỏ anh biết nhiều. Anh còn có thể hát tiếng Ý, muốn nghe không nào?"



Tôi ném cuốn sách thứ hai qua: "Không muốn nghe. Em chỉ muốn nghe tiếng anh ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới em."



Viên Lãng ra khỏi thư phòng, lại quay đầu lại: "Anh còn biết nói tiếng Việt Nam và tiếng My - an - ma, có muốn nghe không?"



Tôi nhặt thứ gì đó gần tay ném qua: "Viên Lãng, có phải anh đang đắc ý trước mặt em không?"



Anh trở tay tiếp được: "Nhiều chưa!" Lại còn nói bằng tiếng Nhật: "Cảm ơn."



Tôi định thần nhìn lại, là một bịch hạt dưa lớn tôi vừa mua, tới tay Viên Lãng chắc chắn chỉ còn lại vỏ, không khỏi kêu thảm một tiếng.



Chuyện thảm hại hơn còn ở phía sau. Không lâu sau cơn bão ngoại ngữ toàn tập đoàn, kế hoạch hợp tác không thành, ra nước ngoài đào tạo đã bị phá sản rồi. Chỗ tốt duy nhất là trình độ ngoại ngữ của mọi người đều được nâng lên ở các mức khác nhau. Di chứng là nhắc tới chuyện ra nước ngoài hay ra người ngoài đào tạo liền muốn nôn.



Như tôi đã hiểu được một điều từ chuyện này: Lão A ngoài chuyện không thể sinh con thì cái gì cũng có thể làm được!



Bởi vì trong số khách hàng có mấy người thích nghệ thuật trà, mỗi lần sẽ nói đến chuyện này ít hoặc nhiều. Cùng với đó là quân đội yêu cầu, cũng là yêu cầu thương nghiệp hiện đại, tôi cảm thấy rất hứng thú, vì vậy được thành khẩn kéo đi thưởng thức trà.



Một quán không quá thu hút, trên giá bày đầy trà được đặt trong bịch, vừa vào cửa thì mùi trà đã xông vào mũi, ở giữa bày một bàn trà có phong cách cổ xưa, chuyên gia pha trà trong quấn đang ngâm rồi rửa lá trà Thiết Quan Âm hạng nhất.



Mấy người ngồi xung quanh bàn trà, dường như rất quen với quán trà này. Tôi ngồi trên cái ghế kiểu thời nhà Minh, cố gắng để mình thoải mái một chút.



Nhận ly trà đẳng cấp, mùi hoa lan thơm ngát khiến tôi thấy kinh ngạc ngoài dự đoán. Trà miễn phí đãi khách mà cũng đẳng cấp như vậy? Vậy tinh phẩm chân chính bán ra sẽ như thế nào đây?



Tôi tinh tế thưởng thức, nghe mọi người trò chuyện về trà với chuyên gia về trà. Chuyên gia về trà lạnh nhạt trả lời nhưng cũng không tỏ vẻ xa cách và thờ ơ.



"Quan Âm này là trà mùa xuân năm nay, mùi rất thơm, vị rất ngọt, không hề lẫn mùi vị khác, hợp cho người mệt mỏi điều tiết tâm trạng..." Chuyên gia về trà giới thiệu.



Tâm trạng của tôi hơi động, có lẽ Viên Lãng sẽ thích. Tôi muốn mua mấy loại trà, đang xem xét dưới sự hướng dẫn của chuyên gia về trà. Từng lá trà cuộn tròn no đủ mà cuộn thật chặt, màu xanh biếc, tản ra mùi thơm trong lành.



"Trà này tự mình uống là tốt nhất, giá cả cũng không cao, nhưng chất lượng thì rất tốt, hơn nữa mùi hương để lại lâu, mỗi khi pha sẽ tạo cho người ta cảm giác mới." Đây là đang nói về trà à? Sao lại cảm giác như là đang bình luận về nhân sinh thế nhỉ?



"Lúc tôi không làm việc, tôi thích bày bàn trà trong nhà, bình tâm tĩnh khí pha một ấm trà, cầm cuốn sách mình thích trong tay, cảm thấy sống vậy thật hạnh phúc." Mấy người bên cạnh gật đầu như có điều suy nghĩ, chăm chú suy nghĩ.



Cuộc sống này cũng giống trong tưởng tượng của tôi. Trong hoàng hôn mát mẻ, ngồi trong ghế mây trên ban công, trước mắt là sách, trong tay là trà, bên cạnh là Viên Lãng, khói thuốc súng bị xua tan đi, ánh mắt dịu dàng, không có những người ở A đầy mưu ma chước quỷ, thong dong hưởng thụ cuộc sống bình yên, Viên Lãng...



"Tôi rất thích trà này. Cho tôi túi một cân đi." Tôi nói.



"Cô là bạn giới thiệu, làm thẻ hội viên đi, 680." Chuyên gia về trà vẫn lạnh nhạt.



"Được." Tôi cũng không trả giá.



"Trong nhà có ấm không? Cho cô một ấm tử sa thích hợp, tặng hai ly trà đẳng cấp."



"Được, cô xem rồi làm đi."



"Cho cô thêm một cái kẹp trà, là một bộ với khay trà bằng trúc xanh này, rất hợp cho hai người dùng."



Khay trà xinh xắn mà lịch sự tao nhã, lá trà trơn bóng nở ra, nước ấm vừa đủ, tay đặt vân ấm, cảm thấy ấm nhuận như ngọc, rót cho người ngồi đối diện...



Tôi rơi vào suy tưởng của mình, đúng đó, bộ cờ vây trong nhà là Viên Lãng mua về dạy tôi, bụi đã bám một lớp dày. Lần này anh ra nước ngoài giao lưu học tập, đúng là hơi lâu, thật hơi nhớ anh rồi.



"Ừm, làm sao cô biết tôi dùng cho hai người?" Tôi phục hồi tinh thần lại, hỏi.



Chuyên gia về trà mỉm cười: "Nhìn ra được."



"Vậy à?" Tôi khẽ nhếch mày.



"Trong mắt có có hồi ức, có mong đợi, có hy vọng, có khát khao, đây là đang nhớ nhung." Chuyên gia về trà rót trà cho tôi. "Nhớ nhung người yêu đang ở xa."



Bàn tay đang bưng trà của tôi run lên, nhìn cô ấy.



"Tôi đang học tâm lý học, khá rõ về cảm xúc, có thể nhìn ra được."



Tôi quay sang đánh giá quán trà có vẻ tầm thường này, rốt cuộc hiểu tại sao nó lại có tiếng tăm lừng lẫy nơi khu phố kinh doanh sầm uất này.



"Nhìn rất chuẩn. Tôi chờ người kia, coi chờ đợi như một chuyện hạnh phúc." Tôi hoàn toàn thanh tĩnh lại, một người lạ vừa mới quen vậy mà lại nhìn thấu bộ mặt thật của tôi.



"Cô hạnh phúc là bởi vì người kia đáng được cô chờ đợi."



Đó là dĩ nhiên. Vì người kia là Viên Lãng.



"Nói vậy là, yêu là mọi người sẵn lòng tưởng tượng đối phương hoàn mỹ không khuyết điểm, nhưng thật sự sau khi kết hôn sẽ phát hiện thật ra cuộc sống rất vụn vặt, không kích tình như lúc đầu tưởng tượng."



"Ha ha, tôi lại không thấy thế. Xem ra cuộc sống hôn nhân của tôi không chân thật. Bởi vì tôi vẫn duy trì được cảm giác như lúc ban đầu."



"À, cô đã kết hôn?" Chuyên gia về trà hơi kinh ngạc.



"Không giống ạ?"



"Vừa kết hôn?"



"Đã vài năm."



"Thật không giống. Kết hôn đã nhiều năm mà vẫn còn có thể duy trì cảm xúc như đang trong thời kỳ trăng mật, cô là người một trong số ít những người kể lại chuyện xưa trong hồi ức." (nguyên văn là 案例 = Án lệ. Đây là một thể loại tự sự, chi tiết mời trao đổi riêng :v)



"Kể lại chuyện xưa trong hồi ức?" Tôi cười ha ha.



"Ngại quá, thuận miệng nói thôi. Điều này nói rõ cô có khả năng tự khôi phục và điều chỉnh rất mạnh, có thể tự động che giấu nhân tố u ám trong cuộc sống, ví dụ như chỗ thiếu sót của đối phương..."



Tôi ngắt lời: "Chồng tôi không có chỗ thiếu sót!"



"À, đại khái là tôi dùng từ không đúng, phải là khuyết điểm."



Tôi cười nói: "Chồng tôi cũng không có khuyết điểm."



Ngay cả vài người bên cạnh cũng cười rộ lên: "Chồng trong mắt Tiểu Dư là hoàn mỹ nhất."



Tôi cười ha ha, nâng ly: "Uống trà, uống trà, chỉ đùa một chút mà tôi."



Thật ra tôi không nói đùa. Viên Lãng, anh là người hoàn mỹ nhất trong lòng em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK