Nhìn Tiểu Cẩn và Tề Hoàn ngồi trên sô pha nói những chuyện không có ý nghĩa gì, còn tưởng rằng người khác không nhìn thấy họ liếc mắt đưa tình.
Tôi đã cảm thấy, người này quá quen cũng không phải là việc gì tốt. Hai người hoàn toàn coi chỗ này là nơi hẹn hò miễn phí, ngồi trên ghế sô pha của tôi, xem đĩa phim của tôi, ăn đồ ăn vặt của tôi, thưởng thức rượu vang của tôi, uống Thúy Phiến của tôi.
"Tiểu Cẩn, dọn bàn rồi ăn cơm." Tôi gậy đánh uyên ương.
"Aiz, tới đây." Tiểu Cẩn lại vừa trả lời vừa dọn dẹp bàn thật.
"Nhìn đi, nhìn đi, thật không bình thường. Tiểu Cẩn là đứa bé được nuông chiều từ bé, làm việc nhà y như giết nó vậy. Mới mấy ngày hả, bị Tề Hoàn giày vò tới mức..." Tôi dốc bầu tâm sự với Viên Lãng.
Tề Hoàn chạy vào phòng bếp giúp đỡ, bưng bếp lò và thịt dê ra ngoài.
Chuyện kể rằngd❁đ❁L❁q❁đvốn là xưởng Cảnh Thái Lam làm bếp lò bằng đồng thau rất tốt, lửa cháy rất đượm, nước trong nồi sôi ùng ục, bốc lên hơi nóng.
Tề Hoàn gắp một đũa thịt dê, nhúng nhúng trong nước, thả vào chén Tiểu Cẩn. Tướng ăn của Tiểu Cẩn được gọi là vừa xấu hổ vừa e sợ.
Tôi cảm thấy buồn nôn, nhìn Viên Lãng. Anh đang trộn gia vị, nếm thử: "Không cho muối à?"
Tôi bất đắc dĩ nói: "Không cho, anh nhìn hai người kia đi, vẫn ăn được đấy thôi?"
Không biết Tề Hoàn nói gì mà Tiểu Cẩn cúi đầu cười ha ha.
Tôi chọc chọc tay Viên Lãng: "Aiz, đưa hai đĩa trên kia về chỗ chúng ta đi. Dù sao có ăn cơm trắng, thì hai người đang yêu nhau cũng cảm thấy đó là gan rồng não phượng."
"Nhìn bộ dạng bực mình của em kìa. Hai thứ hàng cất dưới đáy rương cũng chiếm, em mất hứng?" Viên Lãng nhận xét trúng tim đen.
Hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt rõ ràng không đặt tâm tư lên đồ ăn, ăn một chút đã nói muốn đi ra ngoài.
Viên Lãng dặn dò: "Trước mười hai giờ phải về đơn vị." Tề Hoàn đáp một tiếng, hai người anh kéo em túm đi ra ngoài.
Buổi tối, tôi thay vỏ chăn, Viên Lãng đứng phía đối diện giúp.
Tôi vuốt góc chăn, nói: "Tình yêu đẹp là bởi vì nó có tính không xác định và tính không thể không gặp, cho nên mới khiến người say đắm khoảnh khắc được gặp nhau ngắn ngủi đó."
Tôi ngẩng đầu nhìn Viên Lãng đang kéo ruột chăn, "Về cơ bản chúng ta không từng yêu đương. Anh sẽ không cảm thấy hơi tiếc nuối chứ?"
Viên Lãng nghe vậy, giương mắt lên nhìn tôi, ánh mắt như xuyên qua không gian và thời gian: "Nói cái gì vậy? Chẳng phải chúng ta luôn đang yêu sao?"
Ngoài cửa sổ bỗng có tuyết tung bay, lẳng lặng hôn lên bệ cửa, chỉ vì có người đã lơ đãng nói ra một câu "yêu" kia.
Mười ba, Đầy tháng
Công ty tổ chức du lịch mùa thu, chủ yếu là tiết mục leo núi. Chiều ngày hôm sau đón xe về thành phố, bây giờ quả thực chơi quá mệt, tôi mệt mỏi ngủ trên xe.
"Một tiếng sét đánh một thanh kiếm, một đám mãnh hổ đeo bảy sợi xích sắt!"
Chuông điện thoai di động vang lên như tiếng sấm, chấn cho toàn bộ người đang nửa tỉnh nửa mê trên xe hoàn hồn.
Tôi vội vàng lúng túng nhận điện thoại, vừa dùng ánh mắt vô tội đảo hai bên trái phải tỏ ý xin lỗi. Lần sau không thể để bọn Tiểu Hứa Tiểu Thành chơi điện thoại di động của tôi, kêu khàn cả giọng còn mang theo khẩu âm.
"A lô?"
"Là anh, Viên Lãng. Em về chưa?"
"Đang trên xe, sắp tới rồi."
"Anh ở chỗ Cao Thành, đến thẳng đây đi."
"Tới nhà anh ấy?"
"Đang ở quán rượu. Tiệc đầy tháng con Cao Thành."
"À, tới ngay đây."
Tôi phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cửa quán rượu, Cao Thành đang chào hỏi khách khứa trước cửa. Viên Lãng đang đứng trên bậc thang nhìn xung quanh. Xung quanh là một đám đồng nghiệp trong quân đội.
Không hổ là lão A và binh Trinh sát. Dường như một đám người ở cửa cùng chú ý tới tôi, nhìn một chút, sau đó, nhìn Viên Lãng.
Tôi đưng đứng trước cửa quán rượu, áo sơ mi màu xanh quân đội, quần không nhận ra màu, ống quần nhétd✣đ✣L✣q✣đtrong giày dã chiến, trên lưng là cái túi chuyên dùng để leo núi, không nhận ra màu, thắt lưng cùng màu, con dao Thụy Sĩ của quân đội cũng không nhận ra màu đang giắt trên lưng. Mái tóc dài tùy tiện tết thành một cái đuôi sam thô thô, bõng có một cơn gió thổi qua, khăn hải tặc thật dài tung bay đầy hoa lệ sau gáy...
Viên Lãng đứng trên bậc thềm quán rượu, áo sơ mi quân đội màu xanh, quần không nhận ra màu, ống quần nhét trong giày dã chiến...
Có người phì cười, có người đi qua cạnh Viên Lãng, cười vỗ vỗ vai anh.
Viên Lãng nhịn hồi lâu, rốt cuộc vừa cười vừa đi xuống, nhận lấy cái túi trên vai tôi.
Thấy biểu hiện của mọi người, tôi hài lòng, đạt được mục đích như mong muốn. Tôi nghênh ngang nhảy thẳng qua, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hiện rõ sự mong đợi, nhìn Viên Lãng: "Đẹp trai không?"
Viên Lãng kéo tôi vào cửa: "Đẹp trai, nếu rửa đất trên mặt đi thì càng đẹp trai hơn."
"Có dã tính không?" Tôi hỏi tiếp.
"Dã tính, dã tính, dã tới mức có thể tới chỗ Thần Nông rồi." Viên Lãng ăn nói lung tung.
"Cô nàng nghìn mặt?" Tôi truy vấn.
"Đúng, cô nàng nghìn mặt, đứng dưới ánh trăng gào khóc kêu rên." Lắc mình một cái, tránh cái chân phi sang của tôi.
Rửa tay trong toilet, rửa mặt, phủi đất trên người, lấy khăn giấy ra lau giày dã chiến tới khi sáng bóng.
Trong phòng bao, Tiểu Lâm ôm Tiểu Cao: "Bội Bội, hôm nay mặc đồ tình nhân với Viên Lãng à? Chậc chậc."
Tôi ôm Tiểu Cao, mùi sữa thoảng vào mũi: "Tiểu Cao, gọi cha đi!" Tiểu Cao nhắm mắt lại, không để ý tới tôi.
"Ơ, lúc tức giận cũng y như ba nó vậy." Tôi trả đứa trẻ lại cho Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm vừa bế, bé đã òa lên khóc. Tôi tự mình đa tình, nói: "Hí hí, cậu xem, nó thích mình. Cậu ôm một cái nó liền khóc."
Tiểu Lâm vén áo lên, áp đứa bé vào ngực: "Gì chứ, nó đói bụng." Cái miệng nhỏ nhắn mút chùn chụt.
Tôi nhìn một lúc: "Cảm giác thế nào?"
Tiểu Lâm đổi bên, cho ăn tiếp: "Cảm giác? Nửa tháng trước thì đau chết, bây giờ đã quen, không cho bú đúng hạn thì sẽ căng đau dữ dội."
Đau cũng là một loại hạnh phúc. Xem ra những lời này là để miêu tả những đồng chí nữ đang nuôi con bằng sữa mẹ.
Về đến nhà, tôi còn đangd✥đ✥L✥q✥đnhớ tới viên thịt nhỏ trắng hồng mũm mĩm như bột lọc, bỗng nảy sinh tình thương của mẹ, muốn sinh một đứa bé. Tâm động không bằng hành động, tôi lập tức đi tắm rửa. Lúc xoa sữa tắm thì phát hiện không thể thực hiện được âm mưu.
Tôi buồn bực nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà.
Viên Lãng xoay tôi tôi, bàn tay từ từ vuốt ve, từ trên xuống dưới, chợt dừng lại, lại đi xuống để xác định, hừ một câu hỏi qua lỗ mũi: "Hả?" Dùng mắt hỏi thăm tôi.
Tôi gật đầu đầy vô tội: "Vừa mới phát hiện."
Viên Lãng thở dài, cũng kéo chăn qua, đắp kín.
Nhìn bóng lưng tịch mịch của anh, tôi hơi không đành lòng, xoay vai anh qua: "Không muốn à?"
"Quên đi."
Là lời nói thật à?
Lập tức liền kiểm tra ra ý nghĩ thực của người nào đó...
Viên Lãng thở nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi tiếp tục hành động, người nào đó bắt đầu nắm chặt ra giường.
Tiếp tục thí nghiệm, chân cũng bắt đầu hơi run, giọng cũng run rẩy: "Vợ..."
Tôi giương mắt ngắm anh, đổi tay, tăng nhanh tiết tấu...
Đêm, một anh bộ đội đặc chủng nào đó quân lính tan rã.
Sự thật chứng minh, các cụ nói rất đúng: Khi anh ấy (cô ấy) bảo không muốn, ngàn vạn lần không thể tin anh ấy (cô ấy) không muốn thật.