*********************************
Chín giờ tối, sau khi xử lý xong chuyện riêng, Đường Thiên Miểu bèn quay về nhà họ Phong.
Nhà họ Phong rất rộng, không phải kiểu nguy nga lộng lẫy bình thường mà là uy nghiêm tráng lệ giống như cung điện phương tây thu nhỏ. Tòa nhà chính nơi ông cụ ở phân thành hai khu vực, phía đông là tòa nhà nơi con trai thứ của ông cụ ở, khu phía tây là tòa nơi người con trai cả ở.
Bình thường, mỗi người đều tự sinh hoạt trong nhà mình, chỉ có những ngày đặc biệt thì họ mới tập trung ở tòa nhà chính của ông cụ để cùng nhau ăn cơm.
Ông cụ sắp xếp cho Đường Thiên Miểu ở khu nhà phía tây, bởi vì khu nhà phía tây có một cô gái trạc tuổi với cô, đồng thời cũng là cô cháu gái duy nhất của ông cụ – Phong Sở Sở.
Đường Thiên Miểu đi một lúc mới đến căn phòng nhỏ nơi ông cụ luyện thư pháp.
Toàn bộ căn phòng treo đầy những bức thư pháp, những bức thư pháp còn chưa khô cũng được bày khắp trên đất và trên bàn, mùi thơm của mực lan ra khắp không khí.
Trong phòng chỉ có hai người, một là ông cụ, người còn lại là người giúp ông ấy mài mực, là Phong Sở Sở.
Ánh mắt của hai người đều tập trung vào một bộ thư pháp mà không để ý đến cô.
Đường Thiên Miểu nhìn bức thư pháp đó một lúc, trong mắt hiện lên một vài suy nghĩ.
Sau đó, cô rời mắt và gõ cửa: “Ông Phong ơi.”
Ông cụ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hiền hòa: “Miểu Miểu về rồi à, nào, cháu qua đây xem thử chữ này ông bắt chước thế nào?”
Đường Thiên Miểu khẽ nhìn lướt qua bức thư pháp trên mặt đất, hỏi: “Ông nội thích chữ này ạ?”
Ông cụ gật đầu cười: “Đúng thế, mặc dù là tác phẩm của người mới nhưng khả năng điều khiển nét bút và kết cấu đường nét của anh ta tốt hơn nhiều so với nhiều tiền bối nổi tiếng, thậm chí phong cách này còn có thể được coi là thuộc một trường phái riêng biệt.”
Ông cụ vừa dứt lời, Phong Sở Sở bèn nhẹ nhàng tiếp lời: “Ông nội, tác giả của bức thư pháp này là nhà viết thư pháp nổi tiếng nhất trong giới mấy năm gần đây, Nguyên Tâm, chứ cũng không phải một người trẻ vô danh, tác phẩm này của anh ta đã giành được rất nhiều giải thưởng. Cháu gái của ông phải khó khăn lắm mới hỏi xin được đó.”
Ông cụ mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì, rồi lại nhìn Đường Thiên Miểu và hỏi: “Miểu Miểu thấy thế nào?”
Đường Thiên Miểu khẽ mỉm cười: “Không kém gì bản gốc luôn ạ, ông nội viết rất đẹp.”
Ông cụ cười to ha ha: “Đứa nhỏ này đúng là biết cách làm ông nội vui mà.”
Phong Sở Sở dè bỉu lẩm bẩm: “Một kẻ nịnh bợ thì làm sao biết thư pháp là gì.”
“Sở Sở, không được bất lịch sự.” Ông cụ nghiêm giọng.
Phong Sở Sở bĩu môi, không nói gì.
Ông cụ đặt giấy bút xuống để người giúp việc cất đi, sau đó quay sang Phong Sở Sở nghiêm mặt nói: “Sở Sở, bây giờ Miểu Miểu về rồi thì cháu nên nói gì nhỉ?”
Mặt của Phong Sở Sở lập tức biến sắc, cúi mặt xuống không nói lời nào, hai tay vò vào nhau.
Ông cụ thấy vậy thì trầm mặt xuống, nói: “Phép tắc nhà họ Phong mà cháu được học đâu rồi hả?”
Lúc này Phong Sở Sở mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Đường Thiên Miểu, miễn cưỡng mở miệng: “Chuyện tối hôm qua là do tôi đã hiểu lầm cô, xin… xin lỗi.”
Đường Thiên Miểu nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Tối hôm qua cô về nhà rất muộn, vừa về đến nơi thì thấy cô cả nhà họ Phong đã sai người đuổi cô ra khỏi cửa, còn ném tất cả hành lý của cô ra, nguyên nhân vì sợi dây chuyền bị mất của cô ta được tìm thấy trong phòng của cô.
Sau đó, cô bèn đưa ra một đoạn video, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình – thì ra là con chó trong nhà tha đi rồi rơi trước cửa phòng Đường Thiên Miểu, người giúp việc tưởng Đường Thiên Miểu làm rơi nên để lại trên bàn trang điểm của cô.
Sau khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, tiêu điểm của khu nhà phía Tây đổi sang chuyện tại sao cô lại có đoạn video giám sát khu nhà, tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng là do cô có ý đồ xấu.
Đường Thiên Miểu không giải thích gì về vấn đề này và cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Đúng lúc cô có chuyện riêng phải xử lý nên đã rời khỏi nhà họ Phong.
Sau khi lên xe, cô đã gọi điện thoại giải thích với ông cụ, rằng không phải vì giận dỗi mà bỏ đi và ông cụ tin cô.
Không ngờ rằng hôm nay ông ấy lại bảo Phong Huyền tới tìm cô.
Trên thực tế, nếu cô điều tra ngọn ngành chuyện này thì cũng không có lợi với cô, nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng gật đầu, coi như chấp nhận lời xin lỗi của Phong Sở Sở.
Phong Sở Sở trừng mắt lườm cô một cái, sau đó miễn cưỡng chào ông cụ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sau khi cô ta đi, ông cụ mới nói với Đường Thiên Miểu: “Cháu à, tối hôm qua dì cháu đến gặp ông, dì muốn đưa cháu sang ở cùng ở khu nhà phía đông, cháu có đồng ý không?”
Sắc mặt Đường Thiên Miểu vẫn rất thản nhiên, lập tức gật đầu: “Cháu nghe theo ông hết ạ.”