*********************************
Cho dù có đeo tai nghe chống ồn thì với thính lực gấp mấy lần so với người bình thường của mình, vừa bước vào sân cô đã thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách.
Chắc là người đàn ông đó đang tắm.
Vừa khéo.
Mới bước vào nhà, cô đã gặp ngay chú Vu.
Chú Vu thấy cô đến thì rất kinh ngạc, “Cô Thiên Miểu, sao cô lại tới đây?”
Hai tay đút vào túi áo khoác, Đường Thiên Miểu thản nhiên đáp, “Con chó tha đồ của tôi đi, tôi thấy nó vào đây nên đến tìm xem.”
“Ồ, cái gì vậy? Để tôi tìm giúp cô.”
“Không cần đâu, cảm ơn chú Vu.”
Nói xong, Đường Thiên Miểu lại tiếp tục đi vào.
Chú Vu quay đầu lại nhìn mấy lần, nhưng vẫn không ngăn cản. Chú nở một nụ cười đầy sâu xa, sau đó rời đi.
Tầng một không có người, Đường Thiên Miểu dùng tốc độ nhanh nhất lục soát một lượt nhưng không thu hoạch được gì.
Con chó đã lên tầng hai nên cô cũng lên theo.
Bên tai truyền đến tiếng bật nắp chai, cô nghĩ, hiện tại người đàn ông này đang tiến hành đến bước rửa mặt.
Ôm tâm thế tốc chiến tốc thắng, cô chỉ mất ba phút đồng hồ để kiểm tra một lượt ba căn phòng trên tầng hai.
Nhưng vẫn không tìm được gì.
Cuối cùng, chỉ còn lại gian phòng của Phong Huyền.
Cô gõ cửa vài tiếng, giả vờ được đồng ý rồi tự nhiên mở cửa đi vào.
Đây là một căn phòng kiểu căn hộ, ngoài phòng khách không có ai.
Phòng làm việc rất ngăn nắp, các loại tài liệu được xếp chồng lên nhau.
Cô quét mắt nhìn qua một lượt, tất cả đều là tài liệu của công ty Phong Huyền.
Không có gì đặc biệt.
Sau đó, cô tập trung nhìn vào một bức ảnh. Trong ảnh, một người phụ nữ ôm Phong Huyền mới 11, 12 tuổi mỉm cười trước ống kính.
Người phụ nữ đó rất đẹp, trông khá giống Phong Huyền.
Nhưng bà ta không phải Kiều Thi Uyển, mà là Phong Vi.
Có vẻ như họ có quan hệ rất tốt.
Vậy liệu Phong Huyền có biết mấy tài liệu của Phong Vi ở đâu không nhỉ?
Trong nháy mắt, cô muốn phát triển mối quan hệ với Phong Huyền thêm chút nữa, nhưng lại chợt nghĩ đến lời dặn dò của mẹ, cuối cùng đành phải bỏ ý tưởng này.
“Nhìn đủ chưa?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Đường Thiên Miểu hoàn hồn, không chút hoang mang quay đầu lại.
Phong Huyền đứng trước cửa phòng ngủ, ngũ quan tuấn tú đầy lạnh lùng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.
Anh mặc một chiếc áo ngủ lụa màu lam đậm đơn giản, để lộ một mảng lớn cơ ngực, bắp chân rắn chắc cũng lộ ra.
Ánh mắt Đường Thiên Miểu vẫn rất thản nhiên, buông khung ảnh trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Chó của anh tha đồ của tôi vào đây nên tôi vào tìm.”
“Đồ gì?” Giọng điệu của anh như đang thẩm vấn, dường như anh không hoàn toàn tin lời cô nói.
Đường Thiên Miểu nhìn thẳng vào anh và thản nhiên nở một nụ cười, “Tôi nói ra thì anh sẽ tìm giúp tôi chứ?”
Ánh mắt lạnh nhạt của Phong Huyền ánh lên vẻ dò xét: “Thắng Lợi chưa bao giờ hứng thú với đồ lạ, mục đích thật sự của cô là gì?”
Đường Thiên Miểu cười khẽ, không hề bối rối đáp lại, “Anh thông minh như vậy, anh thử đoán xem.”
Vừa nói, cô vừa từ từ đi đến chỗ anh, mùi hương độc nhất vô nhị của anh lập tức chui vào trong mũi cô, không hiểu sao cô thấy thể xác và tinh thần mình đều thoải mái.
“Cậu hai à, anh cũng khá… đẹp trai đấy.” Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười như thể đang vui mừng với anh ta.
Ngay sau đó, ánh mắt tùy ý tản mạn lại chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt tuấn lãng của anh, dừng lại trên cổ, sau đó, lướt qua anh nhìn thoáng qua phòng ngủ phía sau và ghi nhớ toàn bộ bố cục của căn phòng.
Sau khi nhìn qua, ngoại trừ bố cục phòng tắm khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái ra thì còn lại không có gì đặc biệt.
Ngay khi cô muốn tiếp tục đi về phía trước một bước thì đột nhiên bị ngón trỏ và ngón giữa của người đàn ông chống ở giữa mày.
Anh rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn thiếu nữ gần trước mắt, ngón tay dùng sức, “đẩy” cô về phía sau một chút, kéo giãn tạo ra một khoảng cách an toàn giữa mình và cô.
Anh thản nhiên lên tiếng: “Cô là trợ lý của Bạch Mật.”
Đường Thiên Miểu thu hồi tầm mắt, đáp: “Đúng vậy. Nhưng nếu cậu hai muốn bàn chuyện hợp tác thì tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ. Anh tìm anh tài khác đi.”
Nói xong, cô bèn đi ra ngoài.
Có gì đó không ổn ở phòng tắm và chắc chắn cô sẽ quay lại.
Phong Huyền cũng không gọi cô lại, trong đôi mắt thâm thúy như đã sớm có tính toán.
Sau đó, một con Samoyed cắn quả bóng nhỏ màu huỳnh quang chạy vào vẫy đuôi với anh.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng ở trên người nó, đáy mắt như có một tia suy nghĩ xẹt qua.
Anh vuốt lông chó nhưng mặt không có cảm xúc gì, nói: “Dùng mày làm cái cớ đến thăm tao, xem ra cô ấy yêu thầm tao. “¬