*********************************
Có một cô gái đang ngồi đối diện anh ta, hai mắt sáng như sao, cánh môi đỏ đang mấp máy nói gì đó.
Xem ra, vụ xem mắt này đã thành công được một nửa rồi, ít nhất thì bên nữ cũng có vẻ rất hài lòng về anh ta.
Đường Thiên Miểu cũng không vội gọi anh ta mà thản nhiên kéo chiếc ghế ở chiếc bàn sau lưng anh ta ngồi xuống.
Phục vụ tiến tới, cô gọi bừa một tách cà phê.
Một giọng nữ êm ái từ bàn sau truyền tới: “Ngoài lúc làm việc thì tôi thích vẽ tranh, cũng không có tài cán gì, chỉ từng tổ chức mấy lần triển lãm tranh. Nghe nói anh Phong rất thích sưu tầm tranh vẽ, anh xem thử hộ tôi tranh tôi vẽ thế nào được không?”
Giọng nói của cô ấy rất yêu kiều, ngọt ngào như đường, Đường Thiên Miểu nghe ra khao khát và sự tự tin ở trong đó.
Niềm khao khát được khen ngợi.
Tiếp đó, cô chỉ nghe thấy người đàn ông đáp lại một câu.
“Xấu.”
Giọng người con gái nghẹn lại: “À… xin lỗi, anh nói gì cơ?”
“Nếu bức tranh này là trình độ hiện tại của cô, vậy tôi khuyên cô đừng mở triển lãm tranh làm gì, ngoài mất mặt ra thì tác dụng duy nhất của nó chỉ để làm đề tài cười cợt của người khác thôi.”
Giọng người đàn ông vừa lạnh nhạt vừa bình tĩnh, trong sự hờ hững đó còn xen lẫn sự nhàm chán tùy tiện.
Cô gái tức giận: “Anh Phong, rốt cuộc anh có ý gì hả? Từ lúc ngồi xuống đến giờ anh chưa thèm cười với tôi lấy một cái. Tôi nói gì anh cũng trưng ra cái vẻ không liên quan đến mình. Vậy cũng thôi đi, giờ vẽ tranh là sở trường của tôi, anh lại chê bai tác phẩm của tôi. Anh có biết bức tranh này của tôi đã từng đoạt giải và có rất nhiều người muốn mua nó mà tôi không bán không!”
Một tiếng cười khẽ như lướt qua tai Đường Thiên Miểu, người đàn ông chậm rãi nói: “Có thể giành giải chứng tỏ đối thủ cạnh tranh của cô yếu hơn cô, có người mua chỉ có thể thấy mắt của kẻ đó hỏng rồi thôi.”
“Anh! Rõ ràng anh không vừa với mắt tôi có đúng không?!”
“Cũng không ngốc lắm.”
Đường Thiên Miểu thong thả thưởng thức cà phê, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong như có như không.
Khi Đường Thiên Miểu cho rằng cô ấy sẽ xách túi bỏ đi, hoặc sẽ tạt nước Phong Huyền thì cô lại nghe thấy giọng cô ấy vang lên.
“Nếu vậy, anh còn ngồi đây cùng tôi lâu như thế làm gì?”
“Chờ người.”
“Chờ người? Đừng có kiếm cớ nữa, ngồi lâu thế rồi vậy người đâu? Hừ, tôi thấy tốt hơn hết là anh đừng tiếp tục làm trái lời ông nội anh nữa. Chúng ta cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, cứ đính hôn rồi kết hôn theo sự sắp xếp của gia đình đi. Ở nước G, trừ tôi ra thì còn ai xứng với anh nữa?”
Giọng của người con gái không còn lạnh lùng, cứng nhắc nữa mà lại mang chút hy vọng.
Rõ ràng là cô ấy đã thật sự thích người đàn ông này.
Không ngờ người đàn ông lại đáp rằng: “Đến rồi đấy.”
Vừa nghe thấy anh ta nói câu này, Đường Thiên Miểu đã nhướn mày.
“Hả? Vậy sao? Ở đâu cơ?” Cô gái kia không tin.
Ngay sau đó, Đường Thiên Miểu nghe thấy tiếng ghế bị di chuyển, giây tiếp theo liền thấy người đàn ông đứng trước mặt mình.
Anh ta có một vẻ đẹp bắt mắt, xuất chúng, nhất là đôi mắt kia, tuy đầy vẻ lạnh lùng xa cách nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp trời sinh. Dù có lạnh lùng đến mấy cũng vẫn như chứa chan tình cảm trong đó, rất cuốn hút. Anh ta vừa đứng dậy, tất cả phụ nữ ở cả cái nhà hàng này đều nhìn anh ta bằng ánh mắt ái mộ.
Phong Huyền hờ hững nhìn Đường Thiên Miểu: “Đi thôi.”
“Chờ đã!”
Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà đi tới, lạnh lùng lườm Đường Thiên Miểu một cái, hỏi Phong Huyền: “Cô ta là ai? Có quan hệ gì với anh?”
Người đàn ông dời tầm mắt, không có ý định muốn trả lời cô ấy.
Nhưng cô gái lại chặn đường Phong Huyền, bám lấy truy hỏi.
Đường Thiên Miểu không nói gì, vẫn ôm tâm thế xem kịch.
Đột nhiên ngực trái của cô truyền tới một cơn đau nhói, đau đến mức cô nhăn cả mặt lại.
Cô ngước mắt lên, nhắm thẳng vào người đàn ông.
Phải xác nhận thôi.
“Ê.”
Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi thì quay lại nhìn cô.
Cô nhếch miệng, nói: “Giúp việc này với.”
Dứt lời, cô không chút do dự giơ tay kéo cổ tay của người đàn ông, lao vào lòng anh ta.
Cô vòng hai tay ôm lấy hông anh ta, tựa mặt vào bả vai anh.
Anh ta không hề xịt bất cứ loại nước hoa nào, nhưng trên người lại có một mùi hương đặc trưng, có hương thơm thanh mát của bạc hà xen lẫn mùi sữa.
Đường Thiên Miểu đã từng ngửi vô số mùi hương, nhưng chưa có mùi hương nào có thể khiến toàn thân cô hoàn toàn thoải mái thế này.
Dần dần, cảm giác đau đớn ở ngực cũng biến mất, hơi thở cũng bình thường trở lại.
Một cảm giác ấm áp truyền từ cơ thể săn chắc của người đàn ông tới, bao trùm lấy cô.
Cô mở mắt ra, nhìn theo cô gái đã đau lòng bỏ đi.
“Ôm đủ chưa?” Bên tai vang lên một giọng nam lạnh lùng.
Đường Thiên Miểu buông anh ta ra, không hề có chút ngượng ngùng nào đáng ra phải có trong hoàn cảnh này, ngược lại cô còn cực bình tĩnh: “Giúp anh từ chối thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
Dứt lời, cô bước thẳng ra ngoài cửa.
Lần đầu tiên trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông xuất hiện một cảm xúc khác ngoài lạnh nhạt, ánh mắt anh hơi tối lại.
Đừng nghĩ nhiều quá ư? Hừ.
Hai người lần lượt lên xe, đều ngồi ở ghế sau, ở giữa cách nhau một khoảng đủ để một người nữa ngồi.
Đường Thiên Miểu vẫn đang mải nghĩ về sự thay đổi của cơ thể mình ban nãy, cô thấy khá sốc, sống mười tám năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện kỳ lạ như vậy.
Cô gửi tin nhắn cho Tiền Nho: “Cháu xác nhận lại rồi, không phải trùng hợp.”
[Tiền Nho: Nếu được thì thử thêm vài lần nữa đi, nếu không có cậu ta bên cạnh mà cơn đau cũng biến mất chứng tỏ không liên quan gì đến cậu ta cả.]
[Đường: Hai cái này khác nhau, nếu cháu để từ từ cho nó tự giảm dần cơn đau thì ít nhất cũng mất ba phút, còn lại gần anh ta thì sẽ hết đau ngay.]
[Tiền Nho: Xác nhận thêm vài lần đi mà, cũng không hại gì.]
[Đường: Tính sau đi ạ.]
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô mở game lên chơi để giết thời gian trên xe.
Phong Huyền cũng không để ý đến cô, mọi suy nghĩ đều đang đổ dồn hết về chiếc máy tính mình đang cầm, thỉnh thoảng còn nghe một cuộc điện thoại ngắn gọn.
Trợ lý cảm thấy bầu không khí này quá bức bối, cứ muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí này lại.
Thế nên sau khi Phong Huyền nghe điện thoại xong, anh ta bèn cất lời: “Cậu chủ, tôi có nhận được tin bên phía cậu cả đã tìm được đủ người để chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu sản phẩm mới rồi, chúng ta cũng phải tranh thủ đi thôi.”
“Vội gì.” Phong Huyền không bận tâm.
Trợ lý: “Cậu chủ, thật ra tôi cảm thấy Bạch Mật kia chỉ có trong lời đồn thôi, nếu thật sự có thiên tài điều chế nước hoa như vậy thì sao anh ta lại hoàn toàn không lộ mặt chứ. Tôi chỉ từng nghe nói về thiên tài có tài mà không gặp được chứ chưa nghe ai cố tình che giấu như thế này.”
Gần đây, ông cụ Phong muốn truyền lại công ty của mình và đã đưa ra yêu cầu, đứa cháu nào có thể khiến cho lượng tiêu thụ nước hoa quý tiếp theo của Vi Thi đứng đầu trong phạm vi toàn quốc thì sẽ giao lại công ty cho người đó.
Bên phía cậu cả hành động rất nhanh, đã tìm đủ người tài bắt đầu nghiên cứu sản phẩm mới. Còn cậu chủ nhà anh ta thì vẫn chẳng sốt sắng gì, còn đi tìm thiên tài điều chế nước hoa chỉ tồn tại trong lời đồn nữa.
“Anh lái xe đi.” Phong Huyền lạnh lùng đáp.
Trợ lý mím môi, không dám nhiều lời nữa.
Lúc hai người nói chuyện, Đường Thiên Miểu không buồn ngước mắt lên mà chỉ chăm chăm giết con Boss nhỏ của mình, nhưng khi nghe thấy trợ lý nhắc tới Bạch Mật, ngón tay cô thoáng khựng lại.
Trong mắt ánh lên vẻ hứng thú.
Ngay sau đó, cô lại tập trung vào ván game của mình.
Lúc này, Phong Huyền đã gập máy tính lại, bảo trợ lý đưa cho một chai nước.
Trợ lý đưa ngay cho anh, cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu chủ cũng phong độ phết, còn biết chăm sóc con gái, đưa nước cho người ta uống nữa.
Giờ thì tốt rồi, chắc chắn bầu không khí sẽ không lạnh lẽo nữa.
Lúc liếc ra sau thấy Phong Huyền đang vặn nắp chai, anh ta liền mỉm cười. Đấy, cậu chủ nhà anh ta thật sự không lạnh lùng chút nào đâu, còn biết vặn nắp chai cho con gái nữa kìa.
Ngay sau đó, anh ta trông thấy cậu chủ nhà mình rót thẳng nước vào cổ họng, uống một cách rất tao nhã, miệng còn không chạm miệng chai.
Trợ lý hoàn toàn suy sụp.
Thôi được rồi, là anh ta đã nghĩ nhiều.
Đúng lúc này…
“Khát không?”
Trợ lý hoảng hốt dựng thẳng tai nghe, xác nhận đây đúng thật là giọng của cậu chủ nhà mình.
“Diêm vương mặt lạnh” của nhà họ Phong còn biết quan tâm tới người khác cơ à?
Anh ta không nghe lầm chứ!
Đường Thiên Miểu không có biểu cảm phong phú như người trợ lý, nhưng cũng thoáng ngạc nhiên trong giây lát.
Cô nhìn chai nước được đưa tới trước mặt rồi lại nhìn Phong Huyền, thầm thấy kỳ lạ.
Nếu cô nhớ không nhầm, sau khi cô vào nhà họ Phong thì đây là câu thứ ba mà anh ta nói với cô.
Một người lạnh lùng như vậy mà lại quan tâm cô có khát hay không sao?
Cô hơi ngước mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của anh ta mấy giây, sau đó hào phóng nhận lấy nước: “Cảm ơn.”
Đường Thiên Miểu ngửa đầu uống một ngụm, dòng nước mát lạnh đổ vào miệng cô, có một giọt nước tràn ra chảy xuống cằm, trượt thẳng xuống xương quai xanh xinh đẹp từ đường cong hoàn mỹ.
Uống nước thôi mà trông cô uống phóng khoáng, khí phách cứ như đang thưởng thức rượu vậy.
Đang định vặn lại nắp chai thì cô lại thấy Phong Huyền đưa tay ra, cầm lấy chai nước, tự mình đóng lại.
Điện thoại của cô chợt rung lên, thu hút tầm mắt của cô.
[Đại Bạch: Có sách nào phù hợp với chuyên gia điều chế nước hoa tầm trung không? Cho mượn mấy quyển xem với.]
[Đường: Để mai em gửi cho.]
[Đại Bạch: OK! Không hổ là đàn em quyến rũ nhất của anh (∩_∩)]
Đường Thiên Miểu nhìn đồng hồ rồi nói: “Dừng xe ở ngã tư phía trước.”
“Hả? Cô không về nhà họ Phong sao?” Trợ lý ngạc nhiên.
Phong Huyền cũng liếc qua phía cô.
Lúc này cô đã tháo dây an toàn: “Có chút chuyện riêng cần phải xử lý, tối muộn tôi sẽ về.”
“Nhưng… ông cụ bảo muốn tận mắt thấy cậu chủ đưa cô về nhà…”
“Dừng xe.” Người đàn ông cất lời.
Trợ lý đành phải nghe theo, trơ mắt ra đó nhìn Đường Thiên Miểu xuống xe.
Anh ta quay lại nói với Phong Huyền: “Cậu chủ, nếu ông chủ không nhìn thấy cô Đường liệu có trách cậu không được việc không?”
Phong Huyền thờ ơ đáp: “Tôi đã đón được người rồi, về hay không là quyền của cô ta. Quay xe, về công ty.”
Trợ lý rụt cổ: “Vâng.”
“Khoan đã.”
Trợ lý vội quay lại chờ nghe lệnh.
“Anh cũng uống nước đi.” Người đàn ông căn dặn.
Trợ lý hơi nghệt ra, sau khi nhìn thấy đống da chết trên môi mình trong gương thì chợt hiểu ra vấn đề!
Cậu chủ nhà anh ta có chứng ám ảnh cưỡng chế, thấy cái gì khó chịu là phải sửa lại ngay.
Trong đó, anh không thích trông thấy da môi nứt nẻ.
Vì thế cứ đi làm là anh ta sẽ mang son dưỡng theo, tránh để môi khô nẻ lại khiến boss nhà mình bức bối.
Hình như môi của Đường Thiên Miểu cũng hơi khô thì phải?
Vậy ra vừa rồi boss làm vậy chỉ là để trong lòng cảm thấy thoải mái hơn thôi à?
Trợ lý bật cười, nhưng nghĩ lại thì đây mới là phong cách của boss nhà anh ta.
Tự dưng quan tâm con gái gì chứ, quá vớ vẩn.
Điện thoại của Phong Huyền lại vang lên.
“Alo, ông ạ.”
“Thằng nhóc này! Chuyện xem mắt rốt cuộc là sao hả? Sao cháu lại khiến con gái nhà người ta tức phát khóc thế?”
“Sức khỏe quan trọng, ông đừng tức giận, không việc gì phải cáu đâu ạ.”
“Ông có chết cũng là do cháu chọc cho tức chết! Cháu nói ông nghe, tháng này cháu đã khiến bao cô gái phải tức phát khóc rồi?!”
“Người không thật lòng yêu cháu sẽ không hiểu cháu, không hiểu những gì cháu nói cho nên mới tức phát khóc thôi.” Người đàn ông chậm rãi nói.
“Thôi đi! Đừng có kiếm cớ vớ vẩn với ông nữa! Ông hỏi cháu, nghe con gái nhà người ta bảo cháu có bạn gái rồi, chuyện này là sao? Bạn gái đâu ra? Cháu giấu ở đâu?”
Phong Huyền đổi tay rồi tiếp tục nghe: “Người cô ấy nói là Đường Thiên Miểu.”
“Gì, gì cơ?! Thằng mất nết này! Miểu Miểu mới học lớp 12 mà cháu cũng ra tay được à! Cháu tính nuôi vợ từ bé hay gì? Có phải thế không?”
Phong Huyền cười nhạt: “Có phải nếu cháu yêu ai đó thì ông sẽ không bắt cháu đi xem mắt nữa không?”
“Phải!” Ông cụ tức tối nói.
Phong Huyền: “Dạ, thế ông cứ coi như cháu đang nuôi vợ từ bé đi.”