Tôi lấy đệm dựa nhét dưới cổ anh ấy, anh ấy nhích một tí, nhích từ từ làm ra một tư thế thoải mái: “Đưa cho anh điều khiển tivi.”
“Anh khát.” Tôi lấy nước, đặt ở trên bàn trà trước mặt anh ấy. Anh ấy cầm lên uống một ngụm, để xuống, tiếp tục sai khiến: “Lấy cái ly ra một chút, che khuất tivi rồi.”
Tôi đưa một ngón tay ra, đẩy cái ly, lại cười nói: “Được chưa? Viên đại gia.”
Anh ấy thật sự ừ một tiếng rất giống đại gia: “Được rồi, em cũng nghỉ ngơi đi.”
Tôi trừng mắt thật xem tôi như đại a đầu thông phòng (nữ tỳ thời cổ đại hầu ngủ) à, chăm sóc anh ấy có thể so với quốc bảo vành mắt đen, nghĩ lại vẫn là quên đi, vả lại nhìn anh ấy mới xong nhiệm vụ trở lại, trước tha cho anh ấy một lần.
Duỗi tay vào chăn mỏng, sờ soạng eo bị trật của anh ấy: “Em xoa cho anh.”
Anh ấy không tỏ rõ ý kiến, tôi sờ vị trí miếng dán giảm đau từ từ xoa bóp, sức nóng có thể phát tán hiệu lực của thuốc, phát huy nhanh chóng công hiệu của thuốc.
“Trên lưng ngứa, tiện tay gãi một chút.” Tôi gãi theo cột sống anh ấy.
“Đi lên một chút, đúng, mạnh một chút. Ừ, xuống dưới một chút. Xuống dưới một chút nữa, đúng, dễ chịu …” Viên Lãng như một con mèo phơi nắng, híp mắt hưởng thụ niềm vui thú nhỏ.
“Gãi ngứa cho anh khiến cho em cũng ngứa.” Tôi nhún vai một cái.
“Quay lưng lại, anh gãi cho em.” Tôi quay lưng lại, Viên Lãng đưa một bàn tay ra, có qua có lại.
Bàn tay hơi lạnh, lướt qua da thịt, trên da một cảm giác tê tê.
“Xương cổ, điểm chết người … Xương sống, điểm chết người … Thắt lưng, điểm tê liệt …” Viên Lãng vừa gãi, vừa lẩm bẩm trong miệng.
Tôi trở tay vỗ anh ấy: “Được rồi, được rồi, lấy tay ra, anh luyện tập giải phẫu đấy à?”
“A, thói quen, da dẻ rất trơn.” Viên Lãng bình luận.
Tôi xoay người lại ánh mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn anh ấy: “Thật sự rất trơn? Chuyện đùa, là em đi xông hơi một tuần đấy, dùng bao nhiêu sữa tươi mật ong. Thích không?”
Viên Lãng nhắm mắt lại hừ một tiếng, không hiểu nổi có ý gì.
Tôi đẩy đẩy anh ấy: “Lên giường ngủ đi, coi chừng ở lại sẽ cảm lạnh.”
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ nhắm mắt.”
Tôi nhìn, thở dài, vào phòng ngủ lấy chăn.
Ôm chăn ra ngoài, Viên Lãng đã ngủ rồi, một bàn tay khoác trên chăn mỏng, trong một bàn tay còn cầm điều khiển tivi.
Nhẹ nhàng lấy điều khiển tivi ra, đắp chăn lên. Tôi tắt âm thanh của tivi, ngồi vào bên kia sô pha, luồn chân vào chăn, đạp bắp chân Viên Lãng, trong lòng bàn chân cảm giác được cơ thể anh ấy và nhiệt độ cơ thể.
Khi Viên Lãng tỉnh lại tôi đang ăn. Anh ấy hít mũi một cái: “Ăn cái gì vậy?”
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm chương trình TV: “Ăn khuya.”
Anh ấy chống người lên, nhìn một chút, dáng vẻ không tưởng tượng nổi: “Nhà ai ăn khuya lại ăn thịt bò bít tết?”
Tôi cắt một miếng thịt, chấm một chút mù tạt: “Tới, mở miệng!”
Viên Lãng cắn qua, nhai từ từ: “Mùi vị không tệ, hơi chín, chưa mềm lắm.”
Tôi tiếp tục ăn: “Em mới không ăn thịt bò còn máu, nửa sống nửa chín, giống như người hoang dã.”
Viên Lãng định ngồi dậy: “Phần này của anh, em tự mình làm lại một lần.”
Tôi duỗi người một cái: “Ăn no rồi, ngày mai ăn sáng nữa.”
Viên Lãng vừa ăn vừa hỏi: “Sáng ngày mai ăn cái gì?”
“Lẩu!”
Tiếng vang dao nĩa dừng lại một chút: “Lẩu?! Vợ suy nghĩ của em thật nhảy vọt.”
“Cảm ơn khen ngợi!” Tôi đi đánh răng ngủ. Sau lưng Viên Lãng rất nghi ngờ: “Mình có khen cô ấy sao?”
Sáng ngày thứ hai Lâu Trường đến gõ cửa.
“Tiểu Dư, chung cư chúng ta dự định làm hoạt động quyên góp giúp đỡ học tập, tôi tới xin một chút ý kiến và đề nghị của người dân chung cư…”
“Chị Đình Phương, ngồi xuống, ngồi xuống, ăn một chút bữa sáng.” Tôi tiếp đón nhiệt tình ở cửa.
“Không được, là chị làm lỡ thời gian của mọi người, thử xem mọi người có thể có chút ý kiến gì … A, hai người đây là bữa sáng hay là bữa trưa vậy?” Chị Ô nhìn thấy Viên Lãng đang nhúng miếng thịt.
“Bữa trưa? Đoán chừng bữa sáng này ăn xong cũng tới giữa trưa.” Tôi mỉm cười.
Lâu Trường đi về, tôi vội vàng quay lại ngồi tiếp tục động tác.
Viên Lãng thuật lại kết án: “Bội Bội em chính là nổi danh như thế ở chung cư.”
Miệng tôi nhét đầy miến, lóng ngóng: “Cái gì nổi danh?”
“Đầu óc tuột chỉ á.”
“Anh mới là đầu óc tuột chỉ, toàn bộ đại đội A mấy người đều đầu óc tuột chỉ. Anh là tội phạm Tân Cương!” Tôi định tính chất cho anh.
Nhưng Viên Lãng là ai, hoàn toàn không nghĩ, mở miệng liền: “Dân Tây Nam gian xảo!”
Trong chốc lát tôi nghẹn giọng. Tôi thừa nhận về ngôn ngữ linh hoạt tôi không bằng anh ấy, cãi nhau với anh ấy chính là lấy khuyến điểm của mình đọ sức với sở trường của người ta.
Vì thế tôi đổi chủ đề: “Công ty muốn cử người đến Thụy Sĩ trao đổi học tập, đoán chừng trong danh sách có em.”
Viên Lãng: “Tốt.”
“Nếu thật có em, được đến Thụy Sĩ hai năm.” Tôi nhìn phản ứng của anh ấy.
“ … Chính em xem mà làm. Đây cũng là một cơ hội, em không phải luôn muốn ra nước ngoài xem một chút sao?”
“Hai năm đấy.”
“…Thời gian có hơi lâu, nếu em muốn đi, anh ủng hộ.” Viên Lãng nói.
“Anh no rồi.” Viên Lãng để chén xuống, đứng dậy đi ra ban công.
Tôi thu dọn bàn, nhìn anh ấy còn đang ở trên ban công, đang hút thuốc, đã ba điếu rồi.
Tôi ngâm mảnh màu xanh (trước đây gọi là trà Cửu Long, được sản xuất ở sông Cửu Long), lấy cờ vây ra: “Chồng, đánh một ván?”
Viên Lãng dập thuốc lá, ngồi xuống nhặt lên quân cờ, đặt xuống: “Đại khái khi nào thì đi?”
Tôi theo đó đặt cờ: “Nếu ra quyết định, khoảng tháng sau đi.”
“Tới nước ngoài, tự mình chăm sóc bản thân. Nếu thấy nhớ nhà, thì gọi điện thoại về nhà, tìm ba mẹ hàn huyên một chút.”
“Nếu nhớ anh thì sao?”
“… Vậy viết thư, muốn nói cái gì thì viết cái đó.”
“Nếu anh nhớ tới em thì sao?”
“Vậy anh sẽ lục thư của em ra xem một chút, trông nom việc trong nhà quét dọn vệ sinh một chút, giặt quần áo, lau nhà, sẽ không nhớ nữa.” Viên Lãng cười cười.
“Nếu vẫn còn nhớ?” Tôi hỏi tới.
“Nếu vẫn còn nhớ, anh sẽ chạy 375 lần thêm cơm, mệt mỏi sẽ không nhớ.”
“Vậy nếu hai năm sau em thay lòng thì sao?” Tôi nhìn quân cờ trong tay của anh ấy đang ở giữa không trung.
Đôi mắt anh ấy như đá đen sáng nhìn sang: “Sẽ sao?”
“Hoặc là, anh thay lòng.”
“Anh sẽ không.”
“Thật chắc chắn như vậy? Anh có xác định hai năm chúng ta xa nhau vẫn có thể giống như bây giờ?”
“…”
“Ngày hôm qua chủ tịch tìm em thảo luận, danh sách đi nước ngoài trao đổi học tập quả thực có em, nhưng em từ chối.” Tôi đặt cờ.
Viên Lãng không tưởng tượng nổi nhìn về tôi: “Từ chối?”
“Em thật sự muốn đi, nếu như là nửa năm hai tháng, em lập tức sắp xếp hành lý lên đường. Nhưng hai năm, hai năm lận, thời gian quá lâu. Trong đời người có bao nhiêu cái hai năm.”
“Viên Lãng, chúng ta gặp nhau quá muộn. Anh xem tướng tay của em …” Tôi duỗi tay phải cho anh ấy xem.
“Đường trí khôn dáng dấp không tệ.” Viên Lãng liếc mắt một cái.
“Đường tuổi thọ! Đường tuổi thọ không dài, khoảng sáu mươi mấy tuổi. Nói cách khác, anh và em chỉ có 30 năm có thể hơn. Một năm 52 tuần, em gặp anh không đến 52 lần, 30 năm, tới lúc anh nghỉ hưu, em còn có thể gặp anh 1500 lần. Em không nỡ mất đi một lần cơ hội gặp anh. Chúng ta đã bỏ lỡ 30 năm trước, em không muốn bỏ qua 30 năm sau. Em thà rằng mất đi bậc thang thăng chức, cũng không muốn mất đi anh.”
Viên Lãng nhìn tôi, ánh mắt chưa bao giờ sâu xa, giống như trong vũ trụ mênh mông tập hợp ánh sao Ngân hà.
“Bội Bội, em phải đi.”
“Bội Bội, em từng rất kiềm nén, đây không phải là em. Ở trong lòng anh, em luôn luôn tự tin, kiêu ngạo, muốn làm liền làm Dư Bội Bội.”
“Bội Bội, em là một con chim ưng, chim ưng bay lượn giữa bầu trời mới là dáng vẻ đẹp nhất của em.”
Viên Lãng, anh nhận thấy em là như vậy sao? Cám ơn!
Tôi nhìn anh ấy tràn ngập ý nghĩ sâu xa kín đáo liếc mắt một cái: “Có thật không? Nếu như em là chim ưng, em mong muốn mãi mãi bay lượn trong bầu trời của anh, anh chính là bầu trời của em. Nho, anh thua!”
Tôi gặp anh, từ nay về sau tôi tìm được bầu trời của chính mình. Ở đây, trời rất xanh, gió rất nhẹ, người rất đẹp, tôi rất vui thích…