"Bội Bội, mình nhớ cậu quá."
"Thanh Nhan, mình cũng nhớ cậu."
"Bội Bội, mình nhớ cậu nhớ tới mức gầy đi."
"Thật à? Mình còn có hiệu quả hơn thuốc giảm cân nữa. Mình nhớ cậu nhớ tới mức mập lên. Được rồi, đừng giả dối nữa, nói đi, định làm gì?"
"Có rảnh không? Chủ nhật đi ngâm suối nước nóng đi."
Suối nước nóng? Xung quanh đây có suối nước nóng? Tôi chớp mắt với cái điện thoại.
"Suối nước nóng nhân tạo. Một người bạn mới mở, chúng ta tới thì giảm 50%."
"Nhân tạo à?"
"Ừ, tình huống này của hai nhà chúng ta sao có thể ngâm suối thiên nhiên được. Ngũ Đại Liên thì có thiên nhiên, cậu có thời gian à?"
"Vậy thì đi thôi. Vừa hay Viên Lãng được nghỉ, có thể đi cùng."
"Vậy à? Cao Thành cũng đang nghỉ."
"A? Trùng hợp vậy à? KHông phảid✤đ✤L✤q✤đlà bọn họ hẹn nghỉ phép chung chứ? Aiz, Thanh Nhan, chồng cậu và chồng mình có vấn đề, rất không trong sáng nha..."
Tôi nghe thấy tiếng có người ngất xỉu bên kia đầu dây.
"Theo mình cậu mới là không trong sáng! Lúc ở trường cậu đã thầm mến mình!"
"Cái gì? Mình thầm mến cậu? Mình nhớ mình là chủ tịch Hội sinh viên đó nha."
Hai người cùng cười to.
Tôi hỏi Viên Lãng, anh cũng không bất ngờ.
"Diễn tập lần này đại đội A hợp tác với sư đoàn doanh trinh sát. Anh và Cao Thành là quân mình. Diễn tập xong bọn anh được nghỉ thì bọn họ cũng vậy, rất bình thường!"
"Hai người các anh bắt tay nhau? Sao, có thuận lợi không?" Tôi rất có hứng thú.
"Không tệ, phối hợp rất tốt, tỷ lệ tổn thất là 12. Bọn anh thắng." Viên Lãng vùi trên ghế sô pha, hết sức chăm chú chơi PSP, thuận miệng đáp.
12 là cái gì? Tôi không biết.
Sau này tôi hỏi Cao Thành thì anh cười tới mức đắc ý.
"Ý là Người lãnh đạo quân sự bên đó bị cấp trên mắng tới mức suýt chút nữa phải cúi đầu xin lỗi."
Viên Lãng là một quái thai. Nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường nửa độ. Nếu ngày nào đó nhiệt độ của anh bằng của tôi thì chứng tỏ anh bị sốt nhẹ. Ngâm trong suối nước nóng, không chừng có thể trị tốt bệnh xấu này của anh.
Tuy là suối nước nóng nhân tạo nhưng cũng thật tốn không ít tâm tư.
Nền bằng sỏi, núi giả làm thành bình phong, cánh cửa bằng trúc xanh bên con đường nhỏ được chống bằng một cái cây, cuối con đường nhỏ có rừng trúc đang xào xạc.
Tôi đứng cạnh mép hồ, ngẩn ra với Tiểu Lâm.
"Lộ thiên à?"
Hơn nữa còn nghe thấy tiếng của Viên Lãng và Cao Thành phía bên kia núi giả. Nói cách khác, hồ nước bên tôi chảy qua bên bọn họ, rồi lại từ bên bọn họ về bên tôi.
Tôi quan sát xung quanh, hỏi Tiểu Lâm: "Không thành vấn đề chứ? Người bên kia không nhìn thấy gì chứ?"
Trái tim Tiểu Lâm cứng rắn: "Không có gì lớn." Cởi khăn tắm trên người ra, thả mình vào hồ.
Nước hồ ấm áp mang theo mùi lưu huỳnh như có như không.
Trên đầu là trời xanh mây trắng, bên cạnh là gió mát mang theo hơi nước. Tôi xếp cái khăn mặt thành hình vuông, bắt chước người già Nhật Bản để tay lên đầu, thả lỏng tứ chi, ngâm trong nước. Thỉnh thoảng có tiếng chim líu lo khiến lòng người bay theo gió.
Nhà nghỉ mới mở, không có nhiều khách, chúng tôi bao hết không chút khách khí.
Viên Lãng trò chuyện với Cao Thành ở bên kia tới mức cao hứng bừng bừng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười đặc biệt của bọn họ.
Tôi và Tiểu Lâm liếc mắt nhìn nhau: "Mình đã nói bọn họ có vấn đề mà. Hiện nguyên hình rồi kìa. Không được, chúng ta không thể để cho bọn họ quá kiêu ngạo, phải để bọn họ biết rõ."
Tôi dò xét một vòng, không có thứ thích hợp, giương mắt nhìn lên, cái này hay.
Lấy khăn mặt trên đầu xuống, vắt khô, tính toán một chút vị trí phát ra tiếng của bọn họ, vung tay lên, khăn mặt vẽ thành một đường vòng cung duyên dáng, bay về phía cách vách.
Tiểu Lâm cười ha ha: "Chơi thật vui. Mình cũng làm." Lại một đường vòng cung.
"Tõm", là tiếng khăn mặt rơi xuống nước.
"Trời ơi", là ai bị khăn mặt rơi trúng.
Tôi và Tiểu Lâm cười tới mức thắt cả ruột.
Cách vách bỗng không có chút tiếng động nào.
Tôi nghiêng đầu nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh, một vật bay xuống, không, là một thứ đã được tính chuẩn bay xuống, hơn nữa còn rơi vào đầu tôi hết sức chính xác.
"Trời ơi.", "Trời ơi", "Trời ơi", "Trời ơi"...
Tôi kêu: "Ai đấy? Ném chuẩn vậy." Bốn cái khăn mặt đã được xếp lại nổi lên trên mặt nước.
Bên kia truyền tới tiếng cười kiêu ngạo của Viên Lãng.
Tôi nhấn chuông. Người phục vụ bước vào.
"Mang cho chúng tôi hai cái khăn mặt mới, cũng đưa cho cách vách hai cái, nhớ ghi cho tôi."
Ngâm xong thì ra ngoài ăn cơm tối. Hàn huyên tới việc giải ngũ cuối năm.
Cao Thành nhắc tới một người lính của anh: "Người rất tốt, việc quân cũng tốt. tất cả các phương diện cũng rất tốt. Đáng tiếc là trình độ văn hóa kém một chút. Xem ra năm nay không giữ lại rồi."
Viên Lãng hỏi lại: "Năm nhất sơ trung?"
Cao Thành gật đầu: "Năm ngoáid✣đ✣L✣q✣đbắt đầu xây dựng chế độ năm hai sơ trung, buộc lòng phải làm vậy, trình độ tự động hóa càng ngày càng cao, bọn họ cũng biết là không giữ lại được."
Viên Lãng nghĩ kế: "Nghĩ cách để dân chính địa phương sắp xếp vào ngành nhà nước."
Cao Thành bất đắc dĩ: "Chiến sĩ nông thôn."
Viên Lãng cũng gãi đầu. Chiến sĩ nông thôn không có hộ khẩu của thành phố, không cách nào sắp xếp vào các xưởng."
"Nếu không thì dùng phí giải ngũ mua một chiếc xe cũ để chở hàng. Chiến sĩ của doanh trinh sát của sư đoàn các cậu làm cái này là chuyện nghiệp." Viên Lãng đề nghị.
"Anh ta muốn ở lại đây một hai năm, nói là bảo vệ thủ đô ít năm như vậy nên muốn nhìn thủ đô cho thật kỹ xem rốt cuộc có dạng gì."
Cao Thành quay đầu qua hỏi tôi: "Chỗ bọn em có việc gì hợp không?"
Tôi cắn một miếng tôm chiên xù, trả lời: "Chỗ bọn em? Chỉ có thể làm bảo vệ. Tiền lương không cao."
Cao Thành: "Nếu không thì em sắp xếp một chút?"
"Em xem đã, được thì sẽ gọi điện cho anh."
"Được."
Tôi bắt đầu thẩm vấn: "Vừa rồi là ai ném khăn mặt vậy? Thật là chuẩn xác."
Viên Lãng chỉ cười.
Cao Thành thẳng thắn: "Là anh ném."
Không phải nói, khống chế chính xác, là nghề chính của người ta.