Tiếp theo, tiếng xả đạn không ngừng mang theo âm thanh thét chói tai của nữ nhân viên trong công viên cùng tiếng khóc nức nở của trẻ nhỏ.
Đông Huyên Xuyên nhào lên người Đông Tễ Tương đang ngồi trên xe lăn, đôi tay che chắn đầu y, gắt gao ôm chặt đầu y vào ngực mình, thậm chí Đông Tễ Tương còn cảm nhận được thân thể hắn căng cứng như đang quan sát mọi việc.
Những thủ hạ bên cạnh Đông Huyên Xuyên nhanh chóng vây tròn chung quanh, đại khái có khoảng tám chín người ngăn cách bọn họ với hàng đạn bên ngoài, che trở bọn họ rời khỏi không gian nguy hiểm này, lui dần đến mấy hàng cây cách đó không xa.
Từ khi tiếng súng đầu tiên vang lên, tiếng xả đạn tiếp theo không ngừng nổ bên tai Đông Tễ Tương. Nhóm vệ sĩ của Đông Huyên Xuyên liên tục kêu gào phải bảo vệ Đông gia tới bên cạnh cánh rừng, còn đông Tễ Tương lại để ngoài tai những lời ấy.
Y chỉ chú ý đến vai trái Đông Huyên Xuyên đang chậm rãi chảy máu.
Đông Huyên Xuyên vốn ngồi sóng vai với y bên cạnh đầu ghế, đưa tay giúp y mát xa đùi, khi trúng đạn cũng là lúc hắn vừa vặn cúi xuống giúp y mát xa bắp chân.
Nếu không có động tác đó, phải chăng viên đạn kia sẽ găm trúng tim hắn?!
Trái tim Đông Tễ Tương thắt lại, cả người lạnh như băng.
“Hắn không để tâm tới vết thương của bản thân mà còn ôm mình vào lòng để bảo vệ….”
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt đong đầy.
Đông Tễ Tương rầu rĩ nép trong lòng Đông Huyên Xuyên, thét lên: “Trạm Dật! Huyên Xuyên trúng đạn rồi!”
Trạm Dật nhấn lên điện thoại, bấm số của Tiểu Cố, chờ đường dây thông suốt liền hô to: “Tiểu Cố! Nhanh chóng đánh xe tới đây!”
Hình như đám người tập kích bọn họ tập trung ở nơi cao, vệ sĩ của Đông Huyên Xuyên đều mặc áo chống đạn nên có thể dựa vào phương hướng đạn bay tới để tìm vị trí phản kích. Quả nhiên có thể bắn trúng ba, bốn người.
Xe của bọn họ mang theo thanh âm chói tai phòng tới, không thể tiến vào công viên nên phải đỗ ở cánh cửa cách đó không xa.
Bọn họ nhanh chóng che chở Đông Huyên Xuyên cùng Đông Tễ Tương chạy tới cửa.
Rời khỏi đám cây cối và không gian khi nãy, mọi người không còn nghe thấy tiếng súng nữa.
Nhóm vệ sĩ vẫn tiếp tục cảnh giác như trước.
Tiếng còi xe cảnh sát chậm rãi tiếp cận.
Vừa tới cạnh xe, Trạm Dật lập tức phụ Đông Huyên Xuyên tiến vào băng ghế sau, tiếp đến lại nhanh chóng ôm Đông Tễ Tương vào đó. Đóng cửa lại, Trạm Dật nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái, cửa xe vừa đóng lại, Tiểu Cố vội vàng đánh xe xông ra ngoài.
Đông Tễ Tương chưa kịp hoàn hồn liền quay đầu lại, nhìn nhóm về sĩ ngồi sau mấy chiếc xe phía sau, cùng lúc phóng ra, chỉ loáng sau đã vọt qua phía trước bọn họ để mở đường.
Lúc này Đông Tễ Tương mới nhìn sang Đông Huyên Xuyên.
Chiếc áo của hắn đã ướt đẫm, bị máu thấm đẫm.
Sắc mặt Đông Huyên Xuyên tái nhợt, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, hơi thở dồn dập.
Đông Tễ Tương vô cùng lo lắng, cơn đau đớn trong lòng thiếu chút nữa khiến y hôn mê, trước mắt là một khoảnh không đen tối, nhắm mắt lại, lúc này mới chậm rãi hít thở.
Hít một hơi thật sâu, vươn tay kéo tay phải của Đông Huyên Xuyên qua, nắm chặt, tiếp thêm sức lực: “Anh… anh không được xảy ra chuyện…” Thanh âm run rẩy.
Đông Huyên Xuyên yếu ớt mở mắt ra, một lúc lâu sau mới đưa được tiêu cự lên người y.
Cố gắng mỉm cười, hơi thở mỏng manh nói: “Anh không sao… Em yên tâm…”
“Anh chảy nhiều máu như vậy, bảo em an tâm thế nào được!” Giận dữ quát lên.
Mất máu khiến Đông Huyên Xuyên cảm thấy lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
“Không có việc gì… Anh đã từng… bị thương còn nghiêm trọng… hơn lần này gấp bội… Không chết được.” Run giọng nói xong câu này lại mệt mỏi nhắm mắt, rốt cuộc hắn không còn sức lực để mở mắt ra lần nữa.
Bị thương còn nghiêm trọng hơn lần này gấp bội…
Đông Tễ Tương bỗng nhiên nhớ tới tất cả vết thương lớn nhỏ trên thân thể Đông Huyên Xuyên. Mạn sườn trái của hắn còn lưu lại một vết lõm rất sâu, còn sâu hơn cả mắt rốn. Vết sẹo dài từ ngực trái kéo tới bụng phải…
Nhận ra điều này khiến Đông Tễ Tương càng thêm run rẩy.
Muốn cởi áo sơ mi trên người ra nhưng thắt lưng không thể động, Đông Tễ Tương bắt đầu hận bản thân. Vì vậy, y lập tức xé toang chiếc sơ mi trên người, xé một mạch tới hai ba mảnh rồi thắt lại. Y dùng hai tay chống lấy thân thể, chậm rãi di chuyển.
Kéo cánh tay Đông Huyên Xuyên.
Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến vết thương đau đớn, Đông Huyên Xuyên hơi nhíu mày.
Đông Tễ Tương cẩn thận tránh miệng vết thương, cột chặt mảnh vải vào vị trí cách xa tim, dùng sức nhấn mạnh tay lên phía trên tim hắn, hy vọng có thể ngăn cản máu trào ra.
Không biết dọc đường đi bọn họ đã vượt qua bao nhiêu lần đèn đỏ, rất nhanh đã tới được bệnh viện hoàng gia.
Có lẽ bọn họ là người Phương Đông xuất hiện nhiều nhất tại bệnh viện này trong nửa tháng qua, y tá và bác sĩ vừa thấy bọn họ liền vội vàng ra đỡ.
Nhất là, nhìn thân thể Đông Huyên Xuyên bị máu vấy đỏ, y tá lập tức thét to kêu người đưa Đông Huyên Xuyên nằm trên giường bệnh, khám ngay tại chỗ.
Trạm Dật đứng sau bọn họ, ôm Đông Tễ Tương đi theo vào.
Vừa rồi vì vội vàng rời khỏi công viên nên ngay cả xe lăn cũng không đưa vào xe được.
Lúc này, Trần Thượng Nghĩa lấy chiếc xe lăn từ trong xe của Tương Hình ra, vượt qua Trạm Dật. Trạm Dật buông Đông Tễ Tương, kêu Trần Thượng Nghĩa phụ mình đưa Đông Tễ Tương vào phòng khám.
Một đám người Phương Đông nóng lòng bước vào phòng khám.
Bác sĩ đang chờ y tá tháo mảnh vải đã bị máu nhuộm đỏ trên vai Đông Huyên Xuyên xuống.
Một y tá khác cũng đang cắt lớp áo sơ mi đẫm máu trên thân thể hắn.
Sau đó, miệng vết thương hiện ra trước mắt, trên ngực Đông Huyên Xuyên tràn đầy máu tươi.
Bác sĩ lập tức kêu y tá tiêm thuốc mê cho Đông Huyên Xuyên.
“Mặc dù sơ cứu bằng cách buộc chặt miệng vết có thể ngăn cản máu chảy ra ồ ạt nhưng bệnh nhân đã mất máu quá nhiều. Đạn bắn xuyên qua vị trí giữa xương quai xanh và bả vai, chưa găm quá sâu, chúng ta cần phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ để gắp viên đạn ra, còn phải thử máu để truyền.”
“Hắn thuộc nhóm máu A.” Đông Tễ Tương bật thốt lên.
Hai người bọn họ có nhóm máu giống nhau.
“Nếu không đủ máu thì có thể lấy của chúng tôi.” Nhóm vệ sĩ đồng thời lên tiếng, trước kia bọn họ cũng từng truyền máu cho Đông Huyên Xuyên.
Vị bác sĩ kia mỉm cười với bọn họ.
“Thử máu là việc bắt buộc, thân thể anh ta đã trong trạng thái nguy hiểm, chúng ta không thể tiếp tục hành động nguy hiểm hơn, đúng không? Thử máu không tốn nhiều thời gian đâu, mọi người không cần gấp.”
“Mọi người đừng ở trong này làm phiền chúng tôi cấp cứu, tất cả ra ngoài hành lang chờ đi.” Y tá nghiêm khắc nói.
“Tôi là chồng của anh ta, cho phép tôi ở lại được không?” Đông Tễ Tương vội vã nói, y không muốn rời khỏi Đông Huyên Xuyên, không muốn để hắn một mình ở một nơi xa lạ.
Bác sĩ hơi kinh ngạc nhìn về phía y, sau đó gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Bác sĩ Đạo Ninh!” Y tá nghiêm khắc khi nãy bất mãn kêu một tiếng.
Bác sĩ Đạo Ninh cũng chẳng mấy để ý mà cười.
Đông Huyên Xuyên chưa từng mất ý thức, mở đôi mắt vừa nhắm chặt, tiêu cự mờ ảo dần ngưng tụ thành hình ảnh của Đông Tễ Tương.
Nhìn thấy Đông Tễ Tương ở bên cạnh, khóe miệng Đông Huyên Xuyên hơi nhếch lên, muốn cười một cái khiến y an tâm nhưng lực lực bất tòng tâm, lại nhắm mắt.
Tễ Tương vẫn chăm chú nhìn Đông Huyên Xuyên, biết hắn muốn tươi cười với mình nhưng không làm được, chóp mũi y cay cay, phì cười nhưng khóe mắt lại ướt đẫm.
Cho dù dưới tình huống thế này mà Đông Huyên Xuyên vẫn muốn khiến y an tâm, vậy nên y không tin người khiến y bị thương chính là hắn.
Điều này càng khiến Đông Tễ Tương tin vào suy đoán của bản thân về vụ tai nạn năm đó.