*********************************
Lục Oản Ngư đứng lên ôm bờ vai đau nhức của mình, đầu gối bị rách một chỗ, toàn thân dính đầy bụi, trông rất chật vật nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không có vẻ sợ hãi.
Cô ta hừ lạnh: “Làm hỏng bàn học của mày sao? Đây là tao ăn miếng trả miệng! Do mày vứt sách vở của tao trước!”
Cô ta cắn răng: “Khi nãy là do tao sơ suất, có giỏi thì sau giờ học gặp lại, tao đánh cho bố mẹ mày không nhận ra luôn!”
Đường Thiên Miểu lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi vứt sách vở của cậu sao? Có bằng chứng gì không?”
Lục Oản Ngư không nói gì, mấy bạn khác bèn nói xen vào: “Oản Ngư không chỉ bị cậu ném sách mà còn bị cậu ném cứt vào trong ngăn bàn, cậu ấy làm như vậy với cậu là còn nhẹ chán.”
Cô bạn vừa nói có phong cách ăn mặc giống Lục Oản Ngư, giọng điệu phẫn uất, rõ ràng là đang tức giận thay cho bạn.
Mặt của Đường Thiên Miểu không hề biến sắc, vẫn là câu nói kia: “Lời nói không có bằng chứng thì không có ý nghĩa gì, hoặc là đưa ra chứng cứ, hoặc là xin lỗi tôi.”
Lục Oản Ngư cười nhạt: “Chứng cứ phải không? Hôm nay tao sẽ cho mày thấy!”
Cô ta đi mấy bước, bá vai một bạn học nữ: “Cậu nói với cô ta xem hôm đó cậu nhìn thấy cái gì!”
Cô bạn cúi đầu, toàn thân đang run rẩy.
“Tôi…tôi…”
“Nói đi!”
Đường Thiên Miểu nhìn lướt qua cảnh này.
Vẻ mặt của cô bạn học đầy lo sợ: “Thứ, thứ sáu tuần trước tôi trực nhật, lúc tôi đang quét dọn trong lớp thì chỉ có tôi và Đường Thiên Miểu, sau đó tôi đi vứt rác thì chỉ còn có một mình cậu ấy, khi quay lại thì cậu ấy không có ở đó nữa, tôi vội vàng về nhà nên quên đóng cửa phòng học… Tôi nói lúc đó có thể là cậu ấy chứ không nói chắc chắn là cậu ấy.”
Kết quả là chưa nói hết lời thì Lục Oản Ngư đã đi trả thù Đường Thiên Miểu.
Lục Oản Ngư nghe xong, sắc mặt liền thay đổi: “Chết tiệt! Tại sao cậu không nói sớm hơn!”
Cô ta từ từ buông lỏng cổ áo của cô bạn kia ra, hai mắt đảo qua đảo lại, không biết đang nghĩ gì.
“Đây là chứng cứ mà cậu nói sao?” Đường Thiên Miểu nói.
Lục Oản Ngư không đủ tự tin, không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp chuyện báo thù nhầm như thế này!
Lúc này, thầy giáo thận trọng nói: “Hai em, trong lớp có camera giám sát, chỉ cần xem là biết đã có chuyện gì xảy ra.”
Hai người cùng đi theo thầy giáo đến phòng bảo vệ.
Bản ghi giám sát của thứ sáu tuần trước vẫn còn ở đó, cả ngày Đường Thiên Miểu chỉ ngồi tại chỗ của mình, chưa từng đi xung quanh chứ nói gì đến chỗ của Lục Oản Ngư.
Sự thật được sáng tỏ, không phải Đường Thiên Miểu.
Lục Oản Ngư vội vàng: “Sau đó thế nào, em muốn biết ai là hung thủ!”
Thầy quản sinh cắt đến đoạn ghi hình sau đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tại sao lại không có gì, đoạn ghi hình sáng nay là mới nhất mà sao lại không có?”
Đường Thiên Miểu ngước mắt lên, nhìn lướt qua màn hình, trong lòng hiểu rõ tình hình này, nhưng cô không xen vào chuyện của người khác, bèn nói: “Tôi có thể đi được chưa.”
Cô xoay người.
“Chờ một chút!”
Lục Oản Ngư đi tới trước mặt cô, mặt nghiêm túc nói: “Lục Oản Ngư tôi đây dám làm dám chịu, vừa rồi tôi trách lầm cậu là tôi không đúng, vừa nãy tôi đã dùng bàn tay này phá hủy bài thi của cậu.”
Vừa dứt lời, cô ta nhanh chóng cầm cây gậy sắt trong phòng bảo vệ, không do dự mà tự đánh vào tay mình.
“Lục Oản Ngư em dừng tay lại cho tôi!” Thầy giáo kinh hãi.
Nhưng đã quá muộn, cô ta ra tay mạnh khiến chính mình cũng phải toát mồ hôi hột.
Mặc dù như vậy cô ta vẫn không kêu đau, che cánh tay của mình rồi nhìn về phía Đường Thiên Miểu: “Tôi sẽ cho cậu một câu trả lời về bàn học và bài thi.”
Đường Thiên Miểu có chút kinh ngạc với hành động của cô ta, nhưng vẫn không nói gì mà bèn bỏ đi.