*********************************
Phía bên kia tường chợt yên tĩnh trong chốc lát, Phong Huyền không đáp lời.
Sau đó, Đường Thiên Miểu lại nghe thấy chú Vu nói: “Lại nói tiếp, cậu còn là sư đệ của cô ấy đấy. Lúc đó, bà cụ vẫn còn sống, vì để Phật quang che chở cho cậu nên đã bảo cậu bái đại sư Tùng Nhai làm sư phụ. Cậu là đệ tử tục gia thứ mười chín còn cô ấy xếp thứ mười một, ngày nào cũng gọi cậu là sư đệ nghe rất đáng yêu.”
Giọng nói của chú Vu vừa ôn hòa vừa mang theo ý cười.
Suy nghĩ của Đường Thiên Miểu cũng bị kéo về ngày đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, như có như không nở một nụ cười.
Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phong Huyền vang lên: “Cô ta mà đáng yêu thì thế gian này sẽ không có người phụ nữ nào đáng yêu nữa cả.”
Đường Thiên Miểu thản nhiên cười nhạt một cái, nụ cười tươi tắn trong sáng nhưng lại đầy khinh thường.
Tắm rửa xong, cô lau tóc rồi đi ra ngoài, tiện tay cầm lấy một chai nước mở ra uống cạn.
Bên tai lại truyền đến giọng của chú Vu.
“Nhưng mà cô ấy rất đáng thương, không biết vì sao lại không được Đường Dật thích. Cô ấy bị Đường Dật nói là đồ sao chổi rồi đưa vào chùa tu luyện. Đưa đi nửa năm thì không sao nhưng đằng này lại đưa vào đó tận mười mấy năm. Rõ ràng là con nhà danh giá lại phải sống cuộc sống nghèo khổ.”
Nghe tiếng than thở của chú Vu, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất chói tai.
Trên mặt Đường Thiên Miểu đã không còn hứng thú thoải mái như vừa rồi. Cô bình tĩnh lấy tai nghe chống ồn ra rồi đeo lên tai.
Thế giới quanh cô lập tức trở nên yên lặng.
Điện thoại di động rung lên, cô bèn cầm lên xem.
[M: Em yêu, tuần sau anh sẽ về nước G!]
Đường Thiên Miểu tiện tay trả lời tin nhắn.
[Đường: Chào mừng anh quay về.]
[M: (Hôn) Có chứa chấp anh không?]
[Đường: Năm phòng, anh thích ở đâu cũng được, tôi không về.]
[M: Yêu em nhất! (Hôn)]
Cô vừa trả lời xong tin nhắn này, thì đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Tiền Nho.
[Chú Tiền: Miểu Miểu, cơ thể có khó chịu nữa không?]
[Đường: Bây giờ vẫn ổn ạ.]
[Chú Tiền: Cháu đừng trách chú nói nhiều, nhưng nếu có thời gian thì gặp Phong Huyền xác nhận một chút đi. Nếu mùi hương cơ thể của cậu ta thật sự có hiệu quả thì nói không chừng chính là một con đường tắt để nghiên cứu ra dược liệu đặc hiệu đấy.]
Đường Thiên Miểu bất đắc dĩ giật giật môi, đáp lại bằng một icon OK.
[Chú Tiền: Nếu cần thiết thì có thể hôn một cái, nói không chừng hiệu quả tăng gấp bội đấy!]
[Đường: …Chú nghiêm túc chút đi.]
[Chú Tiền: Phim Hàn đều diễn thế mà, ha ha ha]
Đường Thiên Miểu đặt điện thoại xuống, không xem nữa.
Sau khi lau khô tóc, cô đi đến cửa sổ và nhìn vào tòa nhà bên cạnh.
Tầng hai vẫn sáng đèn.
Mẹ đã dặn cô phải tìm bằng được toàn bộ tài liệu nghiên cứu của Phong Vi, dù là bản điện tử hay là bản giấy cũng phải tìm được.
Cô tới đây đã năm ngày rồi. Trong năm ngày này, cô đã lục soát hầu hết nơi Phong Vi từng ở. Chỉ còn duy nhất tòa biệt thự hai tầng bên cạnh là chưa kiểm tra.
Nghe nói, biệt thự này từng được Phong Vi dùng một thời gian, cụ thể dùng để làm cái gì thì không ai biết.
Tối nay cô phải đi xem thử.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô tập trung vào con chó Samoyed màu trắng trong sân, nó là chó cưng của Phong Huyền.
Giờ nó đang cắn một quả bóng để chơi.
Đường Thiên Miểu nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn trên ngón trỏ, ngay sau đó một sợi tơ bạc nhỏ như sợi tóc phóng ra từ trong nhẫn và đâm vào quả bóng kia.
Samoyed trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Cô mỉm cười với nó, rồi cong ngón tay lên, quả bóng đã bị cô ném vào gần tòa nhà bên cạnh.
Gâu!
Samoyed hưng phấn sủa một tiếng, sau đó chạy đến chỗ quả bóng.
Đường Thiên Miểu từ tốn cầm chiếc áo gió khoác lên người rồi xuống lầu đi đến tòa nhà bên cạnh.