*********************************
Ông cụ rất vui, khen cô hiểu chuyện và còn nói thêm rất nhiều.
Nhưng Đường Thiên Miểu rất giỏi quan sát sắc mặt, cô nhìn biểu cảm của ông và nhanh chóng nhận ra ông ấy chưa nói tới chuyện trọng điểm.
Không ngoài dự đoán, ngay sau đó, ông cụ bèn nói: “Miểu Miểu, ông nội có đôi lời muốn hỏi cháu.”
“Ông nói đi ạ.”
“Cháu thấy thằng hai nhà ông là người thế nào?”
Thằng hai?
Đường Thiên Miểu nheo mắt lại, không phải ông cụ đang nói đến Phong Huyền chứ?
Trong nháy mắt, khi kết hợp sắc mặt và ánh mắt của ông cụ, cô bỗng nhiên hiểu được ý tứ của câu nói này, cô nhẹ nhàng cười rồi nói: “Chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm nay là hiểu lầm thôi ạ. Cháu là học sinh, cần phải tập trung vào việc học nên không nói đến chuyện yêu đương.”
Ông cụ kinh ngạc nhìn cô, không ngờ đứa trẻ này lại thẳng thắn như vậy, nghe thấy cô nói vậy, trong lòng ông cụ đột nhiên trầm xuống.
Thì ra là hiểu lầm.
Sau khi đi ra từ khu nhà chính, Đường Thiên Miểu nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa.
Người phụ nữ ấy đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng trông vẫn chẳng khác gì người ba mươi lăm tuổi.
Người phụ nữ đó là mẹ của Phong Huyền, nữ chủ nhân của khu nhà phía tây, Kiều Thi Uyển.
Đường Thiên Miểu tới đây đã được năm ngày nhưng mới chỉ gặp bà ấy vài lần, lần nào cũng bị nụ cười thân thiện rạng rỡ của bà ấy làm rung động, khóe môi bất giác cong lên.
“Dì Uyển.” Cô cất tiếng chào hỏi.
Kiều Thi Uyển nghe thấy giọng cô bèn nghiêng đầu cười vui vẻ rồi bước nhanh về phía này.
“Cháu về rồi à? Có mệt không? Ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Chao ôi, xem con kìa, vẫn đang mùa thu mà sao mặc ít thế, ban đêm trời lạnh, con mặc áo khoác của dì đi.”
Đường Thiên Miểu giữ tay của bà ấy lại: “Cảm ơn dì Uyển, con không cần đâu.”
“Trời ơi, sao con lại khách sao với dì, ông nội cũng nói với con rồi, từ nay về sau con sang bên kia ở cùng với bọn dì, ở đó cũng chỉ có mình dì là phụ nữ thôi, có con bầu bạn với dì và ba người đàn ông kia chiều chuộng chúng ta thật tốt quá!”
Khóe miệng của Đường Thiên Miểu khẽ cong lên, cô không đáp lời.
Ở đâu không quan trọng, chỉ cần ở lại nhà họ Phong là được, để cô có thể dễ dàng tìm đồ.
Đi vào khu nhà phía đông, thính giác vượt trội khiến cô lập tức nghe thấy những cuộc trò chuyện từ rất xa trong nhà, giọng một cậu trai đang nài nỉ bố mua cho xe hơi vọng đến.
Hình như người bố đang đọc báo nên chỉ trả lời qua loa một câu: “Hỏi mẹ con đi, nếu mẹ đồng ý thì bố sẽ mua cho con.”
Giọng nói của cậu ta tràn đầy thất vọng: “Không phải là mẹ chỉ nghe lời anh thôi sao, anh nói không cho con mua.”
“Vậy thì không mua.”
“No!”
Cậu ta bèn gào khóc hu hu đầy chói tai, Đường Thiên Miểu vô thức bịt lỗ tai rồi khẽ thở dài, đáng lẽ hôm nay mình nên đeo tai nghe.
Một lúc lâu sau, Kiều Thi Uyển kéo cô vào sảnh.
Vừa đi vào đã thấy một cậu trai đang buồn chán dựa vào ghế sofa mà than thở.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo trên ghế sofa.
Đường Thiên Miểu chào hỏi: “Chú Phong.”
Phong Đằng đặt tờ báo xuống, tháo kính ra và nở nụ cười hiền lành: “Miểu Miểu tới rồi à, hoan nghênh hoan nghênh, sau này cháu cứ xem như đây là nhà của mình, đừng ngại nhé.”
Phong Đằng vừa mới dứt lời, Phong Xán đã lập tức chạy tới bên Đường Thiên Miểu nhanh như một cơn gió.
Cậu ta dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô: “Nghe nói cậu đang hẹn hò với anh tôi hả?”
“Cái gì?” Kiều Thi Uyển vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Vẻ mặt của Phong Đằng đầy kinh ngạc.
Đường Thiên Miểu thầm than thở, sớm biết vậy thì hôm nay đã không ôm anh ta.
Phiền phức.
Kiều Thi Uyển vô cùng hưng phấn, kéo con trai lại truy hỏi: “Xán à, con nói như vậy là có ý gì? Con nói lại lần nữa xem nào!”
“Con nghe Sở Sở nói, hôm nay anh đã ôm Đường Thiên Miểu trước mặt đối tượng xem mắt.”
Ba đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm Đường Thiên Miểu, tỏ vẻ yêu cầu một câu trả lời.
Đường Thiên Miểu khẽ ho khan một tiếng: “Hiểu lầm thôi ạ.”
“Đúng là hiểu lầm thôi.”
Phía sau vang lên một giọng nam trầm ấm, Đường Thiên Miểu không kinh ngạc, cũng chẳng quay đầu lại.
Vừa rồi cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Phong Huyền lạnh nhạt, đi tới rót nước: “Con không có hứng thú với phụ nữ dưới hai mươi hai tuổi.”