Tôi ngồi trên bàn cơm, uống canh một cách hài lòng. Viên Lãng mở cửa về, tôi chào: "Chồng đã về, ăn cơm chưa?"
Viên Lãng trả lời: "Ăn rồi." Vừa liếc tôi một cái, ngoảnh đầu, ngẩn người một chút, lại ngoảnh đầu lại.
Anh nhìn chằm chằm tôi đầy nghi ngờ, bước vài bước tới, đặt tay lên vai tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới: "Vợ, em bệnh à? Sao gầy thế này?"
Tôi vô cùng vui mừng mà hỏi ngược lại: "Gầy à? Anh thấy em gầy ạ?"
Viên Lãng hơi nóng nảy: "Nhìn cằm em đi, nhọn ra rồi." Sờ soạng từ trên xuống dưới một lần: "Eo cũng không còn thịt. Em bệnh hay mệt? Sao lại thành ra thế này?"
Tôi nhìn canh trong chén, gật đầu từ đáy lòng: "Canh giảm béo này có tác dụng thật."
Viên Lãng nhìn chén: "Cái gì vậy?"
Tôi giới thiệu: "Canh giảm béo. Em uống bảy ngày, gầy mười một cân."
Viên Lãng không thể tin nổi mà nhìn tôi: "Giảm cân? Đang tốt lành giảm cân làm gì?"
Tôi lẩm bẩm: "Anh không thích em giảm cân à?"
Viên Lãng đập tay tôi: "Em bị bệnh à? Giảm béo? Nhìn xem bây giờ em ra sao, cằm nhọn như quỷ vậy."
Tôi tức giận: "Sao lại nói vậy? Gì mà như quỷ chứ? Là phụ nữ thì đương nhiên phải giảm cân, nếu không sao mặc quần áo đẹp được."
Viên Lãng vừa cởi cúc áo vừa tức giận: "Không thể hiểu nổi các em nghĩ gì. Trước kia em không đẹp à? Gầy thành da bọc xương có gì mà nhìn?"
Tôi thấy không uống trôi chén canh kia, bưng tới phòng bếp, đổ sạch.
Viên Lãng ngồi trên ghế sô pha, đổi kênh như đang giận dỗi, tôi ngồi bên cạnh anh, cũng giận không nói lời nào.
Anh ném điều khiển từ xa xuống, nhìn tôi: "Nói đi, có chuyện gì mà giảm cân?"
Tôi không nói lời nào.
Viên Lãng đứng lên: "Anh đi về."
Tôi níu chặt góc áo anh. Anh ngồi xuống lần nữa.
Tôi nói: "Tuần saud۩đ۩L۩q۩đlà kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta. Em mua một bộ quần áo mới, hơi chật, phải gầy vài cân mới mặc được. Thật đấy, bộ quần áo này đặc biệt đẹp, muốn mặc cho anh coi ngay. Em mặc vào nhìn đẹp cực..."
Anh xoa đầu tôi: "Ngốc, ngoài ngốc không biết nói em là gì. Mặc không được thì đổi bộ khác, nhất định phải giảm cân à?"
"Đẹp thật mà."
"Báo cáo tiếp, mấy ngày nay ngoài canh kia có phải không ăn gì khác không?"
"Ăn, ăn, còn ăn trái cây và rau." Tôi vội vàng bổ sung.
"Cơm thì sao?"
"Uống canh giảm béo không thể ăn cơm." Giọng tôi nho nhỏ.
"Thịt thì sao?"
"Uống canh giảm béo không thể ăn thịt." Giọng tôi càng nhỏ hơn.
"Đừng nói, đường và dầu mỡ cũng không thể ăn." Ánh mắt Viên Lãng nhìn tôi đầy bực tức.
"Đói không?"
"Không đói!" Tôi ưỡn eo, trả lời, sau đó nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chỉ hơi đói."
Viên Lãng giận quá hóa cười: "Từng gặp người ngốc chứ chưa từng thấy ai ngốc như thế."
Anh đứng lên, đi một vòng trong phòng, lại ngồi xuống, sau đó duỗi lưng một cái đầy thoải mái khoan khoái.
Tôi nhìn bộ dạng này của anh, hoàn toàn là khúc nhạc dạo của người A.
Quả nhiên, Viên Lãng liếm liếm môi, nói: "Đã lâu không ăn khuya, không biết bây giờ còn tôm tiêu cay không."
Tôi có sức sống ngay, anh còn đang lầm bầm lầu bầu: "Uống hai chai bia, đi đâu mà tìm cuộc sống này chứ."
Tôi trơ mắt nhìn anh, anh dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nhìn tôi: "À, em đang giảm cân, không thể ăn khuya. Thôi quên đi, ngủ đi." Tôi áp Viên Lãng xuống sô pha như sói: "Cho anh hai lựa chọn, ăn tôm tiêu cay hay ăn anh?"
Ánh mắt Viên Lãng lóe lên: "Ý kiến của anh là ăn tôm tiêu cay trước...Nhanh thay quần áo đẹp của em, chúng ta ra ngoài ăn mừng kết hôn tròn một năm trước."
Viên Lãng vừa bóc tôm cho tôi, vừa nhìn tôi ăn như hổ đói.
"Biết không? Anh thích nhìn em ăn. Cái miệng nhỏ ăn rất ngon, nhìn em ăn là cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp."
"Trở về từ mưa bom bão đạn bên ngoài, vừa nhìn thấy em bận rộn trong phòng bếp, cơm nóng thức ăn nóng, cười khanh khách, đã cảm thấy cái gì cũng đáng giá."
"Liền nghĩ, anh làm tất cả thật đáng giá, bởi vì cuộc sống của bọn em ở hậu phương rất an toàn, rất hạnh phúc, thật đáng giá."
"Cho nên, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, bình an trở về. Các em cũng phải tự giữ gìn sức khỏe của mình, đừng làm chuyện khiến bọn anh lo lắng. Hiểu chưa?" Anh nhét thịt tôm vào miệng tôi.
Tôi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt chăm chú của anh...
Tám, Rốt cuộc là ai yêu nghiệt hơn?
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, tôi đẩy cửa phòng bao trong KTV ra.
Lập tức không kịp phản ứng, một phòng đầy người, cười chào hỏi với tôi, mà tôi thì híp mắt một lúc lâu mới nhận ra lão A trong căn phòng toàn người mặc thường phục này.
Chiều, nhận được điện thoại của Viên Lãng.
"Anh đã trở về." Viên Lãng nói.
"Trở về? Không bị thương chỗ nào chứ?" Nghe giọng tràn đầy trung khí của anh, tôi yên tâm.
"Không biết hôm nay anh về, em chưa đặt bánh sinh nhật." Tôi xin lỗi.
"Ha ha, hôm qua bọn họ đã làm cho anh một cái bánh ga-tô hoa tươi trên sườn núi, lãng mạn không?" Viên Lãng cười.
"Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, có hai ngày nghỉ. Anh em trong đội làm sinh nhật bù cho anh, để anh mời họ chơi cho đã. Chiều nay ăn cơm cùng nhé?"
"Ăn cơm ạ? Sáu giờ em còn phải họp." Tôi thấy sắp tới giờ, rất buồn rầu.
"Vậy tới đây hát, bọn Ngô Triết đã thuê xong phòng rồi, khách cũng đã mời."
"Hát? Được, để các anh thấy thế nào là bá cháy."
Hơn mười người, hát thì hát, uống rượu thì uống rượu, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm. Tôi đã biết bọn Tiểu Ngô, Tiểu Hứa, Tiểu Tề, hai người ngồi bên trái ở ghế sô pha bên cạnh thì chưa từng gặp, sau đó bên này...
Tôi bước nhanh tới, bắt tay: "Thiết đội, ngài cũng tới ạ?" Thiết đội mặc thường phục cũng rắn rỏi như thế, giống một cây tùng xanh sừng sững và kiêu ngạo trên Hoàng Sơn.
Cái gì gọi là vóc người? Cái này là vóc người! Cái gì gọi là khí chất? Cái này là khí chất! Đương nhiên tôi không dám nói ra, nịnh nọt cũng phải xem đối tượng là ai.
Lập tức có người chừa ra một chỗ trống, tôi ngồi xuống, Tiểu Hứa bên cạnh cười đặc biệt thành thật chất phác, nói: "Chào chị dâu!" Tiểu Hứa là một đứa trẻ ngoan Tôi vừa nhìn thấy cậu đã cảm thấy dù sao thế giới này cũng có hy vọng. Bên kia, Tiểu Thành đang cắm từng cây nến nhỏ lên cái bánh sinh nhật thật to một cách cẩn thận, vừa cắm vừa đếm: "Ba mươi hai, ba mươi ba..."
Viên Lãng ra khỏi toilet, vẩy nước trên tay, tôi đưa một tờ khăn giấy cho anh.
Anh lau tay, thuận tiện hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tôi nhẹ nhàng dựa vào sau, dán sát vào lưng anh, lần đầu tiên cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể anh sau hai tháng: "Đã ăn ở căn tin rồi."
"Chút nữa ăn bánh kem." Viên Lãng bưng một ly trà hoa cúc trên bàn cho tôi, "Cho em này, hạ hỏa."
Tôi nhận lấy, ghé sát vào tai anh, nói: "Hạ hỏa? Em có gấp gáp không chịu nổi như vậy sao?" Lời còn chưa dứt, dưới bụng bị ăn một khuỷu tay nhẹ.
"Chị dâu, hát đi!" Có người đưa một cái micro qua.
Tôi cười nói: "Các cậu hát trước đi, chị nói chuyện chút đã." Để bọn họ điên chút đi, nhiệm vụ lần này rất khổ. Tôi vừa thấy vết xước bằng ba đốt ngón tay trên mặt Tiểu Thành. Lúc Tiểu Tề giơ tay lên thì chỗ cổ tay có quấn băng.
Tôi xoa Viên Lãng: "Bọn họ đều bị thương, anh thì sao? Đừng nói anh không sao nhé."
Viên Lãng phớt lờ: "Không sao thật. Chỉ chà một tí trên đá, rách chút da."
Tôi biết đức hạnh của anh, không hỏi thì không nói: "Ở đâu?"
Cằm Viên Lãng hếch về phía chân phải: "Bên dưới đầu gối."
Tôi vươn tay kéo ống quần anh, chắc là đụng phải vết thương nên anh rụt chân lại theo bản năng. Tôi ngồi thẳng lên: "Về nhà sẽ phạt anh tiếp, không thành thật." "Aiz, hát một bài với Thiết đội, 'Trả giá lớn vì tình yêu', Thiết đội thích nhất đấy." Viên Lãng cúi đầu kêu Tiểu Thành chèn bài Thiết đội thích.
"Còn nhớ rõ giấc mơ khi còn trẻ không, tựa như đóa hoa mãi mãi không tàn lụi."
"Theo anh trải qua mưa dập gió vùi, nhìn thế sự vô thường, nhìn bể dâu thay đổi."
...
Cho nên nói có đôi khi suy nghĩ của người ta phải cởi mở. Người ta đẹp trai hơn mình thì coi như xong, vóc người tốt hơn mình cũng nhịn, ngay cả thỉnh thoảng mới hát khi đi KTV mà cũng hát hay hơn mình, vậy thật không có thiên lý rồi. Tôi hoàn toàn không ngờ Thiết đội giọng lớn đến mức khiến tôi xấu hổ. Cho nên sau này Viên Lãng nói với tôi thật ra Thiết đội rành nhất là Saxo thì tôi hoàn toàn không ngạc nhiên. Bởi tôi không biết rốt cuộc người đại đội A có thứ gì không có nữa không. Tôi không nghi ngờ chút nào rằng một khi khoa học phát triển thì đàn ông có thể mang thai. Bọn họ sẽ sinh một đứa bé thật. Có thể dùng điều này để chứng minh rằng đại đội A không gì là không làm được. Sao tôi lại gả cho một người trong bầy quái vật này chứ? Tôi tự hỏi.
Lúc Thiết Đại hát, Viên Lãng cười rất vui vẻ bên cạnh. Đó là nụ cười trong sáng mà tôi chưa từng thấy, tựa như trẻ con, không che giấu chút nào, không có bất kỳ sự khôn khéo và dối trá nào, khiến người ta rất muốn cười cùng anh. Nụ cười này thật sáng lạn.
Thiết Đại hát một lúc thì về. Viên Lãng tiễn người rồi quay lại, mọi người vừa đóng cửa lại bắt đầu chơi đùa điên cuồng.
Tôi gia nhập vào cuộc chiến ngay lập tức: "Chọn bài, chọn bài, Mai Diễm Phương, Phương hoa tuyệt đại." Tôi lấy son môi ra, tô lại cho môi đẹp hơn một chút.
"Anh có muốn hôn hay không..." Tôi nhảy đến trước màn ảnh, cố ý trầm giọng hát, ánh mắt ra vẻ mơ mơ màng màng, quăng một ánh mắt quyến rũ về phía Viên Lãng.
Bọn Tiểu Ngô phía dưới cực kỳ phối hợp mà cười ầm lên, đẩy Viên Lãng lên sân khấu. Tên kia còn đi tới bên cạnh tôi, dán lên lưng tôi bằng tư thế rất xinh đẹp, vươn tay khoác lên thắt lưng tôi, hai người một thể di chuyển theo nhạc.
"Sắc nước hương trời, không ai bì nổi. Trời sinh tôi cao quý xinh đẹp." Không cần quay đầu lại, chỉ nhìn xung quanh cười thành cái đức hạnh này là biết yêu nghiệt của trung đội ba đại đội A lại hiện thân.
"Điên đảo chúng sinh, không sợ biến thành tro bụi, tôi phải sinh đẹp cùng với đất trời..." Viên Lãng chuyển ra phía trước tôi, miệng ngậm một cành hoa hồng, vô cùng yêu mị mà nửa quỳ xuống, ngửa đầu nhìn tôi, tôi càng cúi người một cách yêu mị hơn, dùng miệng cướp lấy cành hoa hồng đi. Quá kích thích, xung quanh dậm chân vỗ bàn cười vang, loạn thành một cục.
Lúc ngồi vào ghế sô pha uóngn♧h♧o♧knước nghỉ ngơi, hai đội viên tôi chưa chưa từng gặp thấy tôi ngồi cạnh bọn họ thì hơi ngại ngùng. Viên Lãng giải thích cho tôi: "Bí đỏ nhỏ vừa phân vào đội năm nay, lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể." Thảo nào, mới tập huấn dưới tay Viên Lãng xong, bỗng thấy huấn luyện viên - "người thối rữa" (lời Ngô Triết) - có bộ dạng yêu nghiệt như vậy, đổi thành ai cũng sẽ không thích ứng kịp. Vì vậy tôi vô cùng dịu dàng mà cười với bọn họ.
Di chứng của lần chơi đùa điên cuồng này, tôi nghe nói từ chỗ Thái Đao, ba trung đội nhất trí cho rằng, sở dĩ đội trưởng yêu nghiệt vĩ đại và yêu quý của bọn họ yêu nghiệt như vậy là bởi gì trong nhà có bà đội trưởng còn yêu nghiệt hơn. Nhiều chuyện xong.
Tôi tính tiền trước quầy, Viên Lãng kêu đám người lên xe về trụ sở.
Đã đi hết rồi, chân Viên Lãng hơi không chạm đất mà đi tới, dựa vào quầy, nhìn tôi lấy ra thẻ khách quý: "Túi xách của vợ như túi Bách Bảo vậy, cái gì cũng có, lại dựa sát hơn một chút, "Doraemon..."
Tôi liếc anh đầy oán hận: "Rốt cuộc là sinh nhật ai hả? Tự trả tiền đi."
Viên Lãng cười ha ha: "Hai ta mà còn chia ra ai với ai hả? Thật là keo kiệt." Dứt lời, ngón tay cũng đặt dưới cằm tôi.
Mắt tôi cũng trợn tròn: "Còn dám đùa giỡn em? Viên Lãng, anh thiếu trừng trị hả?"
Người này say thật rồi, kề sát vào tai tôi, hơi thở đầy mùi rượu, nóng hầm hập: "Anh chờ em trừng trị anh..."
Em gái trước quầy thu ngân cắn răng nhịn cười, thối tiền cho tôi, tôi vội vàng kéo anh đi,
Tôi vươn tay vẫy một chiếc taxi, Viên Lãng kéo tôi lại: "Anh muốn đi bộ."
Trên đường vào nửa đêm yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua và đèn đường mù mờ, hai người đan chặt mười ngón tay, đi chầm chậm, trong gió đêm có mùi trong lành ngọt ngào như có như không.
Đêm tháng mười, đêm lạnh như nước, trên người hơi lạnh nhưng trên mặt rất nóng, là rượu lên mặt rồi.
Phía trước có bóng cây mờ mờ, đến gần nhìn thì bóng cây vươn ra từ trong tường rào, là cổng sau công viên. Cổng chính đã khóa từ lâu. Nhìn qua song sắt cửa chính vào, yên tĩnh đến đẹp đẽ, rất không thật, lá cây tỏa ra vẻ quyến rũ trong bóng tối.
Viên Lãng nhìn tôi: "Có muốn vào trong không?" Không đợi tôi trả lời, anh nhanh nhẹn nhảy lên tường rào, chìa tay về phía tôi, tôi chần chừ một chút rồi nắm chặt. Viên Lãng dùng sức một chút, kéo tôi lên. Nhìn phía trong tường rào một chút, Viên Lãng nhảy xuống, ngoảnh đầu lại nhìn tôi: "Nhảy xuống đi, anh đón em." Tôi nhảy xuống, rơi vào lòng anh.
Bóng đêm khoác lên phong cảnh một tầng áo khoác thần bí, bên tai chỉ có tiếng côn trùng kêu khẽ. Tôi hơi buồn cười, người hơn ba mươi tuổi mà còn như trẻ con. Nhưng chơi vui lắm, bởi vì cùng với Viên Lãng.
Màn đêm rất tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên đường đi, cây cối và hoa cỏ quấn quýt vào nhau. Dưới tàng cây bên đường, có thể loáng thoáng thấy có một ghế đá. Viên Lãng ngồi xuống, kéo tôi ngồi lên đùi anh. Trong màn đêm, không thể nhìn rõ mặt anh nhưng tôi cảm nhận được nhiệt độ trên người anh rất rõ, cảm nhận được hơi thở của anh và sự cấp bách giữa răng môi anh.
Như quay về năm hai mươi tám tuổi, lúc có mối tình đầu, lý trí và cảm tính đánh nhau, lý trí tỉnh táo và thân thể mê muội.
Tôi thở hổn hển, đẩy anh ra: "Anh định ở đây à?"
Viên Lãng ôm chặt tôi: "Em có muốn không?"
"Em...Người tuần tra ban đêm sẽ thấy mất." Tôi nhắc nhở anh. Nếu bị phát hiện như vậy thật thì tôi mất mặt lắm.
Viên Lãng bỗng đứng lên, ôm ngang tôi lên. Lúc trời đất đảo điên trong mắt tôi, Viên Lãng đã khiêng tôi trèo tường ra.
Đứng ven đường chờ xe, Viên Lãng cúi đầu hôn tôi một cái: "Giữ vững cảm xúc."
Về nhà, mở cửa vào nhà, tôi liền bị đặt trên tường, nụ hôn rơi xuống như gió táp mưa rào. Tôi hơi nổi giận, anh làm nhiệm vụ nhịn hai tháng, chẳng lẽ tôi không à? Tôi phản công...
Không thi triển trên ghế sô pha được, vẫn phải về trên cái giường Kingsize của tôi. Tôi nhích tới nhích lui, cảm thấy trọng tâm không đúng, giãy dụa gỡ một bàn tay ra, mở đèn đầu giường...Bừng tỉnh đại ngộ!
"Nằm xuống, trên đùi bọc thành bánh chưng rồi. Em đã nói là cảm thấy có vấn đề mà." Đổi lại vị trí, tắt đèn tiếp tục. Trong bóng tối, không biết đụng vào đâu mà Viên Lãng hét khẽ, mang theo chút ngạc nhiên, mang theo chút mất khống chế, còn có chút yếu ớt chưa bao giờ lộ ra. Viên Lãng, đúng là anh vẫn là người bình thường, cũng có lúc anh không thể nắm trong tay.
Viên Lãng, tối nay để chúng ta mất khống chế tới cùng đi...